Chương 1531: Màu Sắc Của Bầu Trời
Với tâm trí yên bình lại, Sunny đã có thể quay lại việc dệt. Vì có Vương Miện Chạng Vạng, cậu không cần phải lo lắng về việc cạn kiệt tinh túy, và đã tạo ra những sợi chỉ với tốc độ nhanh hơn nữa.
Cảnh tượng cậu ngồi đó một mình, di chuyển hai cặp cánh tay bóng tối cùng với đôi tay của bản thân chắc chắn trông cực kì kì lạ – đặc biệt là vì những đồng đội cậu không thể nhìn thấy những sợi chỉ hắc ám quấn quanh những ngón tay cậu. Nhưng mà họ từ lâu đã quen với những việc kì lạ mà Sunny đôi lúc sẽ làm, nên họ chủ yếu để yên cho cậu.
Phá Xích di chuyền về phía hoàng hôn, chậm rãi để lại vùng nước bình minh bất tận đằng sau.
Cùng lúc, Sunny đang quan sát Cassie.
Cô gái mù không làm gì đáng nghi ngờ, xoa dịa những nỗi sợ hãi của cậu. Bất chấp những lời buộc tội đầy độc mà Tội Lỗi An Ủi không ngừng phun vào tai cậu, cô vẫn hoàn toàn bình thường. Cassie dùng nửa ngày điều khiể con thuyền, rồi đi làm những việc bình thường hoặc là nghỉ ngơi trong buồng.
Cô duy trì vẻ bình tĩnh và thân thiện khi ở cùng những thành viên của tổ đội, mặc dù có phần xa lánh. Cassie đã trở nên khá trầm mặc, từ lúc nào đó, nhưng mà cũng không phải là cô kín đáo và làm hết sức để không tham gia vào cuộc trò chuyện nào cả. Chỉ là cô có vẻ vui vẻ với việc im lặng lắng nghe, phần lớn thời gian, và chỉ nêu ý kiến khi có nguyên nhân làm vậy.
Khi Cassie ở một mình, cô vẫn từ tốn và bình tĩnh. Không có nhiều thứ để làm trong những ngày yên bình, nhưng mà cô hiếm khi nhàn rỗi. Không có ai để ý đến, cô gái mù đã tự mình đảm nhiệm nghĩa vụ duy trì con thuyền ở điều kiện tối ưu. Những người khác chậm trễ đến tham gia cùng cô, chia sẻ những việc làm lặt vặt trong lúc trò chuyện và cười đùa.
Bầu không khí trên boong thuyền được rửa sạch của Phá Xích là hài hòa và yên bình.
Cassie chỉ một mình khi cô quay trở lại buồng của mình để ngủ. Sunny cảm giác không chỉ hơi kì lạ – thậm chí là có lỗi – khi cử cái bóng theo dõi cô gái mù ở đó. Đương nhiên, cậu vẫn đảm bảo nhìn đi nơi khác khi cần, để không nhìn thấy gì không ổn. Nhưng dù vậy, đó vẫn là một tình huống kì lạ.
May mắn là, Cassie vẫn không làm gì để chứng minh những lời ám chỉ của Tội Lỗi An Ủi. Thứ kì lạ duy nhất mà Sunny phát hiện là cô đã có thói quen giữ nhật ký, từ lúc nào đó.
Cô gái mù đã mang theo một cuốn sổ bọc da với mình khi họ rời khỏi Thất Sủng, và chăm chỉ để lại những ghi chép ngắn ngủi trên trang giấy trước khi ngủ. Sunny không thật sự muốn đọc thứ cô viết! Mà cho dù có muốn thì cậu cũng không thể đọc được – không phải vì Cassie đã làm gì để khiến người khác khó nhìn đến nó, mà đơn giản là vì cô viết bằng chữ nổi braille.
Ngoài cuốn sổ bọc da, cô cũng mang theo tấm bảng đặc biệt dùng để ghi chép. Tấm bảng kia, có lẽ là đã được chế tạo đặc biệt cho cô bởi nghệ nhân nào đó ở Thất Sủng, bao gồm hai bộ phận được liên kết bởi một bản lề. Bằng cách mở ra tấm bảng đó, Cassie có thể đặt một tờ giấy vào trong, rồi có thể đâm ra những lỗ trên nó bằng một đầu bút bằng cách rê theo những khe có sẵn bên trên.
Bởi vì Cassie vô cùng thuần thục trong việc sống với Khiếm Khuyết của mình, đôi lúc dễ để quên mất cô bị mù. Nhưng mà đúng là vậy – những Kĩ Năng Phân Loại của cô có thể cho phép cô giảm đi những khía cạnh khó khăn nhất của bệnh trạng đó, nhưng mà nguyên nhân bên dưới thì vẫn còn đó.
Khi Cassie chỉ một mình, cô không thể mượn thị giác của người khác để nhìn trang giấy. Khả năng cảm nhận vài giây vào tương lai cũng không thể giúp cô nhìn ra đường mực trên giấy. Nên, trong những khoảnh khắc riêng tư này, cô chỉ có thể dùng biện pháp như vậy để đọc và viết.
Tách khỏi cô bởi vài tầng thuyền, và cả boong trên, Sunny nhìn đi khỏi dệt ma pháp lung linh và ngước lên bầu trời xinh đẹp.
Nó được tô điểm với cả triệu màu sắc sống động, ánh mặt trời rơi xuống đám mây rực rỡ. Những tán lá của cây tôn nghiêm nhẹ nhàng di chuyển, khiến ảnh dệt bóng tối trên bề mặt gỗ của con thuyền nhúc nhích.
Cúi xuống, cậu khẽ thở dài, và quay trở lại công việc.
Những ngày chậm chạp trôi qua.
Đến cuối cùng, họ rời khỏi phần của Dòng Sông Vĩ Đại nơi bình minh không bao giờ kết thúc. Bầu trời dần sáng lên, trở nên bao la và xanh lam đến hoàn hảo. Những đêm ở đây là dài hơn, với nước tỏa sáng mềm mại trong hắc ám hoàn toàn của bầu trời không ánh sao.
Trong lúc Dòng Sông Vĩ Đại thay đổi, những người đi trên dòng chảy bất tận của nó cũng thay đổi.
Kai cuối cùng không còn có vẻ rối loạn nữa, đã tiêu hóa được những sự thật kì lạ và phi thường của Ác Mộng Thứ Ba. Hắn đang âm thầm rèn luyện và chuẩn bị bản thân cho trận chiến đang đến gần, có lẽ là cảm giác tội lỗi vì đã không cùng trải qua những khó khăn mà bạn hắn đã phải chịu.
Jet thì đang rèn luyện và thí nghiệm với món vũ khí sương mù của mình, bắt lấy những linh hồn mới mỗi khi Phá Xích bị tấn công. Cô đang chậm rãi tìm hiểu cách dùng món vũ khí chết chóc kia để đạt được những kết quả thật sự khủng khiếp, đôi lúc khiến cả đồng minh của cô cũng phải ớn lạnh.
Bụng của Effie đang dần to hơn. Cô dùng phần lớn thời gian của mình giúp đỡ những người khác với công việc này nọ và chuẩn bị thức ăn. Nữ thợ săn vui vẻ và ra vẻ vô tư, nhưng Sunny có thể nhìn thấy những cảm xúc ảm đạm ẩn giấu đằng sau bộ dạng tươi sáng đó. Cô đang lo lắng về tương lai của đứa con mình, và phiền muộn vì cô không thể giúp đỡ đồng đội mình nhiều hơn.
Mordret...là Mordret. Không thể naof nói được tên khốn kia đang suy nghĩ hay cảm giác gì, nhưng mà hắn có vẻ hoàn toàn hài lòng với tình hình hiện tại. Thứ duy nhất mà khiến hắn thấy phiền là không có đủ sinh vật cho hắn giết, khiến hắn không thể hình thành thêm hồn tâm, tạo ra Phản Chiếu, rồi cho Phản Chiếu đi tàn sát và bạo loạn, từ đó nuôi nấng năng lực của chúng.
Cassie vẫn như thường, không gây chú ý. Thậm chí với Sunny quan sát cô kĩ càng, thì không có gì đặc biệt đáng nhắc đến về cô gái mù. Nếu có gì, thì cô có vẻ dần trở nên tự tin và năng động hơn trong lúc họ rời xa Chạng Vạng.
Và rồi là Nephis.
Mất vài tuần để cô khôi phục từ sự tra tấn tồi tệ của Khiếm Khuyết và quay trở lại trạng thái bình thường. Mắt cô đã lấy lại sự sống động trước đó của chúng, và biểu hiện của cô đã bỏ đi lớp vỏ vô cảm khi nhân tính bị đốt đi bởi ngọn lửa tàn nhẫn kia.
Sunny cảm thấy nhẹ nhõm khi Nephis đã quay lại là bản thân. Nhưng mà cậu cũng căng thẳng và bất an.
Bởi vì giờ cô đã như vậy, cậu không còn cớ gì để không nói chuyện với cô nữa.
Với tâm trí yên bình lại, Sunny đã có thể quay lại việc dệt. Vì có Vương Miện Chạng Vạng, cậu không cần phải lo lắng về việc cạn kiệt tinh túy, và đã tạo ra những sợi chỉ với tốc độ nhanh hơn nữa.
Cảnh tượng cậu ngồi đó một mình, di chuyển hai cặp cánh tay bóng tối cùng với đôi tay của bản thân chắc chắn trông cực kì kì lạ – đặc biệt là vì những đồng đội cậu không thể nhìn thấy những sợi chỉ hắc ám quấn quanh những ngón tay cậu. Nhưng mà họ từ lâu đã quen với những việc kì lạ mà Sunny đôi lúc sẽ làm, nên họ chủ yếu để yên cho cậu.
Phá Xích di chuyền về phía hoàng hôn, chậm rãi để lại vùng nước bình minh bất tận đằng sau.
Cùng lúc, Sunny đang quan sát Cassie.
Cô gái mù không làm gì đáng nghi ngờ, xoa dịa những nỗi sợ hãi của cậu. Bất chấp những lời buộc tội đầy độc mà Tội Lỗi An Ủi không ngừng phun vào tai cậu, cô vẫn hoàn toàn bình thường. Cassie dùng nửa ngày điều khiể con thuyền, rồi đi làm những việc bình thường hoặc là nghỉ ngơi trong buồng.
Cô duy trì vẻ bình tĩnh và thân thiện khi ở cùng những thành viên của tổ đội, mặc dù có phần xa lánh. Cassie đã trở nên khá trầm mặc, từ lúc nào đó, nhưng mà cũng không phải là cô kín đáo và làm hết sức để không tham gia vào cuộc trò chuyện nào cả. Chỉ là cô có vẻ vui vẻ với việc im lặng lắng nghe, phần lớn thời gian, và chỉ nêu ý kiến khi có nguyên nhân làm vậy.
Khi Cassie ở một mình, cô vẫn từ tốn và bình tĩnh. Không có nhiều thứ để làm trong những ngày yên bình, nhưng mà cô hiếm khi nhàn rỗi. Không có ai để ý đến, cô gái mù đã tự mình đảm nhiệm nghĩa vụ duy trì con thuyền ở điều kiện tối ưu. Những người khác chậm trễ đến tham gia cùng cô, chia sẻ những việc làm lặt vặt trong lúc trò chuyện và cười đùa.
Bầu không khí trên boong thuyền được rửa sạch của Phá Xích là hài hòa và yên bình.
Cassie chỉ một mình khi cô quay trở lại buồng của mình để ngủ. Sunny cảm giác không chỉ hơi kì lạ – thậm chí là có lỗi – khi cử cái bóng theo dõi cô gái mù ở đó. Đương nhiên, cậu vẫn đảm bảo nhìn đi nơi khác khi cần, để không nhìn thấy gì không ổn. Nhưng dù vậy, đó vẫn là một tình huống kì lạ.
May mắn là, Cassie vẫn không làm gì để chứng minh những lời ám chỉ của Tội Lỗi An Ủi. Thứ kì lạ duy nhất mà Sunny phát hiện là cô đã có thói quen giữ nhật ký, từ lúc nào đó.
Cô gái mù đã mang theo một cuốn sổ bọc da với mình khi họ rời khỏi Thất Sủng, và chăm chỉ để lại những ghi chép ngắn ngủi trên trang giấy trước khi ngủ. Sunny không thật sự muốn đọc thứ cô viết! Mà cho dù có muốn thì cậu cũng không thể đọc được – không phải vì Cassie đã làm gì để khiến người khác khó nhìn đến nó, mà đơn giản là vì cô viết bằng chữ nổi braille.
Ngoài cuốn sổ bọc da, cô cũng mang theo tấm bảng đặc biệt dùng để ghi chép. Tấm bảng kia, có lẽ là đã được chế tạo đặc biệt cho cô bởi nghệ nhân nào đó ở Thất Sủng, bao gồm hai bộ phận được liên kết bởi một bản lề. Bằng cách mở ra tấm bảng đó, Cassie có thể đặt một tờ giấy vào trong, rồi có thể đâm ra những lỗ trên nó bằng một đầu bút bằng cách rê theo những khe có sẵn bên trên.
Bởi vì Cassie vô cùng thuần thục trong việc sống với Khiếm Khuyết của mình, đôi lúc dễ để quên mất cô bị mù. Nhưng mà đúng là vậy – những Kĩ Năng Phân Loại của cô có thể cho phép cô giảm đi những khía cạnh khó khăn nhất của bệnh trạng đó, nhưng mà nguyên nhân bên dưới thì vẫn còn đó.
Khi Cassie chỉ một mình, cô không thể mượn thị giác của người khác để nhìn trang giấy. Khả năng cảm nhận vài giây vào tương lai cũng không thể giúp cô nhìn ra đường mực trên giấy. Nên, trong những khoảnh khắc riêng tư này, cô chỉ có thể dùng biện pháp như vậy để đọc và viết.
Tách khỏi cô bởi vài tầng thuyền, và cả boong trên, Sunny nhìn đi khỏi dệt ma pháp lung linh và ngước lên bầu trời xinh đẹp.
Nó được tô điểm với cả triệu màu sắc sống động, ánh mặt trời rơi xuống đám mây rực rỡ. Những tán lá của cây tôn nghiêm nhẹ nhàng di chuyển, khiến ảnh dệt bóng tối trên bề mặt gỗ của con thuyền nhúc nhích.
Cúi xuống, cậu khẽ thở dài, và quay trở lại công việc.
Những ngày chậm chạp trôi qua.
Đến cuối cùng, họ rời khỏi phần của Dòng Sông Vĩ Đại nơi bình minh không bao giờ kết thúc. Bầu trời dần sáng lên, trở nên bao la và xanh lam đến hoàn hảo. Những đêm ở đây là dài hơn, với nước tỏa sáng mềm mại trong hắc ám hoàn toàn của bầu trời không ánh sao.
Trong lúc Dòng Sông Vĩ Đại thay đổi, những người đi trên dòng chảy bất tận của nó cũng thay đổi.
Kai cuối cùng không còn có vẻ rối loạn nữa, đã tiêu hóa được những sự thật kì lạ và phi thường của Ác Mộng Thứ Ba. Hắn đang âm thầm rèn luyện và chuẩn bị bản thân cho trận chiến đang đến gần, có lẽ là cảm giác tội lỗi vì đã không cùng trải qua những khó khăn mà bạn hắn đã phải chịu.
Jet thì đang rèn luyện và thí nghiệm với món vũ khí sương mù của mình, bắt lấy những linh hồn mới mỗi khi Phá Xích bị tấn công. Cô đang chậm rãi tìm hiểu cách dùng món vũ khí chết chóc kia để đạt được những kết quả thật sự khủng khiếp, đôi lúc khiến cả đồng minh của cô cũng phải ớn lạnh.
Bụng của Effie đang dần to hơn. Cô dùng phần lớn thời gian của mình giúp đỡ những người khác với công việc này nọ và chuẩn bị thức ăn. Nữ thợ săn vui vẻ và ra vẻ vô tư, nhưng Sunny có thể nhìn thấy những cảm xúc ảm đạm ẩn giấu đằng sau bộ dạng tươi sáng đó. Cô đang lo lắng về tương lai của đứa con mình, và phiền muộn vì cô không thể giúp đỡ đồng đội mình nhiều hơn.
Mordret...là Mordret. Không thể naof nói được tên khốn kia đang suy nghĩ hay cảm giác gì, nhưng mà hắn có vẻ hoàn toàn hài lòng với tình hình hiện tại. Thứ duy nhất mà khiến hắn thấy phiền là không có đủ sinh vật cho hắn giết, khiến hắn không thể hình thành thêm hồn tâm, tạo ra Phản Chiếu, rồi cho Phản Chiếu đi tàn sát và bạo loạn, từ đó nuôi nấng năng lực của chúng.
Cassie vẫn như thường, không gây chú ý. Thậm chí với Sunny quan sát cô kĩ càng, thì không có gì đặc biệt đáng nhắc đến về cô gái mù. Nếu có gì, thì cô có vẻ dần trở nên tự tin và năng động hơn trong lúc họ rời xa Chạng Vạng.
Và rồi là Nephis.
Mất vài tuần để cô khôi phục từ sự tra tấn tồi tệ của Khiếm Khuyết và quay trở lại trạng thái bình thường. Mắt cô đã lấy lại sự sống động trước đó của chúng, và biểu hiện của cô đã bỏ đi lớp vỏ vô cảm khi nhân tính bị đốt đi bởi ngọn lửa tàn nhẫn kia.
Sunny cảm thấy nhẹ nhõm khi Nephis đã quay lại là bản thân. Nhưng mà cậu cũng căng thẳng và bất an.
Bởi vì giờ cô đã như vậy, cậu không còn cớ gì để không nói chuyện với cô nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương