Thật sự không ổn, quá mức không ổn.
Sau khi Liêu Tư Thầm nói xong câu đó, hơi thở của Trần Vũ Trùng lập tức trở nên nặng nề, đồng thời xuất hiện một cảm giác tồn tại rõ ràng của dị vật.
Liêu Tư Thầm bị cấn đến mức ngẩn ra trong chốc lát, nhưng cô nhanh chóng nhận ra đó là cái gì, vành tai bắt đầu ửng đỏ, cánh tay mảnh khảnh hơi dùng sức đẩy anh, thúc giục, “Đừng ngây ra đó, nhanh lên.”
Khi lên xe, bước chân Trần Vũ Trùng vội vã, hiện ra dáng vẻ lúng túng chưa từng có, cổ áo vốn chỉnh tề cũng vì hai người va chạm mà trở nên lộn xộn.
Cửa xe bị anh đóng lại gần như là thô bạo và qua loa.
Cánh tay Trần Vũ Trùng rất rắn chắc, dù cách một lớp quần áo, Liêu Tư Thầm vẫn có thể cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể anh, loại hơi thở xa lạ hoàn toàn không thuộc về bản thân cô này mang theo tư thái gần như là xâm lược truyền đến trên người cô.
Khác với cơ thể cứng rắn, căng chặt của Trần Vũ Trùng, toàn thân Liêu Tư Thầm lại mềm mại, từ cánh tay đến eo bụng, rồi đến bắp đùi, cẳng chân, không có chỗ nào không mềm.
Tay người đàn ông thon dài, cảm giác những khớp xương cộm lên thực rõ ràng, bếLiêu Tư Thầm lên, cảm giác như đang ôm lấy cục bông mềm mại tràn ra khỏi bàn tay.
Anh vô thức siết tay chặt hơn, gần như mê đắm hít lấy mùi hương trong lồng ng.ực.
Mùi hương của vợ.
Ôm lâu một chút, Liêu Tư Thầm bắt đầu thấy khó chịu vì bị cấn.
Cô khẽ động người hai lần, định đổi sang tư thế dễ chịu hơn, nhưng vừa chạm vào thứ đang cứng lên thì lập tức khựng lại.
Dạo gần đây phải chăm sóc ông, Liêu Tư Thầm tháo bộ móng giả dài đi, thay bằng lớp sơn màu hồng nhạt mượt mà, bóng mịn, các ngón tay thon dài, trắng như sứ đặt cạnh nhau trông quyến rũ đến lạ.
Muốn li.ếm một cái…
Ánh mắt Trần Vũ Trùng dõi theo từng cử động của người trong lòng, chăm chú nhìn chằm chằm vào bàn tay cô, thầm nghĩ.
Liêu Tư Thầm nhẹ nhàng, khéo léo kéo rèm cửa sổ xe lên.
Không gian trong xe lập tức chìm vào một mảng đen tối.
Người đàn ông khẽ run, đôi chân Liêu Tư Thầm quấn quay bụng dưới của anh, từ từ di chuyển lên phần trên của eo.
Ở tư thế này cô còn cao hơn anh.
Cô cúi đầu.
Nhìn thấy đỉnh đầu người đàn ông, ngay sau đó lại nhìn thấy những sợi tóc mái mọc dài, cuối cùng đối mắt cùng người đàn ông đang hơi ngẩng đầu nhìn cô.
Hai đôi mắt đen láy chạm nhau, trong xe lập tức lan ra một bầu không khí mờ ám.
Trán anh bắt đầu rịn mồ hôi, gân xanh gần như sắp khống chế không được.
Quá nặng sao? Không bế nổi à?
Thì ra Trần Vũ Trùng cũng chỉ là kiểu “miệng cọp gan thỏ” thôi sao?
Liêu Tư Thầm nghĩ thầm trong lòng.
Cô hoàn toàn quên mất chuyện lần trước anh ôm cô đi tới đi lui khiến nước ở trên cùng ở dưới cô đều không thể khống chế mà trào ra, cũng quên luôn việc ánh mắt này của anh còn có thể đại diện cho một khả năng khác.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, giọng nói mang chút khó chịu, “Mồ hôi trên tay anh làm ướt hết quần áo tôi rồi, thả tôi xuống đi.”
Những lời này hoàn toàn là thật, Liêu Tư Thầm không hề nói dối.
Hôm nay Liêu Tư Thầm mặc váy dài màu xanh lam nhạt, chất vải mỏng manh, chỗ bị tay Trần Vũ Trùng chạm vào do thấm ướt mà trở nên gần như trong suốt.
Yết hầu anh khẽ động đậy hai lần, ánh mắt sâu thẳm đến mức không thể nhìn ra cảm xúc gì.
Cô được buông xuống.
Không gian trong xe vốn rất rộng, nhưng vào lúc này lại có vẻ chật chội đến mức không đủ dùng.
Liêu Tư Thầm ngồi xuống, chân khẽ cong lại, vạt váy rũ xuống, che đến tận mắt cá chân.
“Cúi đầu.”
Trần Vũ Trùng ngoan ngoãn làm theo.
Ngón tay cô khẽ động, chiếc kính gọng vàng dễ dàng bị tháo xuống. Cùng lúc đó, điếu thuốc vừa bị cô gài lên cũng rơi xuống, không một tiếng động, nhẹ nhàng chạm vào sàn.
Hơi thở của Trần Vũ Trùng nặng thêm vài phần, không ai còn để tâm đến điếu thuốc kia nữa.
Ngũ quan mang tính xâm lược của anh lúc này hoàn toàn phơi bày rõ ràng trước mắt cô.
Chóp mũi Liêu Tư Thầm chạm vào chóp mũi anh.
Giây phút này, ngay cả hơi thở thật khẽ cũng như mang theo ý thức của riêng nó. Trong không gian chật hẹp của xe quấn lấy nhau.
Liêu Tư Thầm bị cánh tay người đàn ông giữ chặt, cô ngửa đầu, anh nửa cúi người.
Hơi thở nóng bỏng xa lạ len lỏi qua mũi và miệng, tràn vào cơ thể hai người.
Liêu Tư Thầm nhịn không được mà nắm lấy quần áo anh.
Giờ phút này người đàn ông tựa như tên thổ phỉ không nói đạo lý, tay nhẹ nhàng khóa chặt đầu cô, không cho phép chạy thoát, làm nhiều “việc ác” trong miệng cô, tựa như muốn càn quét sạch sẽ từng chút từng chút một.
Lông mi cô thật nhanh đã ướt đẫm một mảnh,
Miệng cô đau…
Sao lại có người như vậy chứ? Toàn thân trên dưới đều đáng sợ như nhau.
Đầu lưỡi cùng tay đều thô ráp như nhau.
Nhận thấy người trong ngực bắt đầu giãy giụa đẩy anh ra, người đàn ông lưu luyến mà buông tay, lại li.ếm li.ếm khóe môi, nuốt đi chút nước vừa nãy không cẩn thận tràn ra.
Vợ yêu thật ngọt.
Mí mắt anh rũ xuống, ánh mắt si mê dừng trên đôi môi đỏ mọng ướt át của người trong lòng, son môi đã bị anh ăn sạch, nhìn thấy Liêu Tư Thầm thở d.ốc thật sự kiềm chế không nổi mà khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Vợ mình thật đáng yêu…
Sao vợ lại đáng yêu như vậy chứ?!!
Rất thích vợ a.
Anh gần như kiềm chế không nổi mà lần nữa dán tới, ăn luôn chút son còn thừa lại trên môi cô, để vợ từ trong ra ngoài đều mang hương vị của anh.
Vừa nhớ tới hôm nay vợ cùng người đàn ông khác ôm nhau, đưa người đàn ông vào khách sạn, cùng người đàn ông khác ăn cơm, anh liền ghen ghét đến phát điên.
Anh nhìn người lông mi đẫm nước ướt át của người trong ngực, kiềm chế không được mà nổi lên chút tâm tư ác liệt.
Con người anh vừa đen vừa tối, cùng bóng tối trong xe hòa làm một thể.
Nhìn vợ như vậy thật đáng thương…
Làm sao bây giờ?
Anh chỉ mới dùng sức nhiều hơn ngày thường một chút, còn chưa hoàn toàn thả lỏng mà “ăn”, vợ đã đáng thương vậy rồi, tiếp theo sau phải làm sao bây giờ?
Trong lòng tuy rằng nói như vậy, nhưng người đàn ông kỳ thật cũng không có nửa phần ý tứ hối hận nào, chỉ hận chính mình vừa rồi chưa ăn nhiều hơn.
Trần Vũ Trùng nuốt nước bọt, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Liêu Tư Thầm, ánh mắt như một con thú đang nhìn chằm chằm con mồi, không dễ dàng có được. Anh khẽ mỉm cười, nhưng Liêu Tư Thầm lại không nhìn thấy.
Chỉ chút bản lĩnh này, cô còn dám trêu đùa anh?
Còn dám trêu đùa anh sau khi gặp người đàn ông khác.
Trần Vũ Trùng lại cúi xuống, lần này là vành tai cô.
Liêu Tư Thầm không ngờ anh lại hành động “không kịp đề phòng” như thế, đột ngột khiến cơ thể cô giật mình, run lên.
Anh dường như hoàn toàn không nhận thấy phản ứng của cô, chỉ lo tập trung việc của mình, mãi cho đến cổ rồi mới dừng lại.
Cổ cùng xương quai xanh của cô nhanh chóng ướt đẫm một mảng.
Trần Vũ Trùng trước đây đã bị cảnh cáo không để lại dấu, vì vậy anh không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng li.ếm qua từng chỗ một, hơi thô ráp.
Da thịt trắng nõn lộ ra trong không khí, dưới động tác của Trần Vũ Trùng, hơi có chút đỏ lên.
Không đau, chỉ có chút ngứa.
Cảm giác khó nói thành lời, có thể nói là giống như một con chó con li.ếm lông.
Liêu Tư Thầm hô lên hai tiếng, Trần Vũ Trùng dường như không nghe thấy, cuối cùng cô không thể chịu nổi nữa, dùng tay kéo tóc anh, ép người đàn ông “không hiểu tiếng người” phải dừng lại,: “Anh là chó sao?”
Trần Vũ Trùng ngẩng đầu, con người thâm trầm dưới hàng mi đen nhanh chứa đầy những cảm xúc đen tối mà cô không thể hiểu được.
Liêu Quân Tâm không trở về, gara của Liêu gia dễ dàng cho người khác tiến vào, lúc này một mảnh yên tĩnh.
Bọn họ tránh ở trong xe hôn môi, có một loại cảm giác bí ẩn kíc.h th.ích.
“Ừm, phải.”
Anh là chó con của vợ.
Là chó con duy nhất của vợ.
Người khác đều không có tư cách.
Chưa đợi Liêu Tư Thầm phản ứng, Trần Vũ Trùng đã hạ đầu gối, rất tự nhiên đổi từ động tác cúi người thành nửa quỳ.
Giống như những lần trước, Trần Vũ Trùng động tác quen thuộc mà bắt đầu làm, chỉ là hôm nay cô mặc váy dài, so với những lần trước bất tiện hơn rất nhiều.
Ngón tay Trần Vũ Trùng khớp xương rõ ràng, thon dài, dễ dàng đẩy lớp váy màu lam mỏng lên. Chờ đến khi lớp váy chồng lên đùi Liêu Tư Thầm, lộ ra chiếc tất chân trong suốt mỏng manh ở dưới váy.
Trần Vũ Trùng bất động thanh sắc dùng tay giữ chặt eo vợ, tránh cho một hồi cô giãy giụa chạy loạn.
Liêu Tư Thầm có đôi chân rất đẹp, không phải kiểu gầy nhom ốm nhắt, mà mỗi một chỗ đều đầy đặn vừa phải, không nhiều không ít, kết hợp lại tạo nên vẻ tinh tế và thon thả.
Cảm nhận được sự nóng rực và độ ấm từ trên chân, cùng với xúc cảm thô ráp lạ lẫm, Liêu Tư Thầm giật mình, sớm đã quên mất việc quan tâm đến câu nói vừa rồi của Trần Vũ Trùng.
Trên xe vốn rộng rãi, ngồi mười mấy người còn dư dả, nhưng giờ phút này lại cảm thấy vô cùng chật hẹp, khiến Liêu Tư Thầm muốn trốn cũng không tìm thấy chỗ.
Anh đang làm gì vậy?!!!
Liêu Tư Thầm cúi đầu, mặt đỏ lên, cô kêu tên anh, “Trần Vũ Trùng!!!”
Hai chữ phía sau liền trở nên khó mở miệng hơn nhiều, giọng nói vốn đang nâng cao cũng hạ thấp xuống, Liêu Tư Thầm gằn từng chữ một nhắc nhở anh: “Tất chân.”
Trần Vũ Trùng cuối cùng cũng ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh, biểu cảm thản nhiên. Nghe thấy Liêu Tư Thầm nói, anh rốt cuộc không nhịn được mà khẽ cười, dưới ánh mắt có phần khó hiểu của Liêu Tư Thầm, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê lớp vải dệt kia lên: “Cái này sao?”
Anh…
Anh làm sao lại như vậy?!
Liêu Tư Thầm gần như nghi ngờ bản thân nhìn nhầm.
Trần Vũ Trùng quá mức thản nhiên, khiến những lời mà cô đã chuẩn bị sẵn lại nghẹn trong cổ họng.
Anh buông tay, như thể thuận miệng hỏi một câu: “Ông nội thế nào rồi, hôm nay ở bệnh viện chăm ông mệt không?”
Liêu Tư Thầm chưa kịp suy nghĩ kỹ, Trần Vũ Trùng làm sao lại đột nhiên chuyển chủ đề sang chuyện này?
Cô vẫn còn dừng lại ở động tác và lời nói vừa rồi của Trần Vũ Trùng làm cô khiếp sợ, chỉ cảm thấy đây là cách anh đánh trống lảng, vì vậy không muốn tiếp tục đề tài này, tự nhiên cũng không nhận ra được ẩn ý trong lời nói của anh, chỉ qua loa đáp lại: “Còn ổn.”
Liêu Tư Thầm không để ý rằng sau câu trả lời đó, ánh mắt Trần Vũ Trùng trước mặt trong chớp mắt trở nên tối sẫm nặng nề.
Ý cười nơi khóe môi Trần Vũ Trùng thu lại.
Vợ đang lừa anh.
Liêu Tư Thầm hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của Trần Vũ Trùng, bị động tác bất ngờ của anh làm cho hoảng hốt, cả người run rẩy. Không nhịn được liền nắm lấy tóc anh, nhưng lần này Trần Vũ Trùng không dừng lại.
Anh thậm chí không xử lý mọi trở ngại cẩn thận như những lần trước, mà trực tiếp hành động.
Hai chân Liêu Tư Thầm bị anh tách ra, không giống như những lần trước đó, lần này cảm giác ấm áp truyền đến vẫn còn qua lớp vải dệt.
Eo cô bị bàn tay rộng lớn của anh giữ chặt, muốn trốn sang bên cũng không được, cảm giác quá mức dễ chịu khiến nước mắt sinh lý không khống chế được mà trào ra khỏi hốc mắt.
Liêu Tư Thầm bỗng nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng.
“Trên xe có không?”
Trần Vũ Trùng biết cô đang hỏi gì, tạm thời dừng lại động tác, trả lời: “Có.”
Vừa mới mua lúc nãy, vốn định để dùng cho tối nay, không ngờ lại có tác dụng trước.
Cẳng chân Liêu Tư Thầm giật mạnh, đá vào ngực Trần Vũ Trùng, cô mạnh mẽ đẩy đầu anh ra, sau đó mới buông tóc anh, ra lệnh: “Đi lấy trước đi.”
Yết hầu Trần Vũ Trùng lăn lộn hai lần, giọng khàn khàn đáp lại một tiếng, trước khi đứng dậy còn tiện tay nhặt điếu thuốc vừa rơi trên mặt đất lên, chuẩn bị ném vào túi.
Liêu Tư Thầm chú ý tới động tác của anh, nghĩ rằng anh định lúc xuống xe sẽ vứt đi, liền lên tiếng ngăn lại: “Đưa cho tôi.”
Giọng cô vẫn còn hơi run, rõ ràng là vì chuyện vừa rồi quá bất ngờ, chưa thể bình tĩnh lại.
Động tác của Trần Vũ Trùng khựng lại, một lúc sau, dưới ánh mắt chăm chú của Liêu Tư Thầm, anh vẫn chậm rãi vươn tay, đưa điếu thuốc cho cô.
Liêu Tư Thầm ngoắc ngón tay, ra hiệu anh lại gần, khi Trần Vũ Trùng cúi người về phía trước, cô thuận tay lấy ra từ trong áo anh một chiếc bật lửa và một bao thuốc.
Cô hơi kinh ngạc, lật qua lật lại hộp thuốc nhìn một lần.
Giống loại cô hút?
Trần Vũ Trùng hút thuốc lá nữ?