Editor: Thơ Thơ
Giờ khắc này……
Tuyết Vi nhìn thấy rõ ràng ở khóe miệng Cảnh Bác Hạo một nụ cười thắng lợi phiêu đãng: “Không thể, anh không thể cùng anh ta……”
‘ rắc, rắc’ Hoàng Phủ Minh nắm chặt nắm tay rung động.
Thấy vậy, Tuyết Vi cũng không dám tiếp tục nói tiếp. Mắt chỉ có thể trông mong nhìn Hoàng Phủ Minh mang theo Cảnh Bác Hạo cùng nhau đi ra khỏi phòng ……
“Mộ Thần Hiên ngu ngốc, anh sẽ hối hận, anh nhất định sẽ hối hận!!!”
Ở thời khắc cửa phòng đóng lại, Hoàng Phủ Minh lạnh lùng liếc cô một cái: “Tôi chỉ biết là, vừa mới rồi kêu cô cùng cậu ta ở cùng một phòng, tôi mới thật sự hối hận!!”
“hả……”
Cửa phòng đóng lại, Tuyết Vi ngây ngốc sững sờ tại chỗ.
‘ tôi chỉ biết là, vừa mới rồi kêu cô cùng cậu ta ở cùng một phòng, tôi mới thật sự hối hận……’
Anh nói lời này là có ý tứ gì? Thotho_
Cái gì kêu anh mới thật sự hối hận?? Thôi, mặc kệ nó.
Anh quả thực là bị bệnh tâm thần, vừa tiến vào liền phát hỏa, cô cũng không biết vì sao anh phát hỏa!!!
Lúc rạng sáng.
Tuyết Vi dần dần tiến vào trong mộng đẹp.
Trong mông lung, một tiếng ‘ rầm ’ vang lớn. Cô giật mình một cái từ trên giường ngồi dậy: “Cái tiếng gì?? Xong rồi!! Quả nhiên vẫn là xảy ra chuyện!!”
Không khỏi phân trần, cô bay nhanh chạy lên phòng ngủ chính ở lầu ba, một phen vặn ra cửa phòng Hoàng Phủ Minh và Cảnh Bác Hạo.
Chỉ thấy……
Một cái giường đôi đã hoàn toàn tan nát, Hoàng Phủ Minh cưỡi ở trên người Cảnh Bác Hạo, một tay bóp yết hầu anh ta.
Trên mặt đất, áo mưa rơi rụng đếm không hết, có một cái thậm chí…… Đã…… Mở ra……
“A, ha hả…… tôi…… Không quấy rầy các người chứ?”
*
Đêm khuya, bầu trời đầy sao, chi chít dệt thành một tấm. Thotho_
Phía sau một chiếc xe jeep Hummer, Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh ngồi song song.
Sau khi bọn họ trải qua thương lượng, quyết định, tối nay vẫn là nghỉ ngơi ở trong xe.
Bên trong xe, vô cùng an tĩnh.
Hoàng Phủ Minh như suy tư gì nhìn ngoài cửa sổ xe, lẩm bẩm mở miệng: “vì cái gì, cô không nói cho tôi, bạn học thời tiểu học của cô…… Là kẻ đồng tính luyến ái?”
“hả, tôi còn tưởng rằng anh cảm giác được.”
Nghe Tuyết Vi trả lời không trách nhiệm, Hoàng Phủ Minh liền phát hỏa một chút: “cô xem tôi là thần sao?!!”
Trời biết, sau khi anh cùng Cảnh Bác Hạo tiến vào phòng đã xảy ra chuyện gì?
Nếu không phải anh xuất thân là quân nhân, tính cảnh giác tương đối cao, đoán chừng đã sớm khó giữ được cúc hoa!! Thotho_
“anh rống cái gì mà rống?!! Tôi vẫn luôn nháo muốn cùng anh ta ở cùng một phòng, chính là sợ anh ta làm ra chuyện ‘ thương tổn ’ anh. Vốn dĩ muốn nhắc nhở anh một chút, ai biết, anh tiến vào phòng chúng tôi liền điên cuồng mắng tôi!!!”
“vì sao tôi mắng cô, cô không hiểu sao?!”
“Bởi vì anh có bệnh!!!”
“!!!”
A, điều này cũng không sai.
Anh lái xe một đường xa đuổi theo xe lửa của cô, lại lao lực tìm được khách sạn cô đang ở, kết cục là anh có bệnh?!
Đúng, anh chính là có bệnh!!
Không nên ném xuống hết thảy công tác, mạo hiểm bị nguyên lão giám thị thẩm vấn, chịu nguy hiểm chạy tới địa bàn Quân khu Huyền Vũ tìm cô!!!
Người phụ nữ thúi!!
“Đúng vậy, tôi có bệnh, tôi có bệnh……” Hoàng Phủ Minh càng cân nhắc càng tức giận. Ánh mắt sắc bén trầm xuống, bàn tay đột nhiên cố định khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi.
“này, anh làm…… ưm!!”
Còn không đợi cô nói cho hết lời, đôi môi lửa nóng của Hoàng Phủ Minh liền như vậy không hề báo trước đè ép xuống dưới…… Thotho_
Con ngươi mở lớn.
Gần gũi nhìn khuôn mặt tuấn tú không thể bắt bẻ kia, chỉ một thoáng trong óc cô rơi vào bên trong trống rỗng.
Người đàn ông này……
Điên rồi sao?!!
“ưm, ưm!!” Đôi tay nhỏ để ở trước ngực anh dùng sức đẩy ra.
Nhưng Hoàng Phủ Minh giống như là một tòa núi lớn bất động.
Cũng chính là vài giây qua đi, một nụ hôn thình lình xảy ra này rốt cuộc kết thúc.
“Phi, phi, phi!!” Tuyết Vi chán ghét xoa miệng mình: “này, có phải anh thật sự có bệnh hay không??? Vì sao…… ưm……”
Nối gót tới, nụ hôn thứ hai lại bá đạo như vậy trên môi Tuyết Vi.
Cùng nụ hôn trước kia khác nhau chính là, nụ hôn này tràn ngập tính cướp đoạt, giống như là bão táp quét đến, làm cô không có bất luận ‘đường sống đánh trả’ gì.
Chỉ có thể tùy ý người đàn ông kia phiến đầu lưỡi mềm mại ngang ngược cạy hàm răng cô ra, phác hoạ đầu lưỡi cô.
Dần dần mà, không khí bên trong xe trở nên càng thêm loãng.
Hô hấp, cũng càng thêm khó khăn. Thotho_
Đại não Tuyết Vi hình như có chút thiếu dưỡng khí, thân mình không an phận chậm rãi, chậm rãi trở nên vô lực, xụi lơ……
“Cô gái, từ giờ trở đi, nếu cô vẫn dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi, tôi liền hôn cô! Cho đến khi cô thành thật mới thôi!!”
Bên tai, quanh quẩn lời người đàn ông tượng trưng mệnh lệnh.
Tuyết Vi há mồm to, mồm to hô hấp không khí mới mẻ. Sau một lúc lâu, mới khôi phục tri giác.
Mẹ nó!!
Anh có phải thật sự có bệnh hay không?!!
Hai tròng mắt tràn đầy phẫn nộ gắt gao trừng mắt trước anh, thật không rõ, nơi nào sẽ có người phát ra mệnh lệnh như vậy? Anh cho rằng chiêu Hoa Hồ Điệp của anh đối với ai đều sử dụng tốt sao?!
“Tôi nói cho anh, Mộ Thần Hiên, anh đừng quá……”
Lời nói mới nói được một nửa, thấy Hoàng Phủ Minh lại muốn triển khai thế công lần thứ ba, Tuyết Vi đơn giản giơ lên cờ hàng: “ok, tốt, Mộ tướng quân, tôi biết tôi nên làm sao, ha hả, ha hả ……” Khóe miệng, bứt lên một nụ cười đẹp ngọt ngào.
Lúc này Hoàng Phủ Minh mới vừa lòng buông lỏng đôi tay kiềm chế thân mình cô ra. “Tuyết Vi, cô nhớ kỹ, tôi không cần cô ‘ bảo hộ ’! Cô chỉ cần được tôi bảo hộ là đủ rồi!” Giọng nói bỗng nhiên trở nên trầm thấp xuống.
Tuyết Vi ngưng thần nhìn một bên mặt anh, biểu tình treo ở trên mặt lại dần dần biến mất…… Thotho_
Được anh bảo hộ sao?!
A, nghe loại lời nói này, thật đúng là rất……
Làm người buồn nôn!!!
Hãy còn nhớ rõ, lời kịch này đã có n người đàn ông nói qua với cô như vậy đi?!
Diệp Triết Hạo khẳng định nói qua.
Nhưng, kết quả sao?
Những người theo đuổi cô cũng nói qua.
Nhưng sự thật, không phải đều là tai vạ đến nơi đều tự bỏ chạy sao?!
Ở trong ký ức rách nát, Bạch Dạ cũng nói qua như vậy, nhưng mà……
Cho cô nhiều thương tổn nhất, thường thường chính là những người đàn ông nói ra lời thề son sắt mà nói!!
Dù sao, từ thời khắc cô hiểu chuyện, liền không hy vọng xa vời có ai bảo hộ, ai bảo vệ ai nói cái gì, đều là một đống chuyện ma quỷ thôi!!
“Mộ tướng quân, lời kịch đó, vẫn là để lại cho người phụ nữ khác dùng đi. Tôi, Tuyết Vi, cũng không mặc quần thủng đáy, cũng không để mình bị xoay vòng vòng.” Thotho_
Lạnh lùng ném xuống những lời này, Tuyết Vi dần dần xoay đầu về phía ngoài cửa sổ xe: “Mặt khác, lần sau đừng làm ra chuyện như vừa mới rồi với tôi, tôi đã nói với anh, tôi trở về…… Nhà họ Hoàng Phủ.”
“cô không cần lặp lại một lần nữa, trí nhớ của tôi không có kém như vậy.”
“Vậy vừa rồi anh đã làm gì?!!” Tầm mắt đông lạnh nhanh chóng nhìn về phía Hoàng Phủ Minh.
Anh mặt vô biểu tình hít vào một hơi.
Có lẽ, anh nên ngả bài cùng người phụ nữ này, ít nhất, hẳn là cho cô biết, anh chính là Hoàng Phủ Minh, anh chính là vị hôn phu của cô!
“Tuyết Vi.”
!!
Giờ khắc này……
Tuyết Vi nhìn thấy rõ ràng ở khóe miệng Cảnh Bác Hạo một nụ cười thắng lợi phiêu đãng: “Không thể, anh không thể cùng anh ta……”
‘ rắc, rắc’ Hoàng Phủ Minh nắm chặt nắm tay rung động.
Thấy vậy, Tuyết Vi cũng không dám tiếp tục nói tiếp. Mắt chỉ có thể trông mong nhìn Hoàng Phủ Minh mang theo Cảnh Bác Hạo cùng nhau đi ra khỏi phòng ……
“Mộ Thần Hiên ngu ngốc, anh sẽ hối hận, anh nhất định sẽ hối hận!!!”
Ở thời khắc cửa phòng đóng lại, Hoàng Phủ Minh lạnh lùng liếc cô một cái: “Tôi chỉ biết là, vừa mới rồi kêu cô cùng cậu ta ở cùng một phòng, tôi mới thật sự hối hận!!”
“hả……”
Cửa phòng đóng lại, Tuyết Vi ngây ngốc sững sờ tại chỗ.
‘ tôi chỉ biết là, vừa mới rồi kêu cô cùng cậu ta ở cùng một phòng, tôi mới thật sự hối hận……’
Anh nói lời này là có ý tứ gì? Thotho_
Cái gì kêu anh mới thật sự hối hận?? Thôi, mặc kệ nó.
Anh quả thực là bị bệnh tâm thần, vừa tiến vào liền phát hỏa, cô cũng không biết vì sao anh phát hỏa!!!
Lúc rạng sáng.
Tuyết Vi dần dần tiến vào trong mộng đẹp.
Trong mông lung, một tiếng ‘ rầm ’ vang lớn. Cô giật mình một cái từ trên giường ngồi dậy: “Cái tiếng gì?? Xong rồi!! Quả nhiên vẫn là xảy ra chuyện!!”
Không khỏi phân trần, cô bay nhanh chạy lên phòng ngủ chính ở lầu ba, một phen vặn ra cửa phòng Hoàng Phủ Minh và Cảnh Bác Hạo.
Chỉ thấy……
Một cái giường đôi đã hoàn toàn tan nát, Hoàng Phủ Minh cưỡi ở trên người Cảnh Bác Hạo, một tay bóp yết hầu anh ta.
Trên mặt đất, áo mưa rơi rụng đếm không hết, có một cái thậm chí…… Đã…… Mở ra……
“A, ha hả…… tôi…… Không quấy rầy các người chứ?”
*
Đêm khuya, bầu trời đầy sao, chi chít dệt thành một tấm. Thotho_
Phía sau một chiếc xe jeep Hummer, Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh ngồi song song.
Sau khi bọn họ trải qua thương lượng, quyết định, tối nay vẫn là nghỉ ngơi ở trong xe.
Bên trong xe, vô cùng an tĩnh.
Hoàng Phủ Minh như suy tư gì nhìn ngoài cửa sổ xe, lẩm bẩm mở miệng: “vì cái gì, cô không nói cho tôi, bạn học thời tiểu học của cô…… Là kẻ đồng tính luyến ái?”
“hả, tôi còn tưởng rằng anh cảm giác được.”
Nghe Tuyết Vi trả lời không trách nhiệm, Hoàng Phủ Minh liền phát hỏa một chút: “cô xem tôi là thần sao?!!”
Trời biết, sau khi anh cùng Cảnh Bác Hạo tiến vào phòng đã xảy ra chuyện gì?
Nếu không phải anh xuất thân là quân nhân, tính cảnh giác tương đối cao, đoán chừng đã sớm khó giữ được cúc hoa!! Thotho_
“anh rống cái gì mà rống?!! Tôi vẫn luôn nháo muốn cùng anh ta ở cùng một phòng, chính là sợ anh ta làm ra chuyện ‘ thương tổn ’ anh. Vốn dĩ muốn nhắc nhở anh một chút, ai biết, anh tiến vào phòng chúng tôi liền điên cuồng mắng tôi!!!”
“vì sao tôi mắng cô, cô không hiểu sao?!”
“Bởi vì anh có bệnh!!!”
“!!!”
A, điều này cũng không sai.
Anh lái xe một đường xa đuổi theo xe lửa của cô, lại lao lực tìm được khách sạn cô đang ở, kết cục là anh có bệnh?!
Đúng, anh chính là có bệnh!!
Không nên ném xuống hết thảy công tác, mạo hiểm bị nguyên lão giám thị thẩm vấn, chịu nguy hiểm chạy tới địa bàn Quân khu Huyền Vũ tìm cô!!!
Người phụ nữ thúi!!
“Đúng vậy, tôi có bệnh, tôi có bệnh……” Hoàng Phủ Minh càng cân nhắc càng tức giận. Ánh mắt sắc bén trầm xuống, bàn tay đột nhiên cố định khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi.
“này, anh làm…… ưm!!”
Còn không đợi cô nói cho hết lời, đôi môi lửa nóng của Hoàng Phủ Minh liền như vậy không hề báo trước đè ép xuống dưới…… Thotho_
Con ngươi mở lớn.
Gần gũi nhìn khuôn mặt tuấn tú không thể bắt bẻ kia, chỉ một thoáng trong óc cô rơi vào bên trong trống rỗng.
Người đàn ông này……
Điên rồi sao?!!
“ưm, ưm!!” Đôi tay nhỏ để ở trước ngực anh dùng sức đẩy ra.
Nhưng Hoàng Phủ Minh giống như là một tòa núi lớn bất động.
Cũng chính là vài giây qua đi, một nụ hôn thình lình xảy ra này rốt cuộc kết thúc.
“Phi, phi, phi!!” Tuyết Vi chán ghét xoa miệng mình: “này, có phải anh thật sự có bệnh hay không??? Vì sao…… ưm……”
Nối gót tới, nụ hôn thứ hai lại bá đạo như vậy trên môi Tuyết Vi.
Cùng nụ hôn trước kia khác nhau chính là, nụ hôn này tràn ngập tính cướp đoạt, giống như là bão táp quét đến, làm cô không có bất luận ‘đường sống đánh trả’ gì.
Chỉ có thể tùy ý người đàn ông kia phiến đầu lưỡi mềm mại ngang ngược cạy hàm răng cô ra, phác hoạ đầu lưỡi cô.
Dần dần mà, không khí bên trong xe trở nên càng thêm loãng.
Hô hấp, cũng càng thêm khó khăn. Thotho_
Đại não Tuyết Vi hình như có chút thiếu dưỡng khí, thân mình không an phận chậm rãi, chậm rãi trở nên vô lực, xụi lơ……
“Cô gái, từ giờ trở đi, nếu cô vẫn dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi, tôi liền hôn cô! Cho đến khi cô thành thật mới thôi!!”
Bên tai, quanh quẩn lời người đàn ông tượng trưng mệnh lệnh.
Tuyết Vi há mồm to, mồm to hô hấp không khí mới mẻ. Sau một lúc lâu, mới khôi phục tri giác.
Mẹ nó!!
Anh có phải thật sự có bệnh hay không?!!
Hai tròng mắt tràn đầy phẫn nộ gắt gao trừng mắt trước anh, thật không rõ, nơi nào sẽ có người phát ra mệnh lệnh như vậy? Anh cho rằng chiêu Hoa Hồ Điệp của anh đối với ai đều sử dụng tốt sao?!
“Tôi nói cho anh, Mộ Thần Hiên, anh đừng quá……”
Lời nói mới nói được một nửa, thấy Hoàng Phủ Minh lại muốn triển khai thế công lần thứ ba, Tuyết Vi đơn giản giơ lên cờ hàng: “ok, tốt, Mộ tướng quân, tôi biết tôi nên làm sao, ha hả, ha hả ……” Khóe miệng, bứt lên một nụ cười đẹp ngọt ngào.
Lúc này Hoàng Phủ Minh mới vừa lòng buông lỏng đôi tay kiềm chế thân mình cô ra. “Tuyết Vi, cô nhớ kỹ, tôi không cần cô ‘ bảo hộ ’! Cô chỉ cần được tôi bảo hộ là đủ rồi!” Giọng nói bỗng nhiên trở nên trầm thấp xuống.
Tuyết Vi ngưng thần nhìn một bên mặt anh, biểu tình treo ở trên mặt lại dần dần biến mất…… Thotho_
Được anh bảo hộ sao?!
A, nghe loại lời nói này, thật đúng là rất……
Làm người buồn nôn!!!
Hãy còn nhớ rõ, lời kịch này đã có n người đàn ông nói qua với cô như vậy đi?!
Diệp Triết Hạo khẳng định nói qua.
Nhưng, kết quả sao?
Những người theo đuổi cô cũng nói qua.
Nhưng sự thật, không phải đều là tai vạ đến nơi đều tự bỏ chạy sao?!
Ở trong ký ức rách nát, Bạch Dạ cũng nói qua như vậy, nhưng mà……
Cho cô nhiều thương tổn nhất, thường thường chính là những người đàn ông nói ra lời thề son sắt mà nói!!
Dù sao, từ thời khắc cô hiểu chuyện, liền không hy vọng xa vời có ai bảo hộ, ai bảo vệ ai nói cái gì, đều là một đống chuyện ma quỷ thôi!!
“Mộ tướng quân, lời kịch đó, vẫn là để lại cho người phụ nữ khác dùng đi. Tôi, Tuyết Vi, cũng không mặc quần thủng đáy, cũng không để mình bị xoay vòng vòng.” Thotho_
Lạnh lùng ném xuống những lời này, Tuyết Vi dần dần xoay đầu về phía ngoài cửa sổ xe: “Mặt khác, lần sau đừng làm ra chuyện như vừa mới rồi với tôi, tôi đã nói với anh, tôi trở về…… Nhà họ Hoàng Phủ.”
“cô không cần lặp lại một lần nữa, trí nhớ của tôi không có kém như vậy.”
“Vậy vừa rồi anh đã làm gì?!!” Tầm mắt đông lạnh nhanh chóng nhìn về phía Hoàng Phủ Minh.
Anh mặt vô biểu tình hít vào một hơi.
Có lẽ, anh nên ngả bài cùng người phụ nữ này, ít nhất, hẳn là cho cô biết, anh chính là Hoàng Phủ Minh, anh chính là vị hôn phu của cô!
“Tuyết Vi.”
!!
Danh sách chương