Editor: Trà Xanh

Bùi Duyên nghẹt thở, vội vàng quỳ xuống đất: “Nhật nguyệt có thể chứng giám cho lòng trung thành của thần đối với Đại Nghiệp.”

Bùi Chương quan sát hắn, lạnh lùng nói: “Trẫm biết Tứ thúc trung thành nhưng cũng đừng quên thân phận của mình. Trẫm là hoàng đế.” Hắn nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng như một ngọn núi lớn đè lên lưng Bùi Duyên.

Bùi Duyên biết người đứng trước mặt mình chính là chủ nhân của thiên hạ này, tính mạng của mình và toàn bộ người trong Tĩnh Viễn Hầu phủ đều nằm trong tay hắn. Hắn muốn giúp phái đoàn của Ngột Thuật. Nếu nơi này là Tây Bắc, hắn có thể nghĩ cách. Nhưng kinh thành không phải là nơi mà hắn có thể làm chủ.

“Thần biết sai.” Bùi Duyên ôm quyền nói.

Bùi Chương khoanh tay xoay người, chậm rãi ngồi lên giường. Dạo này hắn sợ lạnh và sợ nóng, tuy đã nghỉ ngơi nửa tháng và uống nhiều thuốc bổ nhưng mầm bệnh đã tích tụ nhiều năm, đâu thể hồi phục dễ dàng. Chẳng qua ở trước mặt thần tử, hắn không để lộ ra manh mối nào.

“Ngươi trở về đi.” Bùi Chương nhàn nhạt nói.

Bùi Duyên hành lễ cáo lui. Bước ra khỏi đại điện, hắn xòe bàn tay ra nhìn, lòng bàn tay đầy dấu tay đỏ rực. Trong khoảnh khắc vừa nãy, hắn nhìn thấy sát khí trong ánh mắt hoàng đế. Cho dù hắn mạnh mẽ đến đâu, đủ mạnh để bảo vệ đồng bào, tướng sĩ thuộc hạ, thậm chí là bá tánh bình thường ở biên cương Tây Bắc, nhưng ở trước mặt hoàng quyền tối cao, hắn vĩnh viễn nhỏ bé như con kiến. Những gì hắn muốn bảo vệ và muốn làm đều là trò cười.

Bùi Duyên chậm rãi đi ra khỏi hoàng thành với vẻ mặt nghiêm túc. Hắn không thích nơi này, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn kỹ nó. Ánh chiều tà của hoàng hôn rải lên các tòa nhà, ngói lưu ly tỏa ra màu vàng rực rỡ như những bông lúa vàng mùa thu. Bóng người trải dài trên con đường lát đá, một cái bóng cô đơn như vậy có vẻ quá nhỏ bé trước cung điện nguy nga và tường thành cao ngất ngưởng.

Chân trời phía xa là một mảng màu đỏ cam giống như một ngọn lửa.

“Hầu gia, tiểu nhân đưa ngài đến đây.” Tới cửa cung, nội thị quay đầu lại, mỉm cười báo một tiếng.

Bùi Duyên gật đầu, đi ngang qua cấm vệ gác cửa, từ khóe mắt nhìn thấy vài Cẩm Y Vệ đang đứng ở hành lang cách đó không xa, dường như đang nhìn hắn.

Hắn ngẩng cao đầu đi ra ngoài, Thanh Phong vẫn ngồi trên xe ngựa chờ hắn nhưng vẻ mặt không ổn. Dường như hắn không cử động được. Bùi Duyên nhìn kỹ mới phát hiện bên hông hắn có một con dao găm, có người trên xe ngựa.

Hắn dừng lại, thấp giọng nói: “Ai?”

Đây chính là bên ngoài hoàng thành, cho dù có người muốn giết hắn cũng sẽ không ngu ngốc chọn một nơi như vậy.

Bên trong truyền ra một giọng nói rất thanh tú: “Ta không có ý xấu, thỉnh Hầu gia đi lên nói chuyện.”

Thanh Phong lắc đầu với Bùi Duyên rồi nháy mắt, ý bảo hắn không cần đi lên. Nhưng Bùi Duyên đã vén vạt áo và chui vào xe ngựa. Trong xe là một tiểu quan nhi còn nhỏ, hắn cất dao găm và nở nụ cười tỏ vẻ hoàn toàn vô hại.

“Tĩnh Viễn Hầu không ngoa là Tĩnh Viễn Hầu, thật can đảm.”

“Ngươi là ai?” Bùi Duyên híp mắt, đột nhiên giơ tay đè vai hắn với toàn bộ sức lực, “Ngươi không sợ ta giết ngươi?”

Sắc mặt tiểu quan nhi tái mét nhưng vẫn cười: “Hầu gia, ta không đến đây để giết ngài. Chủ nhân của ta muốn gặp ngài, người mà ngài coi trọng nhất cũng ở đó. Hầu gia không muốn đi gặp nàng sao?”

Tay Bùi Duyên càng tăng thêm sức, tiểu quan nhi rốt cuộc chịu không nổi, cả người bị đè trên tấm ván gỗ của đáy xe ngựa, có thể nghe rõ tiếng “cạch” của xương cốt trên người hắn tựa như bị vặn gãy.

“Ngươi dám động đến nàng? Tìm chết hả!”

“Chủ nhân nhà ta biết di nương của quý phủ, chẳng qua thỉnh nàng uống trà, không có ý làm hại.” Tiểu quan nhi vừa thở vừa nói, “Hầu gia đến đó sẽ biết.”

Bùi Duyên thấy nghị lực của hắn khác hẳn người thường, không giống người bình thường nên mới buông tay, nói với Thanh Phong bên ngoài: “Cắt đuôi Cẩm Y Vệ, đi theo lời hắn nói.”

Xe ngựa băng qua vài con phố và ngõ hẻm, cuối cùng dừng lại trước một ngõ hẻm. Tiểu quan nhi nói với Thanh Phong: “Tiểu ca đi dạo một chút đi, ta dẫn Hầu gia đi gặp chủ nhân nhà ta.”

Thanh Phong liếc nhìn Bùi Duyên, Bùi Duyên gật đầu. Hắn không nhiều lời, lập tức đánh xe ngựa đi. Đây là thói quen sau nhiều năm đi theo Bùi Duyên, thời điểm càng gấp thì càng không thể xuề xòa hoặc xử lý theo cảm giác. Biện pháp tốt nhất chính là tuân theo mệnh lệnh của người chỉ huy. Hắn tin tưởng Hầu gia tự có phán xét đối với vấn đề.

Tiểu quan nhi dẫn Bùi Duyên đi quanh vài ngõ nhỏ, dẫn Bùi Duyên đi muốn chóng cả mặt mới ngừng trước một cánh cửa gỗ mun và gõ. Hắn gõ có quy luật, rõ ràng là ám hiệu. Một lúc sau, cửa được mở ra.

Tiểu quan nhi giơ tay làm động tác mời vào, Bùi Duyên nhìn bốn phía, con hẻm này rất hẹp và có rất nhiều đồ linh tinh, không giống nơi gia đình phú quý sinh sống. Tục ngữ có câu ‘Nơi ẩn giấu sâu nhất là ngay nơi thành thị đông đúc’, rất khó để Cẩm Y Vệ tìm được nơi như vậy.

Hắn khoanh tay đi vào, bên trong có một cái sân nhỏ, Thẩm Oanh đang ngồi trên chiếc ghế mây trong đó.

“Gia Gia.” Hắn kêu nàng, lòng thấy nhẹ nhõm.

Thẩm Oanh ngẩng đầu, nhìn thấy hắn, nàng vội vàng đứng dậy đi tới ôm hắn: “Ngài không sao chứ? Ta lo lắng ngài vào cung sẽ xảy ra chuyện, vẫn luôn ở đây chờ tin.”

Bùi Duyên vỗ lưng trấn an nàng, cúi đầu hỏi: “Nàng không sao phải không?”

Thẩm Oanh lắc đầu: “Ta và Bùi phu nhân vốn biết nhau. Có chút liên hệ ở đây, ta sẽ nói cho ngài sau.”

Lúc này Bùi Duyên mới nhìn người đang ngồi trên cái ghế mây khác.

Một nữ tử đeo mạng che mặt, đôi mắt trong veo như nước suối mùa xuân. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt kia rất sâu, nhìn không ra cảm xúc nơi đáy mắt, càng giống một cái giếng khô.

“Tĩnh Viễn Hầu, đợi đã lâu.” Lam Yên mở miệng.

Thẩm Oanh vốn bảo Dịch cô cô đến Mộc Huy Đường bẩm báo Ngụy Lệnh Nghi, nhưng Dịch cô cô đi được nửa đường thì bị Lý phúc gia ngăn lại, nhét cho bà một tờ giấy. Tờ giấy kia là do Lam Yên phái người đưa, nói có thể thăm dò tin tức trong cung, còn có thể đảm bảo Bùi Duyên sẽ bình an đi ra, kêu nàng một mình lên xe ngựa bên ngoài cửa hông.

Nếu là người khác, Thẩm Oanh sẽ không để ý. Nhưng thân phận Lam Yên quá đặc biệt, nàng cảm thấy Lam Yên có quá nhiều bí mật có thể liên quan đến vận nước của Đại Nghiệp, vận mệnh của Bùi Chương và Bùi Duyên, cho nên nàng hầu như không nghĩ nhiều, lập tức đến đây. Sau khi đến, nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng Lam Yên bảo nàng chờ, nói khi nào Bùi Duyên tới, nàng sẽ tự mình giải thích.

“Bây giờ Bùi phu nhân có thể nói chứ? Mục đích của ngài rốt cuộc là gì?” Thẩm Oanh trực tiếp hỏi.

Lam Yên ngẩng đầu, dựa lưng vào ghế mây, nhìn lên bầu trời tựa như chìm vào hồi ức: “Câu chuyện này dài lắm, ta chọn điểm chính để nói cho các ngươi. Ta chính thức giới thiệu về bản thân, tên thật của ta là Lam Yên, vốn là Vĩnh Vương phi.”

Thẩm Oanh không ngạc nhiên, bởi nàng đã biết thân phận của Lam Yên từ lâu. Ngược lại, Bùi Duyên sững người không nói nên lời.

Bùi Duyên chưa bao giờ gặp Vĩnh Vương phi. Vĩnh Vương và Vĩnh Vương phi đã chết vào năm Hoàng thượng lên ngôi, hiện giờ đột nhiên xuất hiện một người tự xưng là Vĩnh Vương phi, Bùi Duyên sẽ không tin.

“Ngươi nói ngươi là Vĩnh Vương phi, có bằng chứng gì?”

Lam Yên đứng lên, tháo khối ngọc bội bên hông ra đưa cho Bùi Duyên: “Thỉnh Hầu gia nhìn khối ngọc bội này.”

Bùi Duyên cầm ngọc bội xem, đó là một khối ngọc bội mỏng được chạm khắc thành hình con sư tử đang ngồi, giống như hình trên các lư hương. Mỗi người trong số chín nhi tử đầu tiên của tiên đế đều được tiên đế tặng một khối ngọc bội khi họ mới sinh ra. Cái gọi là rồng sinh chín con, mỗi con khác nhau, chỉ mình Bùi Chương không có.

Có lẽ sự ra đời của hắn là chuyện ngoài ý muốn của tiên đế, có lẽ hắn không được tiên đế yêu thích cho nên tiên đế không chuẩn bị cho hắn. Mỗi khi Bùi Chương nói việc này với Thẩm Oanh đều có chút bối rối.

Thẩm Oanh chưa bao giờ tận mắt thấy khối ngọc bội này, chỉ phát hiện vấn đề về độ mịn của ngọc và hình chạm khắc. Khối ngọc bội gia truyền mà Bùi Duyên đưa cho nàng có vẻ tương tự khối này.

Tay nàng vô thức rờ túi thơm, Lam Yên đã nói: “Thế nào? Hầu gia ắt hẳn không cảm thấy lạ phải không? Tiên đế tổng cộng đã khắc mười khối mỹ ngọc, chín hoàng tử đầu mỗi người được phát một cái, chỉ mình đương kim hoàng thượng là không có. Còn một khối lớn nhất và cũng là khối tiên đế thích nhất, tiên đế đã đưa cho mẹ ruột của Hầu gia.”

“Ngươi nói gì?” Bùi Duyên nghi ngờ hỏi.

Lam Yên gật đầu: “Ngài không nghe lầm. Vị Vương thị ở hầu phủ không phải là mẫu thân sinh ra ngài. Mẫu thân ruột của ngài chính là Bùi thị, người bị tiên đế giam cầm năm xưa. Bà giấu tiên đế sinh ra ngài, nhưng để chứng minh huyết thống của ngài nên vẫn để lại khối ngọc bội cho ngài. Một khối ngọc bội hình rồng, chắc ở trên người ngài phải không?”

Bùi Duyên lùi ra sau một bước, cả người cứng đờ, trong đầu vô cùng hỗn loạn.

Mặc dù Thẩm Oanh rất sốc, nhưng nàng là người đã trải qua sinh tử nên xem nhẹ mọi việc. Nàng hỏi Lam Yên: “Sao ngài biết chuyện này, vì sao muốn nói cho chúng ta biết? Lão Hầu gia đến chết cũng không nói sự thật, trên đời này chắc không ai biết sự thật. Ngay cả Hoàng thượng cũng không tìm ra được, tại sao ngài biết?”

Lam Yên cười: “Ngươi còn nhớ ngươi đã nhờ mẫu thân điều tra chuyện năm xưa của hầu phủ? Chuyện kia đương nhiên thông qua tay ta, ta không nói cho bà toàn bộ sự thật bởi vì thời cơ chưa đến. Cẩu hoàng đế tự làm theo ý hắn, giam giữ sứ thần Thát Đát, chiến tranh ở biên giới chạm vào là nổ ngay, chẳng lẽ Hầu gia không định làm gì, chỉ khoanh tay đứng nhìn sao?”

“Ngươi có thù hận với Hoàng thượng?” Bùi Duyên dần bình tĩnh sau cú sốc, hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, giữa ta và hắn có mối thù không đội trời chung!” Lam Yên tức giận tháo mạng che mặt, trên mặt nàng có vết thương chồng chất, vết sẹo đan xen tựa như nếp gấp của vỏ cây, “Nếu các ngươi biết ta đã trải qua những gì sẽ hiểu tại sao ta phải giết hắn.”

Năm đó Vĩnh Vương bị kết án lưu đày, Lam Yên thề sống chết có nhau. Đi được nửa đường, thủ hạ cũ của Vĩnh Vương tìm cách cứu, cướp được Vĩnh Vương và Lam Yên. Vốn tưởng rằng đã chạy thoát, không ngờ một đám Cẩm Y Vệ đuổi theo sau. Bọn họ không chỉ giết người cứu Vĩnh Vương, còn thay phiên nhau làm nhục Lam Yên trước mặt Vĩnh Vương và phá huỷ gương mặt nàng. Vĩnh Vương không chịu đựng được cảnh thê tử phải chịu nhục, nổi điên lao vào đám Cẩm Y Vệ, bị mấy nhát đao chém vào người, cuối cùng rơi xuống vách núi chết.

Lam Yên bị tra tấn cả đêm, đến ngày thứ hai chỉ còn hơi thở thoi thóp. Những người đó đều cho rằng nàng không sống nổi nên ném nàng xuống vách núi. Không ngờ dưới vực sâu có một bậc thềm nhỏ cứu mạng Lam Yên, đó là nơi thợ săn trong núi vô tình phát hiện và dùng làm nơi nghỉ ngơi. Thợ săn đó nhanh chóng phát hiện ra nàng và cứu nàng.

Lúc đầu nàng cũng muốn đi theo Vĩnh Vương, nhưng khi nghĩ đến việc trả thù Bùi Chương nên đã nhẫn nại, liên kết các thế lực còn sót lại của cửu vương, vẫn chờ cho tới hôm nay.

Thẩm Oanh không bao giờ ngờ rằng Bùi Chương sai Cẩm Y Vệ làm chuyện không bằng cầm thú như thế, chả trách Lam Yên muốn trả thù. Lúc trước nếu nàng biết sẽ nhất định ngăn cản. Nhưng hiện tại nói gì cũng vô dụng, không có bất cứ lời nào có thể chữa lành nỗi đau mà nữ tử này mang theo trên người. Ngay cả những năm tháng nàng gặm nhấm nỗi cô độc trong Trường Tín Cung dường như chẳng là gì cả.

“Cẩu hoàng đế chưa bao giờ yên tâm với Hầu gia, hắn cố gắng diệt trừ sự ảnh hưởng của Hầu gia ở Tây Bắc, thậm chí tương lai có khả năng giết Hầu gia để loại bỏ tận gốc. Hắn không nương tay với huynh đệ ruột thịt, chẳng lẽ Hầu gia muốn làm thịt cá để người khác xâu xé? Năm xưa lão Hầu gia xúc phạm tiên đế mới bị kết cục như vậy. Không cần ta nói, chắc Hầu gia cũng biết, lão Hầu gia và thế tử đã chết thế nào. Chẳng lẽ Hầu gia muốn giẫm lên vết xe đổ ư?”

Hơi thở của Bùi Duyên trở nên nặng nhọc, bởi vì dùng sức nắm tay quá chặt nên cơ bắp trên cánh tay trở nên cứng ngắt.

Thẩm Oanh yên lặng đứng giữa Bùi Duyên và Lam Yên, bình tĩnh nói: “Ngài nói cho chúng ta biết thân phận của mình và Hầu gia, đơn giản là muốn nói trong tay ngài cũng có lợi thế, không lo chúng ta tiết lộ bí mật. Ta hiểu tâm tình của ngài, nhưng ám sát hoàng đế không phải là chuyện đơn giản, cần bàn bạc kỹ hơn. Từ xưa đến nay rất ít người thành công. Hôm nay Hầu gia đã chịu quá nhiều chấn động và cần phải có thời gian, xin đừng ép buộc quá.”

Lam Yên liếc nhìn Thẩm Oanh. Nàng đưa Thẩm Oanh tới đây vì sợ Bùi Duyên không chịu bị ép buộc đến. Nàng vốn không để ý đến nữ hài này. Nhưng sau khi nghe nàng nói nhiều bí mật động trời như vậy mà nữ hài này vẫn bình tĩnh và trật tự, nàng có chút tò mò.

Theo nàng biết, vị Trần thị kia xuất thân là Tào Bang, Thẩm gia cũng không thương yêu cô nương này lắm, sao nàng có thể bình tĩnh như vậy khi đối mặt với những người như bọn họ mà chẳng có chút ngạc nhiên? Tựa như đã biết thân phận bọn họ từ lâu.

Thật lạ lùng.

Hơn nữa Lam Yên mơ hồ nhìn thấy hình bóng một người từ trên người nàng, tuy không giải thích được, nhưng nàng có cảm giác vậy.

“Ngươi có quen biết Gia Huệ hậu không?” Lam Yên đột nhiên hỏi.

Thẩm Oanh thầm giật mình, chậm rãi lắc đầu.

Lam Yên cười thê lương, xoay người, đeo mạng che mặt lên: “Đúng vậy, ngươi chắc chưa bao giờ gặp nàng, nhưng cách nói chuyện của ngươi khiến ta lập tức nhớ tới nàng. Xem như nàng bị ta gián tiếp làm hại, ta phái một người nằm vùng trong cung, đợi thời cơ để động thủ. Nhưng bên cạnh cẩu hoàng đế có nhiều nội thị được huấn luyện bài bản và canh giữ nghiêm ngặt, chỉ có thể động tay động chân ở hậu cung. Ta và Gia Huệ hậu vốn không thù không oán. Những năm trong cung có đại yến còn thường ngồi tán gẫu với nhau, không ngờ cuối cùng lại thế này. Chắc nàng hận ta lắm. Sau này xuống suối vàng, ta sẽ nhận tội với nàng… Hôm nay đến đây thôi, ta sẽ liên lạc với các ngươi sau.”

Lam Yên phất tay, tiểu quan nhi lập tức bước vào và đưa hai người đi ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện