Dịch giả: 링meosky
Biên: Nozomi
"Cô ấy sao rồi?"
"Ổn rồi, chẳng khiến anh phải lo."
"Không ai bắt mày phải đến bữa tiệc cả, Hobbs và tao đáng lẽ đã có thể lo hết-
"Đừng lố bịch như thế, anh thậm chí đã say trước khi ra đến cửa" giọng nói thâm sâu hóa gay gắt. "Nếu như tôi không đi theo canh chừng thằng chó đẻ thích hôn ass như anh thì tôi đã không thể hành động thay anh và đã không bắt được cô gái này rồi. Nhân tiện, anh vẫn cần phải giải thích cho tôi biết chính xác TẠI SAO chúng ta lại bắt cóc một cô gái vô tội từ cha cô ấy trong đúng ngày sinh nhật thứ 17 của cô ấy. Không phải tôi đang kêu ca gì đâu nhưng bình thường không phải anh chỉ bắt những kẻ ghê gớm hơn thôi sao? Và nếu như cô ấy bị giam cầm trên con tàu này, tôi chắc cô ấy sẽ không trở thành tình một đêm của anh, trừ khi anh định quẳng cô ta xuống tàu sau khi làm chuyện ấy, mà điều đó lại rất thô bạo đấy, ngay cả khi đó là anh."
"Mày đã nói xong hết chưa?" Giọng nói kiêu ngạo, chán chường cất lên.
"Chưa, chưa "xong hết" đâu thằng chó láo xược! Cô ta sẽ ngủ ở đâu trên cái biển cả mênh mông này? Anh có thấy là cô ta là người phụ nữ duy nhất trên con tàu chỉ toàn những tên Cướp Biển mê tín không?!"
"Vậy thì cô ấy có thể ngủ trên giường mày!"
"Cô ta sẽ không ngủ trên giường tôi! Tại sao cô ấy không thể ngủ trên giường anh!"
"Bởi vì không phải lúc nào tao cũng lo lắng phát sốt về cô ta như mày! Và dù sao đi nữa," giọng nói trở nên tự phụ. "tao là Thuyền Trưởng."
"Đừng có lôi cái lí do "Tao là Thuyền Trưởng trẻ trung căng tràn sức sống" ra với tôi! Anh mới chính là kẻ đã bắt cóc cô ta!"
"Nhưng mày chính là người đã làm cho cô ta ngất xỉu."
Người thứ hai cảm thấy bị xúc phạm. "Đó là LỖI của anh, đừng có đổ tội cho tôi! CHÍNH ANH đã làm cô ta hoảng sợ, là anh và những lời nói huênh hoang đáng nguyền rủa của anh! Nếu như ngay cả bản thân mình mà anh còn không điều khiển nổi thì tôi sẽ -
"Chính xác là mày sẽ làm gì hả em trai yêu quý? Nói tiếp đi, tao thấy hứng thú rồi đấy. Hay là mày tính làm phản? Gây lục đục nội bộ trong đám thuỷ thủ của tao? Đánh thuốc mê tao rồi quẳng tao lại trên một cái đảo hoang với độc một viên đạn trong khẩu súng?" Giọng nói thâm trầm cười khẩy. "Mày đừng có mơ. Bởi tao mới là Thuyền Trưởng con tàu này, nếu mày đang đứng trên con tàu CỦA TAO thì mày phải làm những gì tao sai khiến."
Một cái gì đó ánh vàng thoáng qua mí mắt khiến cho tôi muốn bừng tỉnh khỏi cơn mơ mà tôi đã lỡ sa vào.
"Bằng không," giọng nói thâm trầm tiếp tục, trở nên ghê rợn hơn trong chốc lát, "tao đành phải giết mày vậy."
Cánh cửa đóng rầm, và ánh sáng vàng biến mất, kết thúc cuộc nói chuyện một cách thô lỗ.
Ngay chốc lát, tôi càng cẩn thận hơn về xung quanh, tai vểnh lên nghe ngóng những chuyển động trong căn phòng. Có vẻ như tôi lại lần nữa nằm trên giường, chiếc nệm mềm bên dưới, bên trên là chiếc mền ấm áp. Thở đều đều, không rõ liệu có còn ai trong căn phòng này với tôi hay không. Nó im lặng đến chết người, ngoại trừ những tiếng hét bị bóp nghẹt ở phía trên và tiếng di chuyển của con tàu, cọt kẹt như xương của một ông già.
Cuối cùng, đánh liều một phen, tôi hé một mắt, quan sát căn phòng qua hàng mi. Nó nhỏ hơn căn phòng ban đầu, và trông có vẻ giản dị hơn, đối lập với sự lạnh lẽo, bầu không khí ghê rợn ở căn phòng kia. Tôi thấy nhẹ nhõm đôi chút và từ từ ngồi dậy, lắng tai nghe từng tiếng cọt kẹt của con tàu đáng nguyền rủa này. Thận trọng đung qua thành giường, đôi chân chạm sàn gỗ mịn đã sờn. Tôi nhìn xuống quần áo mình, ngạc nhiên khi thấy mình đã được mặc cho một chiếc váy ren trắng cao cổ khá là đẹp. Tôi cau mày tức giận. Chắc chắn là nó đã bị trộm ở đâu đó. Tôi nhìn xuống vòm cổ, nhận ra rằng mình vẫn mặc bộ đồ lót cũ, và cái phong bì thư vuông vẫn nhét nơi thắt lưng.
Cha đã biết trước rằng chuyện này sẽ xảy ra, và lá thư này chắc hẳn chỉ là những lời xin lỗi thảm hại cố gắng giải thích rằng tôi quá giống Mẹ, nên ông đã đẩy tôi cho bọn Cướp Biển. Giận dữ, tôi đá chân vào thành giường, một cơn đau nhói bắn qua chân. Chửi thề thật to nhưng chỉ càng tức hơn.
Tất cả những lá thư ấy, những cử chỉ ấy, đối với người khác có lẽ chỉ đơn giản là sự quan tâm của Cha dành cho con gái lớn, nhưng thực chất đối với tôi, nó luôn chứa những tầng nghĩa bí mật khác. Bàn tay đã xoa đầu tôi, đưa xuống miệng rồi đến tim tôi kèm theo một thông điệp quá rõ ràng.
Hãy suy nghĩ kĩ trước khi nói, Circe à, nhưng không bao giờ được quên rằng phải luôn làm theo lời trái tim mách bảo...
Tôi vẫn còn nhớ hình ảnh ông đặt tay lên tim trước khi quay đi tiếp đón "những vị khách đặc biệt", nhưng tôi đã cố quên đi trước khi nó kịp khiến tôi mủi lòng.
... và đừng bao giờ quên rằng, cha vẫn mãi mãi yêu con.
Quá trễ rồi.
"Sao ông ta có thể làm thế với tôi?" Tôi thì thầm, lau đi những giọt nước mắt tức giận." Sao ÔNG TA có thể làm THẾ với TÔI cơ chứ! SAO ÔNG TA CÓ THỂ LÀM THẾ???!!" Tôi hét lên, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó để ném. Tầm mắt tôi đáp nơi chai rượu Rum, tôi nhặt nó lên, đưa lên cao ngang đầu và đang định đập tan nó thì chợt nảy ra một ý nghĩ.
Bọn Cướp Biển thích Rượu Rum.
Bọn Cướp Biển CỰC KÌ THÍCH Rượu Rum.
Nụ cười nở trên môi, tôi hạ thấp chai rượu xuống, và bắt đầu bước đi chậm rãi.
Nếu muốn sống sót trên con tàu địa ngục đầy ràng buộc này, mình phải dùng đến cái đầu, tuyệt đối không được yếu mềm, mình sẽ không sống nổi một tuần nếu như chỉ ngồi một chỗ, hết khóc lóc rồi lại ngất xỉu rũ rượi. Chắc chắn là không nên trò trống gì. Và hơn nữa, Circe Fallon này không phải được dạy dỗ để trở nên yếu đuối! Mình đã vượt qua tất cả để tồn tại được ở nhà mà phải không? Đã một mình chịu đựng nỗi đau tinh thần do bà Mẹ Kế độc ác và những đứa con quỷ quái của bà ta gây ra hằng ngày mà phải không? Nhưng, nói cho công bằng thì, Cướp Biển có khác một chút. À thì, có lẽ là khác rất nhiều. Dù bà Mẹ Kế có ghét tôi đến chừng nào đi chăng nữa thì cũng không kề dao vào cổ tôi. Nuốt nước bọt, xoa xoa cổ, tôi lại mường tượng đến cái cảm giác rợn người khi lưỡi dao kề vào làn da mỏng như giấy của mình.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy để những suy nghĩ ấy trôi đi, rồi tập trung liệt kê lại những thông tin tôi đã có được.
Lúc tôi đang trốn trong phòng Thuyền Trưởng, ông Hobbson có nói rằng rượu sắp hết, ông ấy cũng có nói gì đó về việc lái tàu đến nơi ẩn náu của Cướp Biển gần nhất. Điều đó có nghĩa là tôi có một cơ hội để trốn thoát, một cơ hội để bỏ chạy, và...
....để làm gì cơ? Một giọng nói nhỏ vọng lên trong trí óc. Mày không phải là Cướp Biển, mày không biết mặc cả, không biết ăn cắp, đánh nhau hay đóng giả bọn chúng! Mày không có cơ hội đâu.
"Tới lúc đó rồi tính." Tôi lẩm bẩm, chợt nhận ra mình đang tự nói chuyện với chính mình.
Tôi nhún vai. "Cũng phải thôi, tôi đang ở trên một con tàu toàn những kẻ điên rồ mà", quá chán nản, có vẻ mọi thứ sẽ bắt đầu sớm thôi.
Đột nhiên, có tiếng nói từ xa lại gần, tôi vội điều chỉnh lại nhịp thở. Tôi áp sát mình vào bức tường đằng sau cánh cửa, chợt nhớ rằng đã từng giận trút lên cánh cửa này, và quyết định nếu không muốn trở thành bánh kẹp cửa thì tốt hơn hết phải đợi ở phía bên kia.
Tôi dí người sát tường nhất có thể, tay cầm cái chai như cầm một cây gậy."Như một với bức tường, Circe, mày với bức tường như một." Tôi lẩm bẩm, nhắm mắt lại khi giọng nói dần rõ hơn.
"Không biết cô ta đã dậy chưa? Tôi –
Cánh cửa mở tung, ngay lập tức tôi phang mạnh cái chai vào một cái đầu đen dày tóc, nhìn theo thỏa mãn khi nó vỡ tan trên sàn và thân hình người đàn ông cơ bắp đổ xuống trong vũng rượu Rum. Trước khi chúng kịp trở tay, tôi xoay người rồi chộp lấy chai rượu Rum duy nhất còn sót lại, giơ cao trên đầu.
"Đây là chai rượu Rum cuối cùng trong căn phòng này, và hiển nhiên là trên con tàu này. Nếu như các người không muốn nó bị lãng phí thì phải làm những gì tôi bảo."
Đôi mắt lười nhác có màu vàng và bạc chớp mắt chậm rãi, hệt như một con mèo."Hobbs". Hắn ta gọi, đưa mắt nhìn một kẻ nào đó mà tôi không thể thấy được do bị vai của hắn che mất. "Chính xác là chúng ta còn bao nhiêu chai rượu Rum trên tàu?"
"Hình như em ngài đang cất hai chai di nhất còn lại thưa Thiền Trưởng" một câu trả lời phát ra từ đâu đó bên trái, nhưng chủ nhân của giọng nói ấy đã bị đôi vai rộng cùng thân hình cơ bắp to dần trước mặt tôi che mất. "Nhưng mà tui đã cho tàu tiến đến Cảng Cướp Biển gần nhất và chúng ta sẽ nạp lại hàng hóa tại đấy. Nhưng sao ngài lại hỏi như zậy?"
"À, không có gì đâu." Hắn ta liếc nhìn những người anh em khác đi ngang qua.
"Còn bao lâu nữa thì tới?"
"Ít nhứt là ba ngày, thưa Thiền Trưởng."
"Tốt lắm. Hobbs, quay lại làm việc đi."
Tôi có thể nghe thấy nỗi băn khoăn trong giọng nói của ông Hobbson khi trả lời chậm rãi."Ngài có chắc là mình hông cần gọi hầu gái hông?"
Obsidian vẫn vừa nháy mắt với tôi vừa trả lời."Trở lại việc của ông đi Hobbs." Giọng hắn ta nghe quỷ quyệt đến ghê rợn và tôi nghe thấy tiếng ông Hobbson lẩm bẩm trong họng trước khi tiếng chân ông mất hút ở cuối hành lang.
Cánh cửa đóng sầm lại, rồi hắn ta bước sâu vào phòng, nhìn em trai đã bất tỉnh bằng ánh mắt khinh bỉ, thúc chân vào người anh ta: "Chết tiệt! Thật là tốn rượu mà." Hắn ta lầm bầm trước khi quay người lại nhìn tôi, bước qua người em song sinh. Tôi không chần chừ bước lui lại, chai rượu Rum vẫn ở cao trên đầu.
"Không được lại gần, tôi sẽ ném nó đi đấy." Nói giọng cảnh cáo. "Ba ngày tới mà không có rượu Rum thì chắc hẳn sẽ rất hấp dẫn, phải không ngài Thuyền Trưởng?"
Obsidian mỉm cười và trước khi tôi kịp nhận thức chuyện gì xảy ra thì hắn đã ở trước mặt tôi, khóa chặt mắt tôi với mắt hắn, tay với tới tóm lấy tôi rồi kéo mạnh về phía hắn. Rùng mình, nhưng không phải vì lạnh, chắc hẳn không phải vì lạnh, và môi tôi vô thức hé mở.
Mặt hắn rơi vào trạng thái trầm tư nghiêm trọng, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Tay hắn chạy dọc người tôi, để lại cái nóng bốc lửa, rồi hắn kéo sát mặt lại gần đến khi môi hắn chỉ còn cách môi tôi vài cm. Trái tim tôi đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mặt ửng hồng, và chắc hẳn hắn ta cũng có thể nghe thấy được. Một bàn tay hắn vuốt gò má, giữ cằm tôi nâng lên, mắt hắn dán chặt vào khuôn mặt tôi tựa như muốn in sâu nó vào khối óc vậy. Tay kia thì chạy dọc tay tôi đang đưa cao trên đầu, ngực áp sát vào người tôi, da hắn nóng như thiêu đốt lớp vải áo choàng ngủ.
Rồi đột nhiên, cái ấm áp biến mất khi hắn ta quay người đi, tôi vẫn đứng đấy trong sững sờ mơ hồ, và rồi bừng tỉnh khi thấy trên tay hắn đang cầm một chai rượu Rum, nụ cười tinh quái nở trên môi.
Tôi đùng đùng nổi giận khi thấy vẻ mặt tự mãn của hắn. Hắn bật nắp chai rượu rồi hớp một hơi thật dài, ánh mắt vẫn không rời tôi.
"Hình như tôi đã nói với cô rồi mà, tin Cướp Biển là điều không hề khôn ngoan, cô vẫn chưa rút kinh nghiệm sao?" Hắn ta đổi mặt buồn bã giễu cợt, mắt chớp chớp gian xảo.
Mặc kệ lời chế nhạo của hắn, tôi đứng thẳng người, gò má ửng hồng bởi vì tôi đã rơi vào nanh vuốt của hắn quá dễ dàng. Thật không thể tin được tôi lại quá ngây thơ như vậy.
"Tại sao anh lại muốn tôi?" tôi hét, ném cho hắn cái lườm với tất cả sự căm thù mà tôi có thể tích tụ được. "Tại sao anh lại bắt tôi?"
Hắn nhìn tôi, hớp một ngụm rượu nữa trước khi trả lời. Khuôn mặt hắn điềm tĩnh, cẩn thận và lãnh đạm. "Tôi cần sợi dây chuyền của cô."
"Cái gì?" Tôi thực sự quá sốc nên trả lời cộc lốc, quên hết mọi sự khó chịu và căm ghét. Tôi vươn lên, chạm vào sợi dây chuyền quanh cổ, kéo nó ra, rồi để ánh sáng viên thiên thể màu xanh nhảy múa xung quanh phòng trước khi tôi kịp nhớ ra lời mẹ dặn.
Không được cho ai thấy...
Tôi rủa thầm và cố nhét nó lại vào trong, nhưng chưa kịp cử động thì một bàn tay đã khóa eo tôi, kéo tay tôi quay lại, phô ra sợi dây đang nằm trong lòng bàn tay. Tôi ngước lên nhìn Obsidian đang chăm chú vào viên pha lê bằng đôi mắt hai màu khiến cho nỗi sợ hãi lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Trông như thể có cả thế giới trong mắt hắn vậy, nhìn như tôi đang nắm giữ cả thiên đường trong tay và hắn biết hắn đã có nó trong tay. Hắn đưa tay lên, nhưng thay vì chạm vào nó, hắn ta lại không nói gì mà kéo thứ gì đó ra khỏi cổ, thứ gì đó trên một sợi dây chuyền vàng. Ánh mắt hắn chưa hề rời khỏi viên đá xanh trong lòng bàn tay tôi, rồi từ từ mở lòng bàn tay, bàn tay to lớn của hắn.
Tôi há hốc mồm kinh ngạc. Một viên đá quý màu vàng óng ánh trong lòng bàn tay hắn ta, quá sáng, quá hoàn hảo; nó dường như đang sống vậy. Mắt tôi dán vào nó như có nam châm, và một khi đã nhìn vào đó, tôi khó có thể nhìn đi chỗ khác. Cảm giác như tôi đã bị mê hoặc, bị lôi cuốn vào những màng lưới ánh sáng đang bị bắt giữ trong chiều sâu tuyệt trần. Giống như viên đá của tôi, rìa ngoài là chùm sáng vàng đậm, những vệt sáng vàng nhạt lấp đầy bên trong, không như màu xanh đại dương hoàn mĩ như của tôi, vẻ đẹp của viên đá vàng này lại bị phá hỏng bởi một vệt sáng đỏ sẫm xấu xí xuyên qua chính giữa viên tinh thể. Tôi ngắm nhìn nó, quan sát kĩ hơn và thắc mắc nó được tạo ra từ đâu. Càng nhìn lại cảm giác như các đường nét bao quanh càng bị bẻ cong và méo mó. Phần rìa ngoài như đập rộn ràng, tựa như đang tỏa ra, tựa như chúng đang sống vậy. Không nén nổi thích thú, tôi đưa tay nâng nó lên để chạm vào, chỉ một lần thôi, tôi nhất định phải cảm nhận được nó. Chắc hẳn là sẽ cảm thấy điều gì đó tuyệt vời lắm, chắc hẳn sẽ có vài bí mật mà tôi đã bỏ qua và nếu như tôi có thể chạm lấy nó....
Bàn tay đang cầm mặt dây chuyền với tới tóm lấy cổ tay tôi, đầy ra, cùng lúc đó thả mặt dây chuyền xuống, nó rơi xuống nảy một lần nữa trên ngực hắn ta, nơi cổ áo trắng nhường chỗ cho làn da rám nắng.
Tôi nhìn hắn, giật mình khi thấy mặt hắn dí sát vào. Đừng bao giờ đụng vào nó" hắn nói một cách hoàn toàn nghiêm túc. Hắn lùi lại rồi quay người đi. "Nếu như cô làm vậy thì sẽ không tốt cho cả cô lẫn tôi."
Tôi nhìn bờ vai rộng ấy, cố nén cười. Hắn ta có làm quá không vậy trời? "Tôi đang vô cùng nghiêm túc đấy." hắn nói mà không quay đầu lại, tôi há hốc mồn nhìn, hắn có thể đọc suy nghĩ sao? Lúc bấy giờ tôi mới để ý thấy cái gương hắn ta đang nhìn vào, "Cô quá dễ đoán", hắn ta nói, nhếch mép cười.
Tôi khoanh tay lại trước ngực, gắt gỏng. "Nhưng anh vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao tôi lại ở đây."
"Tôi đã nói rồi, tôi cần sợi dây chuyền của cô."
"Đúng, nhưng như vậy thì sao chứ! Nếu như anh cần nó đến vậy thì anh chỉ cần lấy nó thôi mà? Tại sao còn lôi tôi theo? Bộ anh nghĩ tôi MUỐN đi hay sao? Hay là tôi phải cảm ơn anh vì đã cứu tôi khỏi cái cuộc sống chó chết của mình?"
Hắn vuốt cằm suy nghĩ. "Hmmmm, nhiều câu hỏi quá." Hắn lầm bầm, với tới tay nắm cửa. "Và cô biết gì không?" Hắn vừa hỏi, vừa mở toang cánh cửa, rồi bước ra hành lang. "Tôi không có tâm trạng để trả lời đâu. Nếu như cô thực sự không biết thì chắc tôi cũng không rảnh mà nói cho cô nghe đâu. Tạm biệt nhé, Quý cô xinh đẹp." Hắn cười ngọt ngào, rồi đóng rầm cửa ngay khi tôi chuẩn bị phóng đến gần hắn. Nắm đấm của tôi, xui xẻo thay, đã đáp vào cánh cửa gỗ cứng thay vì cái mặt quyến rũ của tên Cướp biển. Tôi bật ra tiếng kêu tức giận khi nghe thấy giọng cười chế giễu của hắn sau cửa. Một chiếc chìa khóa khóa trái cửa khi tôi cố rung nắm cửa.
"ĐỒ CON LỢN ÍCH KỈ!" tôi hét lên. " ĐI.CHẾT.ĐI!!!"
Biên: Nozomi
"Cô ấy sao rồi?"
"Ổn rồi, chẳng khiến anh phải lo."
"Không ai bắt mày phải đến bữa tiệc cả, Hobbs và tao đáng lẽ đã có thể lo hết-
"Đừng lố bịch như thế, anh thậm chí đã say trước khi ra đến cửa" giọng nói thâm sâu hóa gay gắt. "Nếu như tôi không đi theo canh chừng thằng chó đẻ thích hôn ass như anh thì tôi đã không thể hành động thay anh và đã không bắt được cô gái này rồi. Nhân tiện, anh vẫn cần phải giải thích cho tôi biết chính xác TẠI SAO chúng ta lại bắt cóc một cô gái vô tội từ cha cô ấy trong đúng ngày sinh nhật thứ 17 của cô ấy. Không phải tôi đang kêu ca gì đâu nhưng bình thường không phải anh chỉ bắt những kẻ ghê gớm hơn thôi sao? Và nếu như cô ấy bị giam cầm trên con tàu này, tôi chắc cô ấy sẽ không trở thành tình một đêm của anh, trừ khi anh định quẳng cô ta xuống tàu sau khi làm chuyện ấy, mà điều đó lại rất thô bạo đấy, ngay cả khi đó là anh."
"Mày đã nói xong hết chưa?" Giọng nói kiêu ngạo, chán chường cất lên.
"Chưa, chưa "xong hết" đâu thằng chó láo xược! Cô ta sẽ ngủ ở đâu trên cái biển cả mênh mông này? Anh có thấy là cô ta là người phụ nữ duy nhất trên con tàu chỉ toàn những tên Cướp Biển mê tín không?!"
"Vậy thì cô ấy có thể ngủ trên giường mày!"
"Cô ta sẽ không ngủ trên giường tôi! Tại sao cô ấy không thể ngủ trên giường anh!"
"Bởi vì không phải lúc nào tao cũng lo lắng phát sốt về cô ta như mày! Và dù sao đi nữa," giọng nói trở nên tự phụ. "tao là Thuyền Trưởng."
"Đừng có lôi cái lí do "Tao là Thuyền Trưởng trẻ trung căng tràn sức sống" ra với tôi! Anh mới chính là kẻ đã bắt cóc cô ta!"
"Nhưng mày chính là người đã làm cho cô ta ngất xỉu."
Người thứ hai cảm thấy bị xúc phạm. "Đó là LỖI của anh, đừng có đổ tội cho tôi! CHÍNH ANH đã làm cô ta hoảng sợ, là anh và những lời nói huênh hoang đáng nguyền rủa của anh! Nếu như ngay cả bản thân mình mà anh còn không điều khiển nổi thì tôi sẽ -
"Chính xác là mày sẽ làm gì hả em trai yêu quý? Nói tiếp đi, tao thấy hứng thú rồi đấy. Hay là mày tính làm phản? Gây lục đục nội bộ trong đám thuỷ thủ của tao? Đánh thuốc mê tao rồi quẳng tao lại trên một cái đảo hoang với độc một viên đạn trong khẩu súng?" Giọng nói thâm trầm cười khẩy. "Mày đừng có mơ. Bởi tao mới là Thuyền Trưởng con tàu này, nếu mày đang đứng trên con tàu CỦA TAO thì mày phải làm những gì tao sai khiến."
Một cái gì đó ánh vàng thoáng qua mí mắt khiến cho tôi muốn bừng tỉnh khỏi cơn mơ mà tôi đã lỡ sa vào.
"Bằng không," giọng nói thâm trầm tiếp tục, trở nên ghê rợn hơn trong chốc lát, "tao đành phải giết mày vậy."
Cánh cửa đóng rầm, và ánh sáng vàng biến mất, kết thúc cuộc nói chuyện một cách thô lỗ.
Ngay chốc lát, tôi càng cẩn thận hơn về xung quanh, tai vểnh lên nghe ngóng những chuyển động trong căn phòng. Có vẻ như tôi lại lần nữa nằm trên giường, chiếc nệm mềm bên dưới, bên trên là chiếc mền ấm áp. Thở đều đều, không rõ liệu có còn ai trong căn phòng này với tôi hay không. Nó im lặng đến chết người, ngoại trừ những tiếng hét bị bóp nghẹt ở phía trên và tiếng di chuyển của con tàu, cọt kẹt như xương của một ông già.
Cuối cùng, đánh liều một phen, tôi hé một mắt, quan sát căn phòng qua hàng mi. Nó nhỏ hơn căn phòng ban đầu, và trông có vẻ giản dị hơn, đối lập với sự lạnh lẽo, bầu không khí ghê rợn ở căn phòng kia. Tôi thấy nhẹ nhõm đôi chút và từ từ ngồi dậy, lắng tai nghe từng tiếng cọt kẹt của con tàu đáng nguyền rủa này. Thận trọng đung qua thành giường, đôi chân chạm sàn gỗ mịn đã sờn. Tôi nhìn xuống quần áo mình, ngạc nhiên khi thấy mình đã được mặc cho một chiếc váy ren trắng cao cổ khá là đẹp. Tôi cau mày tức giận. Chắc chắn là nó đã bị trộm ở đâu đó. Tôi nhìn xuống vòm cổ, nhận ra rằng mình vẫn mặc bộ đồ lót cũ, và cái phong bì thư vuông vẫn nhét nơi thắt lưng.
Cha đã biết trước rằng chuyện này sẽ xảy ra, và lá thư này chắc hẳn chỉ là những lời xin lỗi thảm hại cố gắng giải thích rằng tôi quá giống Mẹ, nên ông đã đẩy tôi cho bọn Cướp Biển. Giận dữ, tôi đá chân vào thành giường, một cơn đau nhói bắn qua chân. Chửi thề thật to nhưng chỉ càng tức hơn.
Tất cả những lá thư ấy, những cử chỉ ấy, đối với người khác có lẽ chỉ đơn giản là sự quan tâm của Cha dành cho con gái lớn, nhưng thực chất đối với tôi, nó luôn chứa những tầng nghĩa bí mật khác. Bàn tay đã xoa đầu tôi, đưa xuống miệng rồi đến tim tôi kèm theo một thông điệp quá rõ ràng.
Hãy suy nghĩ kĩ trước khi nói, Circe à, nhưng không bao giờ được quên rằng phải luôn làm theo lời trái tim mách bảo...
Tôi vẫn còn nhớ hình ảnh ông đặt tay lên tim trước khi quay đi tiếp đón "những vị khách đặc biệt", nhưng tôi đã cố quên đi trước khi nó kịp khiến tôi mủi lòng.
... và đừng bao giờ quên rằng, cha vẫn mãi mãi yêu con.
Quá trễ rồi.
"Sao ông ta có thể làm thế với tôi?" Tôi thì thầm, lau đi những giọt nước mắt tức giận." Sao ÔNG TA có thể làm THẾ với TÔI cơ chứ! SAO ÔNG TA CÓ THỂ LÀM THẾ???!!" Tôi hét lên, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó để ném. Tầm mắt tôi đáp nơi chai rượu Rum, tôi nhặt nó lên, đưa lên cao ngang đầu và đang định đập tan nó thì chợt nảy ra một ý nghĩ.
Bọn Cướp Biển thích Rượu Rum.
Bọn Cướp Biển CỰC KÌ THÍCH Rượu Rum.
Nụ cười nở trên môi, tôi hạ thấp chai rượu xuống, và bắt đầu bước đi chậm rãi.
Nếu muốn sống sót trên con tàu địa ngục đầy ràng buộc này, mình phải dùng đến cái đầu, tuyệt đối không được yếu mềm, mình sẽ không sống nổi một tuần nếu như chỉ ngồi một chỗ, hết khóc lóc rồi lại ngất xỉu rũ rượi. Chắc chắn là không nên trò trống gì. Và hơn nữa, Circe Fallon này không phải được dạy dỗ để trở nên yếu đuối! Mình đã vượt qua tất cả để tồn tại được ở nhà mà phải không? Đã một mình chịu đựng nỗi đau tinh thần do bà Mẹ Kế độc ác và những đứa con quỷ quái của bà ta gây ra hằng ngày mà phải không? Nhưng, nói cho công bằng thì, Cướp Biển có khác một chút. À thì, có lẽ là khác rất nhiều. Dù bà Mẹ Kế có ghét tôi đến chừng nào đi chăng nữa thì cũng không kề dao vào cổ tôi. Nuốt nước bọt, xoa xoa cổ, tôi lại mường tượng đến cái cảm giác rợn người khi lưỡi dao kề vào làn da mỏng như giấy của mình.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy để những suy nghĩ ấy trôi đi, rồi tập trung liệt kê lại những thông tin tôi đã có được.
Lúc tôi đang trốn trong phòng Thuyền Trưởng, ông Hobbson có nói rằng rượu sắp hết, ông ấy cũng có nói gì đó về việc lái tàu đến nơi ẩn náu của Cướp Biển gần nhất. Điều đó có nghĩa là tôi có một cơ hội để trốn thoát, một cơ hội để bỏ chạy, và...
....để làm gì cơ? Một giọng nói nhỏ vọng lên trong trí óc. Mày không phải là Cướp Biển, mày không biết mặc cả, không biết ăn cắp, đánh nhau hay đóng giả bọn chúng! Mày không có cơ hội đâu.
"Tới lúc đó rồi tính." Tôi lẩm bẩm, chợt nhận ra mình đang tự nói chuyện với chính mình.
Tôi nhún vai. "Cũng phải thôi, tôi đang ở trên một con tàu toàn những kẻ điên rồ mà", quá chán nản, có vẻ mọi thứ sẽ bắt đầu sớm thôi.
Đột nhiên, có tiếng nói từ xa lại gần, tôi vội điều chỉnh lại nhịp thở. Tôi áp sát mình vào bức tường đằng sau cánh cửa, chợt nhớ rằng đã từng giận trút lên cánh cửa này, và quyết định nếu không muốn trở thành bánh kẹp cửa thì tốt hơn hết phải đợi ở phía bên kia.
Tôi dí người sát tường nhất có thể, tay cầm cái chai như cầm một cây gậy."Như một với bức tường, Circe, mày với bức tường như một." Tôi lẩm bẩm, nhắm mắt lại khi giọng nói dần rõ hơn.
"Không biết cô ta đã dậy chưa? Tôi –
Cánh cửa mở tung, ngay lập tức tôi phang mạnh cái chai vào một cái đầu đen dày tóc, nhìn theo thỏa mãn khi nó vỡ tan trên sàn và thân hình người đàn ông cơ bắp đổ xuống trong vũng rượu Rum. Trước khi chúng kịp trở tay, tôi xoay người rồi chộp lấy chai rượu Rum duy nhất còn sót lại, giơ cao trên đầu.
"Đây là chai rượu Rum cuối cùng trong căn phòng này, và hiển nhiên là trên con tàu này. Nếu như các người không muốn nó bị lãng phí thì phải làm những gì tôi bảo."
Đôi mắt lười nhác có màu vàng và bạc chớp mắt chậm rãi, hệt như một con mèo."Hobbs". Hắn ta gọi, đưa mắt nhìn một kẻ nào đó mà tôi không thể thấy được do bị vai của hắn che mất. "Chính xác là chúng ta còn bao nhiêu chai rượu Rum trên tàu?"
"Hình như em ngài đang cất hai chai di nhất còn lại thưa Thiền Trưởng" một câu trả lời phát ra từ đâu đó bên trái, nhưng chủ nhân của giọng nói ấy đã bị đôi vai rộng cùng thân hình cơ bắp to dần trước mặt tôi che mất. "Nhưng mà tui đã cho tàu tiến đến Cảng Cướp Biển gần nhất và chúng ta sẽ nạp lại hàng hóa tại đấy. Nhưng sao ngài lại hỏi như zậy?"
"À, không có gì đâu." Hắn ta liếc nhìn những người anh em khác đi ngang qua.
"Còn bao lâu nữa thì tới?"
"Ít nhứt là ba ngày, thưa Thiền Trưởng."
"Tốt lắm. Hobbs, quay lại làm việc đi."
Tôi có thể nghe thấy nỗi băn khoăn trong giọng nói của ông Hobbson khi trả lời chậm rãi."Ngài có chắc là mình hông cần gọi hầu gái hông?"
Obsidian vẫn vừa nháy mắt với tôi vừa trả lời."Trở lại việc của ông đi Hobbs." Giọng hắn ta nghe quỷ quyệt đến ghê rợn và tôi nghe thấy tiếng ông Hobbson lẩm bẩm trong họng trước khi tiếng chân ông mất hút ở cuối hành lang.
Cánh cửa đóng sầm lại, rồi hắn ta bước sâu vào phòng, nhìn em trai đã bất tỉnh bằng ánh mắt khinh bỉ, thúc chân vào người anh ta: "Chết tiệt! Thật là tốn rượu mà." Hắn ta lầm bầm trước khi quay người lại nhìn tôi, bước qua người em song sinh. Tôi không chần chừ bước lui lại, chai rượu Rum vẫn ở cao trên đầu.
"Không được lại gần, tôi sẽ ném nó đi đấy." Nói giọng cảnh cáo. "Ba ngày tới mà không có rượu Rum thì chắc hẳn sẽ rất hấp dẫn, phải không ngài Thuyền Trưởng?"
Obsidian mỉm cười và trước khi tôi kịp nhận thức chuyện gì xảy ra thì hắn đã ở trước mặt tôi, khóa chặt mắt tôi với mắt hắn, tay với tới tóm lấy tôi rồi kéo mạnh về phía hắn. Rùng mình, nhưng không phải vì lạnh, chắc hẳn không phải vì lạnh, và môi tôi vô thức hé mở.
Mặt hắn rơi vào trạng thái trầm tư nghiêm trọng, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Tay hắn chạy dọc người tôi, để lại cái nóng bốc lửa, rồi hắn kéo sát mặt lại gần đến khi môi hắn chỉ còn cách môi tôi vài cm. Trái tim tôi đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mặt ửng hồng, và chắc hẳn hắn ta cũng có thể nghe thấy được. Một bàn tay hắn vuốt gò má, giữ cằm tôi nâng lên, mắt hắn dán chặt vào khuôn mặt tôi tựa như muốn in sâu nó vào khối óc vậy. Tay kia thì chạy dọc tay tôi đang đưa cao trên đầu, ngực áp sát vào người tôi, da hắn nóng như thiêu đốt lớp vải áo choàng ngủ.
Rồi đột nhiên, cái ấm áp biến mất khi hắn ta quay người đi, tôi vẫn đứng đấy trong sững sờ mơ hồ, và rồi bừng tỉnh khi thấy trên tay hắn đang cầm một chai rượu Rum, nụ cười tinh quái nở trên môi.
Tôi đùng đùng nổi giận khi thấy vẻ mặt tự mãn của hắn. Hắn bật nắp chai rượu rồi hớp một hơi thật dài, ánh mắt vẫn không rời tôi.
"Hình như tôi đã nói với cô rồi mà, tin Cướp Biển là điều không hề khôn ngoan, cô vẫn chưa rút kinh nghiệm sao?" Hắn ta đổi mặt buồn bã giễu cợt, mắt chớp chớp gian xảo.
Mặc kệ lời chế nhạo của hắn, tôi đứng thẳng người, gò má ửng hồng bởi vì tôi đã rơi vào nanh vuốt của hắn quá dễ dàng. Thật không thể tin được tôi lại quá ngây thơ như vậy.
"Tại sao anh lại muốn tôi?" tôi hét, ném cho hắn cái lườm với tất cả sự căm thù mà tôi có thể tích tụ được. "Tại sao anh lại bắt tôi?"
Hắn nhìn tôi, hớp một ngụm rượu nữa trước khi trả lời. Khuôn mặt hắn điềm tĩnh, cẩn thận và lãnh đạm. "Tôi cần sợi dây chuyền của cô."
"Cái gì?" Tôi thực sự quá sốc nên trả lời cộc lốc, quên hết mọi sự khó chịu và căm ghét. Tôi vươn lên, chạm vào sợi dây chuyền quanh cổ, kéo nó ra, rồi để ánh sáng viên thiên thể màu xanh nhảy múa xung quanh phòng trước khi tôi kịp nhớ ra lời mẹ dặn.
Không được cho ai thấy...
Tôi rủa thầm và cố nhét nó lại vào trong, nhưng chưa kịp cử động thì một bàn tay đã khóa eo tôi, kéo tay tôi quay lại, phô ra sợi dây đang nằm trong lòng bàn tay. Tôi ngước lên nhìn Obsidian đang chăm chú vào viên pha lê bằng đôi mắt hai màu khiến cho nỗi sợ hãi lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Trông như thể có cả thế giới trong mắt hắn vậy, nhìn như tôi đang nắm giữ cả thiên đường trong tay và hắn biết hắn đã có nó trong tay. Hắn đưa tay lên, nhưng thay vì chạm vào nó, hắn ta lại không nói gì mà kéo thứ gì đó ra khỏi cổ, thứ gì đó trên một sợi dây chuyền vàng. Ánh mắt hắn chưa hề rời khỏi viên đá xanh trong lòng bàn tay tôi, rồi từ từ mở lòng bàn tay, bàn tay to lớn của hắn.
Tôi há hốc mồm kinh ngạc. Một viên đá quý màu vàng óng ánh trong lòng bàn tay hắn ta, quá sáng, quá hoàn hảo; nó dường như đang sống vậy. Mắt tôi dán vào nó như có nam châm, và một khi đã nhìn vào đó, tôi khó có thể nhìn đi chỗ khác. Cảm giác như tôi đã bị mê hoặc, bị lôi cuốn vào những màng lưới ánh sáng đang bị bắt giữ trong chiều sâu tuyệt trần. Giống như viên đá của tôi, rìa ngoài là chùm sáng vàng đậm, những vệt sáng vàng nhạt lấp đầy bên trong, không như màu xanh đại dương hoàn mĩ như của tôi, vẻ đẹp của viên đá vàng này lại bị phá hỏng bởi một vệt sáng đỏ sẫm xấu xí xuyên qua chính giữa viên tinh thể. Tôi ngắm nhìn nó, quan sát kĩ hơn và thắc mắc nó được tạo ra từ đâu. Càng nhìn lại cảm giác như các đường nét bao quanh càng bị bẻ cong và méo mó. Phần rìa ngoài như đập rộn ràng, tựa như đang tỏa ra, tựa như chúng đang sống vậy. Không nén nổi thích thú, tôi đưa tay nâng nó lên để chạm vào, chỉ một lần thôi, tôi nhất định phải cảm nhận được nó. Chắc hẳn là sẽ cảm thấy điều gì đó tuyệt vời lắm, chắc hẳn sẽ có vài bí mật mà tôi đã bỏ qua và nếu như tôi có thể chạm lấy nó....
Bàn tay đang cầm mặt dây chuyền với tới tóm lấy cổ tay tôi, đầy ra, cùng lúc đó thả mặt dây chuyền xuống, nó rơi xuống nảy một lần nữa trên ngực hắn ta, nơi cổ áo trắng nhường chỗ cho làn da rám nắng.
Tôi nhìn hắn, giật mình khi thấy mặt hắn dí sát vào. Đừng bao giờ đụng vào nó" hắn nói một cách hoàn toàn nghiêm túc. Hắn lùi lại rồi quay người đi. "Nếu như cô làm vậy thì sẽ không tốt cho cả cô lẫn tôi."
Tôi nhìn bờ vai rộng ấy, cố nén cười. Hắn ta có làm quá không vậy trời? "Tôi đang vô cùng nghiêm túc đấy." hắn nói mà không quay đầu lại, tôi há hốc mồn nhìn, hắn có thể đọc suy nghĩ sao? Lúc bấy giờ tôi mới để ý thấy cái gương hắn ta đang nhìn vào, "Cô quá dễ đoán", hắn ta nói, nhếch mép cười.
Tôi khoanh tay lại trước ngực, gắt gỏng. "Nhưng anh vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao tôi lại ở đây."
"Tôi đã nói rồi, tôi cần sợi dây chuyền của cô."
"Đúng, nhưng như vậy thì sao chứ! Nếu như anh cần nó đến vậy thì anh chỉ cần lấy nó thôi mà? Tại sao còn lôi tôi theo? Bộ anh nghĩ tôi MUỐN đi hay sao? Hay là tôi phải cảm ơn anh vì đã cứu tôi khỏi cái cuộc sống chó chết của mình?"
Hắn vuốt cằm suy nghĩ. "Hmmmm, nhiều câu hỏi quá." Hắn lầm bầm, với tới tay nắm cửa. "Và cô biết gì không?" Hắn vừa hỏi, vừa mở toang cánh cửa, rồi bước ra hành lang. "Tôi không có tâm trạng để trả lời đâu. Nếu như cô thực sự không biết thì chắc tôi cũng không rảnh mà nói cho cô nghe đâu. Tạm biệt nhé, Quý cô xinh đẹp." Hắn cười ngọt ngào, rồi đóng rầm cửa ngay khi tôi chuẩn bị phóng đến gần hắn. Nắm đấm của tôi, xui xẻo thay, đã đáp vào cánh cửa gỗ cứng thay vì cái mặt quyến rũ của tên Cướp biển. Tôi bật ra tiếng kêu tức giận khi nghe thấy giọng cười chế giễu của hắn sau cửa. Một chiếc chìa khóa khóa trái cửa khi tôi cố rung nắm cửa.
"ĐỒ CON LỢN ÍCH KỈ!" tôi hét lên. " ĐI.CHẾT.ĐI!!!"
Danh sách chương