Căn hộ nhỏ trên tầng năm đã không còn dấu vết của đội Săn Lùng Hoang Dã nữa, bốn người bọn họ đã quay về căn hộ bên cạnh.

Tùy Thất ăn thêm bữa khuya, tắm rửa sơ qua, vừa chuẩn bị đi ngủ, cửa căn hộ đã bị gõ nhẹ.

Đồng thời trên quang não cũng nhận được tin nhắn của Liên Quyết: "Là tôi."

Tùy Thất đi tới, mở cửa ra.

Một tay Liên Quyết ôm một chiếc quạt bàn cỡ trung, anh đưa qua: "Tìm được mấy chiếc quạt máy chạy bằng năng lượng mặt trời, cho mọi người một cái."

Trong tiết trời cực nóng, dụng cụ làm mát không bao giờ thừa thãi.

Có quạt điện, Duby cũng có thể nghỉ ngơi một lát.

"Được rồi, cảm ơn." Tùy Thất không từ chối.

Quạt bàn hơi nặng, cô dùng nhận lấy hai tay ôm vào ngực, Liên Quyết chưa hoàn toàn buông tay, ngón tay thon dài đặt dưới đế quạt chống đỡ.

Tùy Thất định đổi sang tư thế đỡ tốn sức hơn, hai tay ôm quạt bàn liên tục thay đổi vị trí.

Khi tay trái cuối cùng cũng di chuyển đến đế quạt, đầu ngón tay ấm áp và đầu ngón tay mát lạnh lơ đãng chạm vào nhau, hai bàn tay vô tình chạm vào nhau bắt đầu di chuyển.
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Vốn định tránh ngón tay của đối phương, nhưng lại càng lúc đan vào nhau sâu hơn.

Hai người đều khựng lại.

Ngay lúc Tùy Thất đang định rút tay về, Thẩm Úc luôn chú ý đến cửa ra vào đã đi tới, nhận lấy quạt bàn từ tay cô, mang vào phòng khách.

Đầu ngón tay buông thõng bên hông Tùy Thất co lại, cô cười nói chúc ngủ ngon.

Tay phải Liên Quyết nắm hờ thành nắm đấm, anh khẽ "ừm" một tiếng, quay người trở về căn hộ bên cạnh.

【Không phải chứ, đan mười ngón vào nhau cho tôi đi! Cứ qua loa kết thúc cuộc đối thoại như vậy sao???】

【Sáng đã ôm nhau ngủ, vậy chẳng phải tối nên hôn nhau sao? Mau hôn cho tôi xem đi!】

【Cậu Thẩm ơi là cậu Thẩm, cậu nhận quạt bàn làm gì, ấn đầu hai người họ vào hôn nhau đến ngất xỉu luôn đi.】

【Có các cư dân mạng cùng chí hướng là phúc của tôi.】

【… Các chị em, các chị em bình tĩnh lại một chút, họ vẫn chưa phải là người yêu đâu.】

【Hôn nhau và chưa yêu nhau không hề mâu thuẫn, biết đâu hôn xong lại yêu nhau thì sao.】

【Suy nghĩ này của cưng hơi nguy hiểm rồi đó.】

【Khi nào thì Liên Thần và chị gái xì hơi mới hôn nhau nhỉ?】

【Đừng ghép đôi nữa, nói chuyện trò chơi đi.】

【Cái tên Lý Nhị Cẩu này thật cổ, cả người cũng vậy, cảm giác ngờ nghệch ngốc nghếch ập vào mặt.】

【Đúng vậy, cô ấy đáng yêu quá, ha ha ha ha ha, khống chế Duby không thành lại bị đâm.】

【Búp bê gỗ mô phỏng cô ấy làm cho nhóm chị gái xì hơi giống quá, mị cũng muốn có một em, không biết bây giờ cô ấy có nhận đơn đặt hàng không.】

【Sau khi trò chơi kết thúc đến Tinh Bác nhà cô ấy hỏi thử, cậu một cái tôi một cái, ngày mai Nhị Cẩu sẽ xuất sư.】

【Đội Trốn Khỏi vẫn phát huy ổn định như mọi khi, đánh người không hề nương tay chút nào.】

【Tôi phải lên Tinh Bác quảng bá cho chị gái xì hơi thôi, những người chơi đó làm sao vậy, không ai biết đội Trốn Khỏi của chúng ta sao, sao người nào cũng thích đến gây sự vậy.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

【Thì sao chứ, đến cũng chỉ tặng điểm, mấy người chị gái xì hơi cũng không thiệt.】

【Nói cũng đúng nhỉ.】

【Đội Trốn Khỏi ngủ rồi, tôi cũng ngủ đây.】

【Tôi cũng vậy.】

【Tôi cũng vậy.】

Tùy Thất đóng cửa lại, quay về phòng khách, nhẹ tay nhẹ chân nằm xuống bên cạnh Muội Bảo đang ngủ say.

Thẩm Úc bật quạt bàn, cánh quạt chuyển động thổi ra làn gió mát.

Duby tắt điều hòa, đi đến bên kia Tùy Thất nằm xuống.

Tùy Thất sờ đầu cô bé, ôm hai bảo bối, yên tâm chìm vào mộng đẹp.

Dưới màn đêm đen kịt phủ lên Tinh cầu Thiên Mộc, có người ngủ yên, có người mệt mỏi tìm kiếm vật tư, có người chịu đựng không nổi chỉ đành tiếc nuối bị loại.

Cũng có người nắm chặt thẻ tên vừa tìm được, vẻ mặt điên cuồng.

Ánh sáng yếu ớt của máy nhận dạng phản chiếu lên mặt hắn ta, làm lộ ra gò má hóp lại và đôi môi nứt nẻ.

Ngón tay gầy guộc nắm chặt tấm thẻ trắng, đôi môi mấp máy, hắn ta lặp đi lặp lại cái tên trên đó: "Ha ha ha ha ha, Lâu Muội Bảo, Lâu Muội Bảo."

"Không ngờ lại là thành viên của đội Trốn Khỏi, đúng là trời không tuyệt đường người."

...

Người chơi lấy được thẻ tên của Muội Bảo tên là Cao Hoằng, đồng đội cuối cùng của hắn ta vừa được tàu y tế đón đi mười phút trước.

Hắn ta không có nước, không có thức ăn, đói khát đến cùng cực, ôm búp bê gỗ do đồng đội để lại, tuyệt vọng co rúm ở góc tường chờ khoảnh khắc bị loại, ngoài ý muốn lại phát hiện thẻ tên của Lâu Muội Bảo trong khe hở của bức tường đổ nát.

Cao Hoằng như gặp được mưa rào, hắn ta kích động đến mức run rẩy, phấn khích viết lệnh lên tấm thẻ màu đen.

Ngay khoảnh khắc thẻ tên và thẻ lệnh dính lên búp bê gỗ, Muội Bảo đang ngủ say bên cạnh Tùy Thất, thình lình mở mắt ra.

Cô nhóc đưa tay quờ quạng bên cạnh gối, nắm lấy xẻng sắt, sau đó hung hãn tấn công Tùy Thất ở gần mình nhất.

Tùy Thất đang ngủ say, không hề có chút phòng bị.

Mắt thấy xẻng sắt sắp đập vỡ đầu cô, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm chặt lấy đầu xẻng sắc bén.

Hung khí lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhưng không thể tiến thêm một phân nào nữa.

Kim loại cứng rắn làm rách da Duby, để lộ ra vân gỗ bên trong.

Cô bé nhìn Muội Bảo chậm rãi ngồi dậy, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Tại sao lại tổn thương chủ nhân?"

Muội Bảo bị sự lạnh lùng trong giọng nói của cô bé làm cho bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn chiếc xẻng sắt chỉ cách đầu Tùy Thất vài xăng ti mét, sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.

Cô nhóc muốn buông xẻng sắt ra, nhưng lại không kiểm soát được đ.â.m mạnh về phía Duby.

"Mau tránh ra!" Muội Bảo hoảng sợ kêu lên.

Tùy Thất chợt tỉnh giấc, ôm ngang eo Muội Bảo, đè xuống giường: "Muội Bảo."

Hai tay Muội Bảo không kiểm soát được, cô nhóc vung xẻng sắt định tấn công Tùy Thất, lại bị Duby đứng bên cạnh cản lại.

Muội Bảo run giọng nói: "Chị Tùy, chị mau thả em ra, em sợ tổn thương chị lắm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện