Cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ nhẹ.

Liêu Tư Thầm đang uống ngụm nước ấm giải khát, nghĩ là dì Ngô, vừa cúi đầu xem điện thoại, vừa hờ hững đáp:

“Con ăn ngoài rồi, không cần nấu nữa ——”

Ánh mắt cô quét đến bóng người đang bước vào, câu nói chợt khựng lại.

Liêu Tư Thầm tắt màn hình điện thoại, đặt chiếc ly trong tay lên bàn bên cạnh, ngẩng lên nhìn người đàn ông kia, ánh mắt có chút kinh ngạc:

“Hôm nay ít việc à?”

Chạm phải ánh mắt không rõ cảm xúc của anh, hiếm khi cô chủ động giải thích:

“Hôm nay anh tan làm sớm hơn mọi ngày.”

Mấy ngày liền không nói chuyện được với vợ, Trần Vũ Trùng gần như muốn phát điên. Ngay khoảnh khắc bước vào phòng ngủ, ánh mắt anh đã không rời nổi cô, không thể dứt ra dù chỉ một chút.

Liêu Tư Thầm hoàn toàn không biết một câu cô thuận miệng nói ra lại khiến trong lòng người đối diện nổi lên sóng lớn đến thế nào.

Vợ không phải ngày nào cũng về trễ hơn anh sao? Sao lại biết rõ thời gian anh về mỗi ngày?

Vợ vẫn luôn quan tâm anh.

Dù trong lòng đang tràn đầy bất ngờ vui mừng, nhưng trên mặt Trần Vũ Trùng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như nước, chỉ hơi cong khóe môi:

“Ừm, hôm nay tan làm sớm một chút.”

Liêu Tư Thầm khẽ “à” một tiếng, không nói thêm gì, cúi đầu vén nhẹ vạt váy lên một chút.

Thấy hành động đó của cô, ký ức mấy lần trước bất giác hiện lên trong đầu, khiến yết hầu Trần Vũ Trùng khẽ chuyển động hai lần.

Nhưng khác với những gì anh tưởng, Liêu Tư Thầm chỉ hơi nhíu mày, nhìn vào phần bắp chân, rồi ngẩng đầu lên thấy anh vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt còn lộ vẻ kinh ngạc:

“Anh không đi ăn cơm à?”

Đầu óc Trần Vũ Trùng hỗn loạn, đến mức quên mất lúc mới vào cửa Liêu Tư Thầm đã nói mình ăn rồi:

“Anh đợi em cùng ăn.”

Vạt váy buông xuống, phần bắp chân lại bị che đi. Vẻ mặt Liêu Tư Thầm bình thản:

“Anh đi ăn đi, em ăn rồi.”

Lúc này đầu óc Trần Vũ Trùng mới hoàn toàn bình tĩnh lại, ánh mắt anh rời khỏi chỗ bị vạt váy che khuất, nhớ lại vẻ mặt của Liêu Tư Thầm ban nãy, không theo lời cô ngầm bảo “ra ngoài”.

Trần Vũ Trùng nhìn từ chân Liêu Tư Thầm lên, dừng lại ở vết thương, hỏi: “Chân sao vậy? Hôm nay yến hội không phải tới buổi tối sao, sao lại về sớm thế?”

Liêu Tư Thầm không ngờ anh lại chủ động hỏi.

Ban đầu, cô không định nói, nhưng vì câu hỏi của Trần Vũ Trùng, cô cũng không giấu nữa.

“Lúc đá người có dùng sức, hơi đau, có thể bị thương.”

Đá ai?

Ngoài mình ra, vợ còn đá ai nữa?

Ai chọc vợ mình tức giận?

Sao vệ sĩ không thông báo cho mình?

Cảm xúc lộn xộn trong lòng, nhưng Trần Vũ Trùng nhanh chóng nhận ra điều quan trọng.

Có người đã chọc vợ tức giận.

Liêu Tư Thầm không phải người xấu tính, rất ít người có thể khiến cô đích thân “giáo huấn” một trận.

“Giáo dưỡng không tốt, vấn đề nhân phẩm của bọn trẻ thôi, em dạy dỗ lại bọn chúng một chút.” Liêu Tư Thầm ngước mắt nhìn Trần Vũ Trùng, “Nếu phụ huynh bọn chúng có tìm anh, anh bảo họ trực tiếp đến tìm em là được.”

Chỉ là một chuyến về Liêu gia, ở lâu bên đó, không có thời gian để ở lại thành phố Vụ Đinh, nên cô vẫn nghĩ mọi người đều nghĩ Liêu Tư Thầm là người rất ôn hòa, dễ gần.

Lần trước chỉ là một lời giáo huấn nhẹ nhàng, nhưng dường như họ không nhớ lâu, lần này lại to gan, dám đến lần thứ hai tìm Trần Tuệ Sơ gây chuyện trước mặt Liêu Tư Thầm.

Có thể thấy rõ gia đình họ không dạy dỗ tốt, chỉ số thông minh không tốt, EQ cũng không cao.

Người cô mang theo mà còn dám khi dễ, nên Liêu Tư Thầm mới phải dạy dỗ thay Trần Tuệ Sơ một trận.

Liêu Tư Thầm chỉ kể qua một chút về sự việc.

Cách trút giận của cô không phải là đánh người, Liêu Tư Thầm còn chưa đến mức ấy, cú đá đó hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Việc này Liêu Tư Thầm không giải thích thêm.

Cô ngồi trên ghế sô pha, sau khi xem xong một tràng những gì Trần Tuệ Sơ nhắn, chỉ đáp một câu “Nghỉ ngơi cho tốt,” rồi quay sang nhìn Trần Vũ Trùng, vẫn không nhịn được mà nói: “Sao mà người ngoài lại dám tùy tiện khi dễ người của nhà anh thế, ở Liêu gia, ai mà dám đụng vào người của em, ngay cả một ngón tay cũng không dám động vào.”

Toàn bộ sự việc vốn rất đơn giản, khi Liêu Tư Thầm kể lại xong, ánh mắt Trần Vũ Trùng vẫn dừng trên đôi môi đỏ khẽ khép mở của người đang ngồi trên ghế sofa. Trong lòng bỗng dâng lên một chút ghen tuông khó chịu.

Cảm giác ghen bắt đầu lan rộng rất nhanh.

Mấy ngày nay vợ bận rộn hết trong nhà lại ra ngoài, đến cả thời gian nói chuyện với anh cũng không có, vậy mà lại dành công sức đi giải quyết chuyện thay người khác.

Dù Trần Vũ Trùng biết rõ, việc Liêu Tư Thầm bênh vực Trần Tuệ Sơ cũng vì nể mặt anh, nhưng cảm xúc ghen vẫn không cách nào kiềm chế được, cứ thế âm ỉ lớn dần.

Anh vốn không quan tâm người khác sống chết ra sao, nhưng dưới ánh mắt nghiêm túc của Liêu Tư Thầm, cuối cùng vẫn chủ động nhận lỗi: “Là anh sơ suất.”

Liêu Tư Thầm chỉ tiện miệng nhắc đến, hoàn toàn không có ý trách móc. Vậy mà Trần Vũ Trùng lại nhận lỗi nghiêm túc như thế, khiến cô bỗng nghẹn lời, không biết nói gì thêm.

Hàng mi dưới mảnh đến khó nhận ra khẽ rung lên, cô không nói gì nữa, cúi đầu cầm điện thoại nhắn tin cho dì Ngô dặn mang thuốc vào.

Đặt điện thoại xuống, cô ngẩng lên thì thấy Trần Vũ Trùng vẫn đứng nhìn mình, không hề nhúc nhích.

“Anh đi —” ăn cơm trước đi.

Bốn chữ phía sau còn chưa kịp nói ra, đã bị giọng nói trầm thấp của anh cắt ngang.

Liêu Tư Thầm ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Trần Vũ Trùng.

Anh nhìn cô, trong mắt là cảm xúc mà cô không thể đoán ra, lời nói thốt ra lại hoàn toàn không giống với khí chất thường ngày. Giọng anh trầm ấm và có chút khàn:

“Nếu anh bị bắt nạt, vợ cũng sẽ giúp anh xả giận chứ?”

Câu nói này có phần bốc đồng.

Nó đi ngược lại với hình tượng mà anh vẫn cố tình xây dựng trước mặt vợ.

Thật ra, Trần Vũ Trùng đã biết rõ câu trả lời từ lâu.

Dù sao, lần đầu tiên họ gặp nhau… chính là như thế.

Nhưng anh vẫn muốn nghe cô nói ra một lần nữa.

Ai có thể bắt nạt được anh?

Ngay khoảnh khắc đầu tiên, Liêu Tư Thầm cảm thấy câu hỏi của Trần Vũ Trùng thật khó hiểu. Nhưng rồi rất nhanh, cô nhớ ra anh từng nói thân thế có phần đặc biệt, lời định thốt ra cũng vì thế mà kìm lại.

Nhưng nói rằng “sẽ giúp anh” vào lúc này cũng kỳ quặc không kém, nên cuối cùng Liêu Tư Thầm chỉ hơi nâng cằm, liếc anh một cái, giọng nhẹ như gió:

“Còn phải xem anh thể hiện thế nào.”

Ngay khi nghe thấy câu trả lời ấy, Trần Vũ Trùng không nhịn được khẽ bật cười. Trong lồng ng.ực như có một luồng tình cảm dâng trào, không thể gọi thành tên.

Liêu Tư Thầm cúi đầu, không nhìn anh thêm lần nào nữa, vì thế anh có thể thoải mái mà dán ánh mắt say mê lên người cô, không chút giấu giếm.

Vợ anh.

Vợ của anh.

Bé cưng.

Bé cưng của anh.

Đáng yêu quá đi mất!

Dì Ngô mang thuốc đến, Liêu Tư Thầm thuận tiện đuổi Trần Vũ Trùng ra ngoài ăn cơm, còn mình thì đóng cửa phòng, đi tắm.

Chỉ là xước nhẹ một chút, nhưng da Liêu Tư Thầm mềm, vẫn để lại vài dấu vết mờ.

Cô tắm xong, bôi thuốc, thay đồ ngủ rồi lên giường nghỉ ngơi.

Vừa nằm xuống thì Từ Dữu Trân gọi điện đến. Cô ấy đã vào học được một thời gian, dạo gần đây bắt đầu bận rộn hơn, mai lại có tiết sớm nên chỉ trò chuyện một lúc rồi cúp máy.

Thời gian vẫn còn khá sớm.

Liêu Tư Thầm mở ứng dụng trò chuyện, mấy người biết cô giận và bỏ yến tiệc tối nay bắt đầu nhắn tin thử phản ứng.

Cũng có vài người tranh thủ cơ hội, muốn rủ cô ra ngoài chơi.

Dù sao thì không phải ai Liêu Tư Thầm cũng nể mặt, hẹn gặp được cô cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nói từ chối quá thẳng thừng thì không hay, nhưng xã giao qua loa lại thấy phiền.

Cô lướt qua từng khung chat, cảm thấy tâm phiến ý loạn.

Làm vợ của Trần Vũ Trùng thật sự phiền phức.

Cuối cùng, Liêu Tư Thầm chỉ nhắn lại cho ông nội và Liêu Quân Tâm, sau đó đặt điện thoại xuống.

Thôi kệ, hôm nay ngủ sớm một chút, cũng tốt cho da.

Phòng ngủ đã được Trần Vũ Trùng sửa sang lại hoàn toàn theo yêu cầu của Liêu Tư Thầm.

Cô tắt đèn. Vài ngày trước, khi trở về mệt rã rời nên chẳng còn tâm trí để để ý xung quanh.

Hôm nay chỉ có một mình, thả lỏng cơ thể, lại đột nhiên cảm thấy căn phòng có chút trống trải.

Liêu Tư Thầm trở mình, ngồi dậy lấy thuốc ở đầu giường. Mở nắp lọ ra, cô nhíu mày, rồi lại đậy nắp, đặt thuốc trở lại chỗ cũ.

Thôi, dù sao cũng còn sớm, cứ nằm yên, từ từ cũng sẽ ngủ được.

Nhưng càng nằm lại càng không ngủ nổi. Cô với tay lấy điện thoại xem giờ, phát hiện đã gần 11 giờ.

Liêu Tư Thầm hít sâu một hơi, tắt màn hình rồi đặt điện thoại lại chỗ cũ.

Thôi thì uống thuốc vậy.

Chỉ là cô còn chưa kịp ngồi dậy, thì một âm thanh khẽ vang lên khiến cô lập tức chú ý.

Có tiếng động rất nhỏ từ phía cửa.

Dù âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng căn phòng quá yên tĩnh, Liêu Tư Thầm vẫn nhận ra ngay.

Cô theo phản xạ nghiêng đầu, nhìn về phía cửa. Chỉ một ánh mắt đã nhận ra người vừa bước vào là ai.

Trần Vũ Trùng?

Anh đến đây làm gì? Tìm cô có việc sao? Sao lại đến muộn như vậy?

Đã hơn nửa đêm, sao tự nhiên lại xuất hiện?

Trần Vũ Trùng bước đi rất nhẹ, khi Liêu Tư Thầm còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng cao lớn đã đứng ngay bên mép giường. Dáng người anh che khuất hơn nửa ánh sáng từ đèn bàn.

Ánh mắt anh nặng nề dừng lại trên giường, lướt từ cuối giường đến đầu giường.

Khí chất quanh người Trần Vũ Trùng lúc này hoàn toàn khác với ban ngày, trầm tối và khiến người khác có cảm giác khó nắm bắt, gần như lạnh lẽo. Trong khoảnh khắc ánh mắt anh chạm vào, Liêu Tư Thầm theo bản năng khép mắt lại, cả câu định nói anh cũng nghẹn lại trong cổ họng, không thốt ra được.

Cơ thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ. Ngay khoảnh khắc ánh mắt Trần Vũ Trùng nhìn tới, Liêu Tư Thầm đã theo bản năng khép mắt lại. Mãi đến khi mọi thứ đã diễn ra, cô mới chậm rãi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, định mở mắt hỏi anh đến làm gì.

Nhưng chưa kịp cử động, cô đã cảm thấy chăn trên người bị nhẹ nhàng vén lên. Trong phòng có hệ thống điều hòa nhiệt độ, nhưng không hiểu vì sao — có lẽ là do váy ngủ quá mỏng — lúc chăn bị kéo lên, một luồng lạnh lẽo lướt qua da thịt khiến cô hơi rùng mình.

Lòng bàn tay của Trần Vũ Trùng mang theo hơi ấm, đặt nhẹ lên chân cô, cảm giác lạnh lập tức bị thay thế bằng một thứ gì đó khác… kỳ lạ và khó diễn tả.

Trần Vũ Trùng đang làm gì vậy?

Trong một khoảnh khắc, hàng loạt suy nghĩ hỗn loạn đồng loạt ập vào đầu Liêu Tư Thầm.

Chẳng lẽ cô nhìn nhầm người thật rồi? Lẽ nào Trần Vũ Trùng có mục đích riêng, mọi thứ tốt đẹp trước đây chỉ là diễn? Bây giờ thừa lúc nửa đêm đến để… “giải quyết” cô?

Nhưng nếu thật như vậy, anh được lợi gì chứ?

Lần đầu tiên, Liêu Tư Thầm cảm thấy bản thân bị quá mức bất ngờ đến mức đầu óc trống rỗng. Những câu nói ban đầu đã chuẩn bị sẵn cũng theo đó mà tan biến hoàn toàn, không để lại chút dấu vết nào.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như chớp đánh xuống, phản xạ có điều kiện được hình thành sau nhiều lần va chạm trước đó nhanh hơn cả suy nghĩ của cô. Ngay khi cảm nhận được tay Trần Vũ Trùng chạm vào, Liêu Tư Thầm theo bản năng giơ chân đá anh.

Chuyện đá Trần Vũ Trùng, thật ra cô đã làm không biết bao nhiêu lần trong những lần tình mê ý loạn trước đây. Có thể nói, cô là ngựa quen đường cũ,

Lúc này tay Trần Vũ Trùng cũng không dùng lực, nên cú đá nhẹ liền đẩy anh ra.

Chân cô đụng phải thứ gì đó, cảm giác không giống mấy lần trước, có chút cấn khiến cô thấy hơi đau. Liêu Tư Thầm nhíu mày, khẽ mở mắt, định nhìn xem rốt cuộc Trần Vũ Trùng đang làm gì.

Ngay sau đó, cô cảm nhận được một thứ ướt át quen thuộc nhưng cũng đầy xa lạ trên chân mình.

Quen thuộc, bởi vì Trần Vũ Trùng gần đây vừa đi làm khuyên lưỡi — trên máy bay, cô cũng không ít lần bị anh lung tung rối loạn li.ếm một lượt, xúc cảm từ đầu lưỡi ấm nóng của anh khẽ lướt qua da thịt, lúc này gần như lập tức khơi gợi lại ký ức còn in rõ trí nhớ cô.

Xa lạ, là vì trước đây dù có mất kiểm soát đến đâu, những nơi anh chạm vào cũng vẫn còn trong giới hạn — ít nhất thì… chân, chưa bao giờ bị li.ếm qua.

Nửa đêm mò vào phòng người ta…

Trần Vũ Trùng là b.iến th.ái à?!

Trong bóng tối, từ cổ lan lên đến mang tai, Liêu Tư Thầm cảm giác như toàn thân bị hơi nóng bốc lên nấu chín, trong khoảnh khắc tất cả đều ửng hồng.

Cô quá sốc, đến mức quên cả phản ứng, quên cả phải che giấu biểu cảm. Ánh mắt kinh ngạc không thể tin được theo phản xạ nhìn về phía Trần Vũ Trùng.

Anh cụp mí mắt, hàng mi đen rậm che khuất ánh nhìn, khiến cảm xúc trong đôi mắt khó mà đoán được. Khuôn mặt quen thuộc đó, góc cạnh sắc nét, sống mũi cao thẳng—lúc này lại đang bị cô dẫm lên.

Thế nhưng người bị dẫm lại chẳng hề để tâm.

Khí chất của anh lúc này hoàn toàn khác ban ngày.

Giống như anh hoàn toàn không ý thức được bản thân đang làm điều kinh thiên động địa gì. Thần sắc anh thả lỏng, thậm chí còn rất tự nhiên, động tác li.ếm nhẹ chậm rãi, thong thả đến đáng sợ.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn, sau khi Liêu Tư Thầm quay đầu lại, anh khẽ dừng lại một chút, rồi ngẩng lên.

Trong bóng tối của căn phòng, ánh mắt hai người chạm nhau.

Lúc này, cô cuối cùng cũng thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt anh—đen tối, sâu thẳm, đầy mê đắm. Trên khuôn mặt còn có chút vui vẻ khó giấu. Ánh nhìn si mê, hoàn toàn không che đậy, cứ thế hiện rõ mồn một.

Mặt Liêu Tư Thầm đỏ bừng, theo bản năng định rút chân lại. Nhưng khác hẳn lúc trước có thể dễ dàng đá anh ra, lần này Trần Vũ Trùng nắm chặt mắt cá chân cô, tay siết lại không hề buông.

Dưới ánh mắt không thể tin nổi của cô, người đàn ông trước mặt — dường như hoàn toàn xa lạ so với mọi ngày — như thể cuối cùng cũng đã dứt bỏ mọi giằng co trong lòng. Đồng tử đen sẫm khẽ rung lên, rồi chậm rãi cong cong, khóe môi nhếch nhẹ. Anh bất ngờ khẽ bật cười, giọng khàn khàn gọi cô:

“Vợ à.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện