“Nàng thế mà lại dùng cách này để trốn tránh bổn vương, quả thực là mơ tưởng!” Da Luật Ngạn Thác tràn ngập hận ý nói, bàn tay để bên thân thể Tần Lạc Y, sau khi cố gắng ổn định tinh thần, bắt đầu vận công cầm máu cho nàng.
Dần dần, lông mày Da Luật Ngạn Thác bắt đầu chậm rãi dãn ra. Hắn có thể cảm giác được, nội lực trong bàn tay theo thời gian từ từ ngưng kết lại trong cơ thể Tần Lạc Y, sắc mặt nàng tái nhợt, một chút hồng hào cũng không có.
Lúc hắn thu hồi cánh tay, cơ thể yếu ớt của Tần Lạc Y ngã vào lòng Da Luật Ngạn Thác, lông mi đen rậm của hắn vểnh lên như cây quạt, mà máu tươi trên cánh tay nàng đã đông lại.
Trong mắt Da Luật Ngạn Thác hiện lên một tia bối rối, trái tim hắn mơ hồ co giật, chưa bao giờ hắn khẩn trương như vậy.
Hắn nhẹ nhàng đem Tần Lạc Y ở trong lòng vẫn hôn mê như cũ đặt ở trên giường.
“Người đâu…” giọng nói trầm thấp hướng ra ngoài trướng.
“Vương thượng!” Tên thị vệ đứng chờ ở cửa liền xuất hiện bên trong doanh trướng.
“Cho gọi y quan!” Da Luật Ngạn Thác lo lắng truyền lệnh.
“Dạ…” tên thị vệ nhận lệnh.
Không lâu sau, một vị y quan trung niên vội vàng chạy tới, khi hắn thấy rõ vị cô nương trên giường, trong lòng âm thầm nghi hoặc, nàng là ai mà có thể nằm ở trên giường của vương thượng.
Khi thấy trong mắt vương thượng hiện lên chút không vui, hắn sợ tới mức vội vàng đi đến trước giường, khẩn trương tiến hành bắt mạch.
Cho dù vẻ mặt tái nhợt cũng không thể che đậy sắc đẹp tuyệt trần của vị cô nương này, cánh tay mảnh khảnh vì mất máu quá nhiều mà trở nên lạnh như băng, chẳng lẽ nàng chính là cô gái bị vương thượng bắt được ở Bột Hải? “Nàng hiện tại như thế nào?” Da Luật Ngạn Thác phát hiện y quan chẩn đoán lâu như vậy, tức giận hỏi, giọng nói lạnh lùng pha chút sốt ruột.
Y quan vội vàng thu hồi tâm trạng, cẩn thận bắt mạch Tần Lạc Y, nhíu mày một chút.
“Như thế nào?” Da Luật Ngạn Thác nhìn vẻ mặt của y quan, trong lòng có chút bất an.
“Bẩm vương thượng, vị cô nương này thân thể vốn rất yếu, nay bốn phía huyệt nội quan đều bị thương, có lẽ trong một thời gian ngắn, nàng không thể dùng sức!” Y quan đứng dậy, cẩn thận bẩm báo với Da Luật Ngạn Thác.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn đi theo vương thượng hành nghề chữa bệnh, lại chưa bao giờ phát hiện vương thượng sẽ vì nữ nhân nào mà khẩn trương quá như vậy. Hắn loáng thoáng cảm giác được cô gái bị thương này và Đông Lâm Vương có quan hệ không đơn giản.
“Bổn vương đã thay nàng vận công chữa thương, vì sao còn chưa tỉnh?” Khuôn mặt Da Luật Ngạn Thác không chút biểu tình nhìn Tần Lạc Y, hắn có chút lo lắng cô gái này rốt cuộc vì sao vẫn chưa tỉnh lại.
“Vương thượng, ngoại thương của cô nương này đúng là không có gì đáng ngại, có lẽ là bởi vì lao lực quá độ nên mới khiến cho đến bây giờ vẫn bất tỉnh…” Sự khác thường của Tần Lạc Y làm cho vị y quan này trong lòng không rõ, càng nói âm thanh càng nhỏ, hắn không cần ngẩng đầu lên cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của vương thượng.
“Rầm…” Da Luật Ngạn Thác hung hăng đập tay lên chiếc bàn bát giác, giọng điệu tựa hồ như có mùi vị giết người: “Có lẽ? Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không thể làm cho nàng tỉnh lại, bổn vương sẽ đem đầu của ngươi treo ở quân doanh!”
“Dạ… dạ… thần bây giờ lập tức kê đơn, bốc thuốc trị liệu cho cô nương!” Y quan bị dọa liền vội vã quỳ xuống nói, xem ra cô nương này đối với Đông Lâm Vương thật sự rất quan trọng.