Thái tử tin chắc rằng tịnh thấy không phải là địa điểm tốt để h.oan ái. Đặc biệt là đối với lần đầu tiên, thân thể nàng lơ lửng thiếu cảm giác an toàn, mà hắn lại không biết nặng nhẹ, chỉ nghe thấy những lời mắng mỏ trong lòng nàng, càng hận không thể nuốt chửng nàng vào bụng.
Cho nên hắn không được thỏa mãn, nàng cũng chịu khổ. Vì vậy vẫn nên thử lại ở trên giường, nơi nguyên thủy nhất, phổ biến nhất và ít sai sót nhất.
Tuy nhiên kết quả lại không thuận lợi như hắn tưởng tượng.
Vừa nãy có nước ấm giúp đỡ, ít nhất cũng không quá khó khăn, nhưng bây giờ mài đi mài lại không biết bao nhiêu lần, ép hắn đổ mồ hôi đầm đìa, mà vẫn luôn có chút bóp nghẹt.
Mặt nàng đầy nước mắt, cả người mơ màng, cổ họng không phát ra tiếng, chỉ biết mắng hắn trong lòng.
Thái tử cũng bực bội, nhưng không thể qua loa cho xong, đến hơn nửa canh tư mới chậm rãi giải phóng.
Vân Quỳ nắm chặt tấm nệm dưới thân, đầu ngón tay siết đến trắng bệch, cả người mềm nhũn như một vũng bùn.
Trước đêm nay, nàng vốn vẫn là một đóa hướng dương nhỏ đón gió khoe sắc, tràn đầy sức sống. Giờ đây lại giống như bị mưa bão vùi dập thành bùn đất, lại thảm hại như bông hoa nhỏ bị xe ngựa nghiền qua.
Tuy trong quá trình cũng có những khoảnh khắc hoan lạc ngắn ngủi, nhưng chút hoan lạc ấy còn chưa kịp nếm trải đã bị sóng lớn cuồn cuộn vỗ tan, gần như không đáng kể.
Người đàn ông sau lưng dường như đã bình tĩnh một hồi lâu. Nàng cũng mí mắt nặng trĩu ngủ thiếp đi, mơ hồ cảm thấy có người đang lau dọn cho nàng, nàng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mặc kệ người ta sắp xếp.
Hốt hoảng chìm vào giấc mơ.
Vẫn là trên một chiếc giường, người phụ nữ bị người đàn ông đè dưới thân nàng chưa từng gặp, chỉ thấy mặt nàng ửng hồng, mắt ngấn lệ, cánh tay trắng như ngó sen ôm chặt eo người đàn ông.
Còn về người đàn ông này… Vân Quỳ tiến lên nhìn kỹ một chút, đột nhiên có ấn tượng, vậy mà lại là vị Thông chính sử Thẩm đại nhân nàng gặp đêm qua ở ngoài Đông Hoa Môn.
Thẩm đại nhân xuất thân văn quan, mặt ôn hòa như ngọc, thanh tú tao nhã. Vóc dáng tuy không vạm vỡ như những võ tướng, nhưng cũng thon chắc như trúc, động tác uyển chuyển không nhanh không chậm cũng đủ để khiến Thẩm phu nhân động lòng, không thể dứt ra được.
Hắn thậm chí còn dịu dàng vu.ốt ve mặt nàng ấy, lặp đi lặp lại lời dỗ dành bên tai nàng ấy. Hắn khen ngợi nàng ấy, bảo nàng ấy đừng sợ, cẩn thận hỏi han từng cảm nhận của vợ rồi mới chọn nhanh hay chậm.
Thẩm phu nhân khóc như hoa lê dính mưa, má lại như đóa hải đường nở rộ kiều diễm, nũng nịu gọi hắn “Thẩm lang”.
Vân Quỳ cũng khóc – khóc vì ghen tị.
「Sao mọi người đều vui vẻ như vậy!」
「Sao lại có người dịu dàng đến thế!」
Trước đây nàng chỉ nghĩ võ tướng, thị vệ cao lớn vạm vỡ, phương diện kia tự nhiên khác người thường, còn thư sinh yếu đuối, tay không tấc sắt, trên giường phần lớn không được như ý.
Nhưng không ngờ Thẩm đại nhân thân là văn quan, không chỉ phong thái hơn người, trên giường chiếu cũng rất có thủ đoạn, hoàn toàn không phải hình ảnh thư sinh yếu đuối bất tài như trong tưởng tượng của nàng.
「Thẩm phu nhân ăn ngon thật!」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái tử vốn ngủ không sâu, rất nhanh đã bị tiếng lòng của nàng đánh thức.
Không ngờ nàng lại mơ thấy Thẩm Ngôn Ngọc, thậm chí trong lòng còn so sánh hắn với những văn thần kia.
Hắn vậy mà còn không bằng một Thẩm Ngôn Ngọc!
Uổng công hắn còn tưởng Thẩm Ngôn Ngọc là một quân tử thanh liêm chính trực, không ngờ cũng có những giấc mơ hoang dâm như vậy.
Thái tử sắc mặt nặng nệ nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ bé quay về phía hắn, hận không thể lập tức dạy dỗ nàng một trận.
Hắn đưa tay xoay người nàng lại, nhưng vừa nhìn thấy đuôi mắt và chóp mũi ửng hồng của nàng, lập tức lại nhớ đến vẻ mặt nàng nước mắt lưng tròng, nức nở không thành tiếng dưới thân hắn. Dù trong lòng không vui, hắn cũng nghiến răng nhịn xuống, chỉ cắn nhẹ lên đôi môi thốt ra những lời cuồng ngôn kia của nàng coi như trừng phạt.
Nha đầu trong mơ khẽ r.ên rỉ một tiếng, theo bản năng muốn giãy ra khỏi vòng tay hắn. Nhưng người đàn ông vẫn bất động như núi, nàng lại không có chút sức lực nào, cuối cùng không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn nép vào vòng tay hắn.
Sáng sớm, Đức Thuận vào điện hầu hạ rửa mặt.
Hắn ta khẽ liếc nhìn vào lớp màn che dày đặc kia rồi tặc lưỡi, Thái tử điện hạ đã dậy rồi, cô nương vẫn còn ngủ say như chết, đêm qua e rằng thật sự rất mệt mỏi.
「Điện hạ nhà mình quả nhiên là thiên phú dị bẩm!」
「Nhưng theo lý thuyết, điện hạ tuổi trẻ khí thịnh, chuyện này xong xuôi đáng lẽ phải tinh thần sảng khoái, vui sướng tràn trề mới đúng. Sao vẫn mặt mày cau có thế kia, là do cô nương hầu hạ không tốt sao?」
Nghe thấy tiếng lòng của hắn ta, Thái tử lạnh lùng nhìn sang: “Đêm qua là ngươi thả nàng vào?”
Đức Thuận giật mình: “Nô tài là…”
Thái tử nghiêm giọng: “Ngươi chưa được lệnh của cô, tự ý thả người vào tịnh thất của cô, đáng tội gì?”
Trong lòng Đức Thuận lo lắng chờ đợi xử phạt.
Thái tử mặt không chút biểu cảm nói: “Phạt bổng lộc ba tháng, không có lần sau.”
Đức Thuận chắp tay đồng ý, đến hành lang mới dám xụ mặt xuống.
Tào Nguyên Lộc ngược lại rất vui vẻ, ông ấy cười vỗ vai hắn ta: “Ngươi làm tốt lắm, phần bị phạt sư phụ sẽ bí mật bù cho ngươi, coi như tiền mừng tuổi.”
Lúc này Đức Thuận mới vui vẻ, vội vàng cảm ơn.
Tào Nguyên Lộc vào điện, thấy điện hạ nhà mình mặt trầm như nước, không nghĩ ra là nguyên nhân gì.
Thái tử im lặng một lát, nói: “Tuyên Thẩm Ngôn Ngọc vào cung.”
Tào Nguyên Lộc ngạc nhiên.
Hôm nay là ngày mồng một Tết, mới sáng sớm điện hạ đã triệu kiến người ta làm gì.
Cho nên hắn không được thỏa mãn, nàng cũng chịu khổ. Vì vậy vẫn nên thử lại ở trên giường, nơi nguyên thủy nhất, phổ biến nhất và ít sai sót nhất.
Tuy nhiên kết quả lại không thuận lợi như hắn tưởng tượng.
Vừa nãy có nước ấm giúp đỡ, ít nhất cũng không quá khó khăn, nhưng bây giờ mài đi mài lại không biết bao nhiêu lần, ép hắn đổ mồ hôi đầm đìa, mà vẫn luôn có chút bóp nghẹt.
Mặt nàng đầy nước mắt, cả người mơ màng, cổ họng không phát ra tiếng, chỉ biết mắng hắn trong lòng.
Thái tử cũng bực bội, nhưng không thể qua loa cho xong, đến hơn nửa canh tư mới chậm rãi giải phóng.
Vân Quỳ nắm chặt tấm nệm dưới thân, đầu ngón tay siết đến trắng bệch, cả người mềm nhũn như một vũng bùn.
Trước đêm nay, nàng vốn vẫn là một đóa hướng dương nhỏ đón gió khoe sắc, tràn đầy sức sống. Giờ đây lại giống như bị mưa bão vùi dập thành bùn đất, lại thảm hại như bông hoa nhỏ bị xe ngựa nghiền qua.
Tuy trong quá trình cũng có những khoảnh khắc hoan lạc ngắn ngủi, nhưng chút hoan lạc ấy còn chưa kịp nếm trải đã bị sóng lớn cuồn cuộn vỗ tan, gần như không đáng kể.
Người đàn ông sau lưng dường như đã bình tĩnh một hồi lâu. Nàng cũng mí mắt nặng trĩu ngủ thiếp đi, mơ hồ cảm thấy có người đang lau dọn cho nàng, nàng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mặc kệ người ta sắp xếp.
Hốt hoảng chìm vào giấc mơ.
Vẫn là trên một chiếc giường, người phụ nữ bị người đàn ông đè dưới thân nàng chưa từng gặp, chỉ thấy mặt nàng ửng hồng, mắt ngấn lệ, cánh tay trắng như ngó sen ôm chặt eo người đàn ông.
Còn về người đàn ông này… Vân Quỳ tiến lên nhìn kỹ một chút, đột nhiên có ấn tượng, vậy mà lại là vị Thông chính sử Thẩm đại nhân nàng gặp đêm qua ở ngoài Đông Hoa Môn.
Thẩm đại nhân xuất thân văn quan, mặt ôn hòa như ngọc, thanh tú tao nhã. Vóc dáng tuy không vạm vỡ như những võ tướng, nhưng cũng thon chắc như trúc, động tác uyển chuyển không nhanh không chậm cũng đủ để khiến Thẩm phu nhân động lòng, không thể dứt ra được.
Hắn thậm chí còn dịu dàng vu.ốt ve mặt nàng ấy, lặp đi lặp lại lời dỗ dành bên tai nàng ấy. Hắn khen ngợi nàng ấy, bảo nàng ấy đừng sợ, cẩn thận hỏi han từng cảm nhận của vợ rồi mới chọn nhanh hay chậm.
Thẩm phu nhân khóc như hoa lê dính mưa, má lại như đóa hải đường nở rộ kiều diễm, nũng nịu gọi hắn “Thẩm lang”.
Vân Quỳ cũng khóc – khóc vì ghen tị.
「Sao mọi người đều vui vẻ như vậy!」
「Sao lại có người dịu dàng đến thế!」
Trước đây nàng chỉ nghĩ võ tướng, thị vệ cao lớn vạm vỡ, phương diện kia tự nhiên khác người thường, còn thư sinh yếu đuối, tay không tấc sắt, trên giường phần lớn không được như ý.
Nhưng không ngờ Thẩm đại nhân thân là văn quan, không chỉ phong thái hơn người, trên giường chiếu cũng rất có thủ đoạn, hoàn toàn không phải hình ảnh thư sinh yếu đuối bất tài như trong tưởng tượng của nàng.
「Thẩm phu nhân ăn ngon thật!」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái tử vốn ngủ không sâu, rất nhanh đã bị tiếng lòng của nàng đánh thức.
Không ngờ nàng lại mơ thấy Thẩm Ngôn Ngọc, thậm chí trong lòng còn so sánh hắn với những văn thần kia.
Hắn vậy mà còn không bằng một Thẩm Ngôn Ngọc!
Uổng công hắn còn tưởng Thẩm Ngôn Ngọc là một quân tử thanh liêm chính trực, không ngờ cũng có những giấc mơ hoang dâm như vậy.
Thái tử sắc mặt nặng nệ nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ bé quay về phía hắn, hận không thể lập tức dạy dỗ nàng một trận.
Hắn đưa tay xoay người nàng lại, nhưng vừa nhìn thấy đuôi mắt và chóp mũi ửng hồng của nàng, lập tức lại nhớ đến vẻ mặt nàng nước mắt lưng tròng, nức nở không thành tiếng dưới thân hắn. Dù trong lòng không vui, hắn cũng nghiến răng nhịn xuống, chỉ cắn nhẹ lên đôi môi thốt ra những lời cuồng ngôn kia của nàng coi như trừng phạt.
Nha đầu trong mơ khẽ r.ên rỉ một tiếng, theo bản năng muốn giãy ra khỏi vòng tay hắn. Nhưng người đàn ông vẫn bất động như núi, nàng lại không có chút sức lực nào, cuối cùng không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn nép vào vòng tay hắn.
Sáng sớm, Đức Thuận vào điện hầu hạ rửa mặt.
Hắn ta khẽ liếc nhìn vào lớp màn che dày đặc kia rồi tặc lưỡi, Thái tử điện hạ đã dậy rồi, cô nương vẫn còn ngủ say như chết, đêm qua e rằng thật sự rất mệt mỏi.
「Điện hạ nhà mình quả nhiên là thiên phú dị bẩm!」
「Nhưng theo lý thuyết, điện hạ tuổi trẻ khí thịnh, chuyện này xong xuôi đáng lẽ phải tinh thần sảng khoái, vui sướng tràn trề mới đúng. Sao vẫn mặt mày cau có thế kia, là do cô nương hầu hạ không tốt sao?」
Nghe thấy tiếng lòng của hắn ta, Thái tử lạnh lùng nhìn sang: “Đêm qua là ngươi thả nàng vào?”
Đức Thuận giật mình: “Nô tài là…”
Thái tử nghiêm giọng: “Ngươi chưa được lệnh của cô, tự ý thả người vào tịnh thất của cô, đáng tội gì?”
Trong lòng Đức Thuận lo lắng chờ đợi xử phạt.
Thái tử mặt không chút biểu cảm nói: “Phạt bổng lộc ba tháng, không có lần sau.”
Đức Thuận chắp tay đồng ý, đến hành lang mới dám xụ mặt xuống.
Tào Nguyên Lộc ngược lại rất vui vẻ, ông ấy cười vỗ vai hắn ta: “Ngươi làm tốt lắm, phần bị phạt sư phụ sẽ bí mật bù cho ngươi, coi như tiền mừng tuổi.”
Lúc này Đức Thuận mới vui vẻ, vội vàng cảm ơn.
Tào Nguyên Lộc vào điện, thấy điện hạ nhà mình mặt trầm như nước, không nghĩ ra là nguyên nhân gì.
Thái tử im lặng một lát, nói: “Tuyên Thẩm Ngôn Ngọc vào cung.”
Tào Nguyên Lộc ngạc nhiên.
Hôm nay là ngày mồng một Tết, mới sáng sớm điện hạ đã triệu kiến người ta làm gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương