“Giống như mọi khi?!” Ấn đường của Nghiêm Kình gắt gao va lại, giọng nói cũng trở nên dữ tợn hơn: “Thượng Quan Uyển, chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?!”

Cô gái nhỏ không gan không phổi, không sợ trời cũng chẳng sợ đất đứng trước mặt hắn mà thè lưỡi trêu đùa: “Em nói đùa thôi, làm gì có chuyện đó chứ?”

Xong lại nhìn thấy đôi mắt hằn đầy sát khí của hắn mà vội vàng bồi thêm vài lời: “Chú đừng giận mà, mấy chị kia bảo nếu được “làm” với chú một lần khẳng định là sẽ sướng như tiên nên em mới tò mò.”

“Nhưng mà…” Thượng Quan Uyển liếm liếm môi, nói tiếp: “Đúng thật là thích thật đó, hơn nữa là em tình nguyện, nên lão đại không cần phải lo lắng, em cũng đã đủ mười tám tuổi rồi.”

“Nên chú không đi tù được đâu, yên tâm nha!”

“Ngậm miệng vào!”

Nghiêm Kình trừng mắt bóp chặt cái miệng đang luyên thuyên không ngừng của cô, chỉ thấy Thượng Quan Uyển cố ý thè lưỡi liếm liếm lòng bàn tay của hắn, bĩu môi đáp trả.

“Chú ngại cái gì? Chuyện gì cũng đã làm rồi mà?”

“Sẽ không có lần tiếp theo!”

“Em hạ thuốc chú lần nữa, làm sao chú biết được nha?”

“Thượng Quan Uyển!”

Nghiêm Kình giận đến mức gầm lên một tiếng, lồng ngực phập phồng lên xuống, phải cố gắng hít thở đều đặn lắm mới nhịn xuống được cơn tức giận này, giữ bình tĩnh hỏi lại.

“Cháu làm như vậy chỉ vì tò mò chuyện quan hệ tình dục nam nữ?”

“No no, chú phải nói cho đúng! Là Tiểu Uyển tò mò chuyện “quan hệ tình dục nam nữ” với chú Nghiêm Kình nha…”

Thật sự là lời nói đó đã chạm đến giới hạn của hắn, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, mạnh tay đẩy bả vai Thượng Quan Uyển suýt chút nữa là ngã nhào ra đất.

“Con mẹ nó! Cút ra ngoài!”

Nghe hắn quát ầm lên như vậy, cô gái nhỏ cũng chẳng có hứng thú trêu đùa nữa mà đứng dậy, ở trước mắt hắn mà vô cùng tự nhiên đi nhặt lại áo quần của mình, khom lưng cầm lên một chiếc đầm mỏng đã nát như tươm lắc lắc cho Nghiêm Kình xem, bĩu môi lên án.

“Lần sau không được xé đồ của em, chú nhìn đi này, còn lành lặn được nữa đâu?”

Thượng Quan Uyển nói xong đành tạm bợ mặc vào, bỏ ngoài mắt vẻ mặt đen như đít nồi của Nghiêm Kình mà đi về hướng cửa phòng.

Nhưng chỉ vừa kịp nắm lấy tay khóa cửa, bỗng dưng sau lưng đã có người áp sát, siết lấy cổ tay của cô mà lôi lại.

“Áo quần còn không chỉnh tề đã ra ngoài, cháu muốn để cấp dưới của tôi đánh giá như thế nào hả?!”

Thượng Quan Uyển nhướng môi cười, khều khều vào lồng ngực của người đàn ông: “Gì dạ? Chính chú đuổi em đi gấp mà?”

Bàn tay nhỏ nhắn khẽ kéo cổ áo xuống, chỉ chỉ vào mấy dấu hôn loạn xạ trên cổ cô, nhoẻn miệng cười

“Chú sợ người ta thấy mấy dấu vết này hả? Yên tâm đi mà, chẳng có ai lại dám mắng lão đại của Thương Kinh là đồ “đại cầm thú” đâu?”

“...”

Nghiêm Kình thật sự là bị con nhóc này chọc cho tức đến phát điên rồi, hắn vơ lấy chiếc khăn móc trên giá áo, hung hăng quấn cả người cô lại, gằn lớn một chữ.

“Biến!”

Sau khi cửa phòng vang lên một tiếng “cạch” đóng lại, Nghiêm Kình vẫn chưa tiếp nhận được những gì đã xảy ra.

Hắn quay lại giường ngồi xuống, trầm lặng thở ra một tiếng.

Trong đầu như nhớ lại chuyện gì đó vội vàng kéo tấm chăn trên giường xuống, tầm mắt gắt gao tìm kiếm dấu vết đặc trưng.

Nhưng chỉ thấy đệm giường trắng trơn chỉ điểm lại loang lổ những vệt ố hoen màu do “hỗn dịch” đã khô lại từ đêm qua.

Không hề có vệt đỏ bắt mắt mà hắn tìm kiếm! Ấn đường của Nghiêm Kình hung dữ cau lại, hắn nghiến răng ném mạnh tấm chăn vừa nãy lên giường.

“Mẹ kiếp!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện