Edit: Yến Phi Ly
Beta: Sean
Tiệc đính hôn cuối cùng kết thúc tốt đẹp sau một loạt sự kiện bất ngờ. Tuy rằng thời gian chú rể lên sân khấu so dự định trễ hơn nhưng các tân khách ở đây đều là người khôn khéo, Cảnh gia không lên tiếng thì họ cũng sẽ không lắm miệng hỏi nhiều.
Sau khi tiệc đính hôn chấm dứt, Hứa gia thiếu gia đã bị Cảnh gia “nhiệt tình” giữ lại.
Hứa gia gia chủ còn tưởng rằng trên trời rớt xuống một khối bánh nhân thịt, cho rằng Cảnh gia tính toán hợp tác với Hứa gia, lại không biết con trai mình làm chuyện ngu xuẩn cho nên toàn bộ Hứa gia đều bị gây phiền hà.
Phong Thiếu Phi đem Hứa gia thiếu gia giao cho Cảnh Viêm, mang theo Yến Cẩn liền về biệt thự của mình. Hôm nay là ngày hắn cùng Yến Cẩn đính hôn, ngày tốt, hắn không muốn đem thời gian lãng phí trên người những kẻ khác.
Hứa thiếu gia chịu không nổi khổ, căn bản không cần Cảnh Viêm ra tay lập tức liền đem sự run rẩy khai hết ra. Cảnh Viêm thế mới biết, hóa ra Hứa gia có người làm việc ngay tại trại an dưỡng của tiểu thúc.
Hơn nữa càng trùng hợp chính là, người nọ còn vừa vặn phụ trách phòng bệnh của gã, này thật sự là chỉ có thể dùng từ trùng hợp để hình dung. Dù sao bọn họ cũng không nghĩ đến, con cháu Hứa gia sẽ có người chạy đến trại an dưỡng làm việc.
Mà Hứa thiếu gia phát hiện ra tiểu thúc lại là một chuyện trùng hợp khác nữa.Tóm lại, Hứa thiếu gia chẳng hiểu duyên cớ thế nào lại gặp gã ở trại an dưỡng, mặc kệ là ai lợi dụng ai, Hắn cùng gã cứ như vậy chung một mục tiêu bày ra một vụ án bắt cóc.
Bất quá Hứa thiếu gia không nghĩ tới, gã ta ngu xuẩn như vậy, đưa Yến Cẩn đến Cảnh gia đập phá. Khi hắn bị Cảnh gia “nhiệt tình” lưu lại, liền biết sự tình bại lộ.
Kỳ thật Hứa thiếu gia không quá thất vọng, hắn khi đáp ứng gã điên kia hợp tác, tựa hồ liền đã dự liệu được kết quả này. Hắn cũng không hiểu chính mình vì sao muốn trợ giúp gã, có lẽ là có một chút không cam lòng, cảm thấy có một chút may mắn.
Mặc kệ suy nghĩ của Hứa thiếu gia thế nào, Cảnh Viêm sau khi tra hỏi hết thảy liền đem hắn giao cho cảnh sát. Sau đó ông càng ra tay mạnh bạo rất nhanh đối phó Hứa gia, không bao lâu liền đem Hứa gia chỉnh đến suy sụp.
Đối với chuyện xử lý Hứa gia, Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn đều không ra mặt cũng không biểu đạt ý kiến, trên thương trường những người khác cũng chỉ đoán Hứa gia đắc tội nhân vật lớn nào đó, nếu không sao có thể chỉ trong nháy mắt liền lâm vào tình trạng khốn cùng.
Giải quyết xong xuôi Hứa gia, Yến Cẩn cũng bắt đầu đến xí nghiệp Phương thị. Đối với Yến Cẩn, nhân viên của Phương thị từ trên xuống dưới tất nhiên vô cùng tò mò. Không chỉ bởi vì cậu hai rất ít đến công ty, càng bởi vì cậu chính là ảnh đế Kim Tượng, là đại minh tinh trên màn ảnh.
Yến Cẩn đối với chuyện của công ty dĩ nhiên là không quen thuộc, Phương Lỗi cũng không thèm để ý, từ nhỏ anh đã cưng chiều em trai giờ em trai chủ động nói muốn tới công ty hỗ trợ, đã khiến anh cảm thấy ấm áp lắm rồi.
Bất quá Phương Lỗi không thèm để ý, không có nghĩa là Yến Cẩn cũng có thể không quan tâm. Phương gia hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ, cậu không có quyền bốc đồng; huống chi một nửa kia của cậu cũng đang ở thương trường phấn đấu, bất luận như thế nào cậu đều không thể không đếm xỉa đến.
Về phương diện khác, Phong Thiếu Phi cũng kiên trì ủng hộ Yến Cẩn đến xí nghiệp Phương thị, dù sao hắn hôm nay đã không còn là người trong giới giải trí, thân là Cảnh gia đại thiếu gia, hắn đã không thể giống trước đây.
Cho nên nếu có thể cùng Yến Cẩn dốc sức trên thương trường, tựa hồ cũng là con đường không tồi.
Yến Cẩn tiến vào Phương thị, ban đầu cậu đi theo bên người Phương Lỗi, bởi vì cậu chưa bao giờ tiếp xúc với chuyện làm ăn cho nên Phương Lỗi chỉ dạy cậu vô cùng tỉ mỉ, cậu cũng dành hết tâm tư để học tập.
Trừ cái này ra, Phong Thiếu Phi còn đặc biệt nhờ Cảnh Du giúp Yến Cẩn. Lúc trước hắn từ Cảnh Du học được rất nhiều, bởi vậy hắn cho rằng đem Yến Cẩn giao cho Cảnh Du là thích hợp nhất.
Sau tiệc đính hôn, Yến Cẩn trừ bỏ công tác đã nhận từ trước thì không hề tiếp nhận thêm phim hay quảng cảo gì nữa, khiến cho trong giới tất cả mọi người lại phỏng đoán, xem ra Yến Cẩn sắp giải nghệ.
Đa số mọi người đối với việc Yến Cẩn giải nghệ đều cảm thấy rất đáng tiếc, đã mất đi một Đàm Tranh, hiện tại nếu ngay cả Yến Cẩn cũng rời đi, như vậy đối với giới giải trí mà nói thật sự là tổn thất không nhỏ.
Cho dù mọi người luyến tiếc Yến Cẩn, nhưng cũng biết rõ, Yến Cẩn rời đi là điều tất nhiên.
Một thời gian trước, Yến Cẩn đã giảm bớt lượng công việc, hiện tại xem ra, chính là đang dần chuẩn bị giải nghệ, khiến cho trong lòng mọi người đối với việc cậu đi sớm có chuẩn bị.
Mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, Yến Cẩn mỗi ngày kiên trì đến Phương thị báo danh, sau đó cuối tuần theo Cảnh Du học tập. Ngay từ đầu Yến Cẩn học thực vất vả, dù sao cũng là lĩnh vực hoàn toàn khác biệt, lại là tri thức hoàn toàn mới mẻ phức tạp.
Cho dù có Phương Lỗi cùng Phong Thiếu Phi hỗ trợ, Yến Cẩn vẫn cảm thấy, cậu tựa như lại trải qua một lần thi đại học. Mỗi ngày đều là một đống ghi chép cùng bài trắc nghiệm, hợp đồng của công ty cũng làm cho cậu hoa mắt hỗn loạn, nhất nhất đều khiến cậu suy sụp không thôi.
May mắn bên cạnh cậu có Phong Thiếu Phi, Phong Thiếu Phi tiếp nhận công việc của Cảnh gia một thời gian, đã bắt đầu quen việc, so với Yến Cẩn người mới mà nói xem như thành thạo hơn nhiều. Cho nên hắn mỗi ngày sớm tan tầm, chạy về biệt thự hai người, chuẩn bị sẵn bữa tối chờ Yến Cẩn.
Cảnh Du biết còn từng cười Phong Thiếu Phi lâm vào tình trạng gia đình “chử phu” (chồng lo việc bếp núc =))), kỳ thật trong lòng hắn hâm mộ vô cùng, ngày ngày có người làm bạn bên người, khẳng định sẽ không cô đơn.
Đợi cho Yến Cẩn hoàn thành công tác cuối cùng, liền tính toán chính thức cáo biệt giới giải trí. Buổi họp báo của Yến Cẩn dĩ nhiên thu hút sự chú ý của báo chí, các nhà truyền thông sôi nổi cử phóng viên đi, hy vọng thu được tin tức trực tiếp.
Cùng ngày hôm đó, các phóng viên sớm đến hội trường, không bao lâu Yến Cẩn cùng Hứa Yến đến đây. Hôm nay Yến Cẩn một thân tây trang xám đậm, có chút khác biệt với cách ăn mặc ngày thường, lại thêm vài phần ổn trọng, nho nhã.
Các phóng viên vừa thấy liền hiểu rõ, xem ra Yến Cẩn nói muốn vào xí nghiệp Phương thị, không chỉ là lời nói đùa cho vui. Hiện giờ Yến Cẩn khí chất khác hẳn, nếu muốn nói cậu là cậu hai của Phương thị, cũng không thể không có người tin.
Yến Cẩn vừa xuất hiện còn chưa mở miệng, dưới sân khấu ánh đèn flash liền láo liên không ngừng, bất quá ở đây phóng viên đều là lão nhân, biết khi nào thì mới nên mở miệng biết vấn đề gì không thể hỏi, cho nên hiện trường cũng rất trật tự.
Buổi họp báo diễn ra thành công, Yến Cẩn trả lời hầu hết các vấn đề, trừ bỏ vài cái tương đối mẫn cảm, bị Hứa Yến ngăn cản. Tóm lại, qua hôm nay, Yến Cẩn trở thành ảnh đế kế tiếp Đàm Tranh biến mất khỏi giới giải trí.
Yến Cẩn tuy rằng là cậu hai Phương gia nhưng bởi vì trước đây căn bản không tiếp xúc chuyện làm ăn trong nhà, hơn nữa chức nghiệp vốn là diễn viên, bởi vậy rất nhiều người trong ban lãnh đạo ngay từ đầu cũng không xem trọng cậu.
Ban giám đốc rất phản đối việc Phương Lỗi gạt trừ ý kiến tập thể đem Yến Cẩn an bài ở bên cạnh anh. Yến Cẩn biết, muốn ngăn chặn miệng những người đó, thì phải tạo ra thành tích mới được.
Vào xí nghiệp Phương thị, Yến Cẩn mới biết được, Phương Lỗi lưng đeo bao nhiêu áp lực. Hiện giờ xí nghiệp Phương thị đã khác biệt rất nhiều so với khi cha Phương lúc còn tại thế.
Một số nguyên lão trong công ty ỷ vào tuổi tác bối phận lớn hơn Phương Lỗi, cũng ỷ vào trong tay nắm giữ cổ phần Phương thị, thường thường can thiệp quyết sách của Phương Lỗi. Cũng may Phương Lỗi vô cùng quyết đoán, hơn nữa có Phong Thiếu Phi âm thầm trợ giúp, ít nhiều còn có thể áp chế đám lão già này.
Hiện tại lại thêm một Yến Cẩn, cũng khó tránh khỏi những lão già đó bắt đầu nóng nảy. Từ lúc Phương Lỗi mới vừa tiếp nhận Phương thị, mấy lão già này liền mượn cớ không ngừng lấn át trong Phương thị.
Vốn Phương Lỗi đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, thứ nhất bởi vì những người đó là công thần của Phương thị; thứ hai cũng niệm tình bọn họ có nhiều giao tình với cha Phương, lại không nghĩ rằng càng nhún nhường thì đổi lại bọn họ càng lấn tới.
Bởi vì Yến Cẩn, Phương Lỗi cùng Phong Thiếu Phi có rất nhiều cơ hội hợp tác, nhưng Phương Lỗi cũng có cốt khí cùng khát vọng của riêng anh, anh không muốn để mọi người cho rằng, Phương thị cần phải dựa vào Cảnh gia.
Anh muốn cho mọi người biết, Phương thị tách rời Cảnh gia cũng có thể đủ sức đứng vững trên thương trường.
Đối với ý tưởng của Phương Lỗi, Phong Thiếu Phi nhiều ít cũng đoán được, cũng có thể hiểu tâm tình của anh. Dù sao Cảnh Viêm đã bắt đầu bỏ xuống quyền lực giao cho hắn, Cảnh gia cùng Phương thị hợp tác tự nhiên nắm giữ ở trong tay hắn, cho nên hắn có thể âm thầm tạo điều kiện cho Phương Lỗi.
Bất quá hắn cũng rất kĩ càng trong công việc, vừa có thể trợ giúp Phương thị, cũng sẽ không cho người ta cảm giác Phương thị đi cửa sau, cũng là thái độ hắn xử lý sự tình làm cho Phương Lỗi dần dần từ trong lòng tiếp thu hắn cùng Yến Cẩn.
Phong Thiếu Phi biết, giữa Phương Lỗi cùng hắn có chút xấu hổ, đầu tiên là bởi vì Phong Thiếu Phi chân chính trước kia yêu Phương Lỗi; thứ hai là bởi vì, Phương Lỗi luôn luôn có cảm giác em trai mà mình cẩn thận che chở bị hắn đoạt mất.
Tuy rằng Phương Lỗi không phản đối Yến Cẩn cùng Phong Thiếu Phi nhưng sâu trong nội tâm, khó tránh khỏi sẽ có chút bất mãn. Hoàn cảnh Phong Thiếu Phi trưởng thành cùng với thời gian lăn lộn trong giới giải trí khiến hắn sẽ thực nghiền ngẫm nhân tâm. Mặc kệ thái độ Phương Lỗi đối hắn khách khí, hắn vẫn nhìn thấu cảm xúc chân chính mà anh che dấu.
Đó cũng là lí do vì sao hắn tán thành Yến Cẩn vào Phương thị.
Nếu thật sự để hắn tới chọn, nhất định là hy vọng Yến Cẩn gia nhập Cảnh thị, trừ bỏ có thể cùng nhau dốc sức, hắn cũng có thể che chở Yến Cẩn. Bất quá băn khoăn đến Phương Lỗi cùng Phương thị, cho nên hắn buông tay để Yến Cẩn ra ngoài rèn giũa.
Yến Cẩn rời khỏi giới giải trí, liên tục chiến đấu ở thương trường nhất định phải chịu khổ cực. Trong tâm hắn đương nhiên là hy vọng có thể đem người đặt vào tầm mắt của mình, có thể dẫn dắt, chỉ bảo quan tâm cậu.
Bất quá hắn hiểu Yến Cẩn, với Yến Cẩn mà nói Phương Lỗi trong cuộc đời cậu sắm một vai rất quan trọng. Yến Cẩn từ nhỏ liền không có tình thương của cha, đều là Phương Lỗi một đường che chở cậu lớn lên, cho nên Phương Lỗi là sự tồn tại vừa như anh trai lại vừa như cha.
Phong Thiếu Phi biết Yến Cẩn không có khả năng bỏ rơi Phương Lỗi, cũng không bỏ xuống được Phương gia. Bởi vì tiểu Cẩn của hắn, ở mặt ngoài thoạt nhìn lạnh lùng kỳ thật trong lòng so bất luận kẻ nào đều mềm yếu hơn.
Đối với cảm thông của Phong Thiếu Phi, Yến Cẩn hiển nhiên rất cảm động, cũng càng cảm thấy mình không hề yêu sai người. Càng là ở cùng Phong Thiếu Phi lại càng có thể phát hiện, Phong Thiếu Phi là người đáng giá để cậu hy sinh đến thế nào.
Khi còn là Đàm Tranh, có đôi khi Yến Cẩn cũng không tránh khỏi tự hỏi, rốt cuộc vì cái gì phải theo đuổi đối phương mười năm? Cậu cũng từng có lúc mệt mỏi, muốn buông xuôi. Hiện tại mỗi khi hồi tưởng lại, Yến Cẩn đều cảm thấy thực may mắn chính mình đã luôn kiên trì.
Bởi vì Yến Cẩn vào Phương thị bận rộn hơn trước kia rất nhiều, cho nên kế hoạch dẫn người ra nước ngoài kết hôn của Phong Thiếu Phi hiển nhiên đành phải trì hoãn. Bất quá nửa năm sau khi bọn họ đính hôn, Cảnh Tâm Nhu điện thoại đến đây.
Phong Thiếu Phi vừa nghe Cảnh Tâm Nhu muốn về Cảnh gia một chuyến, lập tức buông công tác tự mình đi đón bà, sau đó cùng bà trở lại Cảnh gia. Bên kia khi Cảnh Viêm hay tin cũng nhanh chóng từ công ty chạy về nhà.
Cảnh Tâm Nhu đã rất nhiều năm không bước vào Cảnh gia, lúc này đây có Phong Thiếu Phi đi cùng, chậm rãi tiến vào của lớn Cảnh gia. Lão gia tử cũng đã chờ sẵn ở phòng khách, vừa thấy được Cảnh Tâm Nhu, hốc mắt liền đỏ.
“Bác cả, Tâm Nhu bất hiếu, Tâm Nhu đã về rồi.” Cảnh Tâm Nhu thấy lão gia tử, “Rầm” một tiếng liền quỳ xuống, nghẹn ngào nói.
“Trở về là tốt rồi, về là tốt rồi….” Lão gia tử nước mắt chảy dài, vội vã lên tiếng.
Phong Thiếu Phi nhìn lão gia tử cùng mẹ có rất nhiều lời muốn nói, liền yên lặng rời khỏi phòng khách, không nghĩ tới Cảnh Viêm cũng theo hắn đi ra. Hai cha con đi ra ngoài sân lúc này Cảnh Viêm mới thản nhiên mở miệng, “Mẹ con cũng có tuổi rồi, có rảnh khuyên nhủ mẹ con một tiếng, để mẹ chuyển về đây đi.”
“Con sẽ tận lực.” Phong Thiếu Phi gật gật đầu, hắn cũng từng có ý nghĩ này vừa vặn hôm nay mẹ trở về Cảnh gia, hắn định nhân cơ hội này sẽ giữ mẹ ở lại.
Cảnh Tâm Nhu và lão gia tử hàn huyên thật lâu, chính là bởi vì thân thể lão gia tử không tốt, Cảnh Tâm Nhu nhìn ra vẻ mệt mỏi của lão gia tử mới khuyên lão trở về phòng nghỉ ngơi. Bất quá cũng bị lão gia tử thuyết phục ở lại Cảnh gia vài ngày, cùng lão gia tử trò chuyện.
Phong Thiếu Phi biết vậy tự nhiên vui như mở cờ. Cùng ngày Yến Cẩn tan tầm phát hiện Phong Thiếu Phi đã chờ ở dưới lầu, Phong Thiếu Phi thần bí cười cười, chở cậu về thẳng Cảnh gia.
Tuy rằng Yến Cẩn cùng Phong Thiếu Phi đã đính hôn, nhưng cậu có rất ít cơ hội tới nhà chính Cảnh gia cho nên hiện tại chưa có chút chuẩn bị tâm lý lại phát hiện bị đưa đến Cảnh gia khiến cậu không tự giác bắt đầu khẩn trương.
“Hôm nay là ngày gì sao?” Yến Cẩn thực lo lắng liệu có phải mình đã quên gì không, nếu không sao Thiếu Phi đột nhiên đưa cậu về Cảnh gia? “Không phải, chớ khẩn trương, chính là mẹ đến đây cho nên muốn mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.” Phong Thiếu Phi vỗ vỗ mu bàn tay cậu nhẹ giọng an ủi.
“Mẹ đến đây? Sao anh không nói sớm, em cái gì cũng chưa chuẩn bị a.” Yến Cẩn than nhẹ một tiếng, có chút trách cứ lườm Phong Thiếu Phi.
“Đây là do mẹ nói, mẹ không muốn để em tốn kém, bảo anh không được nói trước cho em nha.” Phong Thiếu Phi nhún nhún vai, cười ha ha đáp lại.
Hai người đi vào Cảnh gia, cơm chiều đã chuẩn bị xong xuôi, hôm nay tuy là bữa cơm gia đình nhưng không mời những người khác của Cảnh gia, trừ bỏ lão gia tử và Cảnh Tâm Nhu cũng chỉ có cha con Cảnh Viêm cùng Yến Cẩn. Mà Cảnh Du bởi vì có việc, không kịp trở lại, bị lão gia tử cưỡng chế ngày hôm sau nhất định phải thấy người, cho nên hiện tại trên bàn cơm chỉ có năm người.
Đó cũng là lần đầu tiên sau khi Phong Thiếu Phi đính hôn lão gia tử mới thấy Yến Cẩn. Bởi vì trước đã từng bị người châm ngòi, đối với Yến Cẩn ra tay ngoan độc cho nên hiện tại thấy Yến Cẩn, khó tránh khỏi cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Bất quá lão gia tử cũng là người trải qua sóng to gió lớn, tuy rằng trong lòng không được tự nhiên, trên mặt một chút cũng đoán không ra. Một bộ uy nghiêm mà ngồi ở chủ thượng.
Yến Cẩn thấy lão gia tử cũng có chút thấp thỏm, cậu biết lão không quá thích mình, dù sao mình là nam không cách nào sinh con cho Phong Thiếu Phi, bởi vậy cậu cũng không trách cứ hành vi của lão gia tử.
Từ lúc hạ quyết tâm cùng với Phong Thiếu Phi một chỗ, cậu liền tưởng tượng qua tương lai hai người, cũng nghĩ đến khó khăn cản trở sẽ gặp phải. Nói thật ra, cậu không nghĩ tới ngoại trừ lão gia tử, Cảnh Viêm cùng Cảnh Tâm Nhu lại không phản đối bọn họ.
Này đã so với dự đoán của cậu tốt hơn nhiều lắm, cho nên lão gia tử tuy không thích cũng không đả kích Yến Cẩn.
Sau khi cơm nước xong, lão gia tử cũng mệt mỏi liền về phòng nghỉ ngơi trước, Yến Cẩn cùng Cảnh Tâm Nhu ngồi ở phòng khách trò chuyện, Phong Thiếu Phi thì cùng Cảnh Viêm đến thư phòng bàn chuyện công việc.
Yến Cẩn và Cảnh Tâm Nhu cơ hội ở chung không có nhiều, khi Đàm Tranh mới vừa gặp chuyện không may cậu từng tới cửa thăm hỏi, lại bị Cảnh Thâm chắn ở ngoài cửa. Khi cậu cùng Phong Thiếu Phi bắt đầu yêu nhau đã từng đi thăm Cảnh Tâm Nhu một lần, sau lại bởi vì liên tiếp xảy ra chuyện, cũng không có cơ hội lại đi gặp bà.
Cho nên hiện tại ngồi bên cạnh Cảnh Tâm Nhu, Yến Cẩn vẫn có chút khẩn trương. Cảnh Tâm Nhu nhìn ra Yến Cẩn thấp thỏm, cười nói: “Lâu không gặp con có khỏe không?”
“Chúng con hết thảy đều tốt, mẹ thì sao? Mẹ có khỏe không?” Yến Cẩn mất tự nhiên nói, từ lần trước gặp mặt, Cảnh Tâm Nhu liền bảo cậu sửa miệng gọi mẹ, đối với Yến Cẩn không được cảm nhận tình thương của mẹ mà nói, trong lòng cực kỳ cảm động.
Hơn nữa bọn họ tuy rằng không thể thường xuyên đi thăm Cảnh Tâm Nhu, lại thường xuyên gọi điện cho bà, trong điện thoại Cảnh Tâm Nhu luôn ôn nhu dặn dò, còn quan tâm ân cần thăm hỏi, tất cả đều bù đắp lại sự thiếu thốn tình thương của mẹ trong cậu.
“Mẹ vẫn khỏe, nghe Thiếu Phi nói về sau con không đóng phim nữa?” Cảnh Tâm Nhu mở miệng hỏi, trong giọng nói tựa hồ có một chút tiếc nuối.
“Cũng không phải, chủ yếu trọng tâm đặt ở công ty, về sau hàng năm vẫn là sẽ giúp đạo diễn Dương quay một bộ phim, chính là sẽ không đảm nhiệm nhân vật chính.” Yến Cẩn ngoan ngoãn đáp lời.
“Ai, cũng chính là về sau không thấy con đóng vai chính nữa.” Cảnh Tâm Nhu đáng tiếc mà than một cậu, Yến Cẩn khẽ mỉm cười, nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt Cảnh Tâm Nhu lôi kéo mình muốn kí tên.
Hai người lại hàn huyên một hồi, chỉ thấy Cảnh Du vào cửa, Yến Cẩn hiện tại cùng Cảnh Du cũng coi như quen thuộc bởi vậy liền mở miệng chào, “Chú trẻ, chú về rồi.”
“Tiểu Du, đã lâu không gặp.” Cảnh Tâm Nhu cũng cười mở miệng, Cảnh Du ngẩn người, kinh hỉ nói: “Chị Tâm Nhu, rốt cục chị cũng chịu về.”
Năm đó Cảnh Tâm Nhu mang theo Lục Tâm Ngôn rời đi, Cảnh Du tuổi còn rất nhỏ, hắn chỉ biết là, chị gái cùng hắn chơi đùa sẽ không thấy nữa, hắn còn vì thế khóc một thời gian.
Không nghĩ tới hai người lần thứ hai gặp mặt, đã qua hơn ba mươi năm, nhìn dung nhan Cảnh Tâm Nhu không còn trẻ trung, Cảnh Du không khỏi cảm thán, thật sự là năm tháng thúc giục người ta già đi. Nữ thần xinh đẹp trong ấn tượng năm nào hiện giờ cũng là người phụ nữ mái tóc hoa râm.
Cảnh Tâm Nhu một mình nuôi nấng Đàm Tranh lớn lên, tất nhiên là chịu không ít khổ, không bì được những quý bà sống an nhàn sung sướng, tuy rằng thoạt nhìn vẫn cứ thùy mị thanh nhã, nhưng trên mặt cũng nhìn ra được dấu vết năm tháng.
Cảnh Du sau khi trở về, cùng Cảnh Tâm Nhu tâm sự chuyện từ trước đến nay, Yến Cẩn ngồi ở một bên an tĩnh nghe. Cảnh Du cũng hỏi về cuộc sống sau khi Cảnh Tâm Nhu rời khỏi Cảnh gia, tự nhiên cũng nhắc tới sinh hoạt hằng ngày của bà và Đàm Tranh.
Yến Cẩn vừa nghe thấy bọn họ nói tới Đàm Tranh, liền vểnh tai nghe, lắng nghe rất cẩn thận. Cảnh Tâm Nhu chú ý tới thái độ Yến Cẩn, cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn cứ bất động thanh sắc, tiếp tục cùng Cảnh Du nói chuyện.
Đợi cho Cảnh Viêm cùng Phong Thiếu Phi ra khỏi thư phòng, Cảnh Tâm Nhu và Cảnh Du vẫn còn đang tỉ tê chuyện xưa. Phong Thiếu Phi đi đến bên cạnh Yến Cẩn, ngồi xuống ôm eo cậu, nhẹ giọng hỏi: “Chú trẻ cùng mẹ đang nói cái gì?”
“Đang nói chuyện của anh khi còn bé đâý.” Yến Cẩn cười khẽ nói.
Phong Thiếu Phi sờ sờ mũi, cảm thấy có chút ngại ngùng, hắn khi còn bé chính là nghịch ngợm vô cùng, nhìn Cảnh Du hiện tại cười đến ôm bụng ngả nghiêng, nhất định là nghe được những ‘chiến tích’ khi bé của hắn.
Bất quá hắn cũng không có ý kiến gì, dù sao trong mắt Cảnh Tâm Nhu và Cảnh Du, hắn là Phong Thiếu Phi, cùng chuyện hồi bé của Đàm Tranh không có bất cứ quan hệ nào.
Cho nên hắn chỉ có thể xấu hổ ngồi ở chỗ kia, nghe Cảnh Tâm Nhu lôi ra chuyện hắn năm hai tiểu học còn đái dầm. Cảnh Viêm cũng ở một bên nghe được hứng thú nồng hậu, dù sao đó là con ông, là ông không có phúc tham dự quá trình trưởng thành của nó.
Yến Cẩn biết Phong Thiếu Phi khẳng định sẽ ngại ngùng, cho nên cho dù nghe thấy rất buồn cười, cũng chịu đựng không cười ra tiếng. Phong Thiếu Phi nhìn trong mắt của cậu đều là ý cười, trên mặt cố nhịn, biết đây là săn sóc của Yến Cẩn, ngược lại không hề để ý.
Nếu ‘chuyện xấu’ khi bé của hắn có thể chọc Yến Cẩn cười, như vậy cho dù Cảnh Tâm Nhu đem tất tần tật của hắn moi ra, hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Hắn tự nhủ với lòng muốn bảo hộ Yến Cẩn cả đời chu toàn, cũng muốn cho Yến Cẩn cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ.
Có thể nhìn Yến Cẩn lộ ra nụ cười vui vẻ, mới là quan trọng nhất.
Mấy người ngồi ở trên ghế sa lông trò chuyện thẳng đến lúc Cảnh Tâm Nhu ngáp dài, Cảnh Du mới dừng lại. Phong Thiếu Phi nhìn đồng hồ, đã rất khuya, liền đưa mẹ trở lại phòng ngủ.
Cảnh Du đợi cho Cảnh Tâm Nhu sau khi rời khỏi, quay đầu nhìn phía Yến Cẩn, trên mặt lại không có bao nhiêu tươi cười, Cảnh Viêm nhíu mày, còn chưa mở miệng, chợt nghe Cảnh Du hỏi: “Yến Cẩn, người cậu yêu là ai?”
Yến Cẩn trong lòng ‘thịch’ một cái, thản nhiên nói: “Tất nhiên là Thiếu Phi.”
“Nhưng cậu đối với Đàm Tranh quá mức để ý, cậu thật sự phân rõ ràng Đàm Tranh cùng Phong Thiếu Phi là hai người khác biệt chứ?” Cảnh Du sắc bén mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Yến Cẩn, không chút buông tha biểu tình trên mặt cậu.
Trong phòng khách, Cảnh Du ép hỏi Yến Cẩn; trong phòng ngủ, Cảnh Tâm Nhu mặt đầy lo lắng nhìn Phong Thiếu Phi.
Vừa rồi Cảnh Tâm Nhu cũng nhìn ra Yến Cẩn để ý Đàm Tranh, mỗi khi bà nói tới Đàm Tranh, tình ý trong mắt Yến Cẩn liền giấu không nổi, điều này làm cho bà rất lo lắng, Phong Thiếu Phi có phải hay không là thế thân của Đàm Tranh?
Yến Cẩn có phải hay không đã biết Phong Thiếu Phi là anh em sinh đôi của Đàm Tranh cho nên mới chuyển tình cảm sang Phong Thiếu Phi? Bà cũng không quên, trước kia đã từng có báo chỉ ra, Yến Cẩn yêu cố thiên vương Đàm Tranh.
Phong Thiếu Phi nghe xong điều Cảnh Tâm Nhu bận tâm, có chút dở khóc dở cười, lại cũng không thể không thầm than một tiếng, ánh mắt mẹ thật quá lợi hại. Khó trách bà trước đây có thể đoán ra tính hướng của mình, mệt mình còn tự cho là đã che dấu rất tốt nữa chứ.
Phong Thiếu Phi ngồi bên người Cảnh Tâm Nhu, cầm tay bà, đem tình cảm của Yến Cẩn với Đàm Tranh kể lại rõ ràng. Cảnh Tâm Nhu sau khi nghe xong, nhíu nhíu mày, “Nếu nó yêu Đàm Tranh như thế, sao có thể cùng con một chỗ?”
“Bởi vì… con chính là Đàm Tranh…..” Phong Thiếu Phi nhẹ giọng mở miệng, đem hết thảy mọi chuyện trước đó đã từng nói với Cảnh Viêm, lại tinh tế mà kể lại một lần cho Cảnh Tâm Nhu. Hắn nói rất chậm, thực cẩn thận, đem chuyện Đàm Tranh không muốn người biết còn có thân phận chuyển hoán, cùng với vướng bận về mẹ.
Cảnh Tâm Nhu tiếp thu so với Cảnh Viêm còn nhanh hơn, bởi vì trong miệng Phong Thiếu Phi là rất nhiều chuyện riêng tư của Đàm Tranh, là chuyện chỉ có hai mẹ con mới biết đến; bà thật không ngờ, còn có thể gặp lại đứa con cùng bà sống nương tựa nhiều năm qua.
Bà vươn tay vuốt ve khuôn mặt Phong Thiếu Phi, nghẹn ngào nói: “Đàm Tranh, Đàm Tranh của mẹ, mẹ cho rằng sẽ không còn được gặp lại con.”
Đối với Cảnh Tâm Nhu mà nói, tuy rằng Phong Thiếu Phi là em song sinh của Đàm Tranh, bà cũng quan tâm giống như thế, nhưng tóm lại không phải do mình nuôi lớn, so với Đàm Tranh vẫn là thiếu đi một chút thân cận.
Nhưng hôm nay người trước mắt, linh hồn là Đàm Tranh mà chính mình ngậm đắng nuốt cay, từng chút từng chút nuôi lớn sao, sao bà có thể không kích động, sao có thể không rơi lệ?
Phong Thiếu Phi vừa nói ra mình là Đàm Tranh, bà đối với việc Yến Cẩn khác thường liền bình thường trở lại, ngược lại là nồng đậm đau lòng, không nghĩ tới Yến Cẩn là một đứa ngốc, cùng Tâm Ngôn giống nhau, rất ngốc.
Phong Thiếu Phi vẫn luôn do dự, không biết có nên nói cho mẹ chuyện hắn là Đàm tranh hay không, bởi vì hắn cảm giác được, giữa hắn và mẹ, thiếu đi thân mật trước kia, mà thay vào là chút khách khí cùng khoảng cách.
Vừa rồi mẹ hỏi tình cảm Yến Cẩn, hắn nhất thời xúc động, liền thuận thế nói ra sự thật. Quả nhiên, tất cả những xa cách trước đó đều tiêu thất.
Trong phòng ngủ không khí ấm áp cảm động, trong phòng khách lại có chút ngưng trọng, Cảnh Viêm cùng Yến Cẩn không thể đem chuyện Phong Thiếu Phi là Đàm Tranh nói cho Cảnh Du; bởi vậy dẫu cho Yến Cẩn luôn cam đoan, người cậu yêu đúng là Phong Thiếu Phi, Cảnh Du vẫn cứ cau mày.
Yến Cẩn trước bị Tiểu Tề công khai tin thầm yêu Đàm Tranh, là do hắn tới áp chế, lúc ấy hắn không để bụng, cho rằng là có người sau lưng dựng chuyện; chính là hôm nay nhìn thái độ Yến Cẩn khiến hắn không thể không đoán, Yến Cẩn phải chăng thật sự yêu sâu sắc Đàm Tranh?
“Được rồi, tình cảm là chuyện của hai đứa nó, Thiếu Phi biết Yến Cẩn yêu ai là được, chú quấy rầy cái gì.” Cuối cùng vẫn là Cảnh Viêm lên tiếng, mới để cho Cảnh Du buông tha Yến Cẩn.
Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn rời khỏi Cảnh gia trở lại biệt thự, hắn liền nói cho Yến Cẩn việc Cảnh Tâm Nhu đã biết sự thật. Yến Cẩn sau khi nghe xong hít một hơi, đem chuyện Cảnh Du ép hỏi kể lại một lần.
Phong Thiếu Phi thế mới biết, hóa ra không chỉ mẹ nhìn ra tình cảm Yến Cẩn, ngay cả Cảnh Du cũng phát hiện. Hắn ôm cậu vào trong ngực, thấp giọng thủ thỉ: “Dù sao giống như cha nói, anh biết em yêu anh là đủ rồi, đừng để ý tới chú ấy.”
“Về sau có lẽ không chỉ chú trẻ, còn sẽ có những người khác đem chuyện này ra nói…” Phong Thiếu Phi còn chưa dứt lời, Yến Cẩn liền thản nhiên cắt ngang, “Những người khác đâu có liên quan tới em.”
Phong Thiếu Phi dừng một chút, chợt cười ra tiếng, đúng vậy, những người khác liên quan gì đến bọn họ cơ chứ? Hắn sớm nên nghĩ đến, tiểu Cẩn của hắn làm sao có thể để ý ai khác ngoài hắn.
Vào đêm Phong Thiếu Phi cảm xúc kích động, tự nhiên lại là ôm Yến Cẩn ôn tồn một phen.
Từ khi Phong Thiếu Phi đối Cảnh Tâm Nhu thừa thân phận của mình, hắn liền thường xuyên về Cảnh gia làm bạn với Cảnh Tâm Nhu, hai mẹ con mà gặp nhau chung quy là tán gẫu không hết đề tài.
Lão gia tử tuy rằng không hiểu hai người vì sao tình cảm thân thiết như thế, nhưng cũng vui lòng Phong Thiếu Phi thân quen với Cảnh Tâm Nhu. Cảnh Tâm Nhu và Đàm Tranh sống nương tựa lẫn nhau, lão gia tử cũng từ báo cáo điều tra xem qua một lần.
Hiện giờ tuy rằng Đàm Tranh đã qua đời, may mắn còn Phong Thiếu Phi có thể bù lại đau xót trong lòng Cảnh Tâm Nhu.
Cảnh Tâm Nhu cuối cùng dưới khuyên nhủ của Phong Thiếu Phi và Yến Cẩn, rốt cục gật đầu đáp ứng chuyển về Cảnh gia, cao hứng nhất chính là lão gia tử. Bởi vì Cảnh Tâm Nhu về Cảnh gia, bởi vậy Phong Thiếu Phi và Yến Cẩn so trước kia càng thường xuyên trở về, mà ngay cả Cảnh Viêm và Cảnh Du đều cơ hồ mỗi ngày đúng hạn về ăn cơm.
Qua một thời gian, Yến Cẩn tương đối quen thuộc công việc ở Phương thị, Phong Thiếu Phi mới đề xuất với Phương Lỗi muốn mang Yến Cẩn ra nước ngoài kết hôn. Phương Lỗi không nói hai lời, lập tức phê chuẩn cho Yến Cẩn nghỉ.
Yến Cẩn còn không biết tính toán của Phong Thiếu Phi, cho rằng hai người chỉ là ra nước ngoài nghỉ phép, còn luôn miệng nhắc tới công ty. Đợi cho đến Hà Lan, bị Phong Thiếu Phi đưa đến giáo đường, nhìn người thân bạn bè đáng ra phải ở trong nước giờ lại xuất hiện trước mắt, cậu còn có chút ngốc lăng.
Thẳng đến cha sứ bắt đầu thay hai người chứng hôn, nghe Phong Thiếu Phi nói “Yes, I do.”, cậu mới như vừa tỉnh mộng, vừa mừng vừa sợ mà nhìn đối phương, hốc mắt không tự giác phiếm hồng.
Hôn lễ của hai người dưới sự chứng kiến của người thân bạn bè mà hoàn thành mỹ mãn, sau khi Phong Thiếu Phi đem nhẫn đeo vào ngón tay Yến Cẩn rốt cục cảm giác chặt chẽ bắt được đối phương. Hắn nghĩ, Yến Cẩn chính là trân bảo cả đời này của hắn, cũng là hạnh phúc, là niềm vui trọn kiếp này.
Hôn lễ chấm dứt, hai người ở lại Hà Lan hưởng tuần trăng mật, không nghĩ tới Dương Thiệu cùng Tề Trăn cũng lưu lại, Yến Cẩn và Phong Thiếu Phi ngầm hiểu trong lòng nhìn nhau, xem ra Tề Trăn đã thu phục được người.
Quả nhiên không quá vài ngày, Dương Thiệu liền mời hai người tham gia hôn lễ của hắn cùng Tề Trăn, Yến Cẩn với Phong Thiếu Phi nhìn hai người mặc tây trang trắng, trong lòng cao hứng thay bọn họ.
Sau đó Yến Cẩn mới nghe Phong Thiếu Phi nhắc tới, Tề Trăn vì Dương Thiệu đã thoát ly Tề gia. Hiện giờ Tề Trăn không còn là cậu ấm như trước, cũng may hắn vốn có công việc, cho dù rời bỏ gia đình, cũng còn có công tác đạo diễn, tóm lại là sẽ không đói chết.
Hai người bọn họ không ở lại Hà Lan quá lâu, trong tay Dương Thiệu còn có một bộ phim đang quay, bởi vậy hôn lễ vừa chấm dứt, hai người liền vội vàng về nước, còn lại Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn tiếp tục hưởng tuần trăng mật ngọt ngào của mình.
Có điều Phong Thiếu Phi và Yến Cẩn không nghĩ tới, thời điểm họ vừa về nước lại có rất nhiều phóng viên canh giữ ở sân bay. Thì ra là có phóng viên trong lúc vô tình tra được chuyến bay của Dương Thiệu là tới Hà Lan.
Phóng viên kia nghi ngờ liền tiếp tục tra lữ khách cùng chuyến bay, phát hiện Tề Trăn cũng có mặt, cái này thật sự có chút mập mờ. Vì vậy phóng viên dùng chút quan hệ, tra các chuyến bay trước và sau đó vài ngày, phát hiện hành tung Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn.
Tin tức này lập tức làm ánh mắt vị phóng viên kia lóe sáng, Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn đã đính hôn, hai người vùng bay đi Hà Lan trừ bỏ kết hôn còn có thể có chuyện gì? Bởi vậy nhanh chóng đem tin tức này truyền về công ty.
Vốn là muốn làm thành tin tức độc nhất vô nhị, không ngờ không cẩn thận để lộ tin tức, thế rồi một truyền mười mười truyền trăm, giới giải trí cùng thương nghiệp đều chấn động, không nghĩ tới Cảnh gia còn thật cho phép Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn kết hôn.
Lúc trước tiệc đính hôn trong mắt rất nhiều người, kỳ thật không đáng kể chút nào. Dù sao chỉ là đính hôn, buổi lễ hôm đó nói trắng ra chỉ như là tiệc xã giao mà thôi. Nhưng hôm nay Phong Thiếu Phi thân là Cảnh gia đại thiếu gia, là con trai độc nhất lại bay đi Hà Lan cử hành hôn lễ, cái này thì hoàn toàn khác biệt.
Tuy trong nước không thừa nhận hôn nhân đồng tính, nhưng chỉ bằng Cảnh gia đồng ý thì đó chính là tiếp nhận quan hệ giữa hắn và Yến Cẩn, chuyện này khiến cho rất nhiều người hoàn toàn choáng váng.
Cũng bởi vậy mới có thể hấp dẫn rất nhiều phóng viên chờ hai người về nước, mong trực tiếp bắt được tin tức sốt dẻo.
Cũng may Cảnh gia sớm có chuẩn bị, khi phát hiện sân bay có phóng viên, lập tức liền điều đến đây rất nhiều vệ sĩ, đợi cho Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn qua cổng, lập tức che chở bọn họ rời khỏi sân bay, đám phóng viên không thể tới gần miễn nói đến phỏng vấn gì đó.
Cùng ngày trên các mặt báo đều là tin Cảnh gia thiếu gia cùng ảnh đế kết hôn, trên inte et càng lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Không bao lâu weibo Dương Thiệu cùng Tề Trăn phát ra lời chúc mừng đầu tiên, sau đó Chân Khả Khả cùng Phượng Tiểu Hiểu cũng phát ra lời chúc phúc, còn nói giỡn oán giận không được mời tới hôn lễ của hai người.
Sau cùng các diễn viên Yến Cẩn từng hợp tác cũng lục tục nói vài lời chúc phúc, ngay tại lúc mọi người cho rằng Yến Cẩn hoặc Phong Thiếu Phi sẽ không đáp thì cả hai cùng post một bài trên weibo bày tỏ cám ơn tới mọi người.
Trên weibo chỉ có một câu cùng một tấm ảnh chụp, trong ảnh là hai bàn tay nắm lấy nhau, hai tay ngón áp út đều đeo một chiếc nhẫn nam đơn giản; câu nói kia rất ngắn, lại làm cho người ta cảm thấy trịnh trọng cùng nghiêm túc, “Từ nay về sau, chính là cuộc sống của hai người.”
Bài đăng này được điên cuồng chia sẻ, bình luận cũng cấp tốc bay lên, fan chú ý hai người cũng không ngừng gia tăng. Bất quá sau weibo này, hai người cũng không hề quan tâm đến tin tức trên mạng nữa, tự nhiên không biết được danh tiếng của bọn họ lan truyền rộng rãi tới mức nào.
Thời gian sau đó rất đơn giản, Phong Thiếu Phi bán đi biệt thự của mình, dọn đến biệt thự của Yến Cẩn. Hai người mỗi tháng sẽ dành thời gian về Cảnh gia mấy lần về bầu bạn với Cảnh Viêm cùng Cảnh Tâm Nhu.
Lão gia tử từ khi em trai chết tinh thần liền không tốt lắm, tình huống thân thể cũng ngày càng sa sút, sau khi Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn bay đến Hà Lan kết hôn không bao lâu, liền vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Lão gia tử qua đời, Cảnh gia hoàn toàn do Cảnh Viêm định đoạt. Từ lúc thanh trừ thế lực của tiểu thúc, Phong Thiếu Phi cùng Cảnh Viêm liền dứt khoát chỉnh đốn Cảnh gia một phen, cho nên cho dù lão gia tử mất rồi những người khác cũng không dám đến làm loạn.
Xử lý xong tang sự của lão gia tử, Cảnh gia xem như chính thức do Cảnh Viêm tiếp nhận, bất quá Cảnh Viêm tiếp nhận hai năm lại tuyên bố lui về nghỉ hưu, đem Cảnh gia lại giao cho Phong Thiếu Phi.
Phong Thiếu Phi tiếp nhận Cảnh gia, bận đến sứt đầu mẻ trán, dù sao trước còn có Cảnh Viêm dẫn dắt hắn, hiện tại Cảnh Viêm buông tay để hắn một mình lo liệu, khó tránh khỏi có chút lực bất tòng tâm. Cũng may còn có Cảnh Du và Ngụy Hoa hỗ trợ, cho nên hắn không đến mức quá bối rối.
Yến Cẩn nhìn Phong Thiếu Phi bận rộn như vậy, tự nhiên là đau lòng vô cùng, hơn nữa thời gian cậu ở xí nghiệp Phương thị thực tập cũng không ngắn, bởi vậy liền tiến vào Cảnh thị, hy vọng có thể giúp đỡ đối phương.
Qua một thời gian ngắn, Phong Thiếu Phi dần dần bắt đầu nắm giữ vững chắc mọi chuyện, Yến Cẩn mới phát hiện đã tới thời điểm cậu đáp ứng Dương Thiệu đóng phim. Tuy rằng lúc trước đáp ứng Dương Thiệu hàng năm ít nhất đóng một bộ phim cho hắn, chính là trước đó bởi vì xí nghiệp Phương thị đang mở rộng thị trường mới, cho nên cậu đành khước từ kịch bản của Dương Thiệu.
Năm trước lại bởi vì Phong Thiếu Phi mới vừa tiếp nhận Cảnh gia, cậu cũng theo hắn bận rộn không thôi, tự nhiên lại từ chối một lần nữa. Năm nay nói cái gì cũng không thể tiếp tục chối từ được nữa.
Cho nên khi Dương Thiệu tìm tới cậu, cậu lập tức đáp ứng, sau khi xem qua kịch bản, cậu phát hiện trong đó có một nhân vật rất thích hợp với Phong Thiếu Phi. Phần diễn không nhiều lắm nhưng cũng là nhân vật quan trọng hàng đầu của bộ phim.
Hồi tưởng lại mấy năm trước hai người có một lần hợp tác, trong lòng Yến Cẩn khẽ động, cái lần hai người cùng diễn chung năm ấy thật sự khiến cậu khó có thể lãng quên.
Đóng phim là đam mê của cậu, có thể đóng phim đến vui sướng lâm li càng là điều cậu hướng tới, bởi vậy cậu có chút do dự, không biết liệu có nên đề cập với Phong Thiếu Phi hay không.
Cậu biết, chỉ cần cậu mở miệng, mặc kệ có bận có mệt đến đâu, Phong Thiếu Phi đều sẽ đáp ứng; chính là cậu không nghĩ bởi vì mình mà làm tăng gánh nặng cho đối phương. Bởi vậy cậu tạm thời đè nén, muốn xem thử Dương Thiệu tìm ai tới diễn nhân vật này.
Cậu rất ít quan tâm danh sách diễn viên của Dương Thiệu, lúc này đây lại không ngừng nói bóng nói gió, khiến cho Dương Thiệu có chút nghi hoặc, ngược lại Tề Trăn nhìn thấu chút manh mối, tròng mắt đảo đảo, trong lòng liền có chủ ý.
Kết quả thẳng đến một ngày trước khi bấm máy, Yến Cẩn đều không mở miệng; càng làm cho cậu buồn bực chính là, Dương Thiệu đối với diễn viên đóng nhân vật kia giữ bí mật đến phút cuối, chỉ nói sẽ không để cho cậu thất vọng.
Yến Cẩn hết cách, chỉ đành bất đắc dĩ đi tới phim trường trước. Đến cuối cùng cậu vẫn không mở miệng nói với Phong Thiếu Phi, bởi vì thời gian gần đây hắn so với trước càng bận rộn hơn, thường thường đêm hôm khuya khoắt mới trở về, hôm sau lại rời đi rất sớm.
Dưới tình hình như thế, Yến Cẩn căn bản không thể nói với hắn, thấy hắn vẻ mặt mệt mỏi tiều tụy khiến cậu đau lòng không thôi, làm sao còn có thể đưa ra yêu cầu.
Cho nên cậu nói với Phong Thiếu Phi một tiếng, liền mang theo hành lý rời khỏi biệt thự của hai người. Cậu vừa tới nơi quay phim, Hứa Yến đã chờ ở nơi đó, cô tiếp nhận hành lý của Yến Cẩn, dẫn cậu đến khu nhà dành cho diễn viên.
Vài năm nay, Hứa Yến đã có thể một mình đảm đương mọi công việc, trở thành người đại diện tiếng tăm không nhỏ trong Thiểm Diệu Quốc Tế, ẩn ẩn có phong thái cùng quyết đoán của Phong Thiếu Phi trước đây.
“Yến tử, đã lâu không gặp.” Yến Cẩn cười chào hỏi, Hứa Yến cũng cười nói: “Đã lâu không gặp, anh cùng Phong ca vẫn khỏe chứ?”
“Như cũ, công ty Thiếu Phi rất bận.” Yến Cẩn giọng điệu có chút than thở, Hứa Yến cười an ủi vài câu, sau đó Dương Thiệu phái người đến báo cho Yến Cẩn, gọi cậu tới phòng nghỉ đạo diễn một chuyến.
Yến Cẩn đi vào phòng nghỉ, Dương Thiệu lại không ở nơi này, chỉ có Tề Trăn cười hì hì nhìn cậu, cậu hoài nghi đi vào, còn chưa kịp mở miệng, lại bị một đôi tay ôm lấy.
Chớp mắt cậu thực kinh ngạc, đang muốn giãy dụa lại nghe thấy thanh âm quen thuộc, “Tiểu Cẩn.” Cậu dừng lại động tác, xoay người sang nhìn, phát hiện hóa ra là Phong Thiếu Phi.
“Ầy, tôi đã nói cậu sẽ không thất vọng mà.” Dương Thiệu lúc này từ ngoài cửa đi vào, nháy mắt với Yến Cẩn.
Yến Cẩn thế mới biết, Tề Trăn âm thầm tìm tới Phong Thiếu Phi, cho hắn xem qua kịch bản, cũng ám chỉ với hắn rằng Yến Cẩn hy vọng hắn tiếp nhận nhân vật kia, hy vọng hắn có thể suy xét một chút.
Tề Trăn miệng thì bảo Phong Thiếu Phi suy xét, trong lòng lại chắc chắn hắn đã xuất ra chiêu bài Yến Cẩn, đối phương khẳng định sẽ đáp ứng. Quả nhiên vài ngày sau, Phong Thiếu Phi liền trả lời, đáp ứng nhận vai diễn.
Kỳ thật không chỉ Yến Cẩn hy vọng cùng Phong Thiếu Phi lần thứ hai hợp tác, mà ngay cả Tề Trăn cùng Dương Thiệu cũng thực hy vọng lần thứ hai có thể nhìn thấy hai người trên cùng một bộ phim, lần trước hai người hợp tác tạo thành kí ức khắc sâu, thật sự làm cho người ta rung động khó quên.
Yến Cẩn không nghĩ tới, Phong Thiếu Phi sẽ cho cậu sự kinh ngạc như vậy, liên tưởng tới thời gian trước hắn dị thường bận rộn, trong lòng vừa chua xót lại ngọt ngào, vừa đau lòng hắn lại không khỏi cảm thấy ấm áp.
Có một người có thể đem chính mình nâng niu trong tay, đem mình đặt ở vị trí quan trọng nhất, sao có thể không khiến mình cảm động cơ chứ?
Tin tức Yến Cẩn cùng Phong Thiếu Phi lần thứ hai hợp tác trong một dự án phim mới, lập tức lại dấy lên trở thành chủ đề nóng. Đương nhiên vẫn có người sẽ nhắc tới Yến Cẩn đã họp báo tuyên bố lui khỏi giới, ngầm ám chỉ cậu lật lọng.
Bất quá đa số mọi người đều thực xem trọng việc hai người cùng đóng chung, dù sao bộ phim lần trước, chính là gây ấn tượng trong lòng công chúng rất lâu. Huống hồ lúc trước khi Yến Cẩn tuyên bố rời khỏi giới giải trí, rất nhiều người đều than đáng tiếc, hiện giờ còn có thể thấy cậu trên màn hình, khiến cho những fan ủng hộ cậu vui sướng không thôi.
Mặc kệ thế nào, dự án phim mới này của Dương Thiệu ngay khi có tên Yến Cẩn cùng Phong Thiếu Phi trong danh sách dĩ nhiên lại thu được thành công vang dội, tỉ lệ xem vô cùng cao, dẫn tới giải trí Tinh Hải cùng STARS đỏ mắt không thôi.
Chấm dứt thời gian quay phim ngắn ngủi, Yến Cẩn cùng Phong Thiếu Phi lại quay về thương trường, tiếp tục phấn đấu vì Cảnh gia cùng Phương gia. Đối với hai người mà nói, chỉ cần có thể dắt tay sóng vai, bất luận là ở nơi nào, bọn họ đều có đầy đủ dũng khí cùng động lực, tiếp tục cất bước.
── Toàn văn hoàn ──
Sean: chân thành cảm ơn mọi người đã chịu đựng sự lề mề của bọn ta. Bọn ta xin hứa sẽ ngày càng tìm thêm nhiều bộ truyện hay và ý nghĩa hơn nữa cho mọi người đọc, dĩ nhiêu là vẫn duy trì sự lề mề và lười biến thành thói thời gian qua. Mong được mọi người yêu thương và chiếu cố!
Phily: Cảm ơn các bạn đã theo dõi Mạc hậu trong thời gian qua, hy vọng mọi người có thể mãi ủng hộ nhà mình để có thể nhìn thấy nhiều chữ « hoàn » hơn nữa.
Cảm ơn Như Nguyệt và Sean đã đồng hành cùng ss hoàn thành bộ truyện khá dài hơi này, yêu 2 em =3=
Lời cảm ơn cuối cùng muốn nhắn nhủ nhất là dành cho Runa – người đã edit 39 chương đầu của truyện và đã cho phép mình có thể tiếp tục hoàn thành nó.
Thêm một truyện hoàn nữa, vẫn là câu nói cũ, bản edit còn nhiều thiếu sót mong các bạn góp ý và bỏ quá cho ^^. À, còn 1 PN của anh Phương Lỗi nữa nha!!
Beta: Sean
Tiệc đính hôn cuối cùng kết thúc tốt đẹp sau một loạt sự kiện bất ngờ. Tuy rằng thời gian chú rể lên sân khấu so dự định trễ hơn nhưng các tân khách ở đây đều là người khôn khéo, Cảnh gia không lên tiếng thì họ cũng sẽ không lắm miệng hỏi nhiều.
Sau khi tiệc đính hôn chấm dứt, Hứa gia thiếu gia đã bị Cảnh gia “nhiệt tình” giữ lại.
Hứa gia gia chủ còn tưởng rằng trên trời rớt xuống một khối bánh nhân thịt, cho rằng Cảnh gia tính toán hợp tác với Hứa gia, lại không biết con trai mình làm chuyện ngu xuẩn cho nên toàn bộ Hứa gia đều bị gây phiền hà.
Phong Thiếu Phi đem Hứa gia thiếu gia giao cho Cảnh Viêm, mang theo Yến Cẩn liền về biệt thự của mình. Hôm nay là ngày hắn cùng Yến Cẩn đính hôn, ngày tốt, hắn không muốn đem thời gian lãng phí trên người những kẻ khác.
Hứa thiếu gia chịu không nổi khổ, căn bản không cần Cảnh Viêm ra tay lập tức liền đem sự run rẩy khai hết ra. Cảnh Viêm thế mới biết, hóa ra Hứa gia có người làm việc ngay tại trại an dưỡng của tiểu thúc.
Hơn nữa càng trùng hợp chính là, người nọ còn vừa vặn phụ trách phòng bệnh của gã, này thật sự là chỉ có thể dùng từ trùng hợp để hình dung. Dù sao bọn họ cũng không nghĩ đến, con cháu Hứa gia sẽ có người chạy đến trại an dưỡng làm việc.
Mà Hứa thiếu gia phát hiện ra tiểu thúc lại là một chuyện trùng hợp khác nữa.Tóm lại, Hứa thiếu gia chẳng hiểu duyên cớ thế nào lại gặp gã ở trại an dưỡng, mặc kệ là ai lợi dụng ai, Hắn cùng gã cứ như vậy chung một mục tiêu bày ra một vụ án bắt cóc.
Bất quá Hứa thiếu gia không nghĩ tới, gã ta ngu xuẩn như vậy, đưa Yến Cẩn đến Cảnh gia đập phá. Khi hắn bị Cảnh gia “nhiệt tình” lưu lại, liền biết sự tình bại lộ.
Kỳ thật Hứa thiếu gia không quá thất vọng, hắn khi đáp ứng gã điên kia hợp tác, tựa hồ liền đã dự liệu được kết quả này. Hắn cũng không hiểu chính mình vì sao muốn trợ giúp gã, có lẽ là có một chút không cam lòng, cảm thấy có một chút may mắn.
Mặc kệ suy nghĩ của Hứa thiếu gia thế nào, Cảnh Viêm sau khi tra hỏi hết thảy liền đem hắn giao cho cảnh sát. Sau đó ông càng ra tay mạnh bạo rất nhanh đối phó Hứa gia, không bao lâu liền đem Hứa gia chỉnh đến suy sụp.
Đối với chuyện xử lý Hứa gia, Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn đều không ra mặt cũng không biểu đạt ý kiến, trên thương trường những người khác cũng chỉ đoán Hứa gia đắc tội nhân vật lớn nào đó, nếu không sao có thể chỉ trong nháy mắt liền lâm vào tình trạng khốn cùng.
Giải quyết xong xuôi Hứa gia, Yến Cẩn cũng bắt đầu đến xí nghiệp Phương thị. Đối với Yến Cẩn, nhân viên của Phương thị từ trên xuống dưới tất nhiên vô cùng tò mò. Không chỉ bởi vì cậu hai rất ít đến công ty, càng bởi vì cậu chính là ảnh đế Kim Tượng, là đại minh tinh trên màn ảnh.
Yến Cẩn đối với chuyện của công ty dĩ nhiên là không quen thuộc, Phương Lỗi cũng không thèm để ý, từ nhỏ anh đã cưng chiều em trai giờ em trai chủ động nói muốn tới công ty hỗ trợ, đã khiến anh cảm thấy ấm áp lắm rồi.
Bất quá Phương Lỗi không thèm để ý, không có nghĩa là Yến Cẩn cũng có thể không quan tâm. Phương gia hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ, cậu không có quyền bốc đồng; huống chi một nửa kia của cậu cũng đang ở thương trường phấn đấu, bất luận như thế nào cậu đều không thể không đếm xỉa đến.
Về phương diện khác, Phong Thiếu Phi cũng kiên trì ủng hộ Yến Cẩn đến xí nghiệp Phương thị, dù sao hắn hôm nay đã không còn là người trong giới giải trí, thân là Cảnh gia đại thiếu gia, hắn đã không thể giống trước đây.
Cho nên nếu có thể cùng Yến Cẩn dốc sức trên thương trường, tựa hồ cũng là con đường không tồi.
Yến Cẩn tiến vào Phương thị, ban đầu cậu đi theo bên người Phương Lỗi, bởi vì cậu chưa bao giờ tiếp xúc với chuyện làm ăn cho nên Phương Lỗi chỉ dạy cậu vô cùng tỉ mỉ, cậu cũng dành hết tâm tư để học tập.
Trừ cái này ra, Phong Thiếu Phi còn đặc biệt nhờ Cảnh Du giúp Yến Cẩn. Lúc trước hắn từ Cảnh Du học được rất nhiều, bởi vậy hắn cho rằng đem Yến Cẩn giao cho Cảnh Du là thích hợp nhất.
Sau tiệc đính hôn, Yến Cẩn trừ bỏ công tác đã nhận từ trước thì không hề tiếp nhận thêm phim hay quảng cảo gì nữa, khiến cho trong giới tất cả mọi người lại phỏng đoán, xem ra Yến Cẩn sắp giải nghệ.
Đa số mọi người đối với việc Yến Cẩn giải nghệ đều cảm thấy rất đáng tiếc, đã mất đi một Đàm Tranh, hiện tại nếu ngay cả Yến Cẩn cũng rời đi, như vậy đối với giới giải trí mà nói thật sự là tổn thất không nhỏ.
Cho dù mọi người luyến tiếc Yến Cẩn, nhưng cũng biết rõ, Yến Cẩn rời đi là điều tất nhiên.
Một thời gian trước, Yến Cẩn đã giảm bớt lượng công việc, hiện tại xem ra, chính là đang dần chuẩn bị giải nghệ, khiến cho trong lòng mọi người đối với việc cậu đi sớm có chuẩn bị.
Mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, Yến Cẩn mỗi ngày kiên trì đến Phương thị báo danh, sau đó cuối tuần theo Cảnh Du học tập. Ngay từ đầu Yến Cẩn học thực vất vả, dù sao cũng là lĩnh vực hoàn toàn khác biệt, lại là tri thức hoàn toàn mới mẻ phức tạp.
Cho dù có Phương Lỗi cùng Phong Thiếu Phi hỗ trợ, Yến Cẩn vẫn cảm thấy, cậu tựa như lại trải qua một lần thi đại học. Mỗi ngày đều là một đống ghi chép cùng bài trắc nghiệm, hợp đồng của công ty cũng làm cho cậu hoa mắt hỗn loạn, nhất nhất đều khiến cậu suy sụp không thôi.
May mắn bên cạnh cậu có Phong Thiếu Phi, Phong Thiếu Phi tiếp nhận công việc của Cảnh gia một thời gian, đã bắt đầu quen việc, so với Yến Cẩn người mới mà nói xem như thành thạo hơn nhiều. Cho nên hắn mỗi ngày sớm tan tầm, chạy về biệt thự hai người, chuẩn bị sẵn bữa tối chờ Yến Cẩn.
Cảnh Du biết còn từng cười Phong Thiếu Phi lâm vào tình trạng gia đình “chử phu” (chồng lo việc bếp núc =))), kỳ thật trong lòng hắn hâm mộ vô cùng, ngày ngày có người làm bạn bên người, khẳng định sẽ không cô đơn.
Đợi cho Yến Cẩn hoàn thành công tác cuối cùng, liền tính toán chính thức cáo biệt giới giải trí. Buổi họp báo của Yến Cẩn dĩ nhiên thu hút sự chú ý của báo chí, các nhà truyền thông sôi nổi cử phóng viên đi, hy vọng thu được tin tức trực tiếp.
Cùng ngày hôm đó, các phóng viên sớm đến hội trường, không bao lâu Yến Cẩn cùng Hứa Yến đến đây. Hôm nay Yến Cẩn một thân tây trang xám đậm, có chút khác biệt với cách ăn mặc ngày thường, lại thêm vài phần ổn trọng, nho nhã.
Các phóng viên vừa thấy liền hiểu rõ, xem ra Yến Cẩn nói muốn vào xí nghiệp Phương thị, không chỉ là lời nói đùa cho vui. Hiện giờ Yến Cẩn khí chất khác hẳn, nếu muốn nói cậu là cậu hai của Phương thị, cũng không thể không có người tin.
Yến Cẩn vừa xuất hiện còn chưa mở miệng, dưới sân khấu ánh đèn flash liền láo liên không ngừng, bất quá ở đây phóng viên đều là lão nhân, biết khi nào thì mới nên mở miệng biết vấn đề gì không thể hỏi, cho nên hiện trường cũng rất trật tự.
Buổi họp báo diễn ra thành công, Yến Cẩn trả lời hầu hết các vấn đề, trừ bỏ vài cái tương đối mẫn cảm, bị Hứa Yến ngăn cản. Tóm lại, qua hôm nay, Yến Cẩn trở thành ảnh đế kế tiếp Đàm Tranh biến mất khỏi giới giải trí.
Yến Cẩn tuy rằng là cậu hai Phương gia nhưng bởi vì trước đây căn bản không tiếp xúc chuyện làm ăn trong nhà, hơn nữa chức nghiệp vốn là diễn viên, bởi vậy rất nhiều người trong ban lãnh đạo ngay từ đầu cũng không xem trọng cậu.
Ban giám đốc rất phản đối việc Phương Lỗi gạt trừ ý kiến tập thể đem Yến Cẩn an bài ở bên cạnh anh. Yến Cẩn biết, muốn ngăn chặn miệng những người đó, thì phải tạo ra thành tích mới được.
Vào xí nghiệp Phương thị, Yến Cẩn mới biết được, Phương Lỗi lưng đeo bao nhiêu áp lực. Hiện giờ xí nghiệp Phương thị đã khác biệt rất nhiều so với khi cha Phương lúc còn tại thế.
Một số nguyên lão trong công ty ỷ vào tuổi tác bối phận lớn hơn Phương Lỗi, cũng ỷ vào trong tay nắm giữ cổ phần Phương thị, thường thường can thiệp quyết sách của Phương Lỗi. Cũng may Phương Lỗi vô cùng quyết đoán, hơn nữa có Phong Thiếu Phi âm thầm trợ giúp, ít nhiều còn có thể áp chế đám lão già này.
Hiện tại lại thêm một Yến Cẩn, cũng khó tránh khỏi những lão già đó bắt đầu nóng nảy. Từ lúc Phương Lỗi mới vừa tiếp nhận Phương thị, mấy lão già này liền mượn cớ không ngừng lấn át trong Phương thị.
Vốn Phương Lỗi đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, thứ nhất bởi vì những người đó là công thần của Phương thị; thứ hai cũng niệm tình bọn họ có nhiều giao tình với cha Phương, lại không nghĩ rằng càng nhún nhường thì đổi lại bọn họ càng lấn tới.
Bởi vì Yến Cẩn, Phương Lỗi cùng Phong Thiếu Phi có rất nhiều cơ hội hợp tác, nhưng Phương Lỗi cũng có cốt khí cùng khát vọng của riêng anh, anh không muốn để mọi người cho rằng, Phương thị cần phải dựa vào Cảnh gia.
Anh muốn cho mọi người biết, Phương thị tách rời Cảnh gia cũng có thể đủ sức đứng vững trên thương trường.
Đối với ý tưởng của Phương Lỗi, Phong Thiếu Phi nhiều ít cũng đoán được, cũng có thể hiểu tâm tình của anh. Dù sao Cảnh Viêm đã bắt đầu bỏ xuống quyền lực giao cho hắn, Cảnh gia cùng Phương thị hợp tác tự nhiên nắm giữ ở trong tay hắn, cho nên hắn có thể âm thầm tạo điều kiện cho Phương Lỗi.
Bất quá hắn cũng rất kĩ càng trong công việc, vừa có thể trợ giúp Phương thị, cũng sẽ không cho người ta cảm giác Phương thị đi cửa sau, cũng là thái độ hắn xử lý sự tình làm cho Phương Lỗi dần dần từ trong lòng tiếp thu hắn cùng Yến Cẩn.
Phong Thiếu Phi biết, giữa Phương Lỗi cùng hắn có chút xấu hổ, đầu tiên là bởi vì Phong Thiếu Phi chân chính trước kia yêu Phương Lỗi; thứ hai là bởi vì, Phương Lỗi luôn luôn có cảm giác em trai mà mình cẩn thận che chở bị hắn đoạt mất.
Tuy rằng Phương Lỗi không phản đối Yến Cẩn cùng Phong Thiếu Phi nhưng sâu trong nội tâm, khó tránh khỏi sẽ có chút bất mãn. Hoàn cảnh Phong Thiếu Phi trưởng thành cùng với thời gian lăn lộn trong giới giải trí khiến hắn sẽ thực nghiền ngẫm nhân tâm. Mặc kệ thái độ Phương Lỗi đối hắn khách khí, hắn vẫn nhìn thấu cảm xúc chân chính mà anh che dấu.
Đó cũng là lí do vì sao hắn tán thành Yến Cẩn vào Phương thị.
Nếu thật sự để hắn tới chọn, nhất định là hy vọng Yến Cẩn gia nhập Cảnh thị, trừ bỏ có thể cùng nhau dốc sức, hắn cũng có thể che chở Yến Cẩn. Bất quá băn khoăn đến Phương Lỗi cùng Phương thị, cho nên hắn buông tay để Yến Cẩn ra ngoài rèn giũa.
Yến Cẩn rời khỏi giới giải trí, liên tục chiến đấu ở thương trường nhất định phải chịu khổ cực. Trong tâm hắn đương nhiên là hy vọng có thể đem người đặt vào tầm mắt của mình, có thể dẫn dắt, chỉ bảo quan tâm cậu.
Bất quá hắn hiểu Yến Cẩn, với Yến Cẩn mà nói Phương Lỗi trong cuộc đời cậu sắm một vai rất quan trọng. Yến Cẩn từ nhỏ liền không có tình thương của cha, đều là Phương Lỗi một đường che chở cậu lớn lên, cho nên Phương Lỗi là sự tồn tại vừa như anh trai lại vừa như cha.
Phong Thiếu Phi biết Yến Cẩn không có khả năng bỏ rơi Phương Lỗi, cũng không bỏ xuống được Phương gia. Bởi vì tiểu Cẩn của hắn, ở mặt ngoài thoạt nhìn lạnh lùng kỳ thật trong lòng so bất luận kẻ nào đều mềm yếu hơn.
Đối với cảm thông của Phong Thiếu Phi, Yến Cẩn hiển nhiên rất cảm động, cũng càng cảm thấy mình không hề yêu sai người. Càng là ở cùng Phong Thiếu Phi lại càng có thể phát hiện, Phong Thiếu Phi là người đáng giá để cậu hy sinh đến thế nào.
Khi còn là Đàm Tranh, có đôi khi Yến Cẩn cũng không tránh khỏi tự hỏi, rốt cuộc vì cái gì phải theo đuổi đối phương mười năm? Cậu cũng từng có lúc mệt mỏi, muốn buông xuôi. Hiện tại mỗi khi hồi tưởng lại, Yến Cẩn đều cảm thấy thực may mắn chính mình đã luôn kiên trì.
Bởi vì Yến Cẩn vào Phương thị bận rộn hơn trước kia rất nhiều, cho nên kế hoạch dẫn người ra nước ngoài kết hôn của Phong Thiếu Phi hiển nhiên đành phải trì hoãn. Bất quá nửa năm sau khi bọn họ đính hôn, Cảnh Tâm Nhu điện thoại đến đây.
Phong Thiếu Phi vừa nghe Cảnh Tâm Nhu muốn về Cảnh gia một chuyến, lập tức buông công tác tự mình đi đón bà, sau đó cùng bà trở lại Cảnh gia. Bên kia khi Cảnh Viêm hay tin cũng nhanh chóng từ công ty chạy về nhà.
Cảnh Tâm Nhu đã rất nhiều năm không bước vào Cảnh gia, lúc này đây có Phong Thiếu Phi đi cùng, chậm rãi tiến vào của lớn Cảnh gia. Lão gia tử cũng đã chờ sẵn ở phòng khách, vừa thấy được Cảnh Tâm Nhu, hốc mắt liền đỏ.
“Bác cả, Tâm Nhu bất hiếu, Tâm Nhu đã về rồi.” Cảnh Tâm Nhu thấy lão gia tử, “Rầm” một tiếng liền quỳ xuống, nghẹn ngào nói.
“Trở về là tốt rồi, về là tốt rồi….” Lão gia tử nước mắt chảy dài, vội vã lên tiếng.
Phong Thiếu Phi nhìn lão gia tử cùng mẹ có rất nhiều lời muốn nói, liền yên lặng rời khỏi phòng khách, không nghĩ tới Cảnh Viêm cũng theo hắn đi ra. Hai cha con đi ra ngoài sân lúc này Cảnh Viêm mới thản nhiên mở miệng, “Mẹ con cũng có tuổi rồi, có rảnh khuyên nhủ mẹ con một tiếng, để mẹ chuyển về đây đi.”
“Con sẽ tận lực.” Phong Thiếu Phi gật gật đầu, hắn cũng từng có ý nghĩ này vừa vặn hôm nay mẹ trở về Cảnh gia, hắn định nhân cơ hội này sẽ giữ mẹ ở lại.
Cảnh Tâm Nhu và lão gia tử hàn huyên thật lâu, chính là bởi vì thân thể lão gia tử không tốt, Cảnh Tâm Nhu nhìn ra vẻ mệt mỏi của lão gia tử mới khuyên lão trở về phòng nghỉ ngơi. Bất quá cũng bị lão gia tử thuyết phục ở lại Cảnh gia vài ngày, cùng lão gia tử trò chuyện.
Phong Thiếu Phi biết vậy tự nhiên vui như mở cờ. Cùng ngày Yến Cẩn tan tầm phát hiện Phong Thiếu Phi đã chờ ở dưới lầu, Phong Thiếu Phi thần bí cười cười, chở cậu về thẳng Cảnh gia.
Tuy rằng Yến Cẩn cùng Phong Thiếu Phi đã đính hôn, nhưng cậu có rất ít cơ hội tới nhà chính Cảnh gia cho nên hiện tại chưa có chút chuẩn bị tâm lý lại phát hiện bị đưa đến Cảnh gia khiến cậu không tự giác bắt đầu khẩn trương.
“Hôm nay là ngày gì sao?” Yến Cẩn thực lo lắng liệu có phải mình đã quên gì không, nếu không sao Thiếu Phi đột nhiên đưa cậu về Cảnh gia? “Không phải, chớ khẩn trương, chính là mẹ đến đây cho nên muốn mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.” Phong Thiếu Phi vỗ vỗ mu bàn tay cậu nhẹ giọng an ủi.
“Mẹ đến đây? Sao anh không nói sớm, em cái gì cũng chưa chuẩn bị a.” Yến Cẩn than nhẹ một tiếng, có chút trách cứ lườm Phong Thiếu Phi.
“Đây là do mẹ nói, mẹ không muốn để em tốn kém, bảo anh không được nói trước cho em nha.” Phong Thiếu Phi nhún nhún vai, cười ha ha đáp lại.
Hai người đi vào Cảnh gia, cơm chiều đã chuẩn bị xong xuôi, hôm nay tuy là bữa cơm gia đình nhưng không mời những người khác của Cảnh gia, trừ bỏ lão gia tử và Cảnh Tâm Nhu cũng chỉ có cha con Cảnh Viêm cùng Yến Cẩn. Mà Cảnh Du bởi vì có việc, không kịp trở lại, bị lão gia tử cưỡng chế ngày hôm sau nhất định phải thấy người, cho nên hiện tại trên bàn cơm chỉ có năm người.
Đó cũng là lần đầu tiên sau khi Phong Thiếu Phi đính hôn lão gia tử mới thấy Yến Cẩn. Bởi vì trước đã từng bị người châm ngòi, đối với Yến Cẩn ra tay ngoan độc cho nên hiện tại thấy Yến Cẩn, khó tránh khỏi cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Bất quá lão gia tử cũng là người trải qua sóng to gió lớn, tuy rằng trong lòng không được tự nhiên, trên mặt một chút cũng đoán không ra. Một bộ uy nghiêm mà ngồi ở chủ thượng.
Yến Cẩn thấy lão gia tử cũng có chút thấp thỏm, cậu biết lão không quá thích mình, dù sao mình là nam không cách nào sinh con cho Phong Thiếu Phi, bởi vậy cậu cũng không trách cứ hành vi của lão gia tử.
Từ lúc hạ quyết tâm cùng với Phong Thiếu Phi một chỗ, cậu liền tưởng tượng qua tương lai hai người, cũng nghĩ đến khó khăn cản trở sẽ gặp phải. Nói thật ra, cậu không nghĩ tới ngoại trừ lão gia tử, Cảnh Viêm cùng Cảnh Tâm Nhu lại không phản đối bọn họ.
Này đã so với dự đoán của cậu tốt hơn nhiều lắm, cho nên lão gia tử tuy không thích cũng không đả kích Yến Cẩn.
Sau khi cơm nước xong, lão gia tử cũng mệt mỏi liền về phòng nghỉ ngơi trước, Yến Cẩn cùng Cảnh Tâm Nhu ngồi ở phòng khách trò chuyện, Phong Thiếu Phi thì cùng Cảnh Viêm đến thư phòng bàn chuyện công việc.
Yến Cẩn và Cảnh Tâm Nhu cơ hội ở chung không có nhiều, khi Đàm Tranh mới vừa gặp chuyện không may cậu từng tới cửa thăm hỏi, lại bị Cảnh Thâm chắn ở ngoài cửa. Khi cậu cùng Phong Thiếu Phi bắt đầu yêu nhau đã từng đi thăm Cảnh Tâm Nhu một lần, sau lại bởi vì liên tiếp xảy ra chuyện, cũng không có cơ hội lại đi gặp bà.
Cho nên hiện tại ngồi bên cạnh Cảnh Tâm Nhu, Yến Cẩn vẫn có chút khẩn trương. Cảnh Tâm Nhu nhìn ra Yến Cẩn thấp thỏm, cười nói: “Lâu không gặp con có khỏe không?”
“Chúng con hết thảy đều tốt, mẹ thì sao? Mẹ có khỏe không?” Yến Cẩn mất tự nhiên nói, từ lần trước gặp mặt, Cảnh Tâm Nhu liền bảo cậu sửa miệng gọi mẹ, đối với Yến Cẩn không được cảm nhận tình thương của mẹ mà nói, trong lòng cực kỳ cảm động.
Hơn nữa bọn họ tuy rằng không thể thường xuyên đi thăm Cảnh Tâm Nhu, lại thường xuyên gọi điện cho bà, trong điện thoại Cảnh Tâm Nhu luôn ôn nhu dặn dò, còn quan tâm ân cần thăm hỏi, tất cả đều bù đắp lại sự thiếu thốn tình thương của mẹ trong cậu.
“Mẹ vẫn khỏe, nghe Thiếu Phi nói về sau con không đóng phim nữa?” Cảnh Tâm Nhu mở miệng hỏi, trong giọng nói tựa hồ có một chút tiếc nuối.
“Cũng không phải, chủ yếu trọng tâm đặt ở công ty, về sau hàng năm vẫn là sẽ giúp đạo diễn Dương quay một bộ phim, chính là sẽ không đảm nhiệm nhân vật chính.” Yến Cẩn ngoan ngoãn đáp lời.
“Ai, cũng chính là về sau không thấy con đóng vai chính nữa.” Cảnh Tâm Nhu đáng tiếc mà than một cậu, Yến Cẩn khẽ mỉm cười, nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt Cảnh Tâm Nhu lôi kéo mình muốn kí tên.
Hai người lại hàn huyên một hồi, chỉ thấy Cảnh Du vào cửa, Yến Cẩn hiện tại cùng Cảnh Du cũng coi như quen thuộc bởi vậy liền mở miệng chào, “Chú trẻ, chú về rồi.”
“Tiểu Du, đã lâu không gặp.” Cảnh Tâm Nhu cũng cười mở miệng, Cảnh Du ngẩn người, kinh hỉ nói: “Chị Tâm Nhu, rốt cục chị cũng chịu về.”
Năm đó Cảnh Tâm Nhu mang theo Lục Tâm Ngôn rời đi, Cảnh Du tuổi còn rất nhỏ, hắn chỉ biết là, chị gái cùng hắn chơi đùa sẽ không thấy nữa, hắn còn vì thế khóc một thời gian.
Không nghĩ tới hai người lần thứ hai gặp mặt, đã qua hơn ba mươi năm, nhìn dung nhan Cảnh Tâm Nhu không còn trẻ trung, Cảnh Du không khỏi cảm thán, thật sự là năm tháng thúc giục người ta già đi. Nữ thần xinh đẹp trong ấn tượng năm nào hiện giờ cũng là người phụ nữ mái tóc hoa râm.
Cảnh Tâm Nhu một mình nuôi nấng Đàm Tranh lớn lên, tất nhiên là chịu không ít khổ, không bì được những quý bà sống an nhàn sung sướng, tuy rằng thoạt nhìn vẫn cứ thùy mị thanh nhã, nhưng trên mặt cũng nhìn ra được dấu vết năm tháng.
Cảnh Du sau khi trở về, cùng Cảnh Tâm Nhu tâm sự chuyện từ trước đến nay, Yến Cẩn ngồi ở một bên an tĩnh nghe. Cảnh Du cũng hỏi về cuộc sống sau khi Cảnh Tâm Nhu rời khỏi Cảnh gia, tự nhiên cũng nhắc tới sinh hoạt hằng ngày của bà và Đàm Tranh.
Yến Cẩn vừa nghe thấy bọn họ nói tới Đàm Tranh, liền vểnh tai nghe, lắng nghe rất cẩn thận. Cảnh Tâm Nhu chú ý tới thái độ Yến Cẩn, cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn cứ bất động thanh sắc, tiếp tục cùng Cảnh Du nói chuyện.
Đợi cho Cảnh Viêm cùng Phong Thiếu Phi ra khỏi thư phòng, Cảnh Tâm Nhu và Cảnh Du vẫn còn đang tỉ tê chuyện xưa. Phong Thiếu Phi đi đến bên cạnh Yến Cẩn, ngồi xuống ôm eo cậu, nhẹ giọng hỏi: “Chú trẻ cùng mẹ đang nói cái gì?”
“Đang nói chuyện của anh khi còn bé đâý.” Yến Cẩn cười khẽ nói.
Phong Thiếu Phi sờ sờ mũi, cảm thấy có chút ngại ngùng, hắn khi còn bé chính là nghịch ngợm vô cùng, nhìn Cảnh Du hiện tại cười đến ôm bụng ngả nghiêng, nhất định là nghe được những ‘chiến tích’ khi bé của hắn.
Bất quá hắn cũng không có ý kiến gì, dù sao trong mắt Cảnh Tâm Nhu và Cảnh Du, hắn là Phong Thiếu Phi, cùng chuyện hồi bé của Đàm Tranh không có bất cứ quan hệ nào.
Cho nên hắn chỉ có thể xấu hổ ngồi ở chỗ kia, nghe Cảnh Tâm Nhu lôi ra chuyện hắn năm hai tiểu học còn đái dầm. Cảnh Viêm cũng ở một bên nghe được hứng thú nồng hậu, dù sao đó là con ông, là ông không có phúc tham dự quá trình trưởng thành của nó.
Yến Cẩn biết Phong Thiếu Phi khẳng định sẽ ngại ngùng, cho nên cho dù nghe thấy rất buồn cười, cũng chịu đựng không cười ra tiếng. Phong Thiếu Phi nhìn trong mắt của cậu đều là ý cười, trên mặt cố nhịn, biết đây là săn sóc của Yến Cẩn, ngược lại không hề để ý.
Nếu ‘chuyện xấu’ khi bé của hắn có thể chọc Yến Cẩn cười, như vậy cho dù Cảnh Tâm Nhu đem tất tần tật của hắn moi ra, hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Hắn tự nhủ với lòng muốn bảo hộ Yến Cẩn cả đời chu toàn, cũng muốn cho Yến Cẩn cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ.
Có thể nhìn Yến Cẩn lộ ra nụ cười vui vẻ, mới là quan trọng nhất.
Mấy người ngồi ở trên ghế sa lông trò chuyện thẳng đến lúc Cảnh Tâm Nhu ngáp dài, Cảnh Du mới dừng lại. Phong Thiếu Phi nhìn đồng hồ, đã rất khuya, liền đưa mẹ trở lại phòng ngủ.
Cảnh Du đợi cho Cảnh Tâm Nhu sau khi rời khỏi, quay đầu nhìn phía Yến Cẩn, trên mặt lại không có bao nhiêu tươi cười, Cảnh Viêm nhíu mày, còn chưa mở miệng, chợt nghe Cảnh Du hỏi: “Yến Cẩn, người cậu yêu là ai?”
Yến Cẩn trong lòng ‘thịch’ một cái, thản nhiên nói: “Tất nhiên là Thiếu Phi.”
“Nhưng cậu đối với Đàm Tranh quá mức để ý, cậu thật sự phân rõ ràng Đàm Tranh cùng Phong Thiếu Phi là hai người khác biệt chứ?” Cảnh Du sắc bén mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Yến Cẩn, không chút buông tha biểu tình trên mặt cậu.
Trong phòng khách, Cảnh Du ép hỏi Yến Cẩn; trong phòng ngủ, Cảnh Tâm Nhu mặt đầy lo lắng nhìn Phong Thiếu Phi.
Vừa rồi Cảnh Tâm Nhu cũng nhìn ra Yến Cẩn để ý Đàm Tranh, mỗi khi bà nói tới Đàm Tranh, tình ý trong mắt Yến Cẩn liền giấu không nổi, điều này làm cho bà rất lo lắng, Phong Thiếu Phi có phải hay không là thế thân của Đàm Tranh?
Yến Cẩn có phải hay không đã biết Phong Thiếu Phi là anh em sinh đôi của Đàm Tranh cho nên mới chuyển tình cảm sang Phong Thiếu Phi? Bà cũng không quên, trước kia đã từng có báo chỉ ra, Yến Cẩn yêu cố thiên vương Đàm Tranh.
Phong Thiếu Phi nghe xong điều Cảnh Tâm Nhu bận tâm, có chút dở khóc dở cười, lại cũng không thể không thầm than một tiếng, ánh mắt mẹ thật quá lợi hại. Khó trách bà trước đây có thể đoán ra tính hướng của mình, mệt mình còn tự cho là đã che dấu rất tốt nữa chứ.
Phong Thiếu Phi ngồi bên người Cảnh Tâm Nhu, cầm tay bà, đem tình cảm của Yến Cẩn với Đàm Tranh kể lại rõ ràng. Cảnh Tâm Nhu sau khi nghe xong, nhíu nhíu mày, “Nếu nó yêu Đàm Tranh như thế, sao có thể cùng con một chỗ?”
“Bởi vì… con chính là Đàm Tranh…..” Phong Thiếu Phi nhẹ giọng mở miệng, đem hết thảy mọi chuyện trước đó đã từng nói với Cảnh Viêm, lại tinh tế mà kể lại một lần cho Cảnh Tâm Nhu. Hắn nói rất chậm, thực cẩn thận, đem chuyện Đàm Tranh không muốn người biết còn có thân phận chuyển hoán, cùng với vướng bận về mẹ.
Cảnh Tâm Nhu tiếp thu so với Cảnh Viêm còn nhanh hơn, bởi vì trong miệng Phong Thiếu Phi là rất nhiều chuyện riêng tư của Đàm Tranh, là chuyện chỉ có hai mẹ con mới biết đến; bà thật không ngờ, còn có thể gặp lại đứa con cùng bà sống nương tựa nhiều năm qua.
Bà vươn tay vuốt ve khuôn mặt Phong Thiếu Phi, nghẹn ngào nói: “Đàm Tranh, Đàm Tranh của mẹ, mẹ cho rằng sẽ không còn được gặp lại con.”
Đối với Cảnh Tâm Nhu mà nói, tuy rằng Phong Thiếu Phi là em song sinh của Đàm Tranh, bà cũng quan tâm giống như thế, nhưng tóm lại không phải do mình nuôi lớn, so với Đàm Tranh vẫn là thiếu đi một chút thân cận.
Nhưng hôm nay người trước mắt, linh hồn là Đàm Tranh mà chính mình ngậm đắng nuốt cay, từng chút từng chút nuôi lớn sao, sao bà có thể không kích động, sao có thể không rơi lệ?
Phong Thiếu Phi vừa nói ra mình là Đàm Tranh, bà đối với việc Yến Cẩn khác thường liền bình thường trở lại, ngược lại là nồng đậm đau lòng, không nghĩ tới Yến Cẩn là một đứa ngốc, cùng Tâm Ngôn giống nhau, rất ngốc.
Phong Thiếu Phi vẫn luôn do dự, không biết có nên nói cho mẹ chuyện hắn là Đàm tranh hay không, bởi vì hắn cảm giác được, giữa hắn và mẹ, thiếu đi thân mật trước kia, mà thay vào là chút khách khí cùng khoảng cách.
Vừa rồi mẹ hỏi tình cảm Yến Cẩn, hắn nhất thời xúc động, liền thuận thế nói ra sự thật. Quả nhiên, tất cả những xa cách trước đó đều tiêu thất.
Trong phòng ngủ không khí ấm áp cảm động, trong phòng khách lại có chút ngưng trọng, Cảnh Viêm cùng Yến Cẩn không thể đem chuyện Phong Thiếu Phi là Đàm Tranh nói cho Cảnh Du; bởi vậy dẫu cho Yến Cẩn luôn cam đoan, người cậu yêu đúng là Phong Thiếu Phi, Cảnh Du vẫn cứ cau mày.
Yến Cẩn trước bị Tiểu Tề công khai tin thầm yêu Đàm Tranh, là do hắn tới áp chế, lúc ấy hắn không để bụng, cho rằng là có người sau lưng dựng chuyện; chính là hôm nay nhìn thái độ Yến Cẩn khiến hắn không thể không đoán, Yến Cẩn phải chăng thật sự yêu sâu sắc Đàm Tranh?
“Được rồi, tình cảm là chuyện của hai đứa nó, Thiếu Phi biết Yến Cẩn yêu ai là được, chú quấy rầy cái gì.” Cuối cùng vẫn là Cảnh Viêm lên tiếng, mới để cho Cảnh Du buông tha Yến Cẩn.
Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn rời khỏi Cảnh gia trở lại biệt thự, hắn liền nói cho Yến Cẩn việc Cảnh Tâm Nhu đã biết sự thật. Yến Cẩn sau khi nghe xong hít một hơi, đem chuyện Cảnh Du ép hỏi kể lại một lần.
Phong Thiếu Phi thế mới biết, hóa ra không chỉ mẹ nhìn ra tình cảm Yến Cẩn, ngay cả Cảnh Du cũng phát hiện. Hắn ôm cậu vào trong ngực, thấp giọng thủ thỉ: “Dù sao giống như cha nói, anh biết em yêu anh là đủ rồi, đừng để ý tới chú ấy.”
“Về sau có lẽ không chỉ chú trẻ, còn sẽ có những người khác đem chuyện này ra nói…” Phong Thiếu Phi còn chưa dứt lời, Yến Cẩn liền thản nhiên cắt ngang, “Những người khác đâu có liên quan tới em.”
Phong Thiếu Phi dừng một chút, chợt cười ra tiếng, đúng vậy, những người khác liên quan gì đến bọn họ cơ chứ? Hắn sớm nên nghĩ đến, tiểu Cẩn của hắn làm sao có thể để ý ai khác ngoài hắn.
Vào đêm Phong Thiếu Phi cảm xúc kích động, tự nhiên lại là ôm Yến Cẩn ôn tồn một phen.
Từ khi Phong Thiếu Phi đối Cảnh Tâm Nhu thừa thân phận của mình, hắn liền thường xuyên về Cảnh gia làm bạn với Cảnh Tâm Nhu, hai mẹ con mà gặp nhau chung quy là tán gẫu không hết đề tài.
Lão gia tử tuy rằng không hiểu hai người vì sao tình cảm thân thiết như thế, nhưng cũng vui lòng Phong Thiếu Phi thân quen với Cảnh Tâm Nhu. Cảnh Tâm Nhu và Đàm Tranh sống nương tựa lẫn nhau, lão gia tử cũng từ báo cáo điều tra xem qua một lần.
Hiện giờ tuy rằng Đàm Tranh đã qua đời, may mắn còn Phong Thiếu Phi có thể bù lại đau xót trong lòng Cảnh Tâm Nhu.
Cảnh Tâm Nhu cuối cùng dưới khuyên nhủ của Phong Thiếu Phi và Yến Cẩn, rốt cục gật đầu đáp ứng chuyển về Cảnh gia, cao hứng nhất chính là lão gia tử. Bởi vì Cảnh Tâm Nhu về Cảnh gia, bởi vậy Phong Thiếu Phi và Yến Cẩn so trước kia càng thường xuyên trở về, mà ngay cả Cảnh Viêm và Cảnh Du đều cơ hồ mỗi ngày đúng hạn về ăn cơm.
Qua một thời gian, Yến Cẩn tương đối quen thuộc công việc ở Phương thị, Phong Thiếu Phi mới đề xuất với Phương Lỗi muốn mang Yến Cẩn ra nước ngoài kết hôn. Phương Lỗi không nói hai lời, lập tức phê chuẩn cho Yến Cẩn nghỉ.
Yến Cẩn còn không biết tính toán của Phong Thiếu Phi, cho rằng hai người chỉ là ra nước ngoài nghỉ phép, còn luôn miệng nhắc tới công ty. Đợi cho đến Hà Lan, bị Phong Thiếu Phi đưa đến giáo đường, nhìn người thân bạn bè đáng ra phải ở trong nước giờ lại xuất hiện trước mắt, cậu còn có chút ngốc lăng.
Thẳng đến cha sứ bắt đầu thay hai người chứng hôn, nghe Phong Thiếu Phi nói “Yes, I do.”, cậu mới như vừa tỉnh mộng, vừa mừng vừa sợ mà nhìn đối phương, hốc mắt không tự giác phiếm hồng.
Hôn lễ của hai người dưới sự chứng kiến của người thân bạn bè mà hoàn thành mỹ mãn, sau khi Phong Thiếu Phi đem nhẫn đeo vào ngón tay Yến Cẩn rốt cục cảm giác chặt chẽ bắt được đối phương. Hắn nghĩ, Yến Cẩn chính là trân bảo cả đời này của hắn, cũng là hạnh phúc, là niềm vui trọn kiếp này.
Hôn lễ chấm dứt, hai người ở lại Hà Lan hưởng tuần trăng mật, không nghĩ tới Dương Thiệu cùng Tề Trăn cũng lưu lại, Yến Cẩn và Phong Thiếu Phi ngầm hiểu trong lòng nhìn nhau, xem ra Tề Trăn đã thu phục được người.
Quả nhiên không quá vài ngày, Dương Thiệu liền mời hai người tham gia hôn lễ của hắn cùng Tề Trăn, Yến Cẩn với Phong Thiếu Phi nhìn hai người mặc tây trang trắng, trong lòng cao hứng thay bọn họ.
Sau đó Yến Cẩn mới nghe Phong Thiếu Phi nhắc tới, Tề Trăn vì Dương Thiệu đã thoát ly Tề gia. Hiện giờ Tề Trăn không còn là cậu ấm như trước, cũng may hắn vốn có công việc, cho dù rời bỏ gia đình, cũng còn có công tác đạo diễn, tóm lại là sẽ không đói chết.
Hai người bọn họ không ở lại Hà Lan quá lâu, trong tay Dương Thiệu còn có một bộ phim đang quay, bởi vậy hôn lễ vừa chấm dứt, hai người liền vội vàng về nước, còn lại Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn tiếp tục hưởng tuần trăng mật ngọt ngào của mình.
Có điều Phong Thiếu Phi và Yến Cẩn không nghĩ tới, thời điểm họ vừa về nước lại có rất nhiều phóng viên canh giữ ở sân bay. Thì ra là có phóng viên trong lúc vô tình tra được chuyến bay của Dương Thiệu là tới Hà Lan.
Phóng viên kia nghi ngờ liền tiếp tục tra lữ khách cùng chuyến bay, phát hiện Tề Trăn cũng có mặt, cái này thật sự có chút mập mờ. Vì vậy phóng viên dùng chút quan hệ, tra các chuyến bay trước và sau đó vài ngày, phát hiện hành tung Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn.
Tin tức này lập tức làm ánh mắt vị phóng viên kia lóe sáng, Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn đã đính hôn, hai người vùng bay đi Hà Lan trừ bỏ kết hôn còn có thể có chuyện gì? Bởi vậy nhanh chóng đem tin tức này truyền về công ty.
Vốn là muốn làm thành tin tức độc nhất vô nhị, không ngờ không cẩn thận để lộ tin tức, thế rồi một truyền mười mười truyền trăm, giới giải trí cùng thương nghiệp đều chấn động, không nghĩ tới Cảnh gia còn thật cho phép Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn kết hôn.
Lúc trước tiệc đính hôn trong mắt rất nhiều người, kỳ thật không đáng kể chút nào. Dù sao chỉ là đính hôn, buổi lễ hôm đó nói trắng ra chỉ như là tiệc xã giao mà thôi. Nhưng hôm nay Phong Thiếu Phi thân là Cảnh gia đại thiếu gia, là con trai độc nhất lại bay đi Hà Lan cử hành hôn lễ, cái này thì hoàn toàn khác biệt.
Tuy trong nước không thừa nhận hôn nhân đồng tính, nhưng chỉ bằng Cảnh gia đồng ý thì đó chính là tiếp nhận quan hệ giữa hắn và Yến Cẩn, chuyện này khiến cho rất nhiều người hoàn toàn choáng váng.
Cũng bởi vậy mới có thể hấp dẫn rất nhiều phóng viên chờ hai người về nước, mong trực tiếp bắt được tin tức sốt dẻo.
Cũng may Cảnh gia sớm có chuẩn bị, khi phát hiện sân bay có phóng viên, lập tức liền điều đến đây rất nhiều vệ sĩ, đợi cho Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn qua cổng, lập tức che chở bọn họ rời khỏi sân bay, đám phóng viên không thể tới gần miễn nói đến phỏng vấn gì đó.
Cùng ngày trên các mặt báo đều là tin Cảnh gia thiếu gia cùng ảnh đế kết hôn, trên inte et càng lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Không bao lâu weibo Dương Thiệu cùng Tề Trăn phát ra lời chúc mừng đầu tiên, sau đó Chân Khả Khả cùng Phượng Tiểu Hiểu cũng phát ra lời chúc phúc, còn nói giỡn oán giận không được mời tới hôn lễ của hai người.
Sau cùng các diễn viên Yến Cẩn từng hợp tác cũng lục tục nói vài lời chúc phúc, ngay tại lúc mọi người cho rằng Yến Cẩn hoặc Phong Thiếu Phi sẽ không đáp thì cả hai cùng post một bài trên weibo bày tỏ cám ơn tới mọi người.
Trên weibo chỉ có một câu cùng một tấm ảnh chụp, trong ảnh là hai bàn tay nắm lấy nhau, hai tay ngón áp út đều đeo một chiếc nhẫn nam đơn giản; câu nói kia rất ngắn, lại làm cho người ta cảm thấy trịnh trọng cùng nghiêm túc, “Từ nay về sau, chính là cuộc sống của hai người.”
Bài đăng này được điên cuồng chia sẻ, bình luận cũng cấp tốc bay lên, fan chú ý hai người cũng không ngừng gia tăng. Bất quá sau weibo này, hai người cũng không hề quan tâm đến tin tức trên mạng nữa, tự nhiên không biết được danh tiếng của bọn họ lan truyền rộng rãi tới mức nào.
Thời gian sau đó rất đơn giản, Phong Thiếu Phi bán đi biệt thự của mình, dọn đến biệt thự của Yến Cẩn. Hai người mỗi tháng sẽ dành thời gian về Cảnh gia mấy lần về bầu bạn với Cảnh Viêm cùng Cảnh Tâm Nhu.
Lão gia tử từ khi em trai chết tinh thần liền không tốt lắm, tình huống thân thể cũng ngày càng sa sút, sau khi Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn bay đến Hà Lan kết hôn không bao lâu, liền vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Lão gia tử qua đời, Cảnh gia hoàn toàn do Cảnh Viêm định đoạt. Từ lúc thanh trừ thế lực của tiểu thúc, Phong Thiếu Phi cùng Cảnh Viêm liền dứt khoát chỉnh đốn Cảnh gia một phen, cho nên cho dù lão gia tử mất rồi những người khác cũng không dám đến làm loạn.
Xử lý xong tang sự của lão gia tử, Cảnh gia xem như chính thức do Cảnh Viêm tiếp nhận, bất quá Cảnh Viêm tiếp nhận hai năm lại tuyên bố lui về nghỉ hưu, đem Cảnh gia lại giao cho Phong Thiếu Phi.
Phong Thiếu Phi tiếp nhận Cảnh gia, bận đến sứt đầu mẻ trán, dù sao trước còn có Cảnh Viêm dẫn dắt hắn, hiện tại Cảnh Viêm buông tay để hắn một mình lo liệu, khó tránh khỏi có chút lực bất tòng tâm. Cũng may còn có Cảnh Du và Ngụy Hoa hỗ trợ, cho nên hắn không đến mức quá bối rối.
Yến Cẩn nhìn Phong Thiếu Phi bận rộn như vậy, tự nhiên là đau lòng vô cùng, hơn nữa thời gian cậu ở xí nghiệp Phương thị thực tập cũng không ngắn, bởi vậy liền tiến vào Cảnh thị, hy vọng có thể giúp đỡ đối phương.
Qua một thời gian ngắn, Phong Thiếu Phi dần dần bắt đầu nắm giữ vững chắc mọi chuyện, Yến Cẩn mới phát hiện đã tới thời điểm cậu đáp ứng Dương Thiệu đóng phim. Tuy rằng lúc trước đáp ứng Dương Thiệu hàng năm ít nhất đóng một bộ phim cho hắn, chính là trước đó bởi vì xí nghiệp Phương thị đang mở rộng thị trường mới, cho nên cậu đành khước từ kịch bản của Dương Thiệu.
Năm trước lại bởi vì Phong Thiếu Phi mới vừa tiếp nhận Cảnh gia, cậu cũng theo hắn bận rộn không thôi, tự nhiên lại từ chối một lần nữa. Năm nay nói cái gì cũng không thể tiếp tục chối từ được nữa.
Cho nên khi Dương Thiệu tìm tới cậu, cậu lập tức đáp ứng, sau khi xem qua kịch bản, cậu phát hiện trong đó có một nhân vật rất thích hợp với Phong Thiếu Phi. Phần diễn không nhiều lắm nhưng cũng là nhân vật quan trọng hàng đầu của bộ phim.
Hồi tưởng lại mấy năm trước hai người có một lần hợp tác, trong lòng Yến Cẩn khẽ động, cái lần hai người cùng diễn chung năm ấy thật sự khiến cậu khó có thể lãng quên.
Đóng phim là đam mê của cậu, có thể đóng phim đến vui sướng lâm li càng là điều cậu hướng tới, bởi vậy cậu có chút do dự, không biết liệu có nên đề cập với Phong Thiếu Phi hay không.
Cậu biết, chỉ cần cậu mở miệng, mặc kệ có bận có mệt đến đâu, Phong Thiếu Phi đều sẽ đáp ứng; chính là cậu không nghĩ bởi vì mình mà làm tăng gánh nặng cho đối phương. Bởi vậy cậu tạm thời đè nén, muốn xem thử Dương Thiệu tìm ai tới diễn nhân vật này.
Cậu rất ít quan tâm danh sách diễn viên của Dương Thiệu, lúc này đây lại không ngừng nói bóng nói gió, khiến cho Dương Thiệu có chút nghi hoặc, ngược lại Tề Trăn nhìn thấu chút manh mối, tròng mắt đảo đảo, trong lòng liền có chủ ý.
Kết quả thẳng đến một ngày trước khi bấm máy, Yến Cẩn đều không mở miệng; càng làm cho cậu buồn bực chính là, Dương Thiệu đối với diễn viên đóng nhân vật kia giữ bí mật đến phút cuối, chỉ nói sẽ không để cho cậu thất vọng.
Yến Cẩn hết cách, chỉ đành bất đắc dĩ đi tới phim trường trước. Đến cuối cùng cậu vẫn không mở miệng nói với Phong Thiếu Phi, bởi vì thời gian gần đây hắn so với trước càng bận rộn hơn, thường thường đêm hôm khuya khoắt mới trở về, hôm sau lại rời đi rất sớm.
Dưới tình hình như thế, Yến Cẩn căn bản không thể nói với hắn, thấy hắn vẻ mặt mệt mỏi tiều tụy khiến cậu đau lòng không thôi, làm sao còn có thể đưa ra yêu cầu.
Cho nên cậu nói với Phong Thiếu Phi một tiếng, liền mang theo hành lý rời khỏi biệt thự của hai người. Cậu vừa tới nơi quay phim, Hứa Yến đã chờ ở nơi đó, cô tiếp nhận hành lý của Yến Cẩn, dẫn cậu đến khu nhà dành cho diễn viên.
Vài năm nay, Hứa Yến đã có thể một mình đảm đương mọi công việc, trở thành người đại diện tiếng tăm không nhỏ trong Thiểm Diệu Quốc Tế, ẩn ẩn có phong thái cùng quyết đoán của Phong Thiếu Phi trước đây.
“Yến tử, đã lâu không gặp.” Yến Cẩn cười chào hỏi, Hứa Yến cũng cười nói: “Đã lâu không gặp, anh cùng Phong ca vẫn khỏe chứ?”
“Như cũ, công ty Thiếu Phi rất bận.” Yến Cẩn giọng điệu có chút than thở, Hứa Yến cười an ủi vài câu, sau đó Dương Thiệu phái người đến báo cho Yến Cẩn, gọi cậu tới phòng nghỉ đạo diễn một chuyến.
Yến Cẩn đi vào phòng nghỉ, Dương Thiệu lại không ở nơi này, chỉ có Tề Trăn cười hì hì nhìn cậu, cậu hoài nghi đi vào, còn chưa kịp mở miệng, lại bị một đôi tay ôm lấy.
Chớp mắt cậu thực kinh ngạc, đang muốn giãy dụa lại nghe thấy thanh âm quen thuộc, “Tiểu Cẩn.” Cậu dừng lại động tác, xoay người sang nhìn, phát hiện hóa ra là Phong Thiếu Phi.
“Ầy, tôi đã nói cậu sẽ không thất vọng mà.” Dương Thiệu lúc này từ ngoài cửa đi vào, nháy mắt với Yến Cẩn.
Yến Cẩn thế mới biết, Tề Trăn âm thầm tìm tới Phong Thiếu Phi, cho hắn xem qua kịch bản, cũng ám chỉ với hắn rằng Yến Cẩn hy vọng hắn tiếp nhận nhân vật kia, hy vọng hắn có thể suy xét một chút.
Tề Trăn miệng thì bảo Phong Thiếu Phi suy xét, trong lòng lại chắc chắn hắn đã xuất ra chiêu bài Yến Cẩn, đối phương khẳng định sẽ đáp ứng. Quả nhiên vài ngày sau, Phong Thiếu Phi liền trả lời, đáp ứng nhận vai diễn.
Kỳ thật không chỉ Yến Cẩn hy vọng cùng Phong Thiếu Phi lần thứ hai hợp tác, mà ngay cả Tề Trăn cùng Dương Thiệu cũng thực hy vọng lần thứ hai có thể nhìn thấy hai người trên cùng một bộ phim, lần trước hai người hợp tác tạo thành kí ức khắc sâu, thật sự làm cho người ta rung động khó quên.
Yến Cẩn không nghĩ tới, Phong Thiếu Phi sẽ cho cậu sự kinh ngạc như vậy, liên tưởng tới thời gian trước hắn dị thường bận rộn, trong lòng vừa chua xót lại ngọt ngào, vừa đau lòng hắn lại không khỏi cảm thấy ấm áp.
Có một người có thể đem chính mình nâng niu trong tay, đem mình đặt ở vị trí quan trọng nhất, sao có thể không khiến mình cảm động cơ chứ?
Tin tức Yến Cẩn cùng Phong Thiếu Phi lần thứ hai hợp tác trong một dự án phim mới, lập tức lại dấy lên trở thành chủ đề nóng. Đương nhiên vẫn có người sẽ nhắc tới Yến Cẩn đã họp báo tuyên bố lui khỏi giới, ngầm ám chỉ cậu lật lọng.
Bất quá đa số mọi người đều thực xem trọng việc hai người cùng đóng chung, dù sao bộ phim lần trước, chính là gây ấn tượng trong lòng công chúng rất lâu. Huống hồ lúc trước khi Yến Cẩn tuyên bố rời khỏi giới giải trí, rất nhiều người đều than đáng tiếc, hiện giờ còn có thể thấy cậu trên màn hình, khiến cho những fan ủng hộ cậu vui sướng không thôi.
Mặc kệ thế nào, dự án phim mới này của Dương Thiệu ngay khi có tên Yến Cẩn cùng Phong Thiếu Phi trong danh sách dĩ nhiên lại thu được thành công vang dội, tỉ lệ xem vô cùng cao, dẫn tới giải trí Tinh Hải cùng STARS đỏ mắt không thôi.
Chấm dứt thời gian quay phim ngắn ngủi, Yến Cẩn cùng Phong Thiếu Phi lại quay về thương trường, tiếp tục phấn đấu vì Cảnh gia cùng Phương gia. Đối với hai người mà nói, chỉ cần có thể dắt tay sóng vai, bất luận là ở nơi nào, bọn họ đều có đầy đủ dũng khí cùng động lực, tiếp tục cất bước.
── Toàn văn hoàn ──
Sean: chân thành cảm ơn mọi người đã chịu đựng sự lề mề của bọn ta. Bọn ta xin hứa sẽ ngày càng tìm thêm nhiều bộ truyện hay và ý nghĩa hơn nữa cho mọi người đọc, dĩ nhiêu là vẫn duy trì sự lề mề và lười biến thành thói thời gian qua. Mong được mọi người yêu thương và chiếu cố!
Phily: Cảm ơn các bạn đã theo dõi Mạc hậu trong thời gian qua, hy vọng mọi người có thể mãi ủng hộ nhà mình để có thể nhìn thấy nhiều chữ « hoàn » hơn nữa.
Cảm ơn Như Nguyệt và Sean đã đồng hành cùng ss hoàn thành bộ truyện khá dài hơi này, yêu 2 em =3=
Lời cảm ơn cuối cùng muốn nhắn nhủ nhất là dành cho Runa – người đã edit 39 chương đầu của truyện và đã cho phép mình có thể tiếp tục hoàn thành nó.
Thêm một truyện hoàn nữa, vẫn là câu nói cũ, bản edit còn nhiều thiếu sót mong các bạn góp ý và bỏ quá cho ^^. À, còn 1 PN của anh Phương Lỗi nữa nha!!
Danh sách chương