Cũng vừa khéo, lúc Thịnh Diêu gọi Khương Hồ thì cũng là lúc Khương Hồ đang gọi cho Thịnh Diêu, kết quả cả hai đường dây đều bận.

Biết bọn họ đều đang bận, Khương Hồ liền buông điện thoại, cùng Thẩm Dạ Hi và mọi người tìm thêm hồ sơ hộ tịch về họ Mạnh.

Đông Thanh là một nơi khá truyền thống, lúc đầu chỉ là cái thôn, mấy năm gần đây mới có khách du lịch đến, dần dần người ngoài nghe tin, dòng họ trong trấn thông thường là lâu năm, ngoài ra còn có một số người ngoài trấn sau đó dọn vào đây ở. Ông lão giữ hộ tích nói, người họ Mạnh trong trấn rất ít, bọn họ tìm kiếm nửa ngày cũng chỉ kiếm được ba nhà.

Lúc này điện thoại Thịnh Diêu rốt cục gọi được.

Thịnh Diêu vừa bắt điện thoại đã nói: “Tiểu Khương, có một người, cậu nên chú ý một chút.”

Khương Hồ hỏi: “Mạnh Thanh Tử?”

“Đúng….Ách?” Thịnh Diêu lắp bắp kinh hãi, “Cậu làm sao biết? Kương Hồ nhanh chóng nói ra suy nghĩ trong đầu, hỏi lại: “Anh đột nhiên chú ý đến người này, có phải hắn đã đến cục không?”

Thịnh Diêu câm nín một lúc lâu: “Kháo, Khương Hồ, cậu là thần à?”

“Không khó đoán, tên hỗn đản tự cho là thông minh kia từ ngày đầu tiên đi Hoa Song đã có ý đồ quấy nhiễu chúng ta điều tra.” Những lời này của Khương Hồ nói rất rôi chảy, “Anh nói với hắn cái gì?”

Thịnh Diêu cười: “Tôi có thể nói với hắn cái gì, tội phạm đại diện cho một nhóm người đến hỏi tôi, tôi còn có thể nói với hắn cái gì? Đã có người để chú ý, tôi tra xét bối cảnh hắn một chút, cậu đoán  xem có chuyện gì?”

“Đến từ trấn Đông Thanh mười năm trước.” Khương Hồ nói.

“Tiểu tử cậu thật đáng ghét, một chút việc cũng không cho tôi nói.” Thịnh Diêu cười nói, “Đúng, hắn đổi tên, trước kia gọi là Mạnh Tiểu Trụ.”

“Mạnh Tiểu Trụ?” Khương Hồ lặp lại một lần, cũng là nói cho ba người kia nghe, Thẩm Dạ Hi lầm bầm tìm kiếm, còn ông lão như nhớ đến cái gì, đột nhiên nhíu mi, chậm rãi hỏi: “Cậu là nói….Mạnh Tiểu Trụ?”

Thẩm Dạ Hi ngừng lại: “Ông biết người này?”

Mặt ông thay đổi, nhíu mày nói: “Đúng là có….chúng ta trước kia có một đứa nhỏ, gọi là Mảnh Tiểu Trụ, đã nhiều năm không có tin của nó, nhà của nó vẫn còn giữ, cũng không biết người đã đi nơi nào.”

Thịnh Diêu nói: “Người này di chuyển qua rất nhiều nơi, đổi nhiều công việc, ở một chỗ luôn không lâu dài, cuối cùng được giữ lại ở Hoa Song, bất quá tôi vừa mới gọi điện hỏi, bởi vì khách hàng phàn nàn, quan hệ với đồng nghiệp cũng không tốt, đã sắp hết hạn hợp đồng.”

Thẩm Dạ Hi lấy điện thoại của Khương Hồ: “Thịnh Diêu, đừng khách khí, cứ đem người đến bắt, làm gì có ai tích cực vậy chứ, chắc là trong lòng có quỷ.”

Thịnh Diêu hú lên quái dị: “Được, làm cảnh sát, thích nhất chính là bắt người.” Nói xong liền quăng điện thoại chạy đi.

Bên này, Khương Hồ cùng Thẩm Dạ Hi dưới sự hướng dẫn của ông lão đi đến nhà cũ của họ Mạnh.

Ông nói: “Đã nhiều năm như vậy, người năm đó chết có, rời đi có, cũng không còn nhiều người nhớ đến, đứa nhỏ này…đứa nhỏ này làm việc xấu à.”

Khương Hồ ẩn ẩn đoán được chút việc, không lên tiếng, đi theo bên cạnh Thẩm Dạ Hi, lẳng lặng lắng nghe.

“Ba Mạnh Tiểu Trụ là tên vô liêm sỉ heo chó không bằng, lúc mẹ nó còn sống, tình cảm vẫn còn nên cũng thu liễm, nhưng mà sau khi sinh Mạnh Tiểu Trụ thân thể mẹ nó không tốt, luôn nhiều bệnh, hai năm sau đó liền chết đi. Người phụ nữ đó rất đẹp, đúng là hoa lài cắm bãi phân trâu….” Ông lắc đầu, “Thành thật mà nói, chuyện nhà người khác không phải ai cũng hiểu. Nhưng bà ta, vừa chết ba của nó, Mạnh Hồng Văn liền hận đứa nhỏ đáng thương này, bình thường không quan tâm còn chưa nói, lúc uống….uống rượu vào chuyện gì cũng có thể làm.”

“Ông ta đã làm gì?” Thẩm Dạ Hi hỏi.

“Khụ, đánh mắng đều là chuyện như cơm bữa, nhà tôi có đứa nhỏ cùng lớp với Mạnh Tiểu Trụ, lúc nó đi học về đều nói thấy cánh tay Mạnh Tiểu Trụ đều có dấu xanh tím, rất nhiều, tôi cùng mẹ nó đều không tin, người cha nào lại có thể đánh con mình như thế? Hổ dữ còn không ăn thịt con.” Ông lão lắc đầu, có một hôm trời mưa tôi đi đón con, vừa lúc thấy trên trán Mạnh Tiểu Trụ có vết thương rất dài,đang kết vẩy, động mạnh xíu là có thể nứt ra, tôi hoảng sợ, liền hỏi nó bị làm sao, nó nói là vô ý bị té trên đường.”

“Tôi bao nhiêu tuổi chứ, còn không biết vết thương khi bị té là như thế nào sao? Sau đó còn có một chuyện…kế bên nhà của Mạnh Tiểu Trụ có đứa bé gái, giống như con khỉ vậy, lúc thì leo cây, lúc thì leo tường chơi, thấy sân nhà của họ Mạnh.” Ông dừng một chút, khó có thể mở miệng, “Nó nói…..nó nói Mạnh Tiểu Trụ không biết xấu hổ. Người lớn đều hỏi nàng tại sao nói Mạnh Tiểu Trụ như vậy, nó nó nó thấy Mạnh Tiểu Trụ ở trong sân không mặc quần áo, ba nó dùng roi đánh nó.”

Thẩm Dạ Hi cùng Khương Hồ liếc nhau, không lên tiếng.

Ông lão rùng mình: “Mẹ đứa bé gái sợ hãi, không bao lâu liền dọn đi. Sau đó Mạnh Hồng Văn đột nhiên bị bệnh nặng rồi qua đời, mọi người đều nói, hắn uống nhiều rượu như vậy có ngày cũng chết thôi, đáng thương chính là chỉ còn lại một đứa nhỏ, không bao lâu nó liền bỏ đi một mình. Kỳ thật đứa nhỏ đó bây giờ làm ra chuyện như vậy, cũng là…..Ai! Người nhà này!”

Ông dừng chân, trước mắt là ngôi nhà cũ không còn ra màu sắc gì, gốc cổ thụ rủ xuống, trong sân có một gốc lê, gió thổi qua làm đóa hoa tuyết trắng cùng nhau rơi xuống.

Ông lão nói: “Chính là nơi này.”

Tay nghề của tiểu Lý cũng không tồi, hai ba cái liền mở được khóa. Khương Hồ đạp cánh hoa đi qua, ánh mắt dừng lại trên ổ khóa: “Nhà này mười năm không có ai ở, tại sao ổ khóa lại không bị gỉ?”

Ông lão cũng lại nhìn: “Ai? Thật là, này thật không được nha….là đứa nhỏ Mạnh Tiểu Trụ trở về sao? Vậy mà không thông báo cho mọi người một tiếng.”

Mở cửa vào sân, trong đó tràn đầy đóa hoa lê, căn phòng thì tối tăm. Mùa xuân ở phương Bắc gió lớn, đóa hoa bị gió thổi trúng bay tán loạn khắp nơi, rất nhiều đậu ở trên cửa sổ giống như là vẽ một viền trắng. Khương Hồ nói: “Tôi hình như biết chút gì đó, vì sao hắn đối với qán bar Hoa Song lại có tình cảm như vậy.”

Thẩm Dạ Hi nhìn xung quanh sân một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên cây hoa lê. Anh đi qua, ngồi xổm xuống, đột nhiên đối Khương Hồ vẫy tay: “Khương Hồ, lại đây một chút.”

“Ân?” Khương Hồ đi đến, Thấy Thẩm Dạ Hi đưa tay chỉ vào một con sâu từ dưới đất chui lên, “Anh….đối với côn trùng không quen lắm.”

“Cái này gọi là bọ cánh cứng, có nơi kêu nó là trùng mai táng, thích ăn xác động vật.” Cậu dừng lại, biểu tình của Khương Hồ có chút ngưng trọng, ông lão cùng tiểu Lý bị dọa rồi.

“Tìm đồng nghiệp đem công cụ đến, đào ra nhìn thử.” Thẩm Dạ Hi ra lệnh.

Bốn người đàn ông đào hiệu suất quả nhiên cao hơn, qua không bao lâu liền đào được một cái hố, sắc mặt tiểu Lý trắng bệch nhìn cái hố, một mảnh hoa lê ở trước mặt hắn, đưa tay gạt đi  mảng hoa tuyết trắng đó liền ngẩng người, sau đó đột nhiên xoay người, nôn mửa không ngừng.

Ông lão cầm xẻng, mở to hai mắt, môi rung lên, định nói gì đó nhưng lại im lặng. Điện thoại Thẩm Dạ  Hi vang lên, Thịnh Diêu nói: “Bắt được người rồi, tên vô liêm sĩ này còn chưa chịu thua, hắn nói người bị hại cuối cùng bị hắn nhột tại một nơi không ai có thể tìm thấy.”

“Một người bị hại cuối cùng?”

“Chúng tôi tìm được IP của người nọ, cảnh sát mạng đã tìm được người, vừa gọi điện thoại xác nhận, tên ngốc đó vẫn ở nhà coi TV, nói ra thật ảo, hắn nói vừa rồi Mạnh Thanh Tử có hẹn đi ra ngoài, nhưng vì hắn thân thể không thoải mái nên từ chối.” Thịnh Diêu dừng một chút, “Ai đúng rồi, các người đến nhà Mạnh Thanh Tử rồi sao? Hắn nói trong nhà hắn đều là các tác phẩm nghệ thuật, nói các người không cần đi loạn.”

Ánh mắt Thẩm Dạ Hi rời xuống động, cúi đầu nói: “Được rồi, đã thấy cái thứ hắn nói…”

Đó là một cái hố rộng khoảng hai ba thước, trong đó không biết chôn bao nhiêu cổ thi thể, có cái sớm đã biến thành bộ xương trắng, có cái trên người còn thịt thối, bọ cạnh cứng ở trong đống thịt thối chui tới chui lui, mùi bùn đất pha với mùi hư thối lan vào trong không khí, đóa hoa lê vẫn còn đang bay xuống.

Khương Hồ quay đầu, ngơ ngác hỏi ông lão hộ tịch đang sửng sốt: “Còn Mạnh Hồng Văn, bộ dạng thế nào?”

Ông lão phản ứng chậm  nửa nhịp, tay chân quơ loạn một chút: “Cao như vậy, không mập, với lại, với lại….”

“Cùng Diêu Giảo có phải hay không có điểm giống?” Khương Hồ nhẹ giọng hỏi.

Ông lão hoảng sợ nhìn hắn.

Thì ra nhiều năm như vậy, hắn luôn giết cha mình, một lần lại một lần, Khương Hồ ngửa đầu nhìn hoa trong sân, cảm thấy nơi này thật lạnh.

Thương tổn cùng bị thương tổn, lại bế tắc chạm phải bế tắc.

Khương Hồ cùng Thẩm Dạ Hi ở lại đến hôm sau mới rời khỏi trấn Đông Thanh, vụ án này rốt cục đóng lại. Vài ngày sau, chị của Diêu Giảo về nước giúp mẹ hắn đến nhận thi thể Diêu Giảo, An Di Ninh đột nhiên cảm thấy mẹ của Diêu Giảo chỉ trong ngắn ngủi vài ngày đã giống như già đi mười tuổi, ngay cả thắt lưng cũng thẳng không được. Tô Quân Tử kỳ quái hỏi: “Hắn nếu đem Diêu Giảo chôn trong sân nhà mình, chắc là sẽ không bị người phát hiện, vì cái gì chứ?”

“Bởi vì….giết người đã không thể thỏa mãn được hắn.” Khương Hồ nói – người bị giết ngày càng nhiều, nhưng mà dần dần hắn phát hiện, giết người giống cha mình và giống mình cũng không thể thỏa mãn mình, lỗ hổng trong lòng hắn vốn đã vặn vẹo từ khi còn bé, sau đó bắt đầu dồn vào thi thể, người đầu tiên chết trong tay hắn làm cho hắn hưng phấn vô cùng, giống như có được năng lượng sống thật lớn.

Dần dần, hắn yêu loại cảm giác này, lại lần nữa, tìm người xuống tay, không ai biết, hắn trừ bỏ bí mật làm việc ở ngoài, còn có thủ đoạn khác, hắn chìm trong nghệ thuật giết người mà không thể tự kiềm chế. Nhưng mà hắn phát hiện điều đó đã không thể thỏa mãn hắn, thi thể bị chôn dưới đất, tất cả bọn họ đều có một dạng, không có gì mới mẻ, vì thế hắn quyết định chơi một trò kích thích.

Đem thi thể Diêu Giảo, triển lãm vào ban ngày.

Điều này làm cho hắn cảm thấy như có sức mạnh — giống như vị vua có quyền sinh sát trong tay, tùy lúc có thể lấy đi mạng sống người khác. Cái này rất kích thích đi, hắn thậm chí không thể khống chế chính mình, đến cục cảnh sát dò hỏi để cười nhạo người ta.

Lời nguyền của Narcissus, rốt cục thành hiện thực

Gia đình hạnh phúc trên thế giới này phần lớn đều giống nhau, còn gia đình bất hạnh lại có rất nhiều dạng bất hạnh. Quan hệ máu mủ, đến tột cục là tại sao lại trở thành như vậy chứ?

Không ai có được câu trả lời.

Trên thế giới này không thiếu bi kịch, chuyện Oedipus  của Nga và vân vân cũng là một loại bi kịch…

Sau khi đi công tác nhiều ngày trở về, Khương Hồ vừa về nhà liền chạy vào nhà tắm, lúc đi ra lại thấy Thẩm Dạ hi đang ngồi trên ghế sa lon chờ cậu, hai tay để cùng một chỗ, nâng cằm: “Khương Hồ, chúng ta nói chuyện đi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện