Khiêm Ngạo lấy tay đỡ đầu, có chút buồn cười nhìn nha đầu trước mắt bị trói như bánh chưng này.
“Nếu ta nhớ không lầm, tên ngươi là Sơ Tuyết đúng không?” Hắn hứng thú hỏi.
Tiếng Hán của Khiêm Ngạo nói với Sơ Tuyết có thể coi là tiêu chuẩn, bởi vì sau khi Bột Hải được đưa vào lãnh thổ Đại Đường, ngôn ngữ chính thức liền trở thành tiếng Hán. Hắn âm thầm cao hứng, may nhờ lúc trước học tiếng Hán với vương gia, nếu không thì hiện tại đã xấu hổ rồi.
Bởi vì hiện giờ trong doanh trướng của vương thượng có cô nương Tần Lạc Y, hắn không thể ra vào như trước, đột nhiên buồn chán nghĩ đến nha đầu đã làm cánh tay mình bị thương này.
“Hừ!” Lúc Sơ Tuyết thấy rõ người đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trở nên căng thẳng, ánh mắt chứa đựng lửa giận, hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân ở trước mắt.
Khiêm Ngạo âm thầm cười một tiếng, xem ra nha đầu này vẫn còn địch ý rất lớn đối với mình.
Hắn đưa mặt tươi cười, nhàn nhã đi đến trước mặt Sơ Tuyết, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú gần như dán bên tai Sơ Tuyết.
Ngay sau đó, hắn gằn từng chữ nói: “Tự giới thiệu một chút, ta tên là Khiêm Ngạo, là phó tướng chủ công nước Bột Hải các ngươi… ”
Sơ Tuyết tức giận, cắn cổ Khiêm Ngạo một cái, ai bảo hắn dựa gần mình như vậy, thực cho rằng trói hai tay mình như vậy thì không có cách nào đối phó hắn? Nàng chán ghét điệu bộ nói chuyện của hắn muốn chết.
Khiêm Ngạo căng thẳng một trận, hắn chợt dùng lực đẩy Sơ Tuyết ra, trong mắt bắn ra hai ngọn lửa: “Này… ngươi là cái loại gì vậy? Sao lại bậy bạ cắn người? Thế gian sao lại có nữ tử ngang ngược như thế!”
“Cẩu Khiết Đan, các ngươi đem lão gia và tiểu thư đến chỗ nào?” Sơ Tuyết không sợ cường quyền mà hô to với hướng Khiêm Ngạo, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng căng ra .
“Lão gia nhà ngươi, trước mắt là trọng phạm của triều đình, trọng phạm thì đương nhiên là phải nhốt ở nơi của trọng phạm, mà tiểu thư nhà ngươi…” Khiêm Ngạo đau đớn xoa cổ, cố ý ngừng lại, không nghĩ tới xú nha đầu này vẫn còn hung hăng như thế.
“Tiểu thư nhà ta làm sao vậy, nói mau, tên heo Khiết Đan này!” Sơ Tuyết vừa nghe thấy hắn nhắc tới tiểu thư, lo lắng nhìn hắn hô to.
Xú nha đầu này thế mà có thể hình dung người Khiết Đan với nhiều động vật như vậy, Khiêm Ngạo hài hước nhìn Sơ Tuyết.
“Tiểu thư nhà ngươi à… nàng tự sát! Thật đáng tiếc…” Trong đầu hắn chỉ có ý cười, vẻ mặt làm bộ như bi ai nhìn Sơ Tuyết nói, trêu đùa nha đầu này thật đúng là có thú vị.
“Cái gì? Tiểu thư nàng… oa…” Sau khi Sơ Tuyết nghe được tin này, cảm giác như trời muốn sập xuống, cái miệng nhỏ nhắn lập tức khóc to lên.
“Aizzzz… ngươi đừng có khóc…” Khiêm Ngạo không nghĩ nha đầu này nói khóc liền khóc, sợ tới mức luống cuống tay chân.
“Tiểu thư…oa oa… oa oa…” Sơ Tuyết vẫn khóc to như cũ, nàng thực hận chính mình không thể ở bên cạnh tiểu thư.
Khiêm Ngạo nhíu mày, hắn cảm giác màng nhĩ của mình như bị vỡ, thực hối hận bản thân chưa nói hết lời.
“Này… ngươi trước tiên đừng khóc nữa, ta còn chưa nói xong đâu!” Khiêm Ngạo chịu không nổi nhất là chuyện nữ nhân khóc, tiếng khóc của nàng cơ hồ muốn khiến mình chóng mặt.
Sơ Tuyết thoáng chốc ngừng khóc, nàng trừng mắt nhìn Khiêm Ngạo.
Khiêm Ngạo xoa xoa lỗ tai bị đau, nhìn nàng một cái, nói tiếp: “Tiểu thư nhà ngươi quả thực tự sát, nhưng được vương thượng chúng ta cứu rồi!”
Sơ Tuyết liền thở phào nhẹ nhõm, trong lúc Khiêm Ngạo đang thầm vui mừng lỗ tai mình vừa mới tránh được tiếng ồn ban nãy, một âm thanh chói tai lại vang lên ở bên tai.
“Cái lũ cẩu Khiết Đan chết tiệt các ngươi! Nếu không phải các ngươi hành hạ tiểu thư nhà ta, tiểu thư nhà ta có thể tự sát sao? Ta nguyền rủa các ngươi sẽ không có kết cục tốt, toàn bộ đều xuống địa ngục, tất cả đi gặp Diêm Vương… A…!”
Khiêm Ngạo thật sự không chịu được nha đầu này lảm nhảm nguyền rủa nước Đại Liêu, hắn chợt tiến lên, một tay cố định cái đầu nhỏ của Sơ Tuyết, nhanh chóng cúi người xuống, hung hăng cướp lấy cái miệng nhỏ nhắn thích mắng chửi người của Sơ Tuyết.
Không nghĩ tới nha đầu này vẫn còn hương vị ngọt ngào, từ phản ứng vừa thấy của nàng liền biết là nụ hôn đầu tiên, Khiêm Ngạo nghĩ đến điểm này, trong lòng nổi lên một trận vui sướng, càng thêm xâm nhập cặp môi của nàng.
Sơ Tuyết bị hành động đột ngột của hắn dọa cho ngây người, khi lưỡi hắn tùy ý trọt vào trong khoang miệng, nàng lập tức phản ứng lại, trong lòng đột nhiên xấu hổ, hàm răng kẹp lại, hung hăng cắn đầu lưỡi Khiêm Ngạo.
“A…đáng chết…” Khiêm Ngạo nhả ra, đột nhiên đẩy Sơ Tuyết ra, vươn tay lau vết máu trên môi, nha đầu chết tiệt này.
“Hừ!” Sơ Tuyết bướng bỉnh hất cằm, dường như ra oai nhìn vẻ mặt thất bại của Khiêm Ngạo.
“Xem ra ngươi và tiểu thư nhà ngươi đều không giống người Bột Hải, làm sao tính khí bướng bỉnh như vậy lại giống người Bột Hải được chứ?” Khiêm Ngạo hổn hển nói, hắn cũng vì hành động vừa rồi của mình làm cho giật mình, tại sao lại hứng thú với loại người này? “Ta và tiểu thư nhà ta vốn là người Giang Nam, ta từ nhỏ đi theo tiểu thư, sau lại được lão gia thu dưỡng đưa đến Bột Hải, cho nên, các ngươi nếu dám đối với tiểu thư nhà ta không tốt, Sơ Tuyết ta có chết cũng sẽ liều mạng với bọn cẩu Khiết Đan các ngươi!” Sơ Tuyết căm giận nói.
Nam nhân ghê tởm này, thế mà lại hạ thủ đoạn như vậy đối với mình, bản thân đâu thể bị nam nhân khi dễ, cẩu Khiết Đan đúng là cẩu Khiết Đan! Việc làm cũng đê tiện như vậy!
“A? Hai ngày nữa chúng ta sẽ đến thượng kinh, ta cũng muốn xem ngươi liều mạng như thế nào với chúng ta!” Trong mắt Khiêm Ngạo lên một hồi chế nhạo, hắn phát hiện bản thân càng ngày càng thích trêu đùa Sơ Tuyết này.
Hắn luôn yêu thích nữ tử xinh đẹp, nhưng lại hứng thú với cô gái hôm nay, vốn không tính là tuyệt sắc nhưng lại thực thanh tú, nữ tử người Hán có dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt trong veo như nước thật hồn nhiên.
Trong mắt Sơ Tuyết tràn ngập ngọn lửa, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Khiêm Ngạo, hận không thể tát gương mặt tuấn tú trước mắt này một cái.
“Tiểu thư nhà ngươi, hiện tại đã là người của vương thượng chúng ta, về phần ngươi, thật sự nếu không nghe lời, đến lúc đó sẽ chịu tội…” Khiêm Ngạo cố ý hung tợn hù dọa Sơ Tuyết.
Lúc vương thượng ép buộc cô gái áo trắng kia giữ ở bên người, Khiêm Ngạo có thể cảm giác được vị vương gia từ nhỏ cùng mình lớn lên này có sự thay đổi, nói chính xác là tình cảm đã phát sinh biến hóa.
Nhất là sau khi Tần Lạc Y bị thương, vương thượng vậy mà không ngừng canh giữ ở bên người nàng, đây là chuyện chưa từng có ở vương thượng. Tuy nói rằng bên cạnh vương thượng có rất nhiều mỹ nữ cùng phi tần, nhưng chưa từng thấy hắn khẩn trương như vậy, có lẽ lần này hắn thật sự động tình, bản thân mình lại hoàn toàn không biết.
“Vương thượng các người? Ha ha ha, thật sự là buồn cười!” Sơ Tuyết giống như được nghe chuyện cười, cố ý cười lớn chế nhạo Khiêm Ngạo.
“Ngươi cười cái gì?” Khiêm Ngạo không ngờ tới phản ứng của Sơ Tuyết.
“Tiểu thư nhà ta sớm đã cùng thiếu gia nhà ta định hôn ước, cái tên vương gia đầu heo của các ngươi làm sao lấy được tiểu thư nhà ta, kiếp sau đi!” Sơ Tuyết làm bộ hảo tâm nhắc nhở hắn, hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
“Hả? Có hôn ước với thiếu gia nhà ngươi?” Khiêm Ngạo hơi ngẩn ra, hắn đột nhiên nghĩ tới con trai trưởng của Tang lão tướng quân Tang Trọng Dương.
Trong lúc công thành, Tang Trọng Dương lẩn vào dân chúng trong thành nên rời đi trước, Tang lão tướng quân vì bảo vệ đứa con trai này cho nên mới bị bắt giữ, đến nay bọn họ vẫn không tìm được tung tích của Tang Trọng Dương, nhưng cũng không nóng nảy tìm kiếm, bởi vì Tang Trọng Dương nhất định sẽ tìm tới nơi này.
Ngược lại, bây giờ Khiêm Ngạo lại nổi lên hứng thú với hôn ước của Tần Lạc Y và Tang Trọng Dương, ha ha, xem ra về sau sự tình càng ngày càng thú vị, vở kịch chỉ mới bắt đầu.