Editor: Trà Xanh

Trong hoàng thành, Bùi Chương đang đợi tin tức ở Minh Đức Cung. Từ cửa sổ Tây Noãn Các có thể nhìn thấy đan bệ của Trường Tín Cung. Ngọn đèn dầu nơi đó đã lâu chưa được tỏa sáng, tựa như đang chờ chủ nhân trở về.

Bùi Chương cầm chén trà trong tay lên, tính thời gian, nên đến lúc có kết quả. Chỉ cần người kia chết, hắn có rất nhiều cách tìm ra Thẩm Oanh.

Trên bàn cờ trước mặt, quân trắng bao vây quân đen thành công, kết cục đã định.

“Hoàng thượng.” Đại nội quan đi đến trước mặt hắn, “Từ đô đốc và bọn họ đã trở lại.”

Bùi Chương bình tĩnh nói: “Cho bọn họ vào.”

Từ Khí và Phùng Miểu cùng đi vào, bọn họ thoạt nhìn có chút chật vật, vẻ mặt xấu hổ. Bùi Chương hơi sửng sốt, Từ Khí nói: “Chúng ta bị mai phục trên đường. Sài ngự sử bị thương, đã đưa đến Thái Y Viện. Cũng may vết thương không nghiêm trọng.”

Bùi Chương sầm mặt nhìn Phùng Miểu. Hắn có vẻ xốc xếch, ôm quyền nói: “Thần dẫn quân đi tiếp tay, không ngờ Tĩnh Viễn Hầu cũng có viện binh. Bọn họ dùng đạn khói của quân doanh, chúng ta không nhìn thấy gì, chỉ có thể giết hại lẫn nhau. Vì vậy mới trở thành dáng vẻ này.”

Bùi Chương nheo mắt: “Đạn khói? Ý các ngươi là, người đã chạy thoát?”

Từ Khí và Phùng Miểu liếc nhìn nhau, đồng thời gật đầu, quỳ xuống đất thỉnh tội.

Bùi Chương đứng dậy, ánh mắt hướng về Trường Tín Cung cách đó không xa. Lúc đó An Quốc Công cầm đạn khói mới được nghiên cứu chế tạo cho kho vũ khí vào cung, nói là sau khi nổ sẽ tạo ra khói dày đặc, có lợi cho việc tập kích và rút lui. Nhưng do việc chế tạo tốn nhiều thời gian, không thể đưa vào sử dụng đại trà nên chỉ được dùng trong các quân doanh tinh nhuệ, vì vậy những tướng lĩnh trấn giữ biên giới lâu năm như Bùi Duyên chưa chắc biết sự tồn tại của những thứ như vậy.

Bùi Chương nhếch khóe miệng, có vẻ Thẩm Oanh đã giúp hắn.

Hắn không nói lời nào, Từ Khí và Phùng Miểu cảm giác như kim chích sau lưng, vô cùng bất an. Vốn là một kế hoạch chắc chắn, sắp thành công bắt được Bùi Duyên, ai ngờ nửa chừng xuất hiện vũ khí lợi hại như vậy khiến bọn họ trở tay không kịp, đánh mất người bị hoàng đế coi là cái đinh trong mắt.

“Đứng dậy.” Bùi Chương nói.

Hắn không ngờ rằng một ngày nào đó, vì giúp một nam nhân khác nghĩ cách đối phó với mình, Thẩm Oanh còn dùng thủ đoạn như vậy. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác bi thương, một nỗi buồn khi nàng lìa đời cũng không có được.

Lúc ấy, ít nhất cảm thấy nàng yêu mình. Hiện tại, hắn hoàn toàn trở thành một người cô đơn. Trái tim nàng không còn hướng về hắn, thậm chí đứng về phía đối diện hắn. Hắn đột nhiên không hiểu, tiếp tục cố chấp thì có nghĩa gì. Tình cảm phu thê nhiều năm còn không bằng thời gian ngắn ngủn mấy tháng bên nhau giữa nàng và Bùi Duyên? Hắn thua kém Bùi Duyên ở điểm nào! “Nếu Tĩnh Viễn Hầu cấu kết với ngoại tộc, còn lấy trộm vũ khí quân dụng, phát lệnh truy nã. Sau đó niêm phong Tĩnh Viễn Hầu phủ, bắt tất cả những người có liên quan.” Vẻ mặt Bùi Chương vẫn rất uy nghiêm và bình tĩnh.

Phùng Miểu nói: “Thời điểm thần quay lại kinh thành, đến Tĩnh Viễn Hầu phủ xem xét, e rằng nơi đó đã vườn không nhà trống. Tĩnh… Bùi Duyên chắc đã sớm đoán được rằng Hoàng thượng muốn ra tay, cho nên đã di tản toàn bộ người trong phủ.”

“Sao không nghe tiếng gió nào?” Bùi Chương nhíu mày.

“Xưa nay Tĩnh Viễn Hầu phủ ở kinh thành rất lặng lẽ, lão phu nhân và con gái của Ngụy lão tướng quân ngày thường chỉ ở trong nhà, đi rồi cũng không ai chú ý.” Từ Khí nói, “Nhưng thật ra nghe nói Ngụy thị đã bị hưu quay về Ngụy gia, không liên quan gì đến Tĩnh Viễn Hầu phủ nữa. Ngụy lão tướng quân mới lập công lớn ở Phúc Kiến, muốn bắt nàng cũng không thích hợp.”

Bùi Chương nện một quyền lên án kỉ, động tác không mạnh nhưng cũng đủ để trút cảm xúc của hắn vào lúc này. Từ Khí và Phùng Miểu đều cúi đầu, không dám nhìn bóng dáng ngược sáng kia.

Bùi Chương biết mình đã coi thường Bùi Duyên. Cứ tưởng đối phương chỉ giỏi hành quân đánh giặc, không ngờ đã sớm hiểu rõ suy nghĩ của mình, còn chiếm thế thượng phong. Bọn họ từ chỗ khởi động ngầm đã trở thành xé rách mặt nhau, cuối cùng sẽ có một trận chiến. Mà hắn dường như không hiểu đối thủ này.

“Cử người nhìn Ngọc Bình, chắc chắn sẽ có người đến cứu nàng.” Bùi Chương xoay người nói với Phùng Miểu, “Điều tra những nơi có thể ẩn nấp gần khu rừng mà các ngươi bị tập kích, bọn họ chắc không đi đâu xa. Đồng thời cử người nhìn chằm chằm các y quán lớn trong thành, đặc biệt là đại phu chuyên về phụ khoa.”

Phùng Miểu nhận lệnh, vừa định lui ra thì nội cung truyền đến tin, Ngọc Bình biến mất.

Ngọc Bình vốn đang dưỡng thương ở Thái Y Viện. Vết thương trên người nàng không nhẹ cũng không nghiêm trọng, nửa khuôn mặt và chân bị bỏng nặng nhưng có thể xuống giường đi lại. Cách đây không lâu, cung nữ đỡ nàng đi dạo trong hoa viên, sau khi đi ra ngoài thì nàng đã biến mất.

Nội cung không dám giấu giếm, vội vàng báo cáo việc này.

“Nực cười, từ khi nào đại nội của hoàng cung trở thành nơi bọn họ ra vào tự do?” Bùi Chương trách mắng, “Một người sống đang bị thương tự nhiên lại biến mất!”

Đại nội quan ý thức không thể viện cớ để trốn tội của mình, vội vàng quỳ xuống: “Là đám tiểu nhân bất tài. Cứ cho rằng Ngọc Bình bị thương, chạy cũng không thoát nên trông coi lơi là mới cho nàng cơ hội. Chắc nàng còn ở trong hoàng thành, chỉ cần lục soát các cửa cung, chắc không thể chạy thoát.”

“Ngươi cho rằng nàng còn ở trong hoàng thành?” Bùi Chương nhếch môi, “E rằng người ta đã sớm ra khỏi hoàng cung, chẳng biết đi đâu. Trong cung chắc có người tiếp tay cho nàng.”

Đại nội quan nói: “Tiểu nhân lập tức đi điều tra.”

Trước đây ngự dược phòng đã xảy ra chuyện bí mật thay đổi hương liệu, đã đổi một số người Cẩm Y Vệ và cấm vệ. Nhưng không lâu sau lại xảy ra chuyện thế này. Ba người có mặt đều không thể thoát tội, cảm giác vô cùng xấu hổ.

“Tất cả đi xuống.” Bùi Chương mệt mỏi phất tay.

Ba người bao gồm đại nội quan đồng thời liếc nhìn hắn, không ai dám nhiều lời, khom lưng lui xuống.

Bùi Chương ngồi một mình trên giường đất, nhìn quân cờ trắng đen trên bàn cờ, tâm trạng khác hẳn khi nãy. Hắn phất tay quét sạch toàn bộ quân cờ. Hắn vốn tưởng rằng mình nắm chắc thắng lợi, không cần tốn nhiều sức cũng có thể đánh bại Bùi Duyên, nhưng không ngờ quá khinh địch, ngược lại rơi vào thế bất lợi.

Hắn cười nhẹ, khôi phục sự tự tin và bình tĩnh. Chạy thoát thì sao? Bị chụp mũ thông đồng với địch bán nước, cho dù Bùi Duyên quay về Đại Đồng cũng không thể xuất binh, không có cách nào chiến đấu với hắn một cách chính đáng.

Lúc này trong Kiêm Gia Cung, Từ Hành ôm nhi tử đã mất nay tìm lại được, chăm chú ngắm gương mặt say ngủ của bé. Trước đây hoàng đế đưa tiểu hoàng tử đến cung của Thái hậu gửi nuôi, tuy nàng không cam lòng nhưng không dám biểu lộ, từ từ đợi thời cơ.

Bây giờ Thái hậu bị giam, đứa bé này đương nhiên trở về với nàng. Nàng sinh hài tử, tại sao cần dựa vào danh nghĩa Hoàng hậu đã mất để Thái hậu nuôi nấng? Trước đây nàng an phận nghe lời, không màng tranh đấu, cố gắng làm tốt bổn phận của mình, cuối cùng nhận được kết cục mẫu tử chia lìa.

Đến giờ, nàng đã hoàn toàn tỉnh táo. Đang ở gia đình đế vương, không cần thật lòng, chỉ có sự sống còn.

Nàng nói với người đứng sau bình phong: “Ta đã biết, ngươi đừng ở đây lâu, đi nhanh.”

Người nọ lặng lẽ rời đi.

Sau đó, nữ quan từ bên ngoài đi vào, ghé vào tai nàng nói: “Nương nương, Ngọc Bình đã ra khỏi cung.”

Từ Hành không ngạc nhiên chút nào: “Cử người đi theo nàng, nhất định sẽ tìm được tung tích của Thẩm Oanh. Nhớ kỹ, đừng để lộ tung tích, khi nào biết địa điểm thì trở về báo cho ta.”

Nữ quan gật đầu, lại nói: “Ma ma phái đi theo bên cạnh Thái hậu bị Hoàng thượng điều tra ra và đã bị giết. Nhưng bà không khai chúng ta, nương nương yên tâm. Nương nương đã sớm biết chuyện bị bại lộ thì Hoàng thượng sẽ giận dữ?”

Từ Hành không nói gì, chỉ liếc nhìn nữ quan: “Đừng hỏi nhiều.”

Nữ quan vội vàng cúi đầu. Nàng là người hầu hạ thân cận từ khi Từ Hành vào cung, cảm thấy nương nương dạo này ngày càng khác thường. Trước kia luôn có thái độ kiêu hãnh không có chuyện gì liên quan đến mình, không có ham muốn cũng chẳng có yêu cầu gì, còn tưởng rằng là một chủ tử không màng tranh đấu. Sau khi sinh tiểu hoàng tử thì hoàn toàn thay đổi, chắc đây là sự mạnh mẽ sau khi trở thành người mẹ.

Sau khi nữ quan đi ra ngoài, Từ Hành đem tiểu hoàng tử bỏ vào nôi lắc nhẹ, dỗ bé đi vào giấc ngủ. Nàng và Thái hậu đều biết tình cảm của Hoàng thượng đối với Gia Huệ hậu, nhưng nàng hiểu rõ hơn Thái Hậu, Hoàng thượng là người vô tình cỡ nào. Năm đó Vĩnh Vương và Định Vương, sau đó An Quốc Công đều không có kết cục tốt đẹp. Nếu không phải phụ thân đưa nàng vào cung, nàng tình cờ sinh được nhi tử duy nhất của Hoàng thượng, Từ gia trở thành chỗ dựa sau này của hoàng tử, Hoàng thượng sẽ không giao cho phụ thân trọng trách nặng nề.

Người nam nhân này bạc tình từ trong xương cốt, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, hắn không biết yêu một người là thế nào, càng không hiểu yêu là gì. Đối với hắn, phu thê, huynh đệ, cha mẹ đều là hư vô, chỉ có quyền lực nắm trong tay mới là thật. Sở dĩ hắn không buông được Gia Huệ hậu, từng bước ép sát Thẩm Oanh – người tương tự Gia Huệ hậu là vì hắn không cho phép bản thân thất bại.

Người hắn muốn bảo vệ, cuối cùng không giữ được cho nên hắn canh cánh trong lòng, nhưng lại muốn giả bộ thâm tình không quên.

Từ Hành may mắn ngay từ đầu nàng không đặt nhiều tâm tư, nếu không hiện giờ sẽ bị giam trong thâm cung giống Thái hậu.

Thái hậu đương nhiên suy nghĩ vì Hoàng thượng, Thái hậu cũng không cho phép một nữ nhân giống Gia Huệ hậu xuất hiện, có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của Hoàng thượng, sẽ trở thành nhược điểm để chúng thần công kích Hoàng thượng. Điểm xuất phát của bà rất tốt, bà muốn bảo vệ nhi tử của mình. Nhưng bà đã quên, con trai bà là hoàng đế. Một đế vương tối cao sẽ không cho phép bất cứ ai thách thức quyền lực của hắn, kể cả mẫu thân của mình.

Từ Hành hiểu sâu sắc điều này nên đã lợi dụng Thái hậu, thành công đưa nhi tử trở về. Từ nay về sau, trong hậu cung này không còn ai có thể uy hiếp nàng. Nàng đứng vững mới có thể cho nhi tử của nàng tất cả.

“Nương nương, Từ đô đốc đã đến.” Nữ quan ở ngoài cửa nói.

Từ Hành gọi bà vú, họ khiêng nôi đến noãn các. Từ Hành ngồi ghế chủ tọa, cho mọi người lui ra, trang phục hoàng cung hoa lệ và trang sức khiến nàng vô cùng cao quý. Khi nàng còn rất nhỏ, trong nhà rất nghèo. Trước tết, bọn tiểu đồng trong xóm đều xúng xính xinh đẹp ra ngoài chơi, nàng chỉ dám ở nhà. Lúc ấy nàng thề, một ngày nào đó phải trở thành một người trên mọi người.

Cho nên trước đây nàng quyết định vào cung không chút do dự, đó là điểm đến tốt nhất cho nữ nhân trên đời này. Mối quan hệ giữa nàng và hoàng đế từ trước đến nay đều theo nhu cầu, vì vậy nàng sẽ không giống Gia Huệ hậu, tâm như tro tàn, buồn bực mà chết.

Từ Khí đến gần hành lễ: “Nương nương gọi ta tới có gì dặn dò?”

“Phụ thân, ta nghe nói thân thể Hoàng thượng có vẻ không tốt.” Từ Hành ngồi tại chỗ và nói, “Người nên giục hắn sớm lập Thái Tử để tránh đêm dài lắm mộng.”

Từ Khí ngước mắt liếc nhìn nữ nhi, gần đây trong mắt nàng bắt đầu có tham vọng, khác hẳn dáng vẻ lãnh đạm không tranh đua lúc trước.

“Hiện giờ không phải là thời điểm tốt để nhắc chuyện lập Thái Tử. Đại binh Thát Đát đang đến gần, Tĩnh Viễn Hầu phản loạn, trong triều không ngừng xảy ra chuyện lớn, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ không cân nhắc những việc này.” Ông nói sự thật.

Từ Hành cười nhẹ nhàng: “Tĩnh Viễn Hầu phản loạn hay bị Hoàng thượng hãm hại? Sáng nay phụ thân đi đưa hắn chắc do Hoàng thượng yêu cầu phải không?”

“Ngài, sao ngài biết?” Từ Khí giật mình. Thời điểm Hoàng thượng hạ lệnh chỉ có ông và Phùng Miểu ở đó, cho nên sẽ không có người thứ ba biết.

Từ Hành nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Rất khó đoán lắm sao? Hoàng thượng kiêng kị Tĩnh Viễn Hầu sâu sắc, lúc này còn lệnh hắn làm chủ tướng, nhất định có chuyện gian trá. Hắn chỉ không ngờ sau lưng Tĩnh Viễn Hầu còn có cao nhân, ngược lại trốn thoát một cách thuận lợi.”

“Ngài, sao ngài còn biết điều này?” Từ Khí cảm thấy kỳ quái. Không thể nào, ông và Phùng Miểu vừa về cung, Hoàng thượng cũng mới biết việc này.

Từ Hành cảm thấy mình đã nói quá nhiều nên chuyển đề tài: “Hoàng thượng muốn lặp lại thủ đoạn cũ, bắt chước phương pháp của tiên đế đối phó với phụ thân của Tĩnh Viễn Hầu. Nhưng Hoàng thượng không phải là tiên đế, Tĩnh Viễn Hầu cũng không phải là phụ thân của hắn. Hơn nữa phụ thân không thấy Tĩnh Viễn Hầu có sự trợ giúp lợi hại hay sao? Hoàng thượng muốn loại bỏ Tĩnh Viễn Hầu không phải là chuyện mới đây.”

Từ Khí đương nhiên nhận thức được điều này. Nếu không, một người hàng năm trấn giữ biên giới như Tĩnh Viễn Hầu làm sao có thể di tản toàn bộ người nhà một cách thuận lợi như vậy, còn lấy được vũ khí không công khai trong quân doanh.

“Ý của nương nương là…?”

“Phụ thân đừng vội giúp Hoàng thượng đối phó với Tĩnh Viễn Hầu, nên tìm một cơ hội thích hợp để Hoàng thượng lập Nguyên nhi làm Thái Tử. Chỉ như vậy, mẫu tử chúng ta mới có thể yên ổn trong cung, phụ thân cũng không cần lo lắng Hoàng thượng sẽ ra tay đối với ngài. Phụ thân cũng biết tình cảnh hiện giờ của An Định Hầu phủ chứ?”

Từ Khí cứng người, nặng nề gật đầu.

Hai ngày kế tiếp, Bùi Chương lên triều như thường lệ, nhưng trên triều liên tục có những tiếng nói nghi ngờ hắn. Một số triều thần cho rằng, nếu Tĩnh Viễn Hầu muốn thông đồng với Thát Đát thì đã sớm làm vậy lúc còn ở Tây Bắc. Sự thật là hắn canh giữ biên giới nhiều năm, luôn trung thành và tận tâm, ngăn chặn Thát Đát ở bên ngoài biên giới rõ như ban ngày.

Một giọng nói khác cho rằng, sự xuất hiện đột ngột của đám Thát Đát ở ngoại ô kinh thành vô cùng kỳ lạ, mà Phùng Miểu xuất hiện cũng quá trùng hợp. Vốn chỉ có Từ Khí và Sài ngự sử đi đưa Bùi Duyên, một chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ như Phùng Miểu tại sao dẫn nguyên một đại quân đuổi theo? Càng giống như đã sắp xếp từ trước.

Nhiều năm nay, Cẩm Y Vệ làm tay sai cho hoàng đế để loại trừ những người bất đồng chính kiến và khống chế triều thần, khiến triều thần bất mãn từ lâu. Rất nhiều trọng thần đã nhiều lần dâng thư yêu cầu hoàng đế cắt giảm Cẩm Y Vệ nhưng chưa được phản hồi. Cho nên lần này Phùng Miểu bị liên lụy, triều thần đều cảm thấy hoàng đế cố ý hãm hại Bùi Duyên.

Ngoài ra, lần này Thát Đát phát binh tấn công Đại Nghiệp khác với các lần xuất binh vô cớ trước đây, bởi vì đoàn sứ thần đến Đại Nghiệp đàm phán bị làm khó dễ. Mục đích của họ không phải tấn công để chiếm đất, mà muốn lấy lại mặt mũi cho quốc gia mình.

Tất cả mũi nhọn đều nhắm vào Bùi Chương, vài vị ngự sử nói thẳng rằng hoàng đế liều lĩnh, lời nói và việc làm của hắn là sai trái.

Binh Bộ Thượng Thư bước ra khỏi hàng nói: “Hoàng thượng, việc ưu tiên hàng đầu là chống đỡ đại quân Thát Đát. Nếu Tĩnh Viễn Hầu không thể ra chiến trường, ngài nghĩ chọn ai để ngăn địch?”

“Trẫm dự định phái Từ đô đốc dẫn đầu đi đánh giặc.” Bùi Chương sầm mặt nói.

“Thần cho rằng không ổn.” Binh Bộ Thượng Thư nói, “Từ đô đốc xuất thân từ Cẩm Y Vệ, không hiểu hành quân đánh giặc, càng không có kinh nghiệm tác chiến với ngoại tộc. Thần cho rằng Ngụy lão tướng quân thích hợp hơn.”

Bùi Chương nhíu mày: “Ngụy lão tướng quân đã cao tuổi. Lần này chống lại thủy tặc ở Phúc Kiến đã bị chướng khí. Trẫm cho ông về kinh để nghỉ ngơi cho tốt.”

“Hoàng thượng, Thát Đát sắp đánh tới gần phía bắc Trực Lệ, một khi Từ đô đốc thất bại, kinh thành sẽ gặp nguy hiểm lớn. Hay là vẫn phái Ngụy lão tướng quân giàu kinh nghiệm đi ngăn địch? Nếu Ngụy lão tướng quân không đủ sức thì con trai cũng có thể đi theo quân để phân ưu với vi phụ.” Lại Bộ Thượng Thư nói.

Chúng thần sôi nổi phụ họa, nhất trí đề cử Ngụy lão tướng quân, Bùi Chương không thể nói gì.

Sau khi hạ triều, Bùi Chương nổi trận lôi đình trong thư phòng. Cơ thể hắn vốn không dễ nổi nóng, bị trận kích thích này thì đầu đau như muốn nứt. Đại nội quan vội vàng đỡ hắn ngồi xuống, lấy nước đến: “Hoàng thượng bớt giận, long thể quan trọng hơn.”

Bùi Chương giơ tay ấn trán: “Thật nực cười, lúc trước bọn họ muốn Trẫm phái Bùi Duyên, Trẫm đã phái. Lần này lại muốn trẫm phái Ngụy tướng quân. Từ bao giờ Trẫm điều binh khiển tướng phải nghe lệnh của bọn hắn?”

Đại nội quan khuyên nhủ: “Hoàng thượng, lần này Thát Đát tấn công ào ạt rất gần kinh thành. Những chuyện khác có thể từ từ, giang sơn xã tắc không thể đùa được. Vài vị đại thần cũng do trung thành, không phải thành tâm chống đối ngài. Bàn về kinh nghiệm thực chiến, Từ đô đốc đúng là kém hơn Ngụy lão tướng quân. Hơn nữa Ngụy lão tướng quân vừa thắng trận, uy danh càng tăng cao.”

Bùi Chương nhắm mắt: “Nhưng Ngụy tướng quân không phải là người của Trẫm, ông được ghi nhận công lao khiến Trẫm không thoải mái. Thôi, tạm thời không đề cập đến việc này. Nhưng tại sao hôm nay có rất nhiều tiếng nói phản đối Trẫm trên triều đình? Ngay cả Sài ngự sử dường như cũng giúp Bùi Duyên nói chuyện.”

Đại nội quan nói: “Tiểu nhân cũng cảm thấy lạ, hướng gió dường như đột ngột thay đổi. Vài vị đại nhân có vẻ hơi tức giận. Hay do mấy ngày trước đây tiềm để bị cháy, bọn họ đã biết gì đó?”

Nếu bọn họ biết hoàng đế bắt cóc thiếp thất của đại thần, thì chuyện vu oan Bùi Duyên không thể đứng vững, càng giống như hai nam nhân tranh giành tình cảm, trong đó một người trả đũa người kia. Nhưng chuyện đó vô cùng bí ẩn, văn võ cả triều không thể một sớm một chiều đã biết.

Thẩm Oanh ở thôn trang nhỏ vài ngày rồi đi theo Bùi Duyên đến Bảo Định.

Bảo Định cách kinh thành không xa, dễ dàng dò xét tin tức. Hơn nữa nơi đây thuộc phạm vi thế lực của Tống Viễn Hàng, Cẩm Y Vệ vừa mới đến kiểm tra, Hoàng thượng chưa chắc nghĩ rằng nhóm Bùi Duyên dám quay lại đây, cho nên tạm thời an toàn.

Lần này Tống Viễn Hàng trực tiếp để Bùi Duyên và Thẩm Oanh ở trong phủ của mình, chỉ nói với mọi người rằng họ hàng xa của thê tử đến thăm, chỉ ở vài ngày, không nói thân phận thật sự của họ. Trong mắt hạ nhân, Bùi Duyên và Thẩm Oanh là một đôi phu thê mặn nồng.

Hôm nay, Bùi Duyên và Tống Viễn Hàng vào thư phòng thảo luận các vấn đề, Vương Thiến Như đem vài món điểm tâm đến thăm Thẩm Oanh.

Thẩm Oanh đang ngồi thêu thùa may vá trên giường La Hán, nhìn thấy Vương Thiến Như bước vào, nàng giả bộ muốn đứng dậy. Vương Thiến Như đè tay nàng nói: “Đừng, ngươi cứ ngồi! Còn khách khí với ta làm gì.”

Nàng không cho nha hoàn bên cạnh đi vào mà tự mình đặt điểm tâm trên án kỉ: “Đây là đồ ta làm, ngươi nếm thử, không ngọt lắm đâu.”

Thẩm Oanh xin lỗi: “Ở trong phủ các ngươi quấy rầy đã đủ phiền phức rồi, còn để ngươi tự mình chăm sóc ta. Thật ra ta không thèm ăn, ngươi không cần thay đổi thực đơn mỗi ngày.”

Vương Thiến Như nói: “Đừng nói khách khí như vậy. Nếu không có ngươi và biểu huynh hỗ trợ, ta làm sao có cuộc sống tốt như hiện nay, làm chút đồ cho ngươi ăn thì có gì đâu? Huống chi ta cũng thích làm này nọ, có người thưởng thức, ta rất vui. Nếu tính ngày, chắc ngươi sắp đến ngày sinh phải không?” Nàng nhìn bụng Thẩm Oanh hỏi.

“Chắc trong tháng này.” Thẩm Oanh vuốt bụng. Dạo này hài tử ở trong bụng chuyển động ngày càng mạnh, đôi khi nàng tắm gội có thể nhìn thấy bụng phập phồng, càng mong chờ được gặp mặt nó.

“Đây là hài tử có phúc. Các ngươi đã trải qua biết bao trắc trở, nó đi theo ngươi bôn ba khắp nơi, lần nào cũng vượt qua được nguy hiểm.” Vương Thiến Như cười nói, “Tương lai sẽ làm được chuyện lớn.”

Thẩm Oanh ăn điểm tâm, vốn đang định hỏi Vương Thiến Như tình hình ở kinh thành, đột nhiên có cảm giác đau từng cơn. Nàng kêu một tiếng “a”, chụp cánh tay Vương Thiến Như, nghĩ rằng giống như thường lệ, qua một lát sẽ hết. Nhưng cảm giác đau từng cơn ngày càng mạnh, đợt này đau hơn đợt trước.

“Ngươi sao vậy?” Vương Thiến Như hơi luống cuống, “Muốn sinh phải không?”

May mắn thay nàng đã sắp xếp cho bà đỡ ở trong phủ từ lâu. Nhìn thấy Thẩm Oanh như vậy nên vội vàng sai nha hoàn đi gọi bà đỡ đến nhìn xem. Bà đỡ thò tay vào váy Thẩm Oanh kiểm tra, gọi to: “Phu nhân, mau kêu người chuẩn bị! Vị phu nhân này sắp sinh!”



Đan bệ: bậc thang được sơn đỏ của cung điện
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện