Lãnh Dạ Cẩn vốn là nam nhân nên sức ăn của hắn vẫn hơn Sở Băng Nghiên.

Hắn ăn hết chén cơm của nàng cũng không hẳn là quá khó khăn.

Sau khi ăn xong, Sở Băng Nghiên bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ.

Con người vốn dĩ là thế, căng da bụng trùng da mắt, ăn no buồn chán rồi lại bắt đầu buồn ngủ.

Nếu ở hiện đại, vẫn có nhiều thứ để giải trí. Nhưng đây là cổ đại làm gì có nhiều thứ giải trí như hiện đại.

Sở Băng Nghiên buồn ngủ, muốn đi ngủ, liền không khách khí đuổi Lãnh Dạ Cẩn trở về “Cơm cũng đã ăn xong rồi, ngươi cũng nên trở về được rồi, đừng làm phiền ta nghỉ ngơi nữa”

Nhưng Lãnh Dạ Cẩn lại không trở về cứ ngồi ì trong phòng của nàng không chịu đi, làm nàng khó chịu không thôi.

“Yến vương điện hạ à, người tha cho ta đi, mau trở về viện của người xử lí quân vụ đi, chẳng lẽ người rảnh lắm sao?”

Lãnh Dạ Cẩn nhếch khóe miệng cười, trêu chọc nhìn nàng “Phải nha, dạo này bổn vương rất rảnh, đúng là có chút nhàm chán, hay Sở tiểu thư đến giúp bổn vương giải sầu đi.”

“Ấy ấy, đừng, người đừng đùa nữa, một người mù như ta còn không thể tự mình tìm vui, làm sao có thể giúp người giải sầu được. Người quyền cao chức trọng, người muốn vì người giải sầu sợ là xếp hàng từ đây đến Ngô quốc cung không hết, người ngại gì phải làm khó ta. Nếu người thật sư muốn giải sầu cũng có thể đi Mộng Hồng lâu nơi đó, các cô nương ở đó cũng có thể giúp người mà. Tốt nhất là người đừng đến tìm ta, ta mệt rồi, đi ngủ đây. Nếu người vẫn muốn ngồi ở đó thì cứ tự nhiên, dù gì đây cũng là phủ của người, người muốn làm gì cũng được. Ta đi ngủ đây, người đừng làm phiền đến ta là được”

Lãnh Dạ Cẩn nghe Sở Băng Nghiên nói tức giận đến nghiến răng ken két. Nàng ta vậy mà dám bảo hắn đi tìm kĩ nữ chơi. Được lắm! Sở Băng Nghiên nàng quả thật có gan.

Nàng nếu như muốn ngủ đến vậy, vậy bổn vương ngủ cùng nàng.

Để ta xem, liệu ta có trị được nàng không? “Nếu đây đã là phủ của ta thì có nghĩa là ta muốn ngủ đâu cũng được, vậy nên hôm nay ta muốn ngủ ở đây”

Sở Băng Nghiên vừa đặt lưng nằm xuống, nhắm mắt chuẩn bị tiến vào giấc ngủ thì nghe được lời của hắn liền bật dậy.

Nàng có nghe lầm không vậy? Nam chính vậy mà thật sự muốn ngủ cùng nàng!

“KHÔNG ĐƯỢC!!!” Sở Băng Nghiên dứt khoát từ chối.

“Ồ, tại sao không được? Không phải lúc nãy nàng nói rằng đây là phủ của ta sao? không phải lúc nãy nàng còn nói ta muốn làm gì cũng được sao? Sao bây giờ lại đổi thái độ rồi?”

Lãnh Dạ Cẩn vừa nói vừa tiến gần về phía Sở Băng Nghiên, Sở Băng Nghiên sợ hãi lui về phía góc giường.

Sở Băng Nghiên hoảng loạn “Ngươi… ngươi…ngươi lại muốn làm gì?”

Lãnh Dạ Cẩn bắt lấy cổ chân nàng kéo nàng lại gần về phía hắn.

“Sao? Biết sợ rồi? Nếu biết trước thì đừng có làm. Là nàng trêu chọc bổn vương trước, nàng cung nên nhận quả đi”

“Ta…ta sai rồi người tha cho ta đi.”

“Tha? Hôm nay bổn vương đã tha cho nàng mấy lần rồi? Nàng nên biết ai cũng có giới hạn, nàng liên tục thách thức giới hạn của ta, ta không cho nang nếm mùi thì không được.”

Nói rồi hắn đè cả người lên người nàng, cúi đầu hôn sâu lên đôi môi nàng, rồi từ đôi nàng lướt xuống vành tai, rồi cắn nhẹ một cái.

Sở Băng Nghiên bị nhạy cảm liền rên lên một tiếng “Ưm…”

Bình Nhi và An Nhi thấy tình hình không ổn đã rút lui từ sớm.

trong phòng bây giờ cũng chỉ còn lại một mình hắn và nàng. Cả căn phòng bắt đầu áng lên mùi vị của tình dục.

Lãnh Dạ Cẩn cắn mút trên vành tai Sở Băng Nghiên, rồi lại trượt xuống cần cổ trắng nõn của nàng.

Không tốn quá nhiều sức liền khiến cho chiếc cổ trắng lúc đầu đã hiện lên vài vệt đỏ gợi tình.

Cảm giác vẫn chưa đủ, hắn tiếp tục kéo xuống vùng đồi núi trắng muốt của Sở Băng Nghiên, chôn đầu vào đó
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện