Quản Chính Ngôn đã chứng minh cho An Linh thấy, một người rốt cuộc có thể quá đáng đến mức nào.
[Vì kế hoạch thất bại, trong nửa sau của bữa tiệc, Quản Chính Ngôn đã hờn dỗi uống rất nhiều rượu, nhưng vẫn không có chỗ nào để trút bỏ oán niệm trong lòng.]
[Chẳng biết có phải do cùng một giuộc hay không, mà hắn lại nghĩ y hệt La Thần. Hắn biết đêm nay An Sùng chắc chắn sẽ về An gia chứ không đến căn hộ riêng của mình, nên Quản Chính Ngôn định đến ngủ trên giường của An Sùng, dù sao mật mã nhà An Sùng thì La Thần đã sớm nói cho hắn rồi.]
An Sùng: [...Cái giường của tôi rốt cuộc đã đắc tội với ai?]
[Kết quả là khi hắn mở cửa phòng An Sùng, lại phát hiện La Thần đang làm chuyện xấu xa trên giường của An Sùng...]
An Sùng: "Hả???"
[Quản Chính Ngôn lúc này mới biết tâm tư của La Thần đối với An Sùng. Hắn hôm nay vốn đã đang tức điên, hai người cãi nhau một trận to, thậm chí còn động tay động chân.]
[Sau đó động tay động chân một hồi, liền ở trên giường của An Sùng... lăn lộn với nhau...]
An Sùng: "..."
[Lúc lăn lộn, cả hai còn gọi... tên của anh cả.]
An Sùng: "Chết tiệt!"
Biểu cảm của hai anh em An Linh và An Sùng tức khắc trở nên khó coi như vừa nuốt phải ruồi.
An Linh cố nén sự ghê tởm, bắt đầu suy tính đối sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sự tình đã phát triển thành thế này, chi bằng nghĩ cách lợi dụng điểm này để An Sùng thấy rõ bộ mặt thật của hai kẻ kia.
[Chỉ cần có thể để anh cả tận mắt chứng kiến, bất kể bọn họ có ngụy biện thế nào, anh cả chắc chắn sẽ không tiếp xúc với họ nữa. Như vậy không chỉ có thể sa thải được La Thần, mà chuyện làm anh cả rời xa Quản Chính Ngôn cũng được giải quyết.]
[Cơ hội nhất tiễn song điêu thế này phải nắm cho chắc. Nhưng vấn đề là, bây giờ lấy cớ gì để anh cả đến căn hộ của anh ấy một chuyến đây?]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

"Đúng rồi Tiểu Linh, anh đột nhiên nhớ ra có một tập tài liệu để quên ở căn hộ trong thành phố, có lẽ phải quay lại lấy một chút. Anh bảo tài xế đưa em về nhà trước, hay là em cùng anh ghé qua thành phố một chuyến?"
Đây chẳng phải là buồn ngủ gặp chiếu manh sao!
"Em đi cùng anh!" An Linh vội vàng nói.
An Sùng gật đầu, ra hiệu cho tài xế đổi hướng đến địa điểm khác.
An Linh xem đồng hồ, phát hiện họ thực ra sắp về đến nhà, thời gian đã trôi qua một tiếng rưỡi. Từ đây đến nhà An Sùng cũng mất khoảng hơn một giờ nữa, chắc là vừa kịp lúc Quản Chính Ngôn và La Thần đang lăn lộn với nhau.
An Linh dùng khóe mắt liếc nhìn An Sùng, có chút lo thay cho anh trai mình.
[Lát nữa anh cả mà phát hiện bạn thân và trợ lý sinh hoạt của mình đang lăn lộn trên giường mình, cú sốc phải chịu chắc sẽ lớn lắm đây.]
Nghe được An Linh trong tình huống như vậy vẫn không quên quan tâm mình, trong lòng An Sùng cũng có chút an ủi.
[Thật ra chỉ để một mình anh cả nhìn thấy cũng không đảm bảo lắm, dù sao trong cốt truyện gốc anh cả chẳng phải đã bị vu khống sao?]
[Tốt nhất là có thể để lại chút bằng chứng.]
An Sùng thầm nghĩ: [Em yên tâm, trong phòng đã lắp camera rồi, bằng chứng muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện