Hành lang bệnh viện rất dài, Ninh Tây ngẩng đầu lên, thấy được ba chữ phòng cấp cứu, đèn phòng cấp cứu phụt tắt, bên trong đẩy ra mộtngười.
"Người nhà bệnh nhân, xin nén bi thương."
Ninh Tây kinh ngạc nhìn người nằm trên giường đẩy, trên mặt người đàn ông còn chưa lau sạch máu đen, mắt kính thường đeo cũng tháo ra từ khi nào.
"Ba..."
Ninh Tây ngây ngô muốn tới gần người đàn ông, y tá lại dùng vải trắng trùm lên.
"Ba!"
Ninh Tây lao về phía trước, lại ngã ở đầu hành lang, không ít người vây quanh bên người cô, chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Thật đáng thương, người phụ nữ vừa rồi nhảy lầu là mẹ của cô bé?"
"Nó còn chưa trưởng thành đâu..."
Ninh Tây mờ mịt, thấy trước mặt mở ra một cánh cổng, ngoài cửa mẹ của cô nằm trong vũng máu, một người cảnh sát lại gần, đem bà ấy cho vào một cái túi lớn.
"Ba, mẹ..."
Ninh Tây giãy giụa muốn đứng dậy, đột nhiên cổ tay bị một bàn tay ấm áp cầm chặt.
Mở mắt ra, Ninh Tây thấy vách tường màu trắng, còn có một giá treo bình nước chuyền.
"Đừng động, kim còn ở trên tay."
Ninh Tây không cử động nữa, chỉ là quay quay cổ, sau đó nhìn khuôn mặt của Thường Thời Quy.
"Thời Quy?"
Ninh Tây trừng mắt nhìn, một hồi lâu sau mới nhớ tới mình trước còn ở chỗ quay phim.
"Sao em lại ở bệnh viện?"
Thường Thời Quy ấn chuông trên đầu giường, đưa tay sờ trán Ninh Tây, xác định nhiệt độ đã hạ, mới cúi người hôn thái dương Ninh Tây.
"Tối hôm qua em té xỉu."
Ninh Tây muốn ngồi dậy, mới phát hiện mình toàn thân bủn rủn.
"Làm sao vậy?"
Thường Thời Quy chú ý tới động tác của Ninh Tây, đỡ cô ngồi dậy, kéo cao gối để cô dựa vào.
Ninh Tây có chút lúng túng chỉ chỉ nhà vệ sinh,cô chính là muốn đi nhà vệ sinh giải quyết.
Thấy vẻ mặt lúng túng của Ninh Tây, Thường Thời Quy thấp giọng cười cười, đem Ninh Tây từ trên giường đỡ lên, gỡ bình chuyền nước, đỡ Ninh Tây vào nhà vệ sinh, đem bình nước treo ở cái móc trong nhà vệ sinh.
"Anh ở ngoài cửa chờ."
Anh ở ngoài cửa, em làm sao....
Ninh Tây cắn cắn môi, nhưng thấy Thường Thời Quy lo lắng, cuối cùng vẫn không nói gì thỏa hiệp.
Lúng túng thì lúng túng, ít nhất nên thấy may mắn đây là phòng bệnh cao cấp, có nhà vệ sinh độc lập, nếu như là nhà vệ sinh công cộng, vậy sẽ lúng túng hơn.
Đi nhà cầu xong, Ninh Tây xả nước, liền nghe tiếng Thường Thời Quy ở bên ngoài gõ cửa.
"Tây Tây,anh vào được chưa?"
"Được."
Ninh Tây vội ho một tiếng, chuyện như vậy... Theo thói quen là được.
Mặc dù đã đỡ sốt, nhưng Ninh Tây vẫn cảm thấy có chút choáng váng, trên người cũng không có nhiều khí lực, Thường Thời Quy đỡ cô nằm trên giường sau đó nói:
"Bác sĩ nói, em hiện tại không thể ăn đồ có chất béo, dầu mỡ, lát nữa ăn chút cháo nhạt?"
Ninh Tây cảm giác mình cũng không có khẩu vị, nhưng cũng gật đầu.
Không đến mấy phút, đã có người mang theo hộp cơm đi vào, nhưng chỉ có một hộp lớn.
"Anh cũng ăn cái này?"
Ninh Tây chú ý tới Thường Thời Quy múc hai chén cháo ra, sững sờ.
"Khẩu vị em chắc giờ không tốt,anh cùng em ăn, có lẽ em sẽ ăn nhiều hơn một chút, "
Thường Thời Quy đem cái muỗng đưa tới trên tay Ninh Tây.
"CHo dù em không muốn ăn, nhưng vẫn phải ăn một chút, bệnh mới có thể khỏi"
Ninh Tây cầm chặt cái muỗng, múc một muỗng cháo không có mùi vị gì bỏ vào trong miệng, không nói gì cười cười.
So với lời dỗ ngon dỗ ngọt, cũng không bằng cùng nhau ăn.
Ăn xong cháo, có người vào đem hộp và chén mang đi, y tá tới đổi cho Ninh Tây một chai truyền nước khác. Thường Thời Quy thấy cô nhàm chán không ngủ được, đưa cho Ninh Tây điện thoại di động.
"Có thể chơi trong chốc lát, không được chơi quá lâu."
Đây là điện thoại tư nhân của Thường Thời Quy, màn hình điện thoại là hình của Ninh Tây trong vai diễn Thanh Yên tiên nhân, Ninh Tây mở khóa, màn hình chuyển qua hình cô ngồi trên sô pha xem kịch bản, không biết là Thường Thời Quy chụp từ khi nào.
Ninh Tây mở blog ra, tài khoản blog của Thường Thời Quy còn chưa thoát,Ninh Tây nghiêng đầu nhìn về phía Thường Thời Quy, hắn đang cúi đầu xem văn kiện.
"Thời Quy, "
Ninh Tây hướng Thường Thời Quy ngoắc ngoắc ngón tay, Thường Thời Quy để văn kiện xuống đi đến bên người cô.
"Điện thoại di động dùng không quen sao?"
Ninh Hạ cười cười, lôi kéo cà vạt, hai cái đầu gần lại với nhau
"Tách."
Chụp một tấm hình, Ninh Tây cười hai con mắt cũng thành trăng lưỡi liềm:
"Hôm nay là ngày tốt,em muốn trưng dụng blog của anh."
Thường Thời Quy bật cười, sờ sờ đỉnh đầu Ninh Tây:
"Được."
"Anh không sợ em sẽ dùng blog anh nói lung tung?"
Ninh Tây liếc mắt nhìn hắn.
"Cả người anh cũng là của em, nói gì đến một cái blog, "
Thường Thời Quy nhịn không được lại ở bên môi Ninh Tây hôn một cái.
"Em muốn nói cái gì cũng có thể."
Ninh Tây che che ngực, cảm giác tim đập không khống chế được.
Bình thường là một đàn ông nghiêm túc, mà khi dụ dỗ con gái lại ngọt như thế.
Thường Thời Quy v: Tây Tây nhà ta là đẹp nhất,! ( Ảnh)
Bạn bè trên mạng 1: Được được được, Tây Tây đẹp nhất, boss nói cái gì cũng đúng.
Bạn bè trên mạng 5: Rưng rưng! Chén thức ăn cho chó này tôi ăn!
..
Bạn bè trên mạng 1356: Vừa ăn thức ăn cho chó, một bên bày tỏ, blog này khẳng định không phải là Thường boss đăng lên. Mấy người xem ảnh chụp, Thường boss một tay ôm lấy eo Ninh nữ thần, một cái tay chống trên mép giường, cho nên ai đó chụp trộm rồi? Bạn bè trên mạng 1367: Cái gì mà chụp trộm, rõ ràng chụp sát mặt như thế.
Bạn bè trên mạng 1566: Ninh nữ thần, cô như vậy là ngược cẩu độc thân chúng tôi còn tự kỷ? Đừng tưởng rằng cô dùng di động của Thường boss, thì chúng tôi không biết blog này là do cô đăng.
Bạn bè trên mạng 3294: Nữ thần ngã bệnh nhập viện rồi? Thường boss là đang tới chăm sóc cô sao?
Bạn bè trên mạng 3739: Bạn gái ngã bệnh không gọi cô ấy uống nhiều nước, mà tự mình đi chăm sóc, như vậy là đàn ông tốt! Nữ thần, chúc cô sớm bình phục.
Bạn bè trên mạng 4321: Đại tổng tài giờ phút này nhất định đứng ở bên cạnh, vẻ mặt ôn nhu dung túng nhìn Ninh nữ thần chơi blog của hắn. Càng nhìn tấm hình này, tôi cảm giác tâm hồn thiếu nữ của tôi giờ phút này sống lại.
Ninh Tây đọc bình luận, cười ha hả rồi lại phát một cái blog.
Thường Thời Quy v: Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng. Gần đây thời tiết thay đổi, mọi người phải chú ý thân thể, đừng ngã bệnh a. Yêu, yêu, yêu (づ ̄ 3 ̄)づ
Bạn bè trên mạng: Thấy nữ thần dùng blog của Thường boss đăng bài viết đáng yêu như vậy, cả người nổi da gà rồi.
Chó độc thân cũng là chó, cô có thể không yêu, nhưng cũng đừng làm tổn thương?
"Người nhà bệnh nhân, xin nén bi thương."
Ninh Tây kinh ngạc nhìn người nằm trên giường đẩy, trên mặt người đàn ông còn chưa lau sạch máu đen, mắt kính thường đeo cũng tháo ra từ khi nào.
"Ba..."
Ninh Tây ngây ngô muốn tới gần người đàn ông, y tá lại dùng vải trắng trùm lên.
"Ba!"
Ninh Tây lao về phía trước, lại ngã ở đầu hành lang, không ít người vây quanh bên người cô, chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Thật đáng thương, người phụ nữ vừa rồi nhảy lầu là mẹ của cô bé?"
"Nó còn chưa trưởng thành đâu..."
Ninh Tây mờ mịt, thấy trước mặt mở ra một cánh cổng, ngoài cửa mẹ của cô nằm trong vũng máu, một người cảnh sát lại gần, đem bà ấy cho vào một cái túi lớn.
"Ba, mẹ..."
Ninh Tây giãy giụa muốn đứng dậy, đột nhiên cổ tay bị một bàn tay ấm áp cầm chặt.
Mở mắt ra, Ninh Tây thấy vách tường màu trắng, còn có một giá treo bình nước chuyền.
"Đừng động, kim còn ở trên tay."
Ninh Tây không cử động nữa, chỉ là quay quay cổ, sau đó nhìn khuôn mặt của Thường Thời Quy.
"Thời Quy?"
Ninh Tây trừng mắt nhìn, một hồi lâu sau mới nhớ tới mình trước còn ở chỗ quay phim.
"Sao em lại ở bệnh viện?"
Thường Thời Quy ấn chuông trên đầu giường, đưa tay sờ trán Ninh Tây, xác định nhiệt độ đã hạ, mới cúi người hôn thái dương Ninh Tây.
"Tối hôm qua em té xỉu."
Ninh Tây muốn ngồi dậy, mới phát hiện mình toàn thân bủn rủn.
"Làm sao vậy?"
Thường Thời Quy chú ý tới động tác của Ninh Tây, đỡ cô ngồi dậy, kéo cao gối để cô dựa vào.
Ninh Tây có chút lúng túng chỉ chỉ nhà vệ sinh,cô chính là muốn đi nhà vệ sinh giải quyết.
Thấy vẻ mặt lúng túng của Ninh Tây, Thường Thời Quy thấp giọng cười cười, đem Ninh Tây từ trên giường đỡ lên, gỡ bình chuyền nước, đỡ Ninh Tây vào nhà vệ sinh, đem bình nước treo ở cái móc trong nhà vệ sinh.
"Anh ở ngoài cửa chờ."
Anh ở ngoài cửa, em làm sao....
Ninh Tây cắn cắn môi, nhưng thấy Thường Thời Quy lo lắng, cuối cùng vẫn không nói gì thỏa hiệp.
Lúng túng thì lúng túng, ít nhất nên thấy may mắn đây là phòng bệnh cao cấp, có nhà vệ sinh độc lập, nếu như là nhà vệ sinh công cộng, vậy sẽ lúng túng hơn.
Đi nhà cầu xong, Ninh Tây xả nước, liền nghe tiếng Thường Thời Quy ở bên ngoài gõ cửa.
"Tây Tây,anh vào được chưa?"
"Được."
Ninh Tây vội ho một tiếng, chuyện như vậy... Theo thói quen là được.
Mặc dù đã đỡ sốt, nhưng Ninh Tây vẫn cảm thấy có chút choáng váng, trên người cũng không có nhiều khí lực, Thường Thời Quy đỡ cô nằm trên giường sau đó nói:
"Bác sĩ nói, em hiện tại không thể ăn đồ có chất béo, dầu mỡ, lát nữa ăn chút cháo nhạt?"
Ninh Tây cảm giác mình cũng không có khẩu vị, nhưng cũng gật đầu.
Không đến mấy phút, đã có người mang theo hộp cơm đi vào, nhưng chỉ có một hộp lớn.
"Anh cũng ăn cái này?"
Ninh Tây chú ý tới Thường Thời Quy múc hai chén cháo ra, sững sờ.
"Khẩu vị em chắc giờ không tốt,anh cùng em ăn, có lẽ em sẽ ăn nhiều hơn một chút, "
Thường Thời Quy đem cái muỗng đưa tới trên tay Ninh Tây.
"CHo dù em không muốn ăn, nhưng vẫn phải ăn một chút, bệnh mới có thể khỏi"
Ninh Tây cầm chặt cái muỗng, múc một muỗng cháo không có mùi vị gì bỏ vào trong miệng, không nói gì cười cười.
So với lời dỗ ngon dỗ ngọt, cũng không bằng cùng nhau ăn.
Ăn xong cháo, có người vào đem hộp và chén mang đi, y tá tới đổi cho Ninh Tây một chai truyền nước khác. Thường Thời Quy thấy cô nhàm chán không ngủ được, đưa cho Ninh Tây điện thoại di động.
"Có thể chơi trong chốc lát, không được chơi quá lâu."
Đây là điện thoại tư nhân của Thường Thời Quy, màn hình điện thoại là hình của Ninh Tây trong vai diễn Thanh Yên tiên nhân, Ninh Tây mở khóa, màn hình chuyển qua hình cô ngồi trên sô pha xem kịch bản, không biết là Thường Thời Quy chụp từ khi nào.
Ninh Tây mở blog ra, tài khoản blog của Thường Thời Quy còn chưa thoát,Ninh Tây nghiêng đầu nhìn về phía Thường Thời Quy, hắn đang cúi đầu xem văn kiện.
"Thời Quy, "
Ninh Tây hướng Thường Thời Quy ngoắc ngoắc ngón tay, Thường Thời Quy để văn kiện xuống đi đến bên người cô.
"Điện thoại di động dùng không quen sao?"
Ninh Hạ cười cười, lôi kéo cà vạt, hai cái đầu gần lại với nhau
"Tách."
Chụp một tấm hình, Ninh Tây cười hai con mắt cũng thành trăng lưỡi liềm:
"Hôm nay là ngày tốt,em muốn trưng dụng blog của anh."
Thường Thời Quy bật cười, sờ sờ đỉnh đầu Ninh Tây:
"Được."
"Anh không sợ em sẽ dùng blog anh nói lung tung?"
Ninh Tây liếc mắt nhìn hắn.
"Cả người anh cũng là của em, nói gì đến một cái blog, "
Thường Thời Quy nhịn không được lại ở bên môi Ninh Tây hôn một cái.
"Em muốn nói cái gì cũng có thể."
Ninh Tây che che ngực, cảm giác tim đập không khống chế được.
Bình thường là một đàn ông nghiêm túc, mà khi dụ dỗ con gái lại ngọt như thế.
Thường Thời Quy v: Tây Tây nhà ta là đẹp nhất,! ( Ảnh)
Bạn bè trên mạng 1: Được được được, Tây Tây đẹp nhất, boss nói cái gì cũng đúng.
Bạn bè trên mạng 5: Rưng rưng! Chén thức ăn cho chó này tôi ăn!
..
Bạn bè trên mạng 1356: Vừa ăn thức ăn cho chó, một bên bày tỏ, blog này khẳng định không phải là Thường boss đăng lên. Mấy người xem ảnh chụp, Thường boss một tay ôm lấy eo Ninh nữ thần, một cái tay chống trên mép giường, cho nên ai đó chụp trộm rồi? Bạn bè trên mạng 1367: Cái gì mà chụp trộm, rõ ràng chụp sát mặt như thế.
Bạn bè trên mạng 1566: Ninh nữ thần, cô như vậy là ngược cẩu độc thân chúng tôi còn tự kỷ? Đừng tưởng rằng cô dùng di động của Thường boss, thì chúng tôi không biết blog này là do cô đăng.
Bạn bè trên mạng 3294: Nữ thần ngã bệnh nhập viện rồi? Thường boss là đang tới chăm sóc cô sao?
Bạn bè trên mạng 3739: Bạn gái ngã bệnh không gọi cô ấy uống nhiều nước, mà tự mình đi chăm sóc, như vậy là đàn ông tốt! Nữ thần, chúc cô sớm bình phục.
Bạn bè trên mạng 4321: Đại tổng tài giờ phút này nhất định đứng ở bên cạnh, vẻ mặt ôn nhu dung túng nhìn Ninh nữ thần chơi blog của hắn. Càng nhìn tấm hình này, tôi cảm giác tâm hồn thiếu nữ của tôi giờ phút này sống lại.
Ninh Tây đọc bình luận, cười ha hả rồi lại phát một cái blog.
Thường Thời Quy v: Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng. Gần đây thời tiết thay đổi, mọi người phải chú ý thân thể, đừng ngã bệnh a. Yêu, yêu, yêu (づ ̄ 3 ̄)づ
Bạn bè trên mạng: Thấy nữ thần dùng blog của Thường boss đăng bài viết đáng yêu như vậy, cả người nổi da gà rồi.
Chó độc thân cũng là chó, cô có thể không yêu, nhưng cũng đừng làm tổn thương?
Danh sách chương