Chương 1576: Thì Thầm Đáng Sợ

Sunny phải hủy diệt Tội Lỗi An Ủi trước khi những hạt giống Hắc Hóa được gieo vào linh hồn cậu. Nếu cậu có thể hủy diệt âm hồn kia trước khi việc đó xảy ra, thì những âm mưu mà Hoàng Tử Điên Rồ đã gầy dựng để sống trở lại sẽ bị phá hỏng, và Sunny sẽ được tiếp tục tồn tại.

Nếu cậu thất bại, Hoàng Tử Điên Rồ sẽ trở lại, nuốt lấy cậu trong quá trình đó.

‘Thằng khốn kiếp ghê tởm kia...’

Âm hồn của thanh cười bật cười trong lúc nhìn cậu.

“Ôi, chu choa. Mày không định làm gì tồi tệ với tao, phải không hả?”

Sunny u ám lườm hắn, rồi nhìn thanh jian xinh đẹp trong tay.

Đặt Ánh Sáng Dẫn Đường lên nước, cậu quấn cả sáu cái bóng quanh bản thân và nắm lấy lưỡi kiếm ngọc, dùng toàn bộ sức mạnh phi nhân loại để cố gắng bẻ gãy nó trên đầu gối.

Tội Lỗi An Ủi không chỉ cực kì bền bỉ, mà cũng cực kì sắc bén. Bất chấp Vỏ Cẩm Thạch, Sunny không thể cầm nó đàng hoàng mà không mất những ngón tay của mình...và kể cả nếu có thể đi nữa, thì sức mạnh của cậu có vẻ là không đủ để bẻ gãy thanh kiếm nguyền rủa này.

Mặc dù cơ bắp cậu như muốn rách, thanh jian chỉ cong đi, nhưng không bị bẻ gãy. Ngay khi Sunny thả nó ra, thanh kiếm dội ngược trở lại, hoàn toàn thẳng băng như lúc ban đầu.

‘Có lẽ...mình nên cố thoát trở lại đến dưới ánh mắt của hộ vệ hồ kia...’

Nhưng không, đó sẽ chỉ dẫn đến cái chết của cậu mà thôi. Tội Lỗi An Ủi là một phần của cậu, và giờ khi Chìa Khóa Cửa Sông đã bị hủy diệt, hộ vệ kia sẽ hủy diệt cả hai người bọn họ.

Âm hồn kia bật cười, quan sát nỗ lực của cậu với sự ghét bỏ.

“Đáng thương hại.”

Sunny bỏ qua cố gắng phá vỡ lưỡi kiếm ngọc và đứng thẳng người.

Rồi, cậu mỉm cười.

Cậu không đủ mạnh để bẻ gãy thanh kiếm chết tiệt này thì sao chứ? Cả màn biểu diễn vừa rồi dù sao chỉ là để thỏa mãn trí tò mò của cậu mà thôi.

Trước khi âm hồn kia có thể nói thêm gì, cậu thả ra những cái bóng khỏi cơ thể và ném thanh jian xinh đẹp đi.

Một giây sau đó, một bàn tay vươn ra từ một cái bóng của cậu, bắt lấy thanh kiếm nguyền rủa. Thánh bước ra từ nó, nắm thanh kiếm với sự duyên dáng hờ hững.

Là một Vượt Bậc Giả, Sunny có lẽ không đủ khỏe để bẻ gãy Tội Lỗi An Ủi. Nhưng may mắn là, cậu có một Ác Quỷ Vượt Giới Hạn trong tay...thậm chí là có hai chứ không chỉ một.

Sẽ dễ hơn nữa nếu cho Quỷ ăn luôn thanh kiếm, nhưng mà cậu lo là thứ nguyền rủa kia sẽ khiến con chằn háu ăn kia không tiêu. Nên, công việc hủy diệt món Ký Ức nham hiểm kia rơi vào tay Thánh.

Trong lúc sáu cái bóng quấn quanh hiệp sĩ duyên dáng, đôi mắt rubi của cô cháy lên ánh sáng đỏ sẫm. Âm hồn trợn to mắt.

“Ê, chờ một giây đã...”

Không để ý đến nó chút nào – hay nói đúng hơn là không có khả năng nhìn thấy nó – Thánh yên lặng đặt phần phẳng của lưỡi kiếm lên giáp ở cẳng chân, chậm rãi giơ lên cái khiên của mình, rồi dùng vành khiên đánh vào thanh kiếm nguyền rủa.

Một cơn cuồng phong tỏa ra từ điểm va chạm, và bề mặt hồ nước gợn sóng.

Tội Lỗi An Ủi rạn nứt, rồi nổ tung thành những mảnh ngọc trắng xinh đẹp, thứ mà sau đó tiêu tan thành cơn lốc tia sáng trắng những tia sáng đó rồi được hấp thụ vào trong cơ thể giống đá của Thánh.

Sunny nghe Ma Pháp thì thầm vào tai, nói cùng lời mà nó vừa nói chỉ vài phút trước:

[Ký Ức của bạn đã bị phá hủy.]

Gương mặt cậu hơi nhăn nhó. Mất Ký Ức không bao giờ có cảm giác tốt cả.

...Cũng có sự nhăn nhó trên mặt âm hồn thanh kiếm.

“Aargh! Aaah!”

Bóng ma kia co giật, la hét, và gập người lại.

Vài giây sau đó, có sự yên lặng.

Và rồi, sự yên lặng bị phá vỡ bởi tiếng cười trêu chọc.

“Ồ, ôi. Có vẻ như phá vỡ thanh kiếm...không làm được gì cả? Tao vẫn hoàn toàn khỏe mạnh. Ai biết được chứ hả?”

Tội Lỗi An Ủi đứng thẳng lên và nhìn chằm chằm Sunny với nụ cười ghét bỏ.

“Thằng ngu...mày thật sự nghĩ làm vậy sẽ được sao?”

Sunny im lặng nhìn nó chăm chú, gương mặt cậu tái nhợt và nghiệt ngã.

Âm hồn lắc đầu.

“Nếu dễ như vậy để xóa bỏ tao, thì mày nghĩ tao vẫn còn ở đây hay sao? A, Lạc khỏi Ánh Sáng...tao bây giờ là một phần tâm trí của mày rồi. Nguyên nhân khiến tao tồn tại có thể đã là món Ký Ức kia của mày, nhưng mà nguồn gốc...là mày. Nên, hủy diệt thanh kiếm kia thì được cái quái gì chứ?”

Nụ cười căm ghét dần biến mất khỏi gương mặt hắn, bị thay thế bởi biểu hiện lạnh lẽo và tăm tối.

Cũng có chút chán nản.

Tội Lỗi An Ủi thở dài.

Giờ thì, kết thúc trò khôi hài này thôi. Đã là...rất không vinh hạnh. Khi ở bên mày, lần nữa. Mặc dù phải thừa nhận, thứ tiếp theo cũng sẽ không dễ chịu gì...”

Nó mở miệng, như thể muốn nói gì đó...một sự thật tồi tệ nào đó mà sẽ khiến Sunny trở nên điên rồ và đầu độc linh hồn cậu với sự Hắc Hóa.

Nhưng trước khi nó có thể, Sunny tiến lên một bước, mặt đối mặt với âm hồn giật mình kia, và hơi nghiêng ra trước.

Rồi, cậu thì thầm vào tai nó...

Chỉ hai từ.

Những từ đầu tiên mà cậu đã nói sau khi chào tạm biệt Cassie ở Bờ Vực. Chúng là:

“Biến mất.”

Và lúc cậu nói chúng ra, thế giới run rẩy.

Ánh mắt của âm hồn hơi mở to ra – lần này là rất chân thành.

“Mày...”

Và rồi, nó biến mất.

Bị xóa bỏ, như thể chưa từng tồn tại.

Phần tan vỡ trong tâm trí Sunny đã không còn, mang đi kiến thức cấm kỵ về Hư Vô và toàn bộ những kí ức về những vòng trước đó cùng với nó.

Ngăn chặn Hoàng Tử Điên Rồ được sinh ra thêm lần nữa.

Được chữa lành khỏi lời nguyền mà đã đeo bám cậu kể từ những ngày đầu của Chiến Dịch Góc Nam, Sunny nhắm mắt một giây, rồi thở ra một hơi dài.

Rồi, cậu nhìn xuống.

Có một sợi dây mỏng cột quanh cổ cậu – cùng thứ dây mà đã dùng để may lại miệng của đám Không Giọng, một bầy Ác Ma Đồi Bại mà được dẫn bởi một con Ác Quỷ có tên là Sứ Giả Ô Uế. Sunny đã giết chúng ở Nam Cực, nhận được một Ký Ức trong lúc làm vậy.

Ký Ức đó là Tiếng Hét Nghẹn Ngào, một món bùa mà cậu thường dùng để tăng cường cho Thánh.

Món bùa đó có một pháp thuật thứ hai, thứ mà hiệp sĩ duyên dáng chưa từng có thể dùng đến.

[Lời Quyền Lực] Mô tả Pháp Thuật: "Một lời nói ra bởi chủ nhân của bùa này là một mệnh lệnh. Nếu được sinh ra từ sự yên lặng vĩ đại, thì lời quyền lực khó có thể bỏ qua. Nếu không, thì nó không có giá trị."

Thánh không bao giờ nói chuyện, nên [Lời Quyền Lực] là không được cô tận dụng. Còn Sunny thì, không bao giờ có thể im lặng một thời gian đủ dài để cho pháp thuật tích lũy đủ sự mạnh mẽ.

Người ta càng im lặng lâu, thì quyền lực của [Lời Quyền Lực] sẽ trở nên càng bá đạo.

Và vậy nên, biết bản thân có thể sẽ phải đối mặt với những âm mưu của Hoàng Tử Điên Rồ cách này hay cách khác, Sunny đã triệu hồi Tiếng Hét Nghẹn Ngào.

Đó là Ký Ức mà cậu đã triệu hồi lúc nói tạm biệt Cassie.

Và kể từ lúc đó, cậu đã không nói một lời nào cả.

Dòng Sông Vĩ Đại là dòng sông thời gian. Và vì vậy, khi đi trên nó, Sunny đã cho Tiếng Hét Nghẹn Ngào tích lũy rất nhiều sức mạnh...nhưng hơn nhiều như vậy, cậu đã tiến vào Cửa Sông trong lúc mang nó.

Thời gian không tồn tại trong Cửa Sông, có nghĩa là ở nơi này, một khoảnh khắc và một lúc vĩnh hằng là không khác gì nhau.

Một sự im lặng kéo dài vô tận là sẽ đáng sợ cỡ nào?

...Có vẻ như đủ đáng sợ để hoàn toàn hủy diệt Tội Lỗi An Ủi. Và đủ mạnh mẽ để cứu mạng Sunny.

Không cần phải duy trì sự im lặng nữa, cậu hít một hơi sâu, rồi thầm chửi thề.

‘Chết tiệt thật. Mày cút xuống địa ngục đi...tao à.’

Hoàng Tử Điên Rồ đã không còn.

Lần này, là mãi mãi.

Có nghĩa là Sunny đã tham gia câu lạc bộ kén thành viên mà Jet, Kai và Cassie đã ở trong. Cậu đã xóa sổ phiên bản độc ác của bản thân.

Cũng có nghĩa là con đường đến trái tim của Cửa Sông bây giờ hoàn toàn thông thoáng.

Nhặt lên Ánh Sáng Dẫn Đường, Sunny hủy đi Thánh và hướng về phía hình dạng mơ hồ dâng lên từ nước tăm tối của cái hồ quỷ dị này.

Bí mật cuối cùng của Mộ Ariel đang chờ đợi ở đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện