Lục Tự vươn bàn tay trái ra trước, từng ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, gương mặt yêu nghiệt vẫn bình thản, ánh mắt lại lộ rõ vẻ mong chờ. Anh mỉm cười tủm tỉm, thân thiết gọi:"Yên. Lại đây"
Mạc Yên nhìn chằm chằm Lục Tự, hít một hơi thật sâu để bình ổn cảm xúc, lúc này mới nói:"A Tự. Bỏ súng xuống. Em sẽ để Phương Nghiên ở lại, coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra"
Không đợi Lục Tự kịp mở miệng, Mạc Yên đã cướp lời:"Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của em rồi. Anh phải hứa với em. Không được giết cô ta. Còn lại...."Mạc Yên liếc qua Phương Nghiên, không chớp mắt, bình tĩnh nhả ra hai chữ:"Tùy anh". Đảm bảo mạng sống cho kẻ thù của cô, đó đã là điều tốt nhất Mạc Yên có thể làm trong lúc này. Mạc Yên không mấy quan tâm đến sống chết của Phương Nghiên, ngay cả việc có đến đây để cứu cô ta không Mạc Yên cũng phải suy nghĩ một hồi lâu. Với những gì Phương Nghiên đã làm với cô, cô ta sống hay chết nào có liên quan? Chẳng lẽ bắt cô vì cô ta mà hi sinh hạnh phúc cả đời mình? Thật nực cười.
Sở dĩ Mạc Yên đến đây, là bởi cô không hi vọng Lục Tự giết Phương Nghiên, nói đúng hơn, Mạc Yên không muốn Lục Tự giết thêm bất kỳ một người nào nữa. Cảnh sát vẫn đang điều tra tung tích của Phương Nghiên mấy ngày nay, trên báo chí rầm rộ những bài viết về sóng gió của tập đoàn Phương thị. Mẹ của Phương Nghiên trong thời gian này đứng lên tiếp quản Phương gia, mặc dù cô biết Lục Tự rất mạnh, nhưng Phương gia cũng không phải dạng vừa. Bà ta cũng đã mở họp báo với truyền thông, chỉ cần tìm thấy kẻ đã bắt cóc con gái bà sẽ dùng mọi cách tống tên đó vào tù. Mạc Yên không thể không lo lắng, nếu như bà ta quyết định cá chết lưới rách một lần thì sao đây.
Đường Duệ dùng hành động thay lời nói, trực tiếp kéo Mạc Yên ôm vào lòng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người trước mặt. Tên Lục Tự này đúng là âm hồn bất tán, hết một lần lại một lần mơ tưởng nhóc con nhà anh. Kết hôn? Đường Duệ nghiến răng nghiến lợi, mặt cơ hồ đen một nửa, càng nghĩ càng thấy tức. Ngày hôm qua anh vừa suy nghĩ cầu hôn cô, ngày hôm nay tên nhãi này lại dám làm tương tự. Tức chết anh mất!
Ngay từ lúc Mạc Yên nói ra câu kia, Phương Nghiên đã không nhịn được co rúm người. Cô lén lút quan sát vẻ mặt thản nhiên của Mạc Yên, biết rằng những lời kia đều là thật, trong lòng nóng như lửa đốt. Phương Nghiên vội vươn tay túm lấy mép áo Đường Duệ, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp, trong mắt có một chút ý tứ cầu khẩn:"Duệ, đưa em trở về được không. Em biết mình sai rồi. Niệm tình chúng ta quen biết bao nhiêu năm"
Nói xong, Phương Nghiên cẩn thận quan sát sắc mặt Đường Duệ, thầm mong có thể thấy được nơi đó một chút quan tâm hay do dự. Đáng tiếc thay, trên khuôn mặt khôi ngô chỉ có duy nhất vẻ lạnh lùng, xa lạ đến mức khiến cho lòng người nguội lạnh.
Đường Duệ gạt tay cô ra, nhàn nhạt hỏi:"A Khải không làm gì có lỗi với cô. Tại sao phải giết cậu ấy?"
"Anh đang nói gì vậy. Em..."
"Phương Nghiên, chuyện đến nước này rồi mà vẫn còn định tiếp tục mù quáng hay sao"
Phương Nghiên ngây ngốc nhìn xuống bàn tay bị gạt bỏ, lại nhìn lên gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, bỗng dưng cảm thấy chán nản vô cùng. Trước đây dù cô có càn quấy bám lấy anh thế nào, anh cũng không gạt tay cô ra, lần đầu tiên anh chăm chú nhìn cô, lại là bằng ánh mắt chất vấn xen lẫn thất vọng. Phương Nghiên không nói cho Đường Duệ biết, cô ban đầu vốn không muốn giết A Khải. Cô chỉ sai Trần Dương bắt về một đứa nhóc, không ngờ cậu ta lại liều chết phản kháng, tên Trần Dương ngu ngốc kia theo lối cũ mới vô ý giết người. Khi hắn gọi cho cô nói đã giết A Khải, trái tim Phương Nghiên đập thình thịch, ngay cả một chữ cũng không nói được. Bất đắc dĩ, cô mới phải bảo Trần Dương nghĩ cách, cuối cùng chuyển thành vu oan cho Lục Tự
Có điều, thời điểm này, nói ra hay không cũng đâu còn tác dụng gì nữa.
Phương Nghiên đột nhiên muốn cười, cô không cố chấp cầu xin Đường Duệ, chỉ hỏi:"Từ trước đến giờ, anh có bao giờ yêu em một chút nào không. Không cần yêu, chỉ cần thích cũng được"
Đường Duệ hơi sững người, đối diện với ánh mắt không cho phép trốn tránh của Phương Nghiên, cuối cùng cũng lắc đầu.
Một cái lắc đầu này, đem tất cả những hi vọng còn sót lại của Phương Nghiên đập nát tan tành.
Mười mấy năm quen nhau, cuối cùng vẫn là không yêu sao?
Nơi ngực trái giống như bị bóp nghẹt, sắc mặt Phương Nghiên tái nhợt, ngay cả lớp trang điểm đậm cũng không che đi được. Cô bật cười tự giễu, cô làm nhiều điều như vậy, cuối cùng đổi lại được gì đây.
Phương Nghiên đi tới trước mặt Mạc Yên, ngẩng cao đầu, trầm tĩnh quan sát người đối diện. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, sạch sẽ không chút phấn son, cặp mắt to tròn linh động, tự tin, bình thản, sáng trong như nước. Từ trong cặp mắt ấy, Phương Nghiên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu nhếch nhác của chính mình, thấy người trong đó nhếch khóe môi, mỉm cười chua xót và thê lương:"Mạc Yên. Lần này tôi thua cô"
"Tôi chỉ thuận theo tự nhiên. Đối với tôi, tình cảm vốn không phải để ganh đua"
Câu trả lời đơn giản, sao mà nghe châm chọc biết mấy. Phương Nghiên cáu giận, đột ngột gắt lên:"Câm miệng! Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy. Cô thì biết quái gì về tôi"
Mạc Yên lắc đầu:"Đúng. Tôi không biết gì về cô. Nhưng Phương Nghiên, tôi biết cô không hạnh phúc"
Mạc Yên chỉ vào đôi mắt hơi đỏ lên của Phương Nghiên:"Ở nơi này có thể nhìn ra được"
Ánh mắt Mạc Yên trong suốt, không có tội nghiệp hay thương hại. Phương Nghiên cũng là kẻ đáng thương, nhưng đáng thương tất có chỗ đáng trách. Mạc Yên không muốn thương hại, mà Phương Nghiên cũng không cần cô thương hại.
Phương Nghiên rũ mắt, hai lọn tóc mai rủ xuống hai bên má. Chỉ tầm một vài giây, cô ngẩng đầu, liếc qua Lục Tự đứng đằng xa, nói:"Cô có thể đưa tôi ra đó không"
Mạc Yên thấy hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu. Bước chân vừa động, Đường Duệ kéo cổ tay Mạc Yên, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng:"Anh đi với em"
"Em không sao đâu. Lục Tự không làm gì em đâu, đừng lo"
"Anh đi với em"
Đường Duệ cố chấp không buông tay, Mạc Yên đành phải thuận theo anh, mỉm cười ừ một tiếng. Cô quay sang nhìn Phương Nghiên đang thất thần, gọi:"Đi thôi"
"Cô yên tâm. Anh ấy sẽ không giết cô"
Phương Nghiên bần thần dán tầm mắt vào hai bàn tay đang nắm chặt, cứng ngắc gật đầu. Vừa bước được vài bước, Phương Nghiên bất chợt túm cổ tay Đường Duệ, khi anh nhìn tới thì ngượng ngùng buông tay, nhỏ giọng nói:"Anh ở lại được không"
Thấy vẻ nghi hoặc của Mạc Yên và Đường Duệ, Phương Nghiệp cụp mi mắt, giọng nói càng nhỏ:"Em chỉ không muốn anh thấy vẻ nhếch nhác này của em. Coi như... Đường Duệ, coi như lần cuối cùng em nhờ anh"
Một tiểu thư kiêu ngạo trở nên yếu đuối và tự ti, là ai chứng kiến chắc cũng sẽ mủi lòng. Đường Duệ vẫn còn do dự, Mạc Yên đã thay anh quyết định. Cô vỗ vào bàn tay anh, cười nhẹ:"Anh đừng đi nữa. Yên tâm. Em không sao"
Đường Duệ đành gật đầu, dịu dàng vuốt mái tóc dài đen mượt của cô, khẽ nhắc:"Cẩn thận một chút"
"Yên tâm"
Mạc Yên đi trước, Phương Nghiên theo sau, trước khi đi vẫn còn nhìn thoáng qua Đường Duệ, ánh mắt tối lại ẩn chứa nhiều cảm xúc khác lạ. Lục Tự bên kia vốn đã mất hết kiên nhẫn, thấy Mạc Yên đi từng bước về phía này mới thở ra một hơi, chầm chậm bỏ súng xuống.
Khoảng cách giữa Mạc Yên và Lục Tự không xa, Mạc Yên chỉ sợ Lục Tự nổi nóng sẽ giết người, bước nhanh vài bước muốn nói chuyện với anh cho rõ ràng. Đúng lúc này, Phương Nghiên đi phía sau kéo áo Mạc Yên, thấp giọng gọi một tiếng.
Mạc Yên đang mải suy nghĩ nên không để ý, cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi:"Chuyện gì"
"Mạc Yên"
"Lần này tôi thua cô"
Phương Nghiên một lần nữa nhắc lại, giọng nói khàn khàn. Mạc Yên nghe vậy khẽ nhíu mày, chẳng lẽ Phương Nghiên này đến giờ còn chưa thông suốt, đến cuối cùng vẫn cố chấp mãi việc hơn thua. Nhưng biểu cảm hồi nãy của cô ta, không phải đã chấp nhận rồi hay sao. Mạc Yên cảm thấy khó hiểu, vừa định quay đầu lại liền cảm thấy Phương Nghiên tiến sát lại gần mình, cơ hồ muốn dán cả người vào người cô.
Kèm theo đó, là từng lời từng lời bật ra từ kẽ răng, như con dao hung hăng đâm xuống, đau đớn khôn cùng:"Tôi thua!"
"Nhưng mà tôi không cam lòng."
Mạc Yên mở to mắt, không thể tin nhìn xuống bụng của mình. Chiếc áo sơ mi trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, thấm ướt một mảng lớn, mùi máu tanh nồng lọt vào mũi, gay gắt khiến lòng người run sợ
"Tiểu Yên!!!"
Hai tiếng thét cùng lúc bật ra, một là của Lục Tự, hai là của Đường Duệ. Phương Nghiên lạnh lùng rút ra con dao dính đầy máu, máu tươi theo miệng vết thương chảy ra, nhỏ từng giọt xuống nền đất, lan thành từng vệt dài. Sắc mặt Mạc Yên trong thoáng chốc tái nhợt, cô lấy tay ôm bụng, cả người nhũn ra, ngay cả sức để hỏi một câu tại sao cũng không có.
Vết thương đâm vào quá sâu, máu chảy ra ngày một nhiều. Nhìn thấy Lục Tự và Đường Duệ điên cuồng chạy tới, Phương Nghiên vội vã để Mạc Yên tựa vào người mình, con dao sắc bén kề lên cổ cô, ánh mắt trở nên tàn nhẫn.
Hai người Đường- Lục lòng nóng như lửa đốt, chứng kiến sắc mặt Mạc Yên càng ngày càng tái, chỉ hận không thể người bị đâm chính là mình. Chỉ là, sốt ruột đến đâu, hai người họ chỉ có thể đứng yên một chỗ, bởi nếu như bọn họ bước thêm một bước nữa, rất có thể con dao kia sẽ ấn xuống, lấy đi sinh mạng người họ yêu thương nhất.
Đường Duệ cơ hồ muốn điên rồi. Màu máu tươi gay mắt, đem trái tim anh bóp nghẹt, đến cả hít thở cũng khó khăn. Trong lòng anh bốc lên một ngọn lửa, theo sắc mặt càng ngày càng tái của Mạc Yên mà bùng cháy dữ dội:"Phương Nghiên, thả cô ấy ra. Tôi sẽ thả cô đi. Đừng làm bị thương cô ấy"
Lục Tự thì trực tiếp hơn, anh nhìn Phương Nghiên bằng ánh mắt giống như muốn đem cô ta lăng trì, gằn từng từ một:"Phương Nghiên!! Tôi nhất định sẽ giết cô. Khốn khiếp. Mau bỏ Tiểu Yên xuống"
"Nếu như về sau gặp lại, anh có thể giết tôi. Còn bây giờ, thả tôi đi, hai người không được đi theo. Nếu không tôi không biết sẽ làm gì Mạc Yên đâu". Phương Nghiên kéo Mạc Yên lùi về sau, tiến lại gần chiếc xe cách đó không xa. Sức nặng trên người Mạc Yên đều đang đổ vào cô. Thật ra cô không muốn ra tay quá nặng, nhưng thân thủ Mạc Yên rất lợi hại, nếu như không phải lợi dụng lúc cô không chú ý, cô sẽ chẳng còn cơ hội ra khỏi đây.
Mạc Yên trong cơn mơ bị người ta ôm vai kéo đi, vùng bụng bị thít chặt đau đến không thở nổi. Cô sờ sờ thắt lưng, chiếc dao găm cô hay dùng vẫn còn đó. Hít sâu một hơi, Mạc Yên cắn răng, tận dụng lúc Phương Nghiên quay đầu đi nơi khác, run run cầm chắc con dao, dùng hết sức lực đâm xuống cánh tay đang ôm ngang cô.
Từ tay truyền đến cảm giác đau buốt, Phương Nghiên giật mình kêu lên, quên cả chạy trốn, vô thức đẩy mạnh Mạc Yên về phía trước. Cú đẩy này rất mạnh, Mạc Yên giờ đã không còn chút sức, chỉ có thể mặc cho thân thể ngã về phía trước. Tầm mắt cô mơ hồ, ngã lăn ra, đầu đập mạnh vào đất tạo nên một tiếng "đông" thật lớn.
Hai mắt Mạc Yên nhắm chặt. Cứ thế ngất lịm đi.
Ngay lúc này, Lục Tự giơ cao khẩu súng trong tay, nhắm thẳng về phía trước. Viên đạn vốn hướng đến ngực trái, nhưng vì vướng Mạc Yên đang ngã xuống nên bị lệch một khoảng, thẳng qua bụng. Phương Nghiên đau đớn ôm bụng, cuối cùng không nhịn được ngồi thụp xuống tại chỗ.
Trước khi hai hàng mi dài khép lại, cô nhìn thấy Lục Tự và Đường Duệ phi như điên chạy đến, cẩn thận ôm Mạc Yên cả người đầy máu vào lòng.
Còn cô thì, mệt mỏi ngã ra sau, mất đi tri giác.
Mạc Yên nhìn chằm chằm Lục Tự, hít một hơi thật sâu để bình ổn cảm xúc, lúc này mới nói:"A Tự. Bỏ súng xuống. Em sẽ để Phương Nghiên ở lại, coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra"
Không đợi Lục Tự kịp mở miệng, Mạc Yên đã cướp lời:"Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của em rồi. Anh phải hứa với em. Không được giết cô ta. Còn lại...."Mạc Yên liếc qua Phương Nghiên, không chớp mắt, bình tĩnh nhả ra hai chữ:"Tùy anh". Đảm bảo mạng sống cho kẻ thù của cô, đó đã là điều tốt nhất Mạc Yên có thể làm trong lúc này. Mạc Yên không mấy quan tâm đến sống chết của Phương Nghiên, ngay cả việc có đến đây để cứu cô ta không Mạc Yên cũng phải suy nghĩ một hồi lâu. Với những gì Phương Nghiên đã làm với cô, cô ta sống hay chết nào có liên quan? Chẳng lẽ bắt cô vì cô ta mà hi sinh hạnh phúc cả đời mình? Thật nực cười.
Sở dĩ Mạc Yên đến đây, là bởi cô không hi vọng Lục Tự giết Phương Nghiên, nói đúng hơn, Mạc Yên không muốn Lục Tự giết thêm bất kỳ một người nào nữa. Cảnh sát vẫn đang điều tra tung tích của Phương Nghiên mấy ngày nay, trên báo chí rầm rộ những bài viết về sóng gió của tập đoàn Phương thị. Mẹ của Phương Nghiên trong thời gian này đứng lên tiếp quản Phương gia, mặc dù cô biết Lục Tự rất mạnh, nhưng Phương gia cũng không phải dạng vừa. Bà ta cũng đã mở họp báo với truyền thông, chỉ cần tìm thấy kẻ đã bắt cóc con gái bà sẽ dùng mọi cách tống tên đó vào tù. Mạc Yên không thể không lo lắng, nếu như bà ta quyết định cá chết lưới rách một lần thì sao đây.
Đường Duệ dùng hành động thay lời nói, trực tiếp kéo Mạc Yên ôm vào lòng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua người trước mặt. Tên Lục Tự này đúng là âm hồn bất tán, hết một lần lại một lần mơ tưởng nhóc con nhà anh. Kết hôn? Đường Duệ nghiến răng nghiến lợi, mặt cơ hồ đen một nửa, càng nghĩ càng thấy tức. Ngày hôm qua anh vừa suy nghĩ cầu hôn cô, ngày hôm nay tên nhãi này lại dám làm tương tự. Tức chết anh mất!
Ngay từ lúc Mạc Yên nói ra câu kia, Phương Nghiên đã không nhịn được co rúm người. Cô lén lút quan sát vẻ mặt thản nhiên của Mạc Yên, biết rằng những lời kia đều là thật, trong lòng nóng như lửa đốt. Phương Nghiên vội vươn tay túm lấy mép áo Đường Duệ, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp, trong mắt có một chút ý tứ cầu khẩn:"Duệ, đưa em trở về được không. Em biết mình sai rồi. Niệm tình chúng ta quen biết bao nhiêu năm"
Nói xong, Phương Nghiên cẩn thận quan sát sắc mặt Đường Duệ, thầm mong có thể thấy được nơi đó một chút quan tâm hay do dự. Đáng tiếc thay, trên khuôn mặt khôi ngô chỉ có duy nhất vẻ lạnh lùng, xa lạ đến mức khiến cho lòng người nguội lạnh.
Đường Duệ gạt tay cô ra, nhàn nhạt hỏi:"A Khải không làm gì có lỗi với cô. Tại sao phải giết cậu ấy?"
"Anh đang nói gì vậy. Em..."
"Phương Nghiên, chuyện đến nước này rồi mà vẫn còn định tiếp tục mù quáng hay sao"
Phương Nghiên ngây ngốc nhìn xuống bàn tay bị gạt bỏ, lại nhìn lên gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, bỗng dưng cảm thấy chán nản vô cùng. Trước đây dù cô có càn quấy bám lấy anh thế nào, anh cũng không gạt tay cô ra, lần đầu tiên anh chăm chú nhìn cô, lại là bằng ánh mắt chất vấn xen lẫn thất vọng. Phương Nghiên không nói cho Đường Duệ biết, cô ban đầu vốn không muốn giết A Khải. Cô chỉ sai Trần Dương bắt về một đứa nhóc, không ngờ cậu ta lại liều chết phản kháng, tên Trần Dương ngu ngốc kia theo lối cũ mới vô ý giết người. Khi hắn gọi cho cô nói đã giết A Khải, trái tim Phương Nghiên đập thình thịch, ngay cả một chữ cũng không nói được. Bất đắc dĩ, cô mới phải bảo Trần Dương nghĩ cách, cuối cùng chuyển thành vu oan cho Lục Tự
Có điều, thời điểm này, nói ra hay không cũng đâu còn tác dụng gì nữa.
Phương Nghiên đột nhiên muốn cười, cô không cố chấp cầu xin Đường Duệ, chỉ hỏi:"Từ trước đến giờ, anh có bao giờ yêu em một chút nào không. Không cần yêu, chỉ cần thích cũng được"
Đường Duệ hơi sững người, đối diện với ánh mắt không cho phép trốn tránh của Phương Nghiên, cuối cùng cũng lắc đầu.
Một cái lắc đầu này, đem tất cả những hi vọng còn sót lại của Phương Nghiên đập nát tan tành.
Mười mấy năm quen nhau, cuối cùng vẫn là không yêu sao?
Nơi ngực trái giống như bị bóp nghẹt, sắc mặt Phương Nghiên tái nhợt, ngay cả lớp trang điểm đậm cũng không che đi được. Cô bật cười tự giễu, cô làm nhiều điều như vậy, cuối cùng đổi lại được gì đây.
Phương Nghiên đi tới trước mặt Mạc Yên, ngẩng cao đầu, trầm tĩnh quan sát người đối diện. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, sạch sẽ không chút phấn son, cặp mắt to tròn linh động, tự tin, bình thản, sáng trong như nước. Từ trong cặp mắt ấy, Phương Nghiên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu nhếch nhác của chính mình, thấy người trong đó nhếch khóe môi, mỉm cười chua xót và thê lương:"Mạc Yên. Lần này tôi thua cô"
"Tôi chỉ thuận theo tự nhiên. Đối với tôi, tình cảm vốn không phải để ganh đua"
Câu trả lời đơn giản, sao mà nghe châm chọc biết mấy. Phương Nghiên cáu giận, đột ngột gắt lên:"Câm miệng! Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy. Cô thì biết quái gì về tôi"
Mạc Yên lắc đầu:"Đúng. Tôi không biết gì về cô. Nhưng Phương Nghiên, tôi biết cô không hạnh phúc"
Mạc Yên chỉ vào đôi mắt hơi đỏ lên của Phương Nghiên:"Ở nơi này có thể nhìn ra được"
Ánh mắt Mạc Yên trong suốt, không có tội nghiệp hay thương hại. Phương Nghiên cũng là kẻ đáng thương, nhưng đáng thương tất có chỗ đáng trách. Mạc Yên không muốn thương hại, mà Phương Nghiên cũng không cần cô thương hại.
Phương Nghiên rũ mắt, hai lọn tóc mai rủ xuống hai bên má. Chỉ tầm một vài giây, cô ngẩng đầu, liếc qua Lục Tự đứng đằng xa, nói:"Cô có thể đưa tôi ra đó không"
Mạc Yên thấy hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu. Bước chân vừa động, Đường Duệ kéo cổ tay Mạc Yên, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng:"Anh đi với em"
"Em không sao đâu. Lục Tự không làm gì em đâu, đừng lo"
"Anh đi với em"
Đường Duệ cố chấp không buông tay, Mạc Yên đành phải thuận theo anh, mỉm cười ừ một tiếng. Cô quay sang nhìn Phương Nghiên đang thất thần, gọi:"Đi thôi"
"Cô yên tâm. Anh ấy sẽ không giết cô"
Phương Nghiên bần thần dán tầm mắt vào hai bàn tay đang nắm chặt, cứng ngắc gật đầu. Vừa bước được vài bước, Phương Nghiên bất chợt túm cổ tay Đường Duệ, khi anh nhìn tới thì ngượng ngùng buông tay, nhỏ giọng nói:"Anh ở lại được không"
Thấy vẻ nghi hoặc của Mạc Yên và Đường Duệ, Phương Nghiệp cụp mi mắt, giọng nói càng nhỏ:"Em chỉ không muốn anh thấy vẻ nhếch nhác này của em. Coi như... Đường Duệ, coi như lần cuối cùng em nhờ anh"
Một tiểu thư kiêu ngạo trở nên yếu đuối và tự ti, là ai chứng kiến chắc cũng sẽ mủi lòng. Đường Duệ vẫn còn do dự, Mạc Yên đã thay anh quyết định. Cô vỗ vào bàn tay anh, cười nhẹ:"Anh đừng đi nữa. Yên tâm. Em không sao"
Đường Duệ đành gật đầu, dịu dàng vuốt mái tóc dài đen mượt của cô, khẽ nhắc:"Cẩn thận một chút"
"Yên tâm"
Mạc Yên đi trước, Phương Nghiên theo sau, trước khi đi vẫn còn nhìn thoáng qua Đường Duệ, ánh mắt tối lại ẩn chứa nhiều cảm xúc khác lạ. Lục Tự bên kia vốn đã mất hết kiên nhẫn, thấy Mạc Yên đi từng bước về phía này mới thở ra một hơi, chầm chậm bỏ súng xuống.
Khoảng cách giữa Mạc Yên và Lục Tự không xa, Mạc Yên chỉ sợ Lục Tự nổi nóng sẽ giết người, bước nhanh vài bước muốn nói chuyện với anh cho rõ ràng. Đúng lúc này, Phương Nghiên đi phía sau kéo áo Mạc Yên, thấp giọng gọi một tiếng.
Mạc Yên đang mải suy nghĩ nên không để ý, cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi:"Chuyện gì"
"Mạc Yên"
"Lần này tôi thua cô"
Phương Nghiên một lần nữa nhắc lại, giọng nói khàn khàn. Mạc Yên nghe vậy khẽ nhíu mày, chẳng lẽ Phương Nghiên này đến giờ còn chưa thông suốt, đến cuối cùng vẫn cố chấp mãi việc hơn thua. Nhưng biểu cảm hồi nãy của cô ta, không phải đã chấp nhận rồi hay sao. Mạc Yên cảm thấy khó hiểu, vừa định quay đầu lại liền cảm thấy Phương Nghiên tiến sát lại gần mình, cơ hồ muốn dán cả người vào người cô.
Kèm theo đó, là từng lời từng lời bật ra từ kẽ răng, như con dao hung hăng đâm xuống, đau đớn khôn cùng:"Tôi thua!"
"Nhưng mà tôi không cam lòng."
Mạc Yên mở to mắt, không thể tin nhìn xuống bụng của mình. Chiếc áo sơ mi trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, thấm ướt một mảng lớn, mùi máu tanh nồng lọt vào mũi, gay gắt khiến lòng người run sợ
"Tiểu Yên!!!"
Hai tiếng thét cùng lúc bật ra, một là của Lục Tự, hai là của Đường Duệ. Phương Nghiên lạnh lùng rút ra con dao dính đầy máu, máu tươi theo miệng vết thương chảy ra, nhỏ từng giọt xuống nền đất, lan thành từng vệt dài. Sắc mặt Mạc Yên trong thoáng chốc tái nhợt, cô lấy tay ôm bụng, cả người nhũn ra, ngay cả sức để hỏi một câu tại sao cũng không có.
Vết thương đâm vào quá sâu, máu chảy ra ngày một nhiều. Nhìn thấy Lục Tự và Đường Duệ điên cuồng chạy tới, Phương Nghiên vội vã để Mạc Yên tựa vào người mình, con dao sắc bén kề lên cổ cô, ánh mắt trở nên tàn nhẫn.
Hai người Đường- Lục lòng nóng như lửa đốt, chứng kiến sắc mặt Mạc Yên càng ngày càng tái, chỉ hận không thể người bị đâm chính là mình. Chỉ là, sốt ruột đến đâu, hai người họ chỉ có thể đứng yên một chỗ, bởi nếu như bọn họ bước thêm một bước nữa, rất có thể con dao kia sẽ ấn xuống, lấy đi sinh mạng người họ yêu thương nhất.
Đường Duệ cơ hồ muốn điên rồi. Màu máu tươi gay mắt, đem trái tim anh bóp nghẹt, đến cả hít thở cũng khó khăn. Trong lòng anh bốc lên một ngọn lửa, theo sắc mặt càng ngày càng tái của Mạc Yên mà bùng cháy dữ dội:"Phương Nghiên, thả cô ấy ra. Tôi sẽ thả cô đi. Đừng làm bị thương cô ấy"
Lục Tự thì trực tiếp hơn, anh nhìn Phương Nghiên bằng ánh mắt giống như muốn đem cô ta lăng trì, gằn từng từ một:"Phương Nghiên!! Tôi nhất định sẽ giết cô. Khốn khiếp. Mau bỏ Tiểu Yên xuống"
"Nếu như về sau gặp lại, anh có thể giết tôi. Còn bây giờ, thả tôi đi, hai người không được đi theo. Nếu không tôi không biết sẽ làm gì Mạc Yên đâu". Phương Nghiên kéo Mạc Yên lùi về sau, tiến lại gần chiếc xe cách đó không xa. Sức nặng trên người Mạc Yên đều đang đổ vào cô. Thật ra cô không muốn ra tay quá nặng, nhưng thân thủ Mạc Yên rất lợi hại, nếu như không phải lợi dụng lúc cô không chú ý, cô sẽ chẳng còn cơ hội ra khỏi đây.
Mạc Yên trong cơn mơ bị người ta ôm vai kéo đi, vùng bụng bị thít chặt đau đến không thở nổi. Cô sờ sờ thắt lưng, chiếc dao găm cô hay dùng vẫn còn đó. Hít sâu một hơi, Mạc Yên cắn răng, tận dụng lúc Phương Nghiên quay đầu đi nơi khác, run run cầm chắc con dao, dùng hết sức lực đâm xuống cánh tay đang ôm ngang cô.
Từ tay truyền đến cảm giác đau buốt, Phương Nghiên giật mình kêu lên, quên cả chạy trốn, vô thức đẩy mạnh Mạc Yên về phía trước. Cú đẩy này rất mạnh, Mạc Yên giờ đã không còn chút sức, chỉ có thể mặc cho thân thể ngã về phía trước. Tầm mắt cô mơ hồ, ngã lăn ra, đầu đập mạnh vào đất tạo nên một tiếng "đông" thật lớn.
Hai mắt Mạc Yên nhắm chặt. Cứ thế ngất lịm đi.
Ngay lúc này, Lục Tự giơ cao khẩu súng trong tay, nhắm thẳng về phía trước. Viên đạn vốn hướng đến ngực trái, nhưng vì vướng Mạc Yên đang ngã xuống nên bị lệch một khoảng, thẳng qua bụng. Phương Nghiên đau đớn ôm bụng, cuối cùng không nhịn được ngồi thụp xuống tại chỗ.
Trước khi hai hàng mi dài khép lại, cô nhìn thấy Lục Tự và Đường Duệ phi như điên chạy đến, cẩn thận ôm Mạc Yên cả người đầy máu vào lòng.
Còn cô thì, mệt mỏi ngã ra sau, mất đi tri giác.
Danh sách chương