Có một dạo, Quách Lăng mê mẩn nghe khúc hát.
Kỹ nữ đứng đầu chốn thanh lâu xem hắn như thượng khách, đôi mắt đong đầy tình ý, ôm tỳ bà gảy khúc Vân Tán Mộng.
Những quan lại lớn bé "tình cờ" đến gặp, ai nấy đều tươi cười nịnh nọt, tìm mọi cách lấy lòng.
Bởi ai cũng biết, việc hắn từ quan chỉ là tạm thời.
Với tài năng và bối cảnh như hắn, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại kinh thành.
Một hôm đang nghe hát, Lư Bảo Chính – người mới nhậm chức ở Lục huyện thuộc Tân Kiến – tìm đến tận nơi, muốn dùng nghìn lượng vàng để mua một bức thư họa của hắn.
Quách Lăng nhướng mày nhìn hắn, như có hứng thú, liền bảo kỹ nữ lấy bút ra.
Hắn chấm mực chu sa, cười khẩy một tiếng, rồi viết xuống giấy:
“Thiếu nữ đôi tám tựa ngọc ngà, bên hông trường kiếm c.h.é.m phàm phu.
Dẫu chẳng thấy đầu rơi m.á.u đổ, vẫn ngầm khiến xương tủy người ta héo khô."
Nét chữ nguệch ngoạc, lời lẽ tục tĩu, rõ ràng là chẳng có chút thành ý nào.
Ấy vậy mà Lư Bảo Chính vẫn tấm tắc khen hay, coi như trân bảo mà cẩn thận cất vào, còn cảm khái: “Tuyệt!”
Kỹ nữ đứng bên lấy khăn che miệng cười không dứt.
Quách Lăng nhấc tay ném cây bút, tùy tiện rời đi, quay về phủ.
7.
2.
Hiện tại, Thu Ngọc vẫn luôn ở bên Quách Du, hầu hạ chăm sóc.
Quách Du không thể rời xa nàng, thích nhất là được nàng chải tóc mỗi ngày.
Năm nàng mười sáu tuổi, Quách Du mời thợ may từ thêu phòng vào phủ đo người may xiêm y mới, còn cắt riêng cho Thu Ngọc hai bộ áo gấm thêu chỉ vàng.
Con trai của Thu Ngọc đã năm tuổi, là một cậu bé lanh lợi, cứng cáp.
Bởi chồng nàng làm lao công ở bến đò, còn nàng làm nha hoàn trong phủ Quận công, nên đành gửi con trai ở một căn viện nhỏ thuê trong thành, để mẹ chồng trông nom.
Thu Ngọc mỗi tối đều về nhà, đó là đặc ân Quách Du dành riêng cho nàng.
Nàng rất biết ơn Quách Du, vẫn thường nói: nếu Tam tiểu thư không chê, dù sau này tiểu thư lấy chồng, nàng cũng nguyện theo hầu bên cạnh.
Mỗi lần nghe đến đây, Quách Du đều bật cười, nũng nịu trêu nàng:
“Nếu ta lấy chồng về Đông Kinh thì sao?
Ca ca ta vẫn sẽ về đó mà, họ còn nói sẽ kén rể cho ta ở kinh thành nữa đấy.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Vậy ta sẽ dắt cả nhà lên kinh, thuê một viện nhỏ sống gần bên tiểu thư.”
“Ngươi chỉ giỏi dỗ ta thôi.
Theo ta đến kinh thành, Tiêu ca ca nhà ngươi chịu à?
Hay là hai vợ chồng các ngươi ký khế bán thân cho ta đi?
Xem xem có thật tình không nào?”
“Được, được, đợi con ta lớn khôn, có gia đình rồi, ta và Tiêu ca ca sẽ cùng ký khế bán thân cho tiểu thư, hầu hạ tiểu thư cả đời.”
“Xì, mơ đẹp nhỉ. Hai người tính ở bên ta dưỡng lão chắc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quách Du làm bộ giận dỗi, cả phòng Tế hoa liền rộn rã tiếng cười vui vẻ.
Khi ấy, Thu Ngọc đã hai mươi mốt tuổi.
Trong số các tiểu nha đầu bên cạnh Quách Du, chỉ có mình nàng búi tóc kiểu phụ nhân, con lại đã lớn, nên tự nhiên xếp mình vào hàng ngũ những người làm vợ làm mẹ.
Nàng sớm đã quên rằng, nha hoàn trong viện Quách Du, ai nấy đều là mỹ nhân.
Thu Ngọc vốn đã xinh, sau sinh thân thể vẫn thon gọn, vòng eo uyển chuyển, từng cử chỉ đều toát ra nét dịu dàng chững chạc của người đàn bà từng trải.
Nàng không hay tô điểm phấn son, gương mặt lại thêm nét mộc mạc thanh thuần, lúc cười, ánh mắt sáng như sao trăng, dịu dàng vô cùng.
Tính tình nàng cũng tốt, nói năng nhỏ nhẹ, giọng nói luôn êm tai.
Sai lầm của Thu Ngọc là ở chỗ không tự lượng sức.
Trong lòng nàng, sớm đã quên hẳn ánh mắt từng lưu luyến của thế tử phủ Quận công năm nào.
Dù sao cũng là chuyện khi còn nhỏ, đã cách bao năm tháng.
Mà lần này thế tử hồi hương, phong thái lại càng trầm ổn, chưa từng để ánh mắt dừng lại trên người nàng.
Vì thế tử phu nhân, hắn còn thẳng thừng từ chối chuyện nạp thiếp.
Một người quân tử phong nhã như trăng sáng gió lành, cũng chỉ đến thế.
Còn nàng, chẳng qua chỉ là một nha hoàn thân phận thấp hèn, ngày tháng trôi qua bình lặng, đơn giản.
Mỗi sáng sớm, nàng nấu cơm để phần lại cho mẹ chồng và con trai, rồi vội vàng đến phủ Quận công chải tóc cho Tam tiểu thư.
Ban ngày cùng Quách Du chơi đùa trò chuyện, tối về nhà, nàng lại tiếp tục việc nhà: nấu cơm, giặt giũ, quét dọn, vá may.
Tiêu ca ca cũng chẳng nhàn rỗi, suốt ngày bận rộn ở bến đò, thỉnh thoảng về sớm thì chẻ củi, gánh nước, nhóm bếp nấu sẵn cơm canh.
Mẹ chồng nàng đã lớn tuổi, trông con cho nàng đã là điều rất đáng quý.
Mỗi tối, đến tận khuya ba người mới đi ngủ.
Cậu con trai hay mè nheo đòi nằm giữa hai người.
Trong đêm vắng, Tiêu ca ca khẽ đưa tay sang, luồn dưới đầu nàng làm gối, nghiêng người nhìn nàng.
Đôi khi, huynh ấy bất ngờ đặt vào tay nàng một cây trâm, cười toe toét bảo: “Mua riêng cho nàng đấy.”
Da huynh ấy đã sạm nắng, thô ráp hơn trước nhiều.
Nhưng mỗi lần cười vẫn rất đẹp, mắt sáng long lanh.
Trong căn phòng mờ tối, hàm răng trắng nổi bật đến buồn cười.
Thu Ngọc bật cười khúc khích.
Tiêu ca ca cũng cười, nói với nàng:
“Vài hôm nữa nàng được nghỉ, ta cũng xin nghỉ một ngày.
Mình dẫn Tiểu Bảo với mẹ đi chơi hội chùa, rồi vào quán ăn một bữa thật ngon nhé!”
“Ừ ừ, được!”
Thu Ngọc tuy bận rộn, nhưng lòng rất mãn nguyện.
Gia đình nàng chẳng thiếu ăn mặc, mấy năm nay vợ chồng cũng dành dụm được một khoản kha khá.
Nàng vẫn luôn nghĩ, đời này cứ thế mà trôi qua: cơm ba bữa, củi gạo dầu muối, cùng Tiêu ca ca nhìn con khôn lớn, rồi hai người bạc đầu bên nhau đến già.
Nàng chưa từng ngờ rằng, mái nhà nhỏ mà nàng cho là vững chãi như bàn thạch, lại có thể vỡ vụn dễ dàng đến thế.
Giống như nàng chưa từng biết, đằng sau lớp vỏ ngoài dịu dàng ấm áp của thế tử phủ Quận công, là một trái tim ẩn giấu hiểm họa khôn lường.
Kỹ nữ đứng đầu chốn thanh lâu xem hắn như thượng khách, đôi mắt đong đầy tình ý, ôm tỳ bà gảy khúc Vân Tán Mộng.
Những quan lại lớn bé "tình cờ" đến gặp, ai nấy đều tươi cười nịnh nọt, tìm mọi cách lấy lòng.
Bởi ai cũng biết, việc hắn từ quan chỉ là tạm thời.
Với tài năng và bối cảnh như hắn, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại kinh thành.
Một hôm đang nghe hát, Lư Bảo Chính – người mới nhậm chức ở Lục huyện thuộc Tân Kiến – tìm đến tận nơi, muốn dùng nghìn lượng vàng để mua một bức thư họa của hắn.
Quách Lăng nhướng mày nhìn hắn, như có hứng thú, liền bảo kỹ nữ lấy bút ra.
Hắn chấm mực chu sa, cười khẩy một tiếng, rồi viết xuống giấy:
“Thiếu nữ đôi tám tựa ngọc ngà, bên hông trường kiếm c.h.é.m phàm phu.
Dẫu chẳng thấy đầu rơi m.á.u đổ, vẫn ngầm khiến xương tủy người ta héo khô."
Nét chữ nguệch ngoạc, lời lẽ tục tĩu, rõ ràng là chẳng có chút thành ý nào.
Ấy vậy mà Lư Bảo Chính vẫn tấm tắc khen hay, coi như trân bảo mà cẩn thận cất vào, còn cảm khái: “Tuyệt!”
Kỹ nữ đứng bên lấy khăn che miệng cười không dứt.
Quách Lăng nhấc tay ném cây bút, tùy tiện rời đi, quay về phủ.
7.
2.
Hiện tại, Thu Ngọc vẫn luôn ở bên Quách Du, hầu hạ chăm sóc.
Quách Du không thể rời xa nàng, thích nhất là được nàng chải tóc mỗi ngày.
Năm nàng mười sáu tuổi, Quách Du mời thợ may từ thêu phòng vào phủ đo người may xiêm y mới, còn cắt riêng cho Thu Ngọc hai bộ áo gấm thêu chỉ vàng.
Con trai của Thu Ngọc đã năm tuổi, là một cậu bé lanh lợi, cứng cáp.
Bởi chồng nàng làm lao công ở bến đò, còn nàng làm nha hoàn trong phủ Quận công, nên đành gửi con trai ở một căn viện nhỏ thuê trong thành, để mẹ chồng trông nom.
Thu Ngọc mỗi tối đều về nhà, đó là đặc ân Quách Du dành riêng cho nàng.
Nàng rất biết ơn Quách Du, vẫn thường nói: nếu Tam tiểu thư không chê, dù sau này tiểu thư lấy chồng, nàng cũng nguyện theo hầu bên cạnh.
Mỗi lần nghe đến đây, Quách Du đều bật cười, nũng nịu trêu nàng:
“Nếu ta lấy chồng về Đông Kinh thì sao?
Ca ca ta vẫn sẽ về đó mà, họ còn nói sẽ kén rể cho ta ở kinh thành nữa đấy.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Vậy ta sẽ dắt cả nhà lên kinh, thuê một viện nhỏ sống gần bên tiểu thư.”
“Ngươi chỉ giỏi dỗ ta thôi.
Theo ta đến kinh thành, Tiêu ca ca nhà ngươi chịu à?
Hay là hai vợ chồng các ngươi ký khế bán thân cho ta đi?
Xem xem có thật tình không nào?”
“Được, được, đợi con ta lớn khôn, có gia đình rồi, ta và Tiêu ca ca sẽ cùng ký khế bán thân cho tiểu thư, hầu hạ tiểu thư cả đời.”
“Xì, mơ đẹp nhỉ. Hai người tính ở bên ta dưỡng lão chắc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quách Du làm bộ giận dỗi, cả phòng Tế hoa liền rộn rã tiếng cười vui vẻ.
Khi ấy, Thu Ngọc đã hai mươi mốt tuổi.
Trong số các tiểu nha đầu bên cạnh Quách Du, chỉ có mình nàng búi tóc kiểu phụ nhân, con lại đã lớn, nên tự nhiên xếp mình vào hàng ngũ những người làm vợ làm mẹ.
Nàng sớm đã quên rằng, nha hoàn trong viện Quách Du, ai nấy đều là mỹ nhân.
Thu Ngọc vốn đã xinh, sau sinh thân thể vẫn thon gọn, vòng eo uyển chuyển, từng cử chỉ đều toát ra nét dịu dàng chững chạc của người đàn bà từng trải.
Nàng không hay tô điểm phấn son, gương mặt lại thêm nét mộc mạc thanh thuần, lúc cười, ánh mắt sáng như sao trăng, dịu dàng vô cùng.
Tính tình nàng cũng tốt, nói năng nhỏ nhẹ, giọng nói luôn êm tai.
Sai lầm của Thu Ngọc là ở chỗ không tự lượng sức.
Trong lòng nàng, sớm đã quên hẳn ánh mắt từng lưu luyến của thế tử phủ Quận công năm nào.
Dù sao cũng là chuyện khi còn nhỏ, đã cách bao năm tháng.
Mà lần này thế tử hồi hương, phong thái lại càng trầm ổn, chưa từng để ánh mắt dừng lại trên người nàng.
Vì thế tử phu nhân, hắn còn thẳng thừng từ chối chuyện nạp thiếp.
Một người quân tử phong nhã như trăng sáng gió lành, cũng chỉ đến thế.
Còn nàng, chẳng qua chỉ là một nha hoàn thân phận thấp hèn, ngày tháng trôi qua bình lặng, đơn giản.
Mỗi sáng sớm, nàng nấu cơm để phần lại cho mẹ chồng và con trai, rồi vội vàng đến phủ Quận công chải tóc cho Tam tiểu thư.
Ban ngày cùng Quách Du chơi đùa trò chuyện, tối về nhà, nàng lại tiếp tục việc nhà: nấu cơm, giặt giũ, quét dọn, vá may.
Tiêu ca ca cũng chẳng nhàn rỗi, suốt ngày bận rộn ở bến đò, thỉnh thoảng về sớm thì chẻ củi, gánh nước, nhóm bếp nấu sẵn cơm canh.
Mẹ chồng nàng đã lớn tuổi, trông con cho nàng đã là điều rất đáng quý.
Mỗi tối, đến tận khuya ba người mới đi ngủ.
Cậu con trai hay mè nheo đòi nằm giữa hai người.
Trong đêm vắng, Tiêu ca ca khẽ đưa tay sang, luồn dưới đầu nàng làm gối, nghiêng người nhìn nàng.
Đôi khi, huynh ấy bất ngờ đặt vào tay nàng một cây trâm, cười toe toét bảo: “Mua riêng cho nàng đấy.”
Da huynh ấy đã sạm nắng, thô ráp hơn trước nhiều.
Nhưng mỗi lần cười vẫn rất đẹp, mắt sáng long lanh.
Trong căn phòng mờ tối, hàm răng trắng nổi bật đến buồn cười.
Thu Ngọc bật cười khúc khích.
Tiêu ca ca cũng cười, nói với nàng:
“Vài hôm nữa nàng được nghỉ, ta cũng xin nghỉ một ngày.
Mình dẫn Tiểu Bảo với mẹ đi chơi hội chùa, rồi vào quán ăn một bữa thật ngon nhé!”
“Ừ ừ, được!”
Thu Ngọc tuy bận rộn, nhưng lòng rất mãn nguyện.
Gia đình nàng chẳng thiếu ăn mặc, mấy năm nay vợ chồng cũng dành dụm được một khoản kha khá.
Nàng vẫn luôn nghĩ, đời này cứ thế mà trôi qua: cơm ba bữa, củi gạo dầu muối, cùng Tiêu ca ca nhìn con khôn lớn, rồi hai người bạc đầu bên nhau đến già.
Nàng chưa từng ngờ rằng, mái nhà nhỏ mà nàng cho là vững chãi như bàn thạch, lại có thể vỡ vụn dễ dàng đến thế.
Giống như nàng chưa từng biết, đằng sau lớp vỏ ngoài dịu dàng ấm áp của thế tử phủ Quận công, là một trái tim ẩn giấu hiểm họa khôn lường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương