CHƯƠNG 12 : THẾ TỬ QUA ĐÊM Ở THANH LÂU 1
Tôn thị nghe thấy tiếng gọi liền ngừng lại bước chận, quay đầu lại hướng Triệu Hi Ngôn phúc thân nói: "Thiếp gặp qua Thế Tử."
Triệu Hi Ngôn hai mắt tỏa sáng, nhìn nữ tử quy củ , văn nhã trước mắt, dung mạo tuy không xuất chúng , nhưng là một nữ tử nhã nhặn thanh tao, Triệu Hi Ngôn hỏi "Ngươi làm sao lại biết được thân phận của ta?"
"Mũ dực thiện quan cùng với đai ngọc, hai vai đều thêu kim long bàn." Tôn thị đem tầm mắt từ trên xuống dưới đánh giá Triệu Hi Ngôn, ánh mắt ôn hòa không có địch ý.
"Đây là y phục của Hoàng thất, thường phục của Đông cung , Thế tử cùng với Quận vương và các thân vương và Thái tử điện hạ, đều tương đồng, ngươi làm sao lại nhận biết rõ đây là của Yến vương Thế tử?" Triệu Hi Ngôn tò mò hỏi.
"Bệ hạ đã hơn năm mươi tuổi, ba vị thân vương thiếp đã từng thấy qua, Thái tử vẫn còn nhỏ, vương triều này Thế tử cùng với Quận vương đều ở đất phong, năm nay có đại hội trên triều, chỉ có một mình Thế tử hồi kinh, nếu không phải là Yến vương Thế tử đeo đai ngọc mặc bàn long xích bào , lại có người bình thường nào, lại dám ăn mặc như thế?" Tôn thị đáp.
Nghe nàng nói xong , Triệu Hi Ngôn vỗ tay nói: "Tôn cô nương rất thông tuệ, là tại hạ đã mạo phạm.'"
Tôn thị cho rằng sự việc như vậy liền triệt để kết thúc, không nghĩ tới Thế tử lại tiến sát một bước nói: "Tha cho ta mạo muội, Tôn cô nương xin hỏi nàng hiện tại bao nhiêu tuổi, đã có hôn ước chưa?"
Tôn thị kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, xấu hổ thay người hỏi nói: "Thế tử sao lại không biết lễ nghi như vậy, lại ở chốn thanh lâu này hỏi tuổi cùng hôn ước của một nữ tử."
Nhưng trong lòng nàng lại bởi vì câu nói của vị Thế tử này làm cho vướng mắc, liền nhắm mắt trả lời: "Thiếp là Kiến Nghiệp năm thứ bốn sinh ra, vẫn còn là khuê nữ."
"Kiến Nghiệp năm thứ bốn, chẳng phải là cùng tuổi với ta sao." Triệu Hi Ngôn cười nói: "Thật trùng hợp."
Trên lầu của Yến xuân các, các kỹ nữ cùng với khách nhân chơi đùa, trong đó không thiếu con cháu quan lại, Thế tử cùng với tiểu thư nhà hình bộ một hỏi , một đáp, liền đưa tới rất nhiều ánh mắt, cùng những lời bàn tán nghị luận sôi nổi.
"Yến vương Thế tử hẳn là coi trọng Tiểu thư nhà Hình bộ thượng thư đi."
"Đều hỏi như vậy, tám phần mười là..."
"Đây chính là Yến vương phi, Thế tử phi tương lai a."
Lời đàm tiếu truyền tới trong tai Tôn thị, nàng nhíu mày nói: "Thế tử, thiếp...."
Tử Đồng." Đột nhiên phía sau truyền tới một giọng nam tử hô lên.
Tôn thị nghe xong quay lại, ánh mắt ấm áp lên tiếng "Ca ca."
"Ngươi làm sao lại tới chỗ này." Huynh trưởng của Tôn thị, Tôn Tử Hiên ôn nhu nói.
"Phụ thân từ hình bộ sắp trở về, mau theo ta trở về thôi." Tôn thị nói, bởi vì lúc trước nàng phái quản gia tới gọi, vị huynh trưởng này không trở về, nàng không thể làm gì khác là tự mình tới đây.
Để muội muội tự mình tới chốn thanh lâu này tìm mình, Tôn Tử Hiên hổ thẹn trong lòng.
Dương mụ mụ thấy Tôn Tử Hiên đem Thư Dao cùng mang ra, mừng rỡ đi lên trước lôi kéo nói: "Thư Dao còn không mau qua đây , gặp Yến vương Thế tử."
Dương mụ mụ nói làm ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Triệu Hi Ngôn, thiếu niên trước mặt, mặc y phục bàn long xích bào, lưng đeo đai ngọc, khuôn mặt tuấn tú, đặc biệt dễ thấy.
Thư Dao nhìn thấy Triệu Hi Ngôn, trong mắt không có lấy một tia kinh ngạc, cử chỉ nhu hòa lễ nghi phúc thân nói: "Thư Dao gặp Vương Thế tử."
ở trước mặt mọi người, Triệu Hi Ngôn vẻ mặt bình tĩnh.
Mà Tôn Tử Hiên đang cùng muội muội nói chuyện, rất nhanh liếc mắt, sau đó tiến lên chắp tay nói: "Giám sinh Tôn Tử Hiên gặp Thế tử."
Tôn Tử Hiên lấy thân phận con nha quan tiến vào quốc tử giám đọc sách, vẫn chưa có chức quan.
"Tôn Giám sinh thật có nhã hứng." Triệu Hi Ngôn cười nói.
Tôn Tử Hiên đáp : "Thế tử thật có nhã hứng, chỉ là hôm nay trong nhà Giám sinh có việc, lần đầu gặp mặt lại không đi cùng Thế tử được, mong Thế tử không trách tội."
"Tôn giám sinh đang vội đi sao?" Triệu Hi Ngôn hỏi "Ta lần đầu tiên tới nơi này, từ lúc ở Bắc bình liền nghe nói Yến xuân các nổi tiếng đứng đầu kinh thành, vì lẽ đó hôm nay rời yến trên triều liền tới đây."
"Nữ tử ở kinh thành thật không tầm thường, mặc kệ là dung mạo hay tài hoa đều hơn hẳn Bắc Bình." Triệu Hi Ngôn cười nói, vẻ mặt mừng rỡ.
Người khác đối với những lời tùy tiện của vị Thế tử này mà nghị luận sôi nổi , nhưng Triệu Hi Ngôn không coi đó là chuyện gì to tát.
"Giám sinh nghe nói nữ tử Bắc bình tính cách mạnh mẽ, có thể biết văn, biết võ, không thua kém gì nam nhi, nếu như có cơ hội nhất định tự mình đến nhìn một cái.'" Tôn Tử Hiên phụ họa nói.
"Ở Bắc Bình ta là quen thuộc nhất, Tôn Giám sinh nếu thật sự đến đó, ta nhất định tự mình dẫn ngươi đi dạo." Triệu Hi Ngôn híp mắt cười nói.
"Thế tử ở lại." Tôn Tử Hiên chắp tay lại nói: "Thư Dao cô nương cầm nghệ không thua giáo phường ở trog cung, Thế Tử chậm rãi thưởng thức."
Trong lòng Tôn Tử Hiên vạn lần không muốn Thư Dao cô nương đi cùng cái tên Thế tử ở Bắc bình kia nhưng không giám làm gì , hắn không thể chêu chọc người này mà gây phiền toái cho phụ thân, cho nên mới đem người nhường đi.
"Thư Dao cô nương bên ngoài nổi tiếng, ta mới vào kinh thành cũng liền nghe được phong thanh, tối nay có phải là ta đã làm mất nhã hứng của Tôn giám sinh, cho nên ngươi mới vội vã về nhà?" Triệu Hi Ngôn nói.
"Không , không, phụ thân ở hình bộ phá án đã nhiều ngày, hôm nay mới rảnh để trở về, tiểu muội đến đây chính là gọi ta trở về." Tôn Tử Hiên giải thích, sau đó chắp tay nói: "Không thể bồi Thế tử được."
Triệu Hi Ngôn nhìn huynh muội hai người rời đi, lại liếc mắt nhìn vị hoa khôi kia, giả bộ như người thường lần đầu gặp mặt không quen biết nhau, sau đó bị Dương mụ mụ mang vào sương phòng của Yến xuân các.
Bên trong sương phòng Yến xuân các, Thư Dao đi vào, không đợi Thế tử phân phó liền đóng chặt cửa lại.
Triệu Hi Ngôn đi dạo quanh phòng liếc mắt nhìn trang trí quanh phòng, đưa tay ra thưởng thức đồ vật được trang trí tinh xảo.
Lư hương bay ra một đám khói vây quanh căn phòng, mùi thơm nức mũi.
"Yến xuân các không hổ là các đứng đầu kinh thành, hương trầm đốt cũng là loại thượng hạng." Triệu Hi Ngôn nhàn nhạn nói, "Giống như chốn thần tiên vậy."
Thư Dao đứng yên tại chỗ, nghe người kia nói xong, hai tay nắm chặt nói: "Thế tử cũng thích mùi hương này sao?"
"Không được sao?" Triệu Hi Ngôn ngẩng đầu hỏi.
"Nam tử Yêu thích hương cũng giống như yêu thích nữ tử, không có gì là đáng phải kinh ngạc." Thư Dao đáp.
"Hương là một đồ vật tốt mà người quân tử nào cũng muốn sở hữu, còn ta không phải quân tử, cũng không thích những thứ đồ này."
Sau đó Triệu Hi Ngôn dùng *chước (Gậy, muôi) đem hương dập tắt đi. Rất nhanh làn khói không còn bay ra nữa, chỉ lưu lại mùi hương còn lại trong phòng.
Thư Dao ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm y phục người trước mặt, từ trên xuống dưới, nàng muốn nói lại thôi.
Triệu Hi Ngôn phát hiện nữ tử có điều muốn nói, ngồi xuống chiếc ghế bành, nắm lấy tay vịn, sau đó lại trêu trọc nói: "Thư Dao cô nương, muốn hỏi gì liền cứ hỏi đi, nơi này cũng không có người khác, tối nay chỉ có ta và cô nương."
"Sáng nay Tấn Dương công chúa ra cổng Kim xuyên môn đón ngươi, ta đều nhìn thấy." Thư Dao nói.
"Ừm." Triệu Hi Ngôn thong dong trả lời.
"Ta trong lòng tưởng rằng ngươi chỉ là một hộ vệ của Yến vương phủ, không ngờ rằng...." Thư Dao đem lời trong lòng đè ép lâu này nói ra, trong ánh mắt đầy nghi vấn hỏi: "Ngươi làm sao lại là Thế tử, lẽ nào Yến Vương cùng với Yến vương phi......"
"Phụ mẫu tất nhiên là biết thân phận thực của ta.'" Triệu Hi Ngôn không chút che giấu trả lời.
"Đây chính là tội khi quân a." Thư Dao lạnh lùng nói.
"Yến vương phủ của ta chẳng lẽ sợ tội khi quân sao?" Triệu Hi Ngôn lạnh nhạt nói, vừa là nhắc nhở vừa là đe dọa.
Thư Dao tỉnh ngộ trào phúng nói "Ngươi thực sự đúng là Thế tử của Bắc Bình, liền ngay cả Tấn Dương công chúa tự mình ra khỏi thành đón, ... một nhi tử nhà Hình bộ thượng thư có tính là cái gì đâu."
"Thư Dao cô nương là ân nhân cứu mạng của Hi Ngôn, trong lòng Hi Ngôn vô cùng cảm kích, ngày ấy vội vàng rời đi, không kịp lên tiếng chào , xin cô nương thứ lỗi." Triệu Hi Ngôn đứng dậy chắp tay nói.
"Ngươi là Thế tử, Thư Dao sao dán nhận ." Thư Dao đáp "Nô đã biết bí mật của Thế tử, lần này người tới đây là..." Thư Dao nghẹn ngào, thở dài nói: "Nô không gia thế cũng không có gì mang ra để cầu xin, chỉ mong Thế tử nể tình nô cứu người một mạng, lấy đi tính mạng của mình Thư Dao, không cần liên lụy các cô nương và người ở trong các."
Đối mặt với Thư Dao không sợ cái chết, Triệu Hi Ngôn vội vã xua tay nói: "Thư Dao cô nương hiểu lầm ý của Hi Ngôn rồi, nàng là ân nhân cứu mạng ta, ta báo đáp còn không kịp, làm sao lại làm ra việc lấy ân báo oán đó được."
"Nhưng ngươi là Thế tử, mặc dù ta cứu Thế tử một mạng nhưng lại biết bí mật của Thế tử, Thế tử có thể yên tâm để ta ở kinh thành sao?" Thư Dao hỏi
Triệu Hi Ngôn ngồi xuống ghế, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Không thể yên lòng."
Nghe được đáp án, Thư Dao nhắm mắt lại, trong lòng cũng đã rõ. Lại nghe Triệu Hi Ngôn hỏi: "Cô nương có hối hận khi cứu ta không?"
Thư Dao lắc đầu nói " Nếu như sợ chết, bản thân cũng không cứu một người xa lạ trên người đều là máu, cũng sẽ không tìm đủ mọi cách để cẩm y vệ không vào phòng lục soát, Thư Dao ta làm việc gì, xưa nay đều không hối hận."
Triệu Hi Ngôn nghe xong trong mắt lộ ra tán thưởng đáp: "Việc ta đã đáp ứng cii nương lúc trước, ta sẽ không nuốt lời, nếu cô nương có việc gì cầu, miễn là yến vương phủ có thể làm được, Hi Ngôn ta tuyệt đối không keo kiệt."
Nắm giữ bí mật của Thế tử , là nắm giữ điểm yếu của toàn bộ Bắc Bình, Thư Dao nghe xong sững sờ hỏi: "Thế tử liền không sợ ta đem sự tình nói ra sao?"
"Nàng sẽ không." Triệu Hi Ngôn cười tự tin nói "Bởi vì nàng làm vậy, đối với nàng cũng không phải chuyện tốt gì, ngược lại sẽ rước lấy phiền toái lớn hơn."
"Kết quả cũng chỉ là một chữ "Chết" ,một cái mệnh thấp kém như ta, chết cũng không hết tội." Thư Dao nói.
Triệu Hi Ngôn cau mày nói : "Mệnh làm gì có phân chia thấp kém hay phú quý, đối với Hi Ngôn mà nói, tính mạng đều là giống nhau, chỉ có xuất thân thì không thể thay đổi."
"Thế tử liền tin tưởng Thư Dao như vậy ?" Thư Dao hỏi.
"Sao, nàng sợ ta không tin nàng, sẽ giết nàng sao?" Triệu Hi Ngôn hỏi ngược lại.
Thư Dao quay đầu đi không đáp lại câu hỏi của Triệu Hi Ngôn , Triệu Hi Ngôn dùng mắt đánh giá nàng nói: "Thư Dao cô nương nếu đã sợ như vậy, liền theo ta hồi phủ Thế tử thế nào? Vừa vặn ta cũng đến tuổi thành thân, trong phủ đang thiếu một vị Thế tử phi."
Thư Dao đem tầm mắt chuyển qua người Triệu Hi Ngôn , kinh ngạc nói: "Thân phận Thế tử là vương tử cao quý, là người của hoàng thất, mà Thư Dao chỉ là một tiện tịch ở trong thanh lâu, làm sao có thể trèo cao vào trong phủ Thế tử. hơn nữa còn đòi làm Thế tử phi"
"Việc này dễ thôi, ta thay nàng chuộc thân, lại tìm trong triều một vị đại thần nhận nàng làm dưỡng nữ, việc này không phải là giải quyết xong sao?" Triệu Hi Ngôn cười nói.
Thư Dao nhíu mày xoay người nói: "Thế tử hà tất phải nói móc Thư Dao."
"Được rồi, được rồi, ta chỉ đùa chút thôi." Triệu Hi Ngôn đứng dậy tới gần Thư Dao nói: "Nàng đừng nóng giận a."
Thư Dao làm phúc phân hướng Triệu Hi Ngôn nói: "Chẳng phải Thế tử tối nay tới yến xuân các nghe khúc sao, Thư Dao nào giám sinh khí cùng Thế tử."
"Khúc cũng muốn nghe nhưng mà mỹ nhân tức giận rồi, cũng muốn dỗ." Triệu Hi Ngôn cười đùa nói.
"Thế tử là người không đứng đắn, việc này là thật hay là giả?" Thư Dao ấp úng hỏi: "Bọn họ đều nói Thế tử của Bắc Bình...."
Triệu Hi Ngôn áp sát Thư Dao hỏi: "Thư Dao cô nương cảm thấy lời họ nói là thật hay giả? Bây giờ nàng hi vọng ta là hạng người gì?"
Editor : đôi Ngôn Dao này có vẻ mập mờ a.....
Tôn thị nghe thấy tiếng gọi liền ngừng lại bước chận, quay đầu lại hướng Triệu Hi Ngôn phúc thân nói: "Thiếp gặp qua Thế Tử."
Triệu Hi Ngôn hai mắt tỏa sáng, nhìn nữ tử quy củ , văn nhã trước mắt, dung mạo tuy không xuất chúng , nhưng là một nữ tử nhã nhặn thanh tao, Triệu Hi Ngôn hỏi "Ngươi làm sao lại biết được thân phận của ta?"
"Mũ dực thiện quan cùng với đai ngọc, hai vai đều thêu kim long bàn." Tôn thị đem tầm mắt từ trên xuống dưới đánh giá Triệu Hi Ngôn, ánh mắt ôn hòa không có địch ý.
"Đây là y phục của Hoàng thất, thường phục của Đông cung , Thế tử cùng với Quận vương và các thân vương và Thái tử điện hạ, đều tương đồng, ngươi làm sao lại nhận biết rõ đây là của Yến vương Thế tử?" Triệu Hi Ngôn tò mò hỏi.
"Bệ hạ đã hơn năm mươi tuổi, ba vị thân vương thiếp đã từng thấy qua, Thái tử vẫn còn nhỏ, vương triều này Thế tử cùng với Quận vương đều ở đất phong, năm nay có đại hội trên triều, chỉ có một mình Thế tử hồi kinh, nếu không phải là Yến vương Thế tử đeo đai ngọc mặc bàn long xích bào , lại có người bình thường nào, lại dám ăn mặc như thế?" Tôn thị đáp.
Nghe nàng nói xong , Triệu Hi Ngôn vỗ tay nói: "Tôn cô nương rất thông tuệ, là tại hạ đã mạo phạm.'"
Tôn thị cho rằng sự việc như vậy liền triệt để kết thúc, không nghĩ tới Thế tử lại tiến sát một bước nói: "Tha cho ta mạo muội, Tôn cô nương xin hỏi nàng hiện tại bao nhiêu tuổi, đã có hôn ước chưa?"
Tôn thị kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, xấu hổ thay người hỏi nói: "Thế tử sao lại không biết lễ nghi như vậy, lại ở chốn thanh lâu này hỏi tuổi cùng hôn ước của một nữ tử."
Nhưng trong lòng nàng lại bởi vì câu nói của vị Thế tử này làm cho vướng mắc, liền nhắm mắt trả lời: "Thiếp là Kiến Nghiệp năm thứ bốn sinh ra, vẫn còn là khuê nữ."
"Kiến Nghiệp năm thứ bốn, chẳng phải là cùng tuổi với ta sao." Triệu Hi Ngôn cười nói: "Thật trùng hợp."
Trên lầu của Yến xuân các, các kỹ nữ cùng với khách nhân chơi đùa, trong đó không thiếu con cháu quan lại, Thế tử cùng với tiểu thư nhà hình bộ một hỏi , một đáp, liền đưa tới rất nhiều ánh mắt, cùng những lời bàn tán nghị luận sôi nổi.
"Yến vương Thế tử hẳn là coi trọng Tiểu thư nhà Hình bộ thượng thư đi."
"Đều hỏi như vậy, tám phần mười là..."
"Đây chính là Yến vương phi, Thế tử phi tương lai a."
Lời đàm tiếu truyền tới trong tai Tôn thị, nàng nhíu mày nói: "Thế tử, thiếp...."
Tử Đồng." Đột nhiên phía sau truyền tới một giọng nam tử hô lên.
Tôn thị nghe xong quay lại, ánh mắt ấm áp lên tiếng "Ca ca."
"Ngươi làm sao lại tới chỗ này." Huynh trưởng của Tôn thị, Tôn Tử Hiên ôn nhu nói.
"Phụ thân từ hình bộ sắp trở về, mau theo ta trở về thôi." Tôn thị nói, bởi vì lúc trước nàng phái quản gia tới gọi, vị huynh trưởng này không trở về, nàng không thể làm gì khác là tự mình tới đây.
Để muội muội tự mình tới chốn thanh lâu này tìm mình, Tôn Tử Hiên hổ thẹn trong lòng.
Dương mụ mụ thấy Tôn Tử Hiên đem Thư Dao cùng mang ra, mừng rỡ đi lên trước lôi kéo nói: "Thư Dao còn không mau qua đây , gặp Yến vương Thế tử."
Dương mụ mụ nói làm ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Triệu Hi Ngôn, thiếu niên trước mặt, mặc y phục bàn long xích bào, lưng đeo đai ngọc, khuôn mặt tuấn tú, đặc biệt dễ thấy.
Thư Dao nhìn thấy Triệu Hi Ngôn, trong mắt không có lấy một tia kinh ngạc, cử chỉ nhu hòa lễ nghi phúc thân nói: "Thư Dao gặp Vương Thế tử."
ở trước mặt mọi người, Triệu Hi Ngôn vẻ mặt bình tĩnh.
Mà Tôn Tử Hiên đang cùng muội muội nói chuyện, rất nhanh liếc mắt, sau đó tiến lên chắp tay nói: "Giám sinh Tôn Tử Hiên gặp Thế tử."
Tôn Tử Hiên lấy thân phận con nha quan tiến vào quốc tử giám đọc sách, vẫn chưa có chức quan.
"Tôn Giám sinh thật có nhã hứng." Triệu Hi Ngôn cười nói.
Tôn Tử Hiên đáp : "Thế tử thật có nhã hứng, chỉ là hôm nay trong nhà Giám sinh có việc, lần đầu gặp mặt lại không đi cùng Thế tử được, mong Thế tử không trách tội."
"Tôn giám sinh đang vội đi sao?" Triệu Hi Ngôn hỏi "Ta lần đầu tiên tới nơi này, từ lúc ở Bắc bình liền nghe nói Yến xuân các nổi tiếng đứng đầu kinh thành, vì lẽ đó hôm nay rời yến trên triều liền tới đây."
"Nữ tử ở kinh thành thật không tầm thường, mặc kệ là dung mạo hay tài hoa đều hơn hẳn Bắc Bình." Triệu Hi Ngôn cười nói, vẻ mặt mừng rỡ.
Người khác đối với những lời tùy tiện của vị Thế tử này mà nghị luận sôi nổi , nhưng Triệu Hi Ngôn không coi đó là chuyện gì to tát.
"Giám sinh nghe nói nữ tử Bắc bình tính cách mạnh mẽ, có thể biết văn, biết võ, không thua kém gì nam nhi, nếu như có cơ hội nhất định tự mình đến nhìn một cái.'" Tôn Tử Hiên phụ họa nói.
"Ở Bắc Bình ta là quen thuộc nhất, Tôn Giám sinh nếu thật sự đến đó, ta nhất định tự mình dẫn ngươi đi dạo." Triệu Hi Ngôn híp mắt cười nói.
"Thế tử ở lại." Tôn Tử Hiên chắp tay lại nói: "Thư Dao cô nương cầm nghệ không thua giáo phường ở trog cung, Thế Tử chậm rãi thưởng thức."
Trong lòng Tôn Tử Hiên vạn lần không muốn Thư Dao cô nương đi cùng cái tên Thế tử ở Bắc bình kia nhưng không giám làm gì , hắn không thể chêu chọc người này mà gây phiền toái cho phụ thân, cho nên mới đem người nhường đi.
"Thư Dao cô nương bên ngoài nổi tiếng, ta mới vào kinh thành cũng liền nghe được phong thanh, tối nay có phải là ta đã làm mất nhã hứng của Tôn giám sinh, cho nên ngươi mới vội vã về nhà?" Triệu Hi Ngôn nói.
"Không , không, phụ thân ở hình bộ phá án đã nhiều ngày, hôm nay mới rảnh để trở về, tiểu muội đến đây chính là gọi ta trở về." Tôn Tử Hiên giải thích, sau đó chắp tay nói: "Không thể bồi Thế tử được."
Triệu Hi Ngôn nhìn huynh muội hai người rời đi, lại liếc mắt nhìn vị hoa khôi kia, giả bộ như người thường lần đầu gặp mặt không quen biết nhau, sau đó bị Dương mụ mụ mang vào sương phòng của Yến xuân các.
Bên trong sương phòng Yến xuân các, Thư Dao đi vào, không đợi Thế tử phân phó liền đóng chặt cửa lại.
Triệu Hi Ngôn đi dạo quanh phòng liếc mắt nhìn trang trí quanh phòng, đưa tay ra thưởng thức đồ vật được trang trí tinh xảo.
Lư hương bay ra một đám khói vây quanh căn phòng, mùi thơm nức mũi.
"Yến xuân các không hổ là các đứng đầu kinh thành, hương trầm đốt cũng là loại thượng hạng." Triệu Hi Ngôn nhàn nhạn nói, "Giống như chốn thần tiên vậy."
Thư Dao đứng yên tại chỗ, nghe người kia nói xong, hai tay nắm chặt nói: "Thế tử cũng thích mùi hương này sao?"
"Không được sao?" Triệu Hi Ngôn ngẩng đầu hỏi.
"Nam tử Yêu thích hương cũng giống như yêu thích nữ tử, không có gì là đáng phải kinh ngạc." Thư Dao đáp.
"Hương là một đồ vật tốt mà người quân tử nào cũng muốn sở hữu, còn ta không phải quân tử, cũng không thích những thứ đồ này."
Sau đó Triệu Hi Ngôn dùng *chước (Gậy, muôi) đem hương dập tắt đi. Rất nhanh làn khói không còn bay ra nữa, chỉ lưu lại mùi hương còn lại trong phòng.
Thư Dao ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm y phục người trước mặt, từ trên xuống dưới, nàng muốn nói lại thôi.
Triệu Hi Ngôn phát hiện nữ tử có điều muốn nói, ngồi xuống chiếc ghế bành, nắm lấy tay vịn, sau đó lại trêu trọc nói: "Thư Dao cô nương, muốn hỏi gì liền cứ hỏi đi, nơi này cũng không có người khác, tối nay chỉ có ta và cô nương."
"Sáng nay Tấn Dương công chúa ra cổng Kim xuyên môn đón ngươi, ta đều nhìn thấy." Thư Dao nói.
"Ừm." Triệu Hi Ngôn thong dong trả lời.
"Ta trong lòng tưởng rằng ngươi chỉ là một hộ vệ của Yến vương phủ, không ngờ rằng...." Thư Dao đem lời trong lòng đè ép lâu này nói ra, trong ánh mắt đầy nghi vấn hỏi: "Ngươi làm sao lại là Thế tử, lẽ nào Yến Vương cùng với Yến vương phi......"
"Phụ mẫu tất nhiên là biết thân phận thực của ta.'" Triệu Hi Ngôn không chút che giấu trả lời.
"Đây chính là tội khi quân a." Thư Dao lạnh lùng nói.
"Yến vương phủ của ta chẳng lẽ sợ tội khi quân sao?" Triệu Hi Ngôn lạnh nhạt nói, vừa là nhắc nhở vừa là đe dọa.
Thư Dao tỉnh ngộ trào phúng nói "Ngươi thực sự đúng là Thế tử của Bắc Bình, liền ngay cả Tấn Dương công chúa tự mình ra khỏi thành đón, ... một nhi tử nhà Hình bộ thượng thư có tính là cái gì đâu."
"Thư Dao cô nương là ân nhân cứu mạng của Hi Ngôn, trong lòng Hi Ngôn vô cùng cảm kích, ngày ấy vội vàng rời đi, không kịp lên tiếng chào , xin cô nương thứ lỗi." Triệu Hi Ngôn đứng dậy chắp tay nói.
"Ngươi là Thế tử, Thư Dao sao dán nhận ." Thư Dao đáp "Nô đã biết bí mật của Thế tử, lần này người tới đây là..." Thư Dao nghẹn ngào, thở dài nói: "Nô không gia thế cũng không có gì mang ra để cầu xin, chỉ mong Thế tử nể tình nô cứu người một mạng, lấy đi tính mạng của mình Thư Dao, không cần liên lụy các cô nương và người ở trong các."
Đối mặt với Thư Dao không sợ cái chết, Triệu Hi Ngôn vội vã xua tay nói: "Thư Dao cô nương hiểu lầm ý của Hi Ngôn rồi, nàng là ân nhân cứu mạng ta, ta báo đáp còn không kịp, làm sao lại làm ra việc lấy ân báo oán đó được."
"Nhưng ngươi là Thế tử, mặc dù ta cứu Thế tử một mạng nhưng lại biết bí mật của Thế tử, Thế tử có thể yên tâm để ta ở kinh thành sao?" Thư Dao hỏi
Triệu Hi Ngôn ngồi xuống ghế, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Không thể yên lòng."
Nghe được đáp án, Thư Dao nhắm mắt lại, trong lòng cũng đã rõ. Lại nghe Triệu Hi Ngôn hỏi: "Cô nương có hối hận khi cứu ta không?"
Thư Dao lắc đầu nói " Nếu như sợ chết, bản thân cũng không cứu một người xa lạ trên người đều là máu, cũng sẽ không tìm đủ mọi cách để cẩm y vệ không vào phòng lục soát, Thư Dao ta làm việc gì, xưa nay đều không hối hận."
Triệu Hi Ngôn nghe xong trong mắt lộ ra tán thưởng đáp: "Việc ta đã đáp ứng cii nương lúc trước, ta sẽ không nuốt lời, nếu cô nương có việc gì cầu, miễn là yến vương phủ có thể làm được, Hi Ngôn ta tuyệt đối không keo kiệt."
Nắm giữ bí mật của Thế tử , là nắm giữ điểm yếu của toàn bộ Bắc Bình, Thư Dao nghe xong sững sờ hỏi: "Thế tử liền không sợ ta đem sự tình nói ra sao?"
"Nàng sẽ không." Triệu Hi Ngôn cười tự tin nói "Bởi vì nàng làm vậy, đối với nàng cũng không phải chuyện tốt gì, ngược lại sẽ rước lấy phiền toái lớn hơn."
"Kết quả cũng chỉ là một chữ "Chết" ,một cái mệnh thấp kém như ta, chết cũng không hết tội." Thư Dao nói.
Triệu Hi Ngôn cau mày nói : "Mệnh làm gì có phân chia thấp kém hay phú quý, đối với Hi Ngôn mà nói, tính mạng đều là giống nhau, chỉ có xuất thân thì không thể thay đổi."
"Thế tử liền tin tưởng Thư Dao như vậy ?" Thư Dao hỏi.
"Sao, nàng sợ ta không tin nàng, sẽ giết nàng sao?" Triệu Hi Ngôn hỏi ngược lại.
Thư Dao quay đầu đi không đáp lại câu hỏi của Triệu Hi Ngôn , Triệu Hi Ngôn dùng mắt đánh giá nàng nói: "Thư Dao cô nương nếu đã sợ như vậy, liền theo ta hồi phủ Thế tử thế nào? Vừa vặn ta cũng đến tuổi thành thân, trong phủ đang thiếu một vị Thế tử phi."
Thư Dao đem tầm mắt chuyển qua người Triệu Hi Ngôn , kinh ngạc nói: "Thân phận Thế tử là vương tử cao quý, là người của hoàng thất, mà Thư Dao chỉ là một tiện tịch ở trong thanh lâu, làm sao có thể trèo cao vào trong phủ Thế tử. hơn nữa còn đòi làm Thế tử phi"
"Việc này dễ thôi, ta thay nàng chuộc thân, lại tìm trong triều một vị đại thần nhận nàng làm dưỡng nữ, việc này không phải là giải quyết xong sao?" Triệu Hi Ngôn cười nói.
Thư Dao nhíu mày xoay người nói: "Thế tử hà tất phải nói móc Thư Dao."
"Được rồi, được rồi, ta chỉ đùa chút thôi." Triệu Hi Ngôn đứng dậy tới gần Thư Dao nói: "Nàng đừng nóng giận a."
Thư Dao làm phúc phân hướng Triệu Hi Ngôn nói: "Chẳng phải Thế tử tối nay tới yến xuân các nghe khúc sao, Thư Dao nào giám sinh khí cùng Thế tử."
"Khúc cũng muốn nghe nhưng mà mỹ nhân tức giận rồi, cũng muốn dỗ." Triệu Hi Ngôn cười đùa nói.
"Thế tử là người không đứng đắn, việc này là thật hay là giả?" Thư Dao ấp úng hỏi: "Bọn họ đều nói Thế tử của Bắc Bình...."
Triệu Hi Ngôn áp sát Thư Dao hỏi: "Thư Dao cô nương cảm thấy lời họ nói là thật hay giả? Bây giờ nàng hi vọng ta là hạng người gì?"
Editor : đôi Ngôn Dao này có vẻ mập mờ a.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương