Khương Hồ cảm giác tay chân không phải là của mình, giống như bị cái gì trói buộc, muốn động cũng không thể, sau đó cậu lại thất lạc đứa nhỏ kia, trong khoảng thời gian này đứa nhỏ luôn lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cậu.

Nó tái nhợt, nhỏ gầy, mày cây đay, đôi mắt xanh da trời, khóe mắt hơi hơi rủ xuống, còn có một cái mũi nho nhỏ. Cứ như vậy đứng lẳng lặng trước mặt cậu, Khương Hồ đột nhiên sinh ra một loại tuyệt vọng, ngay cả cậu đã xem qua rất nhiều chết chóc cùng hủy diệt, cũng không thể chết lặng dưới tình huống này.

Cậu thậm chí có thể cảm thấy được, chính mình đã muốn bắt đầu mê mang với sự tồn tại của sinh mệnh đặc thù này.

Sau đó trong bóng đêm xuất hiện một bóng dáng, không có mặt, không có biểu tình, chỉ là một hình người, toàn bộ bóng dáng đều là màu đen, trong tay cầm một cây búa thật lớn.

Đồng tử Khương Hồ đột nhiên co rút lại, cậu hé miệng: “No, don’t…” Nhưng mà không có bất cứ tiếng động gì, cậu ngậm miệng lại, ý thức vừa có được lại một lần nữa bắt đầu nhận tra tấn.

Cậu nghe thấy tiếng cười, sau đó cây búa thật lớn cực nhanh mà dừng lại trên đầu đứa nhỏ, Khương Hồ không có nhắm mắt lại, cậu thậm chí cảm thấy được dòng máu ấm nóng rơi vào trên mặt, trên người mình, đầu đứa nhỏ giống như cái khí cầu vỡ tan ra, phần đầu toàn bộ bị phá hư, chính là thân thể vẫn như cũ huyết nhục mơ hồ mà đứng ở trước mặt cậu.

Tiếng kêu bén nhọn giống như lợi kiếm, tạo ra một loại âm thanh có thể đâm thủng màng nhĩ mà hướng về Khương Hồ, thân thể cậu lùi về phía sau, cậu cảm thấy được mình giống như một con búp bê không có dây, như hình với bóng theo sát hắn, khống chế hắn, nhìn hắn đi từng bước về phiá vực sâu.

Sau đó cậu tỉnh lại, trong đầu chỉ có một cái đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường đang phát ra âm thanh mỏng manh, xung quanh yên tĩnh cực kỳ, một chân đã muốn thoát ra khỏi chăn, sau đó lại cảm thấy lạnh mà rụt trở về, đưa tay mở ra thảm điện, lại nằm một hồi, nhưng không có buồn ngủ, vì thế xốc chăn lên đi xuống giường.

Bởi vì ngày đó cậu tự chủ trương một mình dẫn dắt Tống Hiểu Phong rời đi, Thẩm Dạ Hi đã muốn vài ngày không để ý đến cậu, cái đáng quan tâm chính là khẩu súng kia của Tống Hiểu Phong. Đó là khẩu súng thật, tương đối nguy hiểm, hơn đữa bên trong có đạn,  thậm chí Tống Hiểu Phong còn mở chốt. Nhưng mà lúc trước, đến tột cùng khẩu súng kia từ đâu đến, vẫn không có manh mối.

Trống rỗng giống như Tống Hiểu Phong, hắn ảo tưởng đến mức đó, trong lúc thích hợp còn có người đưa hung khí cho hắn. Khương Hồ không biết có phải hay không do mình nhạy cảm, cậu cảm thấy được chuyện này có chút cổ quái.

Cậu vừa nghĩ vừa đi vào giấc ngủ, lại mơ thấy đứa nhỏ kia. Khương Hồ đang cầm chén nước ấm ngồi xuống trên ban công, lẳng lặng, tầm mắt mơ hồ không rõ xuyên thấu qua cửa sổ, mọi nhà đều tắt đền, ngoại trừ tiếng gió, động tĩnh gì cũng không có.

Cậu giống như quay lại chính mình năm đó, phân tích tâm lý của mình. Cậu biết bóng dáng đen tối kia là ai, cũng biết bộ dạng đứa nhỏ xấu xí kia là của ai, nhưng mà cho dù biết, cậu vẫn khó có thể tự an ủi mình.

Cái gọi là bác sĩ không thể tự trị cho mình, kỳ thật cậu đang ở trạng thái giống như vậy, mỗi khi tĩnh tâm, những khi mình làm cố vấn cho người người khác, sẽ nghe thanh âm có người phản đối.

Cậu cảm nhận được, mình giống như tinh thần phân liệt.

Thẩm Dạ Hi sau khi ngủ rất dễ bị kinh động, mơ hồ nghe thấy một chút động tĩnh, anh nhu nhu mắt ngồi dậy, muốn đi ra xem, thuận tiện lấy cái gì để uống, trong lúc vô ý nhìn lướt qua, phát hiện cửa phòng Khương Hồ mở ra, chăn để một bên, người cũng không thấy.

Thẩm Dạ Hi nhíu mày, đi qua phòng bếp, vừa lúc thấy Khương Hồ đang ngồi trên mặt đất ngoài ban công, chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, dưới là quần ngủ, nhìn xuyên qua bên ngoài bằng cửa sổ, trong tay đang cầm một ly nước, ngọn đèn bên ngoài chiếu vào, tiến vào ly nước, ánh lên đầu ngón ta cậu giống như trong suốt.

Cậu không mang mắt kính, hình như đang xuất thần, bả vai hơi hơi cong, có vẻ đặc biệt cô đơn.

Thẩm Dạ Hi cảm thấy trong lòng như bị cái gì đâm, anh đi qua, hạ thấp âm thanh, nhẹ nhàng mà hỏi: “Như thế nào hơn nửa đêm vẫn chưa ngủ?”

Khương Hồ thất thần, bị anh đột nhiên lên tiếng dọa sợ, Thẩm Dạ Hi chú ý đến bờ vai của cậu run một chút, khuỷu tay cong lên, theo bản năng làm động tác chuẩn bị công kích, lập tức phản ứng lại mà thả lỏng thân thể, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác.

Khương Hồ có điểm ngượng ngùng đối anh nở nụ cười: “Tôi đánh thức anh à? Ngại quá?”

Thẩm Dạ Hi xoay người trở về phòng khách, lấy hai cái gối, đưa cho cậu một cái: “Không ngại lạnh sao? Cầm lấy.”

Khương Hồ ngoan ngoãn tiếp nhận. Thẩm Dạ Hi ngồi ờ bên cạnh cậu: “Nói một chút đi, hơn nửa đêm không ngủ được ra đây làm gì?”

“…Đột nhiên ngủ không được.” Khương Hồ nhẹ nhàng nói. Nhưng mà Thẩm Dạ Hi hiểu được đây là ý gì, mỗi người bọn họ đều trải qua như vậy, lúc đêm khuya đột nhiên gặp ác mộng bừng tỉnh, sau đó tùy tiện tìm vài chuyện, từ từ trải qua đêm dài, không ngủ.

Sau khi Khương Hồ đến đây, nếu có ai bị áp lực tâm lý không thể thừa nhận, sẽ tìm cậu nhờ một chút, người này mỗi lần đều là thật sự nghe, sau đó dùng một loại ngữ khí thực bình tĩnh nói chuyện, làm cho người ta nghe thấy, cũng liền theo cậu bình tĩnh trở lại. An Di Ninh thậm chí nói qua, cho dù Khương Hồ việc gì cũng không làm, ngồi yên bên cạnh, cũng làm cho người ta có cảm giác được chữa khỏi.

Thẩm Dạ Hi đột nhiên nghĩ, mỗi người đều có phẫn nộ không thể khống chế được, nhưng mà chỉ người này không có. bởi vì cậu là bác sĩ. Vì thế cậu chĩ có thể vào đêm gặp ác mộng tỉnh lại, lặng yên không tiếng động mà ngồi dưới đất, sáng sớm ngày hôm sau tiếp tục sửa lại tinh thần mình, đóng vai diễn của mình.

Tịch mịch như vậy, kiềm chế như vậy, rồi lại cố tình làm tư thế cự tuyệt như vậy. Thậm chí trong đêm khuya tự mình liếm vết thương bị người quấy rầy, cũng có thể thực nhanh điều chỉnh thành trạng thái bình thường.

Không phải xuất phát từ mục đích gì, thậm chí không phải xuất phát từ không tín nhiệm, chính là thói quen không cho phép, chính là…cậu tựa hồ không tin có người nào có thể giúp cậu, có thể cứu cậu.

Thẩm Dạ Hi đã không còn nhận ra cảm giác của mình là đau lòng hay là phẫn nộ.

“Thực xin lỗi.” Khương Hồ đột nhiên đánh vỡ trầm mặc, Thẩm Dạ Hi sửng sốt, chỉ nghe cậu tiếp tục nói, “Ngày đó tôi không nên tự chủ trương, có phải hay không làm anh rất khó xử?”

Khương Hồ thật là sau đó mới cảm nhận được, biểu hiện của cậu ngày đó trên cơ bản là hoàn toàn xem nhẹ chuyện Thẩm Dạ Hi mới là đội trưởng, nhất thời liền hiểu được Thịnh Diêu nói ‘Chọc tổ ong vò vẽ’ là so sánh cái gì, nếu đổi lại là một thủ trưởng lòng dạ hẹp hòi một chút, phỏng chừng sẽ sống không yên, tuy rằng cậu biết Thẩm Dạ Hi không phải người như vậy, nhưng cũng cảm thấy được ngại ngùng.

Nhất là gần đây Thẩm Dạ Hi không rõ nguyên nhân mà giận.

Thẩm Dạ Hi cảm thấy gân trên trán giựt giựt đau nhức, chính mình không phải vì chuyện này tức giận được không? Anh thở dài thật sâu, thả lỏng thân thể dựa lên tường, lắc đầu, muốn nói cái gì, hoặc như là cảm thấy được không biết nên khóc hay nên cười, có điểm cổ quái mà nở nụ cười: “Khương Hồ cậu nha trong đầu đang suy nghĩ cái gì…?”

Khương Hồ sửng sốt một chút, tuy rằng chính mình cũng không phải thực hiểu được Thẩm Dạ Hi suy nghĩ cái gì, nhưng mà mình lúc này lo lắng xem ra là dư thừa, vì thế cũng không tính toán đem lời xấu hổ nói ra, chỉ nở nụ cười, không nói cái gì.

Thẩm Dạ Hi dừng một chút, như là hình như nhớ lại: “Bác sĩ Khương, dù sao cậu cũng ngủ không được, vậy thì tăng ca đi?”

“A?”

“Mạc cục không phải ngay từ đầu nghi ngờ tôi bị chướng ngại sau khi bị thương sao, muốn nghe hay không chuyện gì đã xảy ra?”

Khương Hồ nghĩ nghĩ, nói: “Tôi đại khái nghe nói qua, trước khi tôi đến, các anh từng tiếp nhận qua vụ án buôn lậu thuốc phiện vô cùng quan trọng, nghe nói thương vong trong đội rất thảm, anh ở bệnh viện hơn một tháng, các anh còn mất đi một người đồng sự. Là việc này sao?”

“Cậu có biết, ai nói cho cậu biết?” Thẩm Dạ Hi nhướng mi.

“Ngay từ đầu mỗi người đều cùng tôi nói qua một lần, trừ anh ra, người cảnh sát hi sinh nhiệm vụ kia gọi là Phương Cẩn đi, ngảy cả chị Dương lúc cùng tôi nói cũng khóc qua một lần, tất cả mọi người thực hoài niệm hắn, hơn nữa trong một thời gian dài vẫn chưa có chấp nhận được việc hắn hi sinh. Bọn họ nói cảnh sát Phương khi còn sống là bằng hữu tốt nhất cùng anh hợp tác, khi bọn họ đuổi đến, thấy anh ôm thi thể hắn, ngồi yên trên mặt đất. Nhưng mà sau đó anh lại không hề đề cấp đến người chết đó, chỉ nói trí nhớ trống rỗng, cho nên Mạc cục mới hoài nghi anh bị chướng ngại sau khi bị thương.”

“Tôi không đề cập đến hắn, là không muốn nhớ đến hắn.” Thẩm Dạ Hi mười ngón tay đan cùng một chỗ, ánh mắt hạ xuống, giống như đang ngẩn người nhìn mặt đất, “Có đôi khi cậu rõ ràng biết có một số chuyện có thể bỏ qua, có thể thoải mái, nhưng mà làm không được.”

Càng là chuyện muốn quên, lại càng không thể quên được.

Khương Hồ ngồi thẳng, cho dù nhìn thấy không rõ ràng, cậu vẫn tận lực đem ánh mắt đặt trên biểu tình của Thẩm Dạ Hi, lại nhớ tới trạng thái chuyên nghiệp, chuyên chú cực kỳ: “Anh có thể chậm rãi nói.”

“Cậu cái gì đều có thể rõ ràng đi?” Thẩm Dạ Hi cười, quay mặt đi, nghiêng mắt nhìn cậu: “Bác sĩ, cậu từng ở thời điểm mạng sống nằm trên một sợi dây chưa? Khương Hồ sửng sốt, nghĩ nghĩ: “Đại khái có đi, tôi cùng chú An chính là nhận thức như vậy.”

“Cậu cùng một người xa lạ đi chung, sau đó các người trải qua tai nạn, sau lại thành bằng hữu, không phải rất may mắn sao?” Thẩm Dạ Hi nhẹ nhàng nói.

Khương Hồ trầm mặc trong chốc lát, giống như tự hỏi mà biểu đạt: “Mọi người không thể quyết định may mắn hay là bất hạnh, chỉ có thể trong tình trạng xấu nhất làm ra chuyện tốt nhất.”

“Vậy vì sao có người tới thời điểm mấu chốt, lại trở nên làm cho người ta cảm thấy xa lạ chứ?”

“Nói đơn giản, do hoàn cảnh bên ngoài tác dụng lên con người, sau đó mọi người đem tính chất đặc biệt chuyển hóa thành phản ứng bất đồng,” Khương Hồ nhẹ nhàng nói, “Giống như cái hộp màu đen. Nói như vậy, tính chất đặc biệt của mọi người là sẽ không thay đổi, nếu anh cảm thấy được ở dưới tuyệt cảnh, mỗi cá nhân cho anh cảm giác xa lạ, vậy chính anh còn chưa có thông qua kết giao bình thường, hoàn toàn hiểu hiết tính chất đặc biệt của người đó.”

Thời điểm cậu nói lời này, biểu tình như có điểm buồn chán trong nháy mắt, như là bi thương, hoặc như là cách thời gian thật lâu, không gian thực rộng, thản nhiên, trào phúng mà nhìn người nào, cảnh này khiến cậu có vẻ chẳng có chuyên nghiệp.

Có lẽ ban đêm rất dễ dàng làm cho người ta quên ngụy trang, Thẩm Dạ Hi nghĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện