Ngày... tháng.... năm
- Dương Hiền năm nay là tròn 24 phải không? Đũa thịt bò còn đang dừng trước mặt bị chặn lại, nàng ngậm ngùi thả miếng thịt còn nóng sốt vào bát, ngửng mặt nở ra nụ cười với người phụ nữ đối diện. Sau cơn shock hình ảnh khi nhìn thấy Ân Phong, nàng tự trấn định lại mình. Sau màn chào hỏi chớp nhoáng với nhị vị phụ huynh, hai gia đình an vị quanh bàn lẩu nhỏ. Bầu không khí ấm áp thân mật bao trùm, thực sự không tệ với một ngày thứ bảy đẹp trời với tiết trời mát mẻ, lác đác mưa ngâu.
- Vâng.. cháu 24 ạ.
Nhỏ nhẹ trả lời không quên nở một nụ cười thương hiệu "thân thiện". Bác gái mắt bỗng sáng lên như bắt được vàng, vỗ tay đánh đét reo lên khiến nụ cười tiêu chuẩn của nàng bị lệch đi mấy phân.
- Khéo quá, con trai bác năm nay cũng vừa tròn 27 tuổi. Đây chính là duyên phận! Duyên phận! Chị nói có phải không?
Câu dưới ấy là quay sang mẹ nàng lúc này đang cười tươi hớn hở hùa theo. Mặc cho Dương Hiền lúc này khóe môi đã hạ xuống cằm, hàng mày chau lại nhăn tít thành một hệ zích zắc. Nàng nghĩ cần nghiêm túc nghiên cứu xem số 24 với số 27 nó liên quan gì đến nhau mà bác "nhà trai" có thể kết nối xuyên Toán học như vậy.
- Ax... Em thấy Dương Hiền lớn lên giống chị, rất xinh đẹp. Em luôn muốn có một đứa con gái, ấy vậy mà sinh mãi cũng chỉ ra được hai thằng con trai thô kệch. Đứa bé mới lên cấp 3, còn đứa lớn... Hừ.. từng này tuổi đầu mà suốt ngày cắm mặt vào công việc, đơn vị. Nhậu nhẹt cũng không biết, cơ thể thì cao to thô kệch, ăn nói thì vụng về, nào có được xinh xắn, dịu dàng như Dương Hiền.
Bác "nhà trai" vuốt mông ngựa của mẹ già không quên thêm mắm dặm muối khoe về con trai nhà họ.
- Hahaha.. đứa con gái này của tôi ấy à, vẫn còn bé dại lắm. Bé đến lớn chỉ biết trường lớp, lên đại học rồi ra trường cũng chỉ biết làm việc, chẳng bao giờ chịu đi đâu chơi, nó còn chẳng biết hàng quán là gì. Tính tình nhút nhát. Đâu có được trưởng thành như thằng bé nhà anh chị, vẫn còn kém xa.
Mẹ già xua tay phân bua, tiện thể cũng không kém cạnh tâng nàng lên đến chín tầng mây miệng thì đã toét ra tận sau gáy. Hai người một người tung một người hứng thập phần ăn ý, mới gặp mặt được 30 phút mà ngỡ như chi kỷ, chỉ hận gặp nhau quá muộn
Dương Hiền ngán ngẩm lắc đầu. Sẽ thật tuyệt nếu đối diện Dương Hiền lúc này là hai cụ già nhà nàng thay vị đôi phụ huynh "nhà trai" cùng bà mối béo múp đang cười toét mắt, miệng thì liên thanh hỏi han nàng kia. Nếu có thể như vậy, nàng sẽ vứt luôn hình tượng, mà xắn gấu váy càn khoét bàn lẩu thơm ngon này. Nàng nhìn nồi lẩu Thái gọn gàng, sôi nhè nhẹ tỏa ra hương thơm của ớt cay nhè nhẹ, thịt bò thái lát mỏng như tờ giấy đỏ tươi xếp lớp trên khay, nấm đùi gà, nấm kim châm, nấm hương, còn có tôm xanh to, ngao ngọt, ngô non...kìm nén cảm giác muốn úp bát nước chấm đầy ớt vào miệng ba bà mẹ đang hớn hở cười nói kia.
Cắm đũa vào trong bát mắt trừng trừng ngó nước lẩu sôi sùng sục, đầu óc bắt đầu miên man suy nghĩ có chút bần thần. Có tiếng hắng giọng thật nhẹ khiến nàng bừng tỉnh.
- Tiểu thư.. có muốn thêm nước không?
Giọng nam từ tính vang lên phía trên nàng. Dương Hiền ngước mắt, ngay lập tức cả cơ thể như chìm vào một đôi mắt lấp lánh như ngọc trai đen, sâu hun hút của anh.
Tại sao nàng có thể quên trong góc nhà nãy giờ còn có ôn thần này đứng gác chứ.? Vậy mấy lời điêu ngoa từ này đến giờ của mẹ già nhà nàng, hẳn là anh cũng nghe không sót chữ nào.
Thật Xấu Hổ!!
Ân Phong từ lúc gặp nàng vẫn im lìm làm tròn chức trách của người phục vụ, thêm muối, dọn đĩa anh đều làm với một phong thái mượt mà như mây trôi nước chảy. Nếu không phải tin tưởng vào bản hồ sơ mà Lão Đại gửi cho nàng, dám chắc Dương Hiền đã nghĩ anh đã làm công việc này đến vài năm chứ không phải là "Lính cơ động đặc chủng" tai to mặt lớn.
- Không cần!!
Ân Phong nghe giọng từ chối có chút nát gừng của nàng mà hơi hơi bất ngờ. Đôi mắt màu hổ phách trong suốt không giữ ánh nhìn với anh quá vài giây, trên gương mặt nàng còn ẩn ẩn chút gì đó như là tức giận. Bảo bối của anh lần này thực là giận rồi.
Một tiếng thở dài khẽ đến mức vô hình thoát ra phía trên nàng, Dương Hiền mím môi kìm lòng để không ngước lên nhìn anh.
Anh nhìn nàng đi xem mắt người con trai khác mà vẫn coi như không. Dương Hiền cũng rất phối hợp, hoàn toàn coi anh như không khí mà phớt lờ. Đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho anh. Bất ngờ thì có bất ngờ thật nhưng nàng còn đang giận dỗi cơ mà. Tuy ấy là nàng tự nghĩ thế, nhưng việc anh biến mất cả tuần không liên hệ sau khi làm ra mấy chuyện...này kia như thế. Nàng không phải kẻ ngu ngốc chỉ biết đến tình yêu. Trong chuyện này 100% người sai là anh, nàng giờ đây chỉ đang tỏ rõ thái độ của mình thôi.
Ân Phong mỉm cười nhìn nàng từ trên xuống, tay cầm bình rót xuống cốc nước còn đầy đến gần miệng của nàng.
Dương Hiền ngẩn ngơ quên mất phải ngăn anh lại như thế nào, nhìn ly nước mỗi lúc một đầy thì có một dự cảm chẳng lành.
Sự việc vài giây tiếp theo chứng minh trực giác của phụ nữ luôn đúng. Ly nước tràn ra, đánh nghiêng một cái đổ thẳng lên chiếc váy xanh nhạt đẹp đẽ của nàng.
Hốt hoảng đứng dậy nhưng không kịp, nước đổ thẳng lên ngực và bụng nàng thấm qua vải bắt đầu loang ra in đậm một mảng nước lớn.
- Anh làm cái gì vậy...!!!
Mất tự chủ nàng gào ầm lên khiến mọi người giật mình.
- Rất xin lỗi quý khách...tay cầm bình có chút lỏng nên tôi không dừng kịp. Thành thật xin lỗi quý khách.
Dương Hiền trừng mắt nhìn người đàn ông trong bộ gile đỏ đang xin lỗi với thái độ rất chân thành kia. Có trời biết nàng biết rằng chính là "Anh cố tình". Mẹ già thấy tình hình căng thẳng cũng đứng lên dỗ dành, sợ nàng lộ rõ bản chất đành hanh đỏ mỏ ở đây thì hỏng việc. Vừa kéo tay nàng vừa cười nói với "người phục vụ kia"
- Không sao không sao... ướt chút thôi mà, cũng chỉ là nước lọc. Cháu không cần lo lắng.
- Nhà hàng chúng cháu có Wc trang bị máy sấy. Nếu tiểu thư không phiền cháu có thể dẫn đường đến đó....
Ân Phong cũng rất chuyên nghiệp mở lời đề nghị. Nàng vỡ lẽ, thì ra ủ mưu đổ nước lên người nàng để kéo nàng ra ngoài sao.
- Thế thì tốt rồi, Hiền Hiền đi sấy lại một lát là được. Phiền cháu dẫn đường...
- Mẹ... con không cần.. để tự khô đi...
- Im lặng, lúc nào rồi còn ương bướng.
Mẹ già nạt nàng một câu, nàng theo ánh nhìn của mẫu hậu, mắt liếc xuống khoảng vải ẩm ướt trên ngực. Cả một cốc nước, váy lại khá mỏng nhanh chóng dính vào nội y bó sát theo đường cong uyển chuyển của nàng. Nàng xấu hổ đưa tay vòng quanh người, cuối cùng đành hậm hực bước theo anh ra khỏi phòng.
Hành lang dài và hẹp, hai bên đều là cửa trượt ngăn cách các phòng lớn bé đang chứa đầy các gia đình đến ăn uống. Dương Hiền thả bước theo anh, nàng đi rất chậm, vừa đi vừa cúi đầu đếm gạch lát dưới chân. Nàng chẳng tin ở đây lại có WC trang bị máy sấy cả. Đang chăm chú nhích từng bước, bỗng cái đầu đang cúi gằm xuống sàn đâm sầm vào một bức tường thịt. Mũi nàng đập vào ngực ai kia đau điếng khiến nàng kêu lên vài tiếng nho nhỏ. Ân Phong nhìn cô Mèo nhỏ bị ăn đau mà nhăn nhó kêu lên oai oái thì không nhịn được phì cười.
- Anh cười cái gì!!
Dương Hiền tức giận, không kiềm chế được có chút cao giọng hơn bình thường. Là nàng thể hiện chưa rõ ràng sao. Nàng đang tức giận a... Là tức giận thật đó!!
Cảm thấy ý cười trên gương mặt anh không héo đi mà càng lúc càng sâu tỉ lệ thuận với độ cau có giữa hai chân mày của nàng, thiết nghĩ như là trở thành cô ngốc bị anh trêu đùa. Không thèm dây dưa với anh nữa, hạ quyết tâm mặc kệ anh. Nàng dậm chân đi vòng qua anh tiến về phía trước. Mới đi được mấy bước thì bị một lực đạo giữ lại, giây tiếp theo nàng thấy trời đất đảo lộn. Đầu chúc xuống đất một góc 90 độ, cả cơ thể thì bị anh vác lên vai như vác bao gạo.
Dương Hiền quá shock cũng quên mất cách phải kêu lên như thế nào, đến khi anh chỉ với vài bước chân đã đem cô an vị trong một căn phòng trống, lúc ấy giác quan mới phục hồi mà giãy dụa trèo xuống từ trên người anh. Trái tim trong lồng ngực không ngừng quẫy đạp nện thùng thùng, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Nàng thở phì phò, trừng mắt nhìn anh, muốn bùng nổ nhưng nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười như vạn năm không đổi của Ân Phong thì lại nhịn xuống. Dương Hiền mím môi, không thèm đôi co, không thèm tức giận, không thèm để ý đến tên xấu xa nhà anh.
Toan muốn bước qua anh để đẩy cửa bước ra ngoài thì anh lại dịch sang đứng chắn trước mặt nàng. Dương Hiền mím môi, vòng sang hướng bên cạnh, anh cũng lại theo đó dịch sang. Cứ như vậy hai ba lần đứng chắn trước nàng, hoàn toàn không lui nửa bước cho nàng có cơ hội chạy thoát.
- Tránh ra!!
Dương Hiền nói có phần mất kiên nhẫn quát lên, mắt đối mắt nhìn anh, mặt mày đanh lại. Nàng thực sự giận rồi. Người đàn ông này đột nhiên xuất hiện đã đành lại còn đổ nước lên người nàng rồi lại bắt cóc đem nàng vào cái góc chẳng một bóng người nào. Cửa ra thì bị anh chặn ngang vậy mà nãy giờ vẫn chỉ đứng nhìn Dương Hiền, miệng mỉm cười không nói thêm một lời nào. Một cảm giác khó chịu chạy dọc xương sống dội lên sau ót nàng. Dưới ánh nhìn chuyên chú của anh, Dương Hiền cảm thấy bản thân như đang bị "thưởng thức" bằng ánh mắt. Nàng không tự chủ được run rẩy một hồi.
Dương Hiền hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. Sau khi cảm thấy hô hấp bình thường trở lại, nàng quay qua nhìn thẳng vào mắt anh hỏi, giọng nát gừng.
- Hàn Ân Phong! Anh muốn nói gì?
-...
- Đổ nước lên người tôi không phải muốn kéo tôi ra ngoài sao? Giờ mục đích đạt được rồi, có gì muốn nói? Nhanh đi tôi không có thời gian dây dưa với anh!
Ân Phong im lặng nhìn biến hóa của cô mèo nhỏ, chân tóc rịn chút mồ hôi mỏng, gương mặt do tức giận mà phủ lên một lớp phấn hồng nhìn chỉ muốn bẹo một ngụm.Cái miệng anh đào chín mọng không ngừng mím lại, Ân Phong kiềm chế thôi thúc muốn cắn lên đôi môi đỏ sậm mê người ấy. Chỉ một thời gian ngắn không gặp mà anh cảm tưởng như cả thế kỉ. Cả con người anh kêu gào, khao khát nàng. Nàng là mật ngọt cũng là thuốc đắng, là cơn nghiện mà anh chẳng bao giờ muốn dứt ra.
Sau hôm đó có bao nhiêu bất an lo lắng anh đều nếm trải được nhiều hơn bất cứ khoảng thời gian nào trong cuộc đời gần 30 năm của mình. Mỗi mong mỏi được gặp nàng thôi thúc anh từng giờ từng phút. Nhưng hiện giờ đứng trước Dương Hiền, Ân Phong lại lâm vào cảnh miệng lưỡi khô đắng, chỉ có thể duy trì nụ cười thong dong, chỉ có thể chọc ghẹo để nàng tức giận, dù sao tức giận vẫn hơn là không để ý đến anh.
Nhìn nàng ăn mặc đẹp đẽ như một đóa hóa đén buổi xem mắt làm lòng anh bừng bừng ghen tức nhưng....
Anh có thể nói gì được?
Giải thích điều gì hiện giờ cũng cảm thấy đã quá trễ. Liệu nàng có còn chấp nhận anh một lần nữa không? Liệu cô mèo nhỏ có vì sự thô lỗ đáng nguyền rủa của anh hôm ấy mà ghét bỏ xa lánh anh?
Nghĩ đến đây, Ân Phong không nhịn được muốn đưa tay lên chạm vào má nàng nhưng Dương Hiền như gặp phải bệnh dịch, rụt người né tránh.
Một tư vị chua xót trào lên trong lòng anh, thật đắng!
- Có gì muốn nói thì nói nhanh đi... tôi còn phải trở về xem mắt, mẹ cùng mọi người đang đợi tôi.
Dương Hiền nói mà không nhận ra mặt Ân Phong thoáng tối sầm khi nghe đến hai từ xem mắt. Nàng ngỡ anh không phản ứng thì lại càng tức tối, nhất quyết đẩy anh ra tiến về phía cửa.
-...
- Nếu... nếu anh không có gì muốn nói thì đừng làm mất thời gian, Tránh ra!
Dương Hiền một lần nữa cố gắng phá vòng vây của anh để thoát ra ngoài nhưng lại một lần nữa bị chặn lại.
Nàng quay phắt lại, muốn hét lên kêu anh dừng cái trò cù cưa này thì môi đã bị chặn lại. Cả cơ thể lọt vào một vòng ôm vững chắc như gọng kìm khóa cứng cơ thể nàng.
Dương Hiền trợn tròn mắt, đôi mắt anh cũng mở lớn gần sát bên nàng, bốn mắt nhìn nhau cảm giác như có hàng trăm tia điện bắn ra bốn phía. Môi anh mạnh mẽ phủ lên môi nàng, răng anh cắn lên môi dưới miết lên nhè nhẹ. Bàn tay to lớn khóa cứng cổ nàng, khiến nàng chỉ có thể nhìn thẳng mà tiếp nhận nụ hôn của anh. Lưỡi anh cạy mở hàm răng nàng, bắt lấy đầu lưỡi non mềm của nàng ra sức mút liếm. Nàng bị anh hôn đến phát đau, từng hơi thở bị chiếm lấy không thể nào thoát ra được, anh hôn nàng như thể muốn nuốt Dương Hiền vào bụng. Mùi vị của anh tràn ngập tâm trí nàng. Vòng eo bị anh siết chặt, cả người bị dính sát lên anh.Sự chiếm hữu của anh thể hiện qua từng động tác như nhắc nàng nhớ mối quan hệ của cả hai. Sự ràng buộc của anh lên nàng là không thể nào chặt đứt.
Anh ngang ngược, anh bạo tàn.
Tất cả thế giới xung quanh như chỉ có một mình anh, tràn ngập.
Không biết qua bao lâu, không biết Dương Hiền đã dãy dụa nhiều đến thế nào, đánh lên ngực lên vai anh bao nhiêu cái, chỉ biết nhiều đến mức bàn tay nàng đau nhói cuối cùng bất lực buông thõng trong ngực anh, mặc để anh hôn một cách điên cuồng.Chỉ biết đến khi môi nàng được thả lỏng không còn bị cắn gặm nữa thì cả cơ thể cũng vì thiếu oxi mà mất sức lực sụn lơ trong lòng anh.
Ân Phong không buông nàng ra ngay, chỉ buông thả cho đôi môi sớm đã sưng đỏ của Dương Hiền. Cánh môi vẫn dừng trên khóe miệng nàng thở dốc. Miệng lẩm bẩm câu gì đó nàng nghe không rõ.
Anh ôm lấy nàng, ghé môi hôn lên vành tai trắng nõn nà của nàng tiếp tục thì thầm. Dằn xuống cảm xúc ngứa ngáy vì bị anh liếm gặm vành tai mẫn cảm. Giờ đây Dương Hiền đã nghe được rõ ràng lời anh nói..
Anh nói..
- Anh nhớ em.
---------------------------
Tg: Chương sau có H, ta viết xong truyện này rồi nhé, thả chương từ từ:v
- Dương Hiền năm nay là tròn 24 phải không? Đũa thịt bò còn đang dừng trước mặt bị chặn lại, nàng ngậm ngùi thả miếng thịt còn nóng sốt vào bát, ngửng mặt nở ra nụ cười với người phụ nữ đối diện. Sau cơn shock hình ảnh khi nhìn thấy Ân Phong, nàng tự trấn định lại mình. Sau màn chào hỏi chớp nhoáng với nhị vị phụ huynh, hai gia đình an vị quanh bàn lẩu nhỏ. Bầu không khí ấm áp thân mật bao trùm, thực sự không tệ với một ngày thứ bảy đẹp trời với tiết trời mát mẻ, lác đác mưa ngâu.
- Vâng.. cháu 24 ạ.
Nhỏ nhẹ trả lời không quên nở một nụ cười thương hiệu "thân thiện". Bác gái mắt bỗng sáng lên như bắt được vàng, vỗ tay đánh đét reo lên khiến nụ cười tiêu chuẩn của nàng bị lệch đi mấy phân.
- Khéo quá, con trai bác năm nay cũng vừa tròn 27 tuổi. Đây chính là duyên phận! Duyên phận! Chị nói có phải không?
Câu dưới ấy là quay sang mẹ nàng lúc này đang cười tươi hớn hở hùa theo. Mặc cho Dương Hiền lúc này khóe môi đã hạ xuống cằm, hàng mày chau lại nhăn tít thành một hệ zích zắc. Nàng nghĩ cần nghiêm túc nghiên cứu xem số 24 với số 27 nó liên quan gì đến nhau mà bác "nhà trai" có thể kết nối xuyên Toán học như vậy.
- Ax... Em thấy Dương Hiền lớn lên giống chị, rất xinh đẹp. Em luôn muốn có một đứa con gái, ấy vậy mà sinh mãi cũng chỉ ra được hai thằng con trai thô kệch. Đứa bé mới lên cấp 3, còn đứa lớn... Hừ.. từng này tuổi đầu mà suốt ngày cắm mặt vào công việc, đơn vị. Nhậu nhẹt cũng không biết, cơ thể thì cao to thô kệch, ăn nói thì vụng về, nào có được xinh xắn, dịu dàng như Dương Hiền.
Bác "nhà trai" vuốt mông ngựa của mẹ già không quên thêm mắm dặm muối khoe về con trai nhà họ.
- Hahaha.. đứa con gái này của tôi ấy à, vẫn còn bé dại lắm. Bé đến lớn chỉ biết trường lớp, lên đại học rồi ra trường cũng chỉ biết làm việc, chẳng bao giờ chịu đi đâu chơi, nó còn chẳng biết hàng quán là gì. Tính tình nhút nhát. Đâu có được trưởng thành như thằng bé nhà anh chị, vẫn còn kém xa.
Mẹ già xua tay phân bua, tiện thể cũng không kém cạnh tâng nàng lên đến chín tầng mây miệng thì đã toét ra tận sau gáy. Hai người một người tung một người hứng thập phần ăn ý, mới gặp mặt được 30 phút mà ngỡ như chi kỷ, chỉ hận gặp nhau quá muộn
Dương Hiền ngán ngẩm lắc đầu. Sẽ thật tuyệt nếu đối diện Dương Hiền lúc này là hai cụ già nhà nàng thay vị đôi phụ huynh "nhà trai" cùng bà mối béo múp đang cười toét mắt, miệng thì liên thanh hỏi han nàng kia. Nếu có thể như vậy, nàng sẽ vứt luôn hình tượng, mà xắn gấu váy càn khoét bàn lẩu thơm ngon này. Nàng nhìn nồi lẩu Thái gọn gàng, sôi nhè nhẹ tỏa ra hương thơm của ớt cay nhè nhẹ, thịt bò thái lát mỏng như tờ giấy đỏ tươi xếp lớp trên khay, nấm đùi gà, nấm kim châm, nấm hương, còn có tôm xanh to, ngao ngọt, ngô non...kìm nén cảm giác muốn úp bát nước chấm đầy ớt vào miệng ba bà mẹ đang hớn hở cười nói kia.
Cắm đũa vào trong bát mắt trừng trừng ngó nước lẩu sôi sùng sục, đầu óc bắt đầu miên man suy nghĩ có chút bần thần. Có tiếng hắng giọng thật nhẹ khiến nàng bừng tỉnh.
- Tiểu thư.. có muốn thêm nước không?
Giọng nam từ tính vang lên phía trên nàng. Dương Hiền ngước mắt, ngay lập tức cả cơ thể như chìm vào một đôi mắt lấp lánh như ngọc trai đen, sâu hun hút của anh.
Tại sao nàng có thể quên trong góc nhà nãy giờ còn có ôn thần này đứng gác chứ.? Vậy mấy lời điêu ngoa từ này đến giờ của mẹ già nhà nàng, hẳn là anh cũng nghe không sót chữ nào.
Thật Xấu Hổ!!
Ân Phong từ lúc gặp nàng vẫn im lìm làm tròn chức trách của người phục vụ, thêm muối, dọn đĩa anh đều làm với một phong thái mượt mà như mây trôi nước chảy. Nếu không phải tin tưởng vào bản hồ sơ mà Lão Đại gửi cho nàng, dám chắc Dương Hiền đã nghĩ anh đã làm công việc này đến vài năm chứ không phải là "Lính cơ động đặc chủng" tai to mặt lớn.
- Không cần!!
Ân Phong nghe giọng từ chối có chút nát gừng của nàng mà hơi hơi bất ngờ. Đôi mắt màu hổ phách trong suốt không giữ ánh nhìn với anh quá vài giây, trên gương mặt nàng còn ẩn ẩn chút gì đó như là tức giận. Bảo bối của anh lần này thực là giận rồi.
Một tiếng thở dài khẽ đến mức vô hình thoát ra phía trên nàng, Dương Hiền mím môi kìm lòng để không ngước lên nhìn anh.
Anh nhìn nàng đi xem mắt người con trai khác mà vẫn coi như không. Dương Hiền cũng rất phối hợp, hoàn toàn coi anh như không khí mà phớt lờ. Đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho anh. Bất ngờ thì có bất ngờ thật nhưng nàng còn đang giận dỗi cơ mà. Tuy ấy là nàng tự nghĩ thế, nhưng việc anh biến mất cả tuần không liên hệ sau khi làm ra mấy chuyện...này kia như thế. Nàng không phải kẻ ngu ngốc chỉ biết đến tình yêu. Trong chuyện này 100% người sai là anh, nàng giờ đây chỉ đang tỏ rõ thái độ của mình thôi.
Ân Phong mỉm cười nhìn nàng từ trên xuống, tay cầm bình rót xuống cốc nước còn đầy đến gần miệng của nàng.
Dương Hiền ngẩn ngơ quên mất phải ngăn anh lại như thế nào, nhìn ly nước mỗi lúc một đầy thì có một dự cảm chẳng lành.
Sự việc vài giây tiếp theo chứng minh trực giác của phụ nữ luôn đúng. Ly nước tràn ra, đánh nghiêng một cái đổ thẳng lên chiếc váy xanh nhạt đẹp đẽ của nàng.
Hốt hoảng đứng dậy nhưng không kịp, nước đổ thẳng lên ngực và bụng nàng thấm qua vải bắt đầu loang ra in đậm một mảng nước lớn.
- Anh làm cái gì vậy...!!!
Mất tự chủ nàng gào ầm lên khiến mọi người giật mình.
- Rất xin lỗi quý khách...tay cầm bình có chút lỏng nên tôi không dừng kịp. Thành thật xin lỗi quý khách.
Dương Hiền trừng mắt nhìn người đàn ông trong bộ gile đỏ đang xin lỗi với thái độ rất chân thành kia. Có trời biết nàng biết rằng chính là "Anh cố tình". Mẹ già thấy tình hình căng thẳng cũng đứng lên dỗ dành, sợ nàng lộ rõ bản chất đành hanh đỏ mỏ ở đây thì hỏng việc. Vừa kéo tay nàng vừa cười nói với "người phục vụ kia"
- Không sao không sao... ướt chút thôi mà, cũng chỉ là nước lọc. Cháu không cần lo lắng.
- Nhà hàng chúng cháu có Wc trang bị máy sấy. Nếu tiểu thư không phiền cháu có thể dẫn đường đến đó....
Ân Phong cũng rất chuyên nghiệp mở lời đề nghị. Nàng vỡ lẽ, thì ra ủ mưu đổ nước lên người nàng để kéo nàng ra ngoài sao.
- Thế thì tốt rồi, Hiền Hiền đi sấy lại một lát là được. Phiền cháu dẫn đường...
- Mẹ... con không cần.. để tự khô đi...
- Im lặng, lúc nào rồi còn ương bướng.
Mẹ già nạt nàng một câu, nàng theo ánh nhìn của mẫu hậu, mắt liếc xuống khoảng vải ẩm ướt trên ngực. Cả một cốc nước, váy lại khá mỏng nhanh chóng dính vào nội y bó sát theo đường cong uyển chuyển của nàng. Nàng xấu hổ đưa tay vòng quanh người, cuối cùng đành hậm hực bước theo anh ra khỏi phòng.
Hành lang dài và hẹp, hai bên đều là cửa trượt ngăn cách các phòng lớn bé đang chứa đầy các gia đình đến ăn uống. Dương Hiền thả bước theo anh, nàng đi rất chậm, vừa đi vừa cúi đầu đếm gạch lát dưới chân. Nàng chẳng tin ở đây lại có WC trang bị máy sấy cả. Đang chăm chú nhích từng bước, bỗng cái đầu đang cúi gằm xuống sàn đâm sầm vào một bức tường thịt. Mũi nàng đập vào ngực ai kia đau điếng khiến nàng kêu lên vài tiếng nho nhỏ. Ân Phong nhìn cô Mèo nhỏ bị ăn đau mà nhăn nhó kêu lên oai oái thì không nhịn được phì cười.
- Anh cười cái gì!!
Dương Hiền tức giận, không kiềm chế được có chút cao giọng hơn bình thường. Là nàng thể hiện chưa rõ ràng sao. Nàng đang tức giận a... Là tức giận thật đó!!
Cảm thấy ý cười trên gương mặt anh không héo đi mà càng lúc càng sâu tỉ lệ thuận với độ cau có giữa hai chân mày của nàng, thiết nghĩ như là trở thành cô ngốc bị anh trêu đùa. Không thèm dây dưa với anh nữa, hạ quyết tâm mặc kệ anh. Nàng dậm chân đi vòng qua anh tiến về phía trước. Mới đi được mấy bước thì bị một lực đạo giữ lại, giây tiếp theo nàng thấy trời đất đảo lộn. Đầu chúc xuống đất một góc 90 độ, cả cơ thể thì bị anh vác lên vai như vác bao gạo.
Dương Hiền quá shock cũng quên mất cách phải kêu lên như thế nào, đến khi anh chỉ với vài bước chân đã đem cô an vị trong một căn phòng trống, lúc ấy giác quan mới phục hồi mà giãy dụa trèo xuống từ trên người anh. Trái tim trong lồng ngực không ngừng quẫy đạp nện thùng thùng, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Nàng thở phì phò, trừng mắt nhìn anh, muốn bùng nổ nhưng nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười như vạn năm không đổi của Ân Phong thì lại nhịn xuống. Dương Hiền mím môi, không thèm đôi co, không thèm tức giận, không thèm để ý đến tên xấu xa nhà anh.
Toan muốn bước qua anh để đẩy cửa bước ra ngoài thì anh lại dịch sang đứng chắn trước mặt nàng. Dương Hiền mím môi, vòng sang hướng bên cạnh, anh cũng lại theo đó dịch sang. Cứ như vậy hai ba lần đứng chắn trước nàng, hoàn toàn không lui nửa bước cho nàng có cơ hội chạy thoát.
- Tránh ra!!
Dương Hiền nói có phần mất kiên nhẫn quát lên, mắt đối mắt nhìn anh, mặt mày đanh lại. Nàng thực sự giận rồi. Người đàn ông này đột nhiên xuất hiện đã đành lại còn đổ nước lên người nàng rồi lại bắt cóc đem nàng vào cái góc chẳng một bóng người nào. Cửa ra thì bị anh chặn ngang vậy mà nãy giờ vẫn chỉ đứng nhìn Dương Hiền, miệng mỉm cười không nói thêm một lời nào. Một cảm giác khó chịu chạy dọc xương sống dội lên sau ót nàng. Dưới ánh nhìn chuyên chú của anh, Dương Hiền cảm thấy bản thân như đang bị "thưởng thức" bằng ánh mắt. Nàng không tự chủ được run rẩy một hồi.
Dương Hiền hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. Sau khi cảm thấy hô hấp bình thường trở lại, nàng quay qua nhìn thẳng vào mắt anh hỏi, giọng nát gừng.
- Hàn Ân Phong! Anh muốn nói gì?
-...
- Đổ nước lên người tôi không phải muốn kéo tôi ra ngoài sao? Giờ mục đích đạt được rồi, có gì muốn nói? Nhanh đi tôi không có thời gian dây dưa với anh!
Ân Phong im lặng nhìn biến hóa của cô mèo nhỏ, chân tóc rịn chút mồ hôi mỏng, gương mặt do tức giận mà phủ lên một lớp phấn hồng nhìn chỉ muốn bẹo một ngụm.Cái miệng anh đào chín mọng không ngừng mím lại, Ân Phong kiềm chế thôi thúc muốn cắn lên đôi môi đỏ sậm mê người ấy. Chỉ một thời gian ngắn không gặp mà anh cảm tưởng như cả thế kỉ. Cả con người anh kêu gào, khao khát nàng. Nàng là mật ngọt cũng là thuốc đắng, là cơn nghiện mà anh chẳng bao giờ muốn dứt ra.
Sau hôm đó có bao nhiêu bất an lo lắng anh đều nếm trải được nhiều hơn bất cứ khoảng thời gian nào trong cuộc đời gần 30 năm của mình. Mỗi mong mỏi được gặp nàng thôi thúc anh từng giờ từng phút. Nhưng hiện giờ đứng trước Dương Hiền, Ân Phong lại lâm vào cảnh miệng lưỡi khô đắng, chỉ có thể duy trì nụ cười thong dong, chỉ có thể chọc ghẹo để nàng tức giận, dù sao tức giận vẫn hơn là không để ý đến anh.
Nhìn nàng ăn mặc đẹp đẽ như một đóa hóa đén buổi xem mắt làm lòng anh bừng bừng ghen tức nhưng....
Anh có thể nói gì được?
Giải thích điều gì hiện giờ cũng cảm thấy đã quá trễ. Liệu nàng có còn chấp nhận anh một lần nữa không? Liệu cô mèo nhỏ có vì sự thô lỗ đáng nguyền rủa của anh hôm ấy mà ghét bỏ xa lánh anh?
Nghĩ đến đây, Ân Phong không nhịn được muốn đưa tay lên chạm vào má nàng nhưng Dương Hiền như gặp phải bệnh dịch, rụt người né tránh.
Một tư vị chua xót trào lên trong lòng anh, thật đắng!
- Có gì muốn nói thì nói nhanh đi... tôi còn phải trở về xem mắt, mẹ cùng mọi người đang đợi tôi.
Dương Hiền nói mà không nhận ra mặt Ân Phong thoáng tối sầm khi nghe đến hai từ xem mắt. Nàng ngỡ anh không phản ứng thì lại càng tức tối, nhất quyết đẩy anh ra tiến về phía cửa.
-...
- Nếu... nếu anh không có gì muốn nói thì đừng làm mất thời gian, Tránh ra!
Dương Hiền một lần nữa cố gắng phá vòng vây của anh để thoát ra ngoài nhưng lại một lần nữa bị chặn lại.
Nàng quay phắt lại, muốn hét lên kêu anh dừng cái trò cù cưa này thì môi đã bị chặn lại. Cả cơ thể lọt vào một vòng ôm vững chắc như gọng kìm khóa cứng cơ thể nàng.
Dương Hiền trợn tròn mắt, đôi mắt anh cũng mở lớn gần sát bên nàng, bốn mắt nhìn nhau cảm giác như có hàng trăm tia điện bắn ra bốn phía. Môi anh mạnh mẽ phủ lên môi nàng, răng anh cắn lên môi dưới miết lên nhè nhẹ. Bàn tay to lớn khóa cứng cổ nàng, khiến nàng chỉ có thể nhìn thẳng mà tiếp nhận nụ hôn của anh. Lưỡi anh cạy mở hàm răng nàng, bắt lấy đầu lưỡi non mềm của nàng ra sức mút liếm. Nàng bị anh hôn đến phát đau, từng hơi thở bị chiếm lấy không thể nào thoát ra được, anh hôn nàng như thể muốn nuốt Dương Hiền vào bụng. Mùi vị của anh tràn ngập tâm trí nàng. Vòng eo bị anh siết chặt, cả người bị dính sát lên anh.Sự chiếm hữu của anh thể hiện qua từng động tác như nhắc nàng nhớ mối quan hệ của cả hai. Sự ràng buộc của anh lên nàng là không thể nào chặt đứt.
Anh ngang ngược, anh bạo tàn.
Tất cả thế giới xung quanh như chỉ có một mình anh, tràn ngập.
Không biết qua bao lâu, không biết Dương Hiền đã dãy dụa nhiều đến thế nào, đánh lên ngực lên vai anh bao nhiêu cái, chỉ biết nhiều đến mức bàn tay nàng đau nhói cuối cùng bất lực buông thõng trong ngực anh, mặc để anh hôn một cách điên cuồng.Chỉ biết đến khi môi nàng được thả lỏng không còn bị cắn gặm nữa thì cả cơ thể cũng vì thiếu oxi mà mất sức lực sụn lơ trong lòng anh.
Ân Phong không buông nàng ra ngay, chỉ buông thả cho đôi môi sớm đã sưng đỏ của Dương Hiền. Cánh môi vẫn dừng trên khóe miệng nàng thở dốc. Miệng lẩm bẩm câu gì đó nàng nghe không rõ.
Anh ôm lấy nàng, ghé môi hôn lên vành tai trắng nõn nà của nàng tiếp tục thì thầm. Dằn xuống cảm xúc ngứa ngáy vì bị anh liếm gặm vành tai mẫn cảm. Giờ đây Dương Hiền đã nghe được rõ ràng lời anh nói..
Anh nói..
- Anh nhớ em.
---------------------------
Tg: Chương sau có H, ta viết xong truyện này rồi nhé, thả chương từ từ:v
Danh sách chương