Khuôn mặt tôi bỗng đỏ ửng vì xấu hổ, chẳng biết đầu óc dạo này thế nào mà cứsuy diễn lung tung thế ko biết. Đưa tay nhận lấy hộp khăn giấy từ tayĐức, tôi lau qua mặt mũi của mình rồi im lặng quay mặt nhìn ra đường.
Đức cũng ko nói gì nữa, a tập trung nhìn về trước lái xe đi. Trong khoangxe trở nên yên ắng đến ngột ngạt, tôi vốn là con người hay nói, ngồi imthế này khiến tôi cảm thấy bí bách và khó chịu , tâm lý cứ gượng gạo kothoải mái tí nào. Tôi quay sang Đức mở lời nói chuyện với a ta trước đểxua đi sự ngột ngạt.
_Sao a ko ở ngoài Bắc làm việc mà cũng vào đây.
Đôi mắt Đức vẫn tập trung nhìn về phía trước chỉ có bờ môi là chậm rãi lên tiếng.
_Tôi muốn quên đi vài việc trong cuộc sống. Thế còn cô.
_Tôi cũng vậy.
Nói đến đây cả hai đều im lặng mỗi người đều theo đuổi một dòng suy nghĩ của riêng mình.
_Nhà cô ở chỗ nào của đường Điện Biên Phủ.
Tôi nghe Đức nói vậy thì mới giật mình, hóa ra a ta đã lái gần đến chỗ tôi trọ rồi. Tôi đưa tay chỉ về con hẻm phía trước.
_A dừng xe cho tôi ở con hẻm kia.
_Ừ.
Chiếc xe từ từ giảm ga, Đức đánh lái tấp vào bên đường ngay con hẻm mà tôinói cho đến khi xe dừng hẳn a ta mới quay sang tôi hỏi.
_Nhà cô ở đây à.
_Ko. Tôi ở trọ.
Đức chỉ " à" một tiếng mà ko hỏi thêm gì, tôi cúi đầu chào và ko quên cảmơn Đức rồi bước xuống xe đi vào phòng trọ của mình. Khi về đến phòng tôi mới sực nhớ ra mình quên nộp cho a ta bản báo cáo , tôi lấy tay đánhnhẹ vào đầu miệng lẩm bẩm " Quỳnh ơi... Đầu óc mày để đâu thế". Thôi kệđằng nào cũng quén rồi để sáng mai đưa cho a ta cũng được. Tôi vứt chiếc túi xuống giường, lấy chiếc váy ngủ đi vào tolec tắm rửa. Vì trời cũngđã khuya, tôi đang bầu bì lại sống một mình cho nên chỉ tắm qua loa rồibước ra ngoài.
Lôi chiếc điện thoại trong cúi ra cắm sạc rồi nấu tạm cho mình gói mì tômăn cho qua bữa. Khi tôi ăn uống xong xuôi thì trời cũng đã khuya lắmrồi. Cả một ngày làm việc mệt mỏi bây giờ tôi mới có thể ngã chiếc lưngnằm xuống giường ngủ một giấc ngon lành.
Do đêm qua điện thoại hết pin tôi quên đặt báo thức thành ra sáng nay lạidậy muộn. Khi tôi mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao ,vội lật chiếc chănrời khỏi giường lao nhanh lại chỗ chiếc điện thoại xem xem bây giờ làmấy giờ, màn hình hiện ra con số tám to đùng làm tôi rung rẩy, cái gìthế này mới ngày thứ hai đi làm mà đã đi trễ kiểu này chắc chắn là sẽ bị mất việc.
Tôi đặt chiếc điện thoại xuống bàn đi nhanh vào tolec vệ sinh cá nhân mộtcách nhanh nhất có thể sau đó lấy đại một bộ quần áo chỉnh tề mặc vộivào người cầm lấy túi đi ra ngoài. Vừa đi tôi vừa lấy điện thoại đặtgrap, chỉ mất tầm năm phút xe đã có mặt, vừa ngồi lên xe tôi đã phảiquay sang a tài xế hối thúc.
_A lái nhanh giúp tôi. Tôi trễ làm rồi.
_Vâng.
Phải công nhận a tài xế chạy cũng kinh khủng thật ,bình thường từ chỗ trọđến công ty mất tầm ba mươi phút mà hôm nay a này chạy có mười lăm phútđã tới nơi, nhưng mà nhìn a ta chạy nhanh vậy tôi cũng sợ, thậm chí đếnthở cũng ko dám thở mạnh. Giờ nghĩ lại mới thấy mình ngốc thật, hối a ta chạy nhanh làm gì ko biết lỡ có việc gì thì biết làm sao.
Tôi lấy tiền thanh toán cho a ta rồi bước xuống xe đi nhanh vào trong. Dĩnhiên ,giờ này ngoài tôi ra thì ko còn ai đi làm cả. Mọi người đã có mặt ở công ty từ hơn ba mươi phút trước rồi. Đi ngang qua phòng bảo vệ tôichào bác ấy một tiếng, tiện thể hỏi thăm xem Đức đã đi làm chưa.
_Cháu chào bác. Giám đốc đã đến chưa bác.
Bác bảo vệ đang ngồi đọc báo nghe tôi nói thì đặt tờ báo xuống bàn rồi trả lời.
_Sếp đến từ lúc bảy giờ rồi. Sao cháu đi muộn thế.
_Cháu ngủ quên bác ạ. Thôi cháu lên phòng đây. Cháu chào bác.
_Ừ.
Đức làm giám đốc mà sao a ta lại đến sớm thế nhỉ, công ty này rõ ràng bảygiờ ba mươi mới bắt đầu làm việc cơ mà. Lúc này, tôi mới sực nhớ ra tậphồ sơ mà a ta giao cho mình nên luống cuống đi nhanh vào thang máy, tôighé qua phòng làm việc cất chiếc túi , con Nga thấy tôi đến muộn thì tỏvẻ quan tâm hỏi.
_Chị Quỳnh sao hôm nay đi trễ thế.
_Ừ. Hôm qua chị quên đặt báo thức nên sáng nay ngủ quên.
Con Phương dường như nhớ ra điều gì đó liền nhìn tôi nói.
_À... Sếp tìm chị đấy. Sếp bảo chị đến thì lên phòng a ấy ngay.
_Ừ.chị biết rồi.
Tôi nghe con Phương nói vậy thì càng cuống lên, vội ôm lấy tập hồ sơ mauchóng lên phòng làm việc của Đức . Sao mà đen đủi thế ko biết , a ta đãko ưa rồi mà tôi lại còn đi trễ trước sau gì Đức cũng lấy cớ này để màmắng mỏ, đuổi việc tôi cho xem.
Đứng trong thang máy mà tâm trạng tôi vô cùng lo lắng,khi cánh cửa tháng máy mở ra ,tôi chuẩn bị bước ra ngoài thì đã thấy Đức đứng ngay trước mặt,hít sâu một hơi tôi nhìn Đức vừa cười vừa đưa tay lên chào.
_Chào sếp. Tôi mang tài liệu cho a.
_Vào phòng làm việc của tôi.
Ko đợi tôi trả lời Đức đã quay người đi nhanh về phòng làm việc của mình,tôi nhìn theo bóng lưng a ta cho đến khi khuất dần rồi thở dài, lê chânnặng nhọc bước về phía căn phòng phía trước.
_Hồ sơ a yêu cầu tôi đã làm xong rồi đây.
Đặt hồ sơ lên bàn làm việc của Đức mà tôi ko dám nhìn vào mặt a ta, khuôn mặt cứ cúi gầm nhìn xuống sàn.
_Cô đang bầu bì ,hôm qua lại tăng ca cho nên tôi sẽ bỏ qua cho cô lần này.Lần sau mà còn đi muộn nữa thì cô đừng trách tôi ko nương tay với phụ nữ nhé.
Tôi nghe thấy Đức nói thế thì vui mừng kinh khủng, ngẩng mặt lên nhìn a ta hỏi lại.
_Lần này a bỏ qua cho tôi thật à.
_Hay cô muốn tôi thay đổi ý định.
Tôi xua xua tay lắc đầu lia lịa.
_Ko... Đàn ông nói rồi ai lại rút lời.
_Vậy cô về làm việc được rồi.
_Vâng. Cảm ơn sếp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay người rời khỏi phòng làm việc của Đức xuốngphòng làm việc của mình. Cả ngày hôm nay cũng ko thấy Đức gọi phàn nànvề báo cáo mà tôi đã làm, có lẽ mọi thứ ko có vấn đề gì.
Thời gian thấm thoát trôi qua, thai của tôi cũng đã đi vào những tháng cuốicùng, sau hơn một tháng làm việc Đức cũng thăng chức cho tôi làm kế toán trưởng, tôi và a ta ko còn hằn học nhau nhiều như trước nữa, có lẽ Đứcko phải là người đang ông mặc váy hay thù dai như tôi nghĩ. Mọi thứ từcông việc đến cuộc sống của tôi đều dần dần ổn định.
Từ ngày chuyển vào đây trừ chị Thư hay gọi điện vào hỏi thăm thì tôi kothấy Quý gọi một lần nào, a ta hình như cũng giống bà Thu ko quan tâmđến đứa bé mà tôi đang mang.
Những tháng cuối thai kỳ chỉ có một mình cho nên rất vất vả, buổi tối tôithường hay bị mất ngủ bởi nhưng lần chuột rút bất ngờ, chiếc bụng cũngđã to quá mặt nhưng mà tôi vẫn cố gắng đi làm. Tôi vẫn muốn kiếm thêmmột khoảng tiền đủ để tôi trang trải trong những tháng ở cữ.
Về phần bố mẹ tôi họ vẫn chưa biết việc tôi đã ly hôn và đang mang thaichỉ có con Huệ là biết điều đó. Nó cũng đi làm ở dưới Nha Trang nên cũng hay ghé phòng trọ thăm tôi. Mấy người ở gần phòng trọ thấy tôi ko chồng mà mang thai ban đầu cũng nói ra nói vào nhưng tôi đều bỏ ngoài tai.Buổi tối sau khi ăn uống xong xuôi tôi thường đi bộ từ phòng trọ củamình ra bãi biển, vì tôi nghe con Huệ bảo .
_Phụ nữ mang thai nên đi bộ nhiều để dễ sinh.
Tuy đã trải qua một lần sinh con ko thành nhưng tôi cũng ko có kinh nghiệmgì, vì thời gian đó tôi chỉ biết cắm đầu vào chăm sóc, vung vén cho giađình chồng chứ cũng ko có thời gian mà tìm hiểu xem cái gì tốt, cái gìko tốt cho phụ nữ mang thai đâu. Bà Thu thì khỏi phải nói, ngoài việcsuốt ngày đay nghiến, chì chiết tôi thì đâu có chỉ bảo cho tôi điều gì.
Ngày hôm nay đi làm ko hiểu sao tôi cảm thấy cơ thể mệt mỏi kinh khủng, thấy có vẻ ko ổn tôi mới đứng dậy thu dọn đồ đạc cầm túi đi lên phòng làmviệc của Đức để xin a ta về sớm.
Khi tôi đẩy cửa đi vào thì thấy Đức đang tập trung nhìn vào máy tính. A ta thấy tôi lên thì nhíu mày hỏi.
_Cô có việc gì sao.
_Tôi thấy mệt quá, a cho tôi về sớm một bữa nhé.
Đức chăm chú nhìn tôi sau đó đưa tay tắt máy tính của mình rồi đứng dậy.
_Được. Để tôi đưa cô về, nhìn cô ko ổn lắm.
_Thôi ko cần đâu tôi đi grap về cũng được.
Đức chẳng quan tâm đến lời nói của tôi, a ta đưa tay lấy chiếc áo vest trên cây sào mặc vào người của mình rồi bước ra khỏi phòng ko quên để lạicho tôi một câu.
_Đi thôi. Tôi đưa về.
Từ chối Đức ko được tôi cũng để a ta đưa về. Khi ô tô vừa ra khỏi bãi đậuxe của công ty tôi đã thấy bụng mình nhói lên , cơ thể trở nên mệt mỏivà nặng nề kinh khủng. Tôi cố gắng hít thở thật sâu, cố giữ cho tinhthần thoải mái nhưng khi Đức vừa dừng lại trước hẻm trọ thì cũng là lúcnước ối vỡ ra một cái sào. Tôi quay sang Đức.
_Ko ổn rồi tôi sắp sinh rồi.
Đức nghe tôi nói thì quay sang nhìn, dường như a cũng thấy tôi bị vỡ ối ,nước ối chảy ướt cả xe, tôi nhìn Đức ngại ngùng.
_Xin lỗi vì làm bẩn xe của a.
Đức ko những ko quan tâm đến việc đó mà a quay sang tôi lo lắng nói.
_Việc đó bây giờ ko quan trọng, tôi đưa cô đến bệnh viện nhé.
_Đợi tôi một lác, tôi vào thay bộ quần áo rồi lấy giỏ đồ cái đã.
Đức nghe tôi nói vội vội vàng vàng mở cửa xe bước xuống, sau đó vòng quachỗ tôi ngồi mở cửa, đưa tay đỡ lấy tôi đi vào phòng trọ.
_A ngồi đợi tôi một lác.
Tôi lấy đại một chiếc váy bầu đi vào tolec tắm nhanh qua rồi thay vội sauđó bước ra ngoài. Đức thấy rồi đi ra thì đứng dậy đỡ lấy tôi
_Bây giờ mình đi được chưa.
Tôi gật đầu, chỉ tay về chiếc giỏ mà mình đã chuẩn bị sẵn.
_A cầm dùm tôi chiếc giỏ đồ luôn.
Đức đi lại một tay cầm mấy giở đồ một tay đỡ lấy tôi ra xe rồi nhấn ga láithẳng đến bệnh viện. Khi xe đến nơi, Đức lại dìu tôi vào trong, a gọibác sĩ khám cho tôi rồi chạy ra chạy vào làm thủ tục, đóng viện phí cácthứ. Người ngoài nhìn vào ai nấy đều nghĩ Đức chính là chồng của tôi.
Sau khi bác sĩ thăm khám xong xuôi, ông ta chỉ định cho tôi mổ lấy thai gấp vì vết mổ cũ của tôi còn quá mới để lâu sẽ nguy hiểm. Tôi được đẩy vàophòng mổ, gây tê các thứ xong xuôi bác sĩ tiến hành rạch lên bụng tôi.Lần này cũng giống lần trước, tôi bị phản ứng với thuốc gây tê cho nênkhi dao phẫu thuật rạch đến đâu tôi đau đến đó.
Cuối cùng họ quyết định cho tôi một liều thuốc gây mê, tôi cảm thấy hai mắtnặng trĩu rồi ko biết gì nữa cho đến khi mở mắt ra đã thấy mình nằmtrong một căn phòng lạnh ngắt. Tôi đưa mắt nhìn xuống chiếc bụng củamình đã ko còn to như lúc trước nữa, bỗng dưng cảm giác lo sợ trước kiacủa tôi lại ùa về, dù vẫn còn thuốc gây mê trong người khiến tôi chỉmuốn nhắm mắt nhưng tôi ko nhắm, trong đầu chỉ lẩm nhẩm.
_Phải thức... Phải thức ...
Lúc này, một chị y tá đi ngang qua ,tôi vội đưa tay lên gọi.
_Chị ơi...
Y tá nghe thấy tiếng của tôi thì đi lại.
_Sao thế...
_Con của em sao rồi chị.
_Chúc mừng e... Bé trai khỏe mạnh, được ba ký rưỡi e nhé. Giờ nằm nghỉ ngơi thêm tí nữa đi chị đẩy ra ngoài với con.
_Vậy con em đâu rồi chị.
Đức cũng ko nói gì nữa, a tập trung nhìn về trước lái xe đi. Trong khoangxe trở nên yên ắng đến ngột ngạt, tôi vốn là con người hay nói, ngồi imthế này khiến tôi cảm thấy bí bách và khó chịu , tâm lý cứ gượng gạo kothoải mái tí nào. Tôi quay sang Đức mở lời nói chuyện với a ta trước đểxua đi sự ngột ngạt.
_Sao a ko ở ngoài Bắc làm việc mà cũng vào đây.
Đôi mắt Đức vẫn tập trung nhìn về phía trước chỉ có bờ môi là chậm rãi lên tiếng.
_Tôi muốn quên đi vài việc trong cuộc sống. Thế còn cô.
_Tôi cũng vậy.
Nói đến đây cả hai đều im lặng mỗi người đều theo đuổi một dòng suy nghĩ của riêng mình.
_Nhà cô ở chỗ nào của đường Điện Biên Phủ.
Tôi nghe Đức nói vậy thì mới giật mình, hóa ra a ta đã lái gần đến chỗ tôi trọ rồi. Tôi đưa tay chỉ về con hẻm phía trước.
_A dừng xe cho tôi ở con hẻm kia.
_Ừ.
Chiếc xe từ từ giảm ga, Đức đánh lái tấp vào bên đường ngay con hẻm mà tôinói cho đến khi xe dừng hẳn a ta mới quay sang tôi hỏi.
_Nhà cô ở đây à.
_Ko. Tôi ở trọ.
Đức chỉ " à" một tiếng mà ko hỏi thêm gì, tôi cúi đầu chào và ko quên cảmơn Đức rồi bước xuống xe đi vào phòng trọ của mình. Khi về đến phòng tôi mới sực nhớ ra mình quên nộp cho a ta bản báo cáo , tôi lấy tay đánhnhẹ vào đầu miệng lẩm bẩm " Quỳnh ơi... Đầu óc mày để đâu thế". Thôi kệđằng nào cũng quén rồi để sáng mai đưa cho a ta cũng được. Tôi vứt chiếc túi xuống giường, lấy chiếc váy ngủ đi vào tolec tắm rửa. Vì trời cũngđã khuya, tôi đang bầu bì lại sống một mình cho nên chỉ tắm qua loa rồibước ra ngoài.
Lôi chiếc điện thoại trong cúi ra cắm sạc rồi nấu tạm cho mình gói mì tômăn cho qua bữa. Khi tôi ăn uống xong xuôi thì trời cũng đã khuya lắmrồi. Cả một ngày làm việc mệt mỏi bây giờ tôi mới có thể ngã chiếc lưngnằm xuống giường ngủ một giấc ngon lành.
Do đêm qua điện thoại hết pin tôi quên đặt báo thức thành ra sáng nay lạidậy muộn. Khi tôi mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao ,vội lật chiếc chănrời khỏi giường lao nhanh lại chỗ chiếc điện thoại xem xem bây giờ làmấy giờ, màn hình hiện ra con số tám to đùng làm tôi rung rẩy, cái gìthế này mới ngày thứ hai đi làm mà đã đi trễ kiểu này chắc chắn là sẽ bị mất việc.
Tôi đặt chiếc điện thoại xuống bàn đi nhanh vào tolec vệ sinh cá nhân mộtcách nhanh nhất có thể sau đó lấy đại một bộ quần áo chỉnh tề mặc vộivào người cầm lấy túi đi ra ngoài. Vừa đi tôi vừa lấy điện thoại đặtgrap, chỉ mất tầm năm phút xe đã có mặt, vừa ngồi lên xe tôi đã phảiquay sang a tài xế hối thúc.
_A lái nhanh giúp tôi. Tôi trễ làm rồi.
_Vâng.
Phải công nhận a tài xế chạy cũng kinh khủng thật ,bình thường từ chỗ trọđến công ty mất tầm ba mươi phút mà hôm nay a này chạy có mười lăm phútđã tới nơi, nhưng mà nhìn a ta chạy nhanh vậy tôi cũng sợ, thậm chí đếnthở cũng ko dám thở mạnh. Giờ nghĩ lại mới thấy mình ngốc thật, hối a ta chạy nhanh làm gì ko biết lỡ có việc gì thì biết làm sao.
Tôi lấy tiền thanh toán cho a ta rồi bước xuống xe đi nhanh vào trong. Dĩnhiên ,giờ này ngoài tôi ra thì ko còn ai đi làm cả. Mọi người đã có mặt ở công ty từ hơn ba mươi phút trước rồi. Đi ngang qua phòng bảo vệ tôichào bác ấy một tiếng, tiện thể hỏi thăm xem Đức đã đi làm chưa.
_Cháu chào bác. Giám đốc đã đến chưa bác.
Bác bảo vệ đang ngồi đọc báo nghe tôi nói thì đặt tờ báo xuống bàn rồi trả lời.
_Sếp đến từ lúc bảy giờ rồi. Sao cháu đi muộn thế.
_Cháu ngủ quên bác ạ. Thôi cháu lên phòng đây. Cháu chào bác.
_Ừ.
Đức làm giám đốc mà sao a ta lại đến sớm thế nhỉ, công ty này rõ ràng bảygiờ ba mươi mới bắt đầu làm việc cơ mà. Lúc này, tôi mới sực nhớ ra tậphồ sơ mà a ta giao cho mình nên luống cuống đi nhanh vào thang máy, tôighé qua phòng làm việc cất chiếc túi , con Nga thấy tôi đến muộn thì tỏvẻ quan tâm hỏi.
_Chị Quỳnh sao hôm nay đi trễ thế.
_Ừ. Hôm qua chị quên đặt báo thức nên sáng nay ngủ quên.
Con Phương dường như nhớ ra điều gì đó liền nhìn tôi nói.
_À... Sếp tìm chị đấy. Sếp bảo chị đến thì lên phòng a ấy ngay.
_Ừ.chị biết rồi.
Tôi nghe con Phương nói vậy thì càng cuống lên, vội ôm lấy tập hồ sơ mauchóng lên phòng làm việc của Đức . Sao mà đen đủi thế ko biết , a ta đãko ưa rồi mà tôi lại còn đi trễ trước sau gì Đức cũng lấy cớ này để màmắng mỏ, đuổi việc tôi cho xem.
Đứng trong thang máy mà tâm trạng tôi vô cùng lo lắng,khi cánh cửa tháng máy mở ra ,tôi chuẩn bị bước ra ngoài thì đã thấy Đức đứng ngay trước mặt,hít sâu một hơi tôi nhìn Đức vừa cười vừa đưa tay lên chào.
_Chào sếp. Tôi mang tài liệu cho a.
_Vào phòng làm việc của tôi.
Ko đợi tôi trả lời Đức đã quay người đi nhanh về phòng làm việc của mình,tôi nhìn theo bóng lưng a ta cho đến khi khuất dần rồi thở dài, lê chânnặng nhọc bước về phía căn phòng phía trước.
_Hồ sơ a yêu cầu tôi đã làm xong rồi đây.
Đặt hồ sơ lên bàn làm việc của Đức mà tôi ko dám nhìn vào mặt a ta, khuôn mặt cứ cúi gầm nhìn xuống sàn.
_Cô đang bầu bì ,hôm qua lại tăng ca cho nên tôi sẽ bỏ qua cho cô lần này.Lần sau mà còn đi muộn nữa thì cô đừng trách tôi ko nương tay với phụ nữ nhé.
Tôi nghe thấy Đức nói thế thì vui mừng kinh khủng, ngẩng mặt lên nhìn a ta hỏi lại.
_Lần này a bỏ qua cho tôi thật à.
_Hay cô muốn tôi thay đổi ý định.
Tôi xua xua tay lắc đầu lia lịa.
_Ko... Đàn ông nói rồi ai lại rút lời.
_Vậy cô về làm việc được rồi.
_Vâng. Cảm ơn sếp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay người rời khỏi phòng làm việc của Đức xuốngphòng làm việc của mình. Cả ngày hôm nay cũng ko thấy Đức gọi phàn nànvề báo cáo mà tôi đã làm, có lẽ mọi thứ ko có vấn đề gì.
Thời gian thấm thoát trôi qua, thai của tôi cũng đã đi vào những tháng cuốicùng, sau hơn một tháng làm việc Đức cũng thăng chức cho tôi làm kế toán trưởng, tôi và a ta ko còn hằn học nhau nhiều như trước nữa, có lẽ Đứcko phải là người đang ông mặc váy hay thù dai như tôi nghĩ. Mọi thứ từcông việc đến cuộc sống của tôi đều dần dần ổn định.
Từ ngày chuyển vào đây trừ chị Thư hay gọi điện vào hỏi thăm thì tôi kothấy Quý gọi một lần nào, a ta hình như cũng giống bà Thu ko quan tâmđến đứa bé mà tôi đang mang.
Những tháng cuối thai kỳ chỉ có một mình cho nên rất vất vả, buổi tối tôithường hay bị mất ngủ bởi nhưng lần chuột rút bất ngờ, chiếc bụng cũngđã to quá mặt nhưng mà tôi vẫn cố gắng đi làm. Tôi vẫn muốn kiếm thêmmột khoảng tiền đủ để tôi trang trải trong những tháng ở cữ.
Về phần bố mẹ tôi họ vẫn chưa biết việc tôi đã ly hôn và đang mang thaichỉ có con Huệ là biết điều đó. Nó cũng đi làm ở dưới Nha Trang nên cũng hay ghé phòng trọ thăm tôi. Mấy người ở gần phòng trọ thấy tôi ko chồng mà mang thai ban đầu cũng nói ra nói vào nhưng tôi đều bỏ ngoài tai.Buổi tối sau khi ăn uống xong xuôi tôi thường đi bộ từ phòng trọ củamình ra bãi biển, vì tôi nghe con Huệ bảo .
_Phụ nữ mang thai nên đi bộ nhiều để dễ sinh.
Tuy đã trải qua một lần sinh con ko thành nhưng tôi cũng ko có kinh nghiệmgì, vì thời gian đó tôi chỉ biết cắm đầu vào chăm sóc, vung vén cho giađình chồng chứ cũng ko có thời gian mà tìm hiểu xem cái gì tốt, cái gìko tốt cho phụ nữ mang thai đâu. Bà Thu thì khỏi phải nói, ngoài việcsuốt ngày đay nghiến, chì chiết tôi thì đâu có chỉ bảo cho tôi điều gì.
Ngày hôm nay đi làm ko hiểu sao tôi cảm thấy cơ thể mệt mỏi kinh khủng, thấy có vẻ ko ổn tôi mới đứng dậy thu dọn đồ đạc cầm túi đi lên phòng làmviệc của Đức để xin a ta về sớm.
Khi tôi đẩy cửa đi vào thì thấy Đức đang tập trung nhìn vào máy tính. A ta thấy tôi lên thì nhíu mày hỏi.
_Cô có việc gì sao.
_Tôi thấy mệt quá, a cho tôi về sớm một bữa nhé.
Đức chăm chú nhìn tôi sau đó đưa tay tắt máy tính của mình rồi đứng dậy.
_Được. Để tôi đưa cô về, nhìn cô ko ổn lắm.
_Thôi ko cần đâu tôi đi grap về cũng được.
Đức chẳng quan tâm đến lời nói của tôi, a ta đưa tay lấy chiếc áo vest trên cây sào mặc vào người của mình rồi bước ra khỏi phòng ko quên để lạicho tôi một câu.
_Đi thôi. Tôi đưa về.
Từ chối Đức ko được tôi cũng để a ta đưa về. Khi ô tô vừa ra khỏi bãi đậuxe của công ty tôi đã thấy bụng mình nhói lên , cơ thể trở nên mệt mỏivà nặng nề kinh khủng. Tôi cố gắng hít thở thật sâu, cố giữ cho tinhthần thoải mái nhưng khi Đức vừa dừng lại trước hẻm trọ thì cũng là lúcnước ối vỡ ra một cái sào. Tôi quay sang Đức.
_Ko ổn rồi tôi sắp sinh rồi.
Đức nghe tôi nói thì quay sang nhìn, dường như a cũng thấy tôi bị vỡ ối ,nước ối chảy ướt cả xe, tôi nhìn Đức ngại ngùng.
_Xin lỗi vì làm bẩn xe của a.
Đức ko những ko quan tâm đến việc đó mà a quay sang tôi lo lắng nói.
_Việc đó bây giờ ko quan trọng, tôi đưa cô đến bệnh viện nhé.
_Đợi tôi một lác, tôi vào thay bộ quần áo rồi lấy giỏ đồ cái đã.
Đức nghe tôi nói vội vội vàng vàng mở cửa xe bước xuống, sau đó vòng quachỗ tôi ngồi mở cửa, đưa tay đỡ lấy tôi đi vào phòng trọ.
_A ngồi đợi tôi một lác.
Tôi lấy đại một chiếc váy bầu đi vào tolec tắm nhanh qua rồi thay vội sauđó bước ra ngoài. Đức thấy rồi đi ra thì đứng dậy đỡ lấy tôi
_Bây giờ mình đi được chưa.
Tôi gật đầu, chỉ tay về chiếc giỏ mà mình đã chuẩn bị sẵn.
_A cầm dùm tôi chiếc giỏ đồ luôn.
Đức đi lại một tay cầm mấy giở đồ một tay đỡ lấy tôi ra xe rồi nhấn ga láithẳng đến bệnh viện. Khi xe đến nơi, Đức lại dìu tôi vào trong, a gọibác sĩ khám cho tôi rồi chạy ra chạy vào làm thủ tục, đóng viện phí cácthứ. Người ngoài nhìn vào ai nấy đều nghĩ Đức chính là chồng của tôi.
Sau khi bác sĩ thăm khám xong xuôi, ông ta chỉ định cho tôi mổ lấy thai gấp vì vết mổ cũ của tôi còn quá mới để lâu sẽ nguy hiểm. Tôi được đẩy vàophòng mổ, gây tê các thứ xong xuôi bác sĩ tiến hành rạch lên bụng tôi.Lần này cũng giống lần trước, tôi bị phản ứng với thuốc gây tê cho nênkhi dao phẫu thuật rạch đến đâu tôi đau đến đó.
Cuối cùng họ quyết định cho tôi một liều thuốc gây mê, tôi cảm thấy hai mắtnặng trĩu rồi ko biết gì nữa cho đến khi mở mắt ra đã thấy mình nằmtrong một căn phòng lạnh ngắt. Tôi đưa mắt nhìn xuống chiếc bụng củamình đã ko còn to như lúc trước nữa, bỗng dưng cảm giác lo sợ trước kiacủa tôi lại ùa về, dù vẫn còn thuốc gây mê trong người khiến tôi chỉmuốn nhắm mắt nhưng tôi ko nhắm, trong đầu chỉ lẩm nhẩm.
_Phải thức... Phải thức ...
Lúc này, một chị y tá đi ngang qua ,tôi vội đưa tay lên gọi.
_Chị ơi...
Y tá nghe thấy tiếng của tôi thì đi lại.
_Sao thế...
_Con của em sao rồi chị.
_Chúc mừng e... Bé trai khỏe mạnh, được ba ký rưỡi e nhé. Giờ nằm nghỉ ngơi thêm tí nữa đi chị đẩy ra ngoài với con.
_Vậy con em đâu rồi chị.
Danh sách chương