Mọi người đều lui ra hết, Tiêu Cẩn Du mới nhìn gói giấy nhỏ trong tay ta, nhướng mày: "Đây là?"
Ta hoàn hồn, nhìn gói thuốc độc trong tay.
Giờ này, ta còn dám nói dối sao? "Đây là thứ thích khách vừa đưa cho nô tài, bảo nô tài bỏ vào cơm canh của Bệ hạ, nô tài không muốn nhận nhưng hắn cứ ép đưa cho." Ta vội vàng dâng gói đồ nóng bỏng tay lên: "Nô tài đối với Bệ hạ trung thành tận tâm, tuyệt đối không hai lòng, đến c.h.ế.t không thay đổi!"
Tiêu Cẩn Du đưa tay nhận lấy gói giấy nhỏ, cười nói: "Thật sao?"
Trước đây thì không, sau này thì có.
Giáo chủ, người mà ta luôn coi là anh hùng, lại muốn g.i.ế.c ta không phân biệt đúng sai, còn tên bạo quân mà ta luôn muốn g.i.ế.c lại cứu ta.
Cho dù biết hắn nắm chắc phần thắng mới làm như vậy, nhưng hắn có thể đồng ý điều kiện này trước mặt bao nhiêu người, ta thấy hắn cũng khá tốt.
Thật sự rất tốt.
Lần này Tiêu Cẩn Du bảo ta hầu hạ hắn ngủ.
Toàn công công không biết đi đâu rồi.
Ta nhìn thấy trung y dính m.á.u của hắn, liền kinh hô: "Bệ hạ!"
Tiêu Cẩn Du theo ánh mắt của ta nhìn xuống trung y của mình, trên mặt không chút cảm xúc.
"Vết thương cũ bị rách ra rồi."
Ta buông quần áo trong tay xuống, hơi sốt ruột: "Nô tài đi truyền thái y."
Vừa quay người đã bị Tiêu Cẩn Du túm lấy tay.
"Không cần, ngươi đến bôi thuốc cho trẫm." Hắn không muốn người khác biết vết thương của mình.
Chắc là vết thương lần trước chưa lành, Tiêu Cẩn Du đã bắt đầu xử lý chính sự nên vết thương dễ bị rách ra.
Tiêu Cẩn Du cởi áo ra, ta liền nhìn thấy những vết sẹo đáng sợ trên người hắn.
Chẳng phải long thể không thể bị tổn hại sao?
Tại sao đường đường là bậc cửu ngũ chí tôn, mà hắn lại có nhiều vết thương chằng chịt như vậy.
Như có vô số con kiến bò kín tim ta, khiến tay ta bôi thuốc cũng run lên.
Con đường hắn đi hình như rất vất vả.
"Bệ hạ, nếu đau thì phải nói nhé." Ta nhìn vết thương đang chảy máu, có chút đau lòng.
Tiêu Cẩn Du ngẩng đầu nhìn ta, cười: "Người đau là trẫm, ngươi đỏ mắt làm gì?"
Hắn cười lên thật đẹp, giống như vầng trăng lạnh lẽo trên trời.
Ta đau lòng.
Chỉ một chút, chỉ một chút xíu xiu thôi.
Đợi ta từ điện của Tiêu Cẩn Du ra ngoài, mới thấy Toàn công công vội vàng chạy đến đây.
"Bệ hạ ngủ rồi sao?" Toàn công công dừng lại trước mặt ta.
Ta gật đầu, nhìn ông ta: "Toàn công công có việc ra ngoài sao?"
Giờ này mà không ở bên cạnh Tiêu Cẩn Du, thật sự cũng hơi kỳ lạ.
Lại nghĩ đến những hành động trước đây của ông ta.
Nghĩ đến lời của Thái hậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Toàn công công là người của Thái hậu!
Lão thái giám luôn ở bên cạnh Tiêu Cẩn Du, vậy mà lại là người của Thái hậu muốn g.i.ế.c hắn!
Toàn công công giật giật khóe miệng, cười nói: "Có chút việc."
Ta còn chưa kịp hỏi thêm thì đã bị Toàn công công đẩy về chỗ ở.
Tiểu Hổ Tử đang ngồi trước bàn, thấy ta về mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ta vừa dậy thấy ngươi không có ở đây, cứ tưởng ngươi làm sao, sợ c.h.ế.t khiếp." Cậu ấy đi đến giường mình ngồi xuống.
Tiểu Hổ Tử đối với ta ngày càng tốt, không còn giống như lúc mới đến, thỉnh thoảng lại nói ra những lời khiến ta sợ hãi.
Đôi khi ta nghĩ, nếu cậu ấy không phải thái giám, sau này gả cho cậu ấy chắc cũng có thể sống những ngày tháng bình yên.
Ta ngồi xuống giường mình, bắt đầu kể cho Tiểu Hổ Tử nghe chuyện hôm nay.
Cho dù bây giờ ta không nói, ngày mai trong cung cũng sẽ đồn ầm lên.
Ta đã nhìn thấu bản chất của hoàng cung rồi.
Chính là một cái lò sản xuất tin đồn.
Vì trong đầu vẫn đang nghĩ đến chuyện của Toàn công công, nên mãi đến rất muộn ta mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, ta thấy Tiểu Hổ Tử lấy cái gì đó từ dưới gầm giường rồi đi ra ngoài.
Nhưng vì quá buồn ngủ, ta giãy giụa một lúc rồi lại ngủ tiếp.
Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy đã bị gọi đi hầu hạ Tiêu Cẩn Du, không kịp hỏi Tiểu Hổ Tử chuyện đêm qua.
Quả nhiên chuyện hôm qua đã lan truyền khắp nơi, ta nghe được hai tin tức.
Tin thứ nhất là Tiêu Cẩn Du, người từng g.i.ế.c người không chớp mắt, đã thả tên thích khách từng ám sát hắn để cứu ta.
Ánh mắt các cung nhân nhìn ta đều thay đổi.
Nếu ta không phải thái giám, chắc bọn họ đã quỳ xuống gọi ta là nương nương rồi.
Tin thứ hai đương nhiên là Giáo chủ đã bị Cố Bạch bắt.
Đây là do Cố Bạch nói với Tiêu Cẩn Du.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Hơn nữa rất kỳ lạ.
Cố Bạch rất kỳ lạ.
Hắn ta cứ liên tục liếc trộm ta.
Liếc đến mức ta sởn cả gai ốc, tay mài mực cho Tiêu Cẩn Du cũng run lên.
"Những kẻ còn sót lại của Thanh Long Giáo, thần cũng sẽ đuổi cùng diệt tận." Giọng nói của Cố Bạch vang lên hùng hồn.
Rắc một tiếng, thỏi mực gãy làm đôi.
Tiêu Cẩn Du và Cố Bạch đồng loạt nhìn về phía ta.
Ta vội vàng quỳ xuống: "Bệ hạ thứ tội!"
"Đây là thỏi mực quý hiếm đấy." Tiêu Cẩn Du nhìn ta, thản nhiên nói.
Quý hiếm đến mấy cũng đâu quý bằng cái mạng của ta?
Đường đường là Hoàng thượng một nước, vậy mà Tiêu Cẩn Du lại là một người vô cùng keo kiệt.
Hắn bắt ta bồi thường thỏi mực đó!
Ta hoàn hồn, nhìn gói thuốc độc trong tay.
Giờ này, ta còn dám nói dối sao? "Đây là thứ thích khách vừa đưa cho nô tài, bảo nô tài bỏ vào cơm canh của Bệ hạ, nô tài không muốn nhận nhưng hắn cứ ép đưa cho." Ta vội vàng dâng gói đồ nóng bỏng tay lên: "Nô tài đối với Bệ hạ trung thành tận tâm, tuyệt đối không hai lòng, đến c.h.ế.t không thay đổi!"
Tiêu Cẩn Du đưa tay nhận lấy gói giấy nhỏ, cười nói: "Thật sao?"
Trước đây thì không, sau này thì có.
Giáo chủ, người mà ta luôn coi là anh hùng, lại muốn g.i.ế.c ta không phân biệt đúng sai, còn tên bạo quân mà ta luôn muốn g.i.ế.c lại cứu ta.
Cho dù biết hắn nắm chắc phần thắng mới làm như vậy, nhưng hắn có thể đồng ý điều kiện này trước mặt bao nhiêu người, ta thấy hắn cũng khá tốt.
Thật sự rất tốt.
Lần này Tiêu Cẩn Du bảo ta hầu hạ hắn ngủ.
Toàn công công không biết đi đâu rồi.
Ta nhìn thấy trung y dính m.á.u của hắn, liền kinh hô: "Bệ hạ!"
Tiêu Cẩn Du theo ánh mắt của ta nhìn xuống trung y của mình, trên mặt không chút cảm xúc.
"Vết thương cũ bị rách ra rồi."
Ta buông quần áo trong tay xuống, hơi sốt ruột: "Nô tài đi truyền thái y."
Vừa quay người đã bị Tiêu Cẩn Du túm lấy tay.
"Không cần, ngươi đến bôi thuốc cho trẫm." Hắn không muốn người khác biết vết thương của mình.
Chắc là vết thương lần trước chưa lành, Tiêu Cẩn Du đã bắt đầu xử lý chính sự nên vết thương dễ bị rách ra.
Tiêu Cẩn Du cởi áo ra, ta liền nhìn thấy những vết sẹo đáng sợ trên người hắn.
Chẳng phải long thể không thể bị tổn hại sao?
Tại sao đường đường là bậc cửu ngũ chí tôn, mà hắn lại có nhiều vết thương chằng chịt như vậy.
Như có vô số con kiến bò kín tim ta, khiến tay ta bôi thuốc cũng run lên.
Con đường hắn đi hình như rất vất vả.
"Bệ hạ, nếu đau thì phải nói nhé." Ta nhìn vết thương đang chảy máu, có chút đau lòng.
Tiêu Cẩn Du ngẩng đầu nhìn ta, cười: "Người đau là trẫm, ngươi đỏ mắt làm gì?"
Hắn cười lên thật đẹp, giống như vầng trăng lạnh lẽo trên trời.
Ta đau lòng.
Chỉ một chút, chỉ một chút xíu xiu thôi.
Đợi ta từ điện của Tiêu Cẩn Du ra ngoài, mới thấy Toàn công công vội vàng chạy đến đây.
"Bệ hạ ngủ rồi sao?" Toàn công công dừng lại trước mặt ta.
Ta gật đầu, nhìn ông ta: "Toàn công công có việc ra ngoài sao?"
Giờ này mà không ở bên cạnh Tiêu Cẩn Du, thật sự cũng hơi kỳ lạ.
Lại nghĩ đến những hành động trước đây của ông ta.
Nghĩ đến lời của Thái hậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Toàn công công là người của Thái hậu!
Lão thái giám luôn ở bên cạnh Tiêu Cẩn Du, vậy mà lại là người của Thái hậu muốn g.i.ế.c hắn!
Toàn công công giật giật khóe miệng, cười nói: "Có chút việc."
Ta còn chưa kịp hỏi thêm thì đã bị Toàn công công đẩy về chỗ ở.
Tiểu Hổ Tử đang ngồi trước bàn, thấy ta về mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ta vừa dậy thấy ngươi không có ở đây, cứ tưởng ngươi làm sao, sợ c.h.ế.t khiếp." Cậu ấy đi đến giường mình ngồi xuống.
Tiểu Hổ Tử đối với ta ngày càng tốt, không còn giống như lúc mới đến, thỉnh thoảng lại nói ra những lời khiến ta sợ hãi.
Đôi khi ta nghĩ, nếu cậu ấy không phải thái giám, sau này gả cho cậu ấy chắc cũng có thể sống những ngày tháng bình yên.
Ta ngồi xuống giường mình, bắt đầu kể cho Tiểu Hổ Tử nghe chuyện hôm nay.
Cho dù bây giờ ta không nói, ngày mai trong cung cũng sẽ đồn ầm lên.
Ta đã nhìn thấu bản chất của hoàng cung rồi.
Chính là một cái lò sản xuất tin đồn.
Vì trong đầu vẫn đang nghĩ đến chuyện của Toàn công công, nên mãi đến rất muộn ta mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, ta thấy Tiểu Hổ Tử lấy cái gì đó từ dưới gầm giường rồi đi ra ngoài.
Nhưng vì quá buồn ngủ, ta giãy giụa một lúc rồi lại ngủ tiếp.
Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy đã bị gọi đi hầu hạ Tiêu Cẩn Du, không kịp hỏi Tiểu Hổ Tử chuyện đêm qua.
Quả nhiên chuyện hôm qua đã lan truyền khắp nơi, ta nghe được hai tin tức.
Tin thứ nhất là Tiêu Cẩn Du, người từng g.i.ế.c người không chớp mắt, đã thả tên thích khách từng ám sát hắn để cứu ta.
Ánh mắt các cung nhân nhìn ta đều thay đổi.
Nếu ta không phải thái giám, chắc bọn họ đã quỳ xuống gọi ta là nương nương rồi.
Tin thứ hai đương nhiên là Giáo chủ đã bị Cố Bạch bắt.
Đây là do Cố Bạch nói với Tiêu Cẩn Du.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Hơn nữa rất kỳ lạ.
Cố Bạch rất kỳ lạ.
Hắn ta cứ liên tục liếc trộm ta.
Liếc đến mức ta sởn cả gai ốc, tay mài mực cho Tiêu Cẩn Du cũng run lên.
"Những kẻ còn sót lại của Thanh Long Giáo, thần cũng sẽ đuổi cùng diệt tận." Giọng nói của Cố Bạch vang lên hùng hồn.
Rắc một tiếng, thỏi mực gãy làm đôi.
Tiêu Cẩn Du và Cố Bạch đồng loạt nhìn về phía ta.
Ta vội vàng quỳ xuống: "Bệ hạ thứ tội!"
"Đây là thỏi mực quý hiếm đấy." Tiêu Cẩn Du nhìn ta, thản nhiên nói.
Quý hiếm đến mấy cũng đâu quý bằng cái mạng của ta?
Đường đường là Hoàng thượng một nước, vậy mà Tiêu Cẩn Du lại là một người vô cùng keo kiệt.
Hắn bắt ta bồi thường thỏi mực đó!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương