Mọi người nhất thời im bặt, Thuỷ Khanh cầm lên tấm thiệp Ngô Trường Thiên để lại, lẩm bẩm: “Mười lăm tháng giêng, Thái Hành nhất hội… Đại sư huynh, đây là muốn làm gì, chúng ta cũng đi hả?”
Nghiêm Tranh Minh cân nhắc không nói.
Lý Quân nói: “Thiên Diễn Xử ngựa không ngừng vó đưa thiệp mời khắp nơi, không phải đang muốn làm việc này ầm ĩ cho cả thiên hạ đều biết. Nếu đệ là Hàn Uyên, thế nào cũng muốn dẫn người xuất hiện một lần mới được. Đệ thấy đây là muốn hẹn đánh nhỉ?”
Các ma tu Nam Cương không có quy củ, gây hại khắp nơi, khiến cho dân chúng lầm than. Thiên Diễn Xử lại không có sức hiệu lệnh thiên hạ, hai bên đều làm theo ý mình mà đánh tới đánh lui, cứ tiếp tục như vậy vĩnh viễn không có ngày yên bình. Không bằng hẹn lại một chỗ, tìm nơi nào không có người, lấy Thái Hành làm nơi, mọi người đánh một trận thoải mái.
“Nếu ta là Hàn Uyên, sẽ không đi tụ tập náo nhiệt này,” Nghiêm Tranh Minh thấp giọng nói, “Thừa dịp bọn họ đi hội họp ở Thái Hành, trực tiếp vào kinh làm thịt hoàng đế, lật luôn sào huyệt Thiên Diễn Xử, chẳng phải tiện hơn?”
Lý Quân nói: “Gã họ Ngô kia thao thao bất tuyệt một phen, không bàn thật giả, nhưng thật ra đệ nghe được một ít tin tức khác —— Hiện tại Thiên Diễn Xử nhất định nội loạn, có thể thế lực gốc trong phái Thiên Diễn muốn thoát ly triều đình, chưa chắc bọn họ đã để ý chuyện hoàng đế sống chết.”
Nói xong, giữa lông mày Lý Quân nhuốm vẻ buồn rầu, thở dài nói: “Hàn Uyên… Uầy, đệ ấy làm chiến trận lớn như vậy, không phải là muốn trả thù Thiên Diễn Xử sao, nhưng quần ma Nam Cương… Món nợ này tương lai chẳng phải đều tính lên đầu nó?”
Sắc mặt Nghiêm Tranh Minh nghiêm trọng, xoay người nói: “Gửi cho Giả Thạch một phong thư, ta muốn tìm thấy Hàn Uyên trước Thiên Diễn Xử.”
Trình Tiềm nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên mở miệng nói: “Đệ luôn cảm thấy có gì đó không đúng.”
Lý Quân: “Chỗ nào?”
“Có câu nói là ‘Đại đạo phế, hữu nhân nghĩa, trí tuệ xuất, hữu đại nguỵ, lục thân bất hòa, hữu hiếu từ, quốc gia hôn loạn, hữu trung thần’*, Thiên Diễn tự xưng ‘Thay trời hành đạo’, nhưng bản thân ‘Thay trời hành đạo’ không phải ngược với ‘Đại đạo tự nhiên’ sao?” Trình Tiềm cau mày, nói, “Này cùng với những gì sư phụ dạy năm đó không hợp, đệ thật sự không nghĩ ra vì sao tổ tiên Phù Dao lại ký loại thề ước này với phái Thiên Diễn? Mấy người già đó cho rằng trong này còn có chuyện khác —— Được rồi nhị sư huynh, đệ nhớ rõ năm đó khi chúng ta còn trên đảo Thanh Long có tìm thấy một quyển đảo chí, bên trên liệt kê rất nhiều chuyện đại sự, quyển sách đó giờ còn không?”
(*) Đạo lớn bị bỏ rồi mới có nhân nghĩa, trí xảo xuất hiện rồi mới có trá nguỵ, gia đình bất hoà mới sinh ra hiếu, từ, nước nhà rối loạn mới có tôi trung.
“Chắc còn,” Lý Quân nói, “Năm đó những thứ chúng ta mang từ núi Phù Dao, cộng thêm điển tịch chép lại và gom được trên đảo Thanh Long, Giả Thạch sợ mất, đều mang trong túi đựng đồ bên người. Nên lúc hốt hoảng chạy khỏi đảo Thanh Long mới giữ được, đệ đi tìm chút, sẽ có. Ở trong tiểu Kinh lâu ngay sau rừng trúc.”
Trình Tiềm nghe xong lập tức đứng lên, cùng lúc, trong đầu hắn nhớ lại lời Kỷ Thiên Lý nói, chung quy trong lời nói của lão già điên cũng có không ít manh mối.
Hắn theo lời Lý Quân nói, đi tới rừng trúc, tìm được tiểu Kinh lâu trong truyền thuyết.
Nơi đây cũng gọi là Kinh lâu, chỉ tiếc không nhiều bằng chín tầng Kinh lâu tích góp điển tịch thiên hạ, là một tiểu lâu hai tầng bằng gỗ, mỏng manh đến muốn ngã.
Lầu một cất giữ một số công pháp trăm năm qua bọn Nghiêm Tranh Minh sưu tầm khắp nơi, từ đạo pháp chính thống đến đủ thứ bàng môn tả đạo, có thứ lúc mua lại đã thiếu sót, được Nghiêm Tranh Minh hoặc Lý Quân bắt tay chỉnh sửa, đánh bậy đánh bạ thành một bộ công pháp hoàn toàn mới.
Lầu hai chính là đồ đạc của phái Phù Dao bọn họ, có kinh thư Nghiêm Tranh Minh viết, có kiếm phổ Phù Dao mộc kiếm Trình Tiềm tự chỉnh sửa, còn có tạp thư năm đó bọn họ rời khỏi núi Phù Dao mang theo. Những sách này trải qua nhiều thăng trầm, giữ được đến nay, tuy mặt trên đều có phù chú phòng ẩm phòng mọt, nhưng giữa các trang giấy cũng không tránh dính phải nét tang thương nhuộm bởi năm tháng.
Ngón tay Trình Tiềm lưu luyến lướt qua một loạt gáy sách, giờ khắc này, hắn chưa bao giờ thấy nhớ núi Phù Dao đến vậy. Nếu một mai không thể trở về cố hương, ngăn cách giữa bọn họ ngoài việc không thể mở ra nhân toả, còn có nguy hiểm chưa rõ và trò đời hỗn loạn với trừ ma ấn.
Điển tịch đảo Thanh Long có ký hiệu riêng biệt, rất nhanh Trình Tiềm đã từ trong đống sách lộn xộn tìm nó ra. Phái Phù Dao chưa nhận thêm đệ tử, tổng cộng mấy người họ, kinh thư đều bị bỏ đây, không có việc gì sẽ không có ai đến lật ra, cứ tuỳ tiện chất đống chung một chỗ. Trình Tiềm vừa rút đảo chí, tức khắc có bảy tám bản kinh thư đều theo đó rơi xuống, bốc lên một đống bụi bặm.
Trình Tiềm “Chậc” một tiếng, cúi người nhặt sách lên, đột nhiên phát hiện bên trong có hai bản “Thanh Tĩnh kinh”.
Ai chép dư một quyển? Trình Tiềm nhặt sách lên phủi sạch bụi bặm bên trên, chữ viết trong một quyển mảnh mai phóng khoáng, chắc là Lý Quân chép. Bìa một quyển khác nét bút ẩu tả như chữ trẻ con, cà lơ phất phơ, nét ngang nét dọc nét hất đều ngay thẳng, chính là chữ viết thời niên thiếu của đại sư huynh hắn.
Khi còn bé Trình Tiềm chép thay vô số kinh phạt cho y, mô phỏng chữ viết y như đúc, bởi vậy liếc mắt liền nhận ra.
Trình Tiềm có chút buồn bực, bèn lật quyển Thanh Tĩnh kinh ở dưới ra, kết quả khiếp sợ phát hiện dưới trang bìa kinh thư còn có một cái bìa khác. Mặt trên vẽ một hình người ở giữa điêu lan ngọc đống màu sắc rực rỡ, hoa hoa cỏ cỏ, phong tình cầm một cây sáo ngọc, áo mũ không chỉnh tề cười với người, bên cạnh là một hàng chữ nhỏ —— “Phong Lưu Phổ”.
Trình Tiềm: “...”
Không… Đây là thứ gì!
Hắn đứng ngây ngẩn một chỗ, thần xui quỷ khiến thế nào mở ra xem. Bên trong quyển “Thanh Tĩnh kinh” giả mạo vô cùng sôi nổi, có tranh có thơ văn, nói về một chuyện tình yêu xảy ra trong kỹ viện phàm trần. Thư sinh tuấn tú với kỹ nữ si tình thề non hẹn biển, cuối cùng chia ly, chính giữa xen kẽ vài câu hát nhã tục đủ hết, câu chuyện kể đến hoàn hoàn chỉnh chỉnh, tình nồng ý thắm, còn có nhiều chỗ phóng đãng.
…Chỉ là tranh vẽ quá kỳ quái, thật sự là quá thẳng thắn, không chỉ vẽ hết tất cả mọi chuyện của các nhân vật chính không che đậy, ngay cả chuyện nam nam nữ nữ cũng miêu tả hết ráo, có thể nói là hướng dẫn thượng đẳng “Làm sao để tầm hoan tác nhạc”.
Khiến người không thể nhìn thẳng.
Trình Tiềm lật sơ vài trang, không phát hiện được bức hoạ nào giống nhau, cũng không biết muôn hình vạn trạng do ai phát minh, sào huyệt đám ma tu ở thành ma Chiêu Dương so với những bức hoạ này, chính là một đám nhà quê dã man!
Trình Tiềm không dám nhìn kỹ, đang muốn khép sách lại, nghĩ tới chữ viết ngoài bìa giả Thanh Tĩnh kinh của đại sư huynh, vẻ mặt nhất thời kỳ quái.
Hắn còn chưa kỳ quái xong, đã nghe một loạt tiếng bước chân, Nghiêm Tranh Minh bước nhanh trên thang Kinh lâu, hỏi: “Tìm được gì chưa?”
Trình Tiềm ở tại chỗ sợ đến run run tay.
Quyển Thanh Tĩnh kinh giả tuột tay rơi xuống đất, ngã chỏng vó, cảnh xuân hiện ra.
Nghiêm Tranh Minh: “…”
Cái gì gọi là sấm sét giữa trời quang?
Trong chớp nhoáng này, Trình Tiềm đột nhiên cảm thấy thật ra thiên kiếp cũng không là thá gì.
Hắn đờ đẫn một lát, nắm chặt thời cơ, giả như chưa phát sinh chuyện gì, sắc mặt bình thản muốn nhặt kinh thư lẫn tà vật lên, ai dè bị một tay đoạt trước.
Nghiêm chưởng môn chính vụ bận rộn, đã sớm quên khi còn bé trải qua mấy chuyện hư hỏng này, vừa nhìn thấy vật này, không khỏi chột dạ. Đầu tiên là giận không kìm được, như mặt tuyết mình vất vả bảo vệ bị người đạp một vết chân đen lên vậy.
Y hất tay Trình Tiềm ra, tức giận nói: “Ở đâu ra tà ma ngoại đạo? Không phải đệ nói muốn tìm đảo chí sao, liền tìm được thứ đồ này?”
Trình Tiềm không thể làm gì khác hơn là yếu ớt giải thích: “… Trên kệ sách rơi xuống.”
Nghiêm Tranh Minh cầm quyển sách nhỏ kia, chỉ cảm thấy tranh vẽ bên trên chói mắt không gì sánh được, hung tợn hỏi: “Đệ lật ra xem rồi?”
Trình Tiềm: “...”
Nghiêm Tranh Minh giận sôi lên, thở gấp trách: “Ta còn nói đệ so với hai đứa kia bớt lo, đệ hay rồi! Cái này có gì hay mà nhìn, hử? Trên người đệ có nội thương không biết sao? Không lo ngưng thần thanh tâm điều tức, còn xem những thứ không ra thể thống này…”
Y càng nói càng giận, cầm quyển sách vỗ mạnh lên ngực Trình Tiềm một cái, suýt thì rách luôn giấy bên trong: “Vô liêm sỉ!”
Trình Tiềm không dám, cũng không biết mình nên nói gì cho phải.
Nghiêm Tranh Minh tức giận nói: “Nếu để cho ta biết là tên khốn kiếp nào đặt mấy thứ này trong kinh lâu, ta…”
Trình Tiềm nhỏ giọng mở miệng: “Sư huynh, hình như là huynh…”
Nghiêm Tranh Minh: “… Cái gì?”
Trình Tiềm xoè hai ngón tay, dè dặt lật quyển sách suýt bị Nghiêm Tranh Minh vỗ nát, chỉ chỉ ba chữ “Thanh Tĩnh kinh” giấu đầu lòi đuôi.
Nghiêm Tranh Minh nhìn chằm chằm ba cái chữ quen thuộc, ngây dại.
Trình Tiềm vội vã “Tỏ vẻ thông cảm” nói: “Không có gì đâu sư huynh, đệ biết, huynh khi đó còn nhỏ chưa hiểu chuyện…”
Lời chưa dứt, chính hắn cũng cảm thấy sai. Khi “còn nhỏ” đã len lén pha trộn thứ này trong kinh thư, còn ngàn dặm xa xôi bí mật mang theo xuất môn, chẳng phải đang nói y rành rành là một tên bại gia tử cả trong lẫn ngoài sao?
Quả nhiên, mặt Nghiêm Tranh Minh càng tái hơn, hai tai y ửng đỏ, cái trán hết đỏ rồi tái, giật lấy bức tranh ý vị tuyệt vời, không nói không rằng xoay người đi.
Ngực Trình Tiềm khẽ động, nhoài người trên lan can, phù chú phòng ẩm mốc trong bàn tay hắn phát ra bạch quang yếu ớt, phản chiếu gương mặt lãnh đạm nay đã nhu hoà hơn rất nhiều.
“Đại sư huynh,” Trình Tiềm gọi y, to gan lớn mật hỏi: “Trang Nam Tây đã nói với đệ, có một tán tu, gã thích nàng dù nàng là một người phàm, cũng si tâm không đổi. Huynh khi còn bé xem qua những… Ừm, cố sự, cũng từng có người ‘Cho dù là người phàm nay sống mai chết cũng sẽ thích’ sao?”
Kinh lâu hơi u ám, hơn nửa khuôn mặt Nghiêm Tranh Minh chôn trong bóng tối ở kệ sách, thấy không rõ biểu tình. Y không mở miệng, nhất thời như nín thở, thành một pho tượng đá cứng ngắc.
Một hồi lâu, Nghiêm Tranh Minh hỏi một câu không liên quan: “Trang Nam Tây là ai?”
Trình Tiềm: “Một tên đệ tử nói nhiều của sơn trang Bạch Hổ.”
Âm thanh Nghiêm Tranh Minh bỗng lạnh xuống: “Sau này ít lui tới với những người không đứng đắn. Nếu đệ đã vì thiên kiếp bỏ hẳn ngũ vị, chẳng lẽ không hiểu được cái gì gọi là ‘Đạo tâm thanh chính’ sao? Còn suy nghĩ miên man nữa, thì đệ cút về Thanh An cư suy nghĩ cho ta!”
Ánh mắt Trình Tiềm ảm đạm hơn.
Tiếng bước chân dưới lầu dần dần xa, cửa Kinh lâu “cạch” một tiếng, sau khi mở ra lại được phù chú tự động đóng lại, nơi đây thoáng qua một làn gió lạnh.
Trình Tiềm âm thầm cúi người xuống, nhặt hết những sách không cẩn thận làm rơi, lần lượt để lại trên kệ. Sau cùng hắn lấy ra quyển đảo chí đảo Thanh Long, ngồi trên băng ghế cạnh cửa sổ mở ra.
Ngọn đèn trên vách tường khéo léo sáng lên, Trình Tiềm lật hai trang, đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Mấy năm nay hắn đấu với thiên địa, đấu với đồng đạo, đấu với sinh tử, chưa bao giờ đi con đường rút lui nửa bước. Cho đến bây giờ cũng không tin trên đời này có chuyện gì mà hắn không làm được.
Đến lúc này, hắn mới biết được, nhiều chuyện trên thế gian cũng không thể như ý nguyện.
Không biết vì nguyên thần bị tổn thương của hắn chưa điều trị tốt, Trình Tiềm cảm giác cả người đều bị một trận chán chường chôn vùi, hắn nhìn mấy hàng chữ khô khan tẻ nhạt trên đảo chí, bỗng thầm nghĩ: “Tu thành đại năng có ý nghĩa gì? Cũng là bị người ghen ghét, bỗng dưng bị mưu hại sao? Phi thăng thành tiên lại có ý nghĩa gì, nghìn vạn chân tình giả ý trong nhân gian đều ném sau lưng, bước vào đại đạo mờ mịt không rõ, sau đó cũng khoanh tay ngồi nhìn sơn hà già nua sao?”
Còn không bằng người phàm nay sống mai chết.
Ngực Trình Tiềm chợt chậm lại, hắn hồi phục tinh thần, cảm thấy cõi lòng mình thật sự rối loạn.
Có lẽ hắn cần bế quan thanh tu một phen, hết lần này tới lần khác toàn nghĩ đến chuyện này…
Trình Tiềm vừa ghi nhớ phi thăng không có ý nghĩa, vừa lật đảo chí Thanh Long nhanh như gió, cũng không cố ý chọn những thứ liên quan đến phái Phù Dao nhìn. Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại, phát hiện cái gì.
Đảo Thanh Long này tuy ở ngoài biển, nhưng rất rộng khắp, ngoại trừ chuyện trên đảo, đảo chí còn mô phỏng sử sách người phàm, ghi lại đại sự của các tu sĩ trong thiên hạ thời bấy giờ.
Trình Tiềm phát hiện một quy luật, phàm là người sau ba trăm năm mới tu ra nguyên thần, về cơ bản chỉ dừng lại nơi này, sau không có kỳ ngộ nào, sống đến tám trăm một nghìn tuổi thì thọ chung mà chết.
Còn có một loại người, có lẽ là tâm chí kiên định, hoặc thiên phú dị bẩm, tu ra nguyên thần sớm, mới được ghi chép một ít trên đảo chí Thanh Long. Chắc chắn tất cả đều là những nhân vật quan trọng thời đó, nhưng những người này về sau có mai danh ẩn tích, có tẩu hoả nhập ma hoặc là gặp phải tai hoạ mà gãy nửa đường.
Toàn bộ đảo chí Thanh Long, không có mục nào ghi lại chuyện phi thăng.
Trình Tiềm bóp bóp mi tâm, thu hồi lại tinh thần rời rạc của mình, lòng có một nghi hoặc —— cho nên nói… Cuối cùng là những người phi thăng khiêm tốn, hay là kể từ lúc đảo chí Thanh Long ra đời đến lúc bị diệt, chưa có người nào phi thăng thành công?
Trình Tiềm cất đảo chí xong, đi nhanh xuống tầng một, tại chỗ phù chú giá sách bấm một thủ quyết, chậm rãi vận chuyển chân nguyên vào, thấp giọng nói: “Ta muốn xem ghi chép về ‘Phi thăng’.”
Giá sách bằng gỗ tràn ngập chân nguyên lạnh như sương run run chốc lát, có mấy quyển điển tịch phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Trình Tiềm lần lượt lấy ra, đem về tiểu Thanh An cư.
Ngày đó ở trong kinh lâu Nghiêm Tranh Minh nổi giận một trận với Trình Tiềm, ra cửa liền hối hận, nhưng y không có cách nào. Có trời mới biết, khi Trình Tiềm tựa vào thang lẩu hỏi y câu kia, y như bị một tảng đá nặng nghìn cân đập xuống ngực, ngũ tạng lục phủ đều xáo trộn, vừa đau vừa chấn động, đành phải nổi giận chạy trối chết, mấy ngày sau đều tránh Trình Tiềm.
Nhưng rất nhanh y đã phát hiện làm như vậy là thừa, vì từ ngày sau Trình Tiềm không ra khỏi cửa tiểu Thanh An cư, hai người lại ở sát bên, khoảng chừng mười ngày không ai nhìn thấy ai.
Chính vào lúc này, Giả Thạch gửi thư.
Chân chạy vặt vẫn là Thuỷ Khanh tuỳ ý biến thành chim, để che giấu bộ dạng chim chóc càng ngày càng chói mắt của nàng, Lý Quân diệu thủ biến nàng thành một con chim sẻ.
Chim sẻ Thuỷ Khanh mang theo oán khí không đội trời chung với nhị sư huynh, vỗ cánh nhỏ bay đi. Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện, thân thể này quá tiện, lợi dụng mọi lúc chỉ sau mỗi con ruồi, tuỳ tiện khắp nơi đều có thể trà trộn vào hai ba con chim nhỏ.
Lúc này đây, rốt cục nàng đã gặp được Giả Thạch.
“Giả Thạch ca nói, Thiên Diễn Xử phân chia từng cấp, phàm người mới nhập môn, phải làm mật thám hơn mười thậm chí trên trăm năm ở bên ngoài, sau đó trải qua một phen kiểm tra lột da rút gân, xác nhận thân thế trong sạch mới có thể đi vào nội môn. Nhưng mới đây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, người của nội môn đấu đá, tàn nhẫn lấy mạng, trong một đêm hơn phân nửa người quen mặt đều không thấy, lại gặp phải chuyện tứ sư… À, Ma Long phản loạn. Thiên Diễn Xử thiếu người, nên xếp đặt thêm người dự khuyết nội môn, thấy tu vi bọn Giả Thạch ca không tệ, tạm thời chưa có sơ hở gì nên đều thu hết mật thám ngoại môn. Sắp tới bọn họ luân phiên mai phục gần núi Thái Âm, như đang chờ ai tự chui đầu vào lưới, tuy phía trên không nói gì, nhưng Giả Thạch ca nói, là đợi tứ sư huynh.”
Núi Thái Âm… Cách núi Phù Dao cũ chưa tới năm mươi dặm.
Nghiêm Tranh Minh không nói hai lời, phân phó nói: “Ngày mai phong toả sơn trang, chúng ta lập tức xuất phát đi núi Thái Âm.”
Lý Quân vội vàng đuổi theo, hỏi: “Đến núi Thái Âm rồi sao? Làm gì giờ? Huynh định giúp đỡ Thiên Diễn Xử bắt Hàn Uyên, hay là ngang nhiên phá thề ước, không theo trừ ma ấn, giúp Hàn Uyên báo thù?”
“Trừ ma ấn phải theo.” Nghiêm Tranh Minh nói như đinh đóng cột.
Mọi người nghe xong, lòng đều nặng trĩu.
Sau một khắc, Nghiêm Tranh Minh tiếp tục nói: “Thế nhưng tuyệt không thể để cho Hàn Uyên rơi vào tay Thiên Diễn Xử. Chuyến này nhất định phải chặn đứng nó trước Thái Hành đại hội, mang nó về đây. Người phái Phù Dao ta, cho dù nó có chọc thủng trời một lỗ, là giết hay lăng trì, cũng không phải do người ngoài làm chủ.”
Nghiêm Tranh Minh cân nhắc không nói.
Lý Quân nói: “Thiên Diễn Xử ngựa không ngừng vó đưa thiệp mời khắp nơi, không phải đang muốn làm việc này ầm ĩ cho cả thiên hạ đều biết. Nếu đệ là Hàn Uyên, thế nào cũng muốn dẫn người xuất hiện một lần mới được. Đệ thấy đây là muốn hẹn đánh nhỉ?”
Các ma tu Nam Cương không có quy củ, gây hại khắp nơi, khiến cho dân chúng lầm than. Thiên Diễn Xử lại không có sức hiệu lệnh thiên hạ, hai bên đều làm theo ý mình mà đánh tới đánh lui, cứ tiếp tục như vậy vĩnh viễn không có ngày yên bình. Không bằng hẹn lại một chỗ, tìm nơi nào không có người, lấy Thái Hành làm nơi, mọi người đánh một trận thoải mái.
“Nếu ta là Hàn Uyên, sẽ không đi tụ tập náo nhiệt này,” Nghiêm Tranh Minh thấp giọng nói, “Thừa dịp bọn họ đi hội họp ở Thái Hành, trực tiếp vào kinh làm thịt hoàng đế, lật luôn sào huyệt Thiên Diễn Xử, chẳng phải tiện hơn?”
Lý Quân nói: “Gã họ Ngô kia thao thao bất tuyệt một phen, không bàn thật giả, nhưng thật ra đệ nghe được một ít tin tức khác —— Hiện tại Thiên Diễn Xử nhất định nội loạn, có thể thế lực gốc trong phái Thiên Diễn muốn thoát ly triều đình, chưa chắc bọn họ đã để ý chuyện hoàng đế sống chết.”
Nói xong, giữa lông mày Lý Quân nhuốm vẻ buồn rầu, thở dài nói: “Hàn Uyên… Uầy, đệ ấy làm chiến trận lớn như vậy, không phải là muốn trả thù Thiên Diễn Xử sao, nhưng quần ma Nam Cương… Món nợ này tương lai chẳng phải đều tính lên đầu nó?”
Sắc mặt Nghiêm Tranh Minh nghiêm trọng, xoay người nói: “Gửi cho Giả Thạch một phong thư, ta muốn tìm thấy Hàn Uyên trước Thiên Diễn Xử.”
Trình Tiềm nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên mở miệng nói: “Đệ luôn cảm thấy có gì đó không đúng.”
Lý Quân: “Chỗ nào?”
“Có câu nói là ‘Đại đạo phế, hữu nhân nghĩa, trí tuệ xuất, hữu đại nguỵ, lục thân bất hòa, hữu hiếu từ, quốc gia hôn loạn, hữu trung thần’*, Thiên Diễn tự xưng ‘Thay trời hành đạo’, nhưng bản thân ‘Thay trời hành đạo’ không phải ngược với ‘Đại đạo tự nhiên’ sao?” Trình Tiềm cau mày, nói, “Này cùng với những gì sư phụ dạy năm đó không hợp, đệ thật sự không nghĩ ra vì sao tổ tiên Phù Dao lại ký loại thề ước này với phái Thiên Diễn? Mấy người già đó cho rằng trong này còn có chuyện khác —— Được rồi nhị sư huynh, đệ nhớ rõ năm đó khi chúng ta còn trên đảo Thanh Long có tìm thấy một quyển đảo chí, bên trên liệt kê rất nhiều chuyện đại sự, quyển sách đó giờ còn không?”
(*) Đạo lớn bị bỏ rồi mới có nhân nghĩa, trí xảo xuất hiện rồi mới có trá nguỵ, gia đình bất hoà mới sinh ra hiếu, từ, nước nhà rối loạn mới có tôi trung.
“Chắc còn,” Lý Quân nói, “Năm đó những thứ chúng ta mang từ núi Phù Dao, cộng thêm điển tịch chép lại và gom được trên đảo Thanh Long, Giả Thạch sợ mất, đều mang trong túi đựng đồ bên người. Nên lúc hốt hoảng chạy khỏi đảo Thanh Long mới giữ được, đệ đi tìm chút, sẽ có. Ở trong tiểu Kinh lâu ngay sau rừng trúc.”
Trình Tiềm nghe xong lập tức đứng lên, cùng lúc, trong đầu hắn nhớ lại lời Kỷ Thiên Lý nói, chung quy trong lời nói của lão già điên cũng có không ít manh mối.
Hắn theo lời Lý Quân nói, đi tới rừng trúc, tìm được tiểu Kinh lâu trong truyền thuyết.
Nơi đây cũng gọi là Kinh lâu, chỉ tiếc không nhiều bằng chín tầng Kinh lâu tích góp điển tịch thiên hạ, là một tiểu lâu hai tầng bằng gỗ, mỏng manh đến muốn ngã.
Lầu một cất giữ một số công pháp trăm năm qua bọn Nghiêm Tranh Minh sưu tầm khắp nơi, từ đạo pháp chính thống đến đủ thứ bàng môn tả đạo, có thứ lúc mua lại đã thiếu sót, được Nghiêm Tranh Minh hoặc Lý Quân bắt tay chỉnh sửa, đánh bậy đánh bạ thành một bộ công pháp hoàn toàn mới.
Lầu hai chính là đồ đạc của phái Phù Dao bọn họ, có kinh thư Nghiêm Tranh Minh viết, có kiếm phổ Phù Dao mộc kiếm Trình Tiềm tự chỉnh sửa, còn có tạp thư năm đó bọn họ rời khỏi núi Phù Dao mang theo. Những sách này trải qua nhiều thăng trầm, giữ được đến nay, tuy mặt trên đều có phù chú phòng ẩm phòng mọt, nhưng giữa các trang giấy cũng không tránh dính phải nét tang thương nhuộm bởi năm tháng.
Ngón tay Trình Tiềm lưu luyến lướt qua một loạt gáy sách, giờ khắc này, hắn chưa bao giờ thấy nhớ núi Phù Dao đến vậy. Nếu một mai không thể trở về cố hương, ngăn cách giữa bọn họ ngoài việc không thể mở ra nhân toả, còn có nguy hiểm chưa rõ và trò đời hỗn loạn với trừ ma ấn.
Điển tịch đảo Thanh Long có ký hiệu riêng biệt, rất nhanh Trình Tiềm đã từ trong đống sách lộn xộn tìm nó ra. Phái Phù Dao chưa nhận thêm đệ tử, tổng cộng mấy người họ, kinh thư đều bị bỏ đây, không có việc gì sẽ không có ai đến lật ra, cứ tuỳ tiện chất đống chung một chỗ. Trình Tiềm vừa rút đảo chí, tức khắc có bảy tám bản kinh thư đều theo đó rơi xuống, bốc lên một đống bụi bặm.
Trình Tiềm “Chậc” một tiếng, cúi người nhặt sách lên, đột nhiên phát hiện bên trong có hai bản “Thanh Tĩnh kinh”.
Ai chép dư một quyển? Trình Tiềm nhặt sách lên phủi sạch bụi bặm bên trên, chữ viết trong một quyển mảnh mai phóng khoáng, chắc là Lý Quân chép. Bìa một quyển khác nét bút ẩu tả như chữ trẻ con, cà lơ phất phơ, nét ngang nét dọc nét hất đều ngay thẳng, chính là chữ viết thời niên thiếu của đại sư huynh hắn.
Khi còn bé Trình Tiềm chép thay vô số kinh phạt cho y, mô phỏng chữ viết y như đúc, bởi vậy liếc mắt liền nhận ra.
Trình Tiềm có chút buồn bực, bèn lật quyển Thanh Tĩnh kinh ở dưới ra, kết quả khiếp sợ phát hiện dưới trang bìa kinh thư còn có một cái bìa khác. Mặt trên vẽ một hình người ở giữa điêu lan ngọc đống màu sắc rực rỡ, hoa hoa cỏ cỏ, phong tình cầm một cây sáo ngọc, áo mũ không chỉnh tề cười với người, bên cạnh là một hàng chữ nhỏ —— “Phong Lưu Phổ”.
Trình Tiềm: “...”
Không… Đây là thứ gì!
Hắn đứng ngây ngẩn một chỗ, thần xui quỷ khiến thế nào mở ra xem. Bên trong quyển “Thanh Tĩnh kinh” giả mạo vô cùng sôi nổi, có tranh có thơ văn, nói về một chuyện tình yêu xảy ra trong kỹ viện phàm trần. Thư sinh tuấn tú với kỹ nữ si tình thề non hẹn biển, cuối cùng chia ly, chính giữa xen kẽ vài câu hát nhã tục đủ hết, câu chuyện kể đến hoàn hoàn chỉnh chỉnh, tình nồng ý thắm, còn có nhiều chỗ phóng đãng.
…Chỉ là tranh vẽ quá kỳ quái, thật sự là quá thẳng thắn, không chỉ vẽ hết tất cả mọi chuyện của các nhân vật chính không che đậy, ngay cả chuyện nam nam nữ nữ cũng miêu tả hết ráo, có thể nói là hướng dẫn thượng đẳng “Làm sao để tầm hoan tác nhạc”.
Khiến người không thể nhìn thẳng.
Trình Tiềm lật sơ vài trang, không phát hiện được bức hoạ nào giống nhau, cũng không biết muôn hình vạn trạng do ai phát minh, sào huyệt đám ma tu ở thành ma Chiêu Dương so với những bức hoạ này, chính là một đám nhà quê dã man!
Trình Tiềm không dám nhìn kỹ, đang muốn khép sách lại, nghĩ tới chữ viết ngoài bìa giả Thanh Tĩnh kinh của đại sư huynh, vẻ mặt nhất thời kỳ quái.
Hắn còn chưa kỳ quái xong, đã nghe một loạt tiếng bước chân, Nghiêm Tranh Minh bước nhanh trên thang Kinh lâu, hỏi: “Tìm được gì chưa?”
Trình Tiềm ở tại chỗ sợ đến run run tay.
Quyển Thanh Tĩnh kinh giả tuột tay rơi xuống đất, ngã chỏng vó, cảnh xuân hiện ra.
Nghiêm Tranh Minh: “…”
Cái gì gọi là sấm sét giữa trời quang?
Trong chớp nhoáng này, Trình Tiềm đột nhiên cảm thấy thật ra thiên kiếp cũng không là thá gì.
Hắn đờ đẫn một lát, nắm chặt thời cơ, giả như chưa phát sinh chuyện gì, sắc mặt bình thản muốn nhặt kinh thư lẫn tà vật lên, ai dè bị một tay đoạt trước.
Nghiêm chưởng môn chính vụ bận rộn, đã sớm quên khi còn bé trải qua mấy chuyện hư hỏng này, vừa nhìn thấy vật này, không khỏi chột dạ. Đầu tiên là giận không kìm được, như mặt tuyết mình vất vả bảo vệ bị người đạp một vết chân đen lên vậy.
Y hất tay Trình Tiềm ra, tức giận nói: “Ở đâu ra tà ma ngoại đạo? Không phải đệ nói muốn tìm đảo chí sao, liền tìm được thứ đồ này?”
Trình Tiềm không thể làm gì khác hơn là yếu ớt giải thích: “… Trên kệ sách rơi xuống.”
Nghiêm Tranh Minh cầm quyển sách nhỏ kia, chỉ cảm thấy tranh vẽ bên trên chói mắt không gì sánh được, hung tợn hỏi: “Đệ lật ra xem rồi?”
Trình Tiềm: “...”
Nghiêm Tranh Minh giận sôi lên, thở gấp trách: “Ta còn nói đệ so với hai đứa kia bớt lo, đệ hay rồi! Cái này có gì hay mà nhìn, hử? Trên người đệ có nội thương không biết sao? Không lo ngưng thần thanh tâm điều tức, còn xem những thứ không ra thể thống này…”
Y càng nói càng giận, cầm quyển sách vỗ mạnh lên ngực Trình Tiềm một cái, suýt thì rách luôn giấy bên trong: “Vô liêm sỉ!”
Trình Tiềm không dám, cũng không biết mình nên nói gì cho phải.
Nghiêm Tranh Minh tức giận nói: “Nếu để cho ta biết là tên khốn kiếp nào đặt mấy thứ này trong kinh lâu, ta…”
Trình Tiềm nhỏ giọng mở miệng: “Sư huynh, hình như là huynh…”
Nghiêm Tranh Minh: “… Cái gì?”
Trình Tiềm xoè hai ngón tay, dè dặt lật quyển sách suýt bị Nghiêm Tranh Minh vỗ nát, chỉ chỉ ba chữ “Thanh Tĩnh kinh” giấu đầu lòi đuôi.
Nghiêm Tranh Minh nhìn chằm chằm ba cái chữ quen thuộc, ngây dại.
Trình Tiềm vội vã “Tỏ vẻ thông cảm” nói: “Không có gì đâu sư huynh, đệ biết, huynh khi đó còn nhỏ chưa hiểu chuyện…”
Lời chưa dứt, chính hắn cũng cảm thấy sai. Khi “còn nhỏ” đã len lén pha trộn thứ này trong kinh thư, còn ngàn dặm xa xôi bí mật mang theo xuất môn, chẳng phải đang nói y rành rành là một tên bại gia tử cả trong lẫn ngoài sao?
Quả nhiên, mặt Nghiêm Tranh Minh càng tái hơn, hai tai y ửng đỏ, cái trán hết đỏ rồi tái, giật lấy bức tranh ý vị tuyệt vời, không nói không rằng xoay người đi.
Ngực Trình Tiềm khẽ động, nhoài người trên lan can, phù chú phòng ẩm mốc trong bàn tay hắn phát ra bạch quang yếu ớt, phản chiếu gương mặt lãnh đạm nay đã nhu hoà hơn rất nhiều.
“Đại sư huynh,” Trình Tiềm gọi y, to gan lớn mật hỏi: “Trang Nam Tây đã nói với đệ, có một tán tu, gã thích nàng dù nàng là một người phàm, cũng si tâm không đổi. Huynh khi còn bé xem qua những… Ừm, cố sự, cũng từng có người ‘Cho dù là người phàm nay sống mai chết cũng sẽ thích’ sao?”
Kinh lâu hơi u ám, hơn nửa khuôn mặt Nghiêm Tranh Minh chôn trong bóng tối ở kệ sách, thấy không rõ biểu tình. Y không mở miệng, nhất thời như nín thở, thành một pho tượng đá cứng ngắc.
Một hồi lâu, Nghiêm Tranh Minh hỏi một câu không liên quan: “Trang Nam Tây là ai?”
Trình Tiềm: “Một tên đệ tử nói nhiều của sơn trang Bạch Hổ.”
Âm thanh Nghiêm Tranh Minh bỗng lạnh xuống: “Sau này ít lui tới với những người không đứng đắn. Nếu đệ đã vì thiên kiếp bỏ hẳn ngũ vị, chẳng lẽ không hiểu được cái gì gọi là ‘Đạo tâm thanh chính’ sao? Còn suy nghĩ miên man nữa, thì đệ cút về Thanh An cư suy nghĩ cho ta!”
Ánh mắt Trình Tiềm ảm đạm hơn.
Tiếng bước chân dưới lầu dần dần xa, cửa Kinh lâu “cạch” một tiếng, sau khi mở ra lại được phù chú tự động đóng lại, nơi đây thoáng qua một làn gió lạnh.
Trình Tiềm âm thầm cúi người xuống, nhặt hết những sách không cẩn thận làm rơi, lần lượt để lại trên kệ. Sau cùng hắn lấy ra quyển đảo chí đảo Thanh Long, ngồi trên băng ghế cạnh cửa sổ mở ra.
Ngọn đèn trên vách tường khéo léo sáng lên, Trình Tiềm lật hai trang, đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Mấy năm nay hắn đấu với thiên địa, đấu với đồng đạo, đấu với sinh tử, chưa bao giờ đi con đường rút lui nửa bước. Cho đến bây giờ cũng không tin trên đời này có chuyện gì mà hắn không làm được.
Đến lúc này, hắn mới biết được, nhiều chuyện trên thế gian cũng không thể như ý nguyện.
Không biết vì nguyên thần bị tổn thương của hắn chưa điều trị tốt, Trình Tiềm cảm giác cả người đều bị một trận chán chường chôn vùi, hắn nhìn mấy hàng chữ khô khan tẻ nhạt trên đảo chí, bỗng thầm nghĩ: “Tu thành đại năng có ý nghĩa gì? Cũng là bị người ghen ghét, bỗng dưng bị mưu hại sao? Phi thăng thành tiên lại có ý nghĩa gì, nghìn vạn chân tình giả ý trong nhân gian đều ném sau lưng, bước vào đại đạo mờ mịt không rõ, sau đó cũng khoanh tay ngồi nhìn sơn hà già nua sao?”
Còn không bằng người phàm nay sống mai chết.
Ngực Trình Tiềm chợt chậm lại, hắn hồi phục tinh thần, cảm thấy cõi lòng mình thật sự rối loạn.
Có lẽ hắn cần bế quan thanh tu một phen, hết lần này tới lần khác toàn nghĩ đến chuyện này…
Trình Tiềm vừa ghi nhớ phi thăng không có ý nghĩa, vừa lật đảo chí Thanh Long nhanh như gió, cũng không cố ý chọn những thứ liên quan đến phái Phù Dao nhìn. Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại, phát hiện cái gì.
Đảo Thanh Long này tuy ở ngoài biển, nhưng rất rộng khắp, ngoại trừ chuyện trên đảo, đảo chí còn mô phỏng sử sách người phàm, ghi lại đại sự của các tu sĩ trong thiên hạ thời bấy giờ.
Trình Tiềm phát hiện một quy luật, phàm là người sau ba trăm năm mới tu ra nguyên thần, về cơ bản chỉ dừng lại nơi này, sau không có kỳ ngộ nào, sống đến tám trăm một nghìn tuổi thì thọ chung mà chết.
Còn có một loại người, có lẽ là tâm chí kiên định, hoặc thiên phú dị bẩm, tu ra nguyên thần sớm, mới được ghi chép một ít trên đảo chí Thanh Long. Chắc chắn tất cả đều là những nhân vật quan trọng thời đó, nhưng những người này về sau có mai danh ẩn tích, có tẩu hoả nhập ma hoặc là gặp phải tai hoạ mà gãy nửa đường.
Toàn bộ đảo chí Thanh Long, không có mục nào ghi lại chuyện phi thăng.
Trình Tiềm bóp bóp mi tâm, thu hồi lại tinh thần rời rạc của mình, lòng có một nghi hoặc —— cho nên nói… Cuối cùng là những người phi thăng khiêm tốn, hay là kể từ lúc đảo chí Thanh Long ra đời đến lúc bị diệt, chưa có người nào phi thăng thành công?
Trình Tiềm cất đảo chí xong, đi nhanh xuống tầng một, tại chỗ phù chú giá sách bấm một thủ quyết, chậm rãi vận chuyển chân nguyên vào, thấp giọng nói: “Ta muốn xem ghi chép về ‘Phi thăng’.”
Giá sách bằng gỗ tràn ngập chân nguyên lạnh như sương run run chốc lát, có mấy quyển điển tịch phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Trình Tiềm lần lượt lấy ra, đem về tiểu Thanh An cư.
Ngày đó ở trong kinh lâu Nghiêm Tranh Minh nổi giận một trận với Trình Tiềm, ra cửa liền hối hận, nhưng y không có cách nào. Có trời mới biết, khi Trình Tiềm tựa vào thang lẩu hỏi y câu kia, y như bị một tảng đá nặng nghìn cân đập xuống ngực, ngũ tạng lục phủ đều xáo trộn, vừa đau vừa chấn động, đành phải nổi giận chạy trối chết, mấy ngày sau đều tránh Trình Tiềm.
Nhưng rất nhanh y đã phát hiện làm như vậy là thừa, vì từ ngày sau Trình Tiềm không ra khỏi cửa tiểu Thanh An cư, hai người lại ở sát bên, khoảng chừng mười ngày không ai nhìn thấy ai.
Chính vào lúc này, Giả Thạch gửi thư.
Chân chạy vặt vẫn là Thuỷ Khanh tuỳ ý biến thành chim, để che giấu bộ dạng chim chóc càng ngày càng chói mắt của nàng, Lý Quân diệu thủ biến nàng thành một con chim sẻ.
Chim sẻ Thuỷ Khanh mang theo oán khí không đội trời chung với nhị sư huynh, vỗ cánh nhỏ bay đi. Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện, thân thể này quá tiện, lợi dụng mọi lúc chỉ sau mỗi con ruồi, tuỳ tiện khắp nơi đều có thể trà trộn vào hai ba con chim nhỏ.
Lúc này đây, rốt cục nàng đã gặp được Giả Thạch.
“Giả Thạch ca nói, Thiên Diễn Xử phân chia từng cấp, phàm người mới nhập môn, phải làm mật thám hơn mười thậm chí trên trăm năm ở bên ngoài, sau đó trải qua một phen kiểm tra lột da rút gân, xác nhận thân thế trong sạch mới có thể đi vào nội môn. Nhưng mới đây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, người của nội môn đấu đá, tàn nhẫn lấy mạng, trong một đêm hơn phân nửa người quen mặt đều không thấy, lại gặp phải chuyện tứ sư… À, Ma Long phản loạn. Thiên Diễn Xử thiếu người, nên xếp đặt thêm người dự khuyết nội môn, thấy tu vi bọn Giả Thạch ca không tệ, tạm thời chưa có sơ hở gì nên đều thu hết mật thám ngoại môn. Sắp tới bọn họ luân phiên mai phục gần núi Thái Âm, như đang chờ ai tự chui đầu vào lưới, tuy phía trên không nói gì, nhưng Giả Thạch ca nói, là đợi tứ sư huynh.”
Núi Thái Âm… Cách núi Phù Dao cũ chưa tới năm mươi dặm.
Nghiêm Tranh Minh không nói hai lời, phân phó nói: “Ngày mai phong toả sơn trang, chúng ta lập tức xuất phát đi núi Thái Âm.”
Lý Quân vội vàng đuổi theo, hỏi: “Đến núi Thái Âm rồi sao? Làm gì giờ? Huynh định giúp đỡ Thiên Diễn Xử bắt Hàn Uyên, hay là ngang nhiên phá thề ước, không theo trừ ma ấn, giúp Hàn Uyên báo thù?”
“Trừ ma ấn phải theo.” Nghiêm Tranh Minh nói như đinh đóng cột.
Mọi người nghe xong, lòng đều nặng trĩu.
Sau một khắc, Nghiêm Tranh Minh tiếp tục nói: “Thế nhưng tuyệt không thể để cho Hàn Uyên rơi vào tay Thiên Diễn Xử. Chuyến này nhất định phải chặn đứng nó trước Thái Hành đại hội, mang nó về đây. Người phái Phù Dao ta, cho dù nó có chọc thủng trời một lỗ, là giết hay lăng trì, cũng không phải do người ngoài làm chủ.”
Danh sách chương