Chương 1577: Quá Khứ, Hiện Tại, Và Tương Lai
Đi khó khăn qua mặt nước tĩnh lặng, được yếu ớt thắp sáng bởi Ánh Sáng Dẫn Đường, Sunny nhìn chằm chằm phản chiếu tơi tả của mình. Một nụ cười nham hiểm khiến môi cậu vặn vẹo thành một đường cong.
“Nhìn chúng ta kìa...gần đến vạch đích rồi, và vẫn chưa đến gần cảnh ngã lăn ra mà chết.”
Tình hình này khá là không quen thuộc. Thường thì, Sunny sẽ ở ngay ngưỡng cửa tử vong, hay thậm chí là bước qua một chân rồi. Nhưng mà cậu hiện tại phải nói là lành lặn đến kì lạ. Chắc rồi, cậu đã bị hành hạ bởi rất nhiều Sinh Vật Ác Mộng đáng sợ trên đường đến Cửa Sông – nhưng mà, trạng thái hiện tại của cậu là không hề tệ bằng trạng thái cậu thường có vào những giờ phút như này.
Cậu đã gặp may, hay là sự lì lợm của cậu cuối cùng đã đến mức độ không lý lẽ mà đơn giản là quá khó để bất cứ thứ gì có thể hạ gục cậu mà không trực tiếp giết chết cậu đi? “Ừ thì, dù sao đi nữa...không có phàn nàn gì hết. Vậy thì, hoàn thành việc này thôi...”
Phản chiếu của cậu không trả lời, để Sunny trong sự im lặng yên bình. Cậu thoáng thấy bất an vì không có ai châm chọc đáp trả, nhưng rồi nhớ lại Tội Lỗi An Ủi đã không còn nữa. Tâm trí cậu sau thời gian thật dài đã không còn bị ám ảnh bởi những tiếng thì thầm muốn khiến người ta điên lên của nó nữa.
Nó cảm giác...rất kì lạ.
‘Đại khái là...yên bình?’
Giờ khi lời nguyền rủa đeo bám cậu đã không còn, Sunny nhận ra bản thân đã liên tục hứng chịu áp lực mà thậm chí còn không phát hiện. Sức đề kháng tâm trí của cậu đã ngăn ngừa những tiếng thì thầm tà ác kia thật sự khiến cậu điên rồ – nhưng mà hành động chống lại sự mất đi lý trí đó đã đặt một gánh nặng lên đầu óc cậu.
Gánh nặng đó đã biến mất, khiến cậu có một cảm giác nhẹ nhõm tràn trề.
Nhưng mà, cậu cũng kiệt sức, và vô cùng lung lay bởi những bí mật mà bản thân đã biết được. Đó là một sự pha trộn cảm xúc kì lạ.
‘Từng bước một thôi.’
Sunny tiếp tục đi về phía hình dạng mơ hồ dâng lên từ nước ở phía xa. Trong lúc cậu làm vậy, cậu ngẫm nghĩ về bản thân và về Hoàng Tử Điên Rồ...về tất cả những phiên bản của bản thân và của Hoàng Tử Điên Rồ mà đã đến được Cửa Sông vào những vòng trước.
Làm sao mà Sunny – cậu của hiện tại – là người duy nhất đi xa được đến vậy?
‘Thật sự thì câu trả lời chắc cũng đơn giản mà thôi.’
Tìm đến lối vào Cửa Sông bên trong Nguồn đã là khó đến khó tả. Nhưng mà qua được bước đó...
Để đến trái tim của Cửa Sông, người ta phải có ba thứ. Đầu tiên là một linh hồn không có sự Hắc Hóa – đã được Chìa Khóa Cửa Sông khiến cho khả thi. Bản thân yêu cầu đó đã buộc cậu phải Ô Uế, xâm lấn một vòng khác của Dòng Sông Vĩ Đại, và dùng nhiều thế kỷ tích lũy năng lực và kiến thức.
Nhưng mà, nó cũng là thứ dễ nhất trong cả ba.
Yêu cầu thứ hai là khả năng vượt qua mê cung đá mà là biên giới của hồ bên trong mà không rơi trở lại vòng những vòng của Dòng Sông Vĩ Đại. Sunny làm vậy không quá khó khăn, nhưng mà đó chỉ là vì Ánh Sáng Dẫn Đường và Tên Thật mà Tra Tấn đã đưa cho Cassie. Đã mất bao nhiêu vòng để bộ đôi Tai Ương mưu mô kia biết được cái Tên Thật đó?
Cậu không biết, nhưng mà thứ cậu biết thì là câu chuyện của Ác Mộng này là câu chuyện về sự tích lũy kiến thức chậm chạp. Hoàng Tử Điên Rồ và Tra Tấn sống sót càng nhiều vòng, thì họ càng có thể chuẩn bị tốt hơn cho vòng cuối cùng.
Yêu cầu thứ ba có lẽ là ghê gớm nhất, hoàn toàn phụ thuộc vào sự tích lũy đó. Đó là không có khát vọng quay trở lại và bắt đầu một vòng mới.
Thậm chí bây giờ, Sunny có thể quay đầu, trở lại mê cung đá, và quay trở lại Dòng Sông Vĩ Đại. Nhưng mà, cậu không muốn, và không có nguyên nhân để làm vậy...bởi vì Hoàng Tử Điên Rồ và Tra Tấn đã sắp xếp để Ác Mộng này kết thúc hoàn hảo, với mọi thành viên của tổ đội – và Nephis – sống sót thử thách đáng sợ của nó.
Đã mất bao nhiêu lần để họ học cách thao túng toàn bộ những sự kiện trong vòng này có lợi cho họ? Có lẽ là quá nhiều để có thể đếm được. Và đó là nguyên nhân mà Sunny không bị cám dỗ bắt đầu lại, nhắm đến một kết quả tốt hơn, ít đau lòng hơn.
Nói ngắn gọn...
Sunny đã đi xa được đến vậy là vì cậu là người thừa kế và người hưởng lợi từ vô số phiên bản trong quá khứ của bản thân mà đã thất bại.
Vậy thì, nó khá phù hợp khi mà cậu chỉ có thể đến được trái tim của Cửa Sông bằng cách quên đi toàn bộ chúng.
Và khá buồn.
...Không lâu sau đó, cậu có thể nhìn thấy hình dạng hắc ám kia rõ ràng hơn. Trong lúc nó để lộ bản thân, một biểu hiện kì lạ xuất hiện trên mặt cậu.
Ở phía trước cậu...môt ngọn núi đá đen vươn lên từ nước đọng của hồ ẩn giấu, cao đến trong hắc ám. Dốc núi sần sùi gần như dựng đứng, và nó có hai đỉnh, một bị vỡ, và một sắc bén như mũi giáo.
Vây quanh bởi nước, ngọn núi hắc ám trông cô độc trong Cửa Sông trống rỗng, bao la này.
Nó cũng tỏa ra một áp lực có thể cảm nhận rõ ràng, khiến Sunny rên rỉ và rùng mình trong sợ hãi.
‘Cái quái gì...’
Sunny lưỡng lự vài giây, nhìn chăm chú đỉnh núi và tự hỏi liệu mình có phải leo nó hay không. Nhưng rồi, cậu phát hiện một vết nứt rộng, dọc đứng ở chân núi.
Nó trông như một lối vào.
Hít sâu, Sunny mỉm cười âm u và tiến vào đó. Đi qua ngưỡng cửa đó, cậu chìm vào hắc ám bên trong ngọn núi và thấy bản thân trong một đường hầm dài, ngoằn ngoèo.
Có nước chảy dưới chân cậu, trôi đến đâu đó sâu bên trong, và những bức tường xung quanh cậu sần sùi, không bị thứ công cụ gì chạm đến cả.
‘Không hề ghê rợn chút nào cả.’
Không biết tại sao, Sunny cảm thấy...trang nghiêm. Như thể ngọn núi cậu vừa tiến vào là một nơi tôn kính – một nơi mà thánh thiện hơn bất cứ ngôi đền nào cậu từng đến, và vì vậy cũng là thần thánh hơn.
Có lẽ cậu đã chỉ có thể tiến vào nó vì ngọn lửa thần thánh cháy trong inh hồn mình.
Nhưng mà cùng lúc, bản chất tôn nghiêm của ngọn núi hắc ám này kì lạ là có cảm giác thương tiếc.
Cau mày, Sunny nắm chặt Ánh Sáng Dẫn Đường và đi sâu hơn vào đường hầm.
Cậu đi vài giây – hoặc có lẽ là vĩnh hằng – trước khi những bức tường của đường hầm rộng ra, mở ra đến một hang động to lớn.
Và ngay khi Sunny tiến vào hang động đó...
Cậu đột nhiên mù lòa.
Viên pha lê phát sáng của Ánh Sáng Dẫn Đường bị hắc ám nuốt chửng, và cậu mất đi khả năng nhìn xuyên qua nó. Nhưng mà thứ khiến Sunny giật mình nhất, thì đó không phải là hắc ám nguyên tố, đích thực kia đã lấy đi thị giác của cậu.
Mà là cậu vẫn đang bị vây quanh bởi những cái bóng sâu đậm, thứ mà như là gia đình của cậu. Chỉ là những cái bóng này không còn đáp lại cậu nữa, như thể bị khuất phục bởi một tồn tại khác, hùng mạnh và khủng khiếp hơn nhiều.
Ít nhất thì giác quan bóng của cậu vẫn còn.
Vì vậy, cậu có thể cảm nhận gì đó to lớn di chuyển trong hắc ám – trước mặt cậu, đằng sau cậu. Toàn bộ xung quanh cậu.
Trườn bò như thân thể của một con rắn khổng lồ.
Rùng mình, Sunny nắm chặt Ánh Sáng Dẫn Đường và hơi hạ thấp nó, sẵn sàng tự vệ...
Vào lúc này, một giọng nói khủng khiếp vang lên từ hắc ám, bao bọc cậu như một tiếng rít của vực thẳm không ánh sáng:
“Quay trở lại.”
Sunny không tự chủ thốt lên, một khát vọng gần như áp đảo khiến cậu muốn quỳ xuống dưới quyền uy lạnh lẽo của giọng nói tà ác đó.
Cậu đứng không vững, tựa vào Ánh Sáng Dẫn Đường để chống đỡ. Một tiếng rên rỉ tra tấn thoát khỏi môi cậu, nhưng cuối cùng, Sunny bằng cách nào đó vẫn đang đứng.
‘Chết tiệt...’
Cậu thầm chửi thề và nghiến răng, nhìn mù lòa vào trong hắc ám.
Những cái bóng không đáp lại kêu gọi của cậu.
Sunny cảm giác...kì lạ là bị phản bội bởi sự im lặng của chúng.
Giọng nói khủng khiếp kia lại vang lên, khiến cậu rùng mình:
“Rời khỏi.”
Sunny nhăn nhó.
Rồi, cậu thở dài, và trả lời bằng giọng âm u:
“...Mày biết là có thể ngừng biểu diễn rồi mà ha.”
Có vài giây im lặng, rồi giọng nói kia lại vang lên.
Lần này, nó không còn nghe như tiếng rít của bản thân vực thẳm. Thay vì đó, nó khá là nhân loại, mặc dù vẫn kì lạ là đến từ mọi phía.
Giọng nói kia bật cười.
“A... Chết tiệt thật. Tao thật sự muốn biểu diễn một màn thật tốt. Mày đúng là làm mất vui mà...”
Hắc ám thẩm thấu sự vang vọng lắng dần của tiếng cười không hài hước kia vài giây, rồi giọng nói thêm vào, giọng nói không tin nổi:
“Nhưng mà rồi, không thể thật sự trách mày. Dù sao thì, tao mơ hồ nhớ cuộc nói chuyện này. Hơi kì lạ, khi cuối cùng đã thấy bản thân ở phía còn lại của nó.”
Sunny nhăn nhó, một biểu hiện tiếc hận hiện lên gương mặt tái nhợt của cậu.
‘Nguyền rủa nó chứ. Đương nhiên là phải như này...tại sao lại không, đúng không hả?’
Cậu đã xử lý phiên bản quá khứ của bản thân. Hoàng Tử Điên Rồ đã không còn nữa.
Nhưng giờ thì...
Cũng có phiên bản tương lai của bản thân nữa.
Giọng nói kia – giọng nói của chính Sunny – vang lên điềm đạm từ hắc ám:
“Mày biết được từ khi nào vậy?”
Đi khó khăn qua mặt nước tĩnh lặng, được yếu ớt thắp sáng bởi Ánh Sáng Dẫn Đường, Sunny nhìn chằm chằm phản chiếu tơi tả của mình. Một nụ cười nham hiểm khiến môi cậu vặn vẹo thành một đường cong.
“Nhìn chúng ta kìa...gần đến vạch đích rồi, và vẫn chưa đến gần cảnh ngã lăn ra mà chết.”
Tình hình này khá là không quen thuộc. Thường thì, Sunny sẽ ở ngay ngưỡng cửa tử vong, hay thậm chí là bước qua một chân rồi. Nhưng mà cậu hiện tại phải nói là lành lặn đến kì lạ. Chắc rồi, cậu đã bị hành hạ bởi rất nhiều Sinh Vật Ác Mộng đáng sợ trên đường đến Cửa Sông – nhưng mà, trạng thái hiện tại của cậu là không hề tệ bằng trạng thái cậu thường có vào những giờ phút như này.
Cậu đã gặp may, hay là sự lì lợm của cậu cuối cùng đã đến mức độ không lý lẽ mà đơn giản là quá khó để bất cứ thứ gì có thể hạ gục cậu mà không trực tiếp giết chết cậu đi? “Ừ thì, dù sao đi nữa...không có phàn nàn gì hết. Vậy thì, hoàn thành việc này thôi...”
Phản chiếu của cậu không trả lời, để Sunny trong sự im lặng yên bình. Cậu thoáng thấy bất an vì không có ai châm chọc đáp trả, nhưng rồi nhớ lại Tội Lỗi An Ủi đã không còn nữa. Tâm trí cậu sau thời gian thật dài đã không còn bị ám ảnh bởi những tiếng thì thầm muốn khiến người ta điên lên của nó nữa.
Nó cảm giác...rất kì lạ.
‘Đại khái là...yên bình?’
Giờ khi lời nguyền rủa đeo bám cậu đã không còn, Sunny nhận ra bản thân đã liên tục hứng chịu áp lực mà thậm chí còn không phát hiện. Sức đề kháng tâm trí của cậu đã ngăn ngừa những tiếng thì thầm tà ác kia thật sự khiến cậu điên rồ – nhưng mà hành động chống lại sự mất đi lý trí đó đã đặt một gánh nặng lên đầu óc cậu.
Gánh nặng đó đã biến mất, khiến cậu có một cảm giác nhẹ nhõm tràn trề.
Nhưng mà, cậu cũng kiệt sức, và vô cùng lung lay bởi những bí mật mà bản thân đã biết được. Đó là một sự pha trộn cảm xúc kì lạ.
‘Từng bước một thôi.’
Sunny tiếp tục đi về phía hình dạng mơ hồ dâng lên từ nước ở phía xa. Trong lúc cậu làm vậy, cậu ngẫm nghĩ về bản thân và về Hoàng Tử Điên Rồ...về tất cả những phiên bản của bản thân và của Hoàng Tử Điên Rồ mà đã đến được Cửa Sông vào những vòng trước.
Làm sao mà Sunny – cậu của hiện tại – là người duy nhất đi xa được đến vậy?
‘Thật sự thì câu trả lời chắc cũng đơn giản mà thôi.’
Tìm đến lối vào Cửa Sông bên trong Nguồn đã là khó đến khó tả. Nhưng mà qua được bước đó...
Để đến trái tim của Cửa Sông, người ta phải có ba thứ. Đầu tiên là một linh hồn không có sự Hắc Hóa – đã được Chìa Khóa Cửa Sông khiến cho khả thi. Bản thân yêu cầu đó đã buộc cậu phải Ô Uế, xâm lấn một vòng khác của Dòng Sông Vĩ Đại, và dùng nhiều thế kỷ tích lũy năng lực và kiến thức.
Nhưng mà, nó cũng là thứ dễ nhất trong cả ba.
Yêu cầu thứ hai là khả năng vượt qua mê cung đá mà là biên giới của hồ bên trong mà không rơi trở lại vòng những vòng của Dòng Sông Vĩ Đại. Sunny làm vậy không quá khó khăn, nhưng mà đó chỉ là vì Ánh Sáng Dẫn Đường và Tên Thật mà Tra Tấn đã đưa cho Cassie. Đã mất bao nhiêu vòng để bộ đôi Tai Ương mưu mô kia biết được cái Tên Thật đó?
Cậu không biết, nhưng mà thứ cậu biết thì là câu chuyện của Ác Mộng này là câu chuyện về sự tích lũy kiến thức chậm chạp. Hoàng Tử Điên Rồ và Tra Tấn sống sót càng nhiều vòng, thì họ càng có thể chuẩn bị tốt hơn cho vòng cuối cùng.
Yêu cầu thứ ba có lẽ là ghê gớm nhất, hoàn toàn phụ thuộc vào sự tích lũy đó. Đó là không có khát vọng quay trở lại và bắt đầu một vòng mới.
Thậm chí bây giờ, Sunny có thể quay đầu, trở lại mê cung đá, và quay trở lại Dòng Sông Vĩ Đại. Nhưng mà, cậu không muốn, và không có nguyên nhân để làm vậy...bởi vì Hoàng Tử Điên Rồ và Tra Tấn đã sắp xếp để Ác Mộng này kết thúc hoàn hảo, với mọi thành viên của tổ đội – và Nephis – sống sót thử thách đáng sợ của nó.
Đã mất bao nhiêu lần để họ học cách thao túng toàn bộ những sự kiện trong vòng này có lợi cho họ? Có lẽ là quá nhiều để có thể đếm được. Và đó là nguyên nhân mà Sunny không bị cám dỗ bắt đầu lại, nhắm đến một kết quả tốt hơn, ít đau lòng hơn.
Nói ngắn gọn...
Sunny đã đi xa được đến vậy là vì cậu là người thừa kế và người hưởng lợi từ vô số phiên bản trong quá khứ của bản thân mà đã thất bại.
Vậy thì, nó khá phù hợp khi mà cậu chỉ có thể đến được trái tim của Cửa Sông bằng cách quên đi toàn bộ chúng.
Và khá buồn.
...Không lâu sau đó, cậu có thể nhìn thấy hình dạng hắc ám kia rõ ràng hơn. Trong lúc nó để lộ bản thân, một biểu hiện kì lạ xuất hiện trên mặt cậu.
Ở phía trước cậu...môt ngọn núi đá đen vươn lên từ nước đọng của hồ ẩn giấu, cao đến trong hắc ám. Dốc núi sần sùi gần như dựng đứng, và nó có hai đỉnh, một bị vỡ, và một sắc bén như mũi giáo.
Vây quanh bởi nước, ngọn núi hắc ám trông cô độc trong Cửa Sông trống rỗng, bao la này.
Nó cũng tỏa ra một áp lực có thể cảm nhận rõ ràng, khiến Sunny rên rỉ và rùng mình trong sợ hãi.
‘Cái quái gì...’
Sunny lưỡng lự vài giây, nhìn chăm chú đỉnh núi và tự hỏi liệu mình có phải leo nó hay không. Nhưng rồi, cậu phát hiện một vết nứt rộng, dọc đứng ở chân núi.
Nó trông như một lối vào.
Hít sâu, Sunny mỉm cười âm u và tiến vào đó. Đi qua ngưỡng cửa đó, cậu chìm vào hắc ám bên trong ngọn núi và thấy bản thân trong một đường hầm dài, ngoằn ngoèo.
Có nước chảy dưới chân cậu, trôi đến đâu đó sâu bên trong, và những bức tường xung quanh cậu sần sùi, không bị thứ công cụ gì chạm đến cả.
‘Không hề ghê rợn chút nào cả.’
Không biết tại sao, Sunny cảm thấy...trang nghiêm. Như thể ngọn núi cậu vừa tiến vào là một nơi tôn kính – một nơi mà thánh thiện hơn bất cứ ngôi đền nào cậu từng đến, và vì vậy cũng là thần thánh hơn.
Có lẽ cậu đã chỉ có thể tiến vào nó vì ngọn lửa thần thánh cháy trong inh hồn mình.
Nhưng mà cùng lúc, bản chất tôn nghiêm của ngọn núi hắc ám này kì lạ là có cảm giác thương tiếc.
Cau mày, Sunny nắm chặt Ánh Sáng Dẫn Đường và đi sâu hơn vào đường hầm.
Cậu đi vài giây – hoặc có lẽ là vĩnh hằng – trước khi những bức tường của đường hầm rộng ra, mở ra đến một hang động to lớn.
Và ngay khi Sunny tiến vào hang động đó...
Cậu đột nhiên mù lòa.
Viên pha lê phát sáng của Ánh Sáng Dẫn Đường bị hắc ám nuốt chửng, và cậu mất đi khả năng nhìn xuyên qua nó. Nhưng mà thứ khiến Sunny giật mình nhất, thì đó không phải là hắc ám nguyên tố, đích thực kia đã lấy đi thị giác của cậu.
Mà là cậu vẫn đang bị vây quanh bởi những cái bóng sâu đậm, thứ mà như là gia đình của cậu. Chỉ là những cái bóng này không còn đáp lại cậu nữa, như thể bị khuất phục bởi một tồn tại khác, hùng mạnh và khủng khiếp hơn nhiều.
Ít nhất thì giác quan bóng của cậu vẫn còn.
Vì vậy, cậu có thể cảm nhận gì đó to lớn di chuyển trong hắc ám – trước mặt cậu, đằng sau cậu. Toàn bộ xung quanh cậu.
Trườn bò như thân thể của một con rắn khổng lồ.
Rùng mình, Sunny nắm chặt Ánh Sáng Dẫn Đường và hơi hạ thấp nó, sẵn sàng tự vệ...
Vào lúc này, một giọng nói khủng khiếp vang lên từ hắc ám, bao bọc cậu như một tiếng rít của vực thẳm không ánh sáng:
“Quay trở lại.”
Sunny không tự chủ thốt lên, một khát vọng gần như áp đảo khiến cậu muốn quỳ xuống dưới quyền uy lạnh lẽo của giọng nói tà ác đó.
Cậu đứng không vững, tựa vào Ánh Sáng Dẫn Đường để chống đỡ. Một tiếng rên rỉ tra tấn thoát khỏi môi cậu, nhưng cuối cùng, Sunny bằng cách nào đó vẫn đang đứng.
‘Chết tiệt...’
Cậu thầm chửi thề và nghiến răng, nhìn mù lòa vào trong hắc ám.
Những cái bóng không đáp lại kêu gọi của cậu.
Sunny cảm giác...kì lạ là bị phản bội bởi sự im lặng của chúng.
Giọng nói khủng khiếp kia lại vang lên, khiến cậu rùng mình:
“Rời khỏi.”
Sunny nhăn nhó.
Rồi, cậu thở dài, và trả lời bằng giọng âm u:
“...Mày biết là có thể ngừng biểu diễn rồi mà ha.”
Có vài giây im lặng, rồi giọng nói kia lại vang lên.
Lần này, nó không còn nghe như tiếng rít của bản thân vực thẳm. Thay vì đó, nó khá là nhân loại, mặc dù vẫn kì lạ là đến từ mọi phía.
Giọng nói kia bật cười.
“A... Chết tiệt thật. Tao thật sự muốn biểu diễn một màn thật tốt. Mày đúng là làm mất vui mà...”
Hắc ám thẩm thấu sự vang vọng lắng dần của tiếng cười không hài hước kia vài giây, rồi giọng nói thêm vào, giọng nói không tin nổi:
“Nhưng mà rồi, không thể thật sự trách mày. Dù sao thì, tao mơ hồ nhớ cuộc nói chuyện này. Hơi kì lạ, khi cuối cùng đã thấy bản thân ở phía còn lại của nó.”
Sunny nhăn nhó, một biểu hiện tiếc hận hiện lên gương mặt tái nhợt của cậu.
‘Nguyền rủa nó chứ. Đương nhiên là phải như này...tại sao lại không, đúng không hả?’
Cậu đã xử lý phiên bản quá khứ của bản thân. Hoàng Tử Điên Rồ đã không còn nữa.
Nhưng giờ thì...
Cũng có phiên bản tương lai của bản thân nữa.
Giọng nói kia – giọng nói của chính Sunny – vang lên điềm đạm từ hắc ám:
“Mày biết được từ khi nào vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương