Editor: Đào Tử

___________________________

 Địch Nhạc không phải hai bàn tay trắng ra về.

Tay trái hai vò, tay phải hai vò, thắng lợi trở về.

Linh hoạt nhảy lên, nhẹ nhõm vượt qua tường thấp nhảy vào trong tường, còn chưa kịp đứng vững, trong tầm mắt xuất hiện một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc. Mũi chân cậu ta suýt nữa không ổn định, ý cười nhẹ nhõm trên mặt hơi cứng, tự giác đứng vững, nhũn giọng nói: "A huynh..."

Địch Hoan vẫn với trang phục văn sĩ nho nhã nhẹ nhàng, thấy đường đệ phóng từ ngoài tường vào, vẻ mặt anh ta không chút chập chùng, không ngoài ý muốn với phương thức xuất hiện của Địch Nhạc. Chỉ là đạm bạc hỏi một câu: "Mấy ngày nay Tiếu Phương ở bên ngoài chơi vui chứ?"

"Chơi rất vui, Thẩm huynh đúng là người tuyệt diệu. Đệ chưa từng thấy người biết chơi như thế, thú vị, cực kỳ thú vị."


Nhắc đến trải nghiệm mấy ngày nay, Địch Nhạc không ngăn nổi ý cười, đôi mắt hoa đào vốn trời sinh mang nét cười càng tỏa ra ánh sáng lung linh.

Cậu ta ngồi xuống đối diện đường huynh.

Thật vui vẻ chia sẻ tâm đắc thiến lợn với Địch Hoan.

Địch Hoan: "... ? ? ?"

Lúc đường đệ nói vị Thẩm tiểu lang quân ấy thiến lợn, biểu lộ anh ta chỉ đơ chốc lát. Nhưng khi đường đệ còn nói mình cũng đi theo học được tay nghề thiến lợn. Sáng nay vừa thiến bảy cái chín đực, tổng cộng mười sáu con lợn con... Quản lý biểu lộ nhiều năm của Địch Hoan lý suýt nữa đình công.

Anh ta đau đầu xoa mi tâm: "Vậy mà còn chơi vui?"

Địch Nhạc nói: "Nói chơi vui thật ra cũng không hẳn, chỉ là nhìn Thẩm huynh thiến lợn nhiệt tình, bèn cảm giác công việc này cũng khá vui."

Nhàm chán đến đâu có người cùng làm cũng có thú vị riêng.


Bờ môi Địch Hoan giật giật, không nói gì thêm.

Nhưng Địch Nhạc hiểu anh ta, cho dù đường huynh không nói gì.

Đúng là thiến lợn không phải việc cao thượng đại nghĩa gì, thậm chí rất bẩn rất mệt mỏi, dù sao cũng có liên hệ với vật kia. Nhưng nếu có thể giống Thẩm huynh nói, để bách tính gia cảnh phổ thông cũng ăn được món mặn thơm ngon, một ít bẩn mệt mỏi ấy có là gì? Chỉ là ——

Chỉ có một việc làm cậu ta rất khó hiểu, người đầu tiên phát hiện thịt lợn thiến rồi vị rất ngon là ai? Vị này xuất phát từ ý nghĩ và mục đích gì thiến lợn nhà mình?

Địch Nhạc thấy đường huynh không nói lời nào, tự lải nhải tâm đắc, cười nói: "Nếu vị thịt lợn thiến rồi cực ngon, sau này có thể nuôi thêm, Thẩm huynh còn nói nuôi sáu bảy tháng là có thể xuất chuồng, vậy chẳng phải một năm có thể nuôi hai lứa? So với gia súc lấy thịt khác tốt hơn nhiều."


Nói đến hơi khát, lúc này mới phát hiện trên bàn cờ bày tàn cuộc, nước trà trong tay còn hơi ấm, ngay cả đệm tịch cậu ta còn có nhiệt độ sót lại. Cậu ngẩng đầu ngắm nhìn chung quanh: "Có khách?"

Địch Hoan nói: "Ừ."

Địch Nhạc xấu hổ muốn đứng dậy: "Người đi rồi?"

Địch Hoan khoát tay ra hiệu cậu ta không cần đứng: "Vừa đi."

"Ồ, may mắn may mắn."

Nếu mình trở về sớm tí, để bạn đường huynh nhìn thấy mình không đi cửa chính thích leo tường, dễ để lại ấn tượng không tốt.

Địch Hoan hỏi: "Tiếu Phương không hiếu kỳ người kia là ai?"

Địch Nhạc cười nói: "Bạn của a huynh đệ yên tâm."

Cậu ta nhất quán tín nhiệm đường huynh, đối với người đường huynh quen biết sẽ không chú ý quá nhiều, dù sao chỉ cần biết rằng a huynh không thiệt thòi là ổn, như việc cậu ta kết bạn a huynh cũng sẽ không can thiệp.
Mặc dù Địch Nhạc không có hỏi, nhưng sao Địch Hoan lại giấu diếm đường đệ quan hệ tốt nhất của mình được, hời hợt nói: "Là quận thủ."

Địch Nhạc sững sờ: "Quận thủ? Quận thủ quận Tứ Bảo?"

Địch Hoan gật đầu biểu thị thừa nhận: "Ừm, chính là hắn."

"Hắn muốn chiêu mộ a huynh?"

Không phải Địch Nhạc xem thường người, mà là cậu ta không xem trọng vị quận thủ quận Tứ Bảo ấy. A huynh nhà mình không phải văn sĩ hàn môn không có căn cơ, nhà bọn họ ở Đông Nam cũng không phải dạng thiếu căn cơ nội tình. Nếu đưa ra cành ô liu, thật có chút buồn cười.

Địch Hoan hạ mắt nói: "Không có chiêu mộ."

Địch Nhạc nói thầm: "Không có thì tốt, đệ cứ cảm thấy người này không chính phái lắm, làm việc luồn cúi, dáng vẻ diễn xuất tiểu nhân. Mặc dù tin tưởng a huynh sẽ không thiệt, nhưng người ta giở trò xấu thật cũng khó lòng phòng bị. Lần này tới cửa là đơn thuần thăm bạn, hay là còn có mục đích khác?"
Địch Hoan nhìn nhà mình đường đệ chuẩn bị tư thế nghiêm phòng tử thủ, cảm thấy buồn cười nói: "Có mục đích khác."

Địch Nhạc nhíu mày kiếm.

Không biết nên truy hỏi mục đích gì hay không. Nhưng Địch Hoan nói trước một bước: "Hắn nói quận Tứ Bảo nhân lực eo hẹp, phản tặc Cung thị đang lẩn trốn còn chưa sa lưới, trong quận lại có tai họa ngầm bất ổn, nhất thời không điều ra nhiều binh lực được... Nên muốn mời huynh và đệ giúp một chút."

Mời hai huynh đệ cậu hỗ trợ? ? ?

Việc gì cần loại đội hình vũ lực này? ? ?

Càng thêm kỳ quái là chuyện lớn như vậy mà muốn mời hai kẻ sĩ võ giả trẻ tuổi du lịch đến đây tương trợ...

Đúng là hơi kỳ lạ.

Địch Nhạc nói thẳng: "Hỗ trợ cái gì? Dù quận Tứ Bảo binh lực túng quẫn, điều ngàn người không khó lắm nhỉ? Trú quân trong quận đâu?"
Phần lớn võ giả võ đảm đều lựa chọn tòng quân, bên ngoài rất khó gặp, nhưng trú quân lại không hiếm thấy. Lấy Thất đẳng công đại phu làm thí dụ, trú quân quận Tứ Bảo cũng có thể đơn cử một hai người. Nếu Thất đẳng công đại phu không dễ điều động, vậy Ngũ đẳng đại phu, Lục đẳng quan đại phu đâu?

Cần viện trợ làm gì chứ? ? ?

"Hỗ trợ áp giải một nhóm vật tư..." Địch Hoan ngừng lại một chút, lại nói, "Nhóm vật tư này rất trọng yếu, vị quận thủ kia cực kỳ coi trọng, đã điều động binh lực có thể điều động. Nhưng lo lắng sẽ có bất trắc, bèn mời huynh ra tay giúp đỡ... Quá nửa là thuế ngân."

Quận thủ không nói thẳng hộ tống cái gì, nhưng Địch Hoan căn cứ ngôn từ úp mở quận thủ tiết lộ, đại khái cũng đoán được.

Địch Nhạc nghe đến cuối, hít hơi lạnh.
"Thuế ngân, cái này, cái này —— "

Trực giác mách bảo cậu biết không thể nhảy vào vũng nước đục này.

Thế là vẻ mặt nặng nề nói: "Ngay cả quận thủ cũng nói thế lực trong quận không ổn định, nếu là áp giải thuế ngân... Đây chẳng phải con rận trên đầu tên trọc, bia ngắm lồng lộng sao? ? ?"

Sao không tự mình phái binh hộ tống?

Sợ bị ăn cướp thì trọng binh hộ tống đi!

Biểu lộ Địch Hoan ban đầu không hề bận tâm, nghe đoạn sau suýt đen mặt, không khỏi buồn cười hỏi: "Trên đầu tên trọc... Phụt, Tiếu Phương, đệ học lời dí dỏm ấy từ đâu?"

"Học từ Thẩm huynh." Địch Nhạc vốn là tâm tính thiếu niên, thẳng thắn: "A huynh, cái này không trọng yếu. Nếu là thuế ngân thật, trong quận Tứ Bảo không biết có bao nhiêu tai mắt nhìn chằm chằm... Nếu chúng ta đón củ khoai lang bỏng tay này, chẳng phải là tìm khó cho bản thân à?"
Địch Hoan: "..."

Lại là vị huynh đài Thẩm Ấu Lê này.

Xem ra, hai đứa này quả là chơi rất khá.

"Lúc đầu huynh cũng muốn cự tuyệt... Nhưng, thật sự là 'Thịnh tình không thể chối từ'. Hộ tống chỉ là một nhánh đội ngũ giả che giấu tai mắt người, nên không có vấn đề gì lớn. Với lại —— Có xảy ra chuyện, không phải tốt hơn?" Nói xong, con ngươi trầm lắng của thanh niên như có ánh sáng lóe lên, "Vị quận thủ đó xảo quyệt tiếc mệnh, vì bảo đảm thuế ngân không có sai sót, đương nhiên sẽ không từ thủ đoạn."

"Đội ngũ giả?" Địch Nhạc nghe là đội ngũ giả, ngầm buông lỏng một hơi, không phải do cậu ta thuyết âm mưu, cậu sợ huynh đệ bọn họ thành "Dê thế tội", đường huynh cũng làm cậu ta khó hiểu.

Nghe ý này, a huynh ngóng trông xảy ra chuyện? ? ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện