“Hừ, chuyện này thì liên quan gì tới ngươi…” Vân Linh khịt mũi.
Dạo gần đây vấn đề mâu thuẫn giữa Vân Linh và Lam Tu càng lúc càng lớn, chủ yếu là bởi vì sự thay đổi của thiếu niên, nay đã trở thành một nam nhân này.
Hắn thay đổi, rất nhiều.
Từ bỏ màu lam yêu thích tượng trưng cho Lam gia, hiện tại Lam Tu càng ưa thích màu đen, màu đen này u trầm, giống như sẽ gồng xích lại được sự hận thù trong tim của hắn. Nỗi hận của hắn không chỉ phai đi, mà giống như càng thêm cô đặc từng ngày.
Đến từ đó, cách hắn làm việc cũng thay đổi. Tối ngày hôm qua, phủ thành chủ Phong Nguyệt Thành cũng đã thay đổi, đổi thành họ Lam.
Lam Tu đã tự tay đem gia tộc của thành chủ cho diệt rụng. Từ ngày hắn trở về Phong Nguyệt Thành tới nay, tay áo của hắn đã dính biết bao nhiêu máu tươi, Vân Linh đều nhìn không nổi.
Nàng biết Lam Tu sẽ thay đổi, lại không ngờ được nhanh như thế. Hiện tại mỗi ngày nàng ở lại Lam phủ đều thấy bức bối khó chịu.
“Lam Tu, làm người luôn phải để lại cho người khác một đường lui!” Vân Linh nhìn bóng lưng cô tích sắp đi xa của Lam Tu, vẫn là không nỡ nó lên một câu.
Nàng hi vọng… hi vọng nàng sẽ còn có thể gặp lại một người tên là Lam Tu trước kia. Nếu như ngày đó người nàng gặp ở bờ biển là Lam Tu hiện tại, liệu hắn sẽ cứu nàng như lúc trước sao? Lam Tu, ngươi đã triệt để thay đổi rồi sao?
Trong ánh mắt mong chờ xen lẫn tiếc nuối của Vân Linh, Lam Tu quay người lại, nửa khuôn mặt giống như bị bóng đêm che khuất, chỉ có đôi mắt tịch liêu u trầm nhìn nàng.
“Để cho người khác một đường lui? Nhưng bọn họ có để lại một đường lui cho Bạch Linh sao?”
Dạo gần đây vấn đề mâu thuẫn giữa Vân Linh và Lam Tu càng lúc càng lớn, chủ yếu là bởi vì sự thay đổi của thiếu niên, nay đã trở thành một nam nhân này.
Hắn thay đổi, rất nhiều.
Từ bỏ màu lam yêu thích tượng trưng cho Lam gia, hiện tại Lam Tu càng ưa thích màu đen, màu đen này u trầm, giống như sẽ gồng xích lại được sự hận thù trong tim của hắn. Nỗi hận của hắn không chỉ phai đi, mà giống như càng thêm cô đặc từng ngày.
Đến từ đó, cách hắn làm việc cũng thay đổi. Tối ngày hôm qua, phủ thành chủ Phong Nguyệt Thành cũng đã thay đổi, đổi thành họ Lam.
Lam Tu đã tự tay đem gia tộc của thành chủ cho diệt rụng. Từ ngày hắn trở về Phong Nguyệt Thành tới nay, tay áo của hắn đã dính biết bao nhiêu máu tươi, Vân Linh đều nhìn không nổi.
Nàng biết Lam Tu sẽ thay đổi, lại không ngờ được nhanh như thế. Hiện tại mỗi ngày nàng ở lại Lam phủ đều thấy bức bối khó chịu.
“Lam Tu, làm người luôn phải để lại cho người khác một đường lui!” Vân Linh nhìn bóng lưng cô tích sắp đi xa của Lam Tu, vẫn là không nỡ nó lên một câu.
Nàng hi vọng… hi vọng nàng sẽ còn có thể gặp lại một người tên là Lam Tu trước kia. Nếu như ngày đó người nàng gặp ở bờ biển là Lam Tu hiện tại, liệu hắn sẽ cứu nàng như lúc trước sao? Lam Tu, ngươi đã triệt để thay đổi rồi sao?
Trong ánh mắt mong chờ xen lẫn tiếc nuối của Vân Linh, Lam Tu quay người lại, nửa khuôn mặt giống như bị bóng đêm che khuất, chỉ có đôi mắt tịch liêu u trầm nhìn nàng.
“Để cho người khác một đường lui? Nhưng bọn họ có để lại một đường lui cho Bạch Linh sao?”
Danh sách chương