Ánh mắt Phượng Thiên Vũ thâm trầm giống như biển sâu không thấy đáy, lại còn có một chút do dự mãnh liệt: "Phù Nguyệt, ta rất sợ."

"Sợ? Sợ cái gì? Ta cũng không phải hổ dữ a......"

Long Phù Nguyệt nghe thấy hắn nói câu này thật sự có chút buồn bực. Trợn to đôi mắt.

Hiện tại nàng chỉ hơi đầy đặn một chút thôi, có đáng sợ như vậy không? Ngón tay Phượng Thiên Vũ nhẹ lướt qua cánh môi mềm mại của Long Phù Nguyệt: "Ta sợ cùng nàng thân thiết rồi, nàng lại sẽ rời khỏi ta, lại sẽ biến mất......"

Suy luận gì thế?! Làm sao có thể sau khi thân thiết mình sẽ đi đâu?

Hiện tại cho dù lấy đại bản đánh nàng, nàng cũng sẽ không đi.

Thanh âm Phượng Thiên Vũ có chút rầu rĩ: "Ta và nàng tổng cộng đã thân thiết ba lượt, nhưng sau mỗi lần thân thiết đều có vấn đề......"

Nếu như là như vậy, hắn tình nguyện cả đời làm hòa thượng, cũng không muốn nàng lại rời đi.

Hắn thật sự là sợ cái loại tương tư tận xương tủy này, trống rỗng nhưng không cách nào lấp đầy.

Chỉ cần có thể ôm nàng là tốt rồi, có thể cảm nhận được nàng ngay tại bên người là tốt rồi.

A? Long Phù Nguyệt sững sờ một chút.

Cẩn thận suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ.

Đại Vũ Mao nói không sai nha.

Lần đầu tiên là hắn miễn cưỡng nàng, sau đó lại biết chuyện độc tình cổ......

Lần thứ hai là ở trên xe ngựa, cũng là hắn miễn cưỡng nàng, sau đó hai người đã chiến tranh lạnh......

Lần thứ ba là ở trên cỏ, nàng bởi vậy mới khôi phục trí nhớ, sau đó chính là kịch liệt khắc khẩu, nàng bỗng dưng bị xuyên trở về, xa nhau dài đến nửa năm......

Ba lượt OOXX, ba lượt không được tự nhiên.

Trách không được người này vẫn không dám chạm vào nàng, thì ra trong lòng có vướng mắc......

Hơn nữa vướng mắc này dường như bắt đầu từ nàng.

Trong lòng Long Phù Nguyệt rất đau, thân thể mềm mại dán sát vào hắn.

Ôm vòng eo gầy của hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn: "Vũ Mao sư huynh, lần này sẽ không, ta sẽ không bao giờ rời khỏi chàng, cho dù chàng lấy đại bản đánh đuổi ta, ta cũng sẽ không đi."

Thân mình Phượng Thiên Vũ chấn động, đôi mắt chợt trở nên sâu sắc, hô hấp cũng dồn dập, ôm lấy nàng:" Nàng...... Nói thật sao?"

Long Phù Nguyệt gật đầu một cái thật mạnh, quýnh lên cho hắn ăn thuốc an thần: "Đương nhiên là thật, thật sự."

"Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, nàng có biết, ta chờ giờ khắc này đã đợi thật lâu...... Đừng rời khỏi ta, ta thật sự sợ nàng sẽ rời khỏi ta......" Phượng Thiên Vũ ôm sát nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện