Du Lương sợ ngây người, gã sống lớn đến vậy, chưa từng thấy qua loại kiếm tu tính cách thế này… Hết lần này tới lần khác tu vi người này chính là người lợi hại nhất gã từng gặp, khiến Du Lương không khỏi hoài nghi từ nhỏ đến lớn được giáo dục —— chẳng lẽ kiếm tu “Rèn thân tự kiềm chế” đều sai hết rồi? Trong nháy mắt, gã cảm thấy kiếm trong tay mình cũng không thiêng liêng.

Lời nói Nghiêm Tranh Minh không hề khách khí, may mà công phu dưỡng khí của Ngô Trường Thiên thâm hậu, không chấp nhặt với y.

Ngô Trường Thiên lặng lẽ lấy ra hai con ấn nhỏ dài chừng một tấc từ trong lòng, thạch ấn xem ra đã nhiều năm, một cái màu trắng trong đó được chế tạo từ đá phù dung, trắng như bạch ngọc thoạt nhìn rất sạch sẽ, một cái khác cả thân đen thùi, bên trên khắc một con rùa đuôi rắn điềm lành. Không cần lật xem nét bút dưới ấn chương cũng biết vật ấy xuất phát từ đâu —— Huyền Vũ đường băng nguyên cực bắc.

Nghiêm Tranh Minh nhướn mày một cái, cũng không đưa tay, chỉ mở miệng: “Đây là cái gì?”

“Đây là nhị vị tiền bối trang chủ sơn trang Bạch Hổ và đường chủ Huyền Vũ đường nhờ ta giao cho Nghiêm chưởng môn,” Ngô Trường Thiên nói, “Nói là người nhìn thấy khắc biết.”

Hai cái ấn này chỉ e không phải cái khác, chính là hai chìa khoá mật ngữ trong địa toả, Nghiêm Tranh Minh không cần nhìn cũng đoán được.

Y đặt chén trà một bên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vậy đây là các ngươi cám dỗ? Nói không khách khí thì bản thân vật này là phái ta gửi trong tay Tứ Thánh, bây giờ chẳng qua vật về nguyên chủ. Nếu ta chìa tay đòi, ai dám không cho?”

Ánh mắt Nghiêm chưởng môn có thể không biết nói chuyện, nhưng khẳng định biết mắng người. Nhãn thần y đảo qua, khiến người ta hiểu rõ ý tứ y —— ai mượn các ngươi chó lại bắt chuột, xen vào việc người khác?

Hiện nay, cho dù Tứ Thánh suy vong, ai dám không để bọn họ vào mắt như thế?

Người này dám giết trưởng lão ngay trước mặt Biện Húc —— Ngô Trường Thiên cười khổ một cái, cảm thấy giao tiếp với người như thế, so với đối mặt cáo già còn phiền hơn.

“Ngươi…” Du Lương muốn nổi xung, bị Ngô Trường Thiên ấn trở về.

“Không dám, Nghiêm chưởng môn nói quá lời,” Ngô Trường Thiên gần như ăn nói khép nép, “Tại hạ chỉ thuận tiện mang đồ tới, không dám kể công. Với người như Nghiêm chưởng môn nói chuyện ‘Lời lãi’, chẳng phải vũ nhục nhân phẩm người?”

Cái đuôi sói to của Nghiêm Tranh Minh không nói tiếp —— ở phương diện này, Ngô đại nhân rất kém cỏi. Nghiêm chưởng môn làm “Công tử vét tiền” nhiều năm vậy, “nhân phẩm” căn bản không có gì đáng nói, vô cùng hoan nghênh người khác mang đến cho y loại vũ nhục này.

Nghiêm Tranh Minh cầm lấy con dấu Huyền Vũ ngắm nghía một lát, thấy bên dưới có khắc bốn chữ “Biện Húc tư ấn”, không mặn không lạt mở miệng: “Được rồi, ngươi tên gì?”

Mặt Du Lương tái mét, Ngô Trường Thiên lại kiềm chế rất tốt đáp: “Tại hạ họ Ngô, trên Trường dưới Thiên.”

“À, Ngô đạo hữu,” Nghiêm Tranh Minh nhấc mí mắt lên nhìn một cái, bỗng nói, “Được rồi, ta có một chuyện vẫn còn băn khoăn nhiều năm, xin Ngô đạo hữu giải thích nghi hoặc giùm ta —— Ngươi nói Cố Nham Tuyết, cái loại thiên hạ làm công, lo kẻ khác chiếm mất tiện nghi của mình, Châu Hàm Chính vì sao phải dựng kế độc giết ông?”

Trận chiến trên đảo Thanh Long, nhìn như Bạch Kê với Đường Nghiêu liên thủ bức bách Cố Nham Tuyết, Châu Hàm Chính dẫn theo bọn hắc y nhân của gã chỉ châm ngòi thổi gió mà thôi. Nhưng sau này nghĩ lại, bên trong lộ ra bóng dáng Thiên Diễn Xử không nói, những người trúng Hoạ Hồn cũng là kiệt tác của Châu Hàm Chính.

Vẻ mặt Du Lương hơi nghi hoặc, thoạt nhìn không rõ y đang nói cái gì.

Lưng Ngô Trường Thiên bỗng cứng đờ, hai gò má căng thẳng.

Nghiêm Tranh Minh tự tiếu phi tiếu quét mắt nhìn gã một cái, đầu ngón tay y khẽ búng trên thạch ấn, phát ra tiếng vang nhỏ. Y lật qua lật lại đánh giá vật trong tay mình, cảm thấy mình còn thiếu một ban chỉ (công cụ che ngón tay)châu bảo ngọc thạch, ngón tay cái múa may vài cái, mới thờ ơ nói: “Tất nhiên, nếu là bí mật triều đình gì thì không cần phải nói. Hơn một trăm năm nay ta cũng sắp hồ đồ rồi, hoàng đế các ngươi thay đổi mấy lần, còn là người nhà kia không?”

Ngay khi Nghiêm Tranh Minh cho rằng Ngô Trường Thiên sẽ không nói, gã chợt mở miệng: “Cố Nham Tuyết là chủ trương của Châu Hàm Chính, do chưởng môn Thiên Diễn tự mình ký lệnh tru sát.”

Động tác Nghiêm Tranh Minh dừng lại: “Hửm? Không phải Châu Hàm Chính vẫn trên danh nghĩa đảo Thanh Long sao? Cái bọn mù quáng đó chưa bao giờ cảm động hay nhớ nhung ơn tri ngộ của đảo chủ?”

Ngô Trường Thiên: “Chính bởi vì gã làm Tả hộ pháp, mới nắm rõ mọi chuyện của Giảng Kinh đường, ảnh hưởng với tu sĩ thiên hạ đã vượt ra ngoài khống chế.”

Trên đời này có mấy người có cơ duyên vào được những danh môn chính phái đó?

Cửu Châu lớn như vậy, tính ra có bao nhiêu tu sĩ xuất thân từ môn phái lông phượng hay sừng lân, đại đa số người đi trên con đường này đều tự mình vất vả tìm kiếm. Đối với tán tu mới vừa nhập môn không vào được môn phái phàm nhân mà nói, bọn họ nghi ngờ ước chừng niềm tin, nhưng bái sư vô môn, Giảng Kinh đường trên đảo Thanh Long chính là hy vọng duy nhất.

“Cố Nham Tuyết thân đứng đầu Tứ Thánh, danh vọng đã cao đến cực hạn, người tu hành đại khái vô quân vô thân, chữ ‘Sư’ gần với thiên địa, người liền biết ý nghĩa bốn chữ ‘Thiên hạ toạ sư’ này như thế nào.” Ngô Trường Thiên nói đến đây, thở dài một cái, mặt mày gã rủ xuống, nháy mắt lộ ra vài phần khoan dung không hợp, “Chỉ cần họ Cố vung tay hô lên, những tu sĩ chịu ân huệ từ Giảng Kinh đường có thể thay ông san bằng thiên hạ —— chuyện này quá nguy hiểm. Nghiêm chưởng môn, chỉ cần ông hơi có lòng luồn cúi, đó là nhân gian chân thần, ai có thể để ông còn sống?”

Nghiêm Tranh Minh quan sát gã không nói, Ngô Trường Thiên không né không tránh mà nhìn lại, đồng thời thản nhiên nói: “Nghiêm chưởng môn hỏi vấn đề như vậy, chắc có một việc người không biết. Ta hôm nay nếu dám mở miệng nói chuyện này, che che giấu giấu cũng không có ý gì, may mắn thay lời tốt —— Giảng Kinh đường vốn là ‘Túc Hạ đường’, nói ra phải bắt đầu từ sư tổ Đồng Như cùng với Tứ Thánh một tay sáng lập.”

Lời vừa nói ra, trong phòng một trận yên ắng.

Một thân ngạo mạn bức người của Nghiêm Tranh Minh toàn bộ ngừng lại, Thuỷ Khanh trong góc phòng mở to hai mắt, Lý Quân và Trình Tiềm ở sau bình phong cũng lấy làm kinh hãi.

Trình Tiềm lập tức nhớ lại Kỷ Thiên Lý trên đài Toả Tiên kia. Lão già đó toàn nói những câu điên điên khùng khùng, té ra đều có dụng ý sâu xa.

Một cổ sát ý đến từ kiếm tu bao phủ gian ngoài, tu vi Nghiêm Tranh Minh ở giai đoạn Nhập Sao, không lộ rõ tài năng, nhưng càng khiến người khó thở, vòng trên đỉnh đầu Ngô Trường Thiên.

Ngô Trường Thiên lù lù bất động, còn nói tiếp: “Đúng là Đồng Như, người không nghe lầm —— thế nhân đều cảm thấy tam sinh bí cảnh mở ra chỉ do ngẫu nhiên, thật ra không phải. Chìa khoá mở ra bí cảnh, chính là vật truyền thừa của phái Thiên Diễn ta, chỉ cần trong lòng một người không phải vô dục vô cầu, hắn sẽ không thể thoát khỏi. Sau khi Đồng Như ra khỏi bí cảnh, quả nhiên tẩu hoả nhập ma, không màng lời khuyên can của Tứ Thánh. Sau khi ném ấn chưởng môn cho đệ tử, liền giam thủ tự đạo, lên đài Bất Hối mười vạn tám ngàn bậc, lấy ra đá tâm muốn việc thành.”

Ngón tay Nghiêm Tranh Minh kêu răng rắc, nếu không phải trong thạch ấn có mật ngữ địa toả, phải giữ lại thì đã bị y lỡ tay bóp nát, y cười lạnh nói: “Thiên hạ này chẳng tha cho ai muốn tích chút đức?”

Ngô Trường Thiên bình thản nói: “Chẳng tha cho những đại năng có khả năng hô mưa gọi gió, hay muốn nhúng tay vào chuyện phàm trần. Nghiêm chưởng môn, người cũng biết tu sĩ cũng là người, dù là Từ Ứng Tri thanh tu cả đời trong tháp Chu Tước… Sẽ không có tư tình sao? Thiên hạ là một chén nước, có thể lên xuống, cũng có thể bấp bênh, nhưng không thể lệch hẳn sang một bên. Người phàm cũng được, tu sĩ cũng được, chỉ khi giữ thăng bằng không để tràn ra mới có thể lâu dài.”

Gã nói, đẩy chén trà hơi nghiêng trong tay đi, một ít nước trà lập tức vẩy ra, Ngô Trường Thiên vươn một ngón tay, nhẹ nhàng bấm một thủ quyết, nước vẩy ra ngưng thành một dòng, biến thành bánh xe nước trên không trung, quay trở lại trong chén trà, không động đậy.

Du Lương sợ hãi nói: “Sư huynh!”

“Đây là Thiên Diễn, chúng ta chính là bàn tay giữ cho thế đạo thăng bằng.” Ngô Trường Thiên vén tay áo, cười tự giễu nói, “Bí mật Thiên Diễn lưu truyền trăm đời, người tiết lộ phải chết. Trăm triệu không ngờ, việc này lại từ trong miệng ta nói ra… Được rồi, tiểu Lương, bây giờ Thiên Diễn đã sớm sa sút thành một đám chó săn, nói hay không, có gì quan trọng?”

So với lợi kiếm của Nghiêm chưởng môn thì tính tình quỷ kiến sầu của y càng lợi hại hơn, khi y tức giận tượng đất cũng phải bực mình, nhưng cho dù y nói năng lỗ mãng thế nào, vẻ mặt ấm áp của Ngô Trường Thiên đều không đổi, như một pho tượng đất. Nhưng trong chớp nhoáng này, giọng điệu ôn hoà của gã lại nghe rất chua chát, ấm áp trên mặt cuối cùng loé ra lãnh ý không nói ra được.

Ngô Trường Thiên không kiêng dè sắc mặt khó coi của Nghiêm Tranh Minh, trình bày như lão tăng nhập định: “Người càng có chấp niệm sâu, cảnh giới càng cao hơn người khác, tu vi tăng nhanh, một khi tẩu hỏa nhập ma, cũng nguy hiểm hơn. Đồng Như ước nguyện với tâm ma thạch, tâm ma thạch lại đòi ông lấy mạng người lấp vào. Đồng Như một đời danh sĩ, cho dù tẩu hoả nhập ma, làm sao chịu lạm sát kẻ vô tội? Liền đi tìm những ma đầu làm nhiều việc ác đến tế thạch —— cũng bởi vì điều này, ông vô tình đạt được vị trí Bắc Minh quân.”

“Đáng tiếc…” Ngô Trường Thiên nở một nụ cười kỳ quái, câu tiếp theo không cần gã nói, Nghiêm Tranh Minh cũng tự hiểu.

Ma tu nếu muốn thành đại đạo, cả đời không được dính máu, dính vào một giọt cũng rửa không sạch, sát nghiệt quấn thân, dù người có trong sạch cũng bị kéo vào sát lục đạo vô tận, đây là thường thức người người đều biết.

“Đồng Như rơi vào sát lục đạo, đếm không hết tu sĩ vô tội và người phàm chết trong tay ông. Tứ Thánh bất đắc dĩ phải đứng ra, liên thủ đối phó với chí hữu ngày xưa.” Ngô Trường Thiên nói đến đây, chậm rãi thở ra một hơi, “Nhưng Đồng Như này… Kỳ tài ngút trời, quả thực là kỳ tài ngút trời, dưới sự liên thủ của Tứ Thánh không lộ dấu hiệu thất bại, trận chiến ấy thực sự là… Sau Từ Ứng Tri lấy mạng mình làm giá phải trả, dẫn Đồng Như vào cốc Vong Ưu. Cốc Vong Ưu chính là chốn vong linh nhân gian, vào nơi đây, thiện ác phân biệt, tội nghiệt rõ ràng, tất cả chuyện lúc còn sống, Đồng Như sát nghiệt sâu nặng, dĩ nhiên bị sơn cốc phản phệ, cuối cùng vùi thây nơi đây.”

Vài ba câu miêu tả của gã, nghe vào trong tai, càng làm người run rẩy không ngớt.

Ngô Trường Thiên phì cười một tiếng, lắc đầu: “Chỉ là không nghĩ tới Cố Nham Tuyết trải qua trận chiến này, lại vẫn không nhớ lâu, đổi tên Túc Hạ đường thành Giảng Kinh đường, còn dọn đến đảo Thanh Long. Nếu không phải năm đó Thiên Diễn Xử bố trí Đồng Như tẩu hoả nhập ma, huyết mạch phái Phù Dao sẽ không gián đoạn. Tất cả đệ tử quý phái nói vậy lúc này còn đang ở trên núi Phù Dao tu hành không gió không mưa, tuy chưa chắc được thành tựu như hôm nay, năm đó cũng không phải ăn nhờ ở đậu đảo Thanh Long. Càng không bị Châu Hàm Chính nhất thời ác ý hạ Hoạ Hồn, hôm nay đại hoạ Ma Long cũng sẽ không phát sinh —— Thiên Diễn ta nhất mạch tự làm tự chịu, cũng là khí số sắp tận.”

Ngô Trường Thiên đoạt hết lời sắp nói của Nghiêm Tranh Minh, Nghiêm chưởng môn chẳng còn gì để nói.

Ngô Trường Thiên: “Lần này còn có một vật muốn đưa cho Nghiêm chưởng môn.”

Tiếp đó, gã lấy từ trong lòng ra một quyển trục, hai tay dâng lên trước mặt Nghiêm Tranh Minh, nói: “Nghiêm chưởng môn mời xem.”

Vừa mở quyển trục ra, Nghiêm Tranh Minh nhất thời cảm thấy không thích hợp, bên tai y vang lên “ong ong”, ấn chưởng môn yên lặng trước ngực thật lâu bắt đầu nóng lên, như đang cộng hưởng với quyển trục không biết tên này. Thiên toả gắn đầy tinh tú bỗng xuất hiện trước mắt y, tất thảy những chấm nhỏ đều điên cuồng chuyển động, hình thành một vòng xoáy vô cùng hoành tráng.

Khí tức từ núi Phù Dao lan tràn ra, quyển trục chậm rãi kéo ra, chỉ thấy mặt trên ghi tên họ chưởng môn phái Phù Dao qua các thế hệ, đằng sau ghi ghép tu đạo gì, chi chít dài cả một trượng, phần lạc khoản là một dấu ấn ngân văn màu đỏ. Nghiêm Tranh Minh chưa từng thấy qua văn tự phía trên, lại biết rõ nó có nội dung gì.

Y bất giác thốt lên: “Trừ ma ấn…”

Đúng lúc này, một luồng kiếm quang đánh vỡ căn phòng yên lặng, Du Lương chỉ cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, bản năng muốn nâng kiếm lên đỡ, kiếm trong tay lại ngưng trệ, như rơi vào băng tuyết vô hình, lực cản có ở khắp nơi, đảo mắt đã bị đông cứng thành sắt lạnh. Gã thân là tu sĩ nguyên thần mà ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được.

Một kiếm đã bị áp chế!

Trình Tiềm vừa phát hiện kỳ lạ, lập tức từ sau tấm bình phong bay vút ra, một kiếm gác trên cổ Du Lương, đồng thời vỏ kiếm Sương Nhẫn hung hăng đặt giữa lưng Ngô Trường Thiên, sát ý chứa đầy sương giá vững vàng phong toả người này, mạnh mẽ đánh vỡ cộng hưởng giữa quyển trục và ấn chưởng môn.

Tay Du Lương dưới Sương Nhẫn run rẩy không ngừng, ánh mắt Trình Tiềm lạnh như băng đàm ở cốc Minh Minh: “Thứ này cũng dám mang đến sơn trang Phù Dao, muốn chết?”

Nghiêm Tranh Minh khép lại quyển trục, sắc mặt thay đổi thất thường, thấp giọng gọi hắn lại: “Tiểu Tiềm.”

Sát ý của Trình Tiềm hơi thu lại, nhìn sang y.

Nghiêm Tranh Minh: “Trước hết buông bọn họ ra đi.”

Lúc này Trình Tiềm mới bất đắc dĩ hừ nhẹ một tiếng, theo lời thu hung kiếm về.

Ngô Trường Thiên hít sâu một hơi, lặng lẽ khởi động chân nguyên trong cơ thể, hai vòng chu thiên mới làm tan hàn ý ở giữa lưng. Gã xoay người, chắp tay đúng chừng mực với Trình Tiềm: “Trình chân nhân tu hành mới hơn trăm năm, tu vi như thế, thực sự làm cho người thán phục.”

Trình Tiềm ngay từ đầu đã sắm vai mặt đen, nói ngay: “Thán phục không dám nhận, giết ngươi trái lại vừa đủ.”

Ngô Trường Thiên: “Trình chân nhân hiểu lầm, Ngô mỗ chỉ đưa vật về nguyên chủ. Vật ấy tên là ‘Trừ ma quyển’, là vật cũ của Phù Dao, bên trên có ba mươi ba thề ước. Là tổ tông Thiên Diễn ta ký kết với quý phái, thật hay giả, lúc này Nghiêm chưởng môn chắc đã rõ ràng.”

Trình Tiềm nhướng mày.

Ngô Trường Thiên nói tiếp: “Dĩ nhiên, phong sơn lệnh núi Phù Dao đang đóng, chưởng môn nhân phải lập sơn trang Phù Dao khác, nghiêm chỉnh mà nói… Cũng không nhất định bị thề ước năm đó của những người già ràng buộc, tất nhiên có thể không đếm xỉa tới. Nhưng thương cảm cho trận chiến tiên ma này, lại phải lấp vào bao nhiêu tính mạng vô tội đây?”

Vẻ mặt Trình Tiềm lạnh lẽo, vừa định mở miệng nói gì, Nghiêm Tranh Minh đã cắt lời trước: “Trong thề ước chỉ có phong trừ ma ấn, nhưng không nói chúng ta phải mặc cho ngươi sai phái, cũng không nói chúng ta không thể ra tay với đám tay sai Thiên Diễn Xử.”

Ngô Trường Thiên nói: “Không dám, chính là, nếu Ngô mỗ có chỗ đắc tội, mặc Nghiêm chưởng môn xử trí.”

Nghiêm Tranh Minh hơi tròn mắt: “Ngô đại nhân thật đúng là công chính liêm minh, không biết các ngươi ký quyển trục thề ước với bao nhiêu người?”

Ngô Trường Thiên cười mà không nói, xem ra là không định nói.

Nghiêm Tranh Minh phất tay: “Hàn Đàm, tiễn khách.”

Ngô Trường Thiên rút ra một tấm thiệp mời, đặt xuống bàn bên cạnh, làm lễ vái lần hai, cúi mi thuận mắt nói với Thuỷ Khanh: “Không dám làm phiền cô nương, dừng chân.”

Chờ hai người này đi, Lý Quân từ sau tấm bình phong đi ra, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Gã nói, đưa tay cầm quyển trục mở trên bàn, nhanh chóng chúi mũi vào, nhìn chằm chằm hình dáng cái trừ ma ấn quỷ dị ở cuối, hỏi: “Đây quả thật là…”

Trình Tiềm: “Thề ước bỏ đi này là các chưởng môn thế hệ trước lập, liên quan gì chúng ta? Cho một mồi lửa là xong.”

“Đốt không được, thề ước gắn với ấn chưởng môn.” Sắc mặt Nghiêm Tranh Minh cứng lại, “Nếu ta không đồng ý, tức là không tiếp nhận ấn chưởng môn, từ nay về sau thần thức theo trong ấn chưởng môn sẽ bị xoá đi…”

Ngón tay Nghiêm Tranh Minh gõ nhẹ lên đoạn cuối quyển trục, làm chưởng môn đời sau cùng, tên của y được liệt lên trên: “Tương đương với tự phản bội môn phái.”

Tâm tư đường ngang ngõ tắt của Lý Quân xoay chuyển rất nhanh, nghe vậy lập tức nói: “Vậy thì có cái gì, ‘Phóng hạ đồ đao còn lập địa thành phật’, cái thề ước kia không có quy định tu sĩ không được rời khỏi môn phái rồi bái trở về. Nếu trước hết huynh cởi ấn chưởng môn xuống, đốt trụi thề ước này, sau đó thừa nhận trở về thì phải làm thế nào đây?”

Nghiêm Tranh Minh tức giận trừng gã: “Đừng nói mấy câu tào lao đó, bụng dạ nhỏ nhen của đệ chưa bao giờ dùng được cho chính sự cả!”

Nói xong, y vung tay lên, thiên toả to lớn trong ấn chưởng môn như đồng hồ sao bắn ra ngoài, phần đuôi đồng hồ đang chỉ hướng quyển trục.

“Nếu như chúng ta đều phản bội Phù Dao, truyền thừa phái Phù Dao từ nay về sau sẽ đoạn tuyệt, ấn chưởng môn nhất định tự huỷ. Đến lúc đó núi Phù Dao không có cơ hội xuất thế, đệ định đến trước mộ phần sư phụ treo cổ sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện