Bệnh thì nhanh mà khỏi thì chậm. Ngày thứ hai nằm trên giường bệnh, Chung Linh luôn cảm thấy rất khó chịu. Chuyện khó tin nhất là Chu Bảo Cương luôn luôn bên cạnh chăm nom cô. Được quan tâm như vậy thật khiến cô có phần lo ngại. Công việc của anh bận rộn như vậy mà vẫn có thời gian đến chăm sóc cho cô hay sao? "Anh à, em không sao, anh đi làm đi! Chừng nào em về nhà là ổn thôi." Chung Linh cảm thấy chẳng qua là cô bị cảm chút xíu, sao mà anh làm ra vẻ như cô bị bệnh gì nghiêm trọng lắm không bằng. Thêm vào đó là Chung Linh cực kỳ không thích nằm bệnh viện, nếu nói là vì giấu bệnh sợ thầy cũng không sai.
Hơn nữa vị bác sĩ Lý kia tính tình cũng không được tốt. Nghe cô nói muốn về nhà để dưỡng bệnh, không những bản thân bị mắng cho một trận, ngay đến Chu Bảo Cương cũng bị vạ lây. Vị bác sĩ Lý đó là một ông già hơn năm mươi tuổi, ấn tượng của Chung Linh về ông rất tốt. Dù thái độ của ông có hơi tệ, nhưng quả thật ông luôn lo nghĩ đến lợi ích của bệnh nhân.
"Không sao, cũng không xa xôi gì, nếu có việc gì thì Vương Duệ sẽ đến tìm anh. Em đừng lo." Nghe anh nói vậy Chung Linh mơi cảm thấy yên tâm đôi phần. Kỳ thực cô rất muốn anh ở bên cạnh cô, nhất là trong thời gian cô đau ốm thế này.
Chu Bảo Cương không rảnh mỗi ngày nấu cơm cho cô nên thường lấy cơm từ nhà cấp dưỡng đem qua. Tất cả mọi người trong trung đội hai đều biết phu nhân của đội trưởng đang nằm viện. Đối với một người nghiêm nghị như Chu Bảo Cương mà nói, người có thể gả cho anh đã khiến mọi người rất hiếu kỳ rồi, chứ đừng nói tới việc một Chu Bảo Cương nổi tiếng nghiêm khắc và "tôn kính" như vậy lại có thể xin nghỉ phép đi chăm vợ bệnh, thật khiến mọi người lác hết cả mắt. Các y tá thường đến ngòm ngó bàn tán, trong đó có cả người phụ nữ kia, nhưng Chung Linh mặc kệ. Chu bảo Cương có thể đến là cô đã mãn nguyện lắm rồi, anh không nấu cho cô ăn cũng được, nhìn thấy anh là đã đủ no!
Chung Linh nằm dựa vào đầu giường truyền dịch. Chu Bảo Cương ngồi kế bên giường, một tay bưng cơm hộp, một tay cầm muỗng đút cơm cho vợ. Đột nhiên Vương Duệ từ ngoài xông vào, quên cả chào hỏi Chung Linh, trực tiếp nói với Chu Bảo Cương. “Đội trường, không hay rồi, Vương Đại Quân đánh nhau với Tiền Hằng Viễn, còn gọi thêm một đám người nữa.”
Chung Linh cũng bị thất kinh, đánh nhau, mà còn kéo bè kéo lũ đi đánh nhau? Xem ra sự việc rất nghiêm trọng! Chung Linh nhìn qua ông xã, nhưng anh không có động tĩnh gì, tay vẫn cầm muỗng đút cơm cho vợ ăn. Chung Linh cũng bị anh làm cho ngây ngốc mà mở miệng nuốt cơm. Anh không chút sốt ruột sao?
“Ầm ĩ cái gì? Đánh nhau thì cho chúng đánh. Ai thua nói cho anh biết.” Nghe anh nói như vậy, cả Chung Linh và Vương Duệ đều há hốc mồm, anh không quản luôn à?
“Đội trưởng, em biết chị dâu đang bệnh, nhưng anh cũng nên qua xem đi! Tiền Hằng Viễn là người thân do đại đội trưởng giới thiệu đến, nếu hắn ta có chuyện gì thì phải làm sao?” Vương Duệ cực kỳ lo lắng.
“Nhìn cái vẻ cuống quýt của cậu kìa, đánh nhau lạ lắm sao? Làm lính đánh nhau là cơm bữa, mà ở trong cái đội này thì càng khỏi phải nói. Anh chỉ biết bản lãnh, đánh thua là bọn nó không có bản lãnh. Trong quân ngũ của anh không chứa mấy đứa kém cỏi. Chỉ cần chúng nó không đụng đến vũ khí, không bị thương, mặc kệ chúng!”
Cách quản lý binh lính của anh và những gì Chung Linh biết về quân giải phòng thật khác biệt. Hiển nhiên đây cũng là lần đầu Vương Duệ nghe thấy những lời này.
“Đội trưởng, trước giờ chúng ta không quản lý quân đội như thế. Hơn nữa, nếu như bên đại đội trưởng biết được...” Vương Duệ có chút bất an.
“Chúng ta không phải kiểu lính đó, anh yêu cầu những người có tư chất quân sự và trình độ nổi trội, nếu không được thì biến, đừng có để trên chiến trường liên lụy anh em.” Những lời Chu Bảo Cương nói ra rất vô tình. Anh yêu cầu như vậy, có thể thấy trong đội của anh phải cạnh tranh khốc liệt biết bao!
“Nhưng... hai mươi mấy người đánh nhau lận.” Vương Duệ chỉ lo lỡ khi có chuyện gì xảy ra thì, thân là người lãnh đạo của một trung đội, phải chịu hết mọi trách nhiệm.
“Anh, anh đi xem đi!” Chung Linh cũng không mong muốn có chuyện gì xảy ra.
“Em ăn no rồi à?” Nhìn cái điệu bộ không thể nào lay chuyển của anh khiến Chung Linh càng thêm lo lắng.
“Em ăn no nãy giờ rồi, là anh bắt em phải ăn cho hết.” Chung Linh oán giận liếc nhìn, dáng vẻ oán trách anh không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.
“Vậy anh đi một lát rồi về.” Chu Bảo Cương đặt hộp cơm xuống, đứng dậy.
“Đừng lo cho em, anh cứ đi làm việc của anh. A! đúng rồi, Vương Duệ! Nhờ cậu nói với Minh Minh nhà cậu và Nhã Tĩnh đừng cứ đến bệnh viện thăm chị nữa. Sức đề kháng của trẻ con và thai phụ yếu, bị lây bệnh thì khổ, biết chưa? Vài ngày nữa chị được về nhà rồi.” Chung Linh cũng là từ mình mà nghĩ cho người, nếu như cô mà có thai hay có con nhỏ, cô nhất định sẽ không đến bệnh viện thăm bệnh, vì thế cô cũng không hy vọng hai cô nàng hay kích động đó đến đây, chỉ thêm phiền.
Chung Linh nằm viện thêm mấy ngày nữa thì rốt cục cũng được cho phép xuất viện, sức khỏe cũng hồi phục tương đối. Mấy ngày này Chu Bảo Cương chăm sóc cho cô rất là tỉ mỉ, nấu cơm cho cô ăn, dọn dẹp phòng ốc, những chuyện mà trước giờ anh chưa từng làm qua, khiến cho Chung Linh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Sau khi ăn tối, Chung Linh bị ông xã ép lên giường nằm. Nói thật thì cô cảm thấy bản thân đã khỏe lại khá nhiều, nếu như cứ bắt cô nằm suốt, cả người lại không có tí khí lực.
“Cái này là gì?” Chu Bảo Cương chỉ bức thư gửi cho Chung Linh đang đặt trên bàn, mặt đầy vẻ giận dữ. Chung Linh đọc thư, thì ra đây là thư của Lý Tiểu Vân gửi cho cô, có liên quan đến chuyện nhà hỏa táng, thu chi cùng những khoản mục dịch vụ mới.
“Đây là công việc làm ăn của em và Lý Tiểu Vân. Cô ấy là bạn học với em ở trường kỹ năng, cổ...” Chung Linh giải thích với chồng. Đây chắc là những điều anh đã biết!
“Anh biết Lý Tiểu Vân là ai, anh đang hỏi em, chuyện nhà hỏa táng là như thế nào?” Từ trước đến giờ Chung Linh chưa từng thấy qua biểu hiện đó của chồng.
“Là em với cô ấy cùng nhau đầu tư vào, em tưởng là anh biết...” Chung Linh cảm thấy rất kỳ quái, rốt cục thì vì sao mà anh lại giận dữ như vậy?
“Đúng, anh biết em có kinh doanh những thứ khác, nhưng không biết em lại làm cái loại làm ăn này, em vậy là sao? Xe tang tốn nhiều tiền vậy à? Rồi ban nhạc... đây là cái gì? Sao em có thể moi nhiều tiền như vậy từ một người chết?” Chu Bảo Cương đập mạnh lá thư lên bàn. Hành động đó làm cho Chung Linh giật nảy mình.
“Những nhà hỏa táng khác cũng thu phí như vậy, còn nói...” Cô không hiểu vì cớ gì mà anh lại phản ứng mạnh như vậy.
“Sao em lại muốn kiếm loại tiền này? Hay là em cho rằng tiền anh kiếm không đủ nuôi em?” Chu Bảo Cương lớn tiếng quát. Chung Linh từ trên giường ngồi bật dậy, đi đến bên cạnh anh.
“Em không có ý này, có chuyện gì thì anh từ từ nói đi.” Chung Linh kéo lấy cánh tay của chồng.
“Gì mà từ từ nói? Tiền của người chết mà em cũng kiếm. Trong nhà có người thân qua đời đã đủ đứt ruột rồi, em còn khiến họ phải uổng phí biết bao nhiêu tiền thế này?” Chu Bảo Cương hất tay vợ ra. Nhìn sắc mặt trắng bệch của vợ, anh cũng không nỡ nói tiếp.
“Em...” Chung Linh òa khóc. Cô chưa từng nghĩ qua anh vốn không hề hay biết chuyện này, cô cứ nghĩ rằng chị chồng chắc chắn đã nói với anh. Chuyện làm ăn này cô có thể chấp nhận, nhưng anh thì lại không. Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì có thể là anh không biết chút gì thật. Khi mà Chung Linh cùng Lý Tiểu Vân mở nhà hỏa táng là lúc anh bị thương, phải nằm viện, mà cả nhà cũng rất hoảng loạn, đúng là không ai có cơ hội nói cho anh biết.
“Đội trưởng!” Đột nhiên Vương Duệ và Châu Khải không gõ cửa mà bước vào, chắc là có chuyện quan trọng.
“Ra ngoài nói!” Chu Bảo Cương liếc mắt nhìn vợ, thôi thì cứ để hai người kia ra ngoài.
Vương Duệ và Châu Khải nhìn thấy đôi mắt đỏ mọng của Chung Linh cũng lờ mờ nhận ra được là hai vợ chồng đội trưởng vừa mới cãi nhau xong.
Chung Linh không hiểu tại sao anh lại nổi giận như thế, lại còn trút giận lên cô. Xem ra quan điểm về giá trị của hai người bọn họ không tương đồng, những thứ mà cô có thể chấp nhận thì anh lại không thể.
“Cũng có nghĩa là bây giờ đã bước vào giai đoạn chiến tranh đặc biệt rồi phải không?” Chu Bảo Cương đanh mặt nhìn Vương Duệ.
“Vâng, không sai, tình hình hiện giờ rất phức tạp, sự khốc liệt trong chiến đấu vượt xa hơn tưởng tượng rất nhiều. Cấp trên ra lệnh cho chúng ta tuyển chọn ra những đội viên ưu tú nhất để tham gia chiến đấu. Ngày mai phải lên đường.”
“Anh biết rồi. Người thì chọn ra từ trong danh sách lần trước đã liệt kê, mấy cậu về nhà chuẩn bị đi!” Chu Bảo Cương để cho hai thuộc hạ về từ biệt người nhà. Vừa mới thích ứng với cuộc sống yên bình không bao lâu mà đã sắp phải ra chiến trường rồi.
Chung Linh vẫn còn đang nghĩ đến chuyện nhà hỏa táng, chẳng lẽ phải kết thúc thiệt sao?
Không lâu sau, Chu Bảo Cương bước vào. Nhìn người vợ yêu kiều của mình, tim anh như thắt lại.
“Em đóng cửa nhà hỏa táng đi!” Chu Bảo Cương không thích vợ mình kinh doanh những thứ này.
Nghe giọng điệu ôn hòa của anh, trong lòng Chung Linh cũng dễ chịu đôi chút, thôi không tranh cãi với anh về chuyện làm ăn nữa.
“Em hiểu rồi.” Vốn dĩ cô cũng không nghĩ sẽ kinh doanh lâu dài, nếu anh đã không thích đến vậy thì đóng cửa cũng không sao. “Em phải về một chuyến. Nhà hỏa táng thuê khá nhiều lính giải ngũ. Đóng cửa rồi, phải an bài ổn thỏa cho họ mới được.”
Nghe những lời trên làm Chu Bảo Cương kinh ngạc. Anh không nghĩ là vợ mình tuyển dụng lính giải ngũ, là do cô đồng cảm với họ sao? Vợ anh vẫn thật tốt.
Anh đi đến bên vợ, đem cô ôm trọn vào lòng.
“Anh xin lỗi, lúc nãy anh nặng lời, đừng giận anh.” Cô ấy đã đủ tốt rồi, là do bản thân mình quá đáng, dù là cho mình hay gia đình mình, cô ấy cũng đã hy sinh quá nhiều rồi.
“Là em không nên làm chuyện buôn bán đó.” Kỳ thật Chung Linh là nóng lòng muốn kiếm tiền, nhưng với mức phí này thì cô cũng không mấy đồng tình.
“Chung Linh!” Trước đến nay Chu Bảo Cương chỉ gọi cô là Tiểu Linh, sao vậy chứ? Cô muốn ngẩng đầu nhìn anh nhưng lại bị anh ấn vào lòng mình.
“Anh yêu em. Rất yêu em. Đến chết vẫn yêu em.”
Chung Linh cực kỳ sửng sốt, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cả. Anh ấy rốt cuộc bị gì thế này? Vì để xin lỗi sao? Chưa từng nghĩ đến là sẽ nghe anh nói ra những lời này, lại nói ra dứt khoát như vậy.
Chu Bảo Cương thuận tay tắt đèn, ôm vợ nằm lên giường.
“Được không?” Chu Bảo Cương biết cơ thể của vợ chưa khỏe hẳn, sợ cô chịu không nổi.
“Uhm...” Nghe xong những lời nói đó của anh, Chung Linh cảm giác như mình đã hoàn toàn thuộc về anh rồi.
“Anh sẽ nhẹ nhàng.” Chu Bảo Cương hôn lên đôi môi run run của vợ. Chung Linh biết là anh lo nghĩ cho cô.
Nhưng nguyên cả đêm cô chẳng có thời gian để chợp mắt. Chu Bảo Cương đúng là tên lừa đảo. Dù rằng cả đêm anh rất ôn nhu, còn nói với cô rất nhiều câu tình cảm, nhưng cô thật không chịu đựng nổi sự tấn công của anh.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Chung Linh có chút không tin được, có phải chuyện đêm qua là do cô mơ không? Nhưng, bức thư của Lý Tiểu Vân ở trên bàn, chứng thực rằng đó hoàn toàn không phải mơ.
“Chị dâu. Chị sao rồi?” Chung Linh vừa quét dọn xong thì Hàn Minh Minh đến.
“À, rất khỏe.” Dáng vẻ của Hàn Minh Minh như chực khóc đến nơi
“Chị có biết các anh ấy phải đi làm nhiệm vụ không?” Chung Linh mơ hồ nhớ ra là anh có nói đến.
“Có biết, sao vậy?” Chẳng lẽ có gì không đúng?
“Chị có biết họ đi đến đâu không?” Hàn Minh Minh nhìn Chung Linh, nhất định là chị không hiểu.
“Không phải không cho hỏi sao?” Chung Linh không để ý.
“Là lên tiền tuyến đó.” Hàn Minh Minh kêu lớn.
“Em nói gì? Lên tiền tuyến? Không phải... không phải...” Chung Linh hoàn toàn không nghĩ sẽ thế này. Cô biết chiến trận vẫn chưa kết thúc, nhưng anh mới chuyển từ tiền tuyến xuống, sao lại phái anh đi?
“Đúng, em nghe nói vậy. Là người bên hậu cần tiết lộ cho em biết.” Hàn Minh Minh vừa khóc vừa nói, cô còn đang mang thai đó! Nếu như chồng cô mà có chuyện gì thì cô biết làm sao?
Trong lúc này Chung Linh cũng không biết phải an ủi cô ấy như thế nào, tự cô còn không biết ai có thể đến xoa dịu cô nữa đây! Thảo nào mà anh không tranh cãi vụ nhà hỏa táng, thảo nào mà anh lại nói với cô những lời tình cảm mặn nồng đó. Thì ra là như vậy.
Cả khu gia quyến đều chìm trong một bầu không khí quái dị. Đàn ông đi ra trận hết rồi, phụ nữ trong nhà đến cả cãi nhau cũng chẳng còn hơi sức, ngược lại lại thêm phần bao dung và thấu hiểu cho nhau.
Chung Linh thật không biết phải làm sao sống qua những tháng ngày này, chỉ biết ngày ngày xem lịch, chờ mong anh trở về.
Chung Linh viết thư cho Lý Tiểu Vân để cô ấy chuẩn bị chuyển nhượng việc kinh doanh nhà hỏa táng và sắp xếp cho những người lính giải ngũ. Nhất định phải để cho họ trở thành nhân viên chính thức ở các đơn vị sự nghiệp, như vậy thì chẳng ai có thể đuổi việc bọn họ.
Hơn một tháng trôi qua, Chung Linh cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng kém, cả cơ thể chả có tí sức. Mỗi buổi sáng, buồn nôn tới nỗi mật cũng có thể nôn hết ra. Ngày nào cũng biếng nhác không có tí chút tinh thần. Bây giờ nhà cửa lộn xộn nhưng cô quả thật không có tinh thần mà cũng chẳng có tí sức lực nào để đi dọn dẹp. Chung Linh nghĩ rằng vì trận ốm lần trước nên cô vẫn chưa khỏe lại hoàn toàn, cộng thêm bây giờ Chu Bảo Cương đã ra trận, bản thân cô lại lo nghĩ quá nhiều nên mới như vậy.
“Chị dâu, em thấy sắc mặt chị càng ngày càng tệ, chị lại bệnh rồi hả?” Hôm nay Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh đến tìm Chung Linh tán gẫu, nhìn thấy vẻ mặt lơ đãng của cô, sắc mặt cũng rất khó coi, nên có chút lo lắng.
“Không sao, dạo này ăn cơm không đúng bữa thôi. Không sao hết.” Kỳ thật Chung Linh rất ghét đi bệnh viện.
“Chị nên đi khám đi! Nếu cứ thế này cũng không tốt đâu!” Vu Nhã Tĩnh cũng hiểu, chồng mình ra trận thì vợ sao mà vui vẻ nổi.
“Đúng vậy, chị gầy rộc đi rồi kìa. Nếu không thì để em bồi bổ cho chị nhé! Chút nữa em đi mua con gà cho.” Hàn Minh Minh cũng lo lắng cho Chung Linh, dáng vẻ tiều tụy của cô làm người khác không thể làm lơ được.
“Ọe...” Vừa nghe nói đến gà là Chung Linh liên tưởng ngay đến việc cắt tiết gà, cảm giác nhờn nhợn nơi cổ họng.
Thấy bộ dạng cô như thế, Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh không hẹn mà quay qua nhìn nhau.
“Em bé!” Cả hai người đồng thanh nói.
“Hả? Cái gì?” Chung Linh không hiểu hai người họ đang nói gì.
“Chị có thai rồi chăng?” Vu Nhã Tĩnh vỗ đùi một cái.
“Em nói có thai?” Khả năng này làm cho Chung Linh ngây người. Cô đã mang thai rồi sao?
“Đúng đấy! Chắc chắn là chị cấn thai rồi! Chị đi khám xem sao!” Chung Linh khẩn trương đứng phắt dậy, thật sao hả trời? Đúng là có thai rồi sao?
“Đi! Chúng ta đi bệnh viện khám là biết ngay mà. Chẳng phải chị cứ mong có em bé sao?” Hàn Minh Minh kéo tay Chung Linh đi.
Từ trong bệnh viện bước ra, Chung Linh thật không thể tin được. Đúng rồi, cô có thai thật rồi, cô đang mang thai đứa con của anh! Nước mắt không kiềm được tuôn trào.
“Đừng có khóc, đối với em bé không tốt đâu.” Vu Nhã Tĩnh và Hàn Minh Minh cũng vui mừng không kém.
Chung Linh muốn được gặp chồng cô ngay lúc này! Anh cũng mong có đứa con này lắm mà!
Hơn nữa vị bác sĩ Lý kia tính tình cũng không được tốt. Nghe cô nói muốn về nhà để dưỡng bệnh, không những bản thân bị mắng cho một trận, ngay đến Chu Bảo Cương cũng bị vạ lây. Vị bác sĩ Lý đó là một ông già hơn năm mươi tuổi, ấn tượng của Chung Linh về ông rất tốt. Dù thái độ của ông có hơi tệ, nhưng quả thật ông luôn lo nghĩ đến lợi ích của bệnh nhân.
"Không sao, cũng không xa xôi gì, nếu có việc gì thì Vương Duệ sẽ đến tìm anh. Em đừng lo." Nghe anh nói vậy Chung Linh mơi cảm thấy yên tâm đôi phần. Kỳ thực cô rất muốn anh ở bên cạnh cô, nhất là trong thời gian cô đau ốm thế này.
Chu Bảo Cương không rảnh mỗi ngày nấu cơm cho cô nên thường lấy cơm từ nhà cấp dưỡng đem qua. Tất cả mọi người trong trung đội hai đều biết phu nhân của đội trưởng đang nằm viện. Đối với một người nghiêm nghị như Chu Bảo Cương mà nói, người có thể gả cho anh đã khiến mọi người rất hiếu kỳ rồi, chứ đừng nói tới việc một Chu Bảo Cương nổi tiếng nghiêm khắc và "tôn kính" như vậy lại có thể xin nghỉ phép đi chăm vợ bệnh, thật khiến mọi người lác hết cả mắt. Các y tá thường đến ngòm ngó bàn tán, trong đó có cả người phụ nữ kia, nhưng Chung Linh mặc kệ. Chu bảo Cương có thể đến là cô đã mãn nguyện lắm rồi, anh không nấu cho cô ăn cũng được, nhìn thấy anh là đã đủ no!
Chung Linh nằm dựa vào đầu giường truyền dịch. Chu Bảo Cương ngồi kế bên giường, một tay bưng cơm hộp, một tay cầm muỗng đút cơm cho vợ. Đột nhiên Vương Duệ từ ngoài xông vào, quên cả chào hỏi Chung Linh, trực tiếp nói với Chu Bảo Cương. “Đội trường, không hay rồi, Vương Đại Quân đánh nhau với Tiền Hằng Viễn, còn gọi thêm một đám người nữa.”
Chung Linh cũng bị thất kinh, đánh nhau, mà còn kéo bè kéo lũ đi đánh nhau? Xem ra sự việc rất nghiêm trọng! Chung Linh nhìn qua ông xã, nhưng anh không có động tĩnh gì, tay vẫn cầm muỗng đút cơm cho vợ ăn. Chung Linh cũng bị anh làm cho ngây ngốc mà mở miệng nuốt cơm. Anh không chút sốt ruột sao?
“Ầm ĩ cái gì? Đánh nhau thì cho chúng đánh. Ai thua nói cho anh biết.” Nghe anh nói như vậy, cả Chung Linh và Vương Duệ đều há hốc mồm, anh không quản luôn à?
“Đội trưởng, em biết chị dâu đang bệnh, nhưng anh cũng nên qua xem đi! Tiền Hằng Viễn là người thân do đại đội trưởng giới thiệu đến, nếu hắn ta có chuyện gì thì phải làm sao?” Vương Duệ cực kỳ lo lắng.
“Nhìn cái vẻ cuống quýt của cậu kìa, đánh nhau lạ lắm sao? Làm lính đánh nhau là cơm bữa, mà ở trong cái đội này thì càng khỏi phải nói. Anh chỉ biết bản lãnh, đánh thua là bọn nó không có bản lãnh. Trong quân ngũ của anh không chứa mấy đứa kém cỏi. Chỉ cần chúng nó không đụng đến vũ khí, không bị thương, mặc kệ chúng!”
Cách quản lý binh lính của anh và những gì Chung Linh biết về quân giải phòng thật khác biệt. Hiển nhiên đây cũng là lần đầu Vương Duệ nghe thấy những lời này.
“Đội trưởng, trước giờ chúng ta không quản lý quân đội như thế. Hơn nữa, nếu như bên đại đội trưởng biết được...” Vương Duệ có chút bất an.
“Chúng ta không phải kiểu lính đó, anh yêu cầu những người có tư chất quân sự và trình độ nổi trội, nếu không được thì biến, đừng có để trên chiến trường liên lụy anh em.” Những lời Chu Bảo Cương nói ra rất vô tình. Anh yêu cầu như vậy, có thể thấy trong đội của anh phải cạnh tranh khốc liệt biết bao!
“Nhưng... hai mươi mấy người đánh nhau lận.” Vương Duệ chỉ lo lỡ khi có chuyện gì xảy ra thì, thân là người lãnh đạo của một trung đội, phải chịu hết mọi trách nhiệm.
“Anh, anh đi xem đi!” Chung Linh cũng không mong muốn có chuyện gì xảy ra.
“Em ăn no rồi à?” Nhìn cái điệu bộ không thể nào lay chuyển của anh khiến Chung Linh càng thêm lo lắng.
“Em ăn no nãy giờ rồi, là anh bắt em phải ăn cho hết.” Chung Linh oán giận liếc nhìn, dáng vẻ oán trách anh không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.
“Vậy anh đi một lát rồi về.” Chu Bảo Cương đặt hộp cơm xuống, đứng dậy.
“Đừng lo cho em, anh cứ đi làm việc của anh. A! đúng rồi, Vương Duệ! Nhờ cậu nói với Minh Minh nhà cậu và Nhã Tĩnh đừng cứ đến bệnh viện thăm chị nữa. Sức đề kháng của trẻ con và thai phụ yếu, bị lây bệnh thì khổ, biết chưa? Vài ngày nữa chị được về nhà rồi.” Chung Linh cũng là từ mình mà nghĩ cho người, nếu như cô mà có thai hay có con nhỏ, cô nhất định sẽ không đến bệnh viện thăm bệnh, vì thế cô cũng không hy vọng hai cô nàng hay kích động đó đến đây, chỉ thêm phiền.
Chung Linh nằm viện thêm mấy ngày nữa thì rốt cục cũng được cho phép xuất viện, sức khỏe cũng hồi phục tương đối. Mấy ngày này Chu Bảo Cương chăm sóc cho cô rất là tỉ mỉ, nấu cơm cho cô ăn, dọn dẹp phòng ốc, những chuyện mà trước giờ anh chưa từng làm qua, khiến cho Chung Linh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Sau khi ăn tối, Chung Linh bị ông xã ép lên giường nằm. Nói thật thì cô cảm thấy bản thân đã khỏe lại khá nhiều, nếu như cứ bắt cô nằm suốt, cả người lại không có tí khí lực.
“Cái này là gì?” Chu Bảo Cương chỉ bức thư gửi cho Chung Linh đang đặt trên bàn, mặt đầy vẻ giận dữ. Chung Linh đọc thư, thì ra đây là thư của Lý Tiểu Vân gửi cho cô, có liên quan đến chuyện nhà hỏa táng, thu chi cùng những khoản mục dịch vụ mới.
“Đây là công việc làm ăn của em và Lý Tiểu Vân. Cô ấy là bạn học với em ở trường kỹ năng, cổ...” Chung Linh giải thích với chồng. Đây chắc là những điều anh đã biết!
“Anh biết Lý Tiểu Vân là ai, anh đang hỏi em, chuyện nhà hỏa táng là như thế nào?” Từ trước đến giờ Chung Linh chưa từng thấy qua biểu hiện đó của chồng.
“Là em với cô ấy cùng nhau đầu tư vào, em tưởng là anh biết...” Chung Linh cảm thấy rất kỳ quái, rốt cục thì vì sao mà anh lại giận dữ như vậy?
“Đúng, anh biết em có kinh doanh những thứ khác, nhưng không biết em lại làm cái loại làm ăn này, em vậy là sao? Xe tang tốn nhiều tiền vậy à? Rồi ban nhạc... đây là cái gì? Sao em có thể moi nhiều tiền như vậy từ một người chết?” Chu Bảo Cương đập mạnh lá thư lên bàn. Hành động đó làm cho Chung Linh giật nảy mình.
“Những nhà hỏa táng khác cũng thu phí như vậy, còn nói...” Cô không hiểu vì cớ gì mà anh lại phản ứng mạnh như vậy.
“Sao em lại muốn kiếm loại tiền này? Hay là em cho rằng tiền anh kiếm không đủ nuôi em?” Chu Bảo Cương lớn tiếng quát. Chung Linh từ trên giường ngồi bật dậy, đi đến bên cạnh anh.
“Em không có ý này, có chuyện gì thì anh từ từ nói đi.” Chung Linh kéo lấy cánh tay của chồng.
“Gì mà từ từ nói? Tiền của người chết mà em cũng kiếm. Trong nhà có người thân qua đời đã đủ đứt ruột rồi, em còn khiến họ phải uổng phí biết bao nhiêu tiền thế này?” Chu Bảo Cương hất tay vợ ra. Nhìn sắc mặt trắng bệch của vợ, anh cũng không nỡ nói tiếp.
“Em...” Chung Linh òa khóc. Cô chưa từng nghĩ qua anh vốn không hề hay biết chuyện này, cô cứ nghĩ rằng chị chồng chắc chắn đã nói với anh. Chuyện làm ăn này cô có thể chấp nhận, nhưng anh thì lại không. Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì có thể là anh không biết chút gì thật. Khi mà Chung Linh cùng Lý Tiểu Vân mở nhà hỏa táng là lúc anh bị thương, phải nằm viện, mà cả nhà cũng rất hoảng loạn, đúng là không ai có cơ hội nói cho anh biết.
“Đội trưởng!” Đột nhiên Vương Duệ và Châu Khải không gõ cửa mà bước vào, chắc là có chuyện quan trọng.
“Ra ngoài nói!” Chu Bảo Cương liếc mắt nhìn vợ, thôi thì cứ để hai người kia ra ngoài.
Vương Duệ và Châu Khải nhìn thấy đôi mắt đỏ mọng của Chung Linh cũng lờ mờ nhận ra được là hai vợ chồng đội trưởng vừa mới cãi nhau xong.
Chung Linh không hiểu tại sao anh lại nổi giận như thế, lại còn trút giận lên cô. Xem ra quan điểm về giá trị của hai người bọn họ không tương đồng, những thứ mà cô có thể chấp nhận thì anh lại không thể.
“Cũng có nghĩa là bây giờ đã bước vào giai đoạn chiến tranh đặc biệt rồi phải không?” Chu Bảo Cương đanh mặt nhìn Vương Duệ.
“Vâng, không sai, tình hình hiện giờ rất phức tạp, sự khốc liệt trong chiến đấu vượt xa hơn tưởng tượng rất nhiều. Cấp trên ra lệnh cho chúng ta tuyển chọn ra những đội viên ưu tú nhất để tham gia chiến đấu. Ngày mai phải lên đường.”
“Anh biết rồi. Người thì chọn ra từ trong danh sách lần trước đã liệt kê, mấy cậu về nhà chuẩn bị đi!” Chu Bảo Cương để cho hai thuộc hạ về từ biệt người nhà. Vừa mới thích ứng với cuộc sống yên bình không bao lâu mà đã sắp phải ra chiến trường rồi.
Chung Linh vẫn còn đang nghĩ đến chuyện nhà hỏa táng, chẳng lẽ phải kết thúc thiệt sao?
Không lâu sau, Chu Bảo Cương bước vào. Nhìn người vợ yêu kiều của mình, tim anh như thắt lại.
“Em đóng cửa nhà hỏa táng đi!” Chu Bảo Cương không thích vợ mình kinh doanh những thứ này.
Nghe giọng điệu ôn hòa của anh, trong lòng Chung Linh cũng dễ chịu đôi chút, thôi không tranh cãi với anh về chuyện làm ăn nữa.
“Em hiểu rồi.” Vốn dĩ cô cũng không nghĩ sẽ kinh doanh lâu dài, nếu anh đã không thích đến vậy thì đóng cửa cũng không sao. “Em phải về một chuyến. Nhà hỏa táng thuê khá nhiều lính giải ngũ. Đóng cửa rồi, phải an bài ổn thỏa cho họ mới được.”
Nghe những lời trên làm Chu Bảo Cương kinh ngạc. Anh không nghĩ là vợ mình tuyển dụng lính giải ngũ, là do cô đồng cảm với họ sao? Vợ anh vẫn thật tốt.
Anh đi đến bên vợ, đem cô ôm trọn vào lòng.
“Anh xin lỗi, lúc nãy anh nặng lời, đừng giận anh.” Cô ấy đã đủ tốt rồi, là do bản thân mình quá đáng, dù là cho mình hay gia đình mình, cô ấy cũng đã hy sinh quá nhiều rồi.
“Là em không nên làm chuyện buôn bán đó.” Kỳ thật Chung Linh là nóng lòng muốn kiếm tiền, nhưng với mức phí này thì cô cũng không mấy đồng tình.
“Chung Linh!” Trước đến nay Chu Bảo Cương chỉ gọi cô là Tiểu Linh, sao vậy chứ? Cô muốn ngẩng đầu nhìn anh nhưng lại bị anh ấn vào lòng mình.
“Anh yêu em. Rất yêu em. Đến chết vẫn yêu em.”
Chung Linh cực kỳ sửng sốt, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cả. Anh ấy rốt cuộc bị gì thế này? Vì để xin lỗi sao? Chưa từng nghĩ đến là sẽ nghe anh nói ra những lời này, lại nói ra dứt khoát như vậy.
Chu Bảo Cương thuận tay tắt đèn, ôm vợ nằm lên giường.
“Được không?” Chu Bảo Cương biết cơ thể của vợ chưa khỏe hẳn, sợ cô chịu không nổi.
“Uhm...” Nghe xong những lời nói đó của anh, Chung Linh cảm giác như mình đã hoàn toàn thuộc về anh rồi.
“Anh sẽ nhẹ nhàng.” Chu Bảo Cương hôn lên đôi môi run run của vợ. Chung Linh biết là anh lo nghĩ cho cô.
Nhưng nguyên cả đêm cô chẳng có thời gian để chợp mắt. Chu Bảo Cương đúng là tên lừa đảo. Dù rằng cả đêm anh rất ôn nhu, còn nói với cô rất nhiều câu tình cảm, nhưng cô thật không chịu đựng nổi sự tấn công của anh.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Chung Linh có chút không tin được, có phải chuyện đêm qua là do cô mơ không? Nhưng, bức thư của Lý Tiểu Vân ở trên bàn, chứng thực rằng đó hoàn toàn không phải mơ.
“Chị dâu. Chị sao rồi?” Chung Linh vừa quét dọn xong thì Hàn Minh Minh đến.
“À, rất khỏe.” Dáng vẻ của Hàn Minh Minh như chực khóc đến nơi
“Chị có biết các anh ấy phải đi làm nhiệm vụ không?” Chung Linh mơ hồ nhớ ra là anh có nói đến.
“Có biết, sao vậy?” Chẳng lẽ có gì không đúng?
“Chị có biết họ đi đến đâu không?” Hàn Minh Minh nhìn Chung Linh, nhất định là chị không hiểu.
“Không phải không cho hỏi sao?” Chung Linh không để ý.
“Là lên tiền tuyến đó.” Hàn Minh Minh kêu lớn.
“Em nói gì? Lên tiền tuyến? Không phải... không phải...” Chung Linh hoàn toàn không nghĩ sẽ thế này. Cô biết chiến trận vẫn chưa kết thúc, nhưng anh mới chuyển từ tiền tuyến xuống, sao lại phái anh đi?
“Đúng, em nghe nói vậy. Là người bên hậu cần tiết lộ cho em biết.” Hàn Minh Minh vừa khóc vừa nói, cô còn đang mang thai đó! Nếu như chồng cô mà có chuyện gì thì cô biết làm sao?
Trong lúc này Chung Linh cũng không biết phải an ủi cô ấy như thế nào, tự cô còn không biết ai có thể đến xoa dịu cô nữa đây! Thảo nào mà anh không tranh cãi vụ nhà hỏa táng, thảo nào mà anh lại nói với cô những lời tình cảm mặn nồng đó. Thì ra là như vậy.
Cả khu gia quyến đều chìm trong một bầu không khí quái dị. Đàn ông đi ra trận hết rồi, phụ nữ trong nhà đến cả cãi nhau cũng chẳng còn hơi sức, ngược lại lại thêm phần bao dung và thấu hiểu cho nhau.
Chung Linh thật không biết phải làm sao sống qua những tháng ngày này, chỉ biết ngày ngày xem lịch, chờ mong anh trở về.
Chung Linh viết thư cho Lý Tiểu Vân để cô ấy chuẩn bị chuyển nhượng việc kinh doanh nhà hỏa táng và sắp xếp cho những người lính giải ngũ. Nhất định phải để cho họ trở thành nhân viên chính thức ở các đơn vị sự nghiệp, như vậy thì chẳng ai có thể đuổi việc bọn họ.
Hơn một tháng trôi qua, Chung Linh cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng kém, cả cơ thể chả có tí sức. Mỗi buổi sáng, buồn nôn tới nỗi mật cũng có thể nôn hết ra. Ngày nào cũng biếng nhác không có tí chút tinh thần. Bây giờ nhà cửa lộn xộn nhưng cô quả thật không có tinh thần mà cũng chẳng có tí sức lực nào để đi dọn dẹp. Chung Linh nghĩ rằng vì trận ốm lần trước nên cô vẫn chưa khỏe lại hoàn toàn, cộng thêm bây giờ Chu Bảo Cương đã ra trận, bản thân cô lại lo nghĩ quá nhiều nên mới như vậy.
“Chị dâu, em thấy sắc mặt chị càng ngày càng tệ, chị lại bệnh rồi hả?” Hôm nay Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh đến tìm Chung Linh tán gẫu, nhìn thấy vẻ mặt lơ đãng của cô, sắc mặt cũng rất khó coi, nên có chút lo lắng.
“Không sao, dạo này ăn cơm không đúng bữa thôi. Không sao hết.” Kỳ thật Chung Linh rất ghét đi bệnh viện.
“Chị nên đi khám đi! Nếu cứ thế này cũng không tốt đâu!” Vu Nhã Tĩnh cũng hiểu, chồng mình ra trận thì vợ sao mà vui vẻ nổi.
“Đúng vậy, chị gầy rộc đi rồi kìa. Nếu không thì để em bồi bổ cho chị nhé! Chút nữa em đi mua con gà cho.” Hàn Minh Minh cũng lo lắng cho Chung Linh, dáng vẻ tiều tụy của cô làm người khác không thể làm lơ được.
“Ọe...” Vừa nghe nói đến gà là Chung Linh liên tưởng ngay đến việc cắt tiết gà, cảm giác nhờn nhợn nơi cổ họng.
Thấy bộ dạng cô như thế, Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh không hẹn mà quay qua nhìn nhau.
“Em bé!” Cả hai người đồng thanh nói.
“Hả? Cái gì?” Chung Linh không hiểu hai người họ đang nói gì.
“Chị có thai rồi chăng?” Vu Nhã Tĩnh vỗ đùi một cái.
“Em nói có thai?” Khả năng này làm cho Chung Linh ngây người. Cô đã mang thai rồi sao?
“Đúng đấy! Chắc chắn là chị cấn thai rồi! Chị đi khám xem sao!” Chung Linh khẩn trương đứng phắt dậy, thật sao hả trời? Đúng là có thai rồi sao?
“Đi! Chúng ta đi bệnh viện khám là biết ngay mà. Chẳng phải chị cứ mong có em bé sao?” Hàn Minh Minh kéo tay Chung Linh đi.
Từ trong bệnh viện bước ra, Chung Linh thật không thể tin được. Đúng rồi, cô có thai thật rồi, cô đang mang thai đứa con của anh! Nước mắt không kiềm được tuôn trào.
“Đừng có khóc, đối với em bé không tốt đâu.” Vu Nhã Tĩnh và Hàn Minh Minh cũng vui mừng không kém.
Chung Linh muốn được gặp chồng cô ngay lúc này! Anh cũng mong có đứa con này lắm mà!
Danh sách chương