“Có! Anh già quá! Người ta mới hai mươi, còn anh đã bốn mươi, hơn gấp đôi số tuổi của người ta rồi.”
“Ai nói ông đây bốn mươi?! Rõ ràng chỉ mới đón sinh nhật hai mươi tuổi lần thứ hai mươi!"
Cái gì cũng nói được!
Sau ngày hôm đó, Thượng Quan Uyển cứ nghĩ rằng hắn nói muốn kết hôn ngay và luôn chỉ là đùa giỡn mà thôi, có ai ngờ ngày hôm sau cô mới biết là Nghiêm Kình làm thật...
Cũng may mà Thượng Quan Uyển phát hiện ra kịp thời, mới có thể ngăn cản được hắn. Năn nỉ muốn mòn cả miệng thì Nghiêm Kình mới hậm hực đồng ý sẽ tổ chức hôn lễ sau khi cô tốt nghiệp Đại Học.
Chỉ vậy thôi, chớp mắt một cái đã qua ba tháng, có trời mới biết, ba tháng ngắn ngủi đó đối với Nghiêm Kình lại chẳng khác nào cả một thế kỷ.
Tất cả chỉ vì đợi cho đến ngày được nhìn thấy bé con của mình một thân váy cưới trắng tinh khôi đứng ở trước mặt, xinh đẹp diễm lệ động lòng người./
Nếu nói đây là hôn lễ hoành tráng nhất thế kỷ cũng chẳng hề điêu ngoa
Hắn không đón dâu bằng xe, hắn đón dâu bằng trực thăng, lại còn là chín mươi chín chiếc trực thăng tượng trưng cho cả một đời người.
Lễ đường còn được tổ chức ở một rừng hoa Tử
diệt. Nước tổ ch
bất diệt.
8 tím, loài hoa tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu và tình yêu
Nhẫn cưới còn là một ðôi nhẫn Darry Ring, mỗi người chỉ có thể sở hữu được nó một lần trong ðời.
Đôi nhẫn đó được hai nhóc con Nhất Sênh và Nhất Thế dâng đến tận tay.
Nhưng những thứ này làm sao có thể đủ so với tận hai kiếp người, còn suýt chút nữa hắn thật sự đã lạc mất cô. Nghiêm Kình thậm chí còn không đếm được nổi đã trải qua bao nhiêu vất vả để có thể cùng cô đi đến được ngày hôm nay.
Thế nên khi nghe cha xứ đọc hôn phối, lời thoại còn chưa kịp nói hết câu, chỉ vừa đến được nửa chừng, thì đã nghe thấy âm giọng đầy vững chãi của Nghiêm Kình cất lên, không chút ngại ngần mà ôm chặt lẫy cô, nghiêng đầu chủ động hôn xuống đôi môi đỏ hồng của cô gái.
“Con đồng ý!”
Cha xứ thoạt đầu cũng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười trên môi, ông gấp lại tờ hôn phối, ánh mắt trìu mến nhìn đôi vợ chồng son trước mặt.
Mặc dù ðứng trước lễ đường hàng trăm khách mời bên dưới, nhưng lại chẳng khác nào đang chìm đắm trong thế giới riêng của cả hai.
Nghiêm Kình giống như bị nghiện, hắn hôn mãi không chịu buông, thậm chí còn cảm nhận được đầu lưỡi mềm ướt đang cố trượt vào miệng cô, Thượng Quan Uyển mới hoảng hồn mà đẩy hắn ra.
đấy! Sao lúc
Cái tên này, tại sao lúc nào cũng động dục được như thế? Còn là ở giữa lễ đường ðang có hàng trăm ánh nhìn
Thậm chí Thượng Quan Uyển có cảm giác rằng, hắn sẽ không định ngừng lại cho đến khi có tiếng hắng giọng của cha xứ vang lên.
Trước khi rời khỏi môi cô, Nghiêm Kình còn cố ý mổ nhẹ thêm một cái nữa, sau đó lại cong môi cười nhìn gương mặt thẹn đến đỏ hồng của cô gái nhỏ trước mặt.
Thượng Quan Uyển véo nhẹ vào cánh tay của hắn, nhỏchút!"
“giọng mắng: “Không đứng bắn được dù chỉ một chút
Cô véo cũng có đau nhưng không đáng kể, người đàn ông bên cạnh cũng chỉ bật cười thành tiếng mà đáp lại: “Chẳng trách em quá xinh đẹp, cứ muốn hôn mãi."
Toàn bộ cảnh tượng nãy giờ đều lọt vào mắt của Tô Cảnh Sâm mà không thiết sót một chi tiết nào, mặc dù Nghiêm Kình cũng giúp được một ít trong việc tóm gọn đường dây buôn lậu, mua bán người và ma túy, nhưng để chung sống hòa thuận con rể - cha vợ thì không thể nào!
Nhất là nhìn thấy cảnh hắn đang thẳng thừng ăn đậu hũ non của con gái, càng khiến một người cha già như Tô Cảnh Sâm giận đến tím mặt tím mày.
Sau khi kết thúc nghi thức hôn lễ, bọn họ đắm chìm vào cuộc vui một lúc mà quên mất một điều quan trọng rằng.
Giữa lễ cưới şa hoa như vậy, tại sao lại chỉ có mỗi khách mời, còn đôi vợ chồng trẻ kia hình như đã biễn mất từ lúc nào.
“Cậu Cận! Cậu có thấy con gái của tôi đâu không?!”
“Ngài đại tướng, ngài có thấy lão đại của bọn tôi đâu không?”
Cả hai câu hỏi đều vang lên cùng một lúc, Cận Khiêm và Tô Cảnh Sâm cũng đã đoán được câu trả lời
mà vô tình lại vang lên hai tràng thở dài đồng loạt một lần nữa.
Đi tìm mãi không ra con gái, còn Cận Khiêm và Cận Bạc tìm mãi cũng không ra Nghiêm Kình, chỉ trong phút chốc mà hôn lễ tràn ngập hạnh
hạnh phúc bạn Ba
nhiên lại chuyển thành
ở một thi
Em
trận náo loạn, chỉ vì...
Cả nhà gái và nhà trai đều nghi ngờ rằng Nghiêm Kình và Thượng Quan Uyển bị bắt cóc hoặc là tẫn công bất ngờ mất rồi!
Ai biết được rằng, trong khi người của Tô Cảnh Sâm và Thương Kinh đều đang ráo riết tìm kiếm vì sợ con gái cưng và lão đại của bọn họ đã xảy ra chuyện.
Thì ở một nơi không tên chẳng ai biết tới, đôi vợ chồng mới cưới nào đó lại đang lén lút “ðánh lẻ” mà “chim chuột” với nhau.
Người đàn ông 6ễ bổng cô gái trên tay, bá đạo đạp cửa xông vào phòng.
“Cục cưng! Con mẹ nó, anh nhịn hết nổi rồi, lên giường thôi!”
“Khoan... Khoan đã! Khách khứa còn ở bên ngoài, sao chúng ta có thể động phòng ngay lúc này được?!”
Hắn tùy tiện chậc lưỡi một tiếng: “Em quan tâm làm gì, đám người đó chơi chán rồi thì tự động giải tán thôi! Bây giờ anh chỉ muốn làm em!”
Nghiêm Kình nóng vội cởi quần áo, thậm chí hắn còn định xé rách váy cưới hàng tỷ bạc của cô chỉ vì không ðủ kiên nhẫn, may sao hắn kịp thời ngừng lại.
Cúi người ôm cô
tên chiếc gương trước mặt, 1
gương.
Gghiêm Kình đặt cô ngồi trên đùi,ngồi về phía chiếc
Phản chiếu lại trong ánh mắt của cô là một đôi nam nữ còn chưa cởi được bộ lễ phục, khăn voan trắng
vẫn ở trên đầu.
Người đàn ông vén váy cưới lên cao, vắt ngang eo hông của cô, bàn tay nhanh chóng xé toạc quần lót, để nơi mềm mại nhất của cô dán sát vào vật nam tính cứng rắn của hắn, không biết từ lúc nào đã bật ra khỏi lớp quần tây.
Mặc dù đã làm tình cùng hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên Thượng Quan Uyển trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng này trước gương, đã vậy... Còn đang khoác trên người lễ phục thiêng
liêng.
“Anh... Anh làm gì vậy?! Thả em xuống!”
“Làm gì em còn không hiểu şao? Em mặc váy cưới đẹp thế này, cởi thì uổng mà xé thì tiếc!”
“Không bằng chơi một nháy cho biết hương vị làm tình lúc mặc váy cưới ra şao, hửm?”