Edit: Tiểu Lục

Vì bản thân, tôi nhất định phải tha thứ cho bạn. Làm con người, không thể vĩnh viễn nuôi dưỡng trong tâm hồn một loài rắn độc; càng không thể hằng đêm tỉnh giấc với cảm giác tâm hồn tràn ngập bụi gai — Oscar Wilde (20.1)

(20.1) Oscar Wilden (16/10/1854 – 30/11/1900), tên đầy đủ là Oscar Fingal O’Flahertie Wills Wilde, là một nhà văn nổi tiếng của Ireland. Ông được biết đến như một nhà mĩ học nổi bật, là người đầu tiên giảng giải về phong trào nghệ thuật lúc bấy giờ, nổi tiếng về tài tranh luận và phong cách ăn mặc lịch lãm.

Ký túc xá sinh viên, trong hành lang buổi sáng sớm truyền đến vài âm thanh vụn vặt của tiếng xì xào nói chuyện cùng tiếng đi lại, Nhan Hiểu Thần ngủ không được sâu, lập tức tỉnh giấc.

Cô lấy điện thoại di động ra, theo thói quen xem thời gian, muốn biết còn bao lâu nữa sẽ đến giờ đi làm, nhưng cô rất nhanh ý thức được công việc hiện tại là do Trình Trí Viễn bố thí, cô không cần phải đi làm. Còn có cái điện thoại này nữa, cũng là của anh ta bố thí, cô cũng không nên dùng đến.

Nghiêm túc mà nói, số tiền cô vất vả kiếm được trong tấm thẻ ngân hàng cũng là của anh ta cho, cô càng không nên tiêu xài dù chỉ một ít. Nhưng nếu đem tất cả những thứ này trả lại cho Trình Trí Viễn, cô sẽ lấy gì đi thanh toán viện phí cho mẹ? Ăn, mặc, ở, đi lại, phải lấy thứ gì mà giải quyết đây? Nếu quả thật đem mọi thứ mà Trình Trí Viễn bố thí cho cô, đều lập tức trả lại, thì dường như chỉ trong nháy mắt, cô liền trở thành người không còn một đồng xu dính túi, là hoàn toàn trắng tay, phải tồn tại như thế nào ở cái đô thị rộng lớn này, khi mà mỗi một hớp nước đều phải có tiền, mỗi nửa bước chân đều rất khó đi? Hóa ra, cô và Trình Trí Viễn đã có quan hệ thân thiết đến mức ấy, muốn một lần cắt đứt, đoạn tuyệt quan hệ, chỉ sợ lại giống như Na Tra, cắt xương trả cha, khoét thịt trả mẹ, hoàn toàn phải chết đi sống lại một lần, mới có thể thật sự phân định rõ ràng.

Nghĩ đến từng chút từng chút một, Trình Trí Viễn từ xa lạ đến quen thuộc, từ bất hòa đến thân mật, từ đề phòng đến tin tưởng, nước mắt của Nhan Hiểu Thần lại muốn trào ra, cô đã từng cảm thấy anh ta là thứ may mắn duy nhất trong cuộc đời đầy ác mộng của cô, là thiên sứ bảo hộ mà ông trời đã ban xuống cho cô, nhưng không ngờ thì ra anh ta đích thực là Đọa Lạc Thiên Sứ, sẽ kéo người ta xuống địa ngục.

Nhưng bất luận là gì đi nữa, cho dù có chết, cô cũng muốn phân định rõ ràng!

Nhan Hiểu Thần kiềm nén nước mắt, quyết định trước hết trả điện thoại di động.

Cô đang định mở di động, lấy thẻ SIM ra, thì di động vang lên. Vốn không muốn nhận, liếc mắt nhìn qua màn hình hiển thị, lại phát hiện là điện thoại của mẹ.

Dùng điện thoại Trình Trí Viễn bố thí để nhận điện thoại của mẹ? Nhan Hiểu Thần đau khổ do dự.

Đây là cuộc điện thoại đầu tiên từ sau khi mẹ nằm bệnh viện gọi cho cô, cô do dự trong một thoáng, cuối cùng, sự lo lắng cho mẹ đã vượt qua lòng tự trọng. Cô ngậm nước mắt, nhận điện thoại, không dám khiến mẹ nghe ra bất kỳ bất thường nào, cố gắng kiềm chế giọng nói như bình thường, “Mẹ!”

“Hôm nay mày không tới bệnh viện.” Giọng nói của mẹ tuy lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng không chửi rủa ầm ĩ, khiến cho Nhan Hiểu Thần có một chút dễ chịu.

“Trưa nay con sẽ đến, nhưng không dám vào phòng bệnh gặp mẹ.”

“Mày cũng biết làm những chuyện khiến người khác không nhận ra sao?”

Nước mắt của Nhan Hiểu Thần lốc tốc rơi xuống, cô không dám để cho mẹ nghe ra đều khác thường, chỉ có thể cắn chặt môi, càng không ngừng dùng tay lau nước mắt.

Bà Nhan nói: “Trưa nay mày tranh thủ giờ nghỉ trưa, một mình đến đây gặp mẹ, mẹ có vài lời muốn nói với mày. Nếu không muốn đến, thì coi như xong, dù sao mày cũng đã lớn rồi, mẹ căn bản không thể động vào mày được, nếu mày không muốn nhận người mẹ này, thì không ai có thể ngăn cản!” Bà Nhan nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Nhan Hiểu Thần nhìn điện thoại, che miệng rơi nước mắt.

Vài phút trước, cô còn ngây thơ cho rằng, chỉ cần có quyết tâm cắt xương khoét thịt, liền nhất định có thể đem tất cả mọi thứ trả lại cho Trình Trí Viễn, nhưng bây giờ, cô mới nhận ra, ngay cả cái điện thoại di động cũng không thể trả, mẹ vẫn còn nằm bệnh viện, cô muốn chắc chắn bệnh viện và mẹ có thể liên lạc với cô bất cứ lúc nào. Cô đã từng vì mẹ, xót xa đau khổ ném đi một cái điện thoại không nên giữ lại; bây giờ, cũng bởi vì mẹ, lại đau khổ xót xa giữ lại một cái điện thoại không nên bảo lưu, tại sao phải như vậy?

Đêm qua Trình Trí Viễn có tiếp tục gặp ác mộng hay không, cô không biết, nhưng bây giờ, cô đang sống trong cơn ác mộng mà anh ta đã cho cô, tránh không được, trốn cũng không xong.

Nhan Hiểu Thần rửa mặt xong, liền muốn rời khỏi.

Ngụy Đồng gọi: “Cậu còn chưa ăn sáng!”

Nhan Hiểu Thần cười nói: “Đừng lo lắng, trên đường đi làm, mình sẽ mua điểm tâm sớm, tiện thể ăn luôn.”

“Ừ, vậy cũng được!” Ngụy Đồng nhìn thấy Nhan Hiểu Thần ngoại trừ sắc mặt có chút thiếu sức sống, ánh mắt có chút thâm quầng, những cái khác dường như cũng bình thường, cô cười nói: “Buổi tối mình đợi cậu cùng ăn cơm tối, chúng ta sẽ tâm sự.” Nhan Hiểu Thần vừa đi qua cửa ký túc xá, vừa nói: “Được, tối gặp lại!”

Nhan Hiểu Thần ra khỏi khu ký túc xá, nhìn đám sinh viên rộn ràng vui vẻ, cô suy nghĩ ngẩn ngơ trong chốc lát, mới nghĩ ra chính mình có thể tạm thời đi đâu.

Cô đi đến sân thể dục lớn, ngồi trên các bậc thang, nhìn đến các sinh viên nhiệt tình rèn luyện thân thể.

Trước kia, khi tâm trạng suy sụp, cô sẽ thường đến đây ngồi trong chốc lát, cô thích nhìn các bạn cùng lứa tuổi đổ mồ hôi như tắm, cố gắng phấn đấu vượt qua gian khổ, những hình ảnh đó khiến cô cảm thấy chính mình không phải là người duy nhất phải phấn đấu vượt qua khó khăn gian khổ, cô tin tưởng thế giới này rất công bằng. Nhưng bây giờ không thể không thừa nhận, thế giới này thật ra cũng chẳng công bằng, có người khi sinh ra đã có một chút may mắn, cũng có người lúc sinh ra chẳng có chút may mắn nào, mà cô chính là kẻ cực kỳ bất hạnh ở phía sau.

Có người đi lại ngồi bên cạnh cô, Nhan Hiểu Thần không quay đầu nhìn, dựa vào trực giác hỏi: “Thẩm Hầu?”

“Ừ.”

“Anh không cần phải đi làm à?”

“Đời người không thể lúc nào cũng phải phấn đấu nỗ lực, đôi lúc cũng muốn ngẫu nhiên nhàn hạ thư giãn trong chốc lát.”

Một túi thức ăn đưa ra trước mắt cô, một ly sữa đậu nành, một cái bánh bao, một quả trứng gà luộc, trước kia, khi cô đến trường, thì đây là bữa sáng tiêu chuẩn, mỗi sáng sớm khi đi học, cô sẽ tiện đường mà mua lấy một túi, hoàn toàn tiện lợi, đầy đủ dinh dưỡng, vừa thuận tiện, vừa bồi bổ sức khỏe, cô đã ăn chúng gần bốn năm.

Nhan Hiểu Thần nhận lấy, giống như trước kia lúc sáng sớm đến trường, trước hết ăn quả trứng gà, sau đó một tay cầm ly sữa đậu nành, một tay cầm cái bánh bao, ăn ngấu nghiến. Ăn, ăn, nước mắt của cô lặng lẽ trượt dài trên má. Từng cảnh từng cảnh của bốn năm đại học dần dần hiện ra trước mắt, cô đã từng cho rằng đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời mình, nếu cắn răng chịu đựng hết thảy, sẽ có thể đợi được ánh bình minh, nhưng cô không, biết hóa ra đó chỉ là màn mở đầu cho thời kỳ đen tối, sau bóng đêm đen tối không phải là bình minh, mà chính là địa ngục âm ty lạnh thấu xương. Nếu cô biết kết quả của kiên trì nổ lực sẽ như bây giờ, thì ở cái quá khứ tối đen đó, liệu cô có còn dũng khí cố gắng mỗi ngày hay không?

Thẩm Hầu đưa một miếng khăn giấy cho Nhan Hiểu Thần, Nhan Hiểu Thần dùng khăn che mặt, kiềm chế phải òa khóc. Thẩm Hầu vươn tay, do dự trong một thoáng, cắn răng, dùng sức kéo Nhan Hiểu Thần vào ngực mình. Nhan Hiểu Thần chống cự vài cái, nhưng lại vô lực nằm trong lòng hắn, đau khổ mà khóc.

Đau khổ đến như vậy, nước mắt của cô nhanh chóng thấm ướt áo sơ mi của hắn, làm phỏng da thịt hắn, Thẩm Hầu gắt gao ôm cô, mặt không chút thay đổi ngắm nhìn sân thể dục quen thuộc, cảnh tượng đã quá thân quen, làm cho ánh mắt của hắn ngân ngấn nước.

Bốn năm đại học, hắn đã từng vô số lần chạy đua huyên náo, từng vô số lần lén nhìn Nhan Hiểu Thần ngồi trên khán đài. Tại không khí phấn chấn tươi trẻ của sân trường đại học, cô một thân một mình, bóng dáng mảnh mai, có vẻ thật không hòa đồng. Lúc hắn ở trên sân thể dục cao hứng chạy đua, cười to sảng khoái, thì căn bản không biết cô gái ngồi trên khán đài kia rốt cuộc cần cái gì. Năm đó, hắn chẳng giúp được gì cho cô, bây giờ, hắn cũng vẫn như vậy.

Thẩm Hầu biết Hiểu Thần bi thương thống khổ không chỉ bởi vì hắn, mà còn bởi vì Trình Trí Viễn. Theo một góc độ nào đó mà nói, mẹ của hắn và Trình Trí Viễn đều là hung thủ giết chết ba của Hiểu Thần, nhưng Hiểu Thần đối với mẹ hắn không có cảm tình, nhưng đối với Trình Trí Viễn thì có yêu thích, tin tưởng, thậm chí có thể nói, trong mấy tháng này, anh ta là nơi ấm áp duy nhất mà cô ỷ lại, bởi vì như vậy, nên bây giờ nỗi đau đớn của cô sẽ càng lớn hơn rất nhiều. Thẩm Hầu không để tâm Hiểu Thần thù hận Trình Trí Viễn, nhưng tất cả thù hận đó lại tra tấn chính bản thân cô trước tiên, hắn không nghĩ cô bởi vì muốn ép buộc mình thù hận Trình Trí Viễn mà khiến bản thân đau khổ.

Thẩm Hầu vô thanh thở dài, nói: “Trước kia nếu biết được đã nói những lời này, anh khẳng định sẽ tự mắng mình là nói bậy. Hiểu Thần, không phải anh muốn nói tốt cho Trình Trí Viễn, nhưng có những lời không nói không được. Ngày hôm qua em mắng hắn là người điên, anh lại cảm thấy, hắn không phải là người điên, mà là kẻ ngốc! Là người duy nhất biết được mọi chuyện, mỗi ngày phải đối mặt với em và mẹ em, hắn sẽ thật sự vui vẻ hay sao? Em hận chính mình đã hết lòng tin tưởng cảm kích, nhưng sự tin tưởng và cảm kích của em thực tế chính là công cụ trừng phạt tốt nhất đối với hắn, từng giờ từng phút tra tấn dày vò hắn. Trong lúc em không biết gì thì hắn mỗi ngày đều giống như em, luôn bị nỗi đau giằng xé.”

Hiểu Thần không nói gì, nhưng Thẩm Hầu cảm giác được cô đang nghiêm túc lắng nghe.

Thẩm Hầu nói: “Anh sẽ không tha thứ cho Trình Trí Viễn vì đã cưới em, nhưng anh nhất định sẽ vì hắn mà nói những lời công đạo. Trình Trí Viễn không phải là vì không muốn chính mình gặp ác mộng, mới lựa chọn dối gạt em! Phải nói rằng, trước kia hắn chỉ gặp ác mộng vào ban đêm, nhưng từ lúc hắn lựa chọn dối gạt em, đám cưới với em, thì từ ngày đó trở đi, hắn chẳng những không tránh được ác mộng, mà ngay cả cuộc sống vào ban ngày cũng gặp ác mộng!”

Nhan Hiểu Thần nghẹn ngào nói: “Không có ai ép buộc anh ấy làm vậy!”

“Đúng là không có ai ép buộc hắn làm như vậy, nhưng hắn yêu em, hắn thà rằng chính mình ngày ngày đêm đêm gặp ác mộng, cũng muốn cùng em chịu đựng mọi đau khổ, hắn thà rằng luôn bị lương tâm tra tấn, cũng hy vọng em có thể có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.”

Nhan Hiểu Thần lập tức ngẩng đầu lên, khiếp sợ trừng mắt nhìn Thẩm Hầu. Cô nhìn thấy nét mặt của Thẩm Hầu không giống như đang nói đùa, lắc đầu thật mạnh, “Không thể nào!”

Thẩm Hầu nói: “Em hoàn toàn không biết, bởi vì hắn sợ hãi áy náy đến nỗi không dám biểu lộ gì cả. Cho dù hắn dối gạt em, cũng là dùng chính bản thân hắn trả giá tất cả.”

Nhan Hiểu Thần há hốc miệng, hoàn toàn không thể chấp nhận lời nói của Thẩm Hầu.

“Hiểu Thần, Trình Trí Viễn thật sự không phải là kẻ ích kỷ bị điên, mà chỉ là một kẻ phạm sai lầm ngốc nghếch. Chúng ta đều không phải thật sự muốn phạm sai lầm, nhưng có đôi khi, chuyện ngoài ý muốn trên đời này giống như cơn địa chấn vậy, không ai muốn cả, nhưng nó xảy ra thì sẽ xảy ra. Anh thoải mái nhờ em giúp anh thi học kỳ, nhưng căn bản không biết hành động vô tình đó, sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ như thế nào, bản thân anh cảm thấy không thể tha thứ cho chính mình, nhưng em lại tha thứ cho anh. Chỉ cần chúng ta đều vì sai lầm của chính mình chấp nhận tất cả mọi trừng phạt, thật tâm sám hối, có phải nên được nhận một cơ hội được tha thứ?”

“Sao có thể giống được?”

“Vì sao lại không giống?”

Nhan Hiểu Thần đứng phắt dậy, khóc lóc kêu lên: “Đó là sinh mạng của ba! Các người phạm lỗi, đã lấy mất sinh mạng của ba!”

Thẩm Hầu cũng đứng lên, dùng sức giữ chặt tay của Nhan Hiểu Thần, gắt gao đặt lên ngực của mình, hắn muốn cho cô cảm nhận được thời khắc này, nỗi thống khổ của hắn so với cô không hề thua kém, “Mọi người đều biết tất cả! Em cho rằng chỉ có nước mắt của em là nước mắt sao? Chỉ có người đau khổ mới thật sự đau khổ sao? Nước mắt của mọi người cũng giống như vậy! Trái tim của em bị giày xéo thì trái tim của mọi người cũng bị giày xéo!”

“Nhưng chỉ có em và mẹ là mất đi người yêu thương nhất!” Nhan Hiểu Thần một bên rơi lệ, một bên dùng sức rút tay ra, kiên quyết xoay người, rời khỏi sân thể dục.

Thẩm Hầu mất hết sức lực ngồi xuống, hắn nhìn bóng lưng của cô, từng chút một ra khỏi tầm mắt của hắn, thấp giọng nói: “Không phải chỉ có em và mẹ em, anh cũng đã mất đi người yêu thương nhất!”

Nhan Hiểu Thần không muốn mẹ sinh lòng nghi ngờ, nên làm bộ vẫn còn đang đi làm bình thường, đến giờ tan ca thì chạy tới bệnh viện. Đến phòng bệnh, mẹ cô không có ở đó, cô gọi điện thoại cho mẹ, bà nói đang ở trong vườn hoa của bệnh viện tản bộ, bảo cô đi xuống lầu tìm bà.

Nhan Hiểu Thần đi xuống lầu, đến một bể phun nước dưới một tán cây thì cô nhìn thấy mẹ. Mẹ mặc bộ đồ màu lam có sọc của bệnh nhân, đang ngồi trên băng ghế, sửng sờ nhìn bể phun nước, ánh mắt thanh tĩnh đến cô độc.

Nhan Hiểu Thần đi đến bên cạnh bà, không dám ngồi xuống, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mẹ ơi, con đến rồi.”

Mẹ cô dường như vẫn đang ngẩn ngơ, không nói tiếng nào.

Nhan Hiểu Thần nhìn bà từ trên cao xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy đỉnh đầu của bà. Mới bốn mươi tuổi, ở độ tuổi này rất nhiều phụ nữ sẽ vẫn còn dáng vẻ trẻ trung, nhìn tới nhìn lui cũng không thể nhìn ra là người già, nhưng tóc mẹ đã thưa thớt hẳn, còn có không ít sợi bạc, nhìn xuôi nhìn ngược quả thật rất giống người già. Nhan Hiểu Thần nhớ rõ nhà mẹ có 3 chị em, ai nấy cũng đều có dáng dấp rất đẹp, nhưng mẹ cô được tính là đẹp nhất, đầu tóc từ trước tới nay suông dài, đen mượt, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, đôi mắt hai mí vừa lớn vừa sáng, lúc cô đã bảy tám tuổi, vẫn còn có đàn ông hàng ngày ra vào tiệm uốn tóc, muốn theo đuổi mẹ. Nhưng sau khi ba mất, mẹ liền giống như một gốc hoa hồng mất đi người làm vườn chăm sóc, nhanh chóng tàn úa héo rũ, bây giờ, không thể còn nhìn ra nét diễm lệ của ngày xưa.

Nhan Hiểu Thần nước mắt ở trong hốc mắt đã muốn trào ra, nhưng lại không muốn khiến mẹ khóc, nên lặng lẽ lau đi nước mắt.

Mẹ cô dường như đã hồi phục lại, rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện: “Nếu mẹ có thể quên ba của mày, có lẽ mẹ đã dễ chịu hơn rất nhiều, mày cũng có thể dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng mẹ không có cách nào quên được! Ba mày đã đi được bao lâu rồi? Là 5 năm! Mày có biết trong những năm tháng đó mẹ đã tồn tại như thế nào không?”

Bà kéo tay áo lên, trên cánh tay của bà có nhiều vết thương, chằng chịt, chồng chéo lên nhau, như một đám mạng nhện rối rắm tụ lại một chỗ, Nhan Hiểu Thần khiếp sợ nhìn, trước nay cô không hề biết trên người mẹ có nhiều viết thương đến thế.

Mẹ cô một bên vuốt ve vết thương, một bên khẽ mỉm cười, nói: “Sống sót thật là đau khổ! Mẹ muốn uống nông dược tự sát, mày lại không để mẹ chết, bắt buộc mẹ phải sống! Khi mày đi học một vài ngày, có đôi khi, mẹ trở lại ngôi nhà lạnh lẽo kia, cảm thấy không thể nào sống nổi, lại muốn uống nông dược thì nhìn thấy con dao khắc gỗ của ba mày, liền lấy cắt vào tay mình. Mẹ phải khiến cho ba mày luôn luôn phải nhắc nhở mẹ, lúc mẹ muốn chết, cũng không thể mang theo con gái cùng chết!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện