Vào lúc này, Mạc Yên nghĩ mình nên làm gì đó, giận dữ bỏ đi hay ấm ức cho Đường Duệ một cái tát, những hành động kiểu như vậy chẳng hạn. Nhưng cô chẳng làm gì cả, cứ đứng yên một chỗ. Nghĩ thật nhiều, đến cuối cùng lại chuyển thành
"Đường Duệ, anh xem tôi là cái gì"
Bên ngoài mưa đã tạnh, trời vẫn còn âm u, kiểu thời tiết khiến người ta bất giác cảm thấy buồn bã. Tầm mắt Mạc Yên hướng đến áo sơ mi đen ngay trước mặt, thẫn thờ, mãi lâu sau mới cất giọng nhàn nhạt:"Đường Duệ, anh rốt cuộc xem tôi là cái gì?"
"Chúng ta không phải người yêu. Anh ôm tôi. Hôn tôi. Không phải thường ngày anh lạnh nhạt lắm sao"
"Anh chỉ làm những việc anh thích, có bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của người khác hay không?"
Mạc Yên không khống chế nổi nói một tràng. Đường Duệ bước nhanh đến, một lần nữa chống hai tay lên tường giam cô vào không gian của mình. Mạc Yên mím chặt môi, ngước mặt lên nhìn anh
"Em tưởng tôi không mệt sao. Em tưởng tôi không nghĩ đến cảm nhận của em hay sao?". Đường Duệ cười nói, nhưng ánh mắt không cười, đôi con ngươi giống như hai hố đen thâm sâu khó lường. Đường Duệ vốn là kiểu người lạnh lùng trầm tĩnh, chẳng mấy khi để lộ cảm xúc trực tiếp như vậy.
"Có phải em định nói, em đã từng là người yêu của em trai tôi"
"Em đang sợ hãi phải không. Mỗi lần em sợ hãi, đều cố nói chuyện châm chọc như vậy"
Đây là lần đầu tiên Đường Duệ nói về Đường Viễn trước mặt Mạc Yên, thẳng thắn và không trốn tránh. Mạc Yên bất ngờ, há miệng nhưng không phản bác được gì, bởi tất cả những gì anh nói đều không sai. Cô đang sợ hãi, dù chính bản thân cô cũng không biết mình đang sợ hãi điều gì. Tầm mắt giao nhau, Mạc Yên giống như lọt vào đôi mắt đen tuyền sâu hút của người đối diện. Cô nghe thấy anh nói:
"Em nói không sai. Chúng ta không phải người yêu"
Còn có
"Mạc Yên. Tôi vốn dĩ không nên yêu em"
Thứ gì đó trong lòng như vỡ vụn, đổ sập xuống, thứ gì đó vẫn luôn bảo vệ cô. Mạc Yên đã từng nghe thấy có người nói:"Người ta lúc nào cũng muốn kiểm soát trái tim mình, nhưng tình cảm mà, đâu phải giống công tắc đèn, muốn bật thì bật, muốn tắt thì tắt"
Thế nhưng người ấy không nói, những lúc không kiểm soát được như vậy, cô phải làm sao đây?
Đường Duệ đã đi khỏi, để lại sự hoảng loạn vương vấn xua không đi. Mạc Yên ngồi thụp xuống, chợt nhớ lại cái đêm bão tuyết anh cứu cô, anh cũng hôn cô như vậy, còn cô cho anh một cái tát thật mạnh. Anh không tránh, chỉ nói bên tai cô:"Tiểu Yên, chúng ta sai rồi"
"Tôi sai. Em cũng sai. Tiểu Yên, nếu như nó tức giận, cứ để mình tôi gánh chịu thôi"
Nó ở đây có lẽ là Đường Viễn, à không, chắc chắn là anh. Cũng phải thôi, nếu như anh biết cô chưa đến một năm đã vì người khác mà rung động, một người mà cô chỉ gặp có vài tháng, chắc hẳn sẽ tức giận và thất vọng lắm. Nhất là khi, người đó còn là anh trai anh. Mạc Yên vừa nghĩ, rồi lại vì ý nghĩ của mình mà giật nảy. Mạc Yên a Mạc Yên. Mày cuối cùng cũng chịu thừa nhận, mày đã vì người đàn ông đó mà rung động rồi sao.
Mạc Yên từ trên đất đứng bật dậy, vừa muốn quay đi đã bắt gặp âu phục thẳng thớm ngay trước mặt. Cô không khỏi mừng rỡ, rồi nhớ tới Đường Duệ vốn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen thì nụ cười vụt tắt, nghi hoặc nhìn lên.
"Sao lại là anh?". Giọng nói của Mạc Yên không tránh khỏi buồn bã. Đường Duệ hiện tại có lẽ là đang tức giận lắm, cô muốn đi tìm anh, dù Mạc Yên biết, đến khi gặp rồi cũng sẽ chẳng nói được gì, có khi vẫn chỉ là những lời châm chọc làm tổn thương lẫn nhau. Biết làm sao được, cứ mãi trốn tránh thế này cũng không phải là cách.
Lâm Hiên nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Mạc Yên, nói khẽ:"Chủ tịch bảo tôi đưa cô đến một nơi"
Lâm Hiên lái xe, Mạc Yên ngồi ở ghế lái phụ, đánh mắt nhìn ra cửa sổ. Cây cối um tùm không ngừng lướt qua trước mặt, trong lòng Mạc Yên có vô vàn lời muốn hỏi, nhưng lại không nói ra miệng. Vì dù thế nào, Lâm Hiên cũng sẽ không trả lời cô. Hai người đi suốt gần một giờ đồng hồ, đến một nơi rất xa, có vẻ như là một vùng quê hẻo lánh. Lâm Hiên dừng xe lại rồi bước xuống, Mạc Yên nhíu mày, cũng bước xuống theo.
Mạc Yên đi theo Lâm Hiên xuống một vùng đất rộng, đến một đoạn, bước chân cô chợt ngừng lại, mắt mở to, giọng nói có chút run rẩy:"Đây là..."
Lâm Hiên thấy Mạc Yên ngừng lại bèn quay đầu nhìn cô, không trả lời mà thúc giục:"Đi thôi"
"Lâm Hiên"
"Không phải cô ở bên cạnh chủ tịch chỉ vì muốn biết nơi này sao. Bây giờ chủ tịch bảo tôi theo ý nguyện dẫn cô đến"
Lâm Hiên nói xong liền đi thẳng, Mạc Yên nghe vậy trong lòng buồn bã, không biết phải nói gì, do dự một lúc rồi đuổi theo ngay lập tức. Bãi đất này rất rộng, cỏ xanh, gió thoáng mát, Mạc Yên nâng tay vuốt lại mấy sợi tóc mái lòa xòa bị gió thổi bay. Cho đến khi tới nơi, cảnh vật sát ngay trước mặt, Lâm Hiên mới dừng bước, đứng tránh sang một bên. Mạc Yên cũng dừng lại, nói đúng hơn là cả người giống như bị điểm huyệt, ngay cả nhấc chân cũng không được.
Lâm Hiên không nhìn Mạc Yên, chỉ nhìn mấy bia mộ đặt cạnh nhau được dọn dẹp sạch sẽ, nói vu vơ:"Đến chào cậu ấy một tiếng đi"
Cả người Mạc Yên thoáng run lên, hình ảnh của ngày đó trong thoáng chốc ùa về, bao gồm cả nụ cười nhợt nhạt trên môi anh lúc đó và gương mặt đẫm nước mắt của cô. Lâm Hiên lặp lại lần nữa, Mạc Yên vẫn đứng trân trân một chỗ, hai bàn tay đặt bên hông nắm chặt, ánh mắt như dán vào bia mộ ngay trước mắt. Lâm Hiên thở dài, tiến về phía Mạc Yên rồi vỗ vai cô:"Tôi để cho cô một mình với cậu ấy"
Trước khi đi lướt qua còn nói thêm:"Chủ tịch bảo tôi nói với cô..."
"Tôi vốn dĩ muốn bắt đầu từ một năm. Thật không ngờ ngay cả một năm cũng không được. Bây giờ thì đã không còn lý do gì để em ở bên cạnh tôi nữa. Em có thể rời đi"
"Em có thể rời đi"
Trái tim Mạc Yên đập hẫng một nhịp.
Rõ ràng những điều cô muốn biết đều đã biết, vậy mà sao Mạc Yên lại thấy khó chịu đến như vậy.
Trời vừa tạnh mưa, sau đợt âm u liền bắt đầu hửng nắng. Từng tia sáng mỏng manh rơi trên gương mặt tái nhợt của Mạc Yên, phản chiếu sầu não nơi đáy mắt. Mạc Yên bước dần đến, tiếng giày thể thao nện lên nền cỏ tạo nên từng tiếng xào xạc khe khẽ. Trước mặt là bia mộ của người cô từng dùng mệnh để yêu, Mạc Yên ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận nâng một tay lên vuốt ve. Cảm giác lạnh lẽo truyền qua da thịt, buồn bã, hẫng hụt, còn cả nỗi nhớ da diết cũng theo đó trào dâng. Mạc Yên tựa đầu lên bia đá giống như tựa vào vai anh theo thói quen ngày trước, cô cứ nghĩ, đến khi tìm được nơi này, cô sẽ khóc lóc một trận thật to. Thật không ngờ, tâm vẫn đau, lòng vẫn nhói, vậy mà hốc mắt khô khốc, không vương một giọt lệ.
Mạc Yên nhắm chặt mắt, vẫn nhớ đến cái ngày anh cõng cô trên lưng, cùng nhau dầm mưa suốt một đêm. Cả hai đều ướt sũng, lại có thể cười đến vui vẻ. Cô cũng nhớ, ngày đó cô gục đầu trên vai anh, mưa lạnh, trái tim lại như được sưởi ấm, thầm nghĩ
Mạc Yên cô cả đời chưa từng cầu xin ai, cũng chưa bao giờ đòi hỏi điều gì.
Lúc này đây, cô chỉ cầu xin ông trời, xin ông, mãi mãi đừng cướp đi sự ấm áp duy nhất này.
Thật không ngờ, ông trời vẫn tàn nhẫn như vậy, cướp anh rời khỏi cô. Thế rồi cô lại nghĩ, có phải do cô đã từng làm quá nhiều điều sai trái, nên ông trời mới đưa anh ấy đi.
Trên mặt bỗng thấy ươn ướt, Mạc Yên mở bừng mắt, trời đã âm u từ lúc nào, mưa nhỏ rả rích, lại chuẩn bị đón một trận mưa lớn. Thời tiết nắng mưa thất thường thật dễ khiến người ta khó chịu. Mạc Yên không tránh, cô cứ ngồi yên như vậy, ngay cả tư thế cũng không thay đổi, nhẹ nhàng mở miệng
"Đường Đường, mưa rồi, anh có thấy không"
"Đường Đường, em cứ nghĩ, đến khi tìm được anh, em sẽ khóc một trận thật lớn, nói thật nhiều, oán trách anh thật nhiều vì sao đột nhiên bỏ em mà đi. Ai ngờ được, đến khi gặp rồi, một câu cũng không nói được"
Nước mưa đọng trên hàng mi dài, khóe môi Mạc Yên kéo ra một nụ cười, thanh âm càng thêm dịu dàng:"Này, đã mấy tháng rồi đấy. Anh có nhớ em chút nào không vậy? Chắc là nhiều lắm đúng không, em biết mà. Bởi vì..."
"Bởi vì... em cũng nhớ anh lắm. Thật. Ngày nào cũng nhớ, còn mơ thấy anh rất nhiều lần. Đường Đường, em kể anh nghe, em gặp Đường Duệ rồi, anh không nghe nhầm đâu, là anh trai của anh, anh trai sinh đôi. Anh ta khó chiều lắm, lúc thì lạnh lùng, thi thoảng lại bất ngờ quan tâm người khác, nắng mưa thất thường. Đã thế lại còn hay nói mấy câu làm người ta khó hiểu nữa chứ"
"Nhưng mà, Đường Đường. Làm sao bây giờ. Em nhớ anh, thật sự nhớ anh nhiều lắm. Chỉ là mỗi lần ở bên cạnh anh ta, em lại thấy rất lạ. Có nhiều khi, chỉ một khoảnh khắc thôi, em không còn nhớ tới anh nữa"
"Đường Đường, em không muốn, đừng giận em, đừng giận em có được không. Em không biết mình bị làm sao nữa, thấy anh ta vui cũng sẽ vui, thấy anh ta buồn cũng sẽ buồn. Anh ta năm lần bảy lượt cứu em. Anh ta còn nói yêu em nữa chứ. Xong bây giờ thì muốn đuổi em đi"
"Đường Đường... nếu như... em nói là nếu như thôi nhé..."
"Nếu như em rung động rồi. Em phải làm sao đây"
Cả người Mạc Yên dần bị mưa bao phủ, mưa vương trên cổ, trên tóc, chiếc áo sơ mi màu xanh đậm dần ướt sũng. Khóe mi cô nặng trĩu, tầm mắt nhòe đi, không biết là nước mưa hay lệ nóng tràn khóe mắt
"Đường Đường. Anh có cảm thấy em tồi tệ lắm không?"
Từng tiếng thì thào nhanh chóng bị gió tàn nhẫn thổi bay. Mạc Yên vẫn cứ ngồi đó, mặc cho mưa xối xả lên người, cất giọng thủ thỉ như nói với người yêu. Vòng ôm ấm áp, giọng nói dịu dàng, những lần xoa đầu chiều chuộng, tất cả đều không còn. Mạc Yên tựa mặt vào bia mộ lạnh lẽo, gió thổi mạnh, mưa lạnh, tâm cũng lạnh. Đã từng hứa sẽ bên nhau cả đời, ai ngờ được chúng ta sẽ chia tay theo cách này. Thật ra, cũng không thể nói là chia tay, vì em còn chưa cho anh một câu trả lời chính thức.
"Đường Đường, trước đây em còn không dám nói, vì sợ rằng mình không xứng, sợ rằng mình sẽ liên lụy anh. Do dự một lần, hối hận cả đời. Đường Đường, nếu anh vẫn còn muốn nghe, em sẽ nói cho anh nghe..."
"Em yêu anh"
"Em yêu anh"
"Rất yêu.... rất yêu"
Mạc Yên nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, dường như nếm được vị mặn nơi đầu lưỡi. Lâm Hiên không biết từ lúc nào đã đứng ngay bên cạnh, trên tay còn đang cầm một chiếc ô che giúp cho cô. Cứ giữ như vậy một lúc lâu, Lâm Hiên thở dài, cởi áo ngoài của mình khoác lên người Mạc Yên, thấp giọng:"Đã như vậy, tôi dẫn cô đến một nơi nữa"
Đến khi chiếc xe dừng trước cổng căn biệt thự, Mạc Yên mới quay sang nhìn Lâm Hiên, nhíu mày không hiểu. Đây không phải căn biệt thự riêng của Đường Duệ, mà là nơi Mạc Yên đuổi đến sau khi Đường Viễn bị tai nạn, một đám người đã chạy đến rồi cướp lấy Đường Viễn đang hấp hối trong lòng cô đưa về đây. Lâm Hiên không trả lời, hai người sóng vai đi vào trong căn biệt thự màu trắng rộng rãi. Đúng lúc, có một người đi tới đứng chắn trước mặt, Mạc Yên nhận ra người này, là người được gọi là "quản gia" đã từng đứng đối diện cô ngăn không cho cô vào.
"Cậu Lâm, cậu đến đây là...". Người quản gia cất tiếng hỏi, ánh mắt sắc bén đảo qua Mạc Yên đứng phía sau. Lâm Hiên bình tĩnh nhìn ông ta, khẽ nở nụ cười, đáp:"Chú Hà, Chủ tịch bảo tôi đưa cô ấy đến đây"
Nhắc đến Đường Duệ, Hà Quân hơi nghi ngờ, nhưng đến khi thấy chùm chìa khóa trên tay Lâm Hiên thì không hỏi gì nữa, nghiêng người đứng dẹp sang một bên. Lâm Hiên mỉm cười gật đầu, đi lướt qua ông ta, Mạc Yên không chần chừ bước theo ngay sau lưng. Không biết có phải cô nhạy cảm hay không, cô cảm thấy ánh mắt của vị quản gia kia vẫn dán chặt vào bóng lưng cô, khiến cô bất giác rùng mình. Hai người đi một mạch lên tầng hai, Lâm Hiên lấy chiếc chìa khóa trong tay, hơi do dự một chút rồi đưa vào ổ. Mạc Yên nhìn động tác của anh, đứng bên cạnh chờ đợi. Cho đến khi một tiếng cạch vang lên, anh mới quay sang nhìn cô, nói nhỏ:"Vào đi"
Mạc Yên nghe vậy, vẫn đứng ngơ ngác
"Phòng của cậu ấy"
Cánh cửa phòng đóng chặt lại, Lâm Hiên đứng ở phía ngoài, vò đầu, thở dài lần nữa:"Mạc Yên, tôi chỉ giúp cô lần này thôi. Nếu mà chủ tịch biết.... haizz"
Căn phòng lấy gam màu trắng và nâu trầm làm chủ đạo, bên trong không có quá nhiều đồ đạc, nhưng vẫn mang đến cảm giác yên tĩnh ấm áp. Mạc Yên ngồi trên chiếc giường trắng lớn, đảo mắt quanh căn phòng một lượt, thầm nghĩ ngay cả cách bài trí cũng giống chủ nhân đến như vậy. Mạc Yên không biết vì lí gì Lâm Hiên lại dẫn cô đến đây, nhưng chắc chắn là phải có lý do gì đó. Nghĩ vậy, Mạc Yên vươn tay kéo mấy ngăn tủ bên cạnh giường, bên trong chỉ có một vài tờ giấy, bút, ngăn dưới cùng còn có một chiếc hộp gỗ nho nhỏ. Mạc Yên đặt chiếc hộp gỗ trên đùi mình, trên chiếc hộp có một ổ khóa, lại nhớ tới lời Lâm Hiên nói với cô trên đường đến:"Cậu ấy có đưa cho cô đồ gì không?"
