Edit: Yến Phi Ly
Beta: Sean
Sau khi ông chú bị đưa vào trại an dưỡng, Phong Thiếu Phi cùng Cảnh Viêm không còn lo âu về sau, có thể buông tay đối phó những người khác, rất nhiều người bên nhánh phụ cùng gã lui tới, đều bị Cảnh Viêm chèn ép đến đáy vực.
Nhà chính Cảnh gia mỗi ngày đều có người tìm tới cửa, đòi gặp lão gia tử, chính là Cảnh lão gia tử bởi vì chuyện của em trai mà chịu đả kích, đã muốn nằm liệt giường.
Người bên nhánh phụ không còn cách nào, chỉ đành mất mặt tìm tới Cảnh Viêm, hy vọng hai cha con Cảnh Viêm có thể giơ cao đánh khẽ, thả bọn họ một con đường sống. Bất quá Cảnh Viêm tự nhiên cũng cự tuyệt không tiếp khách, mà Phong Thiếu Phi ở Thiểm Diệu Quốc Tế, bọn họ ngay cả cổng cũng không thể nào vào được.
Cảnh Du đã sớm phân phó bảo vệ ở cổng cùng sảnh chính, phàm là người tìm đến Phong Thiếu Phi nếu không có hẹn trước thì không cần khách khí, trực tiếp đem người đuổi ra bên ngoài là xong.
Những người đó đến mấy lần, cũng không nguyện ý lại đến để bị khinh bỉ, chỉ là bọn họ khư khư ôm tự tôn cùng thể diện, hậu quả là đánh mất công ty cùng tâm huyết gây dựng bao lâu.
Phong Thiếu Phi và Cảnh Viêm không chút khách khí, lập tức thu hồi rất nhiều công ty, thế lực Cảnh gia bên nhánh phụ, bị hai cha con bọn họ đả kích tan tác, chỉ còn lại một ít vẫn duy trì chút hơi tàn.
Giải quyết xong chuyện Cảnh gia, Phong Thiếu Phi cùng Cảnh Viêm thương lượng với nhau tung ra tin tức, Cảnh gia đại thiếu gia muốn đính hôn. Tin tức này vừa ra, lập tức rung động giới thương nghiệp cùng giới giải trí.
Cảnh gia đại thiếu gia không phải chính là Phong Thiếu Phi sao? Phong Thiếu Phi thế nhưng muốn đính hôn, cô dâu là ai? Hắn trước không là còn cùng Yến Cẩn truyền ra scandal sao, rồi lại công khai giới tính trên truyền thông, vậy mà hiện giờ thế nhưng muốn đính hôn.
Tất cả mọi người bị tin tức này làm đến mơ mơ hồ hồ, bất quá cũng có không ít kẻ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, nói cái gì mà đã sớm biết Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn sẽ không lâu bền linh tinh.
Càng có rất nhiều người tự nhận là biết rõ sự tình nhảy ra, sinh động như thật tỏ vẻ tình cảm hai người gần đây tựa hồ xảy ra vấn đề vân vân, có điều mọi người lan truyền tin tức sôi nổi ào ạt, hai đương sự ngược lại đều không có bất kì ý kiến gì.
Mà ngay cả Phong Thiếu Phi ngay từ đầu thả ra tin tức đính hôn, cũng không có động tác tiếp sau.
Yến Cẩn tuy rằng khôi phục công tác, bên người lại theo rất nhiều vệ sĩ, phóng viên truyền thông căn bản không thể tới gần, còn nữa cậu bình thường đều rất lạnh lùng, đối với những câu hỏi của truyền thông, tự nhiên cũng sẽ không đáp lại.
Khi phỏng vấn về vấn đề cá nhân, cũng bị người đại diện chặn lại, bởi vậy Yến Cẩn tuy rằng thường xuyên lộ diện, các phóng viên lại thủy chung không cách nào moi được cậu đối với việc Phong Thiếu Phi sắp đính hôn thấy thế nào.
Chính là Yến Cẩn không đáp lại, người đại diện lại lén lút lộ ra một ít tin tức, tuy rằng người đại diện không nói rõ, trong lời nói lại ám chỉ, sau này Yến Cẩn trọng tâm đặt tại sự nghiệp.
Ám chỉ như vậy đối với các phóng viên mà nói đã là đủ rồi, không bao lâu rất nhiều báo chí tạp chí đều dùng đầu đề báo Yến Cẩn cùng Phong Thiếu Phi sắp chia tay.
Yến Cẩn khi thấy tin trên báo thì phát hỏa, sau đó kiên trì muốn đổi người đại diện, người đại diện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Đó là một cơ hội tốt, cậu chỉ cần thoát khỏi một đoạn tình ảm này, hình tượng liền có thể khôi phục không ít, đối với sự nghiệp của cậu chỉ có lợi mà không có hại.”
“Anh đây là lừa gạt, tôi cùng Thiếu Phi căn bản không chia tay.” Yến Cẩn lạnh lùng nói.
“Hắn sắp phải đính hôn, chẳng lẽ còn sẽ tiếp tục một chỗ với cậu? Cậu thừa dịp này vứt bỏ hắn, còn có thể sắm vai người bị hại sau đó chuyên tâm đóng phim, tôi có thể bảo đảm không quá ba năm, cậu có thể hơn cả Đàm Tranh.” Người đại diện thề son thề sắt nói.
“Đáng tiếc, tôi cho tới bây giờ chưa từng có mục tiêu vượt qua Đàm Tranh.” Yến Cẩn liếc người đại diện một cái, tiếp tục nói rằn: “Vượt qua Đàm Tranh là mục tiêu của anh, mãi không phải là tôi.”
Lần trước Phương Lỗi điều tra thân thế của người đại diện, phát hiện đối phương chẳng qua là tâm hiếu thắng quá mạnh mẽ, trừ bỏ đem Phong Thiếu Phi cho thành đối thủ cạnh tranh, muốn biến thành người đại diện lợi hại hơn hắn, cũng vẫn luôn hy vọng tạo ra nghệ sĩ vượt qua cả Đàm Tranh.
Thật vất vả hắn mới gặp được Yến Cẩn, nhìn thấy hy vọng có thể đưa cậu vượt qua Đàm Tranh, cho nên hắn mới có thể muốn phá hư tình cảm Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn, làm cho Yến Cẩn có thể chuyên tâm vào sự nghiệp, không cần bởi vì chuyện khác hoặc người khác mà phân tâm.
Người đại diện bị Yến Cẩn nói một câu mà nghẹn lời, sắc mặt khó coi trừng Yến Cẩn, Yến Cẩn không để ý tới hắn, mở miệng hạ lệnh đuổi khách, “Nghe hiểu rồi chứ, cho nên mời anh hiện tại đi cho, tôi không cần người đại diện như vậy.”
Hắn không dự đoán được Yến Cẩn sẽ trực tiếp lật mặt, hắn tức giận, mất bình tĩnh mà quát lớn, “Yến Cẩn! Tôi biết cậu có dã tâm, chẳng lẽ cậu thật sự cam nguyện cứ như vậy?!”
“Cứ như vậy lại có cái gì không tốt?” Yến Cẩn nhíu nhíu mày, lạnh lùng hỏi lại.
“Có cái gì tốt?! Cậu mất đi bao nhiêu cơ hội cùng kịch bản?! Phong Thiếu Phi hắn biết không? Hắn có hỏi qua một tiếng sao? Hắn công khai xong lượng công tác của cậu chợt giảm, hắn có chú ý tới sao?” Người đại diện hỏi một tràng.
“Thay tôi sắp xếp công tác không phải là anh sao?” Yến Cẩn chậm rì rì đáp lại người đại diện, ánh mắt của cậu lóe ra trào phúng, khiến hắn cảm thấy ý tưởng của chính mình tựa hồ đã bị đối phương nhìn thấu.
“Thân hắn là tổng giám đốc Thiểm Diệu Quốc Tế chẳng lẽ không biết được tình trạng của cậu?” Người đại diện ổn định lại giọng nói, cố trấn định lại tận hết sức lực tiếp tục bôi đen Phong Thiếu Phi.
Bất quá không đợi Yến Cẩn mở miệng, một tiếng nói khác liền cường thế tiến vào, “Anh thân là người đại diện của em ấy, cố ý đóng băng hoạt động của em ấy lại là có ý gì?” Người đại diện nháy mắt ngây ngẩn cả người, hắn nhận ra giọng nói này.
Lúc này Yến Cẩn cùng người đại diện đang ở trong phòng hội nghị của công ty, chủ nhân giọng nói đi đến bên cạnh Yến Cẩn, xoay người khẽ hôn lên má cậu một cái.
Người đại diện xanh mặt, nhìn người tới. Người tới đúng là Phong Thiếu Phi bọn họ mới vừa rồi còn đề cập, hắn thật không ngờ đối phương sẽ đột nhiên xuất hiện, dù sao bọn họ đang ở phòng họp cách xa văn phòng tổng giám đốc mười mấy tầng.
“Tuy rằng chuyện của tôi rất nhiều, nhưng anh thật sự cho là tôi không biết được tình trạng của tiểu Cẩn?” Phong Thiếu Phi ngồi xuống bên người Yến Cẩn ung dung mở miệng hỏi.
Người đại diện nhíu nhíu mày, trầm mặc không nói. Phong Thiếu Phi cũng không thèm để ý hắn, tiếp tục nói: “Lượng công việc của tiểu Cẩn giảm bớt, trừ bỏ tôi bày mưu đặt kế còn lại đều là bị anh ngăn cản.”
Yến Cẩn nhíu mày, không nghĩ tới sẽ từ trong miệng Phong Thiếu Phi nghe thấy chuyện như vậy, Phong Thiếu Phi quay đầu cười với Yến Cẩn, rồi mới quay lại nhìn chằm chằm người đại diện.
“Anh…. anh không nên nói lung tung, tôi nâng đỡ Yến Cẩn cũng không kịp, vì cái gì muốn hại cậu ta chứ?!” Người đại diện đỏ mặt tía tai rống to.
“Bởi vì em ấy không nghe lời, anh cho em ấy một chút giáo huấn.” Phong Thiếu Phi thản nhiên nói, thủ pháp như vậy, trước kia Phong Thiếu Phi cũng từng dùng qua rồi, cả những người đại diện bên giải trí Tinh Hải cũng từng dùng qua.
Lại nói hắn trong cái giới này nhiều năm như vậy, có cái gì mà chưa thấy qua, Yến Cẩn là bởi vì trước kia Phong Thiếu Phi thay cậu trải đường, còn có Phương Lỗi ở sau hộ tống, cho nên mới không bị người đại diện chỉnh bao giờ.
Đàm Tranh khi mới xuất đạo, nếu sau lưng không có ông chú, cũng khó tránh khỏi bị người đại diện bắt chẹt. Cái giới này chính là hiện thực cùng tàn khốc như vậy, có thực lực cùng thiên phú thì sao chứ, không có vận may hoặc chỗ dựa vững chắc, thành công liền vĩnh viễn không phải là ta.
Trước đó hắn cùng Yến Cẩn công khai, công việc của Yến Cẩn tạm dừng một đoạn thời gian, một lần nữa sau khi trở lại làm việc, hắn hữu ý vô ý ngăn cản chút công tác, chỉ để Yến Cẩn chuyên tâm đóng phim hoặc quay quảng cáo.
Phàm là tiết mục hoặc talk show có thể đề cập đến vấn đề riêng, hắn hoàn toàn khước từ, chỉ có vài tin được tạp chí phỏng vấn mới nhận. Bất quá không lâu sau, hắn liền phát hiện lượng công việc của Yến Cẩn ít hơn rất nhiều so với mong muốn.
Hắn lập tức biết là người đại diện Yến Cẩn đang giở trò quỷ, dù sao Hứa Yến không có khả năng từ chối công tác; hắn vì để người đại diện cùng Hứa Yến làm việc thuận tiện mà đặc biệt không nhúng tay vào công tác của Yến Cẩn, ngược lại để cho người đại diện có được cơ hội làm bậy.
Trước đó một thời gian hắn bận rộn đối phó ông chú cùng người bên nhánh phụ, có chút không quan tâm được tới Yến Cẩn, may mắn Phương Lỗi điều tra chi tiết đối phương, nếu không hắn trở về đầu tiên chắc chắn sẽ tiễn người đại diện này đi ngay lập tức.
Người đại diện nhìn Phong Thiếu Phi khí định thần nhàn, trong ***g ngực bốc lên một cỗ không cam, trước kia khi cùng là người đại diện, Phong Thiếu Phi đã nổi bật hơn hắn rõ ràng; hiện tại đối phương nhảy vọt thành lãnh đạo trực tiếp của hắn, càng khiến máu ghen tị của hắn lên tới đỉnh điểm.
Cũng bởi vì là như vậy, hắn mới có thể bức thiết muốn tạo ra siêu sao vượt qua cả Đàm Tranh, chứng minh năng lực của hắn không thua kém gì Phong Thiếu Phi cả. Chỉ tiếc, Yến Cẩn chính là Yến Cẩn, mục tiêu cậu gia nhập giới giải trí, cho tới bây giờ cũng không phải là đánh bại Đàm Tranh.
“Đây là phí nghỉ việc cùng tiền phạt hợp đồng, còn có tiền lương tháng này của anh.” Phong Thiếu Phi đem một cái phong bì bỏ trên bàn, người đại diện sửng sốt, chợt nghe Phong Thiếu Phi tiếp tục nói: “Bắt đầu từ ngày mai anh không cần đến đây nữa.”
Người đại diện hít một hơi, cuối cùng khó nhọc mà cầm lên phong thư trên bàn, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng họp. Yến Cẩn lúc này mới mở miệng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Sự tình xử lý ổn thỏa cả rồi.” Phong Thiếu Phi cười nói, Yến Cẩn nghe vậy yên lòng, Phong Thiếu Phi nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má cậu, mở miệng nói: “Hôm nay buổi tối anh đặt chỗ ở nhà hàng, cùng ăn cơm nha?”
“Ừm.” Yến Cẩn thản nhiên đáp, hai má cọ cọ vào tay Phong Thiếu Phi. Nhận thấy được động tác Yến Cẩn, nụ cười trên mặt Phong Thiếu Phi càng sâu hơn.
Buổi tối, Yến Cẩn ngồi ở ghế phó lái, cũng không hề hỏi Phong Thiếu Phi là có mục đích gì, cậu hoàn toàn tin tưởng đối phương. Phong Thiếu Phi cầm lái, chở Yến Cẩn chạy về hướng khu giải trí ở ngoại ô thành phố.
Đi vào khu giải trí, Phong Thiếu Phi đưa Yến Cẩn lên tới nhà hàng năm tầng, lúc này nhà hàng không có một bóng người, hiển nhiên đã được Phong Thiếu Phi bao trọn, Yến Cẩn một bên kinh ngạc tác phẩm Phong Thiếu Phi tạo ra, một bên đi vào.
“Hôm nay là ngày gì sao?” Không thể không trách Yến Cẩn hoài nghi, Phong Thiếu Phi hành động như vậy, giống như là muốn chúc mừng cái gì đó vậy.
“Không phải là ngày gì cả, chẳng qua anh lâu rồi không cùng em ăn thật ngon một bữa, cho nên không muốn bị người khác quấy rầy thôi” Phong Thiếu Phi mang theo Yến Cẩn đi đến bên cửa sổ, tại một vị trí có tầm nhìn đẹp ngồi xuống.
Bọn họ đến đây, phục vụ liền bắt đầu mang thức ăn lên, xem ra Phong Thiếu Phi ngay cả cơm đều đặt hết rồi, nhìn một bàn tinh xảo đều là món mình thích, trong lòng Yến Cẩn xẹt qua một tia ấm áp.
Không khí bữa ăn thực ấm áp, Phong Thiếu Phi kể cho Yến Cẩn quá trình bắt ông chú, còn có việc xử lý Cảnh gia bên kia như thế nào. Giống như Yến Cẩn trước đó nói qua với Tiểu Tề, cậu đầu tiên là Phương gia Nhị thiếu gia, tiếp theo mới là Yến Cẩn trong giới giải trí. Phong Thiếu Phi dạy cậu một số chuyện này, dĩ nhiên cũng là vì tốt cho cậu, Phương gia hiện tại chỉ còn lại Phương Lỗi, Yến Cẩn dẫu có thế nào đi chăng nữa cũng còn có thân phận Phương nhị thiếu gia, Phương gia không chỉ là trách nhiệm của Phương Lỗi, mà cũng là trách nhiệm của Yến Cẩn.
Yến Cẩn thế mới biết, Phong Thiếu Phi vì sao phải giảm bớt lượng công việc của cậu, trong lòng cậu không oán, cũng không giận dỗi. Đóng phim là hứng thú của cậu, chính là Phương gia lại là trách nhiệm của cậu, trách nhiệm cùng hứng thú đặt lên bàn cân, bên nào nặng bên nào nhẹ, Yến Cẩn vẫn phân biệt rõ ràng.
Cho dù Phương Lỗi không mở miệng, Yến Cẩn cũng có thể từ trong miệng Phong Thiếu Phi biết được một mình Phương Lỗi phấn đấu thực vất vả; cha Phương tuy rằng lưu lại không ít người, nhưng trong tay Phương Lỗi có thể phát huy bao nhiêu cũng là cần Phương Lỗi cố gắng.
Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn thương lượng, muốn cùng nhau chia sẻ công việc với Phương Lỗi, Phong Thiếu Phi trải qua huấn luyện của Cảnh Du cùng Cảnh Viêm, tuy rằng vẫn là có chút chưa lão luyện nhưng thay Phương Lỗi chia sẻ công tác cũng không thành vấn đề.
Yến Cẩn nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Có anh giúp đỡ anh hai, em cũng có thể an tâm một ít, có điều…..” Cậu dừng một chút, có chút chần chờ: “Thân phận của anh……”
Phong Thiếu Phi cười cười, bật ngón tay một cái, đèn trong nhà ăn đột nhiên tối sầm xuống, ngay khi Yến Cẩn có chút không biết làm sao, mặt đất chung quanh chỗ ngồi đột nhiên dấy lên một vòng nến.
Ngọn nến xếp thành hình trái tim, cậu và Phong Thiếu Phi liền ngồi chính giữa vòng nến, cậu lăng lăng nhìn bốn phía ánh nến lay động, gương mặt Phong Thiếu Phi trước mắt cũng có vẻ giống như trong giấc mộng xa xôi.
Phong Thiếu Phi cười khẽ ra tiếng, đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Yến Cẩn, ngay khi Yến Cẩn còn chưa kịp phản ứng hắn liền quỳ xuống. Yến Cẩn bị hắn làm cho phát hoản, tiếp đó thì thấy trên tay hắn cầm một cái hộp nhung nhỏ.
Yến Cẩn trong lòng đột nhiên nhảy dựng, có chút không dám tin, còn kèm theo kinh hỉ, thấy cái hộp nhỏ kia sao còn không hiểu Phong Thiếu Phi là đang có ý gì chứ.
Quả nhiên, chợt nghe thấy thanh âm dịu dàng của Phong Thiếu Phi, trầm thấp vang lên, “Yến Cẩn, em có nguyện ý cùng anh kết hôn không?” Vừa nói, vừa mở ra hộp nhung trong tay, bên trong đúng là một cái nhẫn nam.
Nhẫn thiết kế trang nhã thanh lịch, Yến Cẩn vừa thấy liền thực thích, cậu vươn tay, hai mắt nhìn thẳng Phong Thiếu Phi đầy thâm tình, cố nén kích động đáp: “Em đồng ý.”
Phong Thiếu Phi lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp, nắm lấy tay Yến Cẩn, đem nhẫn đeo vào ngón tay cậu. Đồng thời, ngọn đèn trong nhà hàng vụt sáng, sau đó là tiếng đàn du dương.
Hóa ra Phong Thiếu Phi còn mời dàn nhạc loại nhỏ, trong tiếng nhạc đệm người phục vụ đốt pháo, có người vỗ tay chúc mừng Phong Thiếu Phi cầu hôn thành công.
Phong Thiếu Phi cao hứng ôm lấy Yến Cẩn, tại chỗ xoay vài vòng, cười cảm tạ mọi người phối hợp. Yến Cẩn đỏ mặt, chôn mặt trong ngực của hắn, cảm thấy hạnh phúc cách mình sao lại gần đến vậy.
Tiếp đó người phục vụ lại đẩy đến một cái bánh kem nhỏ, bánh kem cũng là hình trái tim, mặt trên là một câu Phong Thiếu Phi nhắn nhủ tới Yến Cẩn, rất đơn giản cũng thực trực tiếp: Anh mãi yêu em.
Khóe mắt Yến Cẩn ngập nước, nắm tay Phong Thiếu Phi chủ động dâng lên một nụ hôn, buổi tối hôm nay hết thảy thật đẹp khiến cậu phảng phất cứ ngỡ mình đang trong mộng.
Trước đó khi tin tức Phong Thiếu Phi đính hôn truyền ra, cậu bề ngoài dù bất động thanh sắc, kỳ thật trong lòng khó tránh khỏi có chút thấp thỏm bất an, dù sao, cậu cũng chỉ là một người đàn ông.
Cậu không cách nào thay Phong Thiếu Phi sinh con dưỡng cái, không thể nào cho Phong Thiếu Phi một gia đình đầy đủ, tuy rằng trong lòng cậu tin tưởng Phong Thiếu Phi, chính là có đôi khi hiện thực sẽ không như những gì ta muốn.
Thẳng đến buổi tối hôm nay, Phong Thiếu Phi đem nhẫn đeo vào tay cậu, cậu mới chính thức an tâm. Phong Thiếu Phi đã sớm phát hiện lo âu của Yến Cẩn cho nên mới có màn cầu hôn đáng nhớ thế này.
Hắn muốn cho người yêu của mình được an tâm, cũng muốn cho người yêu của mình một lời hứa hẹn. Hắn là Cảnh gia đại thiếu gia, nếu ngay cả người yêu của mình cũng không thể bảo vệ được, như vậy không phải thân phận cùng danh hiệu này là vô nghĩa sao? Nói trắng ra, lúc trước hắn đáp ứng cùng Cảnh Viêm về Cảnh gia, một phần nguyên nhân rất lớn là vì Yến Cẩn. Hiện giờ chướng ngại đều đã được dọn sạch, hắn cùng Yến Cẩn cuối cùng có thể không còn lo lắng mà ở cạnh bên nhau.
Hai người ăn xong bữa tối cùng nhau trở về Phương gia, Phương Lỗi thực kinh ngạc khi thấy hai người tới chơi, sau khi nghe nói Phong Thiếu Phi cầu hôn thành công anh lại ngây ngẩn cả người.
Anh còn đang định tìm Phong Thiếu Phi tính sổ, mấy hôm trước đồn đãi Cảnh gia đại thiếu muốn đính hôn, truyền đến ồn ào huyên náo khiến cho anh cũng bị quấy rầy không dứt.
Thường xuyên có người nói bóng nói gió, muốn hỏi anh có biết nội tình hay không, không có biện pháp ai bảo em trai anh trước cùng Phong Thiếu Phi công khai chứ, mọi người tìm không thấy đương sự, đành phải chạy tới hỏi anh, cái người có quan hệ mật thiết này.
Phương Lỗi bị quấy rầy mấy lần, phát hỏa một trận, tự nhiên không ai dám tiếp tục đuổi theo anh hỏi; chính là Phương Lỗi trong lòng lửa giận không chút thuyên giảm, anh cũng muốn biết rốt cuộc vị hôn thê của Cảnh gia đại thiếu gia là thần thánh phương nào.
Không nghĩ tới hắn còn chưa tìm tới cửa, Phong Thiếu Phi liền mang theo tin tức lớn thế này tới tận nhà, anh nhìn hai người nắm tay, lăng lăng mở miệng hỏi: “Hai đứa nói muốn kết hôn?”
“Vâng, em nghĩ trước cùng tiểu Cẩn tổ chức tiệc ở trong nước sau đó bay ra nước ngoài đăng ký.” Phong Thiếu Phi thản nhiên nói. Tuy rằng hiện nay trong nước còn không thừa nhận hôn nhân đồng tính, nhưng là hắn cùng Yến Cẩn muốn mở tiệc chiêu đãi người thân cùng bạn hữu, chứng kiến hai người hạnh phúc bên nhau.
“Hôn lễ định vào ngày nào?” Phương Lỗi lại hỏi, Phong Thiếu Phi nhìn Yến Cẩn đáp: “Tiểu Cẩn gần đây trong tay còn có công tác, cho nên em nghĩ trước khi đính hôn, chờ em ấy đem kịch bản cùng quảng cáo đều quay xong hết rồi mới làm tiệc.”
“… Anh hai, kết hôn xong em sẽ rời khỏi giới giải trí, chuyên tâm vào việc ở công ty.” Không đợi Phương Lỗi tiêu hóa hoàn toàn lời của Phong Thiếu Phi, Yến Cẩn lại quăng cho anh một quả bom khác.
“Tiểu Cẩn, em chuyên tâm đóng phim là được, anh từng nói qua, chuyện của công ty không cần em lo mà.” Phương Lỗi phục hồi lại tinh thần, nhíu nhíu mày.
“Anh hai, trong nhà hiện tại chỉ còn anh và em, em không đến giúp anh thì ai tới giúp anh nữa?” Yến Cẩn thấp giọng nói, Phương Lỗi nghe xong vô cùng vui mừng, em trai của anh, cuối cùng cũng trưởng thành rồi, trở thành nam nhân đội trời đạp đất rồi.
“Tiểu Cẩn, có phần tâm ý này của em, anh thật cao hứng, tựa như chúng ta trước đó từng nói qua, em không thích hợp làm thương nghiệp, con đường này để anh đi là đủ rồi.” Phương Lỗi ôn nhu lên tiếng.
“Thiếu Phi có thể dạy em, em sẽ gắng học, tuy rằng tuổi của em lớn rồi nhưng mà em tin tưởng em sẽ không thua kém người khác.” Yến Cẩn thản nhiên nói.
Phương Lỗi trăm triệu lần thật không ngờ, trước kia em trai bài xích chuyện làm ăn như vậy, có một ngày sẽ chủ động mở miệng nói muốn thay mình chia sẻ trọng trách trên vai, anh đột nhiên cảm thấy, khóe mắt có chút cay, mũi cũng có chút chua xót.
“Tốt, tốt lắm, anh cùng Thiếu Phi cũng có thể dạy em, em là em trai của Phương Lỗi này, làm sao có thể thua kém người khác!” Phương Lỗi vì che dấu tâm tình của mình, cố ý cao giọng nói.
“Anh hai, cho tới nay đều thực cám ơn anh.” Yến Cẩn nhìn Phương Lỗi, nhẹ giọng nói, trong giọng nói là chân thành cùng tình cảm khiến cho Phương Lỗi đang cố che dấu biểu tình liền không kiềm chế được nữa.
“Em, thằng nhóc này, là cố ý muốn nhìn anh khóc sao?” Phương Lỗi hai mắt có chút phiếm hồng, ngữ khí nghẹn ngào nói.
“Anh hai, thực xin lỗi.” Yến Cẩn đột nhiên đứng lên, bổ nhào vào trong ngực Phương Lỗi, từ sau khi cậu trưởng thành, không còn cùng Phương Lỗi thân cận như vậy nữa, Phương Lỗi đối với hành động của Yến Cẩn cũng là vạn phần kinh ngạc.
Anh ngẩn người, mới chậm rãi ôm lấy Yến Cẩn, hai tay trên lưng cậu vỗ nhè nhẹ, nhắm mắt lại nói: “Nói xin lỗi cái gì, đều là người một nhà cả mà.”
Hai anh em tuy rằng không ôm nhau khóc rống, bất quá cũng là thoải mái phát tiết một phen, đợi cho tâm tình hai người bình phục Phong Thiếu Phi mới cười mở miệng, “Được rồi, còn ôm nữa em sẽ ghen đó.” Yến Cẩn lúc này mới đỏ mặt đứng lên, trở lại bên cạnh Phong Thiếu Phi ngồi xuống.
Đêm đó hai người ở lại Phương gia, ngày hôm sau, Phong Thiếu Phi liền cho người phát ra tin tức, Cảnh gia đại thiếu gia sắp cùng Phương gia nhị thiếu gia đính hôn.
Tin tức này vừa ra, tự nhiên lại rung động giới giải trí cùng thương nghiệp, có lẽ nhiều người đều không nghĩ đến đối tượng đính hôn của Cảnh gia đại thiếu gia, thế nhưng lại là một người đàn ông.
Lúc trước những kẻ nói tình cảm Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn xảy ra vấn đề tự nhiên là bị tin tức này đánh cho một bạt tai; còn có vài tiểu thư thế gia sắc mặt càng là đặc sắc vô cùng.
Có mấy nhà truyền thông trước đó liệt kê các vị tiểu thư, nhất nhất bình xét xem ai sẽ được Cảnh gia đại thiếu gia ưu ái. Những cô nàng đó ở mặt ngoài không quan tâm, thậm chí tỏ vẻ khinh thường, kỳ thật trong lòng đều đang ảo tưởng, có thể gả vào Cảnh gia.
Càng có vài cô nàng thả ra một ít tin tức ám chỉ với truyền thông mình chính là vị hôn thê của Cảnh gia đại thiếu gia. Bất quá các phóng viên cực kỳ sắc bén, tin tức là thật hay là giả, bọn họ làm sao có thể không nhận ra cơ chứ.
Cho nên mặc dù mọi người không ngừng phỏng đoán, nhưng báo chí, truyền thông, tạp chí cũng chưa bao giờ chỉ ra vị hôn thê bí ẩn kia là ai. Cũng may mắn trước không có người loạn viết bậy, nếu không hiện tại tin tức này vừa ra, chẳng phải là tự vả vào miệng sao.
Bất quá lúc trước máy cô nàng tự tung tin, vẻ mặt tự nhiên không dễ chịu, cái này tất cả mọi người thấy rõ ràng, biết các cô vì muốn leo lên bám víu vào Cảnh gia, thế nhưng dám bịa đặt sự thật.
Mặc kệ giới giải trí cùng thương nghiệp có bao nhiêu rung chuyển, tiệc đính hôn của Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn dự định tổ chức vào ba tuần sau. Bọn họ phát thiệp cưới mời bạn bè của cả hai.
Bạn bè của Yến Cẩn không nhiều lắm cũng chỉ có Hứa Yến và Dương Thiệu, thân nhân cũng không nhiều chỉ có một mình Phương Lỗi; trái lại Phong Thiếu Phi, bởi vì là người Cảnh gia, bình thường cần giao tiếp xã giao dĩ nhiên quan hệ rộng. Cho dù hai người muốn làm đơn giản, tính tính toán toán, thế nhưng vẫn phải đến ba mươi bàn.
Phong Thiếu Phi sợ Yến Cẩn không vui, nhanh chóng an ủi: “Tiểu Cẩn, thật có lỗi, tiệc đính hôn làm lớn một chút, xem như báo cho những người khác một tiếng, đến lúc chúng ta kết hôn cũng không cần mời bọn họ nữa.”
Tiệc đính hôn chủ yếu là ứng phó đám người trong giới thương nghiệp, mọi người trong lòng biết rõ, trong nước căn bản không thừa nhận hôn nhân đồng tính, cho nên Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn sẽ không kết hôn ở đây, tự nhiên cũng sẽ không có đám cưới nào.
Cho nên tiệc đính hôn chẳng khác nào là lễ kết hôn của bọn họ, Cảnh gia đại thiếu muốn đính hôn, tự nhiên không có khả năng làm đơn giản bí mật, đây là thay đổi mà Phong Thiếu Phi sau khi trở thành Cảnh Thiếu Phi phải thích ứng. Hắn hiện tại đã không còn là Phong Thiếu Phi vô danh tiểu tốt, mang trong mình hào quang của Cảnh gia tất nhiên phải có hy sinh.
Hắn trước hy sinh đam mê của mình, rời bỏ giới giải trí tiến vào thương nghiệp; hiện tại hắn phải hy sinh tiệc đính hôn của mình, để buổi tiệc công khai trước mắt mọi người cùng truyền thông.
Hết thảy đều là vì muốn chặt chẽ giữ lấy Yến Cẩn, vì bảo vệ Yến Cẩn, Phong Thiếu Phi cảm thấy tất cả thực đáng giá. Nhưng hắn sợ nhất chính là, gây nên ủy khuất cho Yến Cẩn.
“Không sao, em không để ý mấy thứ này.” Yến Cẩn cười nói, cậu biết thân phận Phong Thiếu Phi xưa đâu giống nay, tự nhiên không có khả năng lại dùng phương thức của người bình thường.
Sau khi tin tức hai người sắp đính hôn lan truyền ra, Yến Cẩn khi đang làm việc chung quy sẽ bị mọi người chú ý hoặc là chỉ trỏ. Dù sao hai người đàn ông đính hôn vẫn là chuyện rất hiếm, hơn nữa lại thoải mái công khai như vậy.
Yến Cẩn bỏ hết mọi thứ ra sau đầu, tùy ý người khác ở sau lưng nói xấu, dù sao hiện giờ thân phận của cậu cùng Phong Thiếu Phi cũng không phải dễ đụng vào, những người đó trừ bỏ há miệng nói nhảm, có năng lực làm gì bọn cậu cơ chứ?
Ngay từ đầu Hứa Yến thực tức giận muốn tìm những người đó lý luận, bất quá mỗi lần đều bị Yến Cẩn khuyên nhủ, Yến Cẩn cũng không nói thêm cái gì, chỉ dùng một câu, “Bọn họ là ghen tị với tôi thôi.”
Đúng vậy, ghen tị, những người đó sở dĩ chửi bới Yến Cẩn, chẳng qua là nhìn không vừa mắt hạnh phúc cùng vận may của cậu mà thôi. Yến Cẩn thân là cậu hai nhà họ Phương gia, khởi điểm vốn cao hơn bọn họ; hiện giờ thân là đồng tính luyến ái thế nhưng còn leo lên tới địa vị Cảnh gia mà bọn họ cả đời đều không với tới nỗi.
Trong mắt bọn họ, Yến Cẩn chính là chiếm hết tiện nghi, mà ngay cả cố gắng trước đó của cậu đều bị bọn họ phớt lờ. Ở trong lòng bọn họ, đã nhận định Yến Cẩn đi cửa sau, ngay cả giải thưởng Kim Tượng công bằng nhất cũng bị bọn họ nghi ngờ.
Đối với những phỏng đoán ác ý này, Yến Cẩn vẫn luôn không đáp lại, dù sao miệng mọc trên người họ, bọn họ muốn nói như thế nào, Yến Cẩn có thể cấm cản sao?
Cho nên Yến Cẩn tuyệt không để ý, ngược lại còn có thể trấn an Hứa Yến, mấy lần sau, Hứa Yến cũng học theo tâm tư phóng khoáng của Yến Cẩn, không thèm để ý tới những kẻ tâm địa xấu xa đó nữa.
Yến Cẩn đem tất cả quảng cáo trong tay quay hết, sau đó không tiếp nhận công việc mới nữa, kịch bản gửi tới cửa cũng đều bị từ chối. Bất quá cậu cùng Dương Thiệu đã thỏa thuận trước, mỗi một năm đều sẽ giúp đối phương đóng một bộ phim.
Theo việc cậu không ngừng từ chối kịch bản, tin tức Yến Cẩn muốn rời khỏi giới giải trí cũng bắt đầu chậm rãi truyền ra. Rất nhiều người đã sớm dự liệu kết quả này, dù sao Cảnh gia chính là đại gia tộc, như thế nào cũng không có khả năng để “con dâu trưởng” xuất đầu lộ diện đi?
Cũng có người cảm thấy thực đáng tiếc, từ khi Yến Cẩn công khai, liền dần dần biến mất, nếu cậu thật sự kết hôn, về sau sợ là không còn thấy phim của cậu nữa.
Nhất thời, tất cả mọi người lại thảo luận, sau khi giới giải trí mất đi Đàm Tranh lại sắp mất đi một vị ảnh đế khác. Có người thở dài, có người nuối tiếc, có kẻ hớn hở, mặc kệ trên inte et náo nhiệt thế nào, tiệc đính hôn của Yến Cẩn và Phong Thiếu Phi vẫn đúng hạn cử hành.
Tiệc đính hôn tổ chức tại một nhà hàng cao cấp của Tề Trăn, vào ngày bữa tiệc diễn ra, Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn sớm tới hội trường, đi vào phòng nghỉ chuẩn bị.
Không lâu sau, Cảnh Viêm và Phương Lỗi cũng đến, hai người nhìn hai chú rể khí vũ hiên ngang, thần thái sáng láng, trong lòng lại là mất mát lại là cảm khái, có một loại cảm giác con trai/em trai bị cướp đi, bất quá đồng thời cũng thay Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn cảm thấy cao hứng.
Cảnh Viêm là biết thân phận thật sự của Phong Thiếu Phi, lúc này trong lòng cảm xúc càng khác biệt, ông vỗ vỗ bả vai Phong Thiếu Phi, không tiếng động ủng hộ cùng cổ vũ.
“Đúng rồi, mẹ con đâu?” Cảnh Viêm mở miệng hỏi, Phong Thiếu Phi cười nói: “Mẹ nói hôm nay quá nhiều người, mẹ sẽ không tới, ngày kết hôn mẹ sẽ tham dự.”
“Ừ, cũng tốt.” Cảnh Viêm gật gật đầu, hôm nay nói trắng ra là cơ hội tốt cho người trong thương nghiệp xã giao, ông cảm thấy có lỗi với Phong Thiếu Phi, đem tiệc đính hôn của hắn làm thành như vậy.
“Ba, này cũng chỉ là hình thức thôi, thứ con và Yến Cẩn để ý đâu phải là lễ đính hôn này đâu.” Phong Thiếu Phi biết suy nghĩ của Cảnh Viêm, thản nhiên nói.
Cảnh Viêm cũng hiểu lời Phong Thiếu Phi chưa nói ra, hai cha con nhìn nhau, cùng nhau phá lên cười. Điều mà Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn quan tâm, cho tới bây giờ chính là ủng hộ của người nhà cùng bạn bè.
Phong Thiếu Phi và Cảnh Viêm đang nói chuyện bên kia, bên này Yến Cẩn cũng cùng Phương Lỗi trò chuyện, Phương Lỗi có loại cảm khái trong nhà có con trai trưởng thành, không nghĩ tới em trai của anh sắp bước vào lữ trình kế tiếp của đời người.
“Anh hai, có đối tượng tốt thì không cần do dự, em không quan tâm có thêm một chị dâu hay là anh rể đâu.” Yến Cẩn thấp giọng nói, cậu vẫn luôn biết Phương Lỗi không câu nệ nam nữ, cho nên cũng sẽ không nhất định phải có một chị dâu.
“Nói cái gì đó.” Phương Lỗi có chút quẫn bách, sờ sờ mũi giả bộ mắng cậu, trong lòng lại không tự chủ được, hiện lên hình ảnh thật lâu trước kia, Phong Thiếu Phi nói thích mình.
Anh âm thầm nhíu nhíu mày, đem hết thảy dằn xuống đáy lòng, liếc liếc mắt nhìn Phong Thiếu Phi cách đó không xa, xoay người tránh đi ánh mắt của hắn. Anh cùng Phong Thiếu Phi, vẫn luôn là người ở hai thế giới.
Yến Cẩn phát hiện ánh mắt Phương Lỗi, trong lòng nhảy dựng, đột nhiên hiện lên một ý tưởng không thể tin, lập tức thay Phương Lỗi cảm thấy đau thương. Nếu điều cậu đoán là thật, như vậy Phương Lỗi phải làm như thế nào?
Phong Thiếu Phi nói chuyện với Cảnh Viêm xong, quay người lại liền thấy Yến Cẩn sắc mặt không thích hợp, hắn nhanh chóng đi tới, thấp giọng hỏi: “Làm sao thế? Sắc mặt khó coi như vậy, thân thể em không thoải mái?”
“Thiếu Phi, anh của em… Anh hai của em…..” Yến Cẩn khó khăn mở miệng, nhưng không biết nên nói như thế nào.
“Phương Lỗi?” Phong Thiếu Phi nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc nhìn về chỗ Phương Lỗi, lúc này Phương Lỗi đưa lưng về phía bọn họ, đang cùng Cảnh Viêm trò chuyện, có điều bóng dáng anh khẽ lộ ra một tia cô đơn.
“Anh của em, nhất định rất khổ sở.” Yến Cẩn thấp giọng nói một câu, Phong Thiếu Phi ngẩn người, rất nhanh liền kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi: “Phương Lỗi yêu cậu ấy?”
“Anh của em, có lẽ chính anh ấy cũng không nhận thấy….. Có lẽ tiềm thức của anh ấy cũng không phát hiện.” Yến Cẩn thấp giọng nói, Phong Thiếu Phi cũng không biết nên nói cái gì, dù sao người mà Phương Lỗi yêu đã không còn tồn tại.
“Cho nên chúng ta càng nên nắm chắc thời khắc này, bởi vì em vĩnh viễn không biết được, ngày sau sẽ phát sinh cái gì.” Phong Thiếu Phi nắm tay Yến Cẩn, thở dài nói.
Không bao lâu, Cảnh Viêm cùng Phương Lỗi liền rời khỏi phòng nghỉ, bởi vì khách mời đã lục tục trình diện, bọn họ phải đi ra ngoài chào hỏi khách khứa mới được. Cảnh Viêm cùng Phương Lỗi vừa mới rời đi, Tề Trăn liền mang theo Dương Thiệu đến đây.
“Chúc mừng a!” Tề Trăn vỗ vỗ bả vai Phong Thiếu Phi, Phong Thiếu Phi cười nói cảm ơn. Dương Thiệu nhìn hai người đứng chung một chỗ, trên người là lễ phục đơn giản, thoạt nhìn vô cùng xứng đôi, trong mắt không tự giác mang theo một tia hâm mộ.
“Chớ hâm mộ, sau này hai chúng ta cũng làm lễ thế này mà.” Tề Trăn phát hiện cảm xúc Dương Thiệu đầu tiên, ôm bờ vai của hắn thấp giọng nói, Dương Thiệu liếc mắt nhìn, từ chối cho ý kiến.
Bốn người nói một hồi, Tề Trăn cùng Dương Thiệu liền rời đi trước, không lâu Cảnh Viêm sai người đến truyền lời, bảo Phong Thiếu Phi đi ra ngoài ‘Gặp khách’, Phong Thiếu Phi chỉ đành hôn hôn Yến Cẩn, bất đắc dĩ treo lên khuôn mặt tươi cười, chuẩn bị ứng phó xã giao khách sáo giả dối.
Sau khi Phong Thiếu Phi rời khỏi, phòng nghỉ liền chỉ còn lại Yến Cẩn, cậu ngồi trên ghế sa lông, nhắm mắt dưỡng thần. Đêm qua rất khẩn trương, hơn nữa lại có chút hưng phấn, cho nên cậu căn bản không thể chợp mắt.
Hiện tại cảm xúc bình phục rất nhiều, chung quanh lại an tĩnh, ngược lại khiến cậu có chút mệt mỏi muốn ngủ. Bất quá lúc cậu đang tựa vào trên ghế chờ đợi tới giờ làm lễ, một tiếng vang rất nhỏ truyền vào trong tai.
Cậu nhíu nhíu mày, dỏng tai lắng nghe, thanh âm lại không có nữa, cậu có chút nghi hoặc, mở to mắt đang định đứng lên, cửa phòng nghỉ bất chợt mở ra…….
——
Trong nhà chính Cảnh gia một mảnh yên tĩnh, hôm nay là tiệc đính hôn của Cảnh gia đại thiếu gia, Cảnh Viêm điều đi rất nhiều vệ sĩ, vệ sĩ vốn canh giữ trước biệt thự Cảnh Viêm chỉ còn lại một nửa.
Bất quá tuy rằng nhân số giảm bớt, bất quá lưu lại đều là thân thủ vô cùng tốt, cho nên ngay khi có người tiếp cận, bọn họ lập tức liền phát hiện.
Chỉ là sau khi bọn họ phát hiện, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì người tới trên tay cưỡng ép một người, người này chính là vị hôn phu của Cảnh gia đại thiếu gia, Yến Cẩn.
Nhóm vệ sĩ thực kinh ngạc, không hiểu Yến Cẩn tại sao lại chạy đến nhà chính Cảnh gia; khi thấy người cưỡng ép Yến Cẩn thì lại càng kinh ngạc, bởi vì người nọ chính là kẻ trước đó không lâu bị bọn họ đưa vào trại an dưỡng.
Đám vệ sĩ cảm thấy rùng mình, mặc kệ gã làm cách nào trốn ra, quan trọng là phải bảo vệ con tin, nếu Yến Cẩn có mệnh hệ gì bọn họ cũng không biết ăn nói thế nào với Phong Thiếu Phi.
“Lão gia tử đâu? Bảo lão gia tử đi ra.” Gã tóc tai bù xù, trên mặt biểu tình điên cuồng, cầm trên tay một khẩu súng, dí sát bên thái dươngYến Cẩn.
Đám vệ sĩ không dám kích động đến gã, nhanh chóng cho người đi thông báo cho lão gia tử, lão gia tử hay tin lập tức tha thân thể suy yếu run rẩy xuất hiện trước mặt gã.
“Tiểu thúc, chú mau thả nó ra.” Lão gia tử quát, thanh âm lại không chút uy nghiêm nào.
Gã ngốc lăng nhìn lão gia tử, trong trí nhớ của gã, lão gia tử vĩnh viễn là có tinh thần hơn gấp trăm lần, thân cường thể tráng, đây là lần đầu tiên gã thấy lão gia tử ốm yếu thế này.
“Anh… bị bệnh?” Gã chần chờ hỏi, lão gia tử tự giễu cười cười, “Đã nhiều tuổi, không già cũng không được.” Nói xong còn hợp với tình hình ho khan vài tiếng.
“Ngược lại, chú bắt Yến Cẩn làm cái gì?” Lão gia tử thấy trên mặt gã đã giảm bớt điên cuồng, thử mở miệng nhẹ giọng hỏi.
“… Tôi tìm Đàm Tranh! Đàm Tranh đâu?!” Gã như là đột nhiên nhớ tới, trên mặt lại là một mảnh dữ tợn, lão gia tử trong lòng lộp bộp một chút, nhanh chóng mở miệng, “Đàm Tranh đã sớm chết!”
“Nó không chết! Tôi biết nó không chết! Nó còn tránh ở một bên, chờ tra tấn tôi!” Gã điên cuồng hô to, thanh âm của hắn phảng phất còn quanh quẩn bên tai làm gã ta nổi da gà, nói muốn xem gã mỗi ngày đều chịu thống khổ.
Bởi vì cảm xúc của gã trở nên kích động, tay đã để họng súng tách khỏi Yến Cẩn, vệ sĩ đứng bên trông thấy tận dụng thời cơ, đột nhiên đánh về phía gã, dùng sức đẩy gã ra, đồng thời kéo Yến Cẩn đến phía sau mình.
Gã ta kịp phản ứng, bị đẩy ra nhe răng cười nâng tay lên hướng Yến Cẩn nổ súng, Phong Thiếu Phi nhận được tin tức gấp rút trở về, còn chưa kịp tiến vào cửa, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng súng.
“Không! ────” Phong Thiếu Phi rống to, mang người vọt vào, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng Yến Cẩn ngàn vạn lần phải bình an.
Chạy tới hiện trường, phát hiện cánh tay vệ sĩ nâng Yến Cẩn bị đạn làm trầy da, mà bên kia chính là gã điên nằm trên mặt đất mở to mắt, ấn đường trúng đạn, chết không nhắm mắt.
Phong Thiếu Phi ngẩn người, ánh mắt rất nhanh đảo qua, phát hiện thân ảnh lão gia tử, run rẩy giống như ngọn nến trong gió tàn, hắn bước nhanh lại chỗ lão gia tử, tiếp nhận súng trong tay của lão, thấp giọng an ủi: “Ông nội, không có việc gì, không có việc gì…”
Thì ra vừa rồi thời điểm nguy kịch, lão gia tử đột nhiên bùng nổ, rất nhanh lấy súng bắn thẳng vào gã, mới làm cho gã mất độ chính xác, do đó viên đạn chỉ sượt qua cánh tay vệ sĩ.
Nếu không có một viên đạn này của lão gia tử, dưới khoảng cách gần như vậy, người vệ sĩ kia chắc chắn sẽ trúng đạn, hơn nữa nhất định là trọng thương. Dù sao tuy rằng gã nhắm vào Yến Cẩn nhưng vệ sĩ làm sao có thể thật sự để Yến Cẩn trúng đạn.
Phong Thiếu Phi nhanh chóng sai người đỡ lão gia tử trở về phòng, sau đó lại dặn người thu thập hiện trường, vệ sĩ bị thương đã được đưa đi băng bó. Hắn đi tới trước người Yến Cẩn, cẩn thận kiểm tra toàn thân cậu một lần, xác nhận trên người cậu không có bất luận vết thương nào mới yên lòng.
“Tiểu Cẩn, thực xin lỗi.” Phong Thiếu Phi ảo não nói, hắn thế nhưng bị người nhân cơ hội còn đem người hắn yêu bắt đi, điều này với hắn mà nói, thật sự là vô cùng nhục nhã.
“Không phải lỗi của anh.” Yến Cẩn thản nhiên nói, sau đó tiến đến bên tai Phong Thiếu Phi nhẹ giọng nói mấy câu. Trong mắt Phong Thiếu Phi xẹt qua một tia lo lắng, tay đặt ở bên cạnh người cũng nắm chặt thành quyền.
“Thật có lỗi, tiệc đính hôn bị náo loạn thành như vậy.” Phong Thiếu Phi tự trách, Yến Cẩn lắc đầu, “Em đã nói không phải lỗi của anh mà, anh đừng tự trách.”
“Không có mấy người phát hiện em mất tích, chúng ta về hội trường trước đi.” Phong Thiếu Phi xử lý hết thảy liền nhanh chóng mang Yến Cẩn trở lại tiệc đính hôn.
Bọn họ vừa về tới phòng nghỉ, Cảnh Viêm liền tới, lúc ấy biết được Yến Cẩn bị bắt đi, vì giữu vững hội trường, Cảnh Viêm chỉ đành giả như không có việc gì, ở lại nhà hàng tiếp khách.
Thật vất vả chống đỡ tới lúc Phong Thiếu Phi đem Yến Cẩn về, ông cũng không quản đang trò chuyện với người khác, nói xin lỗi liền chạy tới phòng nghỉ. Thấy Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn hai người không bị sao mới thở phào nhẹ nhõm.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiểu thúc sao có thể thoát ra được?” Cảnh Viêm thấp giọng hỏi, Yến Cẩn vừa rồi bị kinh hách, đang nằm trên ghế sa lông nghỉ ngơi.
“Cùng Hứa gia thiếu gia có liên quan.” Phong Thiếu Phi chỉ nói này một câu, Cảnh Viêm thấy sắc mặt hắn khó coi, liền đem đề tài này nuốt xuống, tiếp tục hỏi vấn đề khác.
Khi biết là lão gia tử bắn chết tiểu thúc, Cảnh Viêm thực kinh ngạc, ông có chút lo lắng cho tinh thần cùng thân thể của lão, bởi vậy nhanh chóng gọi điện thoại về nhà.
May mắn Cảnh lão gia tử hết thảy đều bình thường, chính là tinh thần có chút uể oải, Cảnh Viêm âm thầm hít một hơi, dặn dò y tá chiếu cố lão gia tử chu đáo rồi cúp điện thoại.
Vừa rồi bởi vì Yến Cẩn đột nhiên mất tích, cho nên toàn bộ quá trình đều trì hoãn, may mắn bọn họ trở về khá nhanh, cũng không khiến cho mọi người hoài nghi; chính là sắc mặt Yến Cẩn không dễ nhìn, sợ là sẽ khiến cho mọi người phỏng đoán gì đó.
Beta: Sean
Sau khi ông chú bị đưa vào trại an dưỡng, Phong Thiếu Phi cùng Cảnh Viêm không còn lo âu về sau, có thể buông tay đối phó những người khác, rất nhiều người bên nhánh phụ cùng gã lui tới, đều bị Cảnh Viêm chèn ép đến đáy vực.
Nhà chính Cảnh gia mỗi ngày đều có người tìm tới cửa, đòi gặp lão gia tử, chính là Cảnh lão gia tử bởi vì chuyện của em trai mà chịu đả kích, đã muốn nằm liệt giường.
Người bên nhánh phụ không còn cách nào, chỉ đành mất mặt tìm tới Cảnh Viêm, hy vọng hai cha con Cảnh Viêm có thể giơ cao đánh khẽ, thả bọn họ một con đường sống. Bất quá Cảnh Viêm tự nhiên cũng cự tuyệt không tiếp khách, mà Phong Thiếu Phi ở Thiểm Diệu Quốc Tế, bọn họ ngay cả cổng cũng không thể nào vào được.
Cảnh Du đã sớm phân phó bảo vệ ở cổng cùng sảnh chính, phàm là người tìm đến Phong Thiếu Phi nếu không có hẹn trước thì không cần khách khí, trực tiếp đem người đuổi ra bên ngoài là xong.
Những người đó đến mấy lần, cũng không nguyện ý lại đến để bị khinh bỉ, chỉ là bọn họ khư khư ôm tự tôn cùng thể diện, hậu quả là đánh mất công ty cùng tâm huyết gây dựng bao lâu.
Phong Thiếu Phi và Cảnh Viêm không chút khách khí, lập tức thu hồi rất nhiều công ty, thế lực Cảnh gia bên nhánh phụ, bị hai cha con bọn họ đả kích tan tác, chỉ còn lại một ít vẫn duy trì chút hơi tàn.
Giải quyết xong chuyện Cảnh gia, Phong Thiếu Phi cùng Cảnh Viêm thương lượng với nhau tung ra tin tức, Cảnh gia đại thiếu gia muốn đính hôn. Tin tức này vừa ra, lập tức rung động giới thương nghiệp cùng giới giải trí.
Cảnh gia đại thiếu gia không phải chính là Phong Thiếu Phi sao? Phong Thiếu Phi thế nhưng muốn đính hôn, cô dâu là ai? Hắn trước không là còn cùng Yến Cẩn truyền ra scandal sao, rồi lại công khai giới tính trên truyền thông, vậy mà hiện giờ thế nhưng muốn đính hôn.
Tất cả mọi người bị tin tức này làm đến mơ mơ hồ hồ, bất quá cũng có không ít kẻ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, nói cái gì mà đã sớm biết Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn sẽ không lâu bền linh tinh.
Càng có rất nhiều người tự nhận là biết rõ sự tình nhảy ra, sinh động như thật tỏ vẻ tình cảm hai người gần đây tựa hồ xảy ra vấn đề vân vân, có điều mọi người lan truyền tin tức sôi nổi ào ạt, hai đương sự ngược lại đều không có bất kì ý kiến gì.
Mà ngay cả Phong Thiếu Phi ngay từ đầu thả ra tin tức đính hôn, cũng không có động tác tiếp sau.
Yến Cẩn tuy rằng khôi phục công tác, bên người lại theo rất nhiều vệ sĩ, phóng viên truyền thông căn bản không thể tới gần, còn nữa cậu bình thường đều rất lạnh lùng, đối với những câu hỏi của truyền thông, tự nhiên cũng sẽ không đáp lại.
Khi phỏng vấn về vấn đề cá nhân, cũng bị người đại diện chặn lại, bởi vậy Yến Cẩn tuy rằng thường xuyên lộ diện, các phóng viên lại thủy chung không cách nào moi được cậu đối với việc Phong Thiếu Phi sắp đính hôn thấy thế nào.
Chính là Yến Cẩn không đáp lại, người đại diện lại lén lút lộ ra một ít tin tức, tuy rằng người đại diện không nói rõ, trong lời nói lại ám chỉ, sau này Yến Cẩn trọng tâm đặt tại sự nghiệp.
Ám chỉ như vậy đối với các phóng viên mà nói đã là đủ rồi, không bao lâu rất nhiều báo chí tạp chí đều dùng đầu đề báo Yến Cẩn cùng Phong Thiếu Phi sắp chia tay.
Yến Cẩn khi thấy tin trên báo thì phát hỏa, sau đó kiên trì muốn đổi người đại diện, người đại diện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Đó là một cơ hội tốt, cậu chỉ cần thoát khỏi một đoạn tình ảm này, hình tượng liền có thể khôi phục không ít, đối với sự nghiệp của cậu chỉ có lợi mà không có hại.”
“Anh đây là lừa gạt, tôi cùng Thiếu Phi căn bản không chia tay.” Yến Cẩn lạnh lùng nói.
“Hắn sắp phải đính hôn, chẳng lẽ còn sẽ tiếp tục một chỗ với cậu? Cậu thừa dịp này vứt bỏ hắn, còn có thể sắm vai người bị hại sau đó chuyên tâm đóng phim, tôi có thể bảo đảm không quá ba năm, cậu có thể hơn cả Đàm Tranh.” Người đại diện thề son thề sắt nói.
“Đáng tiếc, tôi cho tới bây giờ chưa từng có mục tiêu vượt qua Đàm Tranh.” Yến Cẩn liếc người đại diện một cái, tiếp tục nói rằn: “Vượt qua Đàm Tranh là mục tiêu của anh, mãi không phải là tôi.”
Lần trước Phương Lỗi điều tra thân thế của người đại diện, phát hiện đối phương chẳng qua là tâm hiếu thắng quá mạnh mẽ, trừ bỏ đem Phong Thiếu Phi cho thành đối thủ cạnh tranh, muốn biến thành người đại diện lợi hại hơn hắn, cũng vẫn luôn hy vọng tạo ra nghệ sĩ vượt qua cả Đàm Tranh.
Thật vất vả hắn mới gặp được Yến Cẩn, nhìn thấy hy vọng có thể đưa cậu vượt qua Đàm Tranh, cho nên hắn mới có thể muốn phá hư tình cảm Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn, làm cho Yến Cẩn có thể chuyên tâm vào sự nghiệp, không cần bởi vì chuyện khác hoặc người khác mà phân tâm.
Người đại diện bị Yến Cẩn nói một câu mà nghẹn lời, sắc mặt khó coi trừng Yến Cẩn, Yến Cẩn không để ý tới hắn, mở miệng hạ lệnh đuổi khách, “Nghe hiểu rồi chứ, cho nên mời anh hiện tại đi cho, tôi không cần người đại diện như vậy.”
Hắn không dự đoán được Yến Cẩn sẽ trực tiếp lật mặt, hắn tức giận, mất bình tĩnh mà quát lớn, “Yến Cẩn! Tôi biết cậu có dã tâm, chẳng lẽ cậu thật sự cam nguyện cứ như vậy?!”
“Cứ như vậy lại có cái gì không tốt?” Yến Cẩn nhíu nhíu mày, lạnh lùng hỏi lại.
“Có cái gì tốt?! Cậu mất đi bao nhiêu cơ hội cùng kịch bản?! Phong Thiếu Phi hắn biết không? Hắn có hỏi qua một tiếng sao? Hắn công khai xong lượng công tác của cậu chợt giảm, hắn có chú ý tới sao?” Người đại diện hỏi một tràng.
“Thay tôi sắp xếp công tác không phải là anh sao?” Yến Cẩn chậm rì rì đáp lại người đại diện, ánh mắt của cậu lóe ra trào phúng, khiến hắn cảm thấy ý tưởng của chính mình tựa hồ đã bị đối phương nhìn thấu.
“Thân hắn là tổng giám đốc Thiểm Diệu Quốc Tế chẳng lẽ không biết được tình trạng của cậu?” Người đại diện ổn định lại giọng nói, cố trấn định lại tận hết sức lực tiếp tục bôi đen Phong Thiếu Phi.
Bất quá không đợi Yến Cẩn mở miệng, một tiếng nói khác liền cường thế tiến vào, “Anh thân là người đại diện của em ấy, cố ý đóng băng hoạt động của em ấy lại là có ý gì?” Người đại diện nháy mắt ngây ngẩn cả người, hắn nhận ra giọng nói này.
Lúc này Yến Cẩn cùng người đại diện đang ở trong phòng hội nghị của công ty, chủ nhân giọng nói đi đến bên cạnh Yến Cẩn, xoay người khẽ hôn lên má cậu một cái.
Người đại diện xanh mặt, nhìn người tới. Người tới đúng là Phong Thiếu Phi bọn họ mới vừa rồi còn đề cập, hắn thật không ngờ đối phương sẽ đột nhiên xuất hiện, dù sao bọn họ đang ở phòng họp cách xa văn phòng tổng giám đốc mười mấy tầng.
“Tuy rằng chuyện của tôi rất nhiều, nhưng anh thật sự cho là tôi không biết được tình trạng của tiểu Cẩn?” Phong Thiếu Phi ngồi xuống bên người Yến Cẩn ung dung mở miệng hỏi.
Người đại diện nhíu nhíu mày, trầm mặc không nói. Phong Thiếu Phi cũng không thèm để ý hắn, tiếp tục nói: “Lượng công việc của tiểu Cẩn giảm bớt, trừ bỏ tôi bày mưu đặt kế còn lại đều là bị anh ngăn cản.”
Yến Cẩn nhíu mày, không nghĩ tới sẽ từ trong miệng Phong Thiếu Phi nghe thấy chuyện như vậy, Phong Thiếu Phi quay đầu cười với Yến Cẩn, rồi mới quay lại nhìn chằm chằm người đại diện.
“Anh…. anh không nên nói lung tung, tôi nâng đỡ Yến Cẩn cũng không kịp, vì cái gì muốn hại cậu ta chứ?!” Người đại diện đỏ mặt tía tai rống to.
“Bởi vì em ấy không nghe lời, anh cho em ấy một chút giáo huấn.” Phong Thiếu Phi thản nhiên nói, thủ pháp như vậy, trước kia Phong Thiếu Phi cũng từng dùng qua rồi, cả những người đại diện bên giải trí Tinh Hải cũng từng dùng qua.
Lại nói hắn trong cái giới này nhiều năm như vậy, có cái gì mà chưa thấy qua, Yến Cẩn là bởi vì trước kia Phong Thiếu Phi thay cậu trải đường, còn có Phương Lỗi ở sau hộ tống, cho nên mới không bị người đại diện chỉnh bao giờ.
Đàm Tranh khi mới xuất đạo, nếu sau lưng không có ông chú, cũng khó tránh khỏi bị người đại diện bắt chẹt. Cái giới này chính là hiện thực cùng tàn khốc như vậy, có thực lực cùng thiên phú thì sao chứ, không có vận may hoặc chỗ dựa vững chắc, thành công liền vĩnh viễn không phải là ta.
Trước đó hắn cùng Yến Cẩn công khai, công việc của Yến Cẩn tạm dừng một đoạn thời gian, một lần nữa sau khi trở lại làm việc, hắn hữu ý vô ý ngăn cản chút công tác, chỉ để Yến Cẩn chuyên tâm đóng phim hoặc quay quảng cáo.
Phàm là tiết mục hoặc talk show có thể đề cập đến vấn đề riêng, hắn hoàn toàn khước từ, chỉ có vài tin được tạp chí phỏng vấn mới nhận. Bất quá không lâu sau, hắn liền phát hiện lượng công việc của Yến Cẩn ít hơn rất nhiều so với mong muốn.
Hắn lập tức biết là người đại diện Yến Cẩn đang giở trò quỷ, dù sao Hứa Yến không có khả năng từ chối công tác; hắn vì để người đại diện cùng Hứa Yến làm việc thuận tiện mà đặc biệt không nhúng tay vào công tác của Yến Cẩn, ngược lại để cho người đại diện có được cơ hội làm bậy.
Trước đó một thời gian hắn bận rộn đối phó ông chú cùng người bên nhánh phụ, có chút không quan tâm được tới Yến Cẩn, may mắn Phương Lỗi điều tra chi tiết đối phương, nếu không hắn trở về đầu tiên chắc chắn sẽ tiễn người đại diện này đi ngay lập tức.
Người đại diện nhìn Phong Thiếu Phi khí định thần nhàn, trong ***g ngực bốc lên một cỗ không cam, trước kia khi cùng là người đại diện, Phong Thiếu Phi đã nổi bật hơn hắn rõ ràng; hiện tại đối phương nhảy vọt thành lãnh đạo trực tiếp của hắn, càng khiến máu ghen tị của hắn lên tới đỉnh điểm.
Cũng bởi vì là như vậy, hắn mới có thể bức thiết muốn tạo ra siêu sao vượt qua cả Đàm Tranh, chứng minh năng lực của hắn không thua kém gì Phong Thiếu Phi cả. Chỉ tiếc, Yến Cẩn chính là Yến Cẩn, mục tiêu cậu gia nhập giới giải trí, cho tới bây giờ cũng không phải là đánh bại Đàm Tranh.
“Đây là phí nghỉ việc cùng tiền phạt hợp đồng, còn có tiền lương tháng này của anh.” Phong Thiếu Phi đem một cái phong bì bỏ trên bàn, người đại diện sửng sốt, chợt nghe Phong Thiếu Phi tiếp tục nói: “Bắt đầu từ ngày mai anh không cần đến đây nữa.”
Người đại diện hít một hơi, cuối cùng khó nhọc mà cầm lên phong thư trên bàn, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng họp. Yến Cẩn lúc này mới mở miệng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Sự tình xử lý ổn thỏa cả rồi.” Phong Thiếu Phi cười nói, Yến Cẩn nghe vậy yên lòng, Phong Thiếu Phi nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má cậu, mở miệng nói: “Hôm nay buổi tối anh đặt chỗ ở nhà hàng, cùng ăn cơm nha?”
“Ừm.” Yến Cẩn thản nhiên đáp, hai má cọ cọ vào tay Phong Thiếu Phi. Nhận thấy được động tác Yến Cẩn, nụ cười trên mặt Phong Thiếu Phi càng sâu hơn.
Buổi tối, Yến Cẩn ngồi ở ghế phó lái, cũng không hề hỏi Phong Thiếu Phi là có mục đích gì, cậu hoàn toàn tin tưởng đối phương. Phong Thiếu Phi cầm lái, chở Yến Cẩn chạy về hướng khu giải trí ở ngoại ô thành phố.
Đi vào khu giải trí, Phong Thiếu Phi đưa Yến Cẩn lên tới nhà hàng năm tầng, lúc này nhà hàng không có một bóng người, hiển nhiên đã được Phong Thiếu Phi bao trọn, Yến Cẩn một bên kinh ngạc tác phẩm Phong Thiếu Phi tạo ra, một bên đi vào.
“Hôm nay là ngày gì sao?” Không thể không trách Yến Cẩn hoài nghi, Phong Thiếu Phi hành động như vậy, giống như là muốn chúc mừng cái gì đó vậy.
“Không phải là ngày gì cả, chẳng qua anh lâu rồi không cùng em ăn thật ngon một bữa, cho nên không muốn bị người khác quấy rầy thôi” Phong Thiếu Phi mang theo Yến Cẩn đi đến bên cửa sổ, tại một vị trí có tầm nhìn đẹp ngồi xuống.
Bọn họ đến đây, phục vụ liền bắt đầu mang thức ăn lên, xem ra Phong Thiếu Phi ngay cả cơm đều đặt hết rồi, nhìn một bàn tinh xảo đều là món mình thích, trong lòng Yến Cẩn xẹt qua một tia ấm áp.
Không khí bữa ăn thực ấm áp, Phong Thiếu Phi kể cho Yến Cẩn quá trình bắt ông chú, còn có việc xử lý Cảnh gia bên kia như thế nào. Giống như Yến Cẩn trước đó nói qua với Tiểu Tề, cậu đầu tiên là Phương gia Nhị thiếu gia, tiếp theo mới là Yến Cẩn trong giới giải trí. Phong Thiếu Phi dạy cậu một số chuyện này, dĩ nhiên cũng là vì tốt cho cậu, Phương gia hiện tại chỉ còn lại Phương Lỗi, Yến Cẩn dẫu có thế nào đi chăng nữa cũng còn có thân phận Phương nhị thiếu gia, Phương gia không chỉ là trách nhiệm của Phương Lỗi, mà cũng là trách nhiệm của Yến Cẩn.
Yến Cẩn thế mới biết, Phong Thiếu Phi vì sao phải giảm bớt lượng công việc của cậu, trong lòng cậu không oán, cũng không giận dỗi. Đóng phim là hứng thú của cậu, chính là Phương gia lại là trách nhiệm của cậu, trách nhiệm cùng hứng thú đặt lên bàn cân, bên nào nặng bên nào nhẹ, Yến Cẩn vẫn phân biệt rõ ràng.
Cho dù Phương Lỗi không mở miệng, Yến Cẩn cũng có thể từ trong miệng Phong Thiếu Phi biết được một mình Phương Lỗi phấn đấu thực vất vả; cha Phương tuy rằng lưu lại không ít người, nhưng trong tay Phương Lỗi có thể phát huy bao nhiêu cũng là cần Phương Lỗi cố gắng.
Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn thương lượng, muốn cùng nhau chia sẻ công việc với Phương Lỗi, Phong Thiếu Phi trải qua huấn luyện của Cảnh Du cùng Cảnh Viêm, tuy rằng vẫn là có chút chưa lão luyện nhưng thay Phương Lỗi chia sẻ công tác cũng không thành vấn đề.
Yến Cẩn nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Có anh giúp đỡ anh hai, em cũng có thể an tâm một ít, có điều…..” Cậu dừng một chút, có chút chần chờ: “Thân phận của anh……”
Phong Thiếu Phi cười cười, bật ngón tay một cái, đèn trong nhà ăn đột nhiên tối sầm xuống, ngay khi Yến Cẩn có chút không biết làm sao, mặt đất chung quanh chỗ ngồi đột nhiên dấy lên một vòng nến.
Ngọn nến xếp thành hình trái tim, cậu và Phong Thiếu Phi liền ngồi chính giữa vòng nến, cậu lăng lăng nhìn bốn phía ánh nến lay động, gương mặt Phong Thiếu Phi trước mắt cũng có vẻ giống như trong giấc mộng xa xôi.
Phong Thiếu Phi cười khẽ ra tiếng, đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Yến Cẩn, ngay khi Yến Cẩn còn chưa kịp phản ứng hắn liền quỳ xuống. Yến Cẩn bị hắn làm cho phát hoản, tiếp đó thì thấy trên tay hắn cầm một cái hộp nhung nhỏ.
Yến Cẩn trong lòng đột nhiên nhảy dựng, có chút không dám tin, còn kèm theo kinh hỉ, thấy cái hộp nhỏ kia sao còn không hiểu Phong Thiếu Phi là đang có ý gì chứ.
Quả nhiên, chợt nghe thấy thanh âm dịu dàng của Phong Thiếu Phi, trầm thấp vang lên, “Yến Cẩn, em có nguyện ý cùng anh kết hôn không?” Vừa nói, vừa mở ra hộp nhung trong tay, bên trong đúng là một cái nhẫn nam.
Nhẫn thiết kế trang nhã thanh lịch, Yến Cẩn vừa thấy liền thực thích, cậu vươn tay, hai mắt nhìn thẳng Phong Thiếu Phi đầy thâm tình, cố nén kích động đáp: “Em đồng ý.”
Phong Thiếu Phi lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp, nắm lấy tay Yến Cẩn, đem nhẫn đeo vào ngón tay cậu. Đồng thời, ngọn đèn trong nhà hàng vụt sáng, sau đó là tiếng đàn du dương.
Hóa ra Phong Thiếu Phi còn mời dàn nhạc loại nhỏ, trong tiếng nhạc đệm người phục vụ đốt pháo, có người vỗ tay chúc mừng Phong Thiếu Phi cầu hôn thành công.
Phong Thiếu Phi cao hứng ôm lấy Yến Cẩn, tại chỗ xoay vài vòng, cười cảm tạ mọi người phối hợp. Yến Cẩn đỏ mặt, chôn mặt trong ngực của hắn, cảm thấy hạnh phúc cách mình sao lại gần đến vậy.
Tiếp đó người phục vụ lại đẩy đến một cái bánh kem nhỏ, bánh kem cũng là hình trái tim, mặt trên là một câu Phong Thiếu Phi nhắn nhủ tới Yến Cẩn, rất đơn giản cũng thực trực tiếp: Anh mãi yêu em.
Khóe mắt Yến Cẩn ngập nước, nắm tay Phong Thiếu Phi chủ động dâng lên một nụ hôn, buổi tối hôm nay hết thảy thật đẹp khiến cậu phảng phất cứ ngỡ mình đang trong mộng.
Trước đó khi tin tức Phong Thiếu Phi đính hôn truyền ra, cậu bề ngoài dù bất động thanh sắc, kỳ thật trong lòng khó tránh khỏi có chút thấp thỏm bất an, dù sao, cậu cũng chỉ là một người đàn ông.
Cậu không cách nào thay Phong Thiếu Phi sinh con dưỡng cái, không thể nào cho Phong Thiếu Phi một gia đình đầy đủ, tuy rằng trong lòng cậu tin tưởng Phong Thiếu Phi, chính là có đôi khi hiện thực sẽ không như những gì ta muốn.
Thẳng đến buổi tối hôm nay, Phong Thiếu Phi đem nhẫn đeo vào tay cậu, cậu mới chính thức an tâm. Phong Thiếu Phi đã sớm phát hiện lo âu của Yến Cẩn cho nên mới có màn cầu hôn đáng nhớ thế này.
Hắn muốn cho người yêu của mình được an tâm, cũng muốn cho người yêu của mình một lời hứa hẹn. Hắn là Cảnh gia đại thiếu gia, nếu ngay cả người yêu của mình cũng không thể bảo vệ được, như vậy không phải thân phận cùng danh hiệu này là vô nghĩa sao? Nói trắng ra, lúc trước hắn đáp ứng cùng Cảnh Viêm về Cảnh gia, một phần nguyên nhân rất lớn là vì Yến Cẩn. Hiện giờ chướng ngại đều đã được dọn sạch, hắn cùng Yến Cẩn cuối cùng có thể không còn lo lắng mà ở cạnh bên nhau.
Hai người ăn xong bữa tối cùng nhau trở về Phương gia, Phương Lỗi thực kinh ngạc khi thấy hai người tới chơi, sau khi nghe nói Phong Thiếu Phi cầu hôn thành công anh lại ngây ngẩn cả người.
Anh còn đang định tìm Phong Thiếu Phi tính sổ, mấy hôm trước đồn đãi Cảnh gia đại thiếu muốn đính hôn, truyền đến ồn ào huyên náo khiến cho anh cũng bị quấy rầy không dứt.
Thường xuyên có người nói bóng nói gió, muốn hỏi anh có biết nội tình hay không, không có biện pháp ai bảo em trai anh trước cùng Phong Thiếu Phi công khai chứ, mọi người tìm không thấy đương sự, đành phải chạy tới hỏi anh, cái người có quan hệ mật thiết này.
Phương Lỗi bị quấy rầy mấy lần, phát hỏa một trận, tự nhiên không ai dám tiếp tục đuổi theo anh hỏi; chính là Phương Lỗi trong lòng lửa giận không chút thuyên giảm, anh cũng muốn biết rốt cuộc vị hôn thê của Cảnh gia đại thiếu gia là thần thánh phương nào.
Không nghĩ tới hắn còn chưa tìm tới cửa, Phong Thiếu Phi liền mang theo tin tức lớn thế này tới tận nhà, anh nhìn hai người nắm tay, lăng lăng mở miệng hỏi: “Hai đứa nói muốn kết hôn?”
“Vâng, em nghĩ trước cùng tiểu Cẩn tổ chức tiệc ở trong nước sau đó bay ra nước ngoài đăng ký.” Phong Thiếu Phi thản nhiên nói. Tuy rằng hiện nay trong nước còn không thừa nhận hôn nhân đồng tính, nhưng là hắn cùng Yến Cẩn muốn mở tiệc chiêu đãi người thân cùng bạn hữu, chứng kiến hai người hạnh phúc bên nhau.
“Hôn lễ định vào ngày nào?” Phương Lỗi lại hỏi, Phong Thiếu Phi nhìn Yến Cẩn đáp: “Tiểu Cẩn gần đây trong tay còn có công tác, cho nên em nghĩ trước khi đính hôn, chờ em ấy đem kịch bản cùng quảng cáo đều quay xong hết rồi mới làm tiệc.”
“… Anh hai, kết hôn xong em sẽ rời khỏi giới giải trí, chuyên tâm vào việc ở công ty.” Không đợi Phương Lỗi tiêu hóa hoàn toàn lời của Phong Thiếu Phi, Yến Cẩn lại quăng cho anh một quả bom khác.
“Tiểu Cẩn, em chuyên tâm đóng phim là được, anh từng nói qua, chuyện của công ty không cần em lo mà.” Phương Lỗi phục hồi lại tinh thần, nhíu nhíu mày.
“Anh hai, trong nhà hiện tại chỉ còn anh và em, em không đến giúp anh thì ai tới giúp anh nữa?” Yến Cẩn thấp giọng nói, Phương Lỗi nghe xong vô cùng vui mừng, em trai của anh, cuối cùng cũng trưởng thành rồi, trở thành nam nhân đội trời đạp đất rồi.
“Tiểu Cẩn, có phần tâm ý này của em, anh thật cao hứng, tựa như chúng ta trước đó từng nói qua, em không thích hợp làm thương nghiệp, con đường này để anh đi là đủ rồi.” Phương Lỗi ôn nhu lên tiếng.
“Thiếu Phi có thể dạy em, em sẽ gắng học, tuy rằng tuổi của em lớn rồi nhưng mà em tin tưởng em sẽ không thua kém người khác.” Yến Cẩn thản nhiên nói.
Phương Lỗi trăm triệu lần thật không ngờ, trước kia em trai bài xích chuyện làm ăn như vậy, có một ngày sẽ chủ động mở miệng nói muốn thay mình chia sẻ trọng trách trên vai, anh đột nhiên cảm thấy, khóe mắt có chút cay, mũi cũng có chút chua xót.
“Tốt, tốt lắm, anh cùng Thiếu Phi cũng có thể dạy em, em là em trai của Phương Lỗi này, làm sao có thể thua kém người khác!” Phương Lỗi vì che dấu tâm tình của mình, cố ý cao giọng nói.
“Anh hai, cho tới nay đều thực cám ơn anh.” Yến Cẩn nhìn Phương Lỗi, nhẹ giọng nói, trong giọng nói là chân thành cùng tình cảm khiến cho Phương Lỗi đang cố che dấu biểu tình liền không kiềm chế được nữa.
“Em, thằng nhóc này, là cố ý muốn nhìn anh khóc sao?” Phương Lỗi hai mắt có chút phiếm hồng, ngữ khí nghẹn ngào nói.
“Anh hai, thực xin lỗi.” Yến Cẩn đột nhiên đứng lên, bổ nhào vào trong ngực Phương Lỗi, từ sau khi cậu trưởng thành, không còn cùng Phương Lỗi thân cận như vậy nữa, Phương Lỗi đối với hành động của Yến Cẩn cũng là vạn phần kinh ngạc.
Anh ngẩn người, mới chậm rãi ôm lấy Yến Cẩn, hai tay trên lưng cậu vỗ nhè nhẹ, nhắm mắt lại nói: “Nói xin lỗi cái gì, đều là người một nhà cả mà.”
Hai anh em tuy rằng không ôm nhau khóc rống, bất quá cũng là thoải mái phát tiết một phen, đợi cho tâm tình hai người bình phục Phong Thiếu Phi mới cười mở miệng, “Được rồi, còn ôm nữa em sẽ ghen đó.” Yến Cẩn lúc này mới đỏ mặt đứng lên, trở lại bên cạnh Phong Thiếu Phi ngồi xuống.
Đêm đó hai người ở lại Phương gia, ngày hôm sau, Phong Thiếu Phi liền cho người phát ra tin tức, Cảnh gia đại thiếu gia sắp cùng Phương gia nhị thiếu gia đính hôn.
Tin tức này vừa ra, tự nhiên lại rung động giới giải trí cùng thương nghiệp, có lẽ nhiều người đều không nghĩ đến đối tượng đính hôn của Cảnh gia đại thiếu gia, thế nhưng lại là một người đàn ông.
Lúc trước những kẻ nói tình cảm Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn xảy ra vấn đề tự nhiên là bị tin tức này đánh cho một bạt tai; còn có vài tiểu thư thế gia sắc mặt càng là đặc sắc vô cùng.
Có mấy nhà truyền thông trước đó liệt kê các vị tiểu thư, nhất nhất bình xét xem ai sẽ được Cảnh gia đại thiếu gia ưu ái. Những cô nàng đó ở mặt ngoài không quan tâm, thậm chí tỏ vẻ khinh thường, kỳ thật trong lòng đều đang ảo tưởng, có thể gả vào Cảnh gia.
Càng có vài cô nàng thả ra một ít tin tức ám chỉ với truyền thông mình chính là vị hôn thê của Cảnh gia đại thiếu gia. Bất quá các phóng viên cực kỳ sắc bén, tin tức là thật hay là giả, bọn họ làm sao có thể không nhận ra cơ chứ.
Cho nên mặc dù mọi người không ngừng phỏng đoán, nhưng báo chí, truyền thông, tạp chí cũng chưa bao giờ chỉ ra vị hôn thê bí ẩn kia là ai. Cũng may mắn trước không có người loạn viết bậy, nếu không hiện tại tin tức này vừa ra, chẳng phải là tự vả vào miệng sao.
Bất quá lúc trước máy cô nàng tự tung tin, vẻ mặt tự nhiên không dễ chịu, cái này tất cả mọi người thấy rõ ràng, biết các cô vì muốn leo lên bám víu vào Cảnh gia, thế nhưng dám bịa đặt sự thật.
Mặc kệ giới giải trí cùng thương nghiệp có bao nhiêu rung chuyển, tiệc đính hôn của Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn dự định tổ chức vào ba tuần sau. Bọn họ phát thiệp cưới mời bạn bè của cả hai.
Bạn bè của Yến Cẩn không nhiều lắm cũng chỉ có Hứa Yến và Dương Thiệu, thân nhân cũng không nhiều chỉ có một mình Phương Lỗi; trái lại Phong Thiếu Phi, bởi vì là người Cảnh gia, bình thường cần giao tiếp xã giao dĩ nhiên quan hệ rộng. Cho dù hai người muốn làm đơn giản, tính tính toán toán, thế nhưng vẫn phải đến ba mươi bàn.
Phong Thiếu Phi sợ Yến Cẩn không vui, nhanh chóng an ủi: “Tiểu Cẩn, thật có lỗi, tiệc đính hôn làm lớn một chút, xem như báo cho những người khác một tiếng, đến lúc chúng ta kết hôn cũng không cần mời bọn họ nữa.”
Tiệc đính hôn chủ yếu là ứng phó đám người trong giới thương nghiệp, mọi người trong lòng biết rõ, trong nước căn bản không thừa nhận hôn nhân đồng tính, cho nên Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn sẽ không kết hôn ở đây, tự nhiên cũng sẽ không có đám cưới nào.
Cho nên tiệc đính hôn chẳng khác nào là lễ kết hôn của bọn họ, Cảnh gia đại thiếu muốn đính hôn, tự nhiên không có khả năng làm đơn giản bí mật, đây là thay đổi mà Phong Thiếu Phi sau khi trở thành Cảnh Thiếu Phi phải thích ứng. Hắn hiện tại đã không còn là Phong Thiếu Phi vô danh tiểu tốt, mang trong mình hào quang của Cảnh gia tất nhiên phải có hy sinh.
Hắn trước hy sinh đam mê của mình, rời bỏ giới giải trí tiến vào thương nghiệp; hiện tại hắn phải hy sinh tiệc đính hôn của mình, để buổi tiệc công khai trước mắt mọi người cùng truyền thông.
Hết thảy đều là vì muốn chặt chẽ giữ lấy Yến Cẩn, vì bảo vệ Yến Cẩn, Phong Thiếu Phi cảm thấy tất cả thực đáng giá. Nhưng hắn sợ nhất chính là, gây nên ủy khuất cho Yến Cẩn.
“Không sao, em không để ý mấy thứ này.” Yến Cẩn cười nói, cậu biết thân phận Phong Thiếu Phi xưa đâu giống nay, tự nhiên không có khả năng lại dùng phương thức của người bình thường.
Sau khi tin tức hai người sắp đính hôn lan truyền ra, Yến Cẩn khi đang làm việc chung quy sẽ bị mọi người chú ý hoặc là chỉ trỏ. Dù sao hai người đàn ông đính hôn vẫn là chuyện rất hiếm, hơn nữa lại thoải mái công khai như vậy.
Yến Cẩn bỏ hết mọi thứ ra sau đầu, tùy ý người khác ở sau lưng nói xấu, dù sao hiện giờ thân phận của cậu cùng Phong Thiếu Phi cũng không phải dễ đụng vào, những người đó trừ bỏ há miệng nói nhảm, có năng lực làm gì bọn cậu cơ chứ?
Ngay từ đầu Hứa Yến thực tức giận muốn tìm những người đó lý luận, bất quá mỗi lần đều bị Yến Cẩn khuyên nhủ, Yến Cẩn cũng không nói thêm cái gì, chỉ dùng một câu, “Bọn họ là ghen tị với tôi thôi.”
Đúng vậy, ghen tị, những người đó sở dĩ chửi bới Yến Cẩn, chẳng qua là nhìn không vừa mắt hạnh phúc cùng vận may của cậu mà thôi. Yến Cẩn thân là cậu hai nhà họ Phương gia, khởi điểm vốn cao hơn bọn họ; hiện giờ thân là đồng tính luyến ái thế nhưng còn leo lên tới địa vị Cảnh gia mà bọn họ cả đời đều không với tới nỗi.
Trong mắt bọn họ, Yến Cẩn chính là chiếm hết tiện nghi, mà ngay cả cố gắng trước đó của cậu đều bị bọn họ phớt lờ. Ở trong lòng bọn họ, đã nhận định Yến Cẩn đi cửa sau, ngay cả giải thưởng Kim Tượng công bằng nhất cũng bị bọn họ nghi ngờ.
Đối với những phỏng đoán ác ý này, Yến Cẩn vẫn luôn không đáp lại, dù sao miệng mọc trên người họ, bọn họ muốn nói như thế nào, Yến Cẩn có thể cấm cản sao?
Cho nên Yến Cẩn tuyệt không để ý, ngược lại còn có thể trấn an Hứa Yến, mấy lần sau, Hứa Yến cũng học theo tâm tư phóng khoáng của Yến Cẩn, không thèm để ý tới những kẻ tâm địa xấu xa đó nữa.
Yến Cẩn đem tất cả quảng cáo trong tay quay hết, sau đó không tiếp nhận công việc mới nữa, kịch bản gửi tới cửa cũng đều bị từ chối. Bất quá cậu cùng Dương Thiệu đã thỏa thuận trước, mỗi một năm đều sẽ giúp đối phương đóng một bộ phim.
Theo việc cậu không ngừng từ chối kịch bản, tin tức Yến Cẩn muốn rời khỏi giới giải trí cũng bắt đầu chậm rãi truyền ra. Rất nhiều người đã sớm dự liệu kết quả này, dù sao Cảnh gia chính là đại gia tộc, như thế nào cũng không có khả năng để “con dâu trưởng” xuất đầu lộ diện đi?
Cũng có người cảm thấy thực đáng tiếc, từ khi Yến Cẩn công khai, liền dần dần biến mất, nếu cậu thật sự kết hôn, về sau sợ là không còn thấy phim của cậu nữa.
Nhất thời, tất cả mọi người lại thảo luận, sau khi giới giải trí mất đi Đàm Tranh lại sắp mất đi một vị ảnh đế khác. Có người thở dài, có người nuối tiếc, có kẻ hớn hở, mặc kệ trên inte et náo nhiệt thế nào, tiệc đính hôn của Yến Cẩn và Phong Thiếu Phi vẫn đúng hạn cử hành.
Tiệc đính hôn tổ chức tại một nhà hàng cao cấp của Tề Trăn, vào ngày bữa tiệc diễn ra, Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn sớm tới hội trường, đi vào phòng nghỉ chuẩn bị.
Không lâu sau, Cảnh Viêm và Phương Lỗi cũng đến, hai người nhìn hai chú rể khí vũ hiên ngang, thần thái sáng láng, trong lòng lại là mất mát lại là cảm khái, có một loại cảm giác con trai/em trai bị cướp đi, bất quá đồng thời cũng thay Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn cảm thấy cao hứng.
Cảnh Viêm là biết thân phận thật sự của Phong Thiếu Phi, lúc này trong lòng cảm xúc càng khác biệt, ông vỗ vỗ bả vai Phong Thiếu Phi, không tiếng động ủng hộ cùng cổ vũ.
“Đúng rồi, mẹ con đâu?” Cảnh Viêm mở miệng hỏi, Phong Thiếu Phi cười nói: “Mẹ nói hôm nay quá nhiều người, mẹ sẽ không tới, ngày kết hôn mẹ sẽ tham dự.”
“Ừ, cũng tốt.” Cảnh Viêm gật gật đầu, hôm nay nói trắng ra là cơ hội tốt cho người trong thương nghiệp xã giao, ông cảm thấy có lỗi với Phong Thiếu Phi, đem tiệc đính hôn của hắn làm thành như vậy.
“Ba, này cũng chỉ là hình thức thôi, thứ con và Yến Cẩn để ý đâu phải là lễ đính hôn này đâu.” Phong Thiếu Phi biết suy nghĩ của Cảnh Viêm, thản nhiên nói.
Cảnh Viêm cũng hiểu lời Phong Thiếu Phi chưa nói ra, hai cha con nhìn nhau, cùng nhau phá lên cười. Điều mà Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn quan tâm, cho tới bây giờ chính là ủng hộ của người nhà cùng bạn bè.
Phong Thiếu Phi và Cảnh Viêm đang nói chuyện bên kia, bên này Yến Cẩn cũng cùng Phương Lỗi trò chuyện, Phương Lỗi có loại cảm khái trong nhà có con trai trưởng thành, không nghĩ tới em trai của anh sắp bước vào lữ trình kế tiếp của đời người.
“Anh hai, có đối tượng tốt thì không cần do dự, em không quan tâm có thêm một chị dâu hay là anh rể đâu.” Yến Cẩn thấp giọng nói, cậu vẫn luôn biết Phương Lỗi không câu nệ nam nữ, cho nên cũng sẽ không nhất định phải có một chị dâu.
“Nói cái gì đó.” Phương Lỗi có chút quẫn bách, sờ sờ mũi giả bộ mắng cậu, trong lòng lại không tự chủ được, hiện lên hình ảnh thật lâu trước kia, Phong Thiếu Phi nói thích mình.
Anh âm thầm nhíu nhíu mày, đem hết thảy dằn xuống đáy lòng, liếc liếc mắt nhìn Phong Thiếu Phi cách đó không xa, xoay người tránh đi ánh mắt của hắn. Anh cùng Phong Thiếu Phi, vẫn luôn là người ở hai thế giới.
Yến Cẩn phát hiện ánh mắt Phương Lỗi, trong lòng nhảy dựng, đột nhiên hiện lên một ý tưởng không thể tin, lập tức thay Phương Lỗi cảm thấy đau thương. Nếu điều cậu đoán là thật, như vậy Phương Lỗi phải làm như thế nào?
Phong Thiếu Phi nói chuyện với Cảnh Viêm xong, quay người lại liền thấy Yến Cẩn sắc mặt không thích hợp, hắn nhanh chóng đi tới, thấp giọng hỏi: “Làm sao thế? Sắc mặt khó coi như vậy, thân thể em không thoải mái?”
“Thiếu Phi, anh của em… Anh hai của em…..” Yến Cẩn khó khăn mở miệng, nhưng không biết nên nói như thế nào.
“Phương Lỗi?” Phong Thiếu Phi nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc nhìn về chỗ Phương Lỗi, lúc này Phương Lỗi đưa lưng về phía bọn họ, đang cùng Cảnh Viêm trò chuyện, có điều bóng dáng anh khẽ lộ ra một tia cô đơn.
“Anh của em, nhất định rất khổ sở.” Yến Cẩn thấp giọng nói một câu, Phong Thiếu Phi ngẩn người, rất nhanh liền kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi: “Phương Lỗi yêu cậu ấy?”
“Anh của em, có lẽ chính anh ấy cũng không nhận thấy….. Có lẽ tiềm thức của anh ấy cũng không phát hiện.” Yến Cẩn thấp giọng nói, Phong Thiếu Phi cũng không biết nên nói cái gì, dù sao người mà Phương Lỗi yêu đã không còn tồn tại.
“Cho nên chúng ta càng nên nắm chắc thời khắc này, bởi vì em vĩnh viễn không biết được, ngày sau sẽ phát sinh cái gì.” Phong Thiếu Phi nắm tay Yến Cẩn, thở dài nói.
Không bao lâu, Cảnh Viêm cùng Phương Lỗi liền rời khỏi phòng nghỉ, bởi vì khách mời đã lục tục trình diện, bọn họ phải đi ra ngoài chào hỏi khách khứa mới được. Cảnh Viêm cùng Phương Lỗi vừa mới rời đi, Tề Trăn liền mang theo Dương Thiệu đến đây.
“Chúc mừng a!” Tề Trăn vỗ vỗ bả vai Phong Thiếu Phi, Phong Thiếu Phi cười nói cảm ơn. Dương Thiệu nhìn hai người đứng chung một chỗ, trên người là lễ phục đơn giản, thoạt nhìn vô cùng xứng đôi, trong mắt không tự giác mang theo một tia hâm mộ.
“Chớ hâm mộ, sau này hai chúng ta cũng làm lễ thế này mà.” Tề Trăn phát hiện cảm xúc Dương Thiệu đầu tiên, ôm bờ vai của hắn thấp giọng nói, Dương Thiệu liếc mắt nhìn, từ chối cho ý kiến.
Bốn người nói một hồi, Tề Trăn cùng Dương Thiệu liền rời đi trước, không lâu Cảnh Viêm sai người đến truyền lời, bảo Phong Thiếu Phi đi ra ngoài ‘Gặp khách’, Phong Thiếu Phi chỉ đành hôn hôn Yến Cẩn, bất đắc dĩ treo lên khuôn mặt tươi cười, chuẩn bị ứng phó xã giao khách sáo giả dối.
Sau khi Phong Thiếu Phi rời khỏi, phòng nghỉ liền chỉ còn lại Yến Cẩn, cậu ngồi trên ghế sa lông, nhắm mắt dưỡng thần. Đêm qua rất khẩn trương, hơn nữa lại có chút hưng phấn, cho nên cậu căn bản không thể chợp mắt.
Hiện tại cảm xúc bình phục rất nhiều, chung quanh lại an tĩnh, ngược lại khiến cậu có chút mệt mỏi muốn ngủ. Bất quá lúc cậu đang tựa vào trên ghế chờ đợi tới giờ làm lễ, một tiếng vang rất nhỏ truyền vào trong tai.
Cậu nhíu nhíu mày, dỏng tai lắng nghe, thanh âm lại không có nữa, cậu có chút nghi hoặc, mở to mắt đang định đứng lên, cửa phòng nghỉ bất chợt mở ra…….
——
Trong nhà chính Cảnh gia một mảnh yên tĩnh, hôm nay là tiệc đính hôn của Cảnh gia đại thiếu gia, Cảnh Viêm điều đi rất nhiều vệ sĩ, vệ sĩ vốn canh giữ trước biệt thự Cảnh Viêm chỉ còn lại một nửa.
Bất quá tuy rằng nhân số giảm bớt, bất quá lưu lại đều là thân thủ vô cùng tốt, cho nên ngay khi có người tiếp cận, bọn họ lập tức liền phát hiện.
Chỉ là sau khi bọn họ phát hiện, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì người tới trên tay cưỡng ép một người, người này chính là vị hôn phu của Cảnh gia đại thiếu gia, Yến Cẩn.
Nhóm vệ sĩ thực kinh ngạc, không hiểu Yến Cẩn tại sao lại chạy đến nhà chính Cảnh gia; khi thấy người cưỡng ép Yến Cẩn thì lại càng kinh ngạc, bởi vì người nọ chính là kẻ trước đó không lâu bị bọn họ đưa vào trại an dưỡng.
Đám vệ sĩ cảm thấy rùng mình, mặc kệ gã làm cách nào trốn ra, quan trọng là phải bảo vệ con tin, nếu Yến Cẩn có mệnh hệ gì bọn họ cũng không biết ăn nói thế nào với Phong Thiếu Phi.
“Lão gia tử đâu? Bảo lão gia tử đi ra.” Gã tóc tai bù xù, trên mặt biểu tình điên cuồng, cầm trên tay một khẩu súng, dí sát bên thái dươngYến Cẩn.
Đám vệ sĩ không dám kích động đến gã, nhanh chóng cho người đi thông báo cho lão gia tử, lão gia tử hay tin lập tức tha thân thể suy yếu run rẩy xuất hiện trước mặt gã.
“Tiểu thúc, chú mau thả nó ra.” Lão gia tử quát, thanh âm lại không chút uy nghiêm nào.
Gã ngốc lăng nhìn lão gia tử, trong trí nhớ của gã, lão gia tử vĩnh viễn là có tinh thần hơn gấp trăm lần, thân cường thể tráng, đây là lần đầu tiên gã thấy lão gia tử ốm yếu thế này.
“Anh… bị bệnh?” Gã chần chờ hỏi, lão gia tử tự giễu cười cười, “Đã nhiều tuổi, không già cũng không được.” Nói xong còn hợp với tình hình ho khan vài tiếng.
“Ngược lại, chú bắt Yến Cẩn làm cái gì?” Lão gia tử thấy trên mặt gã đã giảm bớt điên cuồng, thử mở miệng nhẹ giọng hỏi.
“… Tôi tìm Đàm Tranh! Đàm Tranh đâu?!” Gã như là đột nhiên nhớ tới, trên mặt lại là một mảnh dữ tợn, lão gia tử trong lòng lộp bộp một chút, nhanh chóng mở miệng, “Đàm Tranh đã sớm chết!”
“Nó không chết! Tôi biết nó không chết! Nó còn tránh ở một bên, chờ tra tấn tôi!” Gã điên cuồng hô to, thanh âm của hắn phảng phất còn quanh quẩn bên tai làm gã ta nổi da gà, nói muốn xem gã mỗi ngày đều chịu thống khổ.
Bởi vì cảm xúc của gã trở nên kích động, tay đã để họng súng tách khỏi Yến Cẩn, vệ sĩ đứng bên trông thấy tận dụng thời cơ, đột nhiên đánh về phía gã, dùng sức đẩy gã ra, đồng thời kéo Yến Cẩn đến phía sau mình.
Gã ta kịp phản ứng, bị đẩy ra nhe răng cười nâng tay lên hướng Yến Cẩn nổ súng, Phong Thiếu Phi nhận được tin tức gấp rút trở về, còn chưa kịp tiến vào cửa, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng súng.
“Không! ────” Phong Thiếu Phi rống to, mang người vọt vào, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng Yến Cẩn ngàn vạn lần phải bình an.
Chạy tới hiện trường, phát hiện cánh tay vệ sĩ nâng Yến Cẩn bị đạn làm trầy da, mà bên kia chính là gã điên nằm trên mặt đất mở to mắt, ấn đường trúng đạn, chết không nhắm mắt.
Phong Thiếu Phi ngẩn người, ánh mắt rất nhanh đảo qua, phát hiện thân ảnh lão gia tử, run rẩy giống như ngọn nến trong gió tàn, hắn bước nhanh lại chỗ lão gia tử, tiếp nhận súng trong tay của lão, thấp giọng an ủi: “Ông nội, không có việc gì, không có việc gì…”
Thì ra vừa rồi thời điểm nguy kịch, lão gia tử đột nhiên bùng nổ, rất nhanh lấy súng bắn thẳng vào gã, mới làm cho gã mất độ chính xác, do đó viên đạn chỉ sượt qua cánh tay vệ sĩ.
Nếu không có một viên đạn này của lão gia tử, dưới khoảng cách gần như vậy, người vệ sĩ kia chắc chắn sẽ trúng đạn, hơn nữa nhất định là trọng thương. Dù sao tuy rằng gã nhắm vào Yến Cẩn nhưng vệ sĩ làm sao có thể thật sự để Yến Cẩn trúng đạn.
Phong Thiếu Phi nhanh chóng sai người đỡ lão gia tử trở về phòng, sau đó lại dặn người thu thập hiện trường, vệ sĩ bị thương đã được đưa đi băng bó. Hắn đi tới trước người Yến Cẩn, cẩn thận kiểm tra toàn thân cậu một lần, xác nhận trên người cậu không có bất luận vết thương nào mới yên lòng.
“Tiểu Cẩn, thực xin lỗi.” Phong Thiếu Phi ảo não nói, hắn thế nhưng bị người nhân cơ hội còn đem người hắn yêu bắt đi, điều này với hắn mà nói, thật sự là vô cùng nhục nhã.
“Không phải lỗi của anh.” Yến Cẩn thản nhiên nói, sau đó tiến đến bên tai Phong Thiếu Phi nhẹ giọng nói mấy câu. Trong mắt Phong Thiếu Phi xẹt qua một tia lo lắng, tay đặt ở bên cạnh người cũng nắm chặt thành quyền.
“Thật có lỗi, tiệc đính hôn bị náo loạn thành như vậy.” Phong Thiếu Phi tự trách, Yến Cẩn lắc đầu, “Em đã nói không phải lỗi của anh mà, anh đừng tự trách.”
“Không có mấy người phát hiện em mất tích, chúng ta về hội trường trước đi.” Phong Thiếu Phi xử lý hết thảy liền nhanh chóng mang Yến Cẩn trở lại tiệc đính hôn.
Bọn họ vừa về tới phòng nghỉ, Cảnh Viêm liền tới, lúc ấy biết được Yến Cẩn bị bắt đi, vì giữu vững hội trường, Cảnh Viêm chỉ đành giả như không có việc gì, ở lại nhà hàng tiếp khách.
Thật vất vả chống đỡ tới lúc Phong Thiếu Phi đem Yến Cẩn về, ông cũng không quản đang trò chuyện với người khác, nói xin lỗi liền chạy tới phòng nghỉ. Thấy Phong Thiếu Phi cùng Yến Cẩn hai người không bị sao mới thở phào nhẹ nhõm.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiểu thúc sao có thể thoát ra được?” Cảnh Viêm thấp giọng hỏi, Yến Cẩn vừa rồi bị kinh hách, đang nằm trên ghế sa lông nghỉ ngơi.
“Cùng Hứa gia thiếu gia có liên quan.” Phong Thiếu Phi chỉ nói này một câu, Cảnh Viêm thấy sắc mặt hắn khó coi, liền đem đề tài này nuốt xuống, tiếp tục hỏi vấn đề khác.
Khi biết là lão gia tử bắn chết tiểu thúc, Cảnh Viêm thực kinh ngạc, ông có chút lo lắng cho tinh thần cùng thân thể của lão, bởi vậy nhanh chóng gọi điện thoại về nhà.
May mắn Cảnh lão gia tử hết thảy đều bình thường, chính là tinh thần có chút uể oải, Cảnh Viêm âm thầm hít một hơi, dặn dò y tá chiếu cố lão gia tử chu đáo rồi cúp điện thoại.
Vừa rồi bởi vì Yến Cẩn đột nhiên mất tích, cho nên toàn bộ quá trình đều trì hoãn, may mắn bọn họ trở về khá nhanh, cũng không khiến cho mọi người hoài nghi; chính là sắc mặt Yến Cẩn không dễ nhìn, sợ là sẽ khiến cho mọi người phỏng đoán gì đó.
Danh sách chương