"Đừng động."

Thanh âm Diệp Hi run rẩy mà khàn khàn, hai tay của hắn lúc này đã ôm lấy mẫu thân vào trong ngực, cảm nhận được thân thể đầy nhục cảm của mẫu thân. Lúc này hắn thật sự có cảm giác vô cùng hạnh phúc, giống như mình chính là nam nhân của nàng.

Hàn Tuyết nhất thời liếc mắt nhìn hắn. Dù sao ở trong mắt nàng, Diệp Hi chỉ là một hài tử mà thôi. Cho dù hắn vừa cùng "Nữ đồng học " làm chuyện người lớn nhưng nguyên nhân cũng là do mình thiếu trách nhiệm, không có hảo hảo quản giáo hắn.

"Hảo, đại nam nhân."

Hàn Tuyết có chút nói giỡn: "Tiểu Hi đã trưởng thành a, cũng có thể ôm được nương nương!"

Vừa nói, hai cánh tay bạch ngọc liền ôm lấy cổ của hắn! Thân thể thục nữ lại càng dựa vào người Diệp Hi. Diệp Hi cảm giác thân thể đang từ từ bốc cháy. Dục hỏa vô danh, ý niệm tà ác, cấm kỵ kích thích hưng phấn làm thân thể hắn run rẩy.

Bất quá, Diệp Hi đang sợ, hắn sợ mình làm ra chuyện tình không bằng cầm thú. Mà Hàn Tuyết đối với nhi tử lúc này lại hồn nhiên vô tư, bởi vì nàng cảm thấy rất nhức đầu. Kìm lòng không được, hai tay của nàng càng thêm dùng sức mà ôm lấy cổ Diệp Hi, đem thân thể thành thục động lòng người rúc vào trong ngực của hắn.

"Ôm ta trở về phòng đi."

Nàng đem mặt của mình dán lên lồng ngực nhi tử. Hàn Tuyết khép hờ mắt, nàng thật sự là quá mệt mỏi. Nàng bây giờ chỉ muốn muốn hảo hảo ngủ một giấc, cái gì cũng không cần suy nghĩ, cái gì cũng không cần làm. Bất quá nàng không có phát hiện hai mắt nhi tử đang từ từ trở nên nóng rực và tham lam!

Hắn ôm nàng ngang ngực, thấy nàng nhắm hai mắt lại, ánh mắt càng thêm càn rỡ gắt gao nhìn thẳng bầu vú phập phồng đang không ngừng nhấp nhô lên xuống. Hai vú to tròn mềm mại khẽ rung rinh, cho dù bị nịt vú cùng y phục trói buộc, Diệp Hi vẫn không hoài nghi độ co dãn đàn hồi của bọn chúng.

Hắn kìm lòng không được mà ảo tưởng, nếu như đôi nhũ phong thanh khiết của vưu vật mỹ phụ này hầu hạ huynh đệ của mình, thật là tốt a! Ảo tưởng như vậy tuyệt đối mỗi nam nhân đều từng nghĩ đến!

Dù là... Diệp Hi, cũng không ngoại lệ!

Không có có nam nhân đối mặt với thục nữ như vậy mà không động tâm. Diệp Hi lúc này có một loại mãnh liệt tham muốn cướp đoạt nàng. Bất quá hắn lại cố gắng khống chế mình, không để cho mình làm ra chuyện tình khiến cho nhân thần công phẫn.

Cứ ôm nàng như vậy, Diệp Hi từng bước từng bước mà đi về phía phòng ngủ của nàng. Chẳng qua từ đầu đến cuối ánh mắt của hắn cũng không dời mỹ phụ trong lòng ngực. Vưu vật thành thục như vậy thật là làm cho hắn mê luyến!

Khuôn mặt mẫu thân rất đẹp. Từng đường nét trên mặt tinh xảo đẹp mắt, cảm giác giống như kiệt tác của Thượng Đế để cho ánh mắt của người khác không cách nào dời khỏi khuôn mặt của nàng, gương mặt ấy phối hợp cùng thân thể thành thục duyên dáng, đây quả thực là một nữ nhân hoàn mỹ!

Một bước.

Diệp Hi đi về phía trước một bước, mà mẫu thân trong ngực vẫn nhắm hai mắt ôm cổ của hắn, không một chút phát hiện ánh mắt bệnh hoạn của nhi tử!

"Nếu như... Mình có thể..."

Diệp Hi trong đầu nghĩ tới ý niệm tà ác nhất. Cứ như vậy ôm Hàn Tuyết, từng bước từng bước mà đi về phía phòng ngủ. Chẳng qua là, mỗi một bước đi nhích tới gần phòng ngủ một chút, tim của hắn sẽ đập nhanh một chút!

Phòng ngủ!

Đây là từ ngữ làm cho người ta mơ màng!

Vừa nghĩ tới "Phòng ngủ " tự nhiên sẽ liên tưởng đến "Giường lớn ", điều này làm cho Diệp Hi làm sao mà không liên tưởng đến phương diện kia? Lúc Diệp Hi ôm Hàn Tuyết đến gần phòng ngủ, hắn lại bỗng nhiên đi chậm. Cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực làm cho hắn lưu luyến ngơ ngẩn.

Hàn Tuyết lại bỗng nhiên mở hai mắt ra: "Sao bỗng nhiên dừng lại?"

Lúc này vẻ mặt cùng động tác của nàng thật câu hồn đoạt phách, thiếu phụ thành thục phong tình vạn chủng thật sự không để cho nam nhân có thể chống cự!

Hai cánh tay của nàng vẫn ôm chặc cổ Diệp Hi!

"Không có gì."

Diệp Hi cố bình ổn tâm trạng đi tới cửa phòng ngủ, Hàn Tuyết dùng một tay mở tay vịn cửa phòng một cái. Diệp Hi ôm mẫu thân đi tới bên cạnh giường lớn, nhẹ nhàng mà đem nàng đưa lên mặt giường lớn.

"Con đi ra ngoài mang cốc nước vào dùm mẹ."

Vừa nói, hắn liền xoay người muốn rời khỏi phòng ngủ để cho hắn cảm nhận được dục niệm vô hạn. Nhưng Hàn Tuyết lại kéo cổ tay hắn lại:

"Mẹ mua một hộp aspirin, con mang giúp mẹ vào luôn nhé."

"Ân."

Diệp Hi lúc này chỉ muốn lập tức rời đi! Lập tức! Nếu tiếp tục ở lại hắn thật không biết mình có thể khống chế được bản thân mình hay không.

Lúc Diệp Hi mang thuốc tới, hắn chợt phát hiện y phục mẫu thân có chút xốc xếch, hắn không dám nhìn tiếp mà vội vàng quay mặt đi chỗ khác. Nàng uống thuốc xong liền nằm xuống, giọng nói có chút mệt mỏi.

"Được rồi, con đi ra ngoài trước đi. Mẹ ngủ một giấc là được."

Chẳng qua hô hấp của nàng vẫn dồn dập, giống như có chút rên rỉ, giống như muốn cố ý câu dẫn Diệp Hi, cặp hào nhũ lại đang không ngừng mà run rẩy nhấp nhô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện