Phụ nữ mang thai quan trọng nhất là giữ cho tâm trạng của mình thật thoải mái, nhưng Chung Linh không thể không lo lắng cho chồng của mình. Lâu như vậy rồi mà chưa có tí tin tức gì của anh. Gần như đã biến thành một vòng luẩn quẩn, Chung Linh càng tự khuyên nhủ mình phải vì đứa con mà đừng quá âu lo, thì cô lại càng lo âu hơn.

Những dấu hiệu của thời kỳ đầu mang thai càng ngày càng rõ ràng. Khẩu vị của Chung Linh gần đây không được tốt, cô chẳng ăn được gì, mà dù có miễn cưỡng ăn thì cũng nôn ra hết. Tối ngủ cũng không ngon. Càng ngày nỗi nhớ anh càng thêm da diết, cô còn rất thường xuyên mơ thấy anh, thấy anh bị thương, thậm chí là hy sinh. Cô muốn trực tiếp nói cho anh biết lần này cô thật sự là đã mang thai! Chung Linh ở trong lòng luôn không ngừng khấn cầu ông trời hãy để cho anh được bình an trở về.

Dạo này Chung Linh không tiện ra ngoài, những thứ cô muốn đều nhờ người khác mua giúp, ví dụ như là những thứ rau dưa và trái cây mà cô muốn ăn. Bây giờ đã vào mùa thu, Chung Linh lại muốn ăn dưa chua, muốn ăn những thứ vốn không thể mua được, hay là những thứ trước giờ cô chưa từng thử qua.

Chung Linh gửi điện báo cho Lý Tiểu Vân, hối cô ấy mau chóng đến đây. Cô cũng muốn báo cho cha mẹ chồng cùng nhà cô biết mình đã có thai, nhưng lại lo nếu như có chuyện gì xảy ra thì thật chẳng biết làm sao. Như vậy không phải để cho mọi người mừng hụt sao? Lúc rảnh rỗi, cô thường nằm trên giường nghỉ ngơi, mỗi buổi sáng và chiều tối đều đi tản bộ chung quanh. Trời vào thu, hoa màu đã có thể thu hoạch, sắc vàng lấn sắc xanh. Chung Linh rất thích mùa thu, mùa của gặt hái, giống như cuộc sống lúc này của cô vậy, cũng đã đến lúc được thu hoạch rồi.

Lý Tiểu Vân cũng không quản đường xa lặn lội đến rất nhanh. Nghe Chung Linh có ý muốn đóng cửa nhà hỏa táng, tuy rằng rất tiếc nhưng thực ra cô đối với công việc này cũng không mấy mặn mà.

“Em đến nhanh thật đấy.” Chung Linh nhìn Lý Tiểu Vân từ trên xuống dưới, cảm thấy cô ấy đã thay đổi rất nhiều, cũng xán lạn hơn trước, ăn mặc trang điểm y chang người thành phố, sang trọng lên nhiều.

“Tiểu Linh, sao đột nhiên chị lại quyết định như vậy? Không phải nói là đợi đến thời cơ thích hợp sao?” Lý Tiểu Vân rất muốn biết rốt cục là vì nguyên nhân gì.

“Anh nhà chị không đồng ý, muốn chị không làm nữa, em thấy tiếc hả?” Lần trước Chung Linh có nghe Tiểu Vân nói là cô không thích việc này mà.

“Em chỉ hơi tiếc tiền chút thôi, nhưng tốt hơn vẫn nên làm việc khác đi!” Dù sao thì cô vẫn còn trẻ, suốt ngày nhìn thấy mấy việc đó, tâm trạng không tốt, người có chút đờ đẫn, hơn nữa con người cũng dần dần trở nên tiêu cực.

“Vậy thì chuẩn bị thôi! Em chỉ cần đánh tiếng ra ngoài, khi có người tìm tới thì em hãy báo cho chị biết đó là người nào, ra giá bao nhiêu, trước thì đừng nhận lời ai hết. Hơn nữa, những thỏa thuận giữa chúng ta với chính phủ, em tuyệt đối đừng để lộ ra. Còn một điều nữa, Bộ dân chính đã có biên chế cho những người lính giải ngũ chưa?”

“Vẫn chưa, hơn hai mươi người lận. Sao gấp được!” Lý Tiểu Vân cảm thấy chuyện này không cần vội, nên cũng không làm hết sức.

“Nhất định phải tranh thủ, nhanh chóng làm cho xong danh sách đó, khi nào họ vào được biên chế công nhân viên chính thức thì mới yên tâm được. Em qua bên Bộ dân chính chào hỏi một tiếng, cũng tiện thể nói với ba chồng em vài câu. Dù chúng ta có nghỉ thì cũng phải an bài ổn thỏa cho công nhân viên.” Chung Linh không thích làm việc có đầu mà không đuôi.

“Được, chị yên tâm, chuyện trên huyện em sẽ giải quyết ổn thỏa. Đúng rồi, vậy sau này chúng ta sẽ thế nào đây? Cứ nhàn rỗi đến đờ người ra hay sao?” Lý Tiểu Vân cũng lo sau này không có việc gì để làm.

“Chúng ta cứ từ từ mà kiếm, em ở nhà cứ chú ý một chút, nếu có hạng mục gì hay hay thì chúng ta cùng nhau xem xét. Bây giờ cải cách mở cửa, thứ chúng ta có thừa đó là cơ hội.” Chung Linh không vội vàng gì, giờ cô thích yên ổn một chút.

“Được, em nghe lời chị. Còn một chuyện này...” Nhìn dáng vẻ của Tiểu Vân, hẳn là chuyện gì đó khó nói.

“Em nói đi!” Chung Linh thắc mắc không biết đó có thể là chuyện gì?

“Thì là... Mạc Hoành... anh ta...” Vừa nghe thấy cái tên Mạc Hoành, sắc mặt Chung Linh sa sầm, nhìn cũng biết là cô đang nổi giận. Nhưng mà, Lý Tiểu Vân cảm thấy vẫn nên nói ra.

“Chung Linh, thật ra em cũng không có ý gì khác, em thấy anh ta thật sự là rất thích chị. Mỗi khi đến nhà em đều muốn xem tấm hình chúng ta chụp chung.” Thời này, hình gia đình lồng kính là một món trang trí hết sức thịnh hành, hầu như nhà nào cũng có.

“Vậy thì sao? Chúng ta chẳng ai giúp được anh ta hết, nếu em vẫn xem chúng ta là bạn bè thì đừng để ý chuyện này quá, đừng có tâng bốc anh ta như một kẻ si tình vậy.”

“Ý chị là, anh ta không thích chị lắm à?” Lý Tiểu Vân dường như hiểu ra một chút.

“Ít nhất cũng không có nhiều như em tưởng tượng đâu. Thôi được rồi, không nhắc đến anh ta nữa, em chúc mừng chị có thai chưa đó?” Lúc gọi Lý Tiểu Vân đến cô đã nói trước chuyện này với cô ấy.

“Có gì mà chúc mừng chứ? Chúc chị từ một viên ngọc minh châu biến thành con mắt cá hả? Chẳng có gì đáng chúc mừng hết.” Thật ra Lý Tiểu Vân cũng đang rất mong được làm mẹ.

“Cái đồ vịt chết mạnh miệng.” (1) Chung Linh cười cô.

Chung Linh cũng không tiện giữ Lý Tiểu Vân ở lại mà để cho cô ra về, dù sao thì khu cô đang ở nghiêm hơn những khu khác rất nhiều.

Cuối cùng khi Chung Linh mang thai được hai tháng thì cô cũng đợi được chồng trở về. Trận chiến lần này không kéo dài lắm, xem ra phe ta sắp tuyên bố chiến tranh toàn thắng. Lúc sáng, Hàn Minh Minh chạy qua nói: “Các anh ấy về rồi!” làm Chung Linh ngây người ra một hồi lâu, cô có nằm mơ cũng không thấy chuyện này.

“Thật sao? Bây giờ đang ở đâu?” Chung Linh cực kỳ vui mừng, không biết anh có lành lặn không? Còn các chiến hữu của anh thì sao?

“Bọn họ đang ở bên đại đội, đại khái là họp tổng kết gì đó, chắc là sẽ về nhanh thôi.” Bụng của Hàn Minh Minh đã bắt đầu lộ rõ ra, người cũng mập lên. Còn bụng của Chung Linh thì có sờ cũng không thấy gì, nhưng đứa bé thì rất biết hành hạ cô. Đợi đến khi anh về, biết mình có thai, không biết anh sẽ như thế nào?

Chu Bảo Cương và các đội hữu của anh đều cảm thấy cực kỳ mỏi mệt. Việc giết chóc trên chiến trường không đơn giản như luyện tập hàng ngày, những trải nghiệm của họ cũng khó mà tưởng tượng ra được.

Vừa bước vào sân đã nhìn thấy cửa mở lớn.

“Về rồi à?” Chu Bảo Cương thấy vợ mình lại ốm đi, sắc mặt tái nhợt, dường như chỉ cần trận gió lớn một chút cũng có thể thổi cô bay mất.

“Em còn chưa khỏe hẳn sao? Sao sắc mặt xấu thế này? Em...” Chu Bảo Cương bắt đầu mắng yêu vợ, cứ như thể vì cô muốn anh đau lòng, nên mới để cho thân thể cô thành ra thế này vậy. Chung Linh cũng không thèm để ý tới cái dáng vẻ lóng ngóng khi anh thể hiện sự quan tâm với mình. Cô cứ kéo thẳng anh vô trong nhà.

“Anh có khỏe không? Không bị thương chứ? Hả?” Chẳng có việc gì khiến cô lo lắng hơn chuyện này.

Chu Bảo Cương ôm siết vợ vào lòng, thật chặt, cảm nhận lấy cái sự chân thật này. Cuối cùng cũng về đến nhà rồi!

“Không sao, anh vẫn khỏe. Em ở nhà thế nào? Lo lắng lắm hả?” Chu Bảo Cương cũng biết, vợ anh ở nhà chắc chắn là luôn lo lắng không yên, nhưng, đã làm vợ của lính, chuyện này muốn tránh cũng không được.

“Đừng lo cho em, Vương Duệ và Châu Khải đều khỏe cả chứ?” Nếu như chiến hữu của anh có chuyện gì thì anh cũng không yên lòng được. Tình bằng hữu trên chiến trường là thứ tình cảm sâu nặng nhất mà.

“Đều không sao hết. Sau này có thể còn bận rộn hơn nhiều, có thể sẽ phải đi thường xuyên.” Chu Bảo Cương nằm trên giường, anh rất muốn được nghỉ ngơi thoải mái trong chốc lát, nên kéo lấy Chung Linh ôm siết vào lòng.

“Còn phải đi nữa à? Ý anh là anh còn phải ra tiền tuyến sao?” Vậy phải làm sao đây?

“Không phải, bọn anh phải đào tạo những gì, em không hiểu đâu.” Nhìn dáng vẻ là biết anh đã cực khổ biết bao nhiêu. Nhưng đối với Chung Linh mà nói, chỉ cần không phải ra tiền tuyến là được.

Vẫn là ở nhà thoải mái nhất, mùi hương quen thuộc, chăn mền khô mát, không gian an tĩnh, khiến cho Chu Bảo Cương hoàn toàn buông lỏng, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

“Anh, em có chuyện muốn.”

“Uhm...” Tiếp tục thiu thiu ngủ.

Chung Linh ngồi dậy, không biết nên bắt đầu thế nào.

“Em có thai rồi.” Chung Linh đợi phản ứng của chồng.

“Uhm...” Khoảng chừng mươi phút sau, Chu Bảo Cương mới ngồi bật dậy. “Em nói cái gì?” Có phải là mình vừa mới nằm mơ không vậy?

“Em có thai rồi.” Cái dáng vẻ này của anh sao không có chút gì vui mừng vậy?

“Không phải em lại loạn báo quân tình (2) chứ?” Chu Bảo Cương e ngại lần này lại giống như lần trước. Chung Linh cũng mặc kệ anh.

“Thật hả? Là thật đấy hả? Bao lâu rồi? Hả em?” Nhìn anh có vẻ đã tỉnh táo lại rồi.

“Thật, em đi khám rồi, sắp được hai tháng rồi.” Chung Linh vừa cười vừa nói.

“Là lúc anh đi… Em, sao em lại gầy đi thế này, không bị sao chứ?” Chu Bảo Cương thấy vợ tiều tụy hơn trước kia rất nhiều, cơ thể của vợ không có vấn đề gì chứ?

“Không sao, chỉ là dạo này ốm nghén dữ quá, qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi.” Chung Linh rất hài lòng đối với biểu hiện của ông xã, cô biết rằng anh sẽ cực kỳ vui mừng mà.

“Không ngờ được là lâu nay không có chút tin gì, vậy mà trước khi anh ra đi lại có.” Chu Bảo Cương rạng rỡ nhìn bụng của vợ, thật không biết phải làm thế nào để thể hiện được niềm hân hoan của bản thân, thật giống như là đang mơ vậy. Anh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống, nhìn cô âu yếm như thể cô là một món bảo bối dễ vỡ vậy.

Buổi tối, nhận thấy người nằm bên đang mơ thấy ác mộng, cô đau lòng nhìn chồng mình, đây chắc là di chứng sau chiến tranh để lại cho anh. Cô nhớ sau này những tin tức về cuộc chiến này đều ghi nhận đây là một cuộc chiến vô cùng khốc liệt, chiến đấu cực kỳ oanh liệt. Mặc dù anh là một người có tinh thần bất khuất nhưng những thương tổn do cuộc chiến này để lại cho anh, cô cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi.

Bây giờ Chung Linh vô cùng thoải mái, mỗi ngày đều được đối xử như một bà hoàng vậy. Chu Bảo Cương rất tranh thủ về nhà với cô, thái độ cũng cực kỳ dịu dàng. Hơn nữa, chuyện ăn uống của cô anh cũng cực kỳ để ý. Nhưng Chung Linh quả thật lực bất tòng tâm. Ai mà không biết thời điểm này sức khỏe của người mẹ rất quan trọng, nhưng mà quả thật là cô ăn không vô. Cô còn nhận ra bản thân mình dạo này rất mít ướt, hở một chút là rơi nước mắt, rất dễ xúc động. Chỉ cần chuyện bé bằng móng tay cũng có thể khiến cho cô chảy nước mắt ngon ơ. Lần trước khi Chu Bảo Cương về nhà, nhìn thấy vợ khóc khiến anh hốt ha hốt hoảng, hỏi ra mới biết thì ra là Đại Nha làm nũng với cô. Vì chuyện này mà Chu Bảo Cương đã thầm trách Vu Nhã Tĩnh gián tiếp khiến cho vợ anh phải khóc.

Dù ai ai cũng rất cẩn thận đối xử với Chung Linh nhưng vẫn có người chọc cho cô khóc. Người đó chẳng ai xa lạ, chính là Chu Bảo Cương.

Chuyện là, cô nàng Minh Minh hay mơ mộng tặng cho Chung Linh một cái bình hoa rất đẹp, nhưng vào thời này thì đi đâu mà kiếm ra hoa tươi chứ? Vì thế cái bình hoa xinh đẹp kia chỉ có thể an phận làm một vật trang trí bình thường, không cách nào mà phát huy được công dụng của nó. Một hôm, Chung Linh cũng chỉ tùy tiện nói một câu, nếu như có hoa cắm thì hay biết mấy.

Chỉ như thế, Chu đội trưởng cực kỳ thương yêu vợ như lãnh được thánh chỉ. Một hôm khi trở về từ buổi huấn luyện ở dã ngoại, anh thật sự mang về cho vợ một bó hoa lớn. Kỳ thực thì cũng chỉ là mấy loại hoa dại màu vàng bình thường thôi. Anh len lén giấu trên xe, khi về tới nhà liền trực tiếp đem về giao cho vợ.

Chung Linh nhìn qua một cái liền sững người, thiệt chẳng thấy ai đem hoa dại đi tặng, mà còn là hoa vàng nữa chứ. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của chồng, cô cũng không dám chọc anh, chỉ mỉm cười nhận lấy, còn vui mừng cảm ơn anh. Nói sao thì, hành động này của anh rất đáng được khuyến khích mà.

Vì thế, Chu đội trưởng của chúng ta đi đã họp với tâm trạng như đang trên mây.

Một tiếng đồng hồ sau anh về nhà. Tiếng xe Jeep kéo Chung Linh từ trong giấc ngủ trưa dậy.

“Aaaa...” Tiếng thét chói tai làm cho anh lao như bay vào trong phòng.

“Chuyện gì vậy?” Anh nhìn quanh thấy trong phòng không có gì khả nghi cả.

Chung Linh chỉ tay lên ghế và tường, run rẩy không thốt ra được tiếng nào.

“A... là sâu lông.”

Chung Linh nhìn lên bức tường nhà mình, lại liếc qua chiếc bình hoa đang bày trên bàn, thấy trên đó còn có hơn chục con sâu loại này, cả người không kiềm chế được mà da gà da vịt nổi hết cả lên. Cô cực kỳ sợ những thứ mềm mềm không xương sống như thế này. 

“Đánh chết nó, nhanh lên!” Lần đầu tiên Chung Linh nói chuyện lớn tiếng như vậy với Chu Bảo Cương.

“Được, được rồi, em đừng sợ!” Vị lính đặc chủng Chu đội trưởng của chúng ta quả đúng là có tố chất đặc biệt, xông vào chiến đấu cực kỳ nhanh lẹ.

Nhìn thấy mấy con sâu đó một chốc đã biến thành một đám nhầy nhầy nhụa nhụa, cô không thể nào kiếm chế bản thân mình mà bắt đầu nôn khan.

“Ọe...”

Chu Bảo Cương thấy vậy, lao vội đến bên thì bị cô ngăn lại.

“Anh xem kỹ lại xem, những chỗ khác còn không vậy? Mau lên đi...” Cái sự chững chạc của một phụ nữ năm mươi tuổi của Chung Linh đã bị đánh bay mất, giờ nhìn cô chẳng khác một đứa bị tâm thần là mấy.

“Hết rồi, không còn nữa, bảo đảm là hết sạch rồi. Không biết mấy con sâu từ đâu đến vậy kìa?” Sao mà trong phòng lại xuất hiện thứ này chứ? Cây cối ở khu đóng quân này đều phun thuốc hết rồi mà!

“Còn nói nữa, là tại anh hết, là từ trong bó hoa anh tặng đó.” Chung Linh cảm thấy như mình vừa thoát khỏi một kiếp nạn lớn, cũng chẳng lo lắng đến mặt mũi gì nữa, cứ thế mà khóc lớn.

Chu Bảo Cương thấy thế tay chân lại bắt đầu luống ca luống cuống, nhanh chóng đem bó hoa gây chuyện kia đi vứt. Lúc quay lại, nhẹ nhàng ôm lấy vợ mình an ủi.

“Được rồi, qua rồi, đều tại anh hết, được chưa? Em đừng có khóc nữa, như vậy sẽ không tốt cho em bé đâu.” Chung Linh vừa nghe nói thế, ngẩng phắt đầu lên.

“Anh chỉ quan tâm đến đứa con thôi sao? Vậy nếu như em không có thai thì anh đối xử với em như thế nào?” Câu hỏi này hình như người phụ nữ nào mang thai cũng muốn hỏi chồng mình, Chung Linh cũng không ngoại lệ. Ngoài ra, cô còn muốn trong khi mang thai được anh chăm sóc từng ly từng tí. Làm phụ nữ thì có khi chỉ có một lần cơ hội được làm nũng, thích làm gì thì làm và được tha thứ dễ dàng này thôi. Không thể dễ dàng bỏ qua được, nếu không thì không thể dùng từ ‘hối tiếc’ để diễn tả thôi đâu.

Nhõng nhẽo một hồi Chung Linh mới bảo là mình đói rồi, muốn ăn mì nóng, còn phải bỏ thêm trứng gà và dầu vừng nữa. Không lâu sau, hương thơm quyến rũ lan tỏa trong không khí, Chung Linh hít sâu vào một hơi, không biết có phải do ông xã đích thân xuống bếp nấu cho cô ăn hay không mà cô cảm thấy cơn thèm ăn đang dâng lên.

Khi Chu Bảo Cương bưng bát mì ra, trên hông buộc chiếc tạp dề hoa hòe của cô, Chung Linh rất muốn cười lớn, như vậy không phải là làm hỏng hình tượng cao lớn của đội trưởng Chu rồi hay sao?

“Ui da, nóng!” Chung Linh thấy mình làm nũng cũng hơi quá, nhưng nhìn dáng vẻ của chồng, không phải anh cũng rất thích thú sao! Đây là chuyện duy nhất mà người cha tương lai kia có thể làm mà.

“Vậy à? Vậy em đợi một chút, để anh đi lấy cái chén nhỏ hơn, để nguội một chút rồi em hẳn ăn tiếp nhé.” Một người đàn ông ân cần biết bao, không có qua một câu đường mật, chỉ ân cần quan tâm chăm sóc.

Chung Linh nhìn bóng lưng của anh, cảm thấy đó là chỗ dựa ấm áp nhất của đời mình, cộng thêm đứa con trong bụng thì chắc chắn sau này giữa hai người sẽ không còn sóng gió gì nữa, có thể an tâm mà sống những ngày tháng bình dị rồi.

(1) Nghĩa là ăn nói ngang bướng.

(2) Đại ý là báo tin giả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện