Editor: Trà Xanh
Thời tiết ngày càng nóng, bụng Thẩm Oanh đã hơi nhô lên, nàng từ từ cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé trong bụng đang lớn dần. Nhưng nàng ăn không ngon miệng, tinh thần cũng không phấn chấn, vì không muốn mọi người trong phủ lo lắng, nàng bảo Dịch cô cô và các nàng giấu diếm, ngay cả Bùi Duyên cũng không biết, chỉ âm thầm thỉnh một đại phu đến khám.
Sau khi đại phu bắt mạch, ông hỏi nàng: “Ngài suy nghĩ quá nhiều. Người có thai không nên suy nghĩ nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.”
Thẩm Oanh vô thức rờ bụng mình.
Đoàn sứ thần Thát Đát đến kinh thành đã được 10 ngày. Mỗi ngày Bùi Duyên đi sớm về trễ, có đôi khi đến khuya mới về, nằm bên cạnh nàng trăn trở không ngủ được, nàng biết hắn tâm sự nặng nề. Sau này sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của nàng, hắn trực tiếp ngủ ở tiền viện nếu về trễ.
Nàng biết cuộc đàm phán hòa bình diễn ra cũng không suông sẻ. Đại Nghiệp không đồng ý những điều kiện do đối phương đề ra, đã vậy còn kéo dài thời gian, Bùi Duyên bị kẹt chính giữa, tựa như bị đặt trên lửa từ từ dày vò. Vốn tưởng rằng nghênh đón đoàn sứ thần sẽ đổi lấy hòa bình cho biên giới hai nước, nhưng trên thực tế là bọn họ đã nghĩ quá đơn giản.
Nàng từng nghĩ là mình hiểu rõ Bùi Chương, nhưng gần đây càng không hiểu hắn. Nếu đúng như giả thuyết của nàng, hắn muốn chủ động khơi mào chiến tranh ư? Nhưng vì sao lại gấp gáp như vậy? Đại Nghiệp và các dân tộc phía bắc đã tranh đấu cả trăm năm, chưa có bên nào dành được thắng lợi hoàn toàn.
Hơn nữa hiện nay vẫn chưa tiêu diệt được thủy tặc ở Phúc Kiến, đang là thời điểm loạn trong giặc ngoài, Bùi Chương không nên làm vậy. Không hiểu rõ ý đồ của hắn nên không thể giúp Bùi Duyên.
Trong đầu nàng tràn ngập những điều này mỗi ngày, không thể không nghĩ nhiều.
Đại phu kê đơn thuốc dưỡng thai rồi rời đi.
Dịch cô cô bưng chén nước đưa cho Thẩm Oanh và nói: “Cô nương có điều bận tâm không muốn nói với chúng ta, ta không thể ép buộc ngài. Nhưng người mang thai dù không nghĩ đến mình cũng phải suy nghĩ cho hài tử trong bụng. Nếu thai đầu không chăm kỹ, sau này có thể khó khăn.”
Thẩm Oanh biết đạo lý này, chưa kể nàng đã từng sống một đời rồi, và đã từng trải một lần.
“Ca Nguyệt Phường bị Cẩm Y Vệ kiểm tra nhưng không tìm được gì phải không?” Thẩm Oanh lại hỏi.
Dịch cô cô thở dài: “Cô nương… Ngài không nghe những lời ta vừa nói sao? Ngài đừng lo lắng chuyện của người khác. Người của Ca Nguyệt Phường không thân thiết với ngài, nếu bọn họ khiêu khích thiên gia, ngài cũng không thể làm gì.”
Thẩm Oanh vung tay: “Được được, ta sẽ không hỏi nữa.”
Dịch cô cô dìu Thẩm Oanh vào phòng để nàng nghỉ ngơi.
Thẩm Oanh nằm trên giường, nàng không buồn ngủ, chỉ ngây người. Sau đó ngoài cửa sổ có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, sau khi giảm bớt hơi nóng một chút, nàng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Nàng ngủ một giấc đến lúc chạng vạng thì nghe bên ngoài có người nói chuyện, hình như là giọng của Thanh Phong.
“Hôm nay Hầu gia có lẽ về trễ, sẽ không đến hậu viện, hắn dặn dò các ngươi chăm sóc Thẩm di nương.”
Dịch cô cô hỏi: “Có chuyện gì?”
Thanh Phong do dự một chút mới nói: “Hầu gia không có chuyện gì, là đoàn sứ thần Thát Đát xảy ra chuyện. Người Thát Đát bất mãn vì cuộc đàm phán hòa bình không có tiến triển, muốn tự tiện rời kinh thành, bị thủ vệ Tứ Phương quán ngăn lại. Hai bên xảy ra xung đột, còn động tay động chân, bọn họ đã giết chết vài thủ vệ. Hiện giờ to chuyện, người Thát Đát đã bị toàn bộ cấm vệ đưa vào cung.”
“Tại sao lại như vậy?” Dịch cô cô che miệng nói.
Thanh Phong lắc đầu thở dài: “Không phải hôm nay mới có xung đột. Trước đây Tứ vương tử đã nói với Hầu gia rất nhiều lần, thủ vệ Tứ Phương quán coi bọn họ như tù nhân. Đoàn sứ thần đi đến đâu đều có người đi theo, ăn uống và nghỉ ngơi cũng có người nhìn. Cuộc sống của người Thát Đát vốn bưu hãn, không thích gò bó, trong lòng đã bất mãn từ lâu. Hơn nữa thái độ của Hoàng thượng không thân thiện nên dẫn đến tai họa hôm nay. Ta không nói chuyện nữa, còn có việc phải làm.”
“Ngươi hãy cẩn thận một chút, cũng nhắc Hầu gia cẩn thận.” Dịch cô cô dặn dò. Thanh Phong gật đầu, sau đó mệt mỏi rời đi.
Ở trong phòng, Thẩm Oanh ngồi dậy trên giường, tay nhẹ nhàng nắm thành quyền. Bùi Chương muốn làm gì? Toàn bộ đoàn sứ thần đều bị giam giữ, nếu tin tức truyền đến Thát Đát, người Thát Đát có thể nuốt cơn giận này sao? Mặc dù Hãn vương hiện tại không hiếu chiến nhưng chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của quốc gia, hai bên cũng không thể ngồi xuống nói chuyện.
Hay là Bùi Chương chỉ muốn phá hủy sự tin tưởng được thiết lập giữa Bùi Duyên và Thát Đát, sau đó thuận nước đẩy thuyền tìm cơ hội thay thế hắn? Nàng càng nghĩ càng thấy không ổn, mở miệng muốn kêu Dịch cô cô vào, trong bụng đột nhiên cảm giác hơi đau. Nàng vội vàng lấy hai tay ôm bụng, dựa vào giường, liên tục thở dốc: “Hài tử, hài tử con không sao chứ?”
Dịch cô cô nghe tiếng động, bước nhanh vào phòng, đỡ Thẩm Oanh: “Cô nương, ngài sao vậy?”
Trán Thẩm Oanh toát mồ hôi, yên lặng chờ cơn đau qua đi. Trong lòng nàng có chút hoảng sợ, nhớ rõ năm xưa lúc nàng đang mang thai hài tử cũng có cảm giác tương tự. Chỉ là cơn đau lúc đó dữ dội hơn, dường như có gì đó muốn xé rách cơ thể nàng, cuối cùng hài tử không giữ được.
Dịch cô cô vừa an ủi Thẩm Oanh vừa nói: “Cô nương vừa rồi nghe được những lời Thanh Phong nói nên suy nghĩ nhiều phải không?”
Thẩm Oanh chờ cơn đau qua đi, nàng nắm cánh tay Dịch cô cô: “Ta sợ Hầu gia làm chuyện ngốc nghếch. Ngươi mau bảo Hồng Lăng đến Mộc Huy Đường nói với đại phu nhân, hỏi nàng có cách nào lấy được tin tức trong cung, hoặc là sai người nhắn tin cho Hầu gia, nhắc hắn tuyệt đối đừng chống lại Hoàng thượng.”
Dịch cô cô đỡ Thẩm Oanh nằm xuống: “Được, ta đi liền. Cô nương đừng nghĩ đến những việc này nữa.”
Thẩm Oanh nghe lời gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi đi mau đi.”
Hoàng đế không lên triều nhưng cũng không nhàn rỗi, hàng ngày vẫn gọi giảng quan đến tẩm cung để giảng sách. Giảng quan hôm nay là một vị học sĩ Hàn lâm, dẫn theo người dưới quyền là Lý Từ Khiêm. Sau khi Lý Từ Khiêm đậu Thám Hoa được phân tới Hàn Lâm Viện, hôm nay may mắn đi theo thượng quan xuất hiện trước mặt hoàng đế.
Thời điểm thi đình, hắn đã thấy ba đại điện bao la hùng vĩ của tiền triều, không ngờ kiến trúc của cung vua có quy mô hoành tráng không kém. Chả trách mọi người tranh đấu muốn làm đế vương, đứng ở vị trí tối cao mà người thường không thể với tới quan sát toàn bộ thiên hạ, giá trị cuộc sống dường như cũng khác.
Bọn họ đi đến bên ngoài Minh Đức Cung, nội thị đi vào thông báo, sau đó truyền học sĩ Hàn lâm và Lý Từ Khiêm vào.
Bùi Chương ngồi trên giường đất ở noãn các, mặc một bộ thường phục Yến Cư màu xanh lá, đầu đội vương miệng có cánh, người dường như ốm nhiều, nhưng tinh thần vẫn rất mạnh mẽ.
“Thần tham kiến Hoàng thượng.” Học sĩ Hàn lâm và Lý Từ Khiêm hành lễ.
Bùi Chương nghiêng đầu, thấy Lý Từ Khiêm bên cạnh học sĩ Hàn lâm nên hỏi: “Sao ngươi cũng đến đây?”
Lý Từ Khiêm lo sợ, vội vàng nói: “Hôm nay vi thần trực ban nên học sĩ Hàn lâm điểm danh vi thần đến nghe. Thỉnh Hoàng thượng chỉ dạy.”
Bùi Chương đẩy tứ thư ngũ kinh trên bàn ra và nói: “Hôm nay không nói đến sách kinh điển của Nho gia, hãy nói về bản đồ non sông Đại Nghiệp.” Hắn nói xong, đại nội quan lệnh vài nội thị đem một bức bản đồ thật to treo trên tường, toàn bộ non sông và lãnh thổ Đại Nghiệp được bày ra không thiếu gì.
Bùi Chương ngồi yên, hỏi học sĩ Hàn lâm: “Ngươi biết từ khi lập quốc tới nay, lãnh thổ của Đại Nghiệp đã thay đổi thế nào không?”
Học sĩ Hàn lâm ấp úng, không đáp được. Ông thông thạo kinh điển của Nho gia, làm sao biết hoàng đế muốn thử vấn đề này? Ông chưa từng nghiên cứu nên chỉ có thể nói: “Thần đáng chết.”
Bùi Chương lộ vẻ thất vọng, lúc này Lý Từ Khiêm bên cạnh nói: “Thần có đọc một chút, không biết thần nói với Hoàng Thượng được không?”
Bùi Chương gật đầu, Lý Từ Khiêm đứng dậy, đến trước bản đồ và nói: “Sự khác biệt lớn nhất giữa lãnh thổ dưới sự cai trị của tiền triều và lãnh thổ bây giờ nằm ở phương bắc. Hiện giờ toàn bộ phía bắc của núi Hạ Lan là lãnh thổ của Thát Đát, mà tổ tiên của người Thát Đát chính là hậu duệ của người thống trị tiền triều…”
Lý Từ Khiêm nói chuyện thoải mái, Bùi Chương say sưa lắng nghe.
“Cho nên, tổ tiên của trẫm đã để con cháu tiền triều lưu lạc phương bắc hơn trăm năm mà chưa có ai ra tay bắt lấy. Xem ra, tổ tiên chưa làm xong việc, muốn trẫm phải hoàn thành.” Bùi Chương đột nhiên nói.
Lý Từ Khiêm sửng sốt. Mọi người đều biết hiện giờ đoàn sứ thần Thát Đát còn ở kinh thành, đó là vì hiệp định đình chiến giữa hai nước. Hoàng thượng nói lời này có nghĩa là, sớm muộn gì Đại Nghiệp cũng khai chiến với Thát Đát?
Lúc này, đại nội quan vội vàng đi đến bên cạnh Bùi Chương và thì thầm với hắn. Lý Từ Khiêm dừng lại, thấy vẻ mặt hoàng đế không ổn, biết có đại sự xảy ra.
Quả nhiên, Bùi Chương nói với Lý Từ Khiêm: “Trẫm còn có việc, hôm nay nói đến đây thôi, các ngươi lui ra đi.”
Lý Từ Khiêm và học sĩ Hàn lâm cáo lui. Học sĩ Hàn lâm bất mãn Lý Từ Khiêm vì nổi bật hơn mình, khiến bản thân mình từ đầu tới cuối đều không nói được một lời, lãng phí cơ hội gặp vua. Lý Từ Khiêm không quan tâm, hắn là người giỏi nắm bắt cơ hội, nếu không hôm nay sẽ không đứng ở chỗ này.
Thời điểm rời khỏi đại điện, Lý Từ Khiêm thấy Bùi Duyên đang đứng bên ngoài, hắn và học sĩ Hàn lâm cùng nhau hành lễ.
Khi đi ngang qua Bùi Duyên, Lý Từ Khiêm cúi người, nói nhỏ: “Hầu gia lúc này phải biết tự bảo vệ mình.”
Bùi Duyên cúi đầu nhìn hắn, hắn đã đi qua mặt theo sau học sĩ Hàn lâm rồi.
Khi còn ở Đại Đồng, Bùi Duyên nghe nói trước đây Lý Từ Khiêm có mở quán trên phố để viết thư giùm người khác và coi bói. Bói toán hầu hết là thủ đoạn của bọn giang hồ lừa đảo, chỉ có vài người sâu sắc mới cảm thấy chính xác.
Bùi Duyên không biết vì sao Lý Từ Khiêm có ý tốt nhắc nhở hắn, nhưng hắn biết đây không phải là lúc ra mặt giúp đoàn sứ thần Thát Đát. Dù vậy, hắn cũng không thể hoàn toàn đứng ngoài cuộc. Hắn là người mời Thát Đát, đối phương cũng đến với lòng thành. Biến thành kết quả như vậy, hắn cũng có trách nhiệm.
Đại nội quan đưa Bùi Duyên vào, Bùi Chương vẫn còn ngồi trên giường đất, chăm chú nhìn bản đồ địa lý. Hắn hiểu rõ cơ thể mình, có lẽ chỉ còn mười năm.
Trong suốt những năm tháng đằng đẵng bị đàn áp, hắn không phải giả bộ yếu đuối và sợ hãi. Hắn thật sự mỗi ngày đều lo lắng và đề phòng. Hắn dốc hết sức lực, được ăn cả ngã về không mới đổi được ngai vàng, dường như là người chiến thắng lớn nhất. Nhưng tinh thần và thể xác của hắn cũng bị hao mòn nhiều trong hoàn cảnh như vậy, tuổi thọ ngắn hơn so với người thường.
Trước đây có Hoàng hậu chống đỡ, hắn tràn đầy năng lượng. Hoàng hậu vừa đi, người chống đỡ cho hắn dường như bị lấy đi, thân thể hắn nhanh chóng sụp đổ, tốc độ nhanh hơn dự đoán của hắn.
Cho dù không có người đó động tay động chân vào các loại hương trong hậu cung, sức khỏe hắn cũng không đủ để sinh thêm vài hài tử. Cho nên, trong mười năm cuối cùng này, hắn nhất định phải làm gì đó để nhi tử duy nhất của hắn có thể thuận lợi bước lên ngôi vị hoàng đế.
Bùi Duyên tiến vào hành lễ, Bùi Chương dập tắt suy nghĩ, trực tiếp hỏi: “Tứ thúc đến vì chuyện của Thát Đát à?”
“Hoàng thượng, thần nghe nói Cẩm Y Vệ đưa tất cả mọi người trong đoàn sứ thần Thát Đát đi. Nếu muốn điều tra việc này thì chỉ nên điều tra kẻ giết người, vì sao phải liên lụy người vô tội?”
“Những thủ vệ ở Tứ Phương quán không phải là người vô tội hay sao? Chẳng qua họ chỉ làm nhiệm vụ mà đã bị chết oan. Trẫm là hoàng đế, đương nhiên phải tìm công lý cho con dân của Trẫm.” Bùi Chương nhàn nhạt nói.
Bùi Duyên nói: “Nhưng mà…” Chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, Bùi Duyên cảm giác không đơn giản như vậy, hình như có người sau lưng đổ dầu vào lửa.
“Tứ thúc cảm thấy Thát Đát sẽ không chịu nỗi nhục này và xâm phạm biên giới của ta? Trẫm cũng muốn biết, Tứ thúc có nhìn nhầm người mà Tứ thúc giúp ngồi lên hãn vị hay không.”
Bùi Duyên sững sờ, cổ họng dường như bị bóp chặt, nhất thời nói không nên lời.
Bùi Chương xuống giường, chậm rãi đến trước mặt Bùi Duyên. Hắn không cao và rắn chắc như Bùi Duyên, nhưng khí chất đế vương trên người hắn vẫn ép Bùi Duyên phải lùi một bước và cúi đầu xuống.
Giọng của Bùi Chương rất nhẹ, đi đến trước mặt Bùi Duyên nói: “Trẫm vốn định làm cho vương đình Thát Đát hỗn loạn, để huynh đệ bọn họ đấu với nhau sứt đầu mẻ trán, chờ nguyên khí bọn họ bị thương nặng rồi nhân dịp đó sẽ xuất binh, đánh chiếm vương đình Thát Đát, đuổi toàn bộ tàn dư của tiền triều ra khỏi phía bắc. Tứ thúc lại cho rằng, Hãn vương hiện tại không hiếu chiến, để hắn thừa kế hãn vị đối với hai bên đều có lợi. Chúng ta cứ thử xem, sau khi biết đoàn sứ thần bị Trẫm giam giữ, vị Hãn vương không hiếu chiến này sẽ xử lý thế nào.”
Bùi Duyên ngẩng đầu, nhìn biểu tình cười khẽ của Bùi Chương, máu nóng dâng lên và nói: “Hai nước đánh nhau không phải trò đùa, chuyện này không thể qua loa! Mấy năm chiến đấu liên tục, binh mã của Đại Nghiệp cũng mệt mỏi, bây giờ không phải là thời cơ tốt để khơi mào chiến tranh! Hơn nữa…”
Bùi Chương ngắt lời hắn: “Tứ thúc thật sự suy nghĩ cho quốc gia, hay là vì quan hệ riêng tư với Hãn vương và Tứ vương tử của Thát Đát?”
Thời tiết ngày càng nóng, bụng Thẩm Oanh đã hơi nhô lên, nàng từ từ cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé trong bụng đang lớn dần. Nhưng nàng ăn không ngon miệng, tinh thần cũng không phấn chấn, vì không muốn mọi người trong phủ lo lắng, nàng bảo Dịch cô cô và các nàng giấu diếm, ngay cả Bùi Duyên cũng không biết, chỉ âm thầm thỉnh một đại phu đến khám.
Sau khi đại phu bắt mạch, ông hỏi nàng: “Ngài suy nghĩ quá nhiều. Người có thai không nên suy nghĩ nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.”
Thẩm Oanh vô thức rờ bụng mình.
Đoàn sứ thần Thát Đát đến kinh thành đã được 10 ngày. Mỗi ngày Bùi Duyên đi sớm về trễ, có đôi khi đến khuya mới về, nằm bên cạnh nàng trăn trở không ngủ được, nàng biết hắn tâm sự nặng nề. Sau này sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của nàng, hắn trực tiếp ngủ ở tiền viện nếu về trễ.
Nàng biết cuộc đàm phán hòa bình diễn ra cũng không suông sẻ. Đại Nghiệp không đồng ý những điều kiện do đối phương đề ra, đã vậy còn kéo dài thời gian, Bùi Duyên bị kẹt chính giữa, tựa như bị đặt trên lửa từ từ dày vò. Vốn tưởng rằng nghênh đón đoàn sứ thần sẽ đổi lấy hòa bình cho biên giới hai nước, nhưng trên thực tế là bọn họ đã nghĩ quá đơn giản.
Nàng từng nghĩ là mình hiểu rõ Bùi Chương, nhưng gần đây càng không hiểu hắn. Nếu đúng như giả thuyết của nàng, hắn muốn chủ động khơi mào chiến tranh ư? Nhưng vì sao lại gấp gáp như vậy? Đại Nghiệp và các dân tộc phía bắc đã tranh đấu cả trăm năm, chưa có bên nào dành được thắng lợi hoàn toàn.
Hơn nữa hiện nay vẫn chưa tiêu diệt được thủy tặc ở Phúc Kiến, đang là thời điểm loạn trong giặc ngoài, Bùi Chương không nên làm vậy. Không hiểu rõ ý đồ của hắn nên không thể giúp Bùi Duyên.
Trong đầu nàng tràn ngập những điều này mỗi ngày, không thể không nghĩ nhiều.
Đại phu kê đơn thuốc dưỡng thai rồi rời đi.
Dịch cô cô bưng chén nước đưa cho Thẩm Oanh và nói: “Cô nương có điều bận tâm không muốn nói với chúng ta, ta không thể ép buộc ngài. Nhưng người mang thai dù không nghĩ đến mình cũng phải suy nghĩ cho hài tử trong bụng. Nếu thai đầu không chăm kỹ, sau này có thể khó khăn.”
Thẩm Oanh biết đạo lý này, chưa kể nàng đã từng sống một đời rồi, và đã từng trải một lần.
“Ca Nguyệt Phường bị Cẩm Y Vệ kiểm tra nhưng không tìm được gì phải không?” Thẩm Oanh lại hỏi.
Dịch cô cô thở dài: “Cô nương… Ngài không nghe những lời ta vừa nói sao? Ngài đừng lo lắng chuyện của người khác. Người của Ca Nguyệt Phường không thân thiết với ngài, nếu bọn họ khiêu khích thiên gia, ngài cũng không thể làm gì.”
Thẩm Oanh vung tay: “Được được, ta sẽ không hỏi nữa.”
Dịch cô cô dìu Thẩm Oanh vào phòng để nàng nghỉ ngơi.
Thẩm Oanh nằm trên giường, nàng không buồn ngủ, chỉ ngây người. Sau đó ngoài cửa sổ có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, sau khi giảm bớt hơi nóng một chút, nàng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Nàng ngủ một giấc đến lúc chạng vạng thì nghe bên ngoài có người nói chuyện, hình như là giọng của Thanh Phong.
“Hôm nay Hầu gia có lẽ về trễ, sẽ không đến hậu viện, hắn dặn dò các ngươi chăm sóc Thẩm di nương.”
Dịch cô cô hỏi: “Có chuyện gì?”
Thanh Phong do dự một chút mới nói: “Hầu gia không có chuyện gì, là đoàn sứ thần Thát Đát xảy ra chuyện. Người Thát Đát bất mãn vì cuộc đàm phán hòa bình không có tiến triển, muốn tự tiện rời kinh thành, bị thủ vệ Tứ Phương quán ngăn lại. Hai bên xảy ra xung đột, còn động tay động chân, bọn họ đã giết chết vài thủ vệ. Hiện giờ to chuyện, người Thát Đát đã bị toàn bộ cấm vệ đưa vào cung.”
“Tại sao lại như vậy?” Dịch cô cô che miệng nói.
Thanh Phong lắc đầu thở dài: “Không phải hôm nay mới có xung đột. Trước đây Tứ vương tử đã nói với Hầu gia rất nhiều lần, thủ vệ Tứ Phương quán coi bọn họ như tù nhân. Đoàn sứ thần đi đến đâu đều có người đi theo, ăn uống và nghỉ ngơi cũng có người nhìn. Cuộc sống của người Thát Đát vốn bưu hãn, không thích gò bó, trong lòng đã bất mãn từ lâu. Hơn nữa thái độ của Hoàng thượng không thân thiện nên dẫn đến tai họa hôm nay. Ta không nói chuyện nữa, còn có việc phải làm.”
“Ngươi hãy cẩn thận một chút, cũng nhắc Hầu gia cẩn thận.” Dịch cô cô dặn dò. Thanh Phong gật đầu, sau đó mệt mỏi rời đi.
Ở trong phòng, Thẩm Oanh ngồi dậy trên giường, tay nhẹ nhàng nắm thành quyền. Bùi Chương muốn làm gì? Toàn bộ đoàn sứ thần đều bị giam giữ, nếu tin tức truyền đến Thát Đát, người Thát Đát có thể nuốt cơn giận này sao? Mặc dù Hãn vương hiện tại không hiếu chiến nhưng chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của quốc gia, hai bên cũng không thể ngồi xuống nói chuyện.
Hay là Bùi Chương chỉ muốn phá hủy sự tin tưởng được thiết lập giữa Bùi Duyên và Thát Đát, sau đó thuận nước đẩy thuyền tìm cơ hội thay thế hắn? Nàng càng nghĩ càng thấy không ổn, mở miệng muốn kêu Dịch cô cô vào, trong bụng đột nhiên cảm giác hơi đau. Nàng vội vàng lấy hai tay ôm bụng, dựa vào giường, liên tục thở dốc: “Hài tử, hài tử con không sao chứ?”
Dịch cô cô nghe tiếng động, bước nhanh vào phòng, đỡ Thẩm Oanh: “Cô nương, ngài sao vậy?”
Trán Thẩm Oanh toát mồ hôi, yên lặng chờ cơn đau qua đi. Trong lòng nàng có chút hoảng sợ, nhớ rõ năm xưa lúc nàng đang mang thai hài tử cũng có cảm giác tương tự. Chỉ là cơn đau lúc đó dữ dội hơn, dường như có gì đó muốn xé rách cơ thể nàng, cuối cùng hài tử không giữ được.
Dịch cô cô vừa an ủi Thẩm Oanh vừa nói: “Cô nương vừa rồi nghe được những lời Thanh Phong nói nên suy nghĩ nhiều phải không?”
Thẩm Oanh chờ cơn đau qua đi, nàng nắm cánh tay Dịch cô cô: “Ta sợ Hầu gia làm chuyện ngốc nghếch. Ngươi mau bảo Hồng Lăng đến Mộc Huy Đường nói với đại phu nhân, hỏi nàng có cách nào lấy được tin tức trong cung, hoặc là sai người nhắn tin cho Hầu gia, nhắc hắn tuyệt đối đừng chống lại Hoàng thượng.”
Dịch cô cô đỡ Thẩm Oanh nằm xuống: “Được, ta đi liền. Cô nương đừng nghĩ đến những việc này nữa.”
Thẩm Oanh nghe lời gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi đi mau đi.”
Hoàng đế không lên triều nhưng cũng không nhàn rỗi, hàng ngày vẫn gọi giảng quan đến tẩm cung để giảng sách. Giảng quan hôm nay là một vị học sĩ Hàn lâm, dẫn theo người dưới quyền là Lý Từ Khiêm. Sau khi Lý Từ Khiêm đậu Thám Hoa được phân tới Hàn Lâm Viện, hôm nay may mắn đi theo thượng quan xuất hiện trước mặt hoàng đế.
Thời điểm thi đình, hắn đã thấy ba đại điện bao la hùng vĩ của tiền triều, không ngờ kiến trúc của cung vua có quy mô hoành tráng không kém. Chả trách mọi người tranh đấu muốn làm đế vương, đứng ở vị trí tối cao mà người thường không thể với tới quan sát toàn bộ thiên hạ, giá trị cuộc sống dường như cũng khác.
Bọn họ đi đến bên ngoài Minh Đức Cung, nội thị đi vào thông báo, sau đó truyền học sĩ Hàn lâm và Lý Từ Khiêm vào.
Bùi Chương ngồi trên giường đất ở noãn các, mặc một bộ thường phục Yến Cư màu xanh lá, đầu đội vương miệng có cánh, người dường như ốm nhiều, nhưng tinh thần vẫn rất mạnh mẽ.
“Thần tham kiến Hoàng thượng.” Học sĩ Hàn lâm và Lý Từ Khiêm hành lễ.
Bùi Chương nghiêng đầu, thấy Lý Từ Khiêm bên cạnh học sĩ Hàn lâm nên hỏi: “Sao ngươi cũng đến đây?”
Lý Từ Khiêm lo sợ, vội vàng nói: “Hôm nay vi thần trực ban nên học sĩ Hàn lâm điểm danh vi thần đến nghe. Thỉnh Hoàng thượng chỉ dạy.”
Bùi Chương đẩy tứ thư ngũ kinh trên bàn ra và nói: “Hôm nay không nói đến sách kinh điển của Nho gia, hãy nói về bản đồ non sông Đại Nghiệp.” Hắn nói xong, đại nội quan lệnh vài nội thị đem một bức bản đồ thật to treo trên tường, toàn bộ non sông và lãnh thổ Đại Nghiệp được bày ra không thiếu gì.
Bùi Chương ngồi yên, hỏi học sĩ Hàn lâm: “Ngươi biết từ khi lập quốc tới nay, lãnh thổ của Đại Nghiệp đã thay đổi thế nào không?”
Học sĩ Hàn lâm ấp úng, không đáp được. Ông thông thạo kinh điển của Nho gia, làm sao biết hoàng đế muốn thử vấn đề này? Ông chưa từng nghiên cứu nên chỉ có thể nói: “Thần đáng chết.”
Bùi Chương lộ vẻ thất vọng, lúc này Lý Từ Khiêm bên cạnh nói: “Thần có đọc một chút, không biết thần nói với Hoàng Thượng được không?”
Bùi Chương gật đầu, Lý Từ Khiêm đứng dậy, đến trước bản đồ và nói: “Sự khác biệt lớn nhất giữa lãnh thổ dưới sự cai trị của tiền triều và lãnh thổ bây giờ nằm ở phương bắc. Hiện giờ toàn bộ phía bắc của núi Hạ Lan là lãnh thổ của Thát Đát, mà tổ tiên của người Thát Đát chính là hậu duệ của người thống trị tiền triều…”
Lý Từ Khiêm nói chuyện thoải mái, Bùi Chương say sưa lắng nghe.
“Cho nên, tổ tiên của trẫm đã để con cháu tiền triều lưu lạc phương bắc hơn trăm năm mà chưa có ai ra tay bắt lấy. Xem ra, tổ tiên chưa làm xong việc, muốn trẫm phải hoàn thành.” Bùi Chương đột nhiên nói.
Lý Từ Khiêm sửng sốt. Mọi người đều biết hiện giờ đoàn sứ thần Thát Đát còn ở kinh thành, đó là vì hiệp định đình chiến giữa hai nước. Hoàng thượng nói lời này có nghĩa là, sớm muộn gì Đại Nghiệp cũng khai chiến với Thát Đát?
Lúc này, đại nội quan vội vàng đi đến bên cạnh Bùi Chương và thì thầm với hắn. Lý Từ Khiêm dừng lại, thấy vẻ mặt hoàng đế không ổn, biết có đại sự xảy ra.
Quả nhiên, Bùi Chương nói với Lý Từ Khiêm: “Trẫm còn có việc, hôm nay nói đến đây thôi, các ngươi lui ra đi.”
Lý Từ Khiêm và học sĩ Hàn lâm cáo lui. Học sĩ Hàn lâm bất mãn Lý Từ Khiêm vì nổi bật hơn mình, khiến bản thân mình từ đầu tới cuối đều không nói được một lời, lãng phí cơ hội gặp vua. Lý Từ Khiêm không quan tâm, hắn là người giỏi nắm bắt cơ hội, nếu không hôm nay sẽ không đứng ở chỗ này.
Thời điểm rời khỏi đại điện, Lý Từ Khiêm thấy Bùi Duyên đang đứng bên ngoài, hắn và học sĩ Hàn lâm cùng nhau hành lễ.
Khi đi ngang qua Bùi Duyên, Lý Từ Khiêm cúi người, nói nhỏ: “Hầu gia lúc này phải biết tự bảo vệ mình.”
Bùi Duyên cúi đầu nhìn hắn, hắn đã đi qua mặt theo sau học sĩ Hàn lâm rồi.
Khi còn ở Đại Đồng, Bùi Duyên nghe nói trước đây Lý Từ Khiêm có mở quán trên phố để viết thư giùm người khác và coi bói. Bói toán hầu hết là thủ đoạn của bọn giang hồ lừa đảo, chỉ có vài người sâu sắc mới cảm thấy chính xác.
Bùi Duyên không biết vì sao Lý Từ Khiêm có ý tốt nhắc nhở hắn, nhưng hắn biết đây không phải là lúc ra mặt giúp đoàn sứ thần Thát Đát. Dù vậy, hắn cũng không thể hoàn toàn đứng ngoài cuộc. Hắn là người mời Thát Đát, đối phương cũng đến với lòng thành. Biến thành kết quả như vậy, hắn cũng có trách nhiệm.
Đại nội quan đưa Bùi Duyên vào, Bùi Chương vẫn còn ngồi trên giường đất, chăm chú nhìn bản đồ địa lý. Hắn hiểu rõ cơ thể mình, có lẽ chỉ còn mười năm.
Trong suốt những năm tháng đằng đẵng bị đàn áp, hắn không phải giả bộ yếu đuối và sợ hãi. Hắn thật sự mỗi ngày đều lo lắng và đề phòng. Hắn dốc hết sức lực, được ăn cả ngã về không mới đổi được ngai vàng, dường như là người chiến thắng lớn nhất. Nhưng tinh thần và thể xác của hắn cũng bị hao mòn nhiều trong hoàn cảnh như vậy, tuổi thọ ngắn hơn so với người thường.
Trước đây có Hoàng hậu chống đỡ, hắn tràn đầy năng lượng. Hoàng hậu vừa đi, người chống đỡ cho hắn dường như bị lấy đi, thân thể hắn nhanh chóng sụp đổ, tốc độ nhanh hơn dự đoán của hắn.
Cho dù không có người đó động tay động chân vào các loại hương trong hậu cung, sức khỏe hắn cũng không đủ để sinh thêm vài hài tử. Cho nên, trong mười năm cuối cùng này, hắn nhất định phải làm gì đó để nhi tử duy nhất của hắn có thể thuận lợi bước lên ngôi vị hoàng đế.
Bùi Duyên tiến vào hành lễ, Bùi Chương dập tắt suy nghĩ, trực tiếp hỏi: “Tứ thúc đến vì chuyện của Thát Đát à?”
“Hoàng thượng, thần nghe nói Cẩm Y Vệ đưa tất cả mọi người trong đoàn sứ thần Thát Đát đi. Nếu muốn điều tra việc này thì chỉ nên điều tra kẻ giết người, vì sao phải liên lụy người vô tội?”
“Những thủ vệ ở Tứ Phương quán không phải là người vô tội hay sao? Chẳng qua họ chỉ làm nhiệm vụ mà đã bị chết oan. Trẫm là hoàng đế, đương nhiên phải tìm công lý cho con dân của Trẫm.” Bùi Chương nhàn nhạt nói.
Bùi Duyên nói: “Nhưng mà…” Chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, Bùi Duyên cảm giác không đơn giản như vậy, hình như có người sau lưng đổ dầu vào lửa.
“Tứ thúc cảm thấy Thát Đát sẽ không chịu nỗi nhục này và xâm phạm biên giới của ta? Trẫm cũng muốn biết, Tứ thúc có nhìn nhầm người mà Tứ thúc giúp ngồi lên hãn vị hay không.”
Bùi Duyên sững sờ, cổ họng dường như bị bóp chặt, nhất thời nói không nên lời.
Bùi Chương xuống giường, chậm rãi đến trước mặt Bùi Duyên. Hắn không cao và rắn chắc như Bùi Duyên, nhưng khí chất đế vương trên người hắn vẫn ép Bùi Duyên phải lùi một bước và cúi đầu xuống.
Giọng của Bùi Chương rất nhẹ, đi đến trước mặt Bùi Duyên nói: “Trẫm vốn định làm cho vương đình Thát Đát hỗn loạn, để huynh đệ bọn họ đấu với nhau sứt đầu mẻ trán, chờ nguyên khí bọn họ bị thương nặng rồi nhân dịp đó sẽ xuất binh, đánh chiếm vương đình Thát Đát, đuổi toàn bộ tàn dư của tiền triều ra khỏi phía bắc. Tứ thúc lại cho rằng, Hãn vương hiện tại không hiếu chiến, để hắn thừa kế hãn vị đối với hai bên đều có lợi. Chúng ta cứ thử xem, sau khi biết đoàn sứ thần bị Trẫm giam giữ, vị Hãn vương không hiếu chiến này sẽ xử lý thế nào.”
Bùi Duyên ngẩng đầu, nhìn biểu tình cười khẽ của Bùi Chương, máu nóng dâng lên và nói: “Hai nước đánh nhau không phải trò đùa, chuyện này không thể qua loa! Mấy năm chiến đấu liên tục, binh mã của Đại Nghiệp cũng mệt mỏi, bây giờ không phải là thời cơ tốt để khơi mào chiến tranh! Hơn nữa…”
Bùi Chương ngắt lời hắn: “Tứ thúc thật sự suy nghĩ cho quốc gia, hay là vì quan hệ riêng tư với Hãn vương và Tứ vương tử của Thát Đát?”
Danh sách chương