Trái tim Tần Lạc Y bỗng chốc tựa như ngừng đập, vì nàng hiểu ý của hắn.

“Y nhi…”

Giọng nói của Tang Trọng Dương khẽ run, vẻ mặt càng thêm đau khổ.

Lập tức, hắn buông cánh tay của Tần Lạc Y ra, hét lớn một tiếng, hung hăng đánh một chưởng xuống cái bàn bên cạnh.

Nội lực thâm hậu của hắn thoáng chốc làm cái bàn vỡ tan tành.

Hắn  ngẩng đầu lên một lần nữa, vẻ lạnh lùng kiêu ngạo che đi đôi mắt băng giá của hắn, toàn thân Tang Trọng Dương tỏa ra mùi vị thù hận, hắn không nói hai lời, bước ra cửa…

“Tang đại ca, huynh muốn đi đâu?”

Tần Lạc Y vì hoảng sợ mà nghẹn ngào hỏi, đồng thời, một có một tia bất an xẹt qua cơ thể nàng.

Cơ  thể nhỏ bé của Tần Lạc Y nhanh chóng chạy đến chắn trước mặt Tang Trọng Dương.

“Y nhi, muội tránh ra, ngày hôm nay ta thà cùng Da Luật Ngạn Thác đồng quy vu tận (1), chứ tuyệt đối không muốn trở thành kẻ tham sống sợ chết !” Trong mắt Tang Trọng Dương tràn đầy đau khổ cùng giết chóc.

(1): cùng hủy diệt, cùng đến chỗ chết.

Sau khi hắn trông thấy dấu thủ cung sa của nàng biến mất, hắn đã sớm mất đi lý trí! Cái đồ cầm thú này!

Đôi tay trắng nõn của Tần Lạc Y khẽ bao phủ lên cánh tay hắn, thật sự có thể trấn an hắn.

Một tiếng than nhẹ bật ra từ đôi môi Tần Lạc Y, cánh tay như phiến lá rụng khẽ vuốt ve làn nước, đôi mắt trong suốt như băng không hề chớp dường như đang bị vây hãm trong cái nhìn đầy tức giận của Tang Trọng Dương.

“Y nhi, muội…”

Dần dần Tang Trọng Dương cảm thấy trong lòng bất an, nhất là khi hắn thấy vẻ mặt của Y nhi, hắn bỗng cảm thấy không yên tâm về những chuyện đã xảy ra.

“Tang đại ca, sao huynh phải tự làm khổ mình như vậy chứ?”

Nàng khẽ đung đưa đỉnh đầu, hàm răng tinh tế cắn cắn cánh môi đỏ thắm, môi đỏ răng trắng khiến người khác thương mến không thôi!

Y phục trắng toát của Tần Lạc Y khẽ tung bay, uyển chuyển theo từng bước đi, chỉ lưu lại cho Tang Trọng Dương một bóng hình mảnh khảnh.

“Huynh đừng cố gắng đi tìm hắn, tất cả… đều là muội tự nguyện!”

Âm thanh nhẹ nhàng, nhưng lại như tiếng sấm xuyên qua cơ thể Tang Trọng Dương  làm nội tâm hắn đau nhức không thôi.

“Y nhi, muội nói cái gì?”

Tang Trọng Dương nhanh chóng tiến lên, mạnh mẽ xoay thân hình Tần Lạc Y  lại, khiến nàng không thế chạy trốn khỏi câu hỏi của hắn, đáy mắt hắn dường như đang bị che lấp bởi sự bất an cùng không thể tin được.

Tần Lạc Y ngẩng cao đầu, đáy mắt trong veo yên tĩnh tràn đầy vẻ bi thương, nhưng lập tức đôi mi tinh tế còn đang khẽ run rẩy của nàng buông xuống, chôn vùi những gợn sóng không thể khống chế được xuống giếng sâu không đáy.

Tang Trọng Dương trông thấy bộ dạng của nàng như vậy, trong lòng không muốn, bàn tay to giơ ra, nàng ôm chặt nàng vào lòng:

“Y nhi, ta biết tất cả đều do tên cẩu tặc Da Luật đó ép bức muội, cho nên muội mới…Y nhi, muội hẳn là nên hiểu rõ tấm lòng của ta đối với muội, cái ta quan tâm chính là con người của muội!”

Tần Lạc Y gắt gao cắn chặt môi mình, nhưng lại lập tức hé môi nói:

“Tang đại ca, hắn chưa từng ép buộc muội, muội thật sự… tự nguyện.”

Thật ra, nàng có thể nói mình đánh mất lần đầu tiên của mình do uống phải độc tình tán, nhưng sau khi tỉnh lại, nàng biết rõ mình thật sự cam tâm tình nguyện!

Vừa dứt lợi, thân thể của nàng bị bàn tay của hắn giật mạnh lại, trên khuôn mặt tuấn dật của Tang Trọng Dương tràn ngập sự phẫn nộ:

“Y nhi, muội có biết mình đang nói cái gì không hả?”

Hắn rống lên, nhưng cũng không thể che đậy được nội tâm càng lúc càng bất an lay động của bản thân

Tần Lạc Y buông mắt xuống, tựa như u lan khiến người khác phải thương tiếc.

“Tang đại ca, xin lỗi, huynh vĩnh viễn là… đại ca tốt nhất của muội!”

Không sai, nàng không thể tiếp tục lừa gạt bản thân mình, cũng không thể lừa gạt Tang đại ca, nàng biết rõ thời gian qua hắn luôn luôn yêu thương nàng, trước khi Da Luật Ngạn Thác xuất hiện, nàng thực sự cho rằng tình yêu giống như Tang đại ca, ấm áp, bình yên, tràn ngập ôn nhu.

Nàng sống trong một môi trường chỉ có sự đơn thuần, chỉ tiếp xúc với những người trong Tang phủ, nàng chỉ tiếp xúc với bằng hữu của mình…

Nhưng, Da Luật Ngạn Thác xuất hiện, tất cả mọi thứ xảy ra đều thay đổi.

Trong lúc nàng xem hắn như một kẻ xa lạ, hắn lại tùy ý vấy bẩn linh hồn của nàng, trộm lấy sự vui vẻ của nàng, thậm chí mạnh mẽ tham dự vào cuộc sống của nàng!

Nàng chưa từng gặp qua người đàn ông nào giống như hắn vậy.

Cuồng vọng, bá đạo, tùy ý, coi bản thân mình làm trung tâm, hoàn toàn không quan tâm đến cảm thụ của người khác.

Rõ ràng biết nàng không tình nguyện, rõ ràng biết nàng đã có hôn ước, vẫn muốn ép buộc nàng…

Hắn thật xấu, thực sự rất xấu!

Nàng thực sự không nghĩ sẽ gặp phải một người xấu xa như hắn!

Nhưng, cũng chỉ có hắn mới có khả năng đốt lên ngọn lửa nhiệt tình trong thế giới nhỏ bé của nàng, cái cảm giác này có lúc điên cuồng khiến nàng sợ hãi, bá đạo khiến nàng muốn chạy trốn, nhưng có lúc lại dịu dàng đến mức khiến nàng không thể không trầm luân vào đó.

Cho nên, nàng nhất định phải để Tang đại ca hiểu rõ tấm lòng của mình, bởi vì, nàng thực sự sợ Tang đại ca sẽ tự mình đi làm những việc ngốc nghếch, nàng muốn hắn sau khi rời khỏi Đông Lâm vương phủ sẽ làm lại một cuộc sống mới, dù sao, hắn cũng là đại ca tốt nhất của nàng.

Thời gian dường như bị lắng đọng tại đây.

Tang Trọng Dương vừa nghe Tần Lạc Y nói như vậy, thân thể cao lớn thoáng lay động, bàn tay to phải chống tường, đỡ cơ thể mình không để mình bị té ngã.

“Tang đại ca…”

Tang Trọng Dương giơ tay cắt đứt lời nói của Tần Lạc Y.

“Y nhi…”

Giọng nói của hắn trầm xuống đầy vẻ bất lực, đáy mắt càng thêm đau khổ.

“Muội…yêu hắn sao?”

Chỉ là một câu nói, nhưng lại ngầm nghiền nát trái tim hắn.Tần Lạc Y chợt ngẩng đầu, đôi môi cũng run rẩy, nàng lập tức chăm chú nhìn Tang Trọng Dương rồi chậm rãi gật đầu.

“Ha ha…ha ha…” Tang Trọng Dương đột nhiên ngẩng cao đầu, đau khổ cười lớn, khóe mắt vương giọt lệ.

“Tang đại ca, huynh không nên như vậy…” Tần Lạc Y không nỡ nhìn dáng vẻ này của Tang Trọng Dương, nàng cảm thấy tội ác của mình như đột ngột nặng nề thêm, nàng tiến lên một bước, nắm chặt ống tay áo của Tang Trọng Dương.

Tang Trọng Dương cảm thấy trái tim dường như bị ai mạnh mẽ khoét một lỗ, hắn đột ngột nhìn người con gái trước mặt, thanh âm thoáng sự sợ hãi nói rằng: “Y nhi, lẽ nào muội quên mất lời thề của mình rồi sao?”

Chuyện hắn lo lắng không ngờ vẫn xảy ra!

Tần Lạc Y yêu… Da Luật Ngạn Thác!

Sau khi nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Lạc Y dần dần trở nên tái nhợt, đôi môi như lá mùa thu khẽ run rẩy.

Nụ hôn, mang theo ý trừng phạt cùng sự miễn cưỡng hướng đến đôi môi thiếu sức sống của Tần Lạc Y, bàn tay to chế trụ thân thể như muốn ngã của nàng, nội tâm hắn đau đớn vô cùng, sức lực trong tay càng tăng thêm, giống như chỉ cần nới lỏng tay là nàng sẽ biến mất.

Tần Lạc Y giật mình, cơ thể hắn vẫn không nhúc nhích, đôi mắt băng giá mở thật to.

Nàng quên mất việc giãy dụa, chỉ hơi lặng người, trong ấn tượng của nàng Tang đại ca lúc nào cũng thật dịu dàng, nhã nhặn.

Đôi mắt nàng trong suốt như làn thu thủy, bất ngờ thoáng lên nét sợ hãi, tựa như những cánh hoa trôi nổi giữa dòng suối trong veo.

“Y nhi… Y nhi!” Khi chứng kiến sự sợ hãi trong mắt Tần Lạc Y,Tang Trọng Dương đột nhiên tỉnh táo lại, ngay lập tức hắn buông đôi môi nàng ra, ôm chặt lấy nàng.

“Xin lỗi… Y nhi, ta không nên đối xử như vậy với muội…”  Giọng nói hắn dịu dàng, dường như sắp khóc.

Một giọt lệ rơi khỏi khóe mắt Tần Lạc Y, nàng cúi thấp đầu nói: “Tang đại ca, là ta không tốt, là ta phụ tấm chân tình của huynh, Y nhi nguyện kiếp sau sẽ báo đáp Tang đại ca!”

Đau khổ  tràn ngập khắp khuôn mặt tuấn dật, hắn gắt gao nhắm chặt mắt lại, cánh tay càng tăng thêm lực, ôm chặt nàng hơn.

“Y nhi, muội thực sự nghĩ kỹ rồi sao? Dù không thể quay đầu lại muội cũng phải yêu hắn sao? Muội biết, Tang đại ca luôn yêu thương muội, chỉ cần muội nói, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc muội.”

Giọng nói của Tang Trọng Dương khàn khàn âm u khôn xiết.

Trái tim Tần Lạc Y bị siết chặt lại, nàng hiểu rõ hắn yêu nàng, hết mực cưng chiều nàng, cho nên hắn sẽ không đành lòng thấy nàng đau khổ, hắn thật tốt, hắn hiểu chuyện, nàng tuyệt đối sẽ ghi nhớ tấm lòng của hắn  cả một đời!

“Y nhi tạ ơn Tang đại ca thành toàn!” Nàng chỉ khẽ nói một câu, nhưng nó chứa đựng toàn bộ suy nghĩ và quyết định của nàng.

Bàn tay to của Tang Trọng Dương dần dần mất đi sức lực, cuối cùng đôi bàn tay đang ôm chặt Tần Lạc Y chậm rãi buông ra, khó khăn tựa như phải buông tay bỏ đi thứ bảo bối trân quý nhất trong lòng mình.

Tần Lạc Y đã sớm lệ rơi đầy mặt, nàng nghẹn ngào nói:

“Tang đại ca, hôm nay từ biệt không biết đến ngày nào mới có thể gặp lại, nếu huynh thực sự yêu thương Y nhi, huynh hãy bắt đầu lại cuộc sống mới thật tốt, Y nhi chỉ mong Tang đại ca bình an vô sự, trên đời này, Y nhi chỉ còn huynh là người thân!”

Tang Trọng Dương gắt gao nắm tay, cố nén suy nghĩ miễn cưỡng trong lòng lại, hắn hiểu rõ đây là lựa chọn của Y nhi, hắn yêu nàng, cho nên hắn mong nàng có thể vui vẻ, hạnh phúc!

“Y nhi, đồng ý với Tang đại ca, bất luận lúc nào trong lòng cũng phải vui vẻ, chỉ cần muội hạnh phúc, cuộc đời này của Tang đại ca cũng không có gì nuối tiếc!” Tang Trọng Dương nghẹn ngào nói.

Hắn phải buông tay  người con gái hắn yêu sâu sắc, hiện tại hắn chỉ có thể xem nàng là muội muội!

Tần Lạc Y ra sức gật đầu.

“Tang đại ca…” Nàng khẽ vươn tay, tháo ngọc trâm đang cài trên tóc đặt vào trong tay Tang Trọng Dương.

Tang Trọng Dương cầm ngọc trâm, bên môi hé ra nụ cười khổ:

“Nha đầu ngốc, lúc trước ta tặng ngọc trâm này cho muội, bởi vì muội mới là chủ nhân của nó, mọi thứ đã  không thể cứu vãn, muội cũng không cần cố chấp câu nệ, ta tin cha ta trên trời có linh thiêng nhất định sẽ không trách muội!”

Nói xong bàn tay to một lần nữa khẽ cài ngọc trâm lên mái tóc của nàng, cổ họng hắn khẽ chuyển động, ngay sau đó, bên môi trượt ra một giọt lệ.

“Tang đại ca…” Tần Lạc Y đau lòng kêu tên hắn.

“Nha đầu, sau này không nên giống như trẻ nhỏ ham chơi như vậy nữa, trèo cao nhìn xa, nên nhớ, dưới tàng cây, đã không còn Tang đại ca đỡ muội…” Cổ họng hắn dường như bị miên hoa (1) lấp đầy, nói không nên lời.

 (1): bông vải

Tần Lạc Y thiện lương cảm thấy khổ sở, nàng sít sao che miệng, giọt lệ như hạt ngọc bị đứt dây rơi xuống không ngừng…

“Y nhi, muội phải tự mình bảo trọng!”

Tang Trọng Dương không đành lòng tiếp tục nhìn khuôn mặt dịu dàng của Tần Lạc Y, lập tức xoay người, bàn tay mạnh mẽ mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Hắn biết, nếu hắn không tự mình quay đi, thực sự sẽ rất khó để buông bỏ nàng.

“Tang đại ca…” Tần Lạc Y chạy đến bên cửa, nhìn bóng dáng cao lớn dần dần rời xa, khóc đến sụp đổ.

“Tang đại ca, huynh cũng phải bảo trọng!” nàng lẩm bẩm trong miệng, nước mắt lại lần nữa nhấn chìm cõi lòng nàng.

Gió xuân dần dần thổi đến làm cái lạnh trong hồ tản ra, ở một chỗ khác, Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng đứng trên hành lang.

Khi Tang Trọng Dương đến bên cạnh hắn, đột nhiên dừng bước, thanh âm như băng lạnh tháng Chạp vang lên:

“Da Luật Ngạn Thác, nếu có một ngày ngươi phụ bạc Y nhi, ta thà rằng mất đi tính mạng cũng phải tìm ngươi tính sổ!”

Nói xong, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua khuôn mặt cuồng ngạo của Da Luật Ngạn Thác, lập tức xoay người rời khỏi.

Trên mặt Da Luật Ngạn Thác xẹt qua một tia ẩn nhẫn, một lát sau, hắn xoay người lại: “Ngươi yên tâm, ta sẽ dùng cả sinh mệnh này để yêu thương Y nhi!”

Âm thanh chân thành, tràn ngập sự kiên định cùng hứa hẹn.

Thân ảnh cao lớn xa xa có hơi dừng lại, nhưng chỉ là trong giây lát, lập tức, thân ảnh ấy biến mất khỏi tầm nhìn của Da Luật Ngạn Thác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện