“Chúng tôi lúc ấy đối với thực lực bọn họ là đoán sai, chờ đến khi phản ứng được, tôi cùng Phương Cẩn hai người đã muốn bị bọn họ vây quanh, bọn họ trên người đều là súng, có ý định liều mình, một đám súc sinh vì tiền có thể đem cha mẹ mình bán đi, vốn loại mạng này của bọn họ, là không đáng giá tiền nhất, chúng tôi đều làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng lúc này có người đứng ra, nói phải tạm giữ hai người chúng tôi, làm lợi thế bàn bạc cùng cảnh sát.”

Cái ót Thẩm Dạ Hi dựa vào vách tường, hơi hơi nâng cằm lên, cánh tay thon dài tràn ngập khí thế lộ ra bên ngoài, cũng không ngại lạnh, bàn tay có chút ốm, xương cổ tay đều lộ ra, dừng một chút, tiếp tục nói: “Lúc sau hai người chúng tôi bị cướp vũ khí, bịt kín mắt, mang đi, chờ đến sau khi khăn che được cởi bỏ, mới phát hiện mình đang ở một nơi tối đen, không có đèn, không có nước, không có đồ ăn, không có tiếng động, không có mùi, thậm chí không có người đến tuần tra. Chờ sau khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, mới có thể theo khe hở ánh sáng mỏng manh nhìn một chút.”

“Tựa như có cảm giác bị cướp đoạt?” Khương Hồ hỏi.

“Đại khái đi.” Thẩm Dạ Hi gật gật đầu, anh mỗi lần nhắm mắt lại, đều có thể đem cảm giác trong thời gian đó có thể rõ ràng miêu tả, cái loại hắc ám này thật sự là khắc cốt ghi tâm, anh có đôi khi không nghĩ ra, vì sao con người có trí thông minh cao như vậy, lại đi phát minh ra loại phương pháp gần như thiên tài này tra tấn đồng loại của mình? “Anh dựa vào cái gì vượt qua đoạn thời gian kia?”

“Tôi nghĩ biện pháp chạy đi cùng với tìm hiểu làm sao bọn họ đem hàng hóa vận chuyển đến.” Thẩm Dạ Hi thản nhiên nói, vết thương này giống như đã khắc sâu khiến anh không quá khó khăn để nhớ lại, ánh mắt anh rất sáng, ánh mắt đó làm cho rất nhiều người khi nhìn gần đều nhịn không được muốn lui bước, “Tôi không thể ngủ, bởi vì tiếng tim đập quá lớn, làm cho tôi ngủ không được. Nhưng mà trước đó tôi còn chưa tìm ra kết quả, chỉ biết bên cạnh có Cẩn, qua một thời gian có ánh sáng chiếu đến, hai người đem hắn đẩy đến, ánh mắt hắn có điểm dại ra, trong đoạn thời gian đó, người gầy đi thấy rõ.”

Thẩm Dạ Hi lắc đầu: “Tôi không biết chính mình lúc ấy có phải hay không cũng là bộ dáng giống quỷ kia. Tiếng của hai con chó mà bọn buôn ma túy nuôi làm tôi nhức đầu, bọn họ đem một con dao để ở giữa hai chúng tôi, nói chỉ có một người mới có thể được nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, chỉ có một người có thể sống đi ra ngoài, để cho chúng tôi tự lựa chọn.”

Thời điểm anh nói tới đây liền ngừng lại, nhìn Khương Hồ, đại khái là vì vừa rời giường, tóc bên trán Khương Hồ có điểm vểnh lên, để lộ cái trán sáng bóng, nhìn có vẻ lộn xộn, Thẩm Dạ Hi nhịn không được đưa tay chải tóc cho cậu: “Cậu đoán lúc sau thế nào?”

Khương Hồ thành thực trả lời: “Tôi không biết.”

Thẩm Dạ Hi thấy giống như có chút ngoài ý muốn: “Tôi nghĩ cậu sẽ đoán, tôi vô luận như thế nào cũng sẽ không thương tổn đến bạn của mình chứ.”

Khương Hồ còn rất thành thực nói: “Theo ý tôi, dưới lại tình huống này, anh cho dù làm ra chuyện gì, đều rất phù hợp.”

Thẩm Dạ Hi bĩu môi: “Cậu vừa rồi còn nói trong hoàn cảnh đặc biệt mọi người sẽ phát sinh ra phản ứng bản năng, tính chất đặc biệt nhất định là trong chuyện ma quỷ chứ, chẳng lẽ tôi trong lòng cậu là người sợ chết bán đứng bạn bè?”

Khương Hồ bị anh hỏi nghẹn lời, cảm thấy được chính mình cần phải uống cà phê để nâng cao tinh thần, nửa đêm tăng ca thật không phải là người mà, đầu óc trong tình huống không thanh tỉnh quả nhiên dễ dáng làm lỗi.

Thẩm Dạ Hi giống như dỗ dành con chó nhỏ mà vỗ vỗ đầu cậu: “Cậu thật sự như vậy sao?”

Khương Hồ rất uất ức, cậu bỗng nhiên cảm thấy được loại người giống như Thẩm Dạ Hi không cần cố vấn tâm lý, chính mình ở trong mắt anh ta hoàn toàn là niềm vui, tay Thẩm Dạ Hi chậm rãi đi xuống, ôm lấy cổ Khương Hồ, sau đó ôm hai bờ vai cậu, Khuông Hồ nghĩ muốn im lặng tránh né, lại phát hiện Thẩm Dạ Hi hình như là đắm chìm trong trí nhớ của mình.

“Tôi lúc ấy nghĩ, ý nghĩa  của câu ‘thấy ánh mặt trời bên ngoài’ mà bọn họ nói là gì, hẳn là bên chúng ta đã tiệu tập tốt các chuyên gia đàm phán, tính toán cùng bọn họ chơi đùa, hai bên đùa giỡn gì đó, lại đem hai người chúng ta ở giữa đi dạo một vòng, sai đó dùng để áp chế bên kia.”

Khóe miệng Khương Hồ run rẩy một chút, cậu biết thần kinh thô của Thẩm Dạ Hi rất dọa người, chính là không nghĩ đến thần kinh người này đã muốn thô đến độ có thể khiêu chiến cực hạn của con người — ở sau tình huống bị tước đoạt không bao lâu, còn có thể có tận lực mà suy đoán tình huống, loại người này, như thế nào có thể là người bị chướng ngại sau khi bị thương?

Mạc cục chẳng lẽ cũng là lão già si ngốc sao?

Thình lình gần gũi với thân thể người khác, làm cho Khương Hồ cảm thấy có điểm không được tự nhiên, cậu hướng bên cạnh cọ một chút, giãy khỏi móng vuốt (sói) của Thẩm Dạ Hi, anh cũng làm bộ không để ý mà thu hồi tay mình, hợp lại cùng tay kia, giống như cái gì cũng không cảm giác được: “Sau đó tôi nhặt con dao kia, đứng lên, đi qua hướng Cẩn, làm bộ như đi không vững, dao đâm vào tường, bổ nhào trên người hắn. Nhóm người bên cạnh vô liêm sỉ cười lên, tôi nhân cơ hội ghé vào tai hắn nói thật nhanh tình cảnh lúc đó của hai người, muốn hắn phối hợp cùng ta diễn.”

“Anh muốn cho bọn họ thấy được hai người tự giết nhau đến kiệt sức, bọn họ nếu cần một người còn sống đem ra cho bên chuyên gia đàm phán nhìn, cho nên tự nhiên sẽ có người tách hai người ra, sau đó anh có thể thừa cơ đoạt súng sao?” Khương Hồ hỏi.

Thẩm Dạ Hi cho cậu một ánh mắt kinh ngạc, lập tức cười rộ lên: “Người hợp tác cùng tôi khi đó như thế nào không phải cậu chứ?”

Nói xong anh liền trầm mặc, ý cười trên mặt dần dần lui xuống, trên mặt người nọ có điểm cô đơn, lại có điểm không biết làm sao, lông mi hơi hơi rung một chút, không biết qua bao lâu, anh mới cúi đầu nói: “Hắn cho tôi ám hiệu, tỏ vẻ hắn hiểu được ý của tôi, sau đó phối hợp với tôi, cùng tôi đánh nhau, trên mặt đất lăn qua lăn lại, con dao kia nằm ngay bên cạnh hai người chúng tôi…Sau đó hắn thở hồng hộc mà đem tôi đặt trên mặt đất, sức tay đột nhiên tăng lên, tôi không rõ cho nên ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn — cậu có biết là loại ánh mắt gì không? Trong nháy mắt kia tôi liền hiểu được, hắn thật sự muốn giết tôi,”

Lúc này Khương Hồ không nói chuyện, chỉ là mở to hai mắt.

“Sau đó hắn cầm con dao đâm xuống, vững vàng…lại chuẩn, không có một chút do dự, ‘Xuất kỳ bất ý, một kích phải giết’, đây là lời tôi ghé vào tai hắn nói, không nghĩ đến, không nghĩ đến…” (Chi: hành động khi người ta không đề phòng, một phát liền giết: Ý anh Hi là khi thành công đoạt súng bên ác thì nhanh chóng giết hết, ko được do dự, thế nhưng người kia lại dùng đối với ảnh.)

Thẩm Dạ Hi nhắm mắt lại, cúi đầu mà cười thảm một chút: “Hắn ta thà rằng tin tưởng bên kia giúp họ giết người, trở thành cặn bã, cũng không chịu tin tưởng tôi, thà rằng giết tôi để đổi lấy cơ hội sống sót của mình, cũng không nguyện ý cùng tôi kề vai chiến đấu. Hắn muốn giết tôi, anh em tốt nhất của tôi, anh em đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy muốn giết tôi, cậu nghĩ sao?”

Tin tưởng trong nháy mắt biến mất, không cần suy nghĩ liền đem phía sau lưng giao cho hắn, thế mà hắn lại phản bội chính mình, dao là vậy không có mắt, trong nháy mắt…trên thế giới chỉ còn lại một mình anh cô đơn, không có thể giúp.

“Tôi làm sao rồi sao?” Thẩm Dạ Hi thì thào tự hỏi, sau đó nhìn Khương Hồ, lấy một loại ánh mắt mê mang cùng thống khổ chưa bao giờ hiện ra nhìn hỏi: “Tôi rốt cuộc làm sao rồi sao?”

Khương Hồ nhớ lại Phương Cẩn mà mọi người miêu tả, một người nhiệt tình lại hướng ngoại, cùng Thịnh Diêu là một đôi dở hơi, chưa ai chưa bị trêu chọc qua, hơn 80% người trong văn phòng đều bị hai người kia trêu chọc, thời gian công tác lại là một người rất nghiêm túc, sau khi hắn rời đi, ngay cả Thịnh Diêu mà cũng phải im lặng một thời gian thật lâu.

Bởi vì trí nhớ Thẩm Dạ Hi xuất hiện chỗ trống, nói không nên lời Phương Cẩn là đến tột cùng chết như thế nào, cuối cùng trong cục đưa ra suy đoán theo lệ thường, cho hắn một cái danh hiệu liệt sĩ, người nhà hưởng thụ đãi ngộ của liệt sĩ.

Hiện tại Khương Hồ rốt cục hiểu được, ‘Mất trí nhớ’ của Thẩm Dạ Hi kỳ thật là một loại trầm mặc, bởi vì chuyện này nói ra, đối với mọi người, Phương Cẩn đã mất, thậm chí đối với chính anh là một loại tổn thương.

Thẩm Dạ Hi trầm mặc, hai đầu gối cong lên, hai tay để ở trên mặt, giống như đang ôm chính mình, đâu là một loại hành động cực không có cảm giác an toàn, gần như tư thế tự vệ. Khương Hồ chần chờ một chút, chậm rãi vươn tay, đặt ở trên cánh tay Thẩm Dạ Hi.

Thẩm Dạ Hi ngẩng đầu đối cậu nở nụ cười, sau đó mạnh mẽ ôm chầm bờ vai của cậu, đem cậu kéo vào trong lòng. Ôm ấp cứng rắn, rộng lớn của anh, cánh tay gắt gao ôm lấy xương bả vai Khương Hồ, cậu đầu tiên là cương cứng một chút, sau đó đưa tay ôm lấy phía sau lưng Thẩm Dạ Hi, hai người đều bị đối phương ôm đến đau đớn, nhưng bọn họ  lại lấy phương thức trầm mặc không lên tiếng mà an ủi lẫn nhau.

Đương nhiên, tay Thẩm Dạ Hi bất tri bất giác bắt đầu đi xuống, người nào đó thực thuần khiết bị ăn đậu hủ.

Tuy rằng không mềm, nhưng mà rất gọn…Thẩm Dạ Hi nghĩ.

Khi tay anh vừa đụng đến thắt lưng thì Khương Hồ liền theo phản ứng tránh né, còn thập phần sát phong cảnh mà cười ra: “Hắc, tôi sợ ngứa!”

Tháng sau trừ lương cậu, trừ cho cậu hết tiền luôn, chỉ có thể để lão tử dưỡng, lão tử muốn sờ thì sờ! Thẩm Dạ Hi khó chịu buông cậu ra, trong lòng ác độc nghĩ. (Chi: Sói bắt đầu lòi ra bản tính thật.)

“Sau lại sao?” Có thể do nhìn ra sắc mặt Thẩm Dạ Hi không tốt, Khương Hồ hình như cảm thấy có chút nguy hiểm liền chuyển đề tài.

“…Tôi né, chật vật mà từ trên mặt đất đứng lên, hắn ngay phía sau ép buộc làm tôi không ngừng trốn, càng không ngừng né tránh, hai tên hỗn đản bên cạnh cao hứng, còn thét to khen ngợi. Có người đưa chân làm tôi té, hắn đứng lại, liền lạnh lùng mà nhìn tôi, khi đó tôi nghĩ, chết thì chết, tốt hơn so với hai người tự giết nhau, làm trò cười cho súc sinh xem.” Thẩm Dạ Hi nhẹ nhàng nở nụ cười, quay đầu lại hỏi Khương Hồ, “Cậu lạnh hay không? Mặc thêm quần áo đi?”

Khương Hồ lắc đầu.

Cậu biết chính mình kỳ thật không cần nói gì, Thẩm Dạ Hi chỉ cần nói hết, cũng không cần an ủi, Khương Hồ biết, khi anh giấu diếm cái chết thật sự của Phương Cẩn, hay là sau khi vết thương lành mà trở về cảnh đội, bắt đầu công tác một lần nữa, chuyện này đối với anh mà nói, chỉ là quá khứ, là chuyện có thể buông, chỉ còn chờ thời gian làm cho vết sẹo đó mờ đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện