Dịch giả: TuDan + Kitcen MonsT + Kang Yuka + Yebi + Viceroy
Biên: Nozomi

"Thả ta ra!"

Rầm.

"Mở cửa mau!"

Sầm.

"Nghe thấy không hả?! Bọn CHÓ CHẾT!!"

Tôi điên cuồng đập cửa, nhưng mặt gỗ cứng chỉ lõm vào một chút. Tức giận la lên, tôi dộng mạnh vào tấm gỗ, khiến cho vết thương ở khớp ngón tay toác rộng ra. Máu chảy ròng ròng trên tay làm tôi phải nghiến răng để nén cơn đau thiêu đốt.

Một phần lý trí tôi đang gào thét, hỏi tôi tất cả sự điên cuồng này đến từ đâu, từ bao giờ tôi cố gắng đấm vỡ cánh cửa? Phần còn lại đơn thuần là sự cuồng nộ ghê gớm. Tôi lùi lại một bước, định đạp cửa một lần nữa, nhưng rồi có cái gì đó ngáng chân tôi và tôi kêu lên, ngã ngửa ra sau với một tiếng "ối" ngạc nhiên.

Thứ ấm ấm rắn chắc bên dưới tôi rên rỉ, khẽ cựa quậy. Tôi rít lên, lê người lùi nhanh về phía giường. Và Colby hiện ra, vẫn nằm im trên sàn, chính xác ở chỗ mà tôi bỏ hắn lại. Thật muốn chửi thề, sao tôi lại quên mất hắn chứ? Quần áo hắn thấm đẫm rượu rum. Tôi chậm chạp tiến lại gần, dùng ngón chân đẩy đẩy người hắn. Hắn rên rỉ và hơi cử động, quay mặt về phía tôi. Một cục u lớn đang sưng lên trên trán hắn và khi tôi nhìn, hắn đưa tay chạm vào nó, lờ đờ chớp mắt.

Trong một giây ngắn ngủi tôi cảm thấy lương tâm cắn rứt, Colby dường như là một người tốt, và tôi không cố ý phang hắn bằng một chai rượu rum. Tôi đã nhầm hắn với một thằng cha độc ác, ngang ngược và ngu xuẩn hơn. Nếu anh trai Colby có là quỷ Satan đi nữa thì cũng không phải lỗi của hắn.

Rồi đột nhiên tôi há hốc miệng kinh hoàng, tôi đang cảm thông với một HẢI TẶC!! Dù hắn trông có vẻ tử tế, nhưng không có nghĩa hắn là một người đàng hoàng, vì, lạy Chúa, hắn đã bắt cóc tôi đấy! Ai mà biết bọn chúng sẽ làm gì với tôi một khi chúng đạt được điều chúng muốn với chiếc vòng cổ. Tôi còn đang vật lộn suy nghĩ lý do tại sao chúng chưa cướp luôn cái vòng và quẳng tôi đi! Cobalt là kẻ địch và hắn không đáng tin.

Điều này giải thích cho việc tôi điên cuồng tìm kiếm một thứ gì nặng và cứng trong lúc Cobalt đưa tay lên đầu, xuýt xoa chạm vào cục u trước khi cố gắng đứng dậy. Mắt tôi liếc thấy cái chảo kim loại dùng để làm nóng giường giữa đống chăn nệm. Tôi cầm nó lên, ước lượng độ nặng và tiến lại gần Cobalt, giờ vẫn còn choáng váng, với một cái nhếch môi.

"Circe? Cái gì th- Circe, em đang cầm cái gì... Circe bỏ cái đó xuống, em không biết em dang làm gì đâu! Không! Đợi đã! Đừng-"

Thud.

******

Tôi lùi lại, kiểm tra thành quả của mình. Bạn sẽ ngạc nhiên vì những gì tìm được trong phòng của một tên hải tặc nếu bạn lùng sục thật kĩ. Sau một hồi lâu vật lộn, tôi kéo được Colby lên giường và giờ cái đầu bù xù của hắn đang gật xuống ngực, tay bị còng vào đầu giường bằng một cái còng tay trông mới một cách đáng ngờ mà tôi tìm thấy trong tủ đầu giường. Tôi chẳng thèm để ý đến việc không tìm thấy chìa khóa, nếu như tôi đoán đúng về công dụng của chiếc còng tay thì chuyện này chắc chả còn gì lạ lẫm với hắn. Tôi rùng mình kinh tởm.

Đồ chơi tình dục của bọn hải tặc.

Tôi bò lên giường, giơ chảo cao quá đầu và cố gắng không để ý đến làn da rám nắng lộ ra sau hàng khuy bị tuột nhờ trận vật lộn khi nãy. Tôi nuốt khan, dùng chảo chọc chọc vào đầu hắn. Không có gì xảy ra. Tôi đổi ngược cán chảo, dí nó vào mũi hắn.

Tôi khúc khích cười, không thể không nhét phần bé nhất vào mũi hắn, giờ thì hắn trông như một con lợn say. Tôi rút cái cán ra và cười thắt ruột, vừa quệt cái cán vào cho môi hắn mấp máy vừa giả giọng nam cao.

"Mmmmmmm Cobalt là tên hải tặc xấu xa thích bắt cóc những cô gái nhỏ và ăn gậy vào bữa tối. Măm măm măm."

Đột nhiên hắn hừ một tiếng và ngả đầu về phía tôi. Tôi hốt hoảng kêu lên, cúi gập người. "Làm ơn đừng hại tôi, làm ơn đừng hại tôi, làm ơn đừng hại tôi" Tôi tuôn một tràng, lấy tay che đầu.

Không có gì xảy ra cả, tôi thò đầu ra. Hắn vẫn bất tỉnh, tôi thở phào.

Chả ích gì, trò này có làm tôi cảm thấy thoải mái hơn đấy, nhưng chả có ích gì cả. Tôi chưa nghĩ đến việc sẽ làm gì nếu không đánh thức được hắn dậy. Nhìn quanh, tôi phát hiện ra một cánh cửa đang khép hờ ở cuối căn phòng. Trong đầu nghĩ đến chuyện bỏ trốn, tôi vội chạy đến, nhưng khi mở toang cửa ra và thắp sáng cái đèn lồng nhỏ, thì ra chỉ là phòng tắm.

Tôi cười toe toét, xoa xoa hai bàn tay vào nhau và bắt đầu tìm kiếm một cái tô hay một cái xô nước, nụ cười của tôi nở rộng khi nhìn thấy một cái bô trống không nằm im lìm ở góc phòng. Nhấc nó lên thật cẩn thận, tôi tiến lại gần bồn nước sắt nằm ngay cạnh bồn tắm, nhận thấy rằng cách hoạt động của nó giống với cái trong phòng tôi.

Cứ hễ nghĩ đến nhà mình là tôi lại cảm thấy nỗi đau mất mát nhói qua tim, nhưng tôi đã nhanh chóng dẹp nó sang một bên và tập trung vào cái bơm nằm ở nửa phần ba dưới cái bồn. Tôi vặn cái núm, cảm giác thỏa mãn khi nước phun ra từ vòi vào trong cái bô. Hiển nhiên là khi chuẩn bị bồn tắm thì nước thường phải nóng nóng nhưng tôi không có thì giờ cho việc đó.

Thường thì là nước mưa, nhưng cho dù đám hải tặc này có sang chảnh cách mấy thì tôi vẫn nghĩ rằng chúng không ngốc đến mức có thể lãng phí nguồn nước uống quí giá để tắm, trời đất tôi còn ngạc nhiên là chúng chịu tắm! Chắc chỉ có anh em chúng tỏ ra vẻ quý tộc, chúng trông rất khác so với đám hải tặc bình thường thế nào ấy.

Tôi giữ cái bô thật cẩn thận, cẩn thận không để nước nhỏ giọt ra bất kì chỗ nào khi lết lại nơi Colby bị trói. Tận hưởng thời khắc huy hoàng, tôi nhấc nó lên cao nhất có thể và đổ toàn bộ nước lên đầu hắn.

Mắt hắn mở to đầy hoảng hốt khi dòng nước lạnh như băng chạm vào da, hắn há hốc miệng. Ngay cả khi bị ướt sũng thì trông hắn vẫn như một vị thần. Mái tóc vốn màu đen dính chặt vào da đầu trông như vừa được nhuộm thành một tone màu còn tối hơn, khiến cho làn da rám nắng của hắn trông xanh xao hơn, cặp mi đen dài đóng khung đôi mắt đẹp tuyệt hảo của hắn trông như cánh bướm màu bồ hóng. Hắn nhếch mép cười, gượng dậy và chợt nhận ra rằng mình không thể chừng nào mà tay còn bị khóa chặt vào song sắt đầu giường sau lưng. Đôi mắt hắn híp lại, khóa chặt với ánh mắt của tôi.

"Anh trai ta đã làm điều này với ta sao?" Hắn hỏi, cố thoát ra khỏi đôi cùm tay.

Tôi nhìn hắn căm phẫn, giả vờ không để ý đến cái áo trắng xuyên thấu vì dính nước đang dính chặt vào làn da hắn, đang phô ra cho tôi được chiếm ngưỡng cơ bụng và cơ tay ấn tượng của hắn hết co lại căng tròn mỗi lần cử động.

"Không! Tất nhiên là không phải hắn rồi!"

Tôi bỗng cảm thấy tội lỗi khi thấy vẻ bối rối của hắn, "Vậy là ai?"

"Tôi làm đó!!" Tôi gắt gỏng nói, đứng khoanh tay.

"Em ư??" Hắn chế giễu, nhìn tôi từ đầu đến chân, thu vào tầm mắt cả cơ thể phủ chiếc áo ngủ màu trắng. "Tại sao em lại-

Hắn chợt sựng lại, liếc thấy cái bô ở trong tay tôi.

"Làm ơn đừng nói với ta là em đã dùng nó để đựng nước đổ lên đầu ta nhé" Hắn nói, nhắm mắt cầu nguyện.

"Tất nhiên là tôi đã làm vậy rồi!" Tôi nói đầy tự hào, cảm thấy thích thú trước cái nhìn đầy kinh tởm trên mặt hắn.

"TA CÓ CÁI THỨ ĐÓ Ở TRONG MIỆNG!" Hắn thét lên đầy giận dữ.

"ĐÓ CHƯA PHẢI LÀ TẤT CẢ NHỮNG THỨ ĐÃ CHUI VÀO MIỆNG ANH ĐÂU ANH CHÀNG ĐẸP TRAI À"

"EM ĐANG NÓI CÁI GÌ VẬY!"

"ÔI VÌ TÌNH YÊU CỦA CHÚA" tôi hét, quơ đôi tay giữa không trung, "ĐỪNG CÓ LO!"

"QUÁ MUỘN RỒI! TA LO MUỐN CHẾT ĐẤY! NÓI MAU!"

"KHÔNG!"

"NÓI!"

"KHÔNG!"

"NÓI!"

"KHÔNG!"

"KHÔNG!"

"NÓI!"

Đợi đã. Cái gì? "Được rồi, bây giờ thì nói ta nghe" Colby tự mãn nói, hắn lại chiếm thế thượng phong.

"Thật không công bằng." Tôi phản đối. "Anh lừa tôi, và dù sao,". Tôi nói, nhìn hắn và lại tưởng tượng ra cảnh hắn bị tay cầm của cái chậu chạy dọc theo mũi. Tôi cười khúc khích. "Cũng không có gì quan trọng đâu."

Cobly có vẻ buồn rầu. "Nhưng-

" Chậu đựng nước tiểu trong phòng không có gì ở trong cả" tôi nói nhanh để làm hắn phân tâm.

"Cái gì?"

"Chậu đựng nước tiểu trong phòng," tôi nói chậm rãi, giống như là đang nói với một đứa con nít. "Nó không có chứa cái gì hết, ngoại trừ nước mà tôi đã đổ trên đầu anh."

"À" hắn nói, có vẻ nhẹ nhõm. Hắn tựa lưng, phủi đầu để lấy tóc ra khỏi mắt. Một sợi nhỏ mắc lại, bám vào giữa trán của hắn và tay tôi ngứa ngáy vươn tới để đưa nó về đúng chỗ.

Không!! Tôi giận dữ nghĩ, túm lấy bàn tay phản bội bằng tay còn lại. Colby nhìn tôi đầy thắc mắc, tôi lúng túng hắng giọng, giấu tay sau lưng.

"Vậy ta đoán em là người đã hạ gục ngay khi ta vừa bước vào phòng?"

Tôi gật đầu, mỉm cười ngọt ngào và giơ cái chảo lên, xem hắn nhăn mặt khi nhìn thấy một vật nặng như thế.

"Ui da" hắn nói khẽ "hèn gì đầu ta như muốn nổ tung." Hắn nhìn tôi quở trách nhưng tôi có thể thấy có cái gì đó như một sự tôn trọng lờ mờ trong mắt hắn. "Có vẻ như ta đã đánh giá thấp em."

Tôi nheo mắt lại. "Vâng, tôi cá là anh nghĩ đã như vậy."

Hắn nhe răng cười và hoàn toàn thư thái, gập cánh tay và tinh nghịch nháy mắt với tôi,khiến tôi phải nhìn chằm chằm vì thái độ đột ngột thay đổi của hắn. Có lẽ hắn có nhiều điểm chung với anh trai hắn hơn tôi tưởng.

"Thế thì," hắn thì thầm. "Bây giờ ta đã bị xích ở đây, và ta đoán là cửa cũng đã bị khóa, chính xác thì em định làm gì ta?"

Lời lẽ của hắn đã gợi lên sự thích thú trong tôi và tôi quắc mắt nhìn hắn. "Tôi sẽ bắt anh nói ra sự thật," tôi gầm gừ. "Dù muốn hay không thì anh cũng phải đưa ra câu trả lời cho tôi hoặc là tôi sẽ-"

"Em sẽ làm gì hả bé yêu?" Hắn ngắt lời với một nụ cười giả dối trên môi, mắt hắn xăm soi cơ thể tôi và tôi rùng mình, nhưng không phải vì sợ, không, chắc chắn là không phải. "Em còn không dám làm đau một con ruồi." Hắn tiếp tục, nghe có vẻ tự mãn và tôi cảm thấy cơn giận dữ cùa mình lại nổi lên một lần nữa.

"Đừng có gọi tôi như vậy" tôi ngắt lời.

"Sao cũng được, Thiên Thần bé bỏng à"

"Tôi đã đánh anh" Tôi rít lên, quyết định lờ hắn đi, giọng nói của tôi trở thành đe dọa. "Tôi đã hạ gục anh, và bây giờ anh đang bị xích vào đầu giường và không có hi vọng trốn thoát. Tôi đã giấu chìa khóa rồi, anh sẽ không bao giờ tìm thấy nó mà không có tôi." Tôi đắc thắng nói. Tất nhiên tôi đã gạt hắn, nhưng hắn không cần biết điều đó. Tôi nhận thấy cái gì đó giống như một tia tự hào trong đôi mắt sáng rực của hắn mặc dù hắn không thể cựa quậy. Biểu cảm của hắn vẫn vui tươi, nhưng đôi mắt đã bắt đầu tính toán và trầm ngâm.

"Được rồi" hắn bất ngờ nói "hỏi đi"

Tôi nhìn hắn ngỡ ngàng. Dễ dàng như thế thôi sao?

Hắn dường như hiểu được biểu hiện trên gương mặt tôi và cười khẩy. "Để ta đoán nhé, anh trai ngu ngốc của ta đã nói gì đó từa tựa như là, "nếu cô chưa biết thì chẳng lí gì tôi phải nói cho cô biết cả"?

Tôi nhìn hắn một cách thận trọng: "Phải, cũng gần đúng."

Cobalt đảo mắt: " Bones là một thằng ngốc. Ta thấy là em sẽ phải sống chung với chúng ta một thời gian khá dài đấy, và khi tìm hiểu xem chúng ta đã đem em rời khỏi gia đình như thế nào, em sẽ tìm thấy vài câu trả lời thôi. Nên đây là lời khuyên đầu tiên của ta. Ta cho là em vẫn chưa đọc lá thư của cha em đúng chứ?"

Tôi nhìn chằm chằm vào hắn và tỏ vẻ nghi ngờ:

"Làm sao anh biết?" Tôi hỏi, "Các người rình mò, theo dõi chúng tôi chứ gì!!"

Cobalt tỏ vẻ tội lỗi, "Không, không hẳn, chỉ mới đọc lá thư thôi, được chưa? Ta sẽ trả lời những câu hỏi của em sau, chắc chắn là em sẽ được giải đáp thôi." Hắn đảo mắt một lần nữa và tôi nhìn hắn chằm chằm, ngả sâu xuống chiếc giường, với tới áo của tôi để lấy lá thư, ừm ít nhất là cho đến khi tôi thấy đôi mắt của Cobalt nhìn chăm chú khi tay tôi trượt xuống cổ áo ngủ của mình.

"Đồ biến thái!" Tôi rít lên, quay lưng vể phía hắn.

Hắn rên lên và lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không nghe được nhưng nghe như là "trêu tí thôi mà".

Cố gắng lờ hắn đi, tôi khẽ mở tấm phong bì mỏng bằng đôi tay đang run rẩy.

_ NATHANIEL _

Tôi đi qua đi lại xung quanh sân, cứ nhìn về phía ban công trống ở phía trên từ lúc đó đến giờ. Tôi đã không thấy bóng dáng Circe gần hai ngày nay, và tôi đã bắt đầu lo lắng. Cô ấy tránh mặt tôi ư? Tôi đánh cái bộp vào trán. Tất nhiên là không rồi, Circe không bao giờ tránh mặt tôi và tôi chưa từng làm điều gì sai cả. Lúc ấy tôi đang trực ca đêm và mặt trăng tỏa sáng rực rỡ từ trên bầu trời, làm cho những cái bóng dường như sâu hơn và dị dạng hơn bình thường. Tôi liếc nhìn lên cao thêm lần nữa, dù biết rằng tại thời điểm này của buổi đêm không có cơ hội nhìn thấy gương mặt của một Thiên Thần tinh nghịch nhìn xuống và gọi tên tôi. Có thứ gì đó đang chạy loạn trong gan ruột của tôi như cảnh báo nhắc nhở và tôi trằn trở nhớ lại lần cuối cùng tôi gặp cô ấy. Cô ấy nói với tôi cô ấy muốn ra ngoài một lát để hít thở không khí trong lành, tôi đã kịp nhắc cô ấy phải hòa vào đám đông trước khi Đại Tướng gọi tôi lại. Và sau đó là tin thị trấn của chúng tôi đang bị tấn công, chế độ quân cơ khí ngay lập tức được thiết lập và tôi nhập vào hàng với những người đồng chí của mình. Đó là trước khi những tiếng la hét bắt đầu khiến tôi nhận thức ra rằng đây không phải là một cuộc tấn công bình thường, đây là cuộc công kích của Cướp Biển. Tôi điên cuồng nhìn quanh sân để tìm kiếm một dáng người mảnh khảnh với mái tóc vàng trong một chiếc váy rất đẹp, đôi mắt cháy lên ngọn lửa màu xanh hung dữ, và dường như tôi đã thoáng nhìn thấy cô ấy, đang đứng về một phía của đám đông, khuôn mặt đầy vẻ tự hào của cô nổi bật trong bầu trời đêm, nhưng trước khi tôi có thể nhích về phía cô ấy thì tôi lại bị đẩy vào hàng trở lại và đi về phía cổng sắt. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng Cha cô đã tìm thấy cô và bắt cô trở vào bên trong. Cha cô. Ông ấy sẽ biết những gì đang xảy ra, ông ấy sẽ biết cô đang ở đâu.

Tôi vội vã chạy qua văn phòng Quân Đội, nơi chỉ còn độc một ánh đèn đang rực sáng, cảm giác sợ hãi ngày càng tăng trong tôi theo mỗi bước đi.

Tôi tự nhắc với bản thân mình là đừng lo lắng. Có lẽ là cô ấy đã quyết định ở trên giường cả ngày vì bị cảm lạnh, chỉ có thế thôi.

Tôi gõ một cái trên cánh cửa gỗ lớn và mở ra khi có một giọng nói khản đặc từ trong phòng vọng ra.

""Vào đi""

Jacob Fallon ngồi trên một cái ghế đằng sau chiếc bàn của ông ấy, tay trái cầm một ly rượu uýt-ki, tay phải cầm một mẩu giấy. Khuôn mặt điển trai của ông trông già cỗi khi ngước lên nhìn thẳng vào tôi, cái nhìn chằm chằm khiến tôi mất cảnh giác.

""Xin lỗi nếu tôi làm phiền ngài"" tôi nói một cách khiêm tốn, ""Nhưng tôi đến để hỏi ngài, ngài có biết Circe đã ở đâu nguyên ngày hôm nay không. Tôi không thấy cô ấy.""

Ông ấy quay đi, ngay tức khắc trên gương mặt xuất hiện rất nhiều cảm xúc, tiếc nuối, sợ hãi, giận dữ, buồn rầu; và khi ông ấy lần nữa bắt gặp ánh mắt của tôi, tôi thề là người đàn ông này đã già thêm mười tuổi. Ông lại nốc thêm một ngụm uýt-ki, và tôi biết điều đó chỉ để câu giờ. Ông ấy không biết phải nói gì.

Bụng tôi bỗng cồn cào.

""Cô ấy- Cô ấy..................chết rồi sao?"" Tôi thốt lên, ông ấy thoáng hoảng hốt trong một khắc, vì sự kinh ngạc tột độ của tôi, ông để lộ một tiếng cười đượm buồn.

""Không Nathaniel à, con bé không chết. Con bé chỉ rời khỏi đây thôi.""

Giọng điệu của ông ấy vô cùng nghiêm túc, tôi phải mất một lúc để tiêu hóa những gì ông nói.

""Ý của ngài là gì? Là-

""Là, con bé đi rồi. Đi rất xa, không còn ở đây nữa. Là con bé sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, không có lý do gì để con bé ở lại đây. Con bé đi rồi."" Giọng ông chát đắng, rồi ông lại nhìn xuống lá thư trên tay.

""Cô ấy không thể nào đi được,"" tôi nói một cách tự tin, ""Cô ấy chưa nói tạm biệt với tôi, đáng lẽ cô ấy phải mang tôi đi cùng nữa.""

Gương mặt Jacob đau thương. ""Có lẽ tôi nên sửa lại. Con bé bị bắt đi, Nathaniel à.""

Tôi nhìn chằm chằm ông ấy trong sợ hãi, một câu nói lướt qua đầu tôi như thể cô ấy đang đứng cạnh tôi và thì thầm vào tai tôi.

...Tôi cũng không thích Nate nhưng không có nghĩa là hắn sẽ bắt cóc tôi hay là làm gì khác...

""Là cậu ta, phải không?"" Tôi nói, tay nắm lại thành nắm đấm. "Là anh chàng đó, Cody hay Coby hay gì cũng được. Cậu ta đã đem cô ấy đi, đúng không?" Giọng tôi bùng lên đến tiếng cuối cùng, và tôi có thể cảm nhận được một cơn giận dữ run rẩy từ trong tâm can, đang lan rộng ra như một ngọn lửa bùng cháy.

Jacob bỗng nhiên đứng trước mặt tôi, nắm chặt lấy đôi tay tôi. "" Sao ngươi biết được"" ông ấy thì thào, và chỉ khi đó tôi mới nhận ra ông ấy đã đi xa đến nhường nào. Đôi mắt ông ấy đỏ ngầu và hoang dại, trên cằm thì râu ria lổm chổm, trông như là đã cạn kiệt sức sống, tay thì nóng như lửa đốt, đốt cháy cánh tay tôi qua lớp áo đồng phục màu đỏ.

""Tôi không biết"" Tôi lắp bắp, "" Chỉ là Circe đã nói với tôi...""

Ông ấy buông tay tôi ra, quay trở lại bàn của mình, mảnh giấy vẫn nắm chặt trên tay.

Thưa ngài, tại sao ngài không đuổi theo chúng? Tại sao ngài không ngăn chúng lại! Ngài có cả một đội quân trong tay mà lại để cho chúng đem cô ấy đi ngay trước mặt!! Chúng đều là NHỮNG TÊN CƯỚP BIỂN khát máu!! Ngài không có một chút LO LẮNG nào sao?""

Ông ấy dựa lưng vào ghế, môi mấp máy, dù không âm thanh nào thoát ra. Thất vọng vì sự thiếu trách nhiệm của ông, tôi dùng nắm đấm đấm mạnh vào bàn. Ông ấy nhảy dựng lên, nhìn tôi với ánh mắt sững sờ.

""TẠI SAO NGÀI KHÔNG LÀM GÌ CẢ!"" Tôi quát lên, không quan tâm đến người tôi đang quát là Sĩ quan cấp cao hay việc tôi đang làm có thể khiến tôi mất việc. ""NGÀI LÀ CHA CỦA CÔ ẤY, VẬY MÀ NGÀI THẬM CHÍ CÒN KHÔNG BIẾT CHUYỆN GÌ ĐANG DIỄN RA! ĐÁNG LẼ NGÀI PHẢI BẢO VỆ CÔ ẤY VẬY MÀ NGÀI LẠI CHỈ NGỒI YÊN MỘT CHỖ!""

Tôi bước qua ông ấy, đôi vai nặng trĩu cùng với cơn thịnh nộ. Người đàn ông này chưa bao giờ là một người cha đúng nghĩa của Circe, ông ấy không ở bên cạnh khi cô ấy cần, không bao giờ thể hiện bất kì sự quan tâm nào cho những chuyện xảy ra với cô ấy, và tôi biết điều đó làm tan nát trái tim của Circe. Cô ấy là con gái của CHA, vậy mà người đàn ông này trở đi trở lại lại không bao giờ cố gắng làm bất kì điều gì cô ấy kì vọng. Bây giờ chính là thời điểm để ông ấy bắt đầu cố gắng.

Một phần tôi đã bộc lộ bằng cách nói rất lớn những từ cuối, một phần khác tôi đã chuẩn bị để đập mặt ông vào mặt bàn ngay trước mặt ông.

""Anh nói đúng"" Ông ấy nhìn tôi và nói một cách nhẹ nhàng. "" Ta chưa bao giờ ở bên cạnh con bé. Nhưng lý do ta không làm bất cứ điều gì vì ta biết con bé được an toàn, và đó không phải là chuyện mà ta có thể can thiệp."" Ông ấy dừng lại, tự mình đẩy ghế ra và đứng dậy. Ông ấy phủi quần áo, vuốt thẳng nếp nhăn khi tôi nhìn chằm chằm một cách khó tin. ""Ý của ngài là gì khi ngài nói "ngài biết cô ấy an toàn", phòng trường hợp ngài không biết,"" Tôi rít lên một cách gay gắt, ""Cô ấy bị cướp biển bắt đấy.""

""Ta biết chứ"" Ông nói một cách bình tĩnh, rất khác so với người đàn ông tuyệt vọng cách đây vài phút.

""Vậy làm sao ngài biết-

Ông ấy giữ mẫu giấy đã bị vò nát trong tay ông như thể là cuộc sống của ông phụ thuộc vào nó, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ông như bừng sáng, như thể ông được chiếu sáng từ bên trong, và khi đôi vai của ông thẳng dậy, những nếp nhăn trên mặt được dãn ra, gương mặt thể hiện sự trẻ trung và vui sướng. Nhưng khi khoảnh khắc đó biến mất, trông ông lại già nua và mệt mỏi.

""Bởi vì con bé bị chính Mẹ nó ra lệnh bắt đi.""
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện