Thẩm Hầu bấm chuông cửa, Trình Trí Viễn ra mở cửa, sắc mặt của anh ta xám xịt, tràn ngập tử khí, giống như tội phạm bị kết án tử hình, nhìn không ra chút gì bình tĩnh thong dong của ngày xưa.
Ba người im lặng đi vào phòng khách, phần ai nấy ngồi một chỗ của sô pha, trong lúc vô tình hình thành một hình tam giác, mỗi người chỉ có thể ngồi tại vị trí của chính mình, không ai có thể gần gũi làm bạn.
Trình Trí Viễn hỏi Nhan Hiểu Thần: “Em đã biết anh có quen biết với Trịnh Kiến Quốc?”
Nhan Hiểu Thần gật gật đầu, lấy trong túi ra hai tấm ảnh chụp, đặt lên bàn trà.
Trình Trí Viễn nhìn mấy tấm ảnh, khuôn mặt xám xịt hiện lên nét bi thương, anh ta bất đắc dĩ cười khổ, “Rốt cuộc là ai cũng không thể trốn thoát!”
“Không trốn thoát cái gì?” Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm Trình Trí Viễn, chờ đợi anh ta nói cho cô biết tất cả.
Trình Trí Viễn hít một hơi thật sâu, bắt đầu kể lại từ đầu —— Câu truyện cũng không đến nỗi phức tạp, Trịnh Kiến Quốc là tài xế cho nhà của Trình Trí Viễn, kiêm làm chân chạy vặt cho một ít việc ở trong nhà. Khi đó công việc làm ăn của ba Trình Trí Viễn đang phát triển không ngừng, mẹ anh ta làm việc ở bệnh viện cũng bận rộn đến tối mặt tối mày, cũng đã khá thân quen, Trịnh Kiến Quốc vô hình trung gánh lấy trách nhiện chăm sóc cho Trình Trí Viễn, Trình Trí Viễn và Trịnh Kiến Quốc quan hệ hết sức tốt. Sau khi tốt nghiệp trung học, Trình Trí Viễn ra nước ngoài du học, Trịnh Kiến Quốc kết hôn sinh con, gánh nặng gia đình ngày càng nhiều, ba mẹ của Trình Trí Viễn mang lòng cảm kích, bỏ vốn và nhờ quan hệ giúp Trịnh Kiến Quốc mở một showroom bán xe BMW, Trịnh Kiến Quốc dựa vào cố gắng học hỏi cùng với niềm đam mê về xe hơi, nên kinh doanh showroom có khởi sắc, coi như đã làm giàu.
Một mặt khác, Trình Trí Viễn và Kiều Vũ do nhất thời vui vẻ đã thành lập một công ty đầu tư ngân sách, thật sự cũng ăn nên làm ra, Kiều Vũ hối thúc Trình Trí Viễn về nước. Mùa hè 5 năm trước, Trình Trí Viễn từ nước ngoài trở về, đây là lần thứ hai anh ta từ nước ngoài trở về quê hương, định sẽ lưu lại trong nước phát triển. Anh ta đi thăm hỏi người anh em tốt là Trịnh Kiến Quốc, vừa đúng lúc trong cửa hàng của Trịnh Kiến Quốc vừa nhập về chiếc xe BMW đời mới SUV, Trịnh Kiến Quốc muốn tặng anh ta một chiếc xe, liền bảo anh ta lái thử. Trình Trí Viễn lái xe, chở theo Trịnh Kiến Quốc chạy vào thành phố hóng gió, càng chạy càng hăng, Trình Trí Viễn thích tìm đến những đoạn đường vắng người, một đường thông thoáng không có gì cản trở mà chạy. Hai người vừa chiêm nghiệm các loại phối trí ở bên trong xe, vừa cười nói chuyện phiếm, nhưng có ai ngờ, một người đàn ông vì tiết kiệm tiền, cố ý trọ tại một quán trọ ở ngoại ô hẻo lánh, ông ta vừa tính tiền thuê phòng xong, mang theo hành lý, đang ở ven đường gọi điện thoại cho con gái. Nói chuyện điện thoại xong, ông ta hưng phấn cùng với mệt mỏi, không đợi đèn đỏ, liền đi ngang qua đường. Lúc Trình Trí Viễn nhìn thấy người đàn ông nọ thì mọi chuyện đều đã trễ, giống như một màn quay chậm trên phim vậy, thân thể của một người bình thường tựa như món đồ chơi nhẹ hẫng bay bổng lên cao, rồi lại nhẹ hẫng rơi xuống đất.
Bọn họ dừng xe lại, liền xông ra ngoài, một bên luống cuống tay chân muốn giúp ông ta cầm máu, một bên gọi điện thoại cho 120. Người kia thương thế quá nặng, vì có thể cứu chữa kịp thời, hai người quyết định không đợi 120, lập tức chạy đến bệnh viện. Tay chân của Trình Trí Viễn vẫn đang run rẩy, căn bản không thể lái xe, Trịnh Kiến Quốc thay anh ta cầm lái, Trình Trí Viễn ngồi phía sau xe, canh giữ bên cạnh thân thể người đàn ông kia, cầu xin ông ta cố gắng chịu đựng.
Sau khi đến bệnh viện, bởi vì là người quen của mẹ Trình Trí Viễn, bệnh viện cố gắng cứu chữa sớm nhất, nhưng cứu không được, người kia rất nhanh sẽ chết. Khi cảnh sát đến hỏi cung thì Trình Trí Viễn nhìn thấy bàn tay của mình dính đầy máu người, thần trí của anh ta đang hoảng loạn trong nỗi sợ vừa mới giết người, nên căn bản không thể trả lời. Trịnh Kiến Quốc bình tĩnh nói là ông ta lái xe, còn đưa ra giấy phép lái xe, đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể lại một lần. Đó là một đoạn đường vắng, không có camera giao thông, chỉ tìm được vài nhân chứng, lời khai của bọn họ giống với lời khai của Trịnh Kiến Quốc y như đúc. Lúc đó bọn họ chỉ lo nhìn chằm chằm vào kẻ bị xe đụng văng ra, không có ai để ý là người nào lái xe, đến khi nhìn thấy Trình Trí Viễn và Trịnh Kiến Quốc xông ra khỏi xe thì đồng thời thấy cả hai. Cho dù có người để ý, nhưng khi đó mọi chuyện đều rất hỗn loạn, ký ức của con người cũng rất hỗn loạn, nên Trịnh Kiến Quốc khẳng định nói mình là tài xế thì không ai hoài nghi.
Sau khi cảnh sát lấy xong khẩu cung, mọi chuyện đã định đoạt xong, Trình Trí Viễn mới bình tĩnh trở lại, anh ta liền quay sang hỏi Trịnh Kiến Quốc vì sao lại muốn lừa gạt cảnh sát. Trịnh Kiến Quốc nói, chúng ta không uống rượu, không chạy quá tốc độ, không có phạm luật giao thông, không phải vượt đèn đỏ, không lấn sang làn đường khác, đột nhiên có người đi ngang đường, việc này chỉ có thể xem như tai nạn ngoài ý muốn, không thể tính là phạm lỗi gây tai nạn. Nhưng cậu không có giấy phép lái xe ở Trung Quốc, tuy rằng ở nước ngoài cậu đã lái xe nhiều năm, là tài xế có kinh nghiệm, nhưng theo luật pháp Trung Quốc, thì ở Trung Quốc cậu không được lái xe, không có giấy phép điều khiển xe. Bọn họ đều biết rõ hình phạt không có giấy phép lái xe là thế nào, Trình Trí Viễn trầm mặc, với sự sắp xếp của Trịnh Kiến Quốc, sự thật anh ta là tài xế liền bị che giấu, thậm chí ngay cả ba mẹ của anh ta cũng không biết, nhưng anh ta không thể lừa gạt được chính mình. Anh ta bỏ qua ý định về nước, chạy trốn ra nước ngoài, nhưng ánh mắt của người đàn ông kia trước khi chết cứ đeo bám lấy anh ta, anh ta đã đi điều trị tâm lý hơn ba năm, nhưng đều không có kết quả. Rốt cuộc, vào một đêm khuya, khi vừa bừng tỉnh một lần nữa từ trong ác mộng, anh ta quyết định về nước, đi đối mặt với ác mộng của mình.
Khi nghe qua từng lời kể của Trình Trí Viễn, Nhan Hiểu Thần dường như hoàn toàn không biết đang nhìn anh ta, thân thể hơi run rẩy.
Trình Trí Viễn thấp giọng nói: “…Anh lại một lần nữa thân thể ướt đẫm mồ hôi, từ trong ác mộng bừng tỉnh thì ra quyết định, tất yếu phải về nước đi đối mặt với ác mộng.”
Nhan Hiểu Thần thì thào nói: “Bởi vì anh không muốn có thêm ác mộng, nên mới khiến cho em và mẹ gặp ác mộng?” Sắc mặt của cô trắng bệch, hai mắt vô thần, giống như người đang bị mộng du, cô đứng lên, đi về phía cửa.
Trình Trí Viễn vội vàng đứng lên, nắm được tay cô, “Hiểu Thần…”
Nhan Hiểu Thần giống như bị chạm phải điện, nhảy vọt ra xa, tát một cái thật mạnh vào mặt Trình Trí Viễn, lớn tiếng thét chói tai: “Không được đụng vào em!”
Trình Trí Viễn cầu xin gọi: “Hiểu Thần!”
Nhan Hiểu Thần ngấn lệ hỏi: “Từ đầu, anh đã có mục đích tiếp cận em?”
Trình Trí Viễn không dám nhìn vào ánh mắt của Nhan Hiểu Thần, giống như không thể nhìn rõ cái gì phía dưới chân mình, cơ hồ từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Đúng vậy!”
Nhan Hiểu Thần cảm thấy cô giống như đang nằm mơ, hơn nữa lại là cơn ác mộng vớ vẩn nhất, kinh khủng nhất, “Anh biết chính mình đã đụng chết ba em, mà còn muốn kết hôn với em? Còn muốn gọi mẹ em là ‘mẹ’? Anh có biết mẹ thà rằng đánh em đến chết, cũng không cho phép em lấy của Trịnh Kiến Quốc một đồng một cắc nào hay không? Vậy mà anh còn muốn em lấy anh, muốn mình biến thành con rể của mẹ?”
Trình Trí Viễn sắc mặt tái xanh, không nói được lời nào, bàn tay đang nắm lấy Nhan Hiểu Thần, liền vô lực buông lỏng.
“Anh và em cùng mẹ ngày ngày thờ cúng ông ấy, gọi ông ấy là ba?” Nhan Hiểu Thần một bên lệ tuôn như mưa, một bên cười ha ha, thật là quá hoang đường! Quá điên rồ!
“Trình Trí Viễn anh là kẻ điên! Anh muốn chuộc tội, muốn lương tâm mình dễ chịu, liền buộc em cùng mẹ thành tội nhân! Anh chỉ nghĩ cho lương tâm của anh, vậy lương tâm của em và mẹ ở đâu? Nếu ba trên trời có linh thiên, nhìn thấy em và mẹ đối đãi cảm kích anh giống như ân nhân, thì phải làm sao? Trình Trí Viễn, anh, anh…Vậy mà anh còn dám cưới em!”
Nhan Hiểu Thần khóc đến không thành tiếng, hận không thể xé nát con người nhất thời yếu đuối kia, đồng ý lấy Trình Trí Viễn, cô xô đẩy đấm đá Trình Trí Viễn, “Sao anh lại nhẫn tâm như vậy? Anh khiến cho ba chết không nhắm mắt, khiến cho chúng tôi không có tội không thể tha thứ! Nếu mẹ biết, anh muốn bức tử mẹ chết ngay lập tức hay sao?”
Trình Trí Viễn cúi thấp đầu, “Anh xin lỗi!”
“Xin lỗi? Xin lỗi có thể cứu vãn được gì? Sinh mạng của ba? Là sự tin cậy của mẹ? Hay là hôn nhân của chúng ta, khiến cho anh phải gọi ông vô số lần là ‘ba’? Trình Trí Viễn, đơn giản là vì anh không muốn gặp ác mộng, anh liền muốn chúng tôi đều sống trong ác mộng hay sao? Em luôn cho rằng Hầu Nguyệt Trân sẽ là người thù hận nhất, không ngờ còn có anh!”
Nhan Hiểu Thần xông ra khỏi nhà, Trình Trí Viễn sốt ruột chạy theo vài bước, lại bị Thẩm Hầu kéo lại. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Trình Trí Viễn dừng bước, chỉ có thể nhìn Thẩm Hầu vội vội vàng vàng đuổi theo.
Dựa vào vách của thang máy, nước mắt của Nhan Hiểu Thần tuôn trào như suối, cô hận chính mình, vì sao năm đó lại nhất thời yếu đuối, tiếp nhận sự giúp đỡ của Trình Trí Viễn? Thế giới này, không có vô duyên vô cớ hận thù, cũng chẳng có vô duyên vô cớ tốt đẹp, vì sao cô lại giống như kẻ ngốc như vậy, chưa bao giờ nghi ngờ Trình Trí Viễn? Mẹ nói ba chết không nhắm mắt, hóa ra là sự thật!
Nếu mẹ biết sự thật, chắc chắn sẽ tự mình bức tử chính mình!
Mấy năm nay, rốt cuộc cô đã làm gì? Chẳng lẽ đã bức tử ba, lại còn muốn từng bước một bức tử cả mẹ?
Mẹ mắng cô là con quỷ đòi nợ, quả thật chẳng sai!
Nhan Hiểu Thần đầu tựa vào vách thang máy, òa khóc thất thanh.
Thẩm Hầu nhìn thấy cô đau khổ, lại không có chút nào tìm cách khuyên giải an ủi. Hắn có thể dùng lập trường gì để an ủi? Hắn nói ra bất cứ lời nào, đều sẽ giống như con dao, lần này đến lần khác đâm vào ngực cô.
Thậm chí, ngay cả dùng thân thể nhẹ nhàng chạm vào cô một chút cũng không dám, sợ lại làm cô kích động. Hắn chỉ có thể nhìn cô thống khổ tuyệt vọng òa khóc, bất lực cô độc giằng xé, nếu như bây giờ có một chút biện pháp có thể giúp được, hắn nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà đi làm.
Vào giờ khắc này, hắn đột nhiên hiểu rõ Trình Trí Viễn, nếu che giấu sự thật, có thể cùng cô chịu đựng mọi đau khổ, hắn cũng sẽ không chút do dự mà lựa chọn như vậy, cho dù cả đời phải thường xuyên gặp ác mộng, mỗi ngày bị lương tâm tra tấn.
Cửa thang máy mở ra, Nhan Hiểu Thần lung lay thoáng động đi ra khỏi thang máy.
Ra khỏi khu chung cư, cô thế nhưng không tìm đến xe, mà đi thẳng về phía trước, dường như căn bản không ý thức được trước mắt là đường cái, Thẩm Hầu bị dọa sợ thân thể toát mồ hôi lạnh, hắn nắm tay cô, hỏi: “Em muốn đi đâu?” Nhan Hiểu Thần hất tay hắn ra, ngoắc xe taxi. Cô vào xe taxi, nói với tài xế đến bệnh viện mẹ cô đang nằm.
Thẩm Hầu theo cô vào ngồi băng ghế trước trên taxi, nghĩ rằng cho dù cô đuổi hắn đi, hắn cũng phải tìm cách đi cùng. Nhan Hiểu Thần khóc nói: “Van xin anh, đừng đi theo em nữa, ba sẽ thấy!” Ngay lập tức, tất cả kiên định của Thẩm Hầu đều vỡ tan thành bột cám, hắn lặng lẽ xuống xe, nhìn chiếc taxi nghênh ngang vọt đi.
Nhan Hiểu Thần đến bệnh viện, từ cửa phòng bệnh lặng lẽ nhìn mẹ, mẹ cô im lặng nằm trên giường bệnh, đang ngủ say. Cô không dám đi vào phòng bệnh, mà ngồi ở ngoài hành lang.
Vừa rồi Thẩm Hầu hỏi cô “Em muốn đi đâu”, Thẩm Hầu thật là hỏi một câu ngốc nghếch, hắn phải hỏi là “Em có thể đi đâu”, ở cái thành phố này, đã không còn chỗ cho cô đến nữa, chỉ có duy nhất một nơi có thể đến, chính là ở bên cạnh mẹ. Nhưng cô phải đối mặt với mẹ thế nào? Một Thẩm Hầu, đã khiến mẹ phải vào bệnh viện, nay lại thêm một Trình Trí Viễn, chẳng lẽ muốn mẹ phải xuống đất tìm ba sao?
Ba người im lặng đi vào phòng khách, phần ai nấy ngồi một chỗ của sô pha, trong lúc vô tình hình thành một hình tam giác, mỗi người chỉ có thể ngồi tại vị trí của chính mình, không ai có thể gần gũi làm bạn.
Trình Trí Viễn hỏi Nhan Hiểu Thần: “Em đã biết anh có quen biết với Trịnh Kiến Quốc?”
Nhan Hiểu Thần gật gật đầu, lấy trong túi ra hai tấm ảnh chụp, đặt lên bàn trà.
Trình Trí Viễn nhìn mấy tấm ảnh, khuôn mặt xám xịt hiện lên nét bi thương, anh ta bất đắc dĩ cười khổ, “Rốt cuộc là ai cũng không thể trốn thoát!”
“Không trốn thoát cái gì?” Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm Trình Trí Viễn, chờ đợi anh ta nói cho cô biết tất cả.
Trình Trí Viễn hít một hơi thật sâu, bắt đầu kể lại từ đầu —— Câu truyện cũng không đến nỗi phức tạp, Trịnh Kiến Quốc là tài xế cho nhà của Trình Trí Viễn, kiêm làm chân chạy vặt cho một ít việc ở trong nhà. Khi đó công việc làm ăn của ba Trình Trí Viễn đang phát triển không ngừng, mẹ anh ta làm việc ở bệnh viện cũng bận rộn đến tối mặt tối mày, cũng đã khá thân quen, Trịnh Kiến Quốc vô hình trung gánh lấy trách nhiện chăm sóc cho Trình Trí Viễn, Trình Trí Viễn và Trịnh Kiến Quốc quan hệ hết sức tốt. Sau khi tốt nghiệp trung học, Trình Trí Viễn ra nước ngoài du học, Trịnh Kiến Quốc kết hôn sinh con, gánh nặng gia đình ngày càng nhiều, ba mẹ của Trình Trí Viễn mang lòng cảm kích, bỏ vốn và nhờ quan hệ giúp Trịnh Kiến Quốc mở một showroom bán xe BMW, Trịnh Kiến Quốc dựa vào cố gắng học hỏi cùng với niềm đam mê về xe hơi, nên kinh doanh showroom có khởi sắc, coi như đã làm giàu.
Một mặt khác, Trình Trí Viễn và Kiều Vũ do nhất thời vui vẻ đã thành lập một công ty đầu tư ngân sách, thật sự cũng ăn nên làm ra, Kiều Vũ hối thúc Trình Trí Viễn về nước. Mùa hè 5 năm trước, Trình Trí Viễn từ nước ngoài trở về, đây là lần thứ hai anh ta từ nước ngoài trở về quê hương, định sẽ lưu lại trong nước phát triển. Anh ta đi thăm hỏi người anh em tốt là Trịnh Kiến Quốc, vừa đúng lúc trong cửa hàng của Trịnh Kiến Quốc vừa nhập về chiếc xe BMW đời mới SUV, Trịnh Kiến Quốc muốn tặng anh ta một chiếc xe, liền bảo anh ta lái thử. Trình Trí Viễn lái xe, chở theo Trịnh Kiến Quốc chạy vào thành phố hóng gió, càng chạy càng hăng, Trình Trí Viễn thích tìm đến những đoạn đường vắng người, một đường thông thoáng không có gì cản trở mà chạy. Hai người vừa chiêm nghiệm các loại phối trí ở bên trong xe, vừa cười nói chuyện phiếm, nhưng có ai ngờ, một người đàn ông vì tiết kiệm tiền, cố ý trọ tại một quán trọ ở ngoại ô hẻo lánh, ông ta vừa tính tiền thuê phòng xong, mang theo hành lý, đang ở ven đường gọi điện thoại cho con gái. Nói chuyện điện thoại xong, ông ta hưng phấn cùng với mệt mỏi, không đợi đèn đỏ, liền đi ngang qua đường. Lúc Trình Trí Viễn nhìn thấy người đàn ông nọ thì mọi chuyện đều đã trễ, giống như một màn quay chậm trên phim vậy, thân thể của một người bình thường tựa như món đồ chơi nhẹ hẫng bay bổng lên cao, rồi lại nhẹ hẫng rơi xuống đất.
Bọn họ dừng xe lại, liền xông ra ngoài, một bên luống cuống tay chân muốn giúp ông ta cầm máu, một bên gọi điện thoại cho 120. Người kia thương thế quá nặng, vì có thể cứu chữa kịp thời, hai người quyết định không đợi 120, lập tức chạy đến bệnh viện. Tay chân của Trình Trí Viễn vẫn đang run rẩy, căn bản không thể lái xe, Trịnh Kiến Quốc thay anh ta cầm lái, Trình Trí Viễn ngồi phía sau xe, canh giữ bên cạnh thân thể người đàn ông kia, cầu xin ông ta cố gắng chịu đựng.
Sau khi đến bệnh viện, bởi vì là người quen của mẹ Trình Trí Viễn, bệnh viện cố gắng cứu chữa sớm nhất, nhưng cứu không được, người kia rất nhanh sẽ chết. Khi cảnh sát đến hỏi cung thì Trình Trí Viễn nhìn thấy bàn tay của mình dính đầy máu người, thần trí của anh ta đang hoảng loạn trong nỗi sợ vừa mới giết người, nên căn bản không thể trả lời. Trịnh Kiến Quốc bình tĩnh nói là ông ta lái xe, còn đưa ra giấy phép lái xe, đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể lại một lần. Đó là một đoạn đường vắng, không có camera giao thông, chỉ tìm được vài nhân chứng, lời khai của bọn họ giống với lời khai của Trịnh Kiến Quốc y như đúc. Lúc đó bọn họ chỉ lo nhìn chằm chằm vào kẻ bị xe đụng văng ra, không có ai để ý là người nào lái xe, đến khi nhìn thấy Trình Trí Viễn và Trịnh Kiến Quốc xông ra khỏi xe thì đồng thời thấy cả hai. Cho dù có người để ý, nhưng khi đó mọi chuyện đều rất hỗn loạn, ký ức của con người cũng rất hỗn loạn, nên Trịnh Kiến Quốc khẳng định nói mình là tài xế thì không ai hoài nghi.
Sau khi cảnh sát lấy xong khẩu cung, mọi chuyện đã định đoạt xong, Trình Trí Viễn mới bình tĩnh trở lại, anh ta liền quay sang hỏi Trịnh Kiến Quốc vì sao lại muốn lừa gạt cảnh sát. Trịnh Kiến Quốc nói, chúng ta không uống rượu, không chạy quá tốc độ, không có phạm luật giao thông, không phải vượt đèn đỏ, không lấn sang làn đường khác, đột nhiên có người đi ngang đường, việc này chỉ có thể xem như tai nạn ngoài ý muốn, không thể tính là phạm lỗi gây tai nạn. Nhưng cậu không có giấy phép lái xe ở Trung Quốc, tuy rằng ở nước ngoài cậu đã lái xe nhiều năm, là tài xế có kinh nghiệm, nhưng theo luật pháp Trung Quốc, thì ở Trung Quốc cậu không được lái xe, không có giấy phép điều khiển xe. Bọn họ đều biết rõ hình phạt không có giấy phép lái xe là thế nào, Trình Trí Viễn trầm mặc, với sự sắp xếp của Trịnh Kiến Quốc, sự thật anh ta là tài xế liền bị che giấu, thậm chí ngay cả ba mẹ của anh ta cũng không biết, nhưng anh ta không thể lừa gạt được chính mình. Anh ta bỏ qua ý định về nước, chạy trốn ra nước ngoài, nhưng ánh mắt của người đàn ông kia trước khi chết cứ đeo bám lấy anh ta, anh ta đã đi điều trị tâm lý hơn ba năm, nhưng đều không có kết quả. Rốt cuộc, vào một đêm khuya, khi vừa bừng tỉnh một lần nữa từ trong ác mộng, anh ta quyết định về nước, đi đối mặt với ác mộng của mình.
Khi nghe qua từng lời kể của Trình Trí Viễn, Nhan Hiểu Thần dường như hoàn toàn không biết đang nhìn anh ta, thân thể hơi run rẩy.
Trình Trí Viễn thấp giọng nói: “…Anh lại một lần nữa thân thể ướt đẫm mồ hôi, từ trong ác mộng bừng tỉnh thì ra quyết định, tất yếu phải về nước đi đối mặt với ác mộng.”
Nhan Hiểu Thần thì thào nói: “Bởi vì anh không muốn có thêm ác mộng, nên mới khiến cho em và mẹ gặp ác mộng?” Sắc mặt của cô trắng bệch, hai mắt vô thần, giống như người đang bị mộng du, cô đứng lên, đi về phía cửa.
Trình Trí Viễn vội vàng đứng lên, nắm được tay cô, “Hiểu Thần…”
Nhan Hiểu Thần giống như bị chạm phải điện, nhảy vọt ra xa, tát một cái thật mạnh vào mặt Trình Trí Viễn, lớn tiếng thét chói tai: “Không được đụng vào em!”
Trình Trí Viễn cầu xin gọi: “Hiểu Thần!”
Nhan Hiểu Thần ngấn lệ hỏi: “Từ đầu, anh đã có mục đích tiếp cận em?”
Trình Trí Viễn không dám nhìn vào ánh mắt của Nhan Hiểu Thần, giống như không thể nhìn rõ cái gì phía dưới chân mình, cơ hồ từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Đúng vậy!”
Nhan Hiểu Thần cảm thấy cô giống như đang nằm mơ, hơn nữa lại là cơn ác mộng vớ vẩn nhất, kinh khủng nhất, “Anh biết chính mình đã đụng chết ba em, mà còn muốn kết hôn với em? Còn muốn gọi mẹ em là ‘mẹ’? Anh có biết mẹ thà rằng đánh em đến chết, cũng không cho phép em lấy của Trịnh Kiến Quốc một đồng một cắc nào hay không? Vậy mà anh còn muốn em lấy anh, muốn mình biến thành con rể của mẹ?”
Trình Trí Viễn sắc mặt tái xanh, không nói được lời nào, bàn tay đang nắm lấy Nhan Hiểu Thần, liền vô lực buông lỏng.
“Anh và em cùng mẹ ngày ngày thờ cúng ông ấy, gọi ông ấy là ba?” Nhan Hiểu Thần một bên lệ tuôn như mưa, một bên cười ha ha, thật là quá hoang đường! Quá điên rồ!
“Trình Trí Viễn anh là kẻ điên! Anh muốn chuộc tội, muốn lương tâm mình dễ chịu, liền buộc em cùng mẹ thành tội nhân! Anh chỉ nghĩ cho lương tâm của anh, vậy lương tâm của em và mẹ ở đâu? Nếu ba trên trời có linh thiên, nhìn thấy em và mẹ đối đãi cảm kích anh giống như ân nhân, thì phải làm sao? Trình Trí Viễn, anh, anh…Vậy mà anh còn dám cưới em!”
Nhan Hiểu Thần khóc đến không thành tiếng, hận không thể xé nát con người nhất thời yếu đuối kia, đồng ý lấy Trình Trí Viễn, cô xô đẩy đấm đá Trình Trí Viễn, “Sao anh lại nhẫn tâm như vậy? Anh khiến cho ba chết không nhắm mắt, khiến cho chúng tôi không có tội không thể tha thứ! Nếu mẹ biết, anh muốn bức tử mẹ chết ngay lập tức hay sao?”
Trình Trí Viễn cúi thấp đầu, “Anh xin lỗi!”
“Xin lỗi? Xin lỗi có thể cứu vãn được gì? Sinh mạng của ba? Là sự tin cậy của mẹ? Hay là hôn nhân của chúng ta, khiến cho anh phải gọi ông vô số lần là ‘ba’? Trình Trí Viễn, đơn giản là vì anh không muốn gặp ác mộng, anh liền muốn chúng tôi đều sống trong ác mộng hay sao? Em luôn cho rằng Hầu Nguyệt Trân sẽ là người thù hận nhất, không ngờ còn có anh!”
Nhan Hiểu Thần xông ra khỏi nhà, Trình Trí Viễn sốt ruột chạy theo vài bước, lại bị Thẩm Hầu kéo lại. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Trình Trí Viễn dừng bước, chỉ có thể nhìn Thẩm Hầu vội vội vàng vàng đuổi theo.
Dựa vào vách của thang máy, nước mắt của Nhan Hiểu Thần tuôn trào như suối, cô hận chính mình, vì sao năm đó lại nhất thời yếu đuối, tiếp nhận sự giúp đỡ của Trình Trí Viễn? Thế giới này, không có vô duyên vô cớ hận thù, cũng chẳng có vô duyên vô cớ tốt đẹp, vì sao cô lại giống như kẻ ngốc như vậy, chưa bao giờ nghi ngờ Trình Trí Viễn? Mẹ nói ba chết không nhắm mắt, hóa ra là sự thật!
Nếu mẹ biết sự thật, chắc chắn sẽ tự mình bức tử chính mình!
Mấy năm nay, rốt cuộc cô đã làm gì? Chẳng lẽ đã bức tử ba, lại còn muốn từng bước một bức tử cả mẹ?
Mẹ mắng cô là con quỷ đòi nợ, quả thật chẳng sai!
Nhan Hiểu Thần đầu tựa vào vách thang máy, òa khóc thất thanh.
Thẩm Hầu nhìn thấy cô đau khổ, lại không có chút nào tìm cách khuyên giải an ủi. Hắn có thể dùng lập trường gì để an ủi? Hắn nói ra bất cứ lời nào, đều sẽ giống như con dao, lần này đến lần khác đâm vào ngực cô.
Thậm chí, ngay cả dùng thân thể nhẹ nhàng chạm vào cô một chút cũng không dám, sợ lại làm cô kích động. Hắn chỉ có thể nhìn cô thống khổ tuyệt vọng òa khóc, bất lực cô độc giằng xé, nếu như bây giờ có một chút biện pháp có thể giúp được, hắn nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà đi làm.
Vào giờ khắc này, hắn đột nhiên hiểu rõ Trình Trí Viễn, nếu che giấu sự thật, có thể cùng cô chịu đựng mọi đau khổ, hắn cũng sẽ không chút do dự mà lựa chọn như vậy, cho dù cả đời phải thường xuyên gặp ác mộng, mỗi ngày bị lương tâm tra tấn.
Cửa thang máy mở ra, Nhan Hiểu Thần lung lay thoáng động đi ra khỏi thang máy.
Ra khỏi khu chung cư, cô thế nhưng không tìm đến xe, mà đi thẳng về phía trước, dường như căn bản không ý thức được trước mắt là đường cái, Thẩm Hầu bị dọa sợ thân thể toát mồ hôi lạnh, hắn nắm tay cô, hỏi: “Em muốn đi đâu?” Nhan Hiểu Thần hất tay hắn ra, ngoắc xe taxi. Cô vào xe taxi, nói với tài xế đến bệnh viện mẹ cô đang nằm.
Thẩm Hầu theo cô vào ngồi băng ghế trước trên taxi, nghĩ rằng cho dù cô đuổi hắn đi, hắn cũng phải tìm cách đi cùng. Nhan Hiểu Thần khóc nói: “Van xin anh, đừng đi theo em nữa, ba sẽ thấy!” Ngay lập tức, tất cả kiên định của Thẩm Hầu đều vỡ tan thành bột cám, hắn lặng lẽ xuống xe, nhìn chiếc taxi nghênh ngang vọt đi.
Nhan Hiểu Thần đến bệnh viện, từ cửa phòng bệnh lặng lẽ nhìn mẹ, mẹ cô im lặng nằm trên giường bệnh, đang ngủ say. Cô không dám đi vào phòng bệnh, mà ngồi ở ngoài hành lang.
Vừa rồi Thẩm Hầu hỏi cô “Em muốn đi đâu”, Thẩm Hầu thật là hỏi một câu ngốc nghếch, hắn phải hỏi là “Em có thể đi đâu”, ở cái thành phố này, đã không còn chỗ cho cô đến nữa, chỉ có duy nhất một nơi có thể đến, chính là ở bên cạnh mẹ. Nhưng cô phải đối mặt với mẹ thế nào? Một Thẩm Hầu, đã khiến mẹ phải vào bệnh viện, nay lại thêm một Trình Trí Viễn, chẳng lẽ muốn mẹ phải xuống đất tìm ba sao?
Nhan Hiểu Thần ngồi trên ghế, ôm đầu, vẫn là lặng lẽ rơi lệ. Thẩm Hầu đứng tại khúc quanh của hành lang, nhìn cô co ro thân thể, ngồi ở bên ngoài phòng bệnh. Ngay cả bước tới gần hắn cũng không thể, đó là phòng bệnh của mẹ Hiểu Thần, không chỉ bà Nhan tuyệt đối không muốn gặp hắn, bây giờ đến Nhan Hiểu Thần cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy hắn. Hơn mười một giờ đêm, Hiểu Thần vẫn ngồi trên ghế chờ, không có chút nào là muốn rời khỏi. Tối nay, chẳng những Trình Trí Viễn cố làm cho tan nát gia đình của Nhan Hiểu Thần, mà ngay cả việc làm sinh tồn của cô cũng bị vứt bỏ. Tại thành phố này, cô đã thành hai bàn tay trắng, ngoại trừ ở trong phòng bệnh kia, có một người đang rất hận cô, là người mẹ muốn cô bỏ đi đứa bé. Thẩm Hầu nhìn cô chằm chằm, tim như bị dao cắt. Nếu sớm biết kết quả hiện giờ, phải chăng căn bản hắn không nên đi tra hỏi Trình Trí Viễn? Thẩm Hầu gọi điện thoại cho Ngụy Đồng, xin cô lập tức đến bệnh viện một chuyến. Ngụy Đồng vội vàng chạy tới bệnh viện, kinh ngạc hỏi: “Không phải mình vừa gặp Nhan Hiểu Thần cách đây hai ngày sao? Xế chiều thứ bảy, mình đến nhà Hiểu Thần ăn cơm chiều, mọi chuyện đều tốt đẹp, bây giờ mới là Thứ hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Hầu đưa một xấp tiền cho Ngụy Đồng, “Mình vừa dùng tên cậu đặt một phòng ở khách sạn, cậu đưa Hiểu Thần đến khách sạn nghỉ ngơi giùm mình, cô ấy đã chịu đựng cả một buổi tối, sức khỏe còn chưa ổn định, không thể chịu thêm được nữa!” Ngụy Đồng không hiểu chuyện gì, hỏi: “Vì sao Hiểu Thần không thể về nhà mình nghỉ ngơi? Trình Trí Viễn đâu? Tại sao cậu lại ở đây?” “Trình Trí Viễn không thể xuất hiện, mình… mình so với hắn cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu! Đừng nhắc đến Trình Trí Viễn nữa, cũng đừng nhắc đến mình, mình không muốn Hiểu Thần biết là mình sắp xếp, nhờ cậu đấy!” Ngụy Đồng nhìn thấy một Thẩm Hầu tiều tụy, lại nhìn phía xa xa một Nhan Hiểu Thần ngồi co ro trên ghế, liền ý thức được là chuyện nghiêm trọng phức tạp, không muốn hỏi thêm nhiều lời. Cô nhận tiền, nói: “Mình biết rồi. Nếu Hiểu Thần không muốn đến khách sạn, mình sẽ đưa cậu ấy về ký túc xá, bạn cùng phòng của mình đã chuyển ra ngoài ở chung với bạn trai, hiện giờ trong ký túc xá có một mình mình ở, ngoại trừ không có nước ấm để tắm, còn lại mọi thứ đều rất tiện.” “Cậu nghĩ thật chu đáo, cảm ơn!” “Đừng khách sáo, mình đi đây, sắc mặt của cậu rất khó coi, cũng nhanh chóng đi nghỉ ngơi một chút đi.” Thẩm Hầu nhìn Ngụy Đồng đi đến bên cạnh Nhan Hiểu Thần, ngồi xổm xuống nói với cô trong chốc lát, sau đó kéo cô đi, hướng ra cửa thang máy. Có Ngụy Đồng chăm sóc Hiểu Thần, Thẩm Hầu rốt cuộc cũng tạm thời nhẹ nhàng thở ra, hắn lấy điện thoại, gọi cho Trình Trí Viễn, khiến cho anh ta cũng tạm thời yên tâm. | ||
|
Danh sách chương