Lăng Nhiễm nhận được tín hiệu kết nối máy liền nôn nóng nói: "Trợ lý Cẩn! Có phải là thực sự có chuyện xảy ra rồi không? Tại sao tôi gọi hoài cho mọi người đều không được!"
"Là anh" Hoắc Mạc Đình lên tiếng.
Nghe được giọng nói của anh, cô đã bớt lo hơn phần nào: "Chồng? Anh không sao chứ?"
"Không sao, anh thì có chuyện gì được chứ"
"Đừng lừa em đấy! Biết chưa!"
"Ừm, không lừa em!"
Trợ lý Cẩn ở một bên bó tay, Hoắc tổng của bọn họ nói dối đỉnh quá không nhìn ra chút sơ hở nào, phu nhân không tin mới lạ.
Anh thừa cơ hội chuyển chủ đề khác: "Muộn rồi sao em không ngủ đi?"
"Em không ngủ được, mà sao em gọi mọi người ai cũng không kết nối được vậy? Chị Y Hồng đã rời khỏi đảo rồi!"
"Vừa nãy có cuộc họp không tiện nghe, hại em lo lắng rồi" Hoắc Mạc Đình vừa nói chuyện vừa tiến về phía chiếc xe đỗ cách đó không xa.

"Chồng ơi, thực ra em có thể tới giúp anh, em bây giờ tiến bộ nhiều lắm rồi!" Lăng Nhiễm thực không muốn ở lại hòn đảo này một mình chút nào.
Chỉ nghe giọng anh nhẹ nhàng truyền tới: "Nhiễm Nhiễm, nghe lời anh ở yên trên đảo, anh sẽ sớm trở về thôi, được không?"
Dù có chết anh cũng phải bao bọc cô ở nơi an toàn nhất.
Lăng Nhiễm im lặng trong chốc lát rồi đồng ý.
"Ngủ sớm đi, đừng thức khuya"
"Vâng" Lăng Nhiễm nói rồi cúp máy.

Dù nghe được giọng nói của anh giúp cô yên tâm phần nào nhưng nói không lo lắng là nói dối.
Mấy ngày sau đó tối nào Hoắc Mạc Đình cũng gọi điện dỗ cô đi ngủ phải chờ tới khi cô thực sự ngủ rồi anh mới tắt video, tiếp tục xử lý công việc, đêm đó anh đã đưa Vương Thiếu Tuyền trở về được.

Cứu được hai người bọn họ nhưng còn gia đình nhỏ ở thôn Đồng kia thì không kịp ra tay đã có người tới cướp đi mất.
Các thế lực loạn như vậy không lí nào gia tộc họ Lục không biết, bà ngoại Lăng Nhiễm đã âm thầm điều động nhân lực góp sức với Hoắc Mạc Đình, đồng thời tạo sức ép cho giới kinh doanh của Cao Giang.
Nhờ cuộc gọi tối đó với bên ngoài mà vị trí của Lăng Nhiễm đã bị bại lộ.

Một thế lực nhỏ đang âm thầm tiến tới hòn đảo.
Lăng Nhiễm qua thời gian này học tập được không ít, nhận ra sự khác thường cô cũng ngầm đoán được người tới là ai.

Cũng phải cảm ơn Đoàn Quốc Nhân một tiếng, mọi hành động lạ của Lăng Kỳ không tránh khỏi tai mắt của anh ta.

Một nhóm người đang ẩn nấp sau bóng cây lớn nhìn chằm chằm vào hai căn biệt thự giống nhau như đúc trước mặt, bọn họ mất một tiếng mới có thể phá vòng vây 1 và 2 xâm nhập vào đây.

Bây giờ không biết Lăng Nhiễm đang ở căn nào.
"Cho nổ biệt thự!" Lăng Kỳ lạnh lùng lên tiếng.
"Không được! Cô có biết trên đảo này có bao nhiêu cao thủ không hả? Làm thế khác nào tự sát?" Hà Quân gằn giọng.
Lăng Kỳ chẳng thèm liếc anh ta: "Chúng ta đông như vậy còn phải sợ sao?"
Hà Quân bỗng cười lạnh: "Cô cho rằng dễ dàng đụng vào tâm can của Hoắc Mạc Đình thế à? Số người phòng ngự canh gác trên đảo này gấp 3 lần quân số của chúng ta, muốn chết thì cứ việc tự tiện hành động!"
Lăng Kỳ nghe xong sắc mặt tái mét, hay cho một Lăng Nhiễm lại được bảo vệ như vậy.
Hà Quân nhìn quanh một lượt sau đó nhìn vào căn biệt thự bên trái: "Vào trong đó!"
Hai người lẩn trốn né tránh tai mắt rồi xâm nhập thành công qua cửa sổ sát với phòng bếp.
"Phu nhân! Bọn họ tiến vào rồi!" Một nam nhân tay cầm ống nhòm nói qua tai Bluetooth.
"Ừm" Lăng Nhiễm nhàn nhã ngồi trên sofa.


Bị phản bội hoá ra cũng đau phết nhỉ?
Trong lúc Lăng Kỳ đang vui mừng vì sắp được kết liễu Lăng Nhiễm thì Hà Quân là người duy nhất phát hiện ra điều kì lạ, tại sao trong biệt thự lại yên ắng như vậy cảm tưởng như không có ai vậy, anh ta xoay người nhảy khỏi cửa sổ phát hiện ánh sáng màu đỏ ở phía xa.

Mẹ kiếp! Có tay bắn tỉa quả nhiên đã chuẩn bị từ trước.
Anh ta định quay lại nói với Lăng Kỳ phát hiện cô ta đã sớm tự ý hành động, đúng là con đàn bà ngu ngốc! Mặc kệ cô ta Hà Quân lần theo đường ống nước lẩn vào trong rừng cây phía sau, trong đó chắc chắn có người ẩn nấp anh ta chỉ cần trà trộn vào là xong.
Bên trong biệt thự Lăng Kỳ cẩn thận nhích từng bước một, mắt nhìn thấy bóng lưng Lăng Nhiễm đang ngồi trên sofa cô ta vui vẻ siết chặt con dao găm sắc bén trước mặt, đi nhẹ nhàng lại gần sofa, ngay khoảnh khắc cô ta đâm con dao xuống "Phặp!" Một hòn đá mang theo lực lớn đập thẳng vào tay cô ta khiến con dao rơi xuống đất, tạo thành một âm thanh chói tai, cổ tay cô ta rất đau.
Lăng Nhiễm đứng lên quay người lại phẩy nhẹ tay, Lăng Kỳ còn chưa kịp phản ứng đã bị hai người phụ nữ ghìm chặt lại nhét vải vào miệng, ép cô ta quỳ xuống: "Muốn chơi tôi? Cô tự tin quá rồi đấy!"
Một khi đã xác định là người phụ nữ của Hoắc Mạc Đình cô đã sớm tính đường lui cho mình vào những lúc như vậy, không thể để bản thân trở thành gánh nặng của anh, anh còn rất nhiều thứ cần phải lo, công ty, đối chọi với các thế lực, do vậy chỉ có một cách đó là tự nâng cao trình độ của bản thân..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện