5.
Hoàng Tiểu Thủ vốn là một kẻ tay nghề.
Bóng ma giống hệt Điền Tiểu Liên từng xuất hiện trong vụ thẩm vấn gia đình họ Điền giữa núi hoang, chính là do dàn dựng.

Giờ đây, chẳng còn bận tâm đến việc bản là tội phạm truy nã nữa. 
Khi điểm chỉ bản lời khai, kìm mà lấy tay áo lau nước mắt, bật :
“Nếu báo quan sớm hơn, lẽ Phúc Nhi chết… 
Là hại nàng.”

Tống Thao nhẹ giọng an ủi:
“Cho dù báo quan, chắc huyện lệnh đại nhân can thiệp.”

“ dù cũng là một cơ hội. 
Biết khiến nhà họ Lư cảnh giác mà buông tha cho nàng thì …”

Hoàng Tiểu Thủ hạ quyết tâm đòi công bằng cho Phúc Nhi. 
Dù cuối cùng sống hết đời trong lao ngục, cũng cam lòng.

vẫn còn quá ngây thơ.
Cho dù giờ đây Chiêm Thế Nam là bổ đầu, mang theo ba bản lời khai chữ ký điểm chỉ đến trình quan Ngô Dung, thì đối phương cũng chỉ liếc mắt qua loa, lạnh nhạt hỏi:
“Dựa ba bản khẩu cung chẳng , ngươi tính gì tiếp theo, Chiêm A Di?”

Ngữ khí gọi thẳng tên cho thấy Ngô Dung chẳng buồn giữ vẻ khách sáo.
Chiêm Thế Nam cũng vòng vo nữa.
Hắn lấy từ trong một chiếc nhẫn ngọc, đặt lên bàn:
“Đại nhân nhận đây là thứ gì ?”

“Cái gì?”

“Chiếc nhẫn khắc cửu tự chân ngôn của Đạo gia, bên trong hoa văn tọa liên — rõ ràng là vật của tử đạo môn.”

Đây chính là chiếc nhẫn mà Lưu Giai Nương từng xin từ tay Ngũ lang.
Lúc gã định g.i.ế.c nàng, lẽ cũng lấy chiếc nhẫn , nhưng bất ngờ Chiêm Thế Nam cản đường, khiến nhảy cửa sổ bỏ chạy.

Nếu nha môn thật sự điều tra, chỉ dựa chiếc nhẫn thôi, phận thật sự của tên Ngũ lang cũng thể .
Hơn nữa, nhà họ Lư ở Trư Lĩnh, nhà viên ngoại họ Hà, tất cả đều là mấu chốt trong vụ án “phiêu cô”.

Chiêm Thế Nam tin rằng, việc thể tìm từng mảnh nhân chứng vật chứng chỉ nhờ may mắn, mà bởi vì kẻ quá ngông cuồng, buồn che giấu.
Lúc truy đuổi tên Ngũ lang, chắc chắn đánh rắn động cỏ.
Hắn lờ mờ cảm thấy, trong suốt thời gian âm thầm điều tra , từng hành động cử chỉ của đều khác bí mật theo dõi.
Đến nước , tiếp tục điều tra nữa.

Bởi lôi Tống Thao nguy hiểm.
Giống như từ ban đầu: vụ án nông sâu khó đoán, cần hết sức thận trọng.
Nay việc dính líu đến nhà họ Lư, tình thế đối với và Tống Thao cực kỳ bất lợi.

Lần đến gặp Ngô Dung , thứ nhất là để trình lên bộ chứng cứ hiện .
Thứ hai là để dâng một món lễ.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Món lễ nhẹ, cũng chẳng nặng — chính là thẻ bài phận của Hàn đại nhân, quan Giám sát hình ngục Giang Lăng.

Ngô Dung tỏ vẻ kinh ngạc:
“Ngươi mà cũng thẻ bài của Hàn đại nhân ?”

Chiêm Thế Nam đáp:
“Trước đây từng điều tra giúp Hàn đại nhân một vụ án cũ, thẻ bài do ông đưa, vẫn giữ đến giờ. 
Lúc rời Giang Lăng, ông cũng đòi , chắc là còn đang chờ trở về.”

“Vậy vì ngươi trở về?”

“Bởi từng lập lời thề nhưng thể tuân thủ.”

“Đưa thẻ bài cho , là ý gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Ngô Dung lạnh mấy phần, thẳng Chiêm Thế Nam.

Chiêm Thế Nam khẽ :
“Đại nhân hiểu ý mà.”

Ty hình ngục Giang Lăng giám sát hình án vùng Giang Nam, mà Hàn Kỳ Chính là một vị thanh quan. 
Nếu đem chứng cứ hiện tại của vụ “phiêu cô” trình lên ông , ông tuyệt đối sẽ ngơ.

Ngô Dung bật lớn:
“Chiêm A Di, ngươi với Lan nha đầu đúng là quá ngây thơ.”
Ngươi rõ thử xem, Hồng Châu phủ là địa bàn của ai?
Ngàn ngọn núi chồng chất, vạn khe vực hiểm trở, ngay cả đại bàng tung cánh cũng vượt qua muôn trùng hung hiểm, rốt cuộc lũ quạ đen đầy trời rỉa sạch lông.
Trong đầm rồng hang cọp, chẳng mãnh thú nào bay thoát .”

“ mãnh thú do khác thả thì bay nổi, còn của đại nhân thả , thì nhất định sẽ bay .”
Chiêm Thế Nam ông, ánh mắt thâm trầm:
“Ở vùng quan hai mươi năm, chẳng lẽ là vì đại nhân kém cỏi ?”

Ngô Dung thôi , đối mặt với ánh mắt , mắng một câu:
“Ngươi thì chẳng dám dấn , xúi bản quan nhảy đầm rồng hang hổ, hổ ?”

“Đại nhân sẽ gặp nguy hiểm.
Thẻ bài của Hàn đại nhân là bùa hộ mệnh, của Ty hình ngục Giang Lăng còn đáng tin hơn nhạc phụ của ngài.
Chỉ cần đại nhân đưa thẻ bài , bọn chúng tuyệt dám động đến một cọng tóc của ngài.”

“Thôi , hiệu nghiệm thế thì ngươi giữ lấy mà dùng!”

“Ta giữ thì vô ích.
Thẻ bài chỉ hữu dụng với ở ngoài sáng, còn đối mặt với những mũi tên trong bóng tối.”

Nào ngờ Chiêm Thế Nam lặp một câu quen thuộc:
“Xét xử công bằng là trách nhiệm của . 
Thiên tử bất công là của ngài. 
Nếu vì đường khó mà dừng , chