Thi Si Ngụy Thiên Nghị và hoàng đế khá thân thiết nên ai cũng tưởng mối quan hệ giữa ông ta và hoàng đế rất tốt. Chỉ có hoàng đế là rõ những hoàng thúc này chỉ tỏ ra hiền từ và quân tử mà thôi, còn tài sản và các mối quan hệ tài nguyên thì đều rơi vào tay của “Tam Si”
Mà “Tam Si” và Ngụy Giám Quốc thì sớm đã thiết lợp mối quan hệ lợi ích, chỉ là người ngoài không biết điều đó.
Trong mắt người ngoài, bao gồm cả Dương Lạc - người đứng đầu Cửu Khanh thì cũng không biết người mà mình đang canh cánh toan tính cũng là người của chính mình.
Người của kinh thành đều coi thi cử là con đường xương. máu cũng không phải là không có lý. Tiêu Lâm khiến người khác chú ý, hắn không quyền không thế, dù có Tụ Bảo Phường chống lưng thì trong mắt “Tam Si” còn không bằng con số không.
“Giông bão tới thì gió cũng tới. Năm đó, tổ phụ của ngươi chết trong tay của Tam Si, đúng là đáng tiếc. Đường khó đi, không biết Tiêu Lâm có thể sống tới được thi Đình hay không”.
Hoàng đế trầm giọng, thở dài. Dịch Vô Lý phong độ hơn người, năm đó khi còn trẻ hoàng đế được chứng kiến một lần, một lần mà không thể quên, ký ức như vẫn còn mới nguyên.
Hoàng đế tưởng rằng cả đời này sẽ không còn được gặp người như thế nữa. Kết quả là Tiêu Lâm xuất hiện còn hơn cả Dịch Vô Lý nữa.
Dịch Quy gật đầu: “Người khác không thể nhưng thúc tổ thì nhất định có thể. Người xem, thúc tổ có thể giả vờ để giảm sự cảnh giác của kẻ địch, dựa vào tính toán mà tạo ra được con đường sống. Tài năng như vậy thì “Tam Si” làm gì được nổi chứ”.
Tay phải của Tiêu Lâm bị thương lừa được vô số người. Duy chỉ có hoàng đế và Dịch Quy là nhìn thấu. Quả nhiên Tiêu Lâm thắng là do đám người Dương Lạc đã khinh suất, bị Tiêu Lâm lừa.
Y và hoàng đế phải công nhận chiêu này của Tiêu Lâm thật sự là tạo ra được chiến thắng thân kỳ.
Người như vậy sao có thể thua được? “Được, người đã tin tưởng Tiêu Lâm như vậy thì..”, hoàng. đế vỗ đùi, nâng ly rượu: “Kính tổ phụ của ngươi một ly, cũng kính ta ngươi một lý, cuối cùng chúng ta cũng đợi được rồi”.
Cuối cùng cũng đợi được Đại Ngụy xuất hiện một thiên tài mà ngòi bút thích nhuốm máu. Có điều, dù Dịch Quy tin tưởng Tiêu Lâm thì giống như hoàng đế, y cũng vẫn cảm thấy lo lắng vài phần.
Tiêu Lâm tài hoa ưu việt, lọt vào tầm ngắm của “Tam Sỉ” là bình thường. Thi sỉ bỏ ra sáu vạn lượng mua một bài thơ của Tiêu Lâm thì cho rằng Tiêu Lâm sẽ đón nhận lời chào mời của mình. Tới khi đó tiền của Tiêu Lâm đương nhiên sẽ lại về tay Thi Si, Tiêu Lâm lại dám không trả lại sao?
Lúc này Tiêu Lâm vẫn chưa biết gì về ba người này, Dịch Quy lo lắng thúc tổ sẽ dễ chủ quan, kinh địch.
Trong buổi tiệc của Tân phủ, Dịch Quy chỉ tỏ ra say, còn xảy ra chuyện gì thì y đều biết hết. Y giả vờ mà thôi.
Thúc tổ vừa rồi sỉ nhục Tân tiểu thư. Trước đây nếu xảy ra chuyện, có khi Tân phủ sẽ ra mặt ngay. Glờ mối quan hệ giữa Tiêu Lâm và Tân phủ đã gần rạn nứt, không có chỗ dựa thì sao hắn có thể qua được cửa ải này chứ?
Tại Tiêu gia... “Bạch Khởi! Đi thôi”. “Đại nhân đi đâu?”
Bạch Khởi theo sát hẳn, tỏ vẻ nghi ngờ. Từ sau khi chủ nhân gây chuyện ở Tần gia thì ngày nào đại nhân cũng vui vẻ lạ thường. Tân Phượng Uyển bị mất mặt mà đại nhân chẳng sợ chút nào.
Khi đó, ngay cả Tần lão thái thái cũng muốn giết hẳn luôn. Bạch Khởi ở bên cạnh quan sát, chuẩn bị bảo vệ đại nhân bất cứ lúc nào.
Mà tối hôm đó sau khi rời khỏi Tân phủ thì đúng là đối với đại nhân như một câu chuyện đùa. Sau này không còn ai nhắc tới chuyện ở Tân phủ nữa.
Giờ đây Tiêu Lâm chỉ để ý tới thương bài. Tiền đã chuẩn bị đủ, đợi hắn đỗ trạng nguyên, có thương bài thì sẽ lập tức. xây tửu lầu.
Việc xây dựng và vận hành tửu lầu đều cần có người. Hắn muốn mời những nô bộc của Côn Luân với thiên bẩm là các chiến sĩ làm nhân công của mình. Nghĩ thôi cũng thấy đầy khí thế và bá đạo rồi.
“Đại nhân đang nói gì vậy?”, Bạch Khởi khựng người, kinh ngạc vô cùng.
Chưa từng có ai bỏ tiền ra để mời nô lệ Côn Luân làm việc. Kinh thành ai lại dám tới một nơi đây nô lệ Côn Luân như tửu lầu để ăn uống chứ.
Bạch Khởi không hiểu. Làm kinh doanh đúng là phải khác. biệt, chỉ cần bán tốt thì thay đen đổi trảng cũng không còn là chuyện khó nữa.
Tiêu Lâm kéo tay Bạch Khởi: “Nhiều lời thế, tới nơi mà huynh lớn lên xem đi”.