Ánh mắt Mạc Yên lóe lên, cô vội vã tháo xuống chiếc vòng đang đeo trên cổ. Mặt vòng là chiếc chìa khóa được chạm khắc tinh xảo, Mạc Yên cắn môi dưới, thử tra chìa vào ổ.
Cạch!
Một tiếng động nho nhỏ, Mạc Yên bất ngờ, sau đó nhanh nhẹn mở nắp hộp. Một phong thư màu trắng đập ngay vào mắt, phong thư vẫn còn mới, Mạc Yên cẩn thận mở ra, ngón tay hơi run rẩy, trong lòng bỗng thấy hồi hộp.
Dòng chữ quen thuộc lướt qua ngay trước mắt, trái tim Mạc Yên khẽ run lên.
"Tiểu Yên của anh.
Thời khắc em đọc được lá thư này, có lẽ, anh đang ở một nơi rất xa, không còn ở bên cạnh em nữa. Anh chợt nghĩ, nếu như có thể quay trở về quá khứ, anh sẽ không hứa ở bên em trọn đời trọn kiếp, để rồi bây giờ không cách nào thực hiện được. Tin anh, ở bên em một ngày lại một ngày, là thứ mà nằm mơ anh cũng muốn, là ước mơ đẹp nhất, cũng là ước mơ xa vời nhất của anh. Có một câu anh muốn nói với em từ trước, từ rất lâu rồi nhưng vẫn không dám nói.
Xin lỗi em. Tiểu Yên. Tha thứ cho anh. Tha thứ cho sự hèn nhát và ích kỉ của anh. Những điều anh sắp nói dưới đây, có thể sẽ khiến em đau lòng, tức giận, thậm chí căm hận vì sự lừa dối trong một thời gian dài, vì những điều anh chỉ dám viết qua thư, một lá thư em còn chưa chắc sẽ đọc được.
Tiểu Yên. Anh nói dối em quá nhiều thứ.
Anh không phải là con một trong gia đình, anh còn có một người anh trai, một người anh sinh đôi giống anh như đúc. Anh ấy tên Đường Duệ. Hai người bọn anh giống y hệt nhau, chỉ trừ có màu mắt, của anh ấy là màu đen, còn của anh là màu cà phê nhạt. Anh hai là người lạnh lùng, ít nói ít cười, nhưng trái tim rất ấm áp, luôn quan tâm đến anh. Từ khi cha mẹ anh mất sớm, bọn anh sống cùng ông nội, cũng là một tay anh hai chăm sóc bảo vệ anh. Ông nội rất nghiêm khắc, luôn bắt bọn anh học cái này cái kia, học rất nhiều thứ, để rồi có thể thừa kế khối tài sản khổng lồ trong tương lai.
Hồi nhỏ sức khỏe anh không tốt, vừa sinh ra đã mắc bệnh tim, thân thể yếu ớt. Nhớ những ngày bé, ngày nào cũng phải truyền thuốc, anh chỉ có thể ở trong phòng bệnh, ăn ngủ, uống thuốc rồi đọc sách, ngày nào cũng lặp lại như thế. Ông nội không thích anh, vì anh quá yếu ớt, vì thế nên mọi tâm huyết và kì vọng của ông đều dồn lên anh hai. Trong khi anh nhàn nhã ngồi một chỗ, anh ấy lại bị huấn luyện nghiêm khắc, nhiều lần bị đánh chửi, rồi cũng vì thế mới dần trở nên thờ ơ lạnh nhạt. Em gặp anh ấy rồi, cũng nghĩ thế phải không?
Vẻ ngoài thì vậy thôi, bên trong anh ấy tốt lắm. Thời gian rảnh đều ở bên cạnh anh, sợ anh lo này lo kia rồi nghĩ quẩn. Nói ra cũng xấu hổ, hồi đó tinh thần anh không tốt. Đàn ông mà, ai chẳng có tính sĩ diện, chứng kiến anh hai càng ngày càng tài giỏi, còn anh lại giống như con thú nhỏ nuôi nhốt trong lồng kính, không tránh khỏi buồn bã. Ngày ngày bhìn nền nhà trắng toát trong bệnh viện, ngửi mùi thuốc sát trùng quen thuộc, sống dựa vào những viên thuốc đắt tiền đắng chát, có nhiều lúc anh nghĩ, mình sinh ra ở đây, rồi sớm muộn cũng chết đi ở đây. Bác sĩ nói anh nhiều lắm cũng chỉ sống được đến hai lăm tuổi. Số mệnh đã như vậy, anh cũng không cố chấp, chỉ có điều, anh đi rồi, chỉ còn lại anh hai một mình, anh ấy rồi phải làm sao. Anh không đành lòng, thực sự không đành lòng.
Tiểu Yên, em biết không. Từ khi anh sinh ra, anh đã sống trong bệnh viện, hàng ngày chứng kiến người đến người đi, một người ngày hôm trước vẫn còn cười đến vui vẻ, ngày hôm sau lại có thể đột ngột biến mất. Chứng kiến người thân của họ khóc đến tê tâm liệt phế, rồi lại nghĩ, nếu một ngày mình ra đi như vậy, có mấy người sẽ vì mình mà rơi nước mắt. Mỗi lần đêm xuống, anh ngồi co mình trong bóng tối, những lúc ấy, cảm thấy trống rỗng vô cùng. Anh biết, cảm giác đó gọi là cô đơn. Chỉ là anh không hiểu, anh có anh hai, có người thân, tại sao vẫn cảm thấy cô đơn như thế. Giống như bản thân chỉ là một thứ gì đó mơ hồ, không biết vì sao mình đến, không biết vì lý do gì mình tồn tại. Đến năm mười chín tuổi, anh xin ra làm trợ lý ở một phòng khám nhỏ, ban đầu anh hai không cho phép, nhưng cũng không dám to tiếng vì sợ bệnh tình anh tái phát, rồi đến cuối cùng cũng phải thỏa hiệp. Anh không biết tại sao mình làm thế, có lẽ chỉ vì muốn ra khỏi nơi này, chỉ vì nếu như không kiếm việc gì đó để làm, ngoài anh hai ra, trên cõi đời này, anh đã không còn thứ gì để lưu luyến nữa. Anh đã nghĩ, mình sẽ mãi sống cuộc sống vô vị và tăm tối như vậy
Cho đến khi gặp em
Cho đến khi gặp em, Tiểu Yên. Một lần là tình cờ, nhiều lần là duyên phận. Em biết không, đó là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy, thì ra ông trời cũng không quá tàn nhẫn với anh, còn cho anh được gặp em. Không biết có phải anh tiếp xúc với ít người quá hay không, mà anh chưa thấy cô gái nào như em cả, vừa lạnh lùng, bướng bỉnh lại cố chấp, đã quyết định chuyện gì là không dễ thay đổi. Tiểu Yên, em biết thời gian đầu quen nhau, anh đã nghĩ em giống gì không. Giống như cây xương rồng đầy gai nhọn, lúc nào cũng xây một lớp phòng bị không cho người khác đến gần, không cho người khác đi vào trái tim mình.
Bởi vì, em sợ rằng nếu như mình mở lòng, rồi sẽ bị tổn thương, có đúng không?
Anh biết. Em trái ngược với anh. Từ nhỏ đã phải một mình lăn lội, gặp nhiều loại người, trải qua nhiều chuyện. Rõ ràng mới là cô gái nhỏ mười tám tuổi, lại giống như một người đã trải đời, đáy mắt lúc nào cũng cất chứa suy tư. À, lúc đầu anh còn ngờ ngợ, mãi về sau mới nhận ra, tại sao lần đầu gặp nhau anh đã thấy em thân thiết như thế. Cũng là vì, Tiểu Yên, em rất giống một người, anh hai anh. Cũng là kiểu người bên ngoài lạnh nhạt, bên trong ấm áp, thậm chí còn có chút phản nghịch. Giữa ba chúng ta, điểm chung duy nhất là, đều cảm thấy cô đơn. Em, anh, hay anh hai cũng thế. Những kẻ cô đơn đến với nhau, đó là lẽ tự nhiên, có phải không?
Tiểu Yên, em có nhớ, thời gian đầu tiên quen nhau, anh đã mất bao nhiêu công sức mới khiến em tin tưởng một chút. Thật nhẫn tâm mà. Những cũng thật may, thật may là anh không bỏ cuộc, bởi vì em bây giờ, cũng có thích anh chút chút rồi, có phải không?
Một chút thôi cũng được, một chút là quá đủ rồi, anh không tham lam đâu. Tiểu Yên, anh sẽ không nói với em ba từ đó ở trên thư nữa, vì anh nghĩ rằng em đã biết, tình cảm của anh đối với em. Anh thể hiện rõ như vậy cơ mà, đến mấy tên ngốc trong hội còn biết. Thật ra thì anh cũng không rõ, em bình thường thông minh như vậy, đến mấy chuyện tình cảm lại ngốc nghếch, không biết là có nhận ra không nữa.
Chỉ là, em nhận ra cũng được, không nhận ra cũng được. Tiểu Yên, là anh sai rồi, anh không nên động lòng, cũng không nên hi vọng em cũng có tình cảm với anh. Nếu như em cũng như vậy, đến khi anh rời đi, em nhất định sẽ đau lòng. Anh không muốn em đau lòng. Anh cũng không biết nữa, vừa muốn em yêu anh, vừa muốn em đừng yêu anh, lúc nào cũng nói em mâu thuẫn, thật ra chính bản thân anh mới là người mâu thuẫn nhất.
Bác sĩ nói anh không sống được đến năm hai lăm tuổi, anh chưa hề nghi ngờ. Sức khỏe anh yếu dần qua từng ngày, tất cả đều là nhờ uống và truyền thuốc, rồi điều trị, rồi phẫu thuật. Anh đã từng không quan tâm lắm, thậm chí anh còn nghĩ, hai mươi lăm năm với một kẻ vô dụng, như thế là quá nhiều. Thế mà, đến khi gặp em, em biết không. Lần đầu tiên, anh hi vọng mình có thể sống lâu thêm một chút, hi vọng những lời ông bác sĩ nói đó là sai. Chắc hẳn là sai thật, vì mỗi lần ở bên em anh cảm thấy rất khỏe mạnh, rất vui vẻ, có khi suốt hai tuần liền cơn đau tim vẫn không tái phát. Chỉ cần có em bên cạnh, nhìn thấy em vui vẻ, anh sẽ qua khỏi, sẽ bình an, giống như một kì tích. Anh sẽ bày tỏ với em, rồi chúng ta hẹn hò, một năm, hai năm, ba năm, làm những việc em muốn làm, đi những nơi em muốn đi, mãi mãi không chia cách, anh đã nghĩ như thế đấy, đúng hơn thì, đã hi vọng như thế. Anh từng nghe em nói, không tin vào số phận, chỉ tin vào bản thân mình. Anh cũng vậy, anh tin rằng chỉ cần mình cố gắng, chuyện gì cũng có thể vượt qua.
Tiểu Yên. Em là động lực sống của anh. Từ khi gặp em, bác sĩ cũng nói thể trạng anh có chuyển biến tốt, anh càng thêm chăm chỉ luyện tập, uống thuốc cũng đúng giờ. Có lẽ... có lẽ... mọi chuyện sẽ ổn, tất cả đều sẽ ổn.
Tiểu Yên, ngày hôm nay anh lại thấy đau, đã lâu lắm rồi bệnh tình không tái phát nặng như vậy. Cũng may lúc đó em không ở đây, nếu không, anh không biết phải đối mặt với em như thế nào nữa. Khi cơn đau vừa dứt, trái tim vẫn đập loạn, anh đã nghĩ. Em là một cô gái tốt, mạnh mẽ, quật cường lại xinh đẹp, ít nhất thì, nên quen một người nào đó, một người đàn ông khỏe mạnh có thể bảo vệ em. Suy nghĩ đó chỉ mới thoáng qua, không hiểu sao anh đã thấy sợ. Tưởng tượng đến cái ngày em ở trong vòng ôm của người đàn ông khác, cười với anh ta, làm nũng với anh ta, anh suýt chút nổi điên, trái tim lại đau nhói. Không phải vì bệnh, là vì em. Anh không muốn, không muốn điều đó xảy ra một chút nào. Anh lại nghĩ, nếu như không thể bảo vệ em, thì cũng phải túc trực bên cạnh em, để những tên khác không có cơ hội, hay ít nhất, cũng phải cố gắng thử một lần
Anh giấu bác sĩ, giấu anh hai đi học võ. Tim anh không tốt, không thể dùng quá nhiều sức lực, cũng không được vận động mạnh. Lần đầu tiên, rất mệt mỏi, trái tim đau nhói, nhưng anh mặc kệ, anh thầm động viên rằng mình có thể làm được, thầm nghĩ. Nếu như anh không làm được, anh sẽ mất em. Mà anh thì, không muốn mất em.
A Bảo thích em, em có nhận ra không. Ánh mắt của cậu ta nhìn em, tràn đầy lệ thuộc và chiếm hữu. Anh ghét cái cách cậu ta nhìn em như vậy, và hình như, cậu ta cũng chẳng ưa gì anh. Cũng phải, hai người đàn ông cùng thích một người, sao có thể cho nhau sắc mặt tốt
Tiểu Yên. Ngày hôm nay, tim anh lại đau, anh có uống thuốc, nhưng vẫn không đỡ, anh vừa đau, lại vừa sợ. Chưa bao giờ anh sợ những cơn đau đến như vậy. Sợ em nhìn thấy anh của những lúc đó, sợ rằng đột nhiên có một ngày, anh ra đi mà không kịp nói lời tạm biệt
Anh hai đã phát hiện ra, phát hiện bệnh tình của anh ngày một chuyển biến xấu. Anh ấy bắt anh vào bệnh viện, anh không chịu. Đương nhiên không chịu được, nếu như anh đi mất; biết ăn nói thế nào với em. Anh hai nói, làm sao mà giấu em mãi được. Cũng phải, làm sao mà giấu em mãi được, anh biết, đều biết. Nhưng biết làm sao đây, cho anh một chút tự tôn cuối cùng, anh không muốn em biết, không muốn em chứng kiến anh yếu đuối.
Tiểu Yên, mấy ngày nay, anh suy nghĩ rất nhiều, hai đêm liền không ngủ, cuối cùng đã nhờ anh hai làm một việc vô lý nhất trên đời. Nếu như em biết, người khác biết, có lẽ đều sẽ nói anh là kẻ điên. Anh điên mất rồi, thật sự điên mất rồi.
Em biết không, anh nhờ anh ấy, giả làm anh. Điên rồ lắm đúng không? Tiểu Yên, anh không biết mình phải làm gì nữa. Những ngày này, tần suất của những cơn đau ngày một dày đặc. Anh nói dối em phải đi công tác xa, trong khi chính mình nằm trên giường bệnh, chịu đựng từng cơn đau và những đợt khó thở. Nhìn thấy em cười tiễn anh, nói anh phải tự chăm sóc chính mình, anh thế nào cũng không thể nói ra miệng, nói ra hết tất cả. Anh hai không đồng ý, lúc ban đầu, anh ấy ngay cả nghĩ cũng không thèm, lập tức cự tuyệt. Không hiểu sao mấy ngày sau, anh ấy lại đồng ý, anh ấy chưa bao giờ từ chối bất cứ việc gì anh yêu cầu. Anh cảm thấy vui mừng, đồng thời lại buồn bã, không thể nào hiểu nổi, hình như, anh sai rồi.
Từ đó, hai người bọn anh hoán đổi cho nhau. Những khi anh khỏe mạnh, sẽ ở bên cạnh em, thời khắc anh phát bệnh, đều là anh hai thay thế anh. Ngoại hình và giọng nói của bọn anh giống nhau như đúc, sợ em phát hiện ra, anh còn bảo anh hai học nấu ăn, học cách nói chuyện nhẹ nhàng.
Em có nghi ngờ, đúng như anh nghĩ, nhưng khi anh nói anh là con một, em lập tức không hỏi nữa. Nghe được tin đó, anh thở phào, không hiểu sao lại cảm thấy có chút không vui. Đấy, anh vừa hèn nhát, lại ích kỉ nữa.
Tất cả đều do anh, là do anh dựng nên một mối quan hệ phức tạp như vậy. Em không phát hiện điều gì bất thường, chỉ là, có một vấn đề
"Đường Duệ, anh xem tôi là cái gì"
Bên ngoài mưa đã tạnh, trời vẫn còn âm u, kiểu thời tiết khiến người ta bất giác cảm thấy buồn bã. Tầm mắt Mạc Yên hướng đến áo sơ mi đen ngay trước mặt, thẫn thờ, mãi lâu sau mới cất giọng nhàn nhạt:"Đường Duệ, anh rốt cuộc xem tôi là cái gì?"
"Chúng ta không phải người yêu. Anh ôm tôi. Hôn tôi. Không phải thường ngày anh lạnh nhạt lắm sao"
"Anh chỉ làm những việc anh thích, có bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của người khác hay không?"
Mạc Yên không khống chế nổi nói một tràng. Đường Duệ bước nhanh đến, một lần nữa chống hai tay lên tường giam cô vào không gian của mình. Mạc Yên mím chặt môi, ngước mặt lên nhìn anh
"Em tưởng tôi không mệt sao. Em tưởng tôi không nghĩ đến cảm nhận của em hay sao?". Đường Duệ cười nói, nhưng ánh mắt không cười, đôi con ngươi giống như hai hố đen thâm sâu khó lường. Đường Duệ vốn là kiểu người lạnh lùng trầm tĩnh, chẳng mấy khi để lộ cảm xúc trực tiếp như vậy.
"Có phải em định nói, em đã từng là người yêu của em trai tôi"
"Em đang sợ hãi phải không. Mỗi lần em sợ hãi, đều cố nói chuyện châm chọc như vậy"
Đây là lần đầu tiên Đường Duệ nói về Đường Viễn trước mặt Mạc Yên, thẳng thắn và không trốn tránh. Mạc Yên bất ngờ, há miệng nhưng không phản bác được gì, bởi tất cả những gì anh nói đều không sai. Cô đang sợ hãi, dù chính bản thân cô cũng không biết mình đang sợ hãi điều gì. Tầm mắt giao nhau, Mạc Yên giống như lọt vào đôi mắt đen tuyền sâu hút của người đối diện. Cô nghe thấy anh nói:
"Em nói không sai. Chúng ta không phải người yêu"
Còn có
"Mạc Yên. Tôi vốn dĩ không nên yêu em"
Thứ gì đó trong lòng như vỡ vụn, đổ sập xuống, thứ gì đó vẫn luôn bảo vệ cô. Mạc Yên đã từng nghe thấy có người nói:"Người ta lúc nào cũng muốn kiểm soát trái tim mình, nhưng tình cảm mà, đâu phải giống công tắc đèn, muốn bật thì bật, muốn tắt thì tắt"
Thế nhưng người ấy không nói, những lúc không kiểm soát được như vậy, cô phải làm sao đây?
Đường Duệ đã đi khỏi, để lại sự hoảng loạn vương vấn xua không đi. Mạc Yên ngồi thụp xuống, chợt nhớ lại cái đêm bão tuyết anh cứu cô, anh cũng hôn cô như vậy, còn cô cho anh một cái tát thật mạnh. Anh không tránh, chỉ nói bên tai cô:"Tiểu Yên, chúng ta sai rồi"
"Tôi sai. Em cũng sai. Tiểu Yên, nếu như nó tức giận, cứ để mình tôi gánh chịu thôi"
Nó ở đây có lẽ là Đường Viễn, à không, chắc chắn là anh. Cũng phải thôi, nếu như anh biết cô chưa đến một năm đã vì người khác mà rung động, một người mà cô chỉ gặp có vài tháng, chắc hẳn sẽ tức giận và thất vọng lắm. Nhất là khi, người đó còn là anh trai anh. Mạc Yên vừa nghĩ, rồi lại vì ý nghĩ của mình mà giật nảy. Mạc Yên a Mạc Yên. Mày cuối cùng cũng chịu thừa nhận, mày đã vì người đàn ông đó mà rung động rồi sao.
Mạc Yên từ trên đất đứng bật dậy, vừa muốn quay đi đã bắt gặp âu phục thẳng thớm ngay trước mặt. Cô không khỏi mừng rỡ, rồi nhớ tới Đường Duệ vốn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen thì nụ cười vụt tắt, nghi hoặc nhìn lên.
"Sao lại là anh?". Giọng nói của Mạc Yên không tránh khỏi buồn bã. Đường Duệ hiện tại có lẽ là đang tức giận lắm, cô muốn đi tìm anh, dù Mạc Yên biết, đến khi gặp rồi cũng sẽ chẳng nói được gì, có khi vẫn chỉ là những lời châm chọc làm tổn thương lẫn nhau. Biết làm sao được, cứ mãi trốn tránh thế này cũng không phải là cách.
Lâm Hiên nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Mạc Yên, nói khẽ:"Chủ tịch bảo tôi đưa cô đến một nơi"
Lâm Hiên lái xe, Mạc Yên ngồi ở ghế lái phụ, đánh mắt nhìn ra cửa sổ. Cây cối um tùm không ngừng lướt qua trước mặt, trong lòng Mạc Yên có vô vàn lời muốn hỏi, nhưng lại không nói ra miệng. Vì dù thế nào, Lâm Hiên cũng sẽ không trả lời cô. Hai người đi suốt gần một giờ đồng hồ, đến một nơi rất xa, có vẻ như là một vùng quê hẻo lánh. Lâm Hiên dừng xe lại rồi bước xuống, Mạc Yên nhíu mày, cũng bước xuống theo.
Mạc Yên đi theo Lâm Hiên xuống một vùng đất rộng, đến một đoạn, bước chân cô chợt ngừng lại, mắt mở to, giọng nói có chút run rẩy:"Đây là..."
Lâm Hiên thấy Mạc Yên ngừng lại bèn quay đầu nhìn cô, không trả lời mà thúc giục:"Đi thôi"
"Lâm Hiên"
"Không phải cô ở bên cạnh chủ tịch chỉ vì muốn biết nơi này sao. Bây giờ chủ tịch bảo tôi theo ý nguyện dẫn cô đến"
Lâm Hiên nói xong liền đi thẳng, Mạc Yên nghe vậy trong lòng buồn bã, không biết phải nói gì, do dự một lúc rồi đuổi theo ngay lập tức. Bãi đất này rất rộng, cỏ xanh, gió thoáng mát, Mạc Yên nâng tay vuốt lại mấy sợi tóc mái lòa xòa bị gió thổi bay. Cho đến khi tới nơi, cảnh vật sát ngay trước mặt, Lâm Hiên mới dừng bước, đứng tránh sang một bên. Mạc Yên cũng dừng lại, nói đúng hơn là cả người giống như bị điểm huyệt, ngay cả nhấc chân cũng không được.
Lâm Hiên không nhìn Mạc Yên, chỉ nhìn mấy bia mộ đặt cạnh nhau được dọn dẹp sạch sẽ, nói vu vơ:"Đến chào cậu ấy một tiếng đi"
Cả người Mạc Yên thoáng run lên, hình ảnh của ngày đó trong thoáng chốc ùa về, bao gồm cả nụ cười nhợt nhạt trên môi anh lúc đó và gương mặt đẫm nước mắt của cô. Lâm Hiên lặp lại lần nữa, Mạc Yên vẫn đứng trân trân một chỗ, hai bàn tay đặt bên hông nắm chặt, ánh mắt như dán vào bia mộ ngay trước mắt. Lâm Hiên thở dài, tiến về phía Mạc Yên rồi vỗ vai cô:"Tôi để cho cô một mình với cậu ấy"
Trước khi đi lướt qua còn nói thêm:"Chủ tịch bảo tôi nói với cô..."
"Tôi vốn dĩ muốn bắt đầu từ một năm. Thật không ngờ ngay cả một năm cũng không được. Bây giờ thì đã không còn lý do gì để em ở bên cạnh tôi nữa. Em có thể rời đi"
"Em có thể rời đi"
Trái tim Mạc Yên đập hẫng một nhịp.
Rõ ràng những điều cô muốn biết đều đã biết, vậy mà sao Mạc Yên lại thấy khó chịu đến như vậy.
Trời vừa tạnh mưa, sau đợt âm u liền bắt đầu hửng nắng. Từng tia sáng mỏng manh rơi trên gương mặt tái nhợt của Mạc Yên, phản chiếu sầu não nơi đáy mắt. Mạc Yên bước dần đến, tiếng giày thể thao nện lên nền cỏ tạo nên từng tiếng xào xạc khe khẽ. Trước mặt là bia mộ của người cô từng dùng mệnh để yêu, Mạc Yên ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận nâng một tay lên vuốt ve. Cảm giác lạnh lẽo truyền qua da thịt, buồn bã, hẫng hụt, còn cả nỗi nhớ da diết cũng theo đó trào dâng. Mạc Yên tựa đầu lên bia đá giống như tựa vào vai anh theo thói quen ngày trước, cô cứ nghĩ, đến khi tìm được nơi này, cô sẽ khóc lóc một trận thật to. Thật không ngờ, tâm vẫn đau, lòng vẫn nhói, vậy mà hốc mắt khô khốc, không vương một giọt lệ.
Mạc Yên nhắm chặt mắt, vẫn nhớ đến cái ngày anh cõng cô trên lưng, cùng nhau dầm mưa suốt một đêm. Cả hai đều ướt sũng, lại có thể cười đến vui vẻ. Cô cũng nhớ, ngày đó cô gục đầu trên vai anh, mưa lạnh, trái tim lại như được sưởi ấm, thầm nghĩ
Mạc Yên cô cả đời chưa từng cầu xin ai, cũng chưa bao giờ đòi hỏi điều gì.
Lúc này đây, cô chỉ cầu xin ông trời, xin ông, mãi mãi đừng cướp đi sự ấm áp duy nhất này.
Thật không ngờ, ông trời vẫn tàn nhẫn như vậy, cướp anh rời khỏi cô. Thế rồi cô lại nghĩ, có phải do cô đã từng làm quá nhiều điều sai trái, nên ông trời mới đưa anh ấy đi.
Trên mặt bỗng thấy ươn ướt, Mạc Yên mở bừng mắt, trời đã âm u từ lúc nào, mưa nhỏ rả rích, lại chuẩn bị đón một trận mưa lớn. Thời tiết nắng mưa thất thường thật dễ khiến người ta khó chịu. Mạc Yên không tránh, cô cứ ngồi yên như vậy, ngay cả tư thế cũng không thay đổi, nhẹ nhàng mở miệng
"Đường Đường, mưa rồi, anh có thấy không"
"Đường Đường, em cứ nghĩ, đến khi tìm được anh, em sẽ khóc một trận thật lớn, nói thật nhiều, oán trách anh thật nhiều vì sao đột nhiên bỏ em mà đi. Ai ngờ được, đến khi gặp rồi, một câu cũng không nói được"
Nước mưa đọng trên hàng mi dài, khóe môi Mạc Yên kéo ra một nụ cười, thanh âm càng thêm dịu dàng:"Này, đã mấy tháng rồi đấy. Anh có nhớ em chút nào không vậy? Chắc là nhiều lắm đúng không, em biết mà. Bởi vì..."
"Bởi vì... em cũng nhớ anh lắm. Thật. Ngày nào cũng nhớ, còn mơ thấy anh rất nhiều lần. Đường Đường, em kể anh nghe, em gặp Đường Duệ rồi, anh không nghe nhầm đâu, là anh trai của anh, anh trai sinh đôi. Anh ta khó chiều lắm, lúc thì lạnh lùng, thi thoảng lại bất ngờ quan tâm người khác, nắng mưa thất thường. Đã thế lại còn hay nói mấy câu làm người ta khó hiểu nữa chứ"
"Nhưng mà, Đường Đường. Làm sao bây giờ. Em nhớ anh, thật sự nhớ anh nhiều lắm. Chỉ là mỗi lần ở bên cạnh anh ta, em lại thấy rất lạ. Có nhiều khi, chỉ một khoảnh khắc thôi, em không còn nhớ tới anh nữa"
"Đường Đường, em không muốn, đừng giận em, đừng giận em có được không. Em không biết mình bị làm sao nữa, thấy anh ta vui cũng sẽ vui, thấy anh ta buồn cũng sẽ buồn. Anh ta năm lần bảy lượt cứu em. Anh ta còn nói yêu em nữa chứ. Xong bây giờ thì muốn đuổi em đi"
"Đường Đường... nếu như... em nói là nếu như thôi nhé..."
"Nếu như em rung động rồi. Em phải làm sao đây"
Cả người Mạc Yên dần bị mưa bao phủ, mưa vương trên cổ, trên tóc, chiếc áo sơ mi màu xanh đậm dần ướt sũng. Khóe mi cô nặng trĩu, tầm mắt nhòe đi, không biết là nước mưa hay lệ nóng tràn khóe mắt
"Đường Đường. Anh có cảm thấy em tồi tệ lắm không?"
Từng tiếng thì thào nhanh chóng bị gió tàn nhẫn thổi bay. Mạc Yên vẫn cứ ngồi đó, mặc cho mưa xối xả lên người, cất giọng thủ thỉ như nói với người yêu. Vòng ôm ấm áp, giọng nói dịu dàng, những lần xoa đầu chiều chuộng, tất cả đều không còn. Mạc Yên tựa mặt vào bia mộ lạnh lẽo, gió thổi mạnh, mưa lạnh, tâm cũng lạnh. Đã từng hứa sẽ bên nhau cả đời, ai ngờ được chúng ta sẽ chia tay theo cách này. Thật ra, cũng không thể nói là chia tay, vì em còn chưa cho anh một câu trả lời chính thức.
"Đường Đường, trước đây em còn không dám nói, vì sợ rằng mình không xứng, sợ rằng mình sẽ liên lụy anh. Do dự một lần, hối hận cả đời. Đường Đường, nếu anh vẫn còn muốn nghe, em sẽ nói cho anh nghe..."
"Em yêu anh"
"Em yêu anh"
"Rất yêu.... rất yêu"
Mạc Yên nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, dường như nếm được vị mặn nơi đầu lưỡi. Lâm Hiên không biết từ lúc nào đã đứng ngay bên cạnh, trên tay còn đang cầm một chiếc ô che giúp cho cô. Cứ giữ như vậy một lúc lâu, Lâm Hiên thở dài, cởi áo ngoài của mình khoác lên người Mạc Yên, thấp giọng:"Đã như vậy, tôi dẫn cô đến một nơi nữa"
Đến khi chiếc xe dừng trước cổng căn biệt thự, Mạc Yên mới quay sang nhìn Lâm Hiên, nhíu mày không hiểu. Đây không phải căn biệt thự riêng của Đường Duệ, mà là nơi Mạc Yên đuổi đến sau khi Đường Viễn bị tai nạn, một đám người đã chạy đến rồi cướp lấy Đường Viễn đang hấp hối trong lòng cô đưa về đây. Lâm Hiên không trả lời, hai người sóng vai đi vào trong căn biệt thự màu trắng rộng rãi. Đúng lúc, có một người đi tới đứng chắn trước mặt, Mạc Yên nhận ra người này, là người được gọi là "quản gia" đã từng đứng đối diện cô ngăn không cho cô vào.
"Cậu Lâm, cậu đến đây là...". Người quản gia cất tiếng hỏi, ánh mắt sắc bén đảo qua Mạc Yên đứng phía sau. Lâm Hiên bình tĩnh nhìn ông ta, khẽ nở nụ cười, đáp:"Chú Hà, Chủ tịch bảo tôi đưa cô ấy đến đây"
Nhắc đến Đường Duệ, Hà Quân hơi nghi ngờ, nhưng đến khi thấy chùm chìa khóa trên tay Lâm Hiên thì không hỏi gì nữa, nghiêng người đứng dẹp sang một bên. Lâm Hiên mỉm cười gật đầu, đi lướt qua ông ta, Mạc Yên không chần chừ bước theo ngay sau lưng. Không biết có phải cô nhạy cảm hay không, cô cảm thấy ánh mắt của vị quản gia kia vẫn dán chặt vào bóng lưng cô, khiến cô bất giác rùng mình. Hai người đi một mạch lên tầng hai, Lâm Hiên lấy chiếc chìa khóa trong tay, hơi do dự một chút rồi đưa vào ổ. Mạc Yên nhìn động tác của anh, đứng bên cạnh chờ đợi. Cho đến khi một tiếng cạch vang lên, anh mới quay sang nhìn cô, nói nhỏ:"Vào đi"
Mạc Yên nghe vậy, vẫn đứng ngơ ngác
"Phòng của cậu ấy"
Cánh cửa phòng đóng chặt lại, Lâm Hiên đứng ở phía ngoài, vò đầu, thở dài lần nữa:"Mạc Yên, tôi chỉ giúp cô lần này thôi. Nếu mà chủ tịch biết.... haizz"
Căn phòng lấy gam màu trắng và nâu trầm làm chủ đạo, bên trong không có quá nhiều đồ đạc, nhưng vẫn mang đến cảm giác yên tĩnh ấm áp. Mạc Yên ngồi trên chiếc giường trắng lớn, đảo mắt quanh căn phòng một lượt, thầm nghĩ ngay cả cách bài trí cũng giống chủ nhân đến như vậy. Mạc Yên không biết vì lí gì Lâm Hiên lại dẫn cô đến đây, nhưng chắc chắn là phải có lý do gì đó. Nghĩ vậy, Mạc Yên vươn tay kéo mấy ngăn tủ bên cạnh giường, bên trong chỉ có một vài tờ giấy, bút, ngăn dưới cùng còn có một chiếc hộp gỗ nho nhỏ. Mạc Yên đặt chiếc hộp gỗ trên đùi mình, trên chiếc hộp có một ổ khóa, lại nhớ tới lời Lâm Hiên nói với cô trên đường đến:"Cậu ấy có đưa cho cô đồ gì không?"
Ánh mắt Mạc Yên lóe lên, cô vội vã tháo xuống chiếc vòng đang đeo trên cổ. Mặt vòng là chiếc chìa khóa được chạm khắc tinh xảo, Mạc Yên cắn môi dưới, thử tra chìa vào ổ.
Cạch!
Một tiếng động nho nhỏ, Mạc Yên bất ngờ, sau đó nhanh nhẹn mở nắp hộp. Một phong thư màu trắng đập ngay vào mắt, phong thư vẫn còn mới, Mạc Yên cẩn thận mở ra, ngón tay hơi run rẩy, trong lòng bỗng thấy hồi hộp.
Dòng chữ quen thuộc lướt qua ngay trước mắt, trái tim Mạc Yên khẽ run lên.
"Tiểu Yên của anh.
Thời khắc em đọc được lá thư này, có lẽ, anh đang ở một nơi rất xa, không còn ở bên cạnh em nữa. Anh chợt nghĩ, nếu như có thể quay trở về quá khứ, anh sẽ không hứa ở bên em trọn đời trọn kiếp, để rồi bây giờ không cách nào thực hiện được. Tin anh, ở bên em một ngày lại một ngày, là thứ mà nằm mơ anh cũng muốn, là ước mơ đẹp nhất, cũng là ước mơ xa vời nhất của anh. Có một câu anh muốn nói với em từ trước, từ rất lâu rồi nhưng vẫn không dám nói.
Xin lỗi em. Tiểu Yên. Tha thứ cho anh. Tha thứ cho sự hèn nhát và ích kỉ của anh. Những điều anh sắp nói dưới đây, có thể sẽ khiến em đau lòng, tức giận, thậm chí căm hận vì sự lừa dối trong một thời gian dài, vì những điều anh chỉ dám viết qua thư, một lá thư em còn chưa chắc sẽ đọc được.
Tiểu Yên. Anh nói dối em quá nhiều thứ.
Anh không phải là con một trong gia đình, anh còn có một người anh trai, một người anh sinh đôi giống anh như đúc. Anh ấy tên Đường Duệ. Hai người bọn anh giống y hệt nhau, chỉ trừ có màu mắt, của anh ấy là màu đen, còn của anh là màu cà phê nhạt. Anh hai là người lạnh lùng, ít nói ít cười, nhưng trái tim rất ấm áp, luôn quan tâm đến anh. Từ khi cha mẹ anh mất sớm, bọn anh sống cùng ông nội, cũng là một tay anh hai chăm sóc bảo vệ anh. Ông nội rất nghiêm khắc, luôn bắt bọn anh học cái này cái kia, học rất nhiều thứ, để rồi có thể thừa kế khối tài sản khổng lồ trong tương lai.
Hồi nhỏ sức khỏe anh không tốt, vừa sinh ra đã mắc bệnh tim, thân thể yếu ớt. Nhớ những ngày bé, ngày nào cũng phải truyền thuốc, anh chỉ có thể ở trong phòng bệnh, ăn ngủ, uống thuốc rồi đọc sách, ngày nào cũng lặp lại như thế. Ông nội không thích anh, vì anh quá yếu ớt, vì thế nên mọi tâm huyết và kì vọng của ông đều dồn lên anh hai. Trong khi anh nhàn nhã ngồi một chỗ, anh ấy lại bị huấn luyện nghiêm khắc, nhiều lần bị đánh chửi, rồi cũng vì thế mới dần trở nên thờ ơ lạnh nhạt. Em gặp anh ấy rồi, cũng nghĩ thế phải không?
Vẻ ngoài thì vậy thôi, bên trong anh ấy tốt lắm. Thời gian rảnh đều ở bên cạnh anh, sợ anh lo này lo kia rồi nghĩ quẩn. Nói ra cũng xấu hổ, hồi đó tinh thần anh không tốt. Đàn ông mà, ai chẳng có tính sĩ diện, chứng kiến anh hai càng ngày càng tài giỏi, còn anh lại giống như con thú nhỏ nuôi nhốt trong lồng kính, không tránh khỏi buồn bã. Ngày ngày bhìn nền nhà trắng toát trong bệnh viện, ngửi mùi thuốc sát trùng quen thuộc, sống dựa vào những viên thuốc đắt tiền đắng chát, có nhiều lúc anh nghĩ, mình sinh ra ở đây, rồi sớm muộn cũng chết đi ở đây. Bác sĩ nói anh nhiều lắm cũng chỉ sống được đến hai lăm tuổi. Số mệnh đã như vậy, anh cũng không cố chấp, chỉ có điều, anh đi rồi, chỉ còn lại anh hai một mình, anh ấy rồi phải làm sao. Anh không đành lòng, thực sự không đành lòng.
Tiểu Yên, em biết không. Từ khi anh sinh ra, anh đã sống trong bệnh viện, hàng ngày chứng kiến người đến người đi, một người ngày hôm trước vẫn còn cười đến vui vẻ, ngày hôm sau lại có thể đột ngột biến mất. Chứng kiến người thân của họ khóc đến tê tâm liệt phế, rồi lại nghĩ, nếu một ngày mình ra đi như vậy, có mấy người sẽ vì mình mà rơi nước mắt. Mỗi lần đêm xuống, anh ngồi co mình trong bóng tối, những lúc ấy, cảm thấy trống rỗng vô cùng. Anh biết, cảm giác đó gọi là cô đơn. Chỉ là anh không hiểu, anh có anh hai, có người thân, tại sao vẫn cảm thấy cô đơn như thế. Giống như bản thân chỉ là một thứ gì đó mơ hồ, không biết vì sao mình đến, không biết vì lý do gì mình tồn tại. Đến năm mười chín tuổi, anh xin ra làm trợ lý ở một phòng khám nhỏ, ban đầu anh hai không cho phép, nhưng cũng không dám to tiếng vì sợ bệnh tình anh tái phát, rồi đến cuối cùng cũng phải thỏa hiệp. Anh không biết tại sao mình làm thế, có lẽ chỉ vì muốn ra khỏi nơi này, chỉ vì nếu như không kiếm việc gì đó để làm, ngoài anh hai ra, trên cõi đời này, anh đã không còn thứ gì để lưu luyến nữa. Anh đã nghĩ, mình sẽ mãi sống cuộc sống vô vị và tăm tối như vậy
Cho đến khi gặp em
Cho đến khi gặp em, Tiểu Yên. Một lần là tình cờ, nhiều lần là duyên phận. Em biết không, đó là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy, thì ra ông trời cũng không quá tàn nhẫn với anh, còn cho anh được gặp em. Không biết có phải anh tiếp xúc với ít người quá hay không, mà anh chưa thấy cô gái nào như em cả, vừa lạnh lùng, bướng bỉnh lại cố chấp, đã quyết định chuyện gì là không dễ thay đổi. Tiểu Yên, em biết thời gian đầu quen nhau, anh đã nghĩ em giống gì không. Giống như cây xương rồng đầy gai nhọn, lúc nào cũng xây một lớp phòng bị không cho người khác đến gần, không cho người khác đi vào trái tim mình.
Bởi vì, em sợ rằng nếu như mình mở lòng, rồi sẽ bị tổn thương, có đúng không?
Anh biết. Em trái ngược với anh. Từ nhỏ đã phải một mình lăn lội, gặp nhiều loại người, trải qua nhiều chuyện. Rõ ràng mới là cô gái nhỏ mười tám tuổi, lại giống như một người đã trải đời, đáy mắt lúc nào cũng cất chứa suy tư. À, lúc đầu anh còn ngờ ngợ, mãi về sau mới nhận ra, tại sao lần đầu gặp nhau anh đã thấy em thân thiết như thế. Cũng là vì, Tiểu Yên, em rất giống một người, anh hai anh. Cũng là kiểu người bên ngoài lạnh nhạt, bên trong ấm áp, thậm chí còn có chút phản nghịch. Giữa ba chúng ta, điểm chung duy nhất là, đều cảm thấy cô đơn. Em, anh, hay anh hai cũng thế. Những kẻ cô đơn đến với nhau, đó là lẽ tự nhiên, có phải không?
Tiểu Yên, em có nhớ, thời gian đầu tiên quen nhau, anh đã mất bao nhiêu công sức mới khiến em tin tưởng một chút. Thật nhẫn tâm mà. Những cũng thật may, thật may là anh không bỏ cuộc, bởi vì em bây giờ, cũng có thích anh chút chút rồi, có phải không?
Một chút thôi cũng được, một chút là quá đủ rồi, anh không tham lam đâu. Tiểu Yên, anh sẽ không nói với em ba từ đó ở trên thư nữa, vì anh nghĩ rằng em đã biết, tình cảm của anh đối với em. Anh thể hiện rõ như vậy cơ mà, đến mấy tên ngốc trong hội còn biết. Thật ra thì anh cũng không rõ, em bình thường thông minh như vậy, đến mấy chuyện tình cảm lại ngốc nghếch, không biết là có nhận ra không nữa.
Chỉ là, em nhận ra cũng được, không nhận ra cũng được. Tiểu Yên, là anh sai rồi, anh không nên động lòng, cũng không nên hi vọng em cũng có tình cảm với anh. Nếu như em cũng như vậy, đến khi anh rời đi, em nhất định sẽ đau lòng. Anh không muốn em đau lòng. Anh cũng không biết nữa, vừa muốn em yêu anh, vừa muốn em đừng yêu anh, lúc nào cũng nói em mâu thuẫn, thật ra chính bản thân anh mới là người mâu thuẫn nhất.
Bác sĩ nói anh không sống được đến năm hai lăm tuổi, anh chưa hề nghi ngờ. Sức khỏe anh yếu dần qua từng ngày, tất cả đều là nhờ uống và truyền thuốc, rồi điều trị, rồi phẫu thuật. Anh đã từng không quan tâm lắm, thậm chí anh còn nghĩ, hai mươi lăm năm với một kẻ vô dụng, như thế là quá nhiều. Thế mà, đến khi gặp em, em biết không. Lần đầu tiên, anh hi vọng mình có thể sống lâu thêm một chút, hi vọng những lời ông bác sĩ nói đó là sai. Chắc hẳn là sai thật, vì mỗi lần ở bên em anh cảm thấy rất khỏe mạnh, rất vui vẻ, có khi suốt hai tuần liền cơn đau tim vẫn không tái phát. Chỉ cần có em bên cạnh, nhìn thấy em vui vẻ, anh sẽ qua khỏi, sẽ bình an, giống như một kì tích. Anh sẽ bày tỏ với em, rồi chúng ta hẹn hò, một năm, hai năm, ba năm, làm những việc em muốn làm, đi những nơi em muốn đi, mãi mãi không chia cách, anh đã nghĩ như thế đấy, đúng hơn thì, đã hi vọng như thế. Anh từng nghe em nói, không tin vào số phận, chỉ tin vào bản thân mình. Anh cũng vậy, anh tin rằng chỉ cần mình cố gắng, chuyện gì cũng có thể vượt qua.
Tiểu Yên. Em là động lực sống của anh. Từ khi gặp em, bác sĩ cũng nói thể trạng anh có chuyển biến tốt, anh càng thêm chăm chỉ luyện tập, uống thuốc cũng đúng giờ. Có lẽ... có lẽ... mọi chuyện sẽ ổn, tất cả đều sẽ ổn.
Tiểu Yên, ngày hôm nay anh lại thấy đau, đã lâu lắm rồi bệnh tình không tái phát nặng như vậy. Cũng may lúc đó em không ở đây, nếu không, anh không biết phải đối mặt với em như thế nào nữa. Khi cơn đau vừa dứt, trái tim vẫn đập loạn, anh đã nghĩ. Em là một cô gái tốt, mạnh mẽ, quật cường lại xinh đẹp, ít nhất thì, nên quen một người nào đó, một người đàn ông khỏe mạnh có thể bảo vệ em. Suy nghĩ đó chỉ mới thoáng qua, không hiểu sao anh đã thấy sợ. Tưởng tượng đến cái ngày em ở trong vòng ôm của người đàn ông khác, cười với anh ta, làm nũng với anh ta, anh suýt chút nổi điên, trái tim lại đau nhói. Không phải vì bệnh, là vì em. Anh không muốn, không muốn điều đó xảy ra một chút nào. Anh lại nghĩ, nếu như không thể bảo vệ em, thì cũng phải túc trực bên cạnh em, để những tên khác không có cơ hội, hay ít nhất, cũng phải cố gắng thử một lần
Anh giấu bác sĩ, giấu anh hai đi học võ. Tim anh không tốt, không thể dùng quá nhiều sức lực, cũng không được vận động mạnh. Lần đầu tiên, rất mệt mỏi, trái tim đau nhói, nhưng anh mặc kệ, anh thầm động viên rằng mình có thể làm được, thầm nghĩ. Nếu như anh không làm được, anh sẽ mất em. Mà anh thì, không muốn mất em.
A Bảo thích em, em có nhận ra không. Ánh mắt của cậu ta nhìn em, tràn đầy lệ thuộc và chiếm hữu. Anh ghét cái cách cậu ta nhìn em như vậy, và hình như, cậu ta cũng chẳng ưa gì anh. Cũng phải, hai người đàn ông cùng thích một người, sao có thể cho nhau sắc mặt tốt
Tiểu Yên. Ngày hôm nay, tim anh lại đau, anh có uống thuốc, nhưng vẫn không đỡ, anh vừa đau, lại vừa sợ. Chưa bao giờ anh sợ những cơn đau đến như vậy. Sợ em nhìn thấy anh của những lúc đó, sợ rằng đột nhiên có một ngày, anh ra đi mà không kịp nói lời tạm biệt
Anh hai đã phát hiện ra, phát hiện bệnh tình của anh ngày một chuyển biến xấu. Anh ấy bắt anh vào bệnh viện, anh không chịu. Đương nhiên không chịu được, nếu như anh đi mất; biết ăn nói thế nào với em. Anh hai nói, làm sao mà giấu em mãi được. Cũng phải, làm sao mà giấu em mãi được, anh biết, đều biết. Nhưng biết làm sao đây, cho anh một chút tự tôn cuối cùng, anh không muốn em biết, không muốn em chứng kiến anh yếu đuối.
Tiểu Yên, mấy ngày nay, anh suy nghĩ rất nhiều, hai đêm liền không ngủ, cuối cùng đã nhờ anh hai làm một việc vô lý nhất trên đời. Nếu như em biết, người khác biết, có lẽ đều sẽ nói anh là kẻ điên. Anh điên mất rồi, thật sự điên mất rồi.
Em biết không, anh nhờ anh ấy, giả làm anh. Điên rồ lắm đúng không? Tiểu Yên, anh không biết mình phải làm gì nữa. Những ngày này, tần suất của những cơn đau ngày một dày đặc. Anh nói dối em phải đi công tác xa, trong khi chính mình nằm trên giường bệnh, chịu đựng từng cơn đau và những đợt khó thở. Nhìn thấy em cười tiễn anh, nói anh phải tự chăm sóc chính mình, anh thế nào cũng không thể nói ra miệng, nói ra hết tất cả. Anh hai không đồng ý, lúc ban đầu, anh ấy ngay cả nghĩ cũng không thèm, lập tức cự tuyệt. Không hiểu sao mấy ngày sau, anh ấy lại đồng ý, anh ấy chưa bao giờ từ chối bất cứ việc gì anh yêu cầu. Anh cảm thấy vui mừng, đồng thời lại buồn bã, không thể nào hiểu nổi, hình như, anh sai rồi.
Từ đó, hai người bọn anh hoán đổi cho nhau. Những khi anh khỏe mạnh, sẽ ở bên cạnh em, thời khắc anh phát bệnh, đều là anh hai thay thế anh. Ngoại hình và giọng nói của bọn anh giống nhau như đúc, sợ em phát hiện ra, anh còn bảo anh hai học nấu ăn, học cách nói chuyện nhẹ nhàng.
Em có nghi ngờ, đúng như anh nghĩ, nhưng khi anh nói anh là con một, em lập tức không hỏi nữa. Nghe được tin đó, anh thở phào, không hiểu sao lại cảm thấy có chút không vui. Đấy, anh vừa hèn nhát, lại ích kỉ nữa.
Tất cả đều do anh, là do anh dựng nên một mối quan hệ phức tạp như vậy. Em không phát hiện điều gì bất thường, chỉ là, có một vấn đề
Danh sách chương