CHƯƠNG 85 : ÁN VƯƠNG ĐÔ ĐỐC PHỦ
-Tử cấm thành----
Hoàng hôn.
Hoàng đế thiết yến ở trong cung, chỉ có các vị hoàng tử cùng công chúa dự tiệc, không có phi tần nào.
Mọi người đều đã đến đủ, Thái tử dẫn đầu, ngồi trên bàn nhỏ, chỉ đợi Hoàng đế giá lâm.
Vệ vương được mấy nội thị nâng vào chỗ ngồi, Tề vương ngồi ngay ngắn trên ghế cười trên sự đau khổ của người khác nói "Vệ vương thân thể không khoẻ, sao không hướng về bệ hạ nói nguyên do để khỏi vào cung, việc gì phải cậy mạnh, thật là một đường vất vả tới đây, nhỡ có việc gì lại kinh động Thái y."
Vệ vương lạnh lẽo nhìn Tề vương, sau đó liếc mắt người bên cạnh hắn trả lời: "Một chút nỗi đau da thịt mà thôi, không nhọc lòng Tề vương quan tâm."
Tề vương nhìn chút ghế ngồi của vệ vương, một tầng bông dày đặc lại nói: "Nếu không phải là các đại thần nói giúp làm sao bệ hạ lại thiên vị đây, ngươi tuy bị phạt năm mươi trượng, nhưng lại là thuộc hạ thân tín của bệ hạ hạ thủ, bệ hạ chỉ phạt trượng chưa phạt nặng ngươi, hôm nay thiết yến có cố ý phân phó nội thị sắp xếp lại chỗ ngồi cho ngươi, cái này chẳng lẽ không phải là bất công sao?"
Vệ vương vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đệ đệ chịu nỗi khổ da thịt này, là vì ai mà ra?" sau đó nhìn chằm chằm phu phụ Tề vương nói.
"Đại ca cùng tẩu tẩu hẳn là người rõ ràng nhất đi, đại ca cũng thật là giỏi tính toán, hiện giờ còn muốn mang danh thánh hiền để giáo huấn đệ đệ sao?"
Miệng lưỡi qua lại, Tề vương nghe những lời này cũng khinh bỉ nói: "Ta là giả thánh hiền, nhưng ngươi là người thực sự dối trá."
"Hoàng thượng giá lâm." Giọng nội thị truyền vào trong điện.
Nháy mắt trong điện yên tĩnh trở lại, mọi người đều đứng dạy, Hoàng đế bước vào điện, ngồi trên long ỷ.
"Bệ hạ thánh cung kim an." Mọi người đều ra khỏi hàng quỳ xuống giữa điện nói.
Hoàng đế vẫy tay nói: "Đứng lên cả đi, hôm nay gia yến, không cần quá gò bó."
"Vâng."
Mỗi người đều trở về chỗ ngồi. Tấn Dương cùng Triệu Hi ngôn ngồi hai bên trái phải của An Dương, An Dương ngồi ở giữa hai người
Thái tử ngồi ngay ngắn bên dưới Hoàng đế, Tề vương cùng Vệ vương cũng cách một Tề vương phi, hai người trừng mắt với nhau, bầu không khí trong điện cứng ngắc, chỉ có ba người các nàng trò truyện, cho nên cũng không quá lúng túng.
Nội thị đều bày thức ăn ở trên bàn, Hoàng đế phất tay sau đó ho khan nói; "Đều là người trong nhà cả, có lời gì không cần giấu diếm, trẫm cùng với phụ thân của Thế tử là huynh đệ, thậm chí các ngươi cũng đều là huynh đệ, xã tắc này cũng cần các ngươi gánh vác, nhưng các ngươi nên nhớ kỹ một điều, mặc dù quốc gia quan trọng,
Nhưng người Triệu gia chúng ta, huynh đệ các ngươi phải hoà thuận, không nên như ngày hôm qua, vì lợi ích của một người, mà quên đi tình huynh đệ."
"Ngươi nói xem, Vệ vương?" Hoàng đế chuyển để tài nhìn Vệ vương nói.
Vệ vương kéo thân thể yếu ớt đứng dậy, chắp tay nói: "Bệ hạ giáo huấn phải." sau đó nội thị nâng Vệ vương đi tới trước mặt Triệu Hi Ngôn .
Triệu Hi Ngôn vội vã đứng lên chắp tay nói: 'Vệ vương điện hạ."
Vệ vương nới lỏng tay đang vịn nội thị ra, gắng gượng đứng thẳng, bưng một chén rượu nội thị đưa, bồi lễ nói: "Việc hôm qua Thành Triết lấy lòng dạ tiểu nhân so đo với quân tử, Thế tử không những không trách tội, còn vì Thành Triết mà giải vây, thực sự xấu hổ."
Dứt lời Vệ Vương ở trước mặt mọi người liền quỳ xuống.
Trưởng thứ đều lộn xộn cả lên, lễ nghi cũng mất, Hoàng đế thấy vậy cũng không nói gì, ngầm đồng ý những việc này, tận mắt nhìn nhi tử của mình quỳ gối trước đệ đệ, thờ ơ không động lòng.
Hai bên nội thị cùng cung nhân thấy thế, nội tâm tràn ngập khiếp sợ, đồng thời cũng đau lòng thay Vệ vương, gia yến của hoàng đế, mục đích không phải là như thế sao, chuyện xấu trong nhà, không thể truyền ra ngoài, chuyện lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không.
Một cái quỳ này làm Triệu Hi Ngôn sửng sốt, nàng vội vã tiến lên nâng Vệ vương dậy nói: "Huynh trưởng đừng làm thế, ngươi cùng ta đều là huynh đệ, tính toán chuyện này để làm gì."
An Dương nhìn một màn gia yến này, chống tay lên cằm nói: "A tỷ tuồng vui này diễn lúc nào thì xong a?"
Tấn Dương ngồi bên cạnh muội muội, nghiêng đầu liếc nàng một cái. An Dương liền ngậm miệng vội sửa lời nói: "Đây ý ta là yến tiệc lúc nào mới kết thúc a."
"Linh nhân (người biểu diễn) còn chưa lên sàn, ngươi đã muốn vội vã tan tiệc rồi?" Tấn Dương công chúa nói.
Triệu Hi Ngôn nâng Vệ vương dậy, nói "Khoảng thời gian trước, lời đồn đãi ở trong kinh nổi lên bốn phía, nếu không phải là có huynh trưởng làm những việc này, cũng không nhanh như thế tìm được chứng cứ, chứng minh để lời đồn lắng lại.
Ngôn còn muốn cảm tạ huynh trưởng đây, sự tình nếu đã qua rồi, liền cho qua đi, người một nhà không nói hai lời, không cần tính toán chi li cùng nhau, quá khách khí như thế.
chư vị huynh trưởng ở kinh thành phụ tá bệ hạ, cũng như phụ vương ở Tái bắc trấn thủ biên cảnh, thì Đại minh mới có thể vững chắc được."
"Ngôn đệ nói đúng." Tề vương ở một bên mở miệng nói, sau đó đứng dậy tấu nói: "Con cháu Triệu thị đồng lòng, mới có thể giữ gìn xã tắc Đại Minh, thần có một chuyện, mong bệ hạ ân chuẩn."
"Nói." Hoàng đế vung tay.
"Tháng sau chính là sinh thần của Yến vương Thế tử, cũng là đến tuổi mười bảy thành gia, bệ hạ là quân, cũng là phụ (phụ thân). Là đứng đầu Triệu thị, không bằng liền để Thế tử ở kinh thành cử hành lễ cập quan, do bệ hạ làm chủ, chọn một nữ nhi của công khanh đại thần, nạp làm Thế tử phi cho Thế tử, cũng có thể thay Hoàng thúc giải quyết một việc đại sự." Tề vương tấu nói
Hoàng đế cũng không có lập tức đáp ứng, mà trước tiên dò hỏi Triệu Hi Ngôn nói: "Thế tử nghĩ sao?" sau đó quay qua Tề vương nói.
"Đề nghị của Tề vương tất nhiên là được, nhưng hắn rời nhà lâu như thế, bây giờ cập quan lại ở kinh thành, không có phụ mẫu, sợ hãi làm hắn khó xử, huống hồ từ khi kiến quốc tới nay, Thế tử của Phiên vương không có ở kinh thành làm lễ cập quan."
"Bệ hạ là quân cũng là phụ, thần tự nhiên nghe theo." Triệu Hi Ngôn gập người trả lời.
"Vậy được rồi, lễ cập quan, cùng hôn sự không thể từ chối, Tam ca ca vẫn chưa làm lễ cập quan đây, Đại ca làm sao chỉ để ý mỗi Thế tử ca ca a." An Dương chống đầu nhỏ, lời nói mang hàm ý, trào phúng nói: "Lẽ nào bởi Thế tử ca ca nhìn trông đẹp mắt a?"
"Ban rượu!" Hoàng đế cao hứng cười nói.
Nội sự rót rượu, sau đó Phụng Loan cũng sẵn sàng đợi lệnh để cho người của mình vào diễn.
Cao sĩ lâm đi lên phía trước hô: "Truyền ca nhạc"
Giáo phường ty đi lên biểu diễn. hơn mười vũ nữ nhảu múa, cẩn thận vì Hoàng gia biểu diễn.
"Đừng nhìn nữa." Tấn Dương công chúa bưng một chén rượu lên nói: "Nhạc nhân của giáo phường ty tới mấy trăm người, người mới vào làm sao có thể ở đây biểu diễn cho Hoàng thất."
Cách An Dương, Triệu Hi Ngôn nghe thấy chỉ thở dài một hơi nói: "Một đêm biến đổi lớn, thực khiến người ta thổn thức."
Editor: "Công chúa ngồi cạnh mà Thế tử còn tìm bóng dáng của Vương thị 😊)))))))"
"Nhân hoạ cũng không bỗng dưng mà có, có nhân tất có quả, vô tội chính là không biết chuyện của tộc nhan, cũng đáng thương nhất là nữ tử, cho dù vào giáo phường ty, cũng chỉ là tầng lớp tiện dân, nhưng tội phản nghịch, lưu tới hơi thở cuối cùng, nhưng may mắn có thể sống sót liền có hi vọng khác." Tấn Dương lại nói.
Nhạc công tấu vũ nữ nhảy múa, mặc dù yến tiệc trông như vui vẻ, nhưng cũng không thể hết được những áp lực phía sau.
Vệ vương lắc ly rượu trên tay, thay đổi bằng giọng nói ôn hào: "Tẩu tẩu có biết vật tốt cũng có ngày phản lại?"
Tề vương phi ở một bên hai mắt nhìn chằm chằm biểu diễn nói: "Vệ vương điện hạ, là đang muốn nói cái gì?"
"Lời đồn về thân thế của Yến vương Thế tử từ đâu mà ra?" Vệ vương tiếp tục nói: "Tẩu tẩu được huynh trưởng độc sủng, nhưng người đã quên, với người của Triệu gia mà nói, nhất là bệ hạ, đối với tẩu tẩu cũng chỉ là một người khác họ mà thôi."
"Vì lẽ đó, mưu kế tốt của Vệ vương điện hạ, tự thanh minh, lấy nỗi đau da thịt thay tín nhiệm sao?" Tề vương pho đáp.
"Kế sách của ta cũng không sánh bằng tẩu tẩu được. đem người khác đẩy vào đường tuyệt cảnh, tiến không được mà lùi không xong." Vệ vương nói.
"Nhưng với tài thông minh của Tề vương, chẳng phải vẫn *Tuyệt xử phùng sinh đó sao?"
*tìm được đường sống trong chỗ chết.
Vệ vương nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tề vương, sau đó quay về phía Tề vương phi nói: "Tề vương phủ có dã tâm đoạt vị, đến tột cùng là của Tề vương, hay là tẩu tẩu đây?"
"Phu thê đồng lòng, vốn là một thể làm sao lại phân biệt của ai với ai." Tề vương phi đáp.
"Án của Vương đô đốc phủ...?" Vệ vương chợt hỏi.
Tề vương phi bỗng nhiên sửng sốt, nghiêng đầu đối diện với sắc mặt tái nhợt mà nham hiểm của Vệ vương.
"Vị Hình bộ thị lang họ Lâm, nếu bản vương đoán không lầm, hắn là tộc nhân của gia tộc tẩu tẩu a."
"Ngay lúc phủ của Đô đốc bị kiểm tra tịch thu cách đây không lâu, trưởng tử của nhà Vương Chấn từ quân doanh trở về, thấy một nữ hài đáng thương cho nên mua về phủ làm tỳ nữ, lúc kiểm tra không ai may mắn thoát được, hơn trăm nữ tử được đưa vào giáo ty phường, nhưng lại không có người tỳ nữ này."
"Tẩu tẩu có biết, người tỳ nữ này đi nơi nào không?" Vệ vương nheo mắt lại, tựa cười mà như không cười hỏi.
Tề vương phi thoáng nhíu mày, khẽ cười nói: "Vệ vương điện hạ đối với án của Vương đô đốc phủ cũng thật là hiểu rõ."
"Có người lợi dụng lòng nghi ngờ, đem ta đẩy vào hiểm cảnh, tẩu tẩu cũng biết muốn giải trừ lòng nghi ngờ biện pháp tốt nhất là gì không?" Vệ vương lại hỏi.
Ngay lúc Tề vương phi chuẩn bị đáp, thì ca nhạc cũng đã xong, tiếng nhạc ngừng lại, chỉ còn tiếng trò chuyện trong điện.
Đám vũ nữ đứng thành một hàng, chậm rãi mà lui ra, bỗng một vũ nữ nhanh chân chạy ra giữa điện kêu oan: "Bệ hạ oan uổng!"
"Lớn mật!"
Mọi người bị hành động của vũ nữ làm kinh sợ, trong các vị Hoàng tử chỉ có Thái tử xông lên trước ngăn cản vũ nữ, có thị vệ nữa nên vũ nữ không tiếp cận Hoàng đế được.
Rất nhanh vũ nữ bị chế ngự quỳ trên đất, một bên khóc lóc hô to oan uổng.
Hoàng đế trấn định ngồi trên long ỷ, nhìn một màn này phất tay cho thị vệ lui xuống sau đó đứn dậy hỏi: "Ngươi là ai, có oan tình gì, vì sao ở trên điện này kêu oan?"
Vũ nữ được thị vệ thả ra, kích động quỳ sát đất dập đầu nói: "Bẩm bệ hạ, tiểu nữ là ca cơ nuôi trong phủ Vương đô đốc nhiều năm, ở trong phủ phụng dưỡng một nhà Vương đô đốc, nhưng mà..."
Vũ nữ nhất thời nghẹn lòi, chợt gào khóc rống lên nói: "Lúc cả phủ Vương đô đốc bị kiểm tra nửa tháng trước, có một quý nhân tìm tới tiểu nhân, phái người bắt đi phụ thân cùng đệ đệ của tiểu nữ, uy hiếp tiểu nữ đem một phong thư giả để giấu trong phủ, nếu tiểu nữ không làm, bọn họ sẽ hại chết người nhà tiểu nữ, so sánh lợi hạ... tiểu nữ... tiểu nữ..."
Vũ nữ nện ngực giậm chân, tràn đầy hối hận nói: "Tiểu nữ bị mỡ heo làm cho mê muội tâm trí, mới làm ra những việc sau lưng chủ nhân như thế."
Lời vũ nữ nói ra làm mọi người trong điện, cả Hoàng đế cũng sửng sốt, sắc mặt trắng bệch.
Hoàng đế trầm mặt xuống, chắp tay hỏi: "Người uy hiếp ngươi là ai?"
-Tử cấm thành----
Hoàng hôn.
Hoàng đế thiết yến ở trong cung, chỉ có các vị hoàng tử cùng công chúa dự tiệc, không có phi tần nào.
Mọi người đều đã đến đủ, Thái tử dẫn đầu, ngồi trên bàn nhỏ, chỉ đợi Hoàng đế giá lâm.
Vệ vương được mấy nội thị nâng vào chỗ ngồi, Tề vương ngồi ngay ngắn trên ghế cười trên sự đau khổ của người khác nói "Vệ vương thân thể không khoẻ, sao không hướng về bệ hạ nói nguyên do để khỏi vào cung, việc gì phải cậy mạnh, thật là một đường vất vả tới đây, nhỡ có việc gì lại kinh động Thái y."
Vệ vương lạnh lẽo nhìn Tề vương, sau đó liếc mắt người bên cạnh hắn trả lời: "Một chút nỗi đau da thịt mà thôi, không nhọc lòng Tề vương quan tâm."
Tề vương nhìn chút ghế ngồi của vệ vương, một tầng bông dày đặc lại nói: "Nếu không phải là các đại thần nói giúp làm sao bệ hạ lại thiên vị đây, ngươi tuy bị phạt năm mươi trượng, nhưng lại là thuộc hạ thân tín của bệ hạ hạ thủ, bệ hạ chỉ phạt trượng chưa phạt nặng ngươi, hôm nay thiết yến có cố ý phân phó nội thị sắp xếp lại chỗ ngồi cho ngươi, cái này chẳng lẽ không phải là bất công sao?"
Vệ vương vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đệ đệ chịu nỗi khổ da thịt này, là vì ai mà ra?" sau đó nhìn chằm chằm phu phụ Tề vương nói.
"Đại ca cùng tẩu tẩu hẳn là người rõ ràng nhất đi, đại ca cũng thật là giỏi tính toán, hiện giờ còn muốn mang danh thánh hiền để giáo huấn đệ đệ sao?"
Miệng lưỡi qua lại, Tề vương nghe những lời này cũng khinh bỉ nói: "Ta là giả thánh hiền, nhưng ngươi là người thực sự dối trá."
"Hoàng thượng giá lâm." Giọng nội thị truyền vào trong điện.
Nháy mắt trong điện yên tĩnh trở lại, mọi người đều đứng dạy, Hoàng đế bước vào điện, ngồi trên long ỷ.
"Bệ hạ thánh cung kim an." Mọi người đều ra khỏi hàng quỳ xuống giữa điện nói.
Hoàng đế vẫy tay nói: "Đứng lên cả đi, hôm nay gia yến, không cần quá gò bó."
"Vâng."
Mỗi người đều trở về chỗ ngồi. Tấn Dương cùng Triệu Hi ngôn ngồi hai bên trái phải của An Dương, An Dương ngồi ở giữa hai người
Thái tử ngồi ngay ngắn bên dưới Hoàng đế, Tề vương cùng Vệ vương cũng cách một Tề vương phi, hai người trừng mắt với nhau, bầu không khí trong điện cứng ngắc, chỉ có ba người các nàng trò truyện, cho nên cũng không quá lúng túng.
Nội thị đều bày thức ăn ở trên bàn, Hoàng đế phất tay sau đó ho khan nói; "Đều là người trong nhà cả, có lời gì không cần giấu diếm, trẫm cùng với phụ thân của Thế tử là huynh đệ, thậm chí các ngươi cũng đều là huynh đệ, xã tắc này cũng cần các ngươi gánh vác, nhưng các ngươi nên nhớ kỹ một điều, mặc dù quốc gia quan trọng,
Nhưng người Triệu gia chúng ta, huynh đệ các ngươi phải hoà thuận, không nên như ngày hôm qua, vì lợi ích của một người, mà quên đi tình huynh đệ."
"Ngươi nói xem, Vệ vương?" Hoàng đế chuyển để tài nhìn Vệ vương nói.
Vệ vương kéo thân thể yếu ớt đứng dậy, chắp tay nói: "Bệ hạ giáo huấn phải." sau đó nội thị nâng Vệ vương đi tới trước mặt Triệu Hi Ngôn .
Triệu Hi Ngôn vội vã đứng lên chắp tay nói: 'Vệ vương điện hạ."
Vệ vương nới lỏng tay đang vịn nội thị ra, gắng gượng đứng thẳng, bưng một chén rượu nội thị đưa, bồi lễ nói: "Việc hôm qua Thành Triết lấy lòng dạ tiểu nhân so đo với quân tử, Thế tử không những không trách tội, còn vì Thành Triết mà giải vây, thực sự xấu hổ."
Dứt lời Vệ Vương ở trước mặt mọi người liền quỳ xuống.
Trưởng thứ đều lộn xộn cả lên, lễ nghi cũng mất, Hoàng đế thấy vậy cũng không nói gì, ngầm đồng ý những việc này, tận mắt nhìn nhi tử của mình quỳ gối trước đệ đệ, thờ ơ không động lòng.
Hai bên nội thị cùng cung nhân thấy thế, nội tâm tràn ngập khiếp sợ, đồng thời cũng đau lòng thay Vệ vương, gia yến của hoàng đế, mục đích không phải là như thế sao, chuyện xấu trong nhà, không thể truyền ra ngoài, chuyện lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không.
Một cái quỳ này làm Triệu Hi Ngôn sửng sốt, nàng vội vã tiến lên nâng Vệ vương dậy nói: "Huynh trưởng đừng làm thế, ngươi cùng ta đều là huynh đệ, tính toán chuyện này để làm gì."
An Dương nhìn một màn gia yến này, chống tay lên cằm nói: "A tỷ tuồng vui này diễn lúc nào thì xong a?"
Tấn Dương ngồi bên cạnh muội muội, nghiêng đầu liếc nàng một cái. An Dương liền ngậm miệng vội sửa lời nói: "Đây ý ta là yến tiệc lúc nào mới kết thúc a."
"Linh nhân (người biểu diễn) còn chưa lên sàn, ngươi đã muốn vội vã tan tiệc rồi?" Tấn Dương công chúa nói.
Triệu Hi Ngôn nâng Vệ vương dậy, nói "Khoảng thời gian trước, lời đồn đãi ở trong kinh nổi lên bốn phía, nếu không phải là có huynh trưởng làm những việc này, cũng không nhanh như thế tìm được chứng cứ, chứng minh để lời đồn lắng lại.
Ngôn còn muốn cảm tạ huynh trưởng đây, sự tình nếu đã qua rồi, liền cho qua đi, người một nhà không nói hai lời, không cần tính toán chi li cùng nhau, quá khách khí như thế.
chư vị huynh trưởng ở kinh thành phụ tá bệ hạ, cũng như phụ vương ở Tái bắc trấn thủ biên cảnh, thì Đại minh mới có thể vững chắc được."
"Ngôn đệ nói đúng." Tề vương ở một bên mở miệng nói, sau đó đứng dậy tấu nói: "Con cháu Triệu thị đồng lòng, mới có thể giữ gìn xã tắc Đại Minh, thần có một chuyện, mong bệ hạ ân chuẩn."
"Nói." Hoàng đế vung tay.
"Tháng sau chính là sinh thần của Yến vương Thế tử, cũng là đến tuổi mười bảy thành gia, bệ hạ là quân, cũng là phụ (phụ thân). Là đứng đầu Triệu thị, không bằng liền để Thế tử ở kinh thành cử hành lễ cập quan, do bệ hạ làm chủ, chọn một nữ nhi của công khanh đại thần, nạp làm Thế tử phi cho Thế tử, cũng có thể thay Hoàng thúc giải quyết một việc đại sự." Tề vương tấu nói
Hoàng đế cũng không có lập tức đáp ứng, mà trước tiên dò hỏi Triệu Hi Ngôn nói: "Thế tử nghĩ sao?" sau đó quay qua Tề vương nói.
"Đề nghị của Tề vương tất nhiên là được, nhưng hắn rời nhà lâu như thế, bây giờ cập quan lại ở kinh thành, không có phụ mẫu, sợ hãi làm hắn khó xử, huống hồ từ khi kiến quốc tới nay, Thế tử của Phiên vương không có ở kinh thành làm lễ cập quan."
"Bệ hạ là quân cũng là phụ, thần tự nhiên nghe theo." Triệu Hi Ngôn gập người trả lời.
"Vậy được rồi, lễ cập quan, cùng hôn sự không thể từ chối, Tam ca ca vẫn chưa làm lễ cập quan đây, Đại ca làm sao chỉ để ý mỗi Thế tử ca ca a." An Dương chống đầu nhỏ, lời nói mang hàm ý, trào phúng nói: "Lẽ nào bởi Thế tử ca ca nhìn trông đẹp mắt a?"
"Ban rượu!" Hoàng đế cao hứng cười nói.
Nội sự rót rượu, sau đó Phụng Loan cũng sẵn sàng đợi lệnh để cho người của mình vào diễn.
Cao sĩ lâm đi lên phía trước hô: "Truyền ca nhạc"
Giáo phường ty đi lên biểu diễn. hơn mười vũ nữ nhảu múa, cẩn thận vì Hoàng gia biểu diễn.
"Đừng nhìn nữa." Tấn Dương công chúa bưng một chén rượu lên nói: "Nhạc nhân của giáo phường ty tới mấy trăm người, người mới vào làm sao có thể ở đây biểu diễn cho Hoàng thất."
Cách An Dương, Triệu Hi Ngôn nghe thấy chỉ thở dài một hơi nói: "Một đêm biến đổi lớn, thực khiến người ta thổn thức."
Editor: "Công chúa ngồi cạnh mà Thế tử còn tìm bóng dáng của Vương thị 😊)))))))"
"Nhân hoạ cũng không bỗng dưng mà có, có nhân tất có quả, vô tội chính là không biết chuyện của tộc nhan, cũng đáng thương nhất là nữ tử, cho dù vào giáo phường ty, cũng chỉ là tầng lớp tiện dân, nhưng tội phản nghịch, lưu tới hơi thở cuối cùng, nhưng may mắn có thể sống sót liền có hi vọng khác." Tấn Dương lại nói.
Nhạc công tấu vũ nữ nhảy múa, mặc dù yến tiệc trông như vui vẻ, nhưng cũng không thể hết được những áp lực phía sau.
Vệ vương lắc ly rượu trên tay, thay đổi bằng giọng nói ôn hào: "Tẩu tẩu có biết vật tốt cũng có ngày phản lại?"
Tề vương phi ở một bên hai mắt nhìn chằm chằm biểu diễn nói: "Vệ vương điện hạ, là đang muốn nói cái gì?"
"Lời đồn về thân thế của Yến vương Thế tử từ đâu mà ra?" Vệ vương tiếp tục nói: "Tẩu tẩu được huynh trưởng độc sủng, nhưng người đã quên, với người của Triệu gia mà nói, nhất là bệ hạ, đối với tẩu tẩu cũng chỉ là một người khác họ mà thôi."
"Vì lẽ đó, mưu kế tốt của Vệ vương điện hạ, tự thanh minh, lấy nỗi đau da thịt thay tín nhiệm sao?" Tề vương pho đáp.
"Kế sách của ta cũng không sánh bằng tẩu tẩu được. đem người khác đẩy vào đường tuyệt cảnh, tiến không được mà lùi không xong." Vệ vương nói.
"Nhưng với tài thông minh của Tề vương, chẳng phải vẫn *Tuyệt xử phùng sinh đó sao?"
*tìm được đường sống trong chỗ chết.
Vệ vương nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tề vương, sau đó quay về phía Tề vương phi nói: "Tề vương phủ có dã tâm đoạt vị, đến tột cùng là của Tề vương, hay là tẩu tẩu đây?"
"Phu thê đồng lòng, vốn là một thể làm sao lại phân biệt của ai với ai." Tề vương phi đáp.
"Án của Vương đô đốc phủ...?" Vệ vương chợt hỏi.
Tề vương phi bỗng nhiên sửng sốt, nghiêng đầu đối diện với sắc mặt tái nhợt mà nham hiểm của Vệ vương.
"Vị Hình bộ thị lang họ Lâm, nếu bản vương đoán không lầm, hắn là tộc nhân của gia tộc tẩu tẩu a."
"Ngay lúc phủ của Đô đốc bị kiểm tra tịch thu cách đây không lâu, trưởng tử của nhà Vương Chấn từ quân doanh trở về, thấy một nữ hài đáng thương cho nên mua về phủ làm tỳ nữ, lúc kiểm tra không ai may mắn thoát được, hơn trăm nữ tử được đưa vào giáo ty phường, nhưng lại không có người tỳ nữ này."
"Tẩu tẩu có biết, người tỳ nữ này đi nơi nào không?" Vệ vương nheo mắt lại, tựa cười mà như không cười hỏi.
Tề vương phi thoáng nhíu mày, khẽ cười nói: "Vệ vương điện hạ đối với án của Vương đô đốc phủ cũng thật là hiểu rõ."
"Có người lợi dụng lòng nghi ngờ, đem ta đẩy vào hiểm cảnh, tẩu tẩu cũng biết muốn giải trừ lòng nghi ngờ biện pháp tốt nhất là gì không?" Vệ vương lại hỏi.
Ngay lúc Tề vương phi chuẩn bị đáp, thì ca nhạc cũng đã xong, tiếng nhạc ngừng lại, chỉ còn tiếng trò chuyện trong điện.
Đám vũ nữ đứng thành một hàng, chậm rãi mà lui ra, bỗng một vũ nữ nhanh chân chạy ra giữa điện kêu oan: "Bệ hạ oan uổng!"
"Lớn mật!"
Mọi người bị hành động của vũ nữ làm kinh sợ, trong các vị Hoàng tử chỉ có Thái tử xông lên trước ngăn cản vũ nữ, có thị vệ nữa nên vũ nữ không tiếp cận Hoàng đế được.
Rất nhanh vũ nữ bị chế ngự quỳ trên đất, một bên khóc lóc hô to oan uổng.
Hoàng đế trấn định ngồi trên long ỷ, nhìn một màn này phất tay cho thị vệ lui xuống sau đó đứn dậy hỏi: "Ngươi là ai, có oan tình gì, vì sao ở trên điện này kêu oan?"
Vũ nữ được thị vệ thả ra, kích động quỳ sát đất dập đầu nói: "Bẩm bệ hạ, tiểu nữ là ca cơ nuôi trong phủ Vương đô đốc nhiều năm, ở trong phủ phụng dưỡng một nhà Vương đô đốc, nhưng mà..."
Vũ nữ nhất thời nghẹn lòi, chợt gào khóc rống lên nói: "Lúc cả phủ Vương đô đốc bị kiểm tra nửa tháng trước, có một quý nhân tìm tới tiểu nhân, phái người bắt đi phụ thân cùng đệ đệ của tiểu nữ, uy hiếp tiểu nữ đem một phong thư giả để giấu trong phủ, nếu tiểu nữ không làm, bọn họ sẽ hại chết người nhà tiểu nữ, so sánh lợi hạ... tiểu nữ... tiểu nữ..."
Vũ nữ nện ngực giậm chân, tràn đầy hối hận nói: "Tiểu nữ bị mỡ heo làm cho mê muội tâm trí, mới làm ra những việc sau lưng chủ nhân như thế."
Lời vũ nữ nói ra làm mọi người trong điện, cả Hoàng đế cũng sửng sốt, sắc mặt trắng bệch.
Hoàng đế trầm mặt xuống, chắp tay hỏi: "Người uy hiếp ngươi là ai?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương