Nhân lực mau chóng phân chia thành hai nhóm. Lỗ Nhất Khí cùng Nghê Thất, Lợi Hâm và sáu thị vệ của phủ Đại nguyên soái bắt đầu tìm kiếm từ phía đông, cùng với đám người phía Chu gia gồm Chu Chân Mệnh, gã mắt đỏ và bảy tám tên vừa mới mọc ra từ dưới khe rãnh và trong bóng tối. Những người còn lại do lão mù, Hứa Tiểu Chỉ, phó quan Ngô dẫn đầu, kết hợp với đám người bên Chu gia gồm có lão Sa man, lão già áo trắng nấp sau gốc cây du lúc ban ngày và hơn chục tên sùm sụp áo choàng, khăn mũ một màu vàng đất, bắt tay đào bới từ phía nam.

-Có người đã bắt đầu động thổ rồi, ở phương chính đông và tây bắc. – Lão mù chọc cây gậy xuống đất, khum bàn tay thành hình trôn ốc đặt sát cán gậy, áp tai nghe ngóng – Phía chính bắc cũng có tiếng đào bới.

Quả là vô cùng quái lạ. Cả Lỗ gia và Chu gia đều chưa ra tay, song tại những hướng khác đều đã có kẻ hành động trước.

-Xem ra chúng ta đã bị kẻ khác theo dõi! - Lỗ Nhất Khí nói.

-Cũng có thể có người vừa tiết lộ thông tin. – Chu Chân Mệnh cũng phán đoán.

Lỗ Nhất Khí biết đám người phía mình không thể so sánh với đám thuộc hạ của Chu Chân Mệnh. Phía Chu gia được huấn luyện kỹ càng, tổ chức chặt chẽ, trong khi những người đi theo cậu chỉ là một đám ô hợp, mỗi người đều có ý đồ riêng. Nếu đúng là có người để lộ thông tin, rất nhiều khả năng là người bên phía cậu.

-Vậy bây giờ phải làm sao? Hay là Chu môn trưởng điều vài người sang bên ấy đuổi bọn chúng đi? - Lỗ Nhất Khí không phải muốn làm khó họ, cậu biết rõ việc này hoàn toàn nằm trong khả năng của Chu gia.

-Mấy tên nhãi nhép đó cần gì phải điều người xử lý, chúng sẽ phải dừng tay im hơi ngay bây giờ đây! – Trong giọng nói của Chu Chân Mệnh toát lên vẻ khoái trá và hưng phấn như gã thợ săn trước con mồi.

Quái nhân mắt đỏ nghe Chu Chân Mệnh nói vậy thì quay người bước đi, một lát sau đã thấy vác về hai chiếc túi gai to tướng, trong túi lùng bà lùng bùng, liên tục phát ra những tiếng loạt soạt, nhìn qua đã biết là đựng rất nhiều vật sống.

Gã mắt đỏ liếc nhìn Chu Chân Mệnh, Chu Chân Mệnh khe khẽ gật đầu. Hai chiếc túi gai lập tức được xách tới bên cạnh gò đất ở giữa, gã mắt đỏ mở túi, dốc ra hai khối đen thù lù. Sau đó thò tay vào trong chiếc túi vải giắt bên thắt lưng, bốc ra thứ gì đó vẩy rắc túi bụi.

Trong đám thị vệ của phủ đại soái, có hai người tò mò bật đèn pin lên, muốn xem hai khối đen lùng nhùng đó là thứ gì. Song bọn họ đã phải hối hận ngay lập tức, bởi lẽ hai khối đen đó đủ khiến họ gặp ác mộng suốt đời.

Một khối là đám rết máu xác mà họ đã nhìn thấy trên cây du, còn một khối là một đám rắn lúc nhúc đủ mọi kích cỡ, vằn vện đủ mảu. Đám rắn tuy khác nhau về kích thước, màu sắc, hoa văn, song kỳ thực đều cùng một loại. Trong “Dị trùng phả” có chép rằng, đó là loài rắn dẹt ngũ sắc, độc tố cực mạnh, trườn nhanh như chớp, hơn nữa còn có thể co rút thân hình trở nên mỏng dẹt để chui qua những khe hở chật hẹp.

Hai tay thị vệ cuống cuồng tắt vội đèn pin. Nhìn thấy hai búi trùng độc ghê tởm lúc nhúc uốn éo xoắn rối vào nhau, chưa lập tức nôn thốc nôn tháo đã là kiên cường lắm lắm.

-Không phải tắt! Lát nữa thôi bọn ta còn phải đèn đuốc sáng trưng cờ giong trống mở mà hành sự! – Chu Chân Mệnh càng tỏ ra phấn khích.

Song đám thị vệ chẳng còn hồn vía nào mà bật đèn lên nữa. Đến khi đám thuộc hạ của Chu gia châm lên hơn chục đĩa đèn mỡ lợn thì hai khối rết và rắn đã chẳng còn lại mấy con.

-Quái lạ, chui đâu hết rồi? – Lão Lợi hỏi khẽ.

-Chui cả vào trong gò đất rồi! - Lỗ Nhất Khí đáp.

-Đúng vậy, dù là rết máu xác hay rắn dẹt ngũ sắc, khi bị bột âm huyết[19] xua đuổi, sẽ vội vàng chui vào các khe nứt. Chúng ta mở đường bằng trùng độc, lần theo dấu vết của trùng độc để tìm ra vết tích của kiến trúc. Còn bọn không mời mà đến kia, cứ để cho chúng đào sâu thêm khoảng hai trượng rồi tự chôn mình luôn! – Lúc này, khí tướng thần tiên trong người Chu Chân Mệnh đã không còn sót lại chút nào.

-Đó mới chỉ là mục đích thứ nhất. Còn mục đích thứ hai là để kiểm soát phạm vi hành động của bọn tôi sau khi vào trong gò đất. Có đám trùng độc này, bọn tôi nhất thiết phải đi cùng các vị, chỉ cần tách khỏi các vị, hoặc lợi dụng cơ quan chốt lẫy để thoát khỏi các vị, sẽ lập tức bị trùng độc tấn công. Việc này có khác gì choàng một bộ gông xiềng lên người bọn tôi để xích chặt bọn tôi với các vị! – Cơ bắp bên gò má Lỗ Nhất Khí lại khẽ giật lên một cái, rõ ràng không phải đang cười, mà là đang khó chịu.

Nghe cậu nói vậy, Chu Chân Mệnh ngoài mặt tuy tỏ ra điềm tĩnh, song bên trong sự điềm tĩnh vẫn lộ chút đắc ý.

Cao thủ đào đất của Chu gia ai ai cũng thân thủ phi phàm. Trong những bao bố to đùng mà chúng mang theo có rất nhiều dụng cụ quái dị, như bộ vuốt thép hoa sen xích rút, quả cầu răng đinh lắc, bừa cong cán gập... đều là những dụng cụ vô cùng hữu dụng trong việc đào bới tìm kiếm công trình ngầm dưới đất. Bởi vậy việc đào bới gò đất không đến lượt Nghê Thất phải động tay, hắn chỉ cần nhàn nhã bám theo sau.

-Sâu trượng hai, dọc ngang bằng cung hai thạch[20], đều là đất vàng tích tụ.

-Sâu trượng tám, dọc ngang bằng cung hai thạch rưỡi, đều là đất vàng tích tụ.

-Sâu hai trượng tư...

Bọn họ đào xuống mỗi lúc một sâu, chốc chốc lại có người bẩm báo tình hình với Chu Chân Mệnh và Lỗ Nhất Khí. Song kết quả rất rõ ràng, bọn họ vẫn chưa hề phát hiện ra điểm gì khác thường. Nếu như có chuyện gì bất thường, chỉ là khi đào đến độ sâu hơn hai trượng không phát hiện thấy đám trùng độc vừa được gã mắt đỏ thả xuống. Trong khi “bọn không mời” ở ba ngả đường khác vẫn đào bới không nghỉ, đã thế tốc độ còn được đẩy nhanh hơn nữa.

Trên gò đất đã xuất hiện đường hầm, nhờ tác dụng truyền âm và khuếch âm, có thể nghe thấy rất rõ tiếng đào bới từ phía bọn lão mù và từ ba đám người chưa rõ lai lịch kia. Dựa vào âm thanh, có thể thấy rằng trong ba đám người, có hai đám số lượng rất đông đảo, đám còn lại nhân lực thưa thớt, song kỳ lạ là tốc độ đào bới của đám người đó lại nhanh chóng nhất trong tất cả các hướng.

-Ba trượng hai, dọc ngang chu vi bằng cung hai thạch hai phân, đất vàng tích tụ, thấy một con rồng dẹt ngũ sắc chui xuống khe đất, ba lộ địch bất thường.

Đúng vậy, khi tới độ sâu khoảng ba trượng, âm thanh phát ra từ ba hướng kia đột ngột rối loạn, ngay sau đó tiếng đào bới nghe như có như không, xem ra nút lẫy trùng độc đã phát huy tác dụng. Có điều phía nhân lực thưa thớt chỉ dừng lại một thoáng, rồi nhanh chóng tiếp tục, tình hình này khiến mọi người đều cảm thấy bất an.

-Bốn trượng hai, dọc ngang bằng cung hai thạch rưỡi, có đất đen tích tụ, có dấu vết đầm nện.

Nghe thấy thông tin đó, Lỗ Nhất Khí và Chu Chân Mệnh bất giác đưa mắt nhìn nhau.

-Năm trượng chẵn, có đất xám trắng, có dấu vết đầm nện, xen lẫn đá vụn to khoảng ngón tay.

Chu Chân Mệnh nhìn thẳng vào cửa hầm nói:

-Một vệt đất đen, hai vệt đất xám trắng, đây không phải là sinh thất!

Lỗ Nhất Khí chắp tay sau lưng nhìn về phía những ánh chớp nhoang nhoáng đã dày đặc hơn phía chân trời, đáp:

-Cũng chưa hẳn là lăng mộ. Hầm báu vật trong địa cung cũng có lối kiến trúc như vậy.

Lại khoảng nửa canh giờ nữa trôi qua, trong đám đất xám trắng được đào lên dần dần không còn thấy đá vụn nữa, thay vào đó là cỏ tranh bằm vụn, đào sâu thêm nữa lại là đất sét trộn lẫn cỏ tranh.

-Ta xuống thử xem! – Chu Chân Mệnh đã không thể kiên nhẫn thêm được nữa, sự nôn nóng đã lại khiến hắn thua thêm một bàn.

-Được, tôi sẽ theo sau ông! – Tuy sắc mặt và giọng nói của Lỗ Nhất Khí vẫn hết sức điềm nhiên, song trong lòng cậu nãy giờ cũng đã thắc thỏm đến khó mà kiềm chế.

-Phía dưới có gỗ xếp thành lớp.

Hai người còn chưa kịp bước chân xuồng hầm, lại có tin tức truyền lên.

-Gỗ xếp thành lớp? Phần đỉnh là gỗ xếp thành lớp, chẳng lẽ lại là “hoàng trường đề tấu”[21] trong truyền thuyết. - Lỗ Nhất Khí biết trong các hình thức mộ táng từ thời Hán trở về trước, đẳng cấp cao nhất chính là “hoàng trường đề tấu”, chuyên dùng cho các bậc đế vương, hoặc phải do đế vương đích thân ban tặng. Song việc Thổ bảo dời chỗ lại xảy ra vào đầu thời Nguyên, khoảng cách thời gian quá xa, trừ phi các đệ tử của Khâu Xử Cơ mượn dùng mộ Hán cổ làm bảo cấu, để giấu Thổ bảo vào trong đó.

-Mang một khúc gỗ lên đây! – Chu Chân Mệnh cũng thấy nghi hoặc, song hắn vẫn muốn chứng thực thêm. Nhìn vào điểm này, có thể thấy hắn suy nghĩ chu toàn hơn Lỗ Nhất Khí rất nhiều.

Từ dưới đưa lên không chỉ có gỗ, mà còn có cả tre, song đều đã mục nát. Đường kính của cả hai loại vật liệu khá đồng đều, to bằng miệng bát, rõ ràng đã được chọn lọc.

-Tỷ lệ giữa gỗ và tre thế nào? – Chu Chân Mệnh hỏi.

-Bốn gỗ một tre xếp thành dãy.

Chu Chân Mệnh lại tách đôi khúc gỗ vừa được đưa lên, xem xét phần tâm gỗ, sau đó đưa cho Lỗ Nhất Khí.

Lỗ Nhất Khí không được đọc nhiều sách vở có liên quan tới mộ cổ, nên khi nhìn vào khúc gỗ, cậu thấy rất mơ hồ, không biết có thể nhận ra được điều gì từ bên trong khúc gỗ mục vừa tách đôi. Song Lỗ Nhất Khí vẫn quan sát tỉ mỉ, cuối cùng buông ra một kết luận nghe rất ngờ nghệch:

-Lõi gỗ có màu xám đen!

Chu Chân Mệnh rất hài lòng, bởi lẽ kết luận ngờ nghệch đó chính là trọng tâm của vấn đề:

-Thật không hổ danh là môn trưởng của Lỗ gia, một lời trúng phóc. Hoàng trường đề tấu dùng gỗ nam tâm vàng, tuy loại gỗ này đã mục nát đến khó nhận ra, song tâm gỗ lại không có màu vàng. Hơn nữa lại xếp gỗ xen với tre, tre rỗng ruột lại dẻo dai, nếu như bị ẩm hoặc khô, sẽ có tác dụng co giãn hoãn xung. Nhìn vào đây có thể đoán rằng, lớp gỗ này chỉ là phần đất đắp ở rìa ngoài kiến trúc, chứ không phải là “hoàng trường đề tấu”. - Hiểu biết của Chu Chân Mệnh về mộ thất dưới lòng đất phong phú hơn Lỗ Nhất Khí rất nhiều, cũng bởi vì Chu môn đã tiến hành đào trộm vô số hầm mộ, vơ vét của cải để phục vụ cho mục tiêu giành lại thiên hạ.

-Đất đắp ư? Thảo nào bên trên đều là đất vàng tích tụ, hoá ra lúc này mới chỉ là bước khởi đầu cho việc khai quật công trình dưới đất. - Lỗ Nhất Khí nói đúng, tác dụng của lớp đất đắp là để ngăn chặn nước và đất bụi từ bên ngoài tràn vào công trình dưới đất, là tầng bảo vệ ngoài cùng của mộ huyệt, địa cung.

-Ba lộ địch kia tiến triển đến đâu rồi? - Lỗ Nhất Khí bắt chước kiểu nói của đám thuộc hạ Chu gia. Người Chu gia khác với người giang hồ, sử dụng thuật ngữ giống trong quân đội hơn.

Vừa hay lúc này, một thuộc hạ của Chu gia kéo sọt đất đi ngang qua trước mặt Lỗ Nhất Khí, bèn đáp:

-Lộ địch ít người đã vượt qua chúng ta, hai lộ nhiều người đã tụt lại từ lâu rồi, nhưng lúc này không nghe thấy động tĩnh gì nữa.

-Khoan đã! – Chu Chân Mệnh đột nhiên phát hiện ra điều gì đó.

Đây là lần đầu tiên Lỗ Nhất Khí nghe thấy Chu Chân Mệnh bật lên một tiếng kêu lớn đến vậy, trong lòng bỗng thót lại, khí thế tự nhiên thành hình, khí tướng chốc đã bừng bừng lan toả.

Chu Chân Mệnh lập tức nhận ra sự biến đổi trong khí tướng của Lỗ Nhất Khí, bèn cho rằng cậu cũng đã phát hiện ra sự bất thường mà hắn vừa nhận thấy, trong lòng thầm cảm thán anh hùng kiến giải tương đồng.

-Đưa sọt đất cho ta xem! – Chu Chân Mệnh nói với tay thuộc hạ.

Trong sọt đất có một nửa là cát.

-Sọt đất này lấy từ tầng nào vậy? – Chu Chân Mệnh hỏi.

-Đây là tầng đất đầu tiên sau khi phá bỏ lớp gỗ xếp thành dãy.

-Tiếp đó thì sao? Những sọt đất tiếp theo đang được vận chuyển ra bên ngoài, liền mấy sọt đều đất ít cát nhiều, hai sọt cuối cùng hầu như toàn là cát.

-Tại sao chưa có chỉ thị đã xâm nhập vào trong lớp gỗ? Cũng không hồi báo về sự thay đổi của tầng đất là sao? – Chu Chân Mệnh có vẻ hơi tức giận.

-Không phải chúng tôi, mà là cậu bảy nhà họ Nghê. Hắn cứ như là đang chạy đua với ai đó, tự ý phá vỡ lớp gỗ mà vào, càng đào càng nhanh. - Thuộc hạ của Chu gia bẩm báo.

Lỗ Nhất Khí tuy không hiểu gì về trộm mộ, song căn cứ vào một số kiến thức cậu đã thu thập được khi còn ở Lưu Ly Xưởng và do Nghê Tam truyền lại, cậu hiểu rằng tay Nghê Thất kia đã phạm vào đại kỵ trong nghề trộm mộ. Khi phá mộ thất dưới lòng đất, càng xuống sâu, khả năng gặp phải cơ quan khảm diện càng lớn, nên càng phải giảm bớt tốc độ và thận trọng hơn nữa. Lúc này tuy tầng đất phía dưới đổi thành cát, đào bới dễ dàng, song nếu so sánh giữa cát và đất, thì chất cát linh hoạt hơn nhiều. Chốt lẫy cạm bẫy không thể hoạt động trong đất, song lại có thể vận hành trong cát.

-Hiện tại chu vi phía dưới là bao nhiêu? – Chu Chân Mệnh đã có vẻ nôn nóng.

-Không nhìn rõ được, bên dưới xuất hiện rất nhiều đá tảng, cậu bảy họ Nghê đang vòng sang hướng khác tìm khe nứt chui vào. - Một thuộc hạ của Chu gia vừa thò đầu ra khỏi cửa hầm, nghe Chu Chân Mệnh hỏi vậy, vội vã đáp lời.

-Xuống dưới, bảo hắn dừng lại ngay! – Chu Chân Mệnh vừa nói vừa đưa chân đạp mạnh lên vai tên thuộc hạ mới nhô được nửa người ra khỏi cửa hẩm. Một luồng kình đạo lớn lập tức đẩy gã trượt thẳng cánh xuống tận đáy hầm chẳng khác gì con chạch.

Tên này vừa chạm xuống đáy hầm đã lập tức kêu gào ầm ĩ bò ngược trở lên. Lẫn trong tiếng kêu gào, Chu Chân Mệnh còn nghe tiếng đá tảng va đập và tiếng cát sạt lở.

-Thôi, muộn mất rồi! Cát lở đá vùi đã khởi động rồi! Tay Nghê Thất kia đúng là đồ óc lợn, đến cả Cát lở đá vùi cũng không hiểu - Giọng Chu Chân Mệnh tràn đầy tiếc nuối.

-Bị vùi lấp rồi ư? Cho người xuống đào lên chứ! - Lỗ Nhất Khí cũng hiểu đã xảy ra tai nạn, song vẫn không tỏ ra hoảng loạn.

-Trong lòng đường hầm quá hẹp, không thể dịch chuyển đá tảng, hơn nữa khi hắn chui vào lại đi vòng để tìm khe hở, sau khi bị đá lấp, không thể biết được vị trí chính xác. Bởi vậy muốn cứu người trong khảm diện Cát lở đá vùi, không thể nóng vội được, cần phải bỏ ra rất nhiều công sức. - Giọng điệu của Chu Chân Mệnh nghe rất thành thật.

-Thế thì thôi vậy. Mong rằng ở hiền gặp lành, Nghê Thất có thể chịu đựng được cho tới khi chúng ta phá được khảm diện! - Lỗ Nhất Khí lãng đạm nói.

Đúng vào lúc đó, từ hướng còn lại cũng truyền tới thông tin, hai thị vệ của phó quan Ngô cũng đã bị chôn trong khảm diện Cát lở đá vùi.

Nhận được thông tin, Lỗ Nhất Khí bỗng thấy nghi hoặc trong lòng. Tại sao ở cả hai đường, chỉ có người của mình gặp nạn? Đến Chu Chân Mệnh còn biết phía dưới có khảm diện Cát lở đá vùi, chẳng lẽ đám cao thủ đào đất chuyên nghiệp kia lại không bằng một môn trưởng? Còn nữa, Nghê Thất rốt cuộc muốn chạy đua với ai mà phải cố sống cố chết đào sâu xuống? Chẳng lẽ hắn đã bị trúng tà hay ma nhập, hay là muốn chạy đua với bóng ma nào?

Chu Chân Mệnh đã nhận ra vẻ hoài nghi của Lỗ Nhất Khí. Để chứng tỏ mình vô can, hắn chủ động đưa ra ý kiến:

-Tình hình phía dưới đã như vậy, chắc chắn phải dùng canh gạo nếp để phong kín cát chảy mới có thể tiếp tục đào xuống. Bọn ta chuẩn bị đầy đủ rồi lại tới, người của ta sẽ dẫn đầu.

Đề xuất thoạt nghe có vẻ rất hợp lý và thành thực, song Lỗ Nhất Khí lại phát hiện ra rất nhiều điều không thoả đáng. Chu giá vốn xuất quỷ nhập thần, lại có nhân lực đông đảo, nhóm người hiện tại rút về, vẫn có thể ngấm ngầm phái một nhóm khác tới tiếp tục đào, như vậy sẽ đẩy được đám người Lỗ gia đi. Còn nữa, ba nhóm người kia lai lịch còn chưa rõ ràng, ai dám chắc chắn bọn chúng không phải là người của Chu gia? Còn một điểm nữa, có lẽ chỉ có Lỗ Nhất Khí hiểu rõ trong lòng, đó là thứ mà cậu thu hoạch được từ chỗ Chu Chân Mệnh lúc ban ngày, nếu muốn sử dụng, tuyệt đối không được đợi tới ngày mai.

Lại một tia chớp rạch ngang bầu trời, sáng loà một hồi lâu, khiến mọi người đều nhìn thấy rõ sắc mặt trắng bợt như sáp của đối phương. Liền sau đó là tiếng sấm ùng oàng chạy ngang trên đỉnh đầu. Mây đen và sấm chớp mới vừa nãy còn tít tắp chân trời, đã lặng lẽ kéo tới lúc nào mà chẳng ai hay biết.

-Tôi muốn bàn bạc riêng với người của tôi một lúc! – Yêu cầu của Lỗ Nhất Khí hẳn cũng không phải là quá đáng.

Song Chu Chân Mệnh đã phải bất ngờ. Vốn dĩ hắn chỉ nghĩ rằng “bàn bạc riêng" có nghĩa là muốn người bên mình tạm thời lánh đi, song không ngờ Lỗ Nhất Khí lại “bàn bạc riêng” với từng người một.

Tiếng sấm đì đùng làm nhiễu loạn thính giác của một số người, bởi vậy không ai biết Lỗ Nhất Khí đang trao đổi gì với một người khác trong bọn. Hơn nữa Lỗ Nhất Khí không chỉ bàn bạc riêng với lão mù, lão Lợi, Hứa Tiểu Chỉ, phó quan Ngô, mà thậm chí còn thầm thì to nhỏ với từng người trong đám thị vệ.

Chu Chân Mệnh đã toát mồ hôi hột, hắn có cảm giác đang bị người khác lôi ra làm trò đùa. Lúc này, hắn bắt đầu cảm thấy hơi hối hận vì đã giao món bảo bối giết rồng mà tổ tiên truyền lại cho Lỗ Nhất Khí. Tuy rằng mồi nhử này được thả xuống rất đúng lúc, song cuối cùng có câu được cá, lấy lại được mồi hay không, dường như vẫn còn nhiều điều bất định.

Cuộc trao đổi với từng người một của Lỗ Nhất Khí kéo dài lê thê mãi mới kết thúc, chẳng khác gì đám đàn bà con gái rề rà buôn chuyện dông dài không biết chán.

Chu Chân Mệnh cuối cùng cũng có thể điều hoà lại tâm thái, hồi phục lại ít nhiều vẻ đạo cốt tiên phong.

Chỉ có điều lúc này mây đen và sấm chớp đã chụp thẳng xuống đỉnh đầu bọn họ. Chớp loé liên hồi khiến hình người cũng biến đổi chóng mặt giữa trắng và đen, tiếng sấm rền dậy đất khiến những lời trao đổi không ngừng gián đoạn. Gió thốc qua lòng máng cạn, cuốn bụi đất bốc mù mịt tung trời. Cơn mưa đã tới rất gần.

Chú thích

[19] Bột âm huyết là thứ bột được chế từ kinh nguyệt của phụ nữ có kinh kỳ từ mồng 4 đến mồng 7 và từ ngày 27 đến ngày 29 âm lịch.

[20] Đơn vị đo lường riêng của nhà họ Chu, tức chiều dài bằng hai cánh cung giương, chiều rộng bằng hai cánh cung giương, tương đương khoảng bốn mét vuông.

[21] Hoàng trường đề tâu là một hình thức mộ táng dành cho vua chúa, quý tộc phổ biến từ thời Xuân Thu đến thời Hán tại Trung Quốc. “Hoàng trường” có nghĩa là ruột vàng, tức là gỗ nam tâm vàng; “đề” có nghĩa là đầu gần gốc của súc gỗ; “tấu” là tụ vào bên trong. “Hoàng trường đề tấu” có nghĩa là xếp gỗ nam tâm vàng thành từng lớp song song, quay phần gốc vào trong vuông góc với vách quách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện