“Mẫn Ngôn cho đến bây giờ cũng không cùng ông liên hệ sao?” Thẩm Dạ Hi hỏi.

Địch Hải Đông lắc đầu: “Mẫn Ngôn vẫn luôn điệu thấp, từ sau khi đồ của tôi bị mất mới hung hăng ngang ngược hẳn, nhưng đến tột cùng hắn muốn cái gì, muốn thế nào, tôi cũng không biết.”

Thẩm Dạ Hi xoa cằm, mang theo ý cười: “Hắn là e sợ ông không biết đồ của ông là do hắn lấy nha?”

Địch Hải Đông sửng sốt: “Ý của Thẩm đội trưởng là…”

Thẩm Dạ Hi cười hắc hắc: “Lời tôi vừa nói ông cũng nghe rồi đấy, thân là một cảnh sát làm sao hiểu hết chuyện của các người?”

Lông mi thưa thớt của Địch Hải Đông nhăn lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa trượng không nói tiếng nào, Khương Hồ lại nở nụ cười: Địch tiên sinh, ông nghe qua chuyện Tam Quốc chưa?”

Địch Hải Đông không nói gì nhưng Thẩm Dạ Hi lại kinh ngạc nhìn Khương Hồ – Thời điểm này còn nhắc lịch sử, cùng người già nói về tác phẩm nổi tiếng mấy chục năm? Khương Hồ trở mặt xem thường, làm bộ không để ý anh, tiếp tục nói: “Trong Tam Quốc có một thứ gọi là không thành kế, Địch tiên sinh, ngài nói lúc ấy Tư Mã…..” Lời cậu dừng lại, đã quên mất chữ ‘Ý’ tên của người ra, vì thế liền bỏ qua, “Nếu không tin tưởng phán đoán của mình, thì tìm người khác vào thử xem, hay là đưa người đến trong thành tìm vài vòng, có thể hay không kết quả sẽ không giống nhau?” (Chi: Chém khí thế-_-)

Lông mi Địch Đông Hải run lên, định nói gì đó thì bị Thẩm Dạ Hi cắt ngang, Thẩm Dạ Hi nháy mắt ra dấu cho Khương Hồ, đứng lên nói: “Đến tột cùng phải làm như thế nào thì chính là chuyện của ông, chúng tôi chỉ phụ trách bắt phần tử phạm tội, nếu đồ bị mất là ai trộm trong lòng ông đã có tính toán, chúng tôi sẽ không quấy rầy, trong cục còn có nhiều việc, chúng tôi đi trước.”

Trong lòng Địch Hải Đông còn lo chuyện Mẫn Ngôn, cũng không để bọn họ ở lâu, chu đáo tiễn bước hai người.

Hai người sau khi trở về cảnh cục, vừa lúc cả phòng đều có việc ra ngoài, Thẩm Dạ Hi kéo cổ áo Khương Hồ vào, đóng cửa, nghiến răng nghiến lợi: “Em có biết vừa rồi đang nói chuyện với ai hay không?

Khương Hồ vô tội nhìn anh, thành thật gật đầu.

“Em biết cái con khỉ, ” Thẩm Dạ Hi hận đến ngứa răng, “Em biết còn nói chuyện như vậy, ông ta thần kinh như thế, không nói nhiều còn đối với em ba phần nghi ngờ nhảm nhí, em chỉ cần vài câu đã phá tâm tư người ta, kiếm chuyện có phải không?”

Khương Hồ lắc đầu – không kiếm chuyện.

Thẩm Dạ Hi đánh lên đầu cậu một cái, tay để thật cao nhưng khi chạm vào lại rất nhẹ: “Lắc cái gì mà lắc, tức chết lão tử, ở cùng với em anh phải tổn thọ nhiều năm!”

Nếu ông già kia làm khó dễ thì phải làm sao bây giờ, em trên người một chút vũ khí cũng không có, chờ bị người ta giết à? Nếu em mà anh còn không bảo vệ được thì phải làm sao bây giờ? Nếu ông già kia để ý thì phải làm sao?

Khương Hồ đột nhiên nói: “Anh lo cho em sao?”

Thẩm Dạ Hi trừng mắt nhìn cậu, Khương Hồ lại cười: “Địch Hải Đông kiêng kị chú An, trong lòng nếu không phải đã có tính toán thì không dám làm bậy với em, huống hồ còn có chuyện em vẫn chưa nói.”

“Chuyện gì?”

“Ví dụ như…..về đồ ông ta làm mất ở đâu, em có suy đoán.”

Cậu như cố tình khoe mà kéo dài thanh âm, còn mang theo chút ý lấy lòng, Thẩm Dạ Hi nhìn thấy trên mặt cậu mang theo ý cười, ánh mắt nhìn mình như đang phát sáng, bất tri bất giác anh liền mềm lòng: “Nói thử xem?”

“Anh nói xem một người thủ tiết nhiều năm như vậy, đem tuổi xuân cả đời cùng trung thành đều hiến cho Địch gia, vì sao khi đến già, lại liều mạng để làm chuyện này? Nếu vì lợi ích hay gì đó, bà có thể đi cầu Địch Hải Đông, lấy tính cách Địch Hải Đông, nếu có thể dùng ân huệ nhỏ để thu mua lòng người thì ông ta sẵn sàng đi làm.” Khương Hồ nói.

Mắt Thẩm Dạ Hi chợt lóe: “Em là nói….vì con trai của bà ta?”

“Em chỉ có thể nghĩ đến lý do này,” Khương Hồ nói, “Nhưng mà anh thử nghĩ xem, Mẫn Ngôn nếu vì thứ đó thì chỉ có thể dùng đứa con áp chế bà, vậy bà sẽ làm thế nào? Kiều Tuệ Chi này theo Địch Hải Đông cả đời, bà có lẽ thành thật phúc hậu, nhưng mà nhiều năm như vậy, trải qua nhiều chuyện làm bà so với người bình thường còn hiểu về mấy người này hơn, cho nên khi Địch Hải Đông hoài nghi đến bà, thì bà liền tự sát.”

“Cùng với khi bà biết được kết cục của mình, về phương diện khác cũng chỉ có thể hi vọng vào phần cảm tình nhiều năm, cầu xin một cái nhân tình từ Địch Hải Đông.” Thẩm Dạ Hi lập tức tiếp nối câu chuyện, “Ví dụ như cùng Địch Hải Đông nói, một người làm một người chịu, không cần khó xử con của bà sao?”

Khương Hồ gật đầu: “Nhưng mà nếu Địch Hải Đông không để cho bà cái nhân tình này thì phải làm sao? Lỡ Mẫn Ngôn lật lọng thì sao?”

Thẩm Dạ Hi chậm rãi nói: “Ý của em là, sổ sách bị mất của Địch Hải Đông nằm trong tay con của Kiều Tuệ Chi? Vì thế hai bên đều chừa một đường lui?”

“Em chỉ đoán thôi.” Khương Hồ buông tay, “Một cuốn sổ sách, vừa không ở trên tay Địch Hải Đông, lại cũng không ở trong tay Mẫn Ngôn đang phô trương thanh thế, anh nói nó sẽ ở đâu?”

Thẩm Dạ Hi nhếch miệng cười, nâng đầu Khương Hồ, xoa nhẹ: “Em đoán rất giỏi!”

Anh lập tức gọi điện cho Dương Mạn, bảo cô để ý đến đứa con chưa hề xuất hiện của Kiều Tuệ Chi, quay đầu lại tâm tình cực tốt nhìn Khương Hồ đùa giỡn: “Bạn nhỏ Khương Hồ, em đoán giỏi như vậy, biết mật mã thẻ của anh là gì không?”

Khương Hồ nghĩ nghĩ, khai ra đúng sáu số.

Thẩm Dạ Hi mở to hai mắt, ánh mắt như nhìn yêu quái mà nhìn Khương Hồ: “Em em em em em làm thế nào biết?”

Khương Hồ nhún nhún vai: “Này có gì khó đoán, là sinh nhật của lão viện trưởng đi? Anh tuy rằng thoạt nhìn là người thần kinh thô giống như một cái cột bự, nhưng lại rất trọng những mối quan hệ cũ, là người có tình cảm phong phú, hơn nữa làm việc rất có trật tự, trong phòng anh cất chứa rất nhiều thứ có ý nghĩa kỷ niệm, mỗi đồ vật này nọ anh đều cẩn thận dùng giấy ghi lại, anh là người sẽ không dùng số lớn như số điện thoại hay số chứng minh để làm mật mã. Lần trước anh cho em xem ảnh chụp và các sự kiện đã diễn ra, trong đó có cảnh ảnh chụp anh chúc mừng sinh nhật lão viện trưởng, bên cạnh còn viết ngày nữa. Anh cố ý đem ảnh chụp để ở nơi dẽ nhìn thấy nên em nghĩ có thể ông ấy chính là người quan trọng nhất mà anh nói đến.”

Thẩm Dạ Hi nhìn cậu thật lâu, nói: “Trước kia thì phải.”

Khương Hồ sửng sốt: “A?”

“Trước kia ông ấy là người quan trọng nhất của anh, nhưng mà bây giờ trở thành một trong những người quan trọng nhất.” Thẩm Dạ Hi cười nhìn mặt Khương Hồ nhiễm một màu đỏ nhạt: “Cũng đúng lúc, em cũng đoán được rồi, anh cũng tính nói cho em biết.”

“Anh có thể….anh có thể đổi mật mã khác.” Khương Hồ nói lắp, ánh mắt nhìn về hướng khác.

“Đổi làm gì?” Thẩm Dạ Hi có điểm không vui, đưa tay nâng cằm Khương Hồ chuyển về hướng của mình: “Ai, đừng ngượng ngùng a, mọi việc của anh về sau đều đưa em quản, huống chi chỉ có chút tiền này.”

Anh nhanh chóng hôn lên mặt Khương Hồ một cái, sau đó không đợi cậu phản ứng, liền cười lớn chạy ra ngoài: “Anh đi tìm Mạc cục báo cáo, bác sĩ Khương làm việc đừng có lười biếng nha.”

Khương Hồ buồn bực chùi chùi nước miếng trên mặt, Thẩm Dạ Hi, anh nha, sao lại có cái tính đùa giỡn lưu manh xong lại chạy như vậy nha!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện