- Hỗn đản, làm sao ngươi lại ở đây?? Ngươi.. Ngươi.. Thật con mẹ nó, từ đâu tới đây, từ đó cút!! Cút càng xa càng tốt! -Lục Vân Lục lạnh giọng quát, khuôn mặt mỹ lễ giờ đen sì sì như cục than.

- Hô hô, tiểu nhương ử, nàng hảo khiến vi phu đau lòng.. -Hoàn Long Mẫn trưng ra bộ dáng cà lơ phất phơ, tay hất hất tóc. (mọe cái tk mất dạy! Động phòng chưa mà nương vs chả tử!!!)

- Cút!!! -Mắt nó bây giờ nổi thành viên đạn, không kiên nhẫn hét. Tmd, từ hồi đồ sát Lục Thành, thật chưa có ai dám trái lời nó! (nhưng.. tk đó thuộc Hoàn Long gia mà em ei~~)

- Ây za.. Tiểu nương tử, nàng thô bạo ta a~~ -Ai đó giọng điệu bắt đầu cà chớn, bộ mặt vô sỉ trưng ra, liền ăn đấm! Thụp!!! - Ai nha!!! Lục nhi, con làm cái gì vậy?? Là Thái tử đó!!! -Lục gia tử từ đâu chạy lại, trước sau đều là bộ dạng hớt ha hớt hải.

- Là hắn chọc con trước! -Nó ngồi trên xích đu, chân vắt chéo, đầu quay mặt đi, thần sắc đều là tức tối.

- Nhạc... Thừa tướng, bản vương không sao! Haha.. -Hoàn Long Mẫn cười trừ. Máu mũi bắt đầu chảy xuống. Khi nha.... Nương tử, nàng thật mạnh tay!!

Lục Vân Lục lúc này mặc kệ, Lục Hoàng Yên vốn dĩ định lẻn ra khỏi phòng, đến nơi lại thấy Hoàn Long Lục ôm mũi. máu chảy đầm đìa liền xách váy chạy ra.

- Thái tử, người chảy máu. -Lục Hoàng Yên chạy lại cầm khăn tay định lau, Hoàn Long Lục né mặt, tránh. Hắn cực kỳ ghét ai chạm vào mình, ngoài nương tử a~~

- Cút! -Hoàn Long Lục không kiêng nể Lục gia tử đứng đó, thẳng tay đuổi Lục Hoàng Yên.

- Lục Hoàng Yên!! Ngươi dám không nghe lời?? Không nghe thấy gì sao?? Cút về phòng!! -Lục gia tử quay phắt 365*, quát lớn.

Lục Hoàng Yên lúc này mặt thật sự đen như đít nồi, nước mắt rơm rớm bộ dạng muốn khóc nhưng không khóc được, quay gót ra về. Lục Vân Lục cũng nhấc mông, phẩy phẩy tay kêu Hi nhi ra về.

- Phụ thân, con về trước. -Nó lãnh đạm cáo từ.

Hi nhi lúc này vội vã chạy theo sau, đi tới đi lui mãi mới về viện tử. Đứng trước cổng, hai gia nhân vội vã mở cửa. Cạch! Nó vào đến cửa phòng, mở ra liền thấy một nữ nhân rất đẹp! Nhìn chung chắc 16, 17 tuổi. Ngũ quan tinh xảo, phấn điêu ngọc mài. Da trắng noãn, mịn màng như gió xuân. Đồng tử đen láy tĩnh lặng như sóng nước mùa thu. Mũi nhỏ nhắn, môi hồng phấn nộn, đây đích thực là thiên hạ đề nhất mỹ nhân trong truyền thuyết. Vâng, thực không ai khác chính là đại tỷ, chị lớn của nó -Lục Vân Nhu.

- Tiểu Lục, ngồi đây ta bảo. -Lục Vân Nhu nhẹ giọng gọi nó, Lục Vân Lục cũng không ngạc nhiên. Liền là trước cửa đã ngửi thấy mùi lạ, khứu giác nó nhạy bén hơn người thường.

- Tỷ cứ nói! -Nó ngồi xuống chiếc ghế sưa đỏ sẫm chế tác tinh xảo, giọng cũng giảm đi không kém. Đây là tỷ ruột, chắc không muốn làm hại nó.

- Là ta muốn nói............

** Đến đây thôi, con phải đi ngủ rồi! Chúc các chuế đọc truyên vui vẻ! À, đi qua nhớ để lại cmt ha!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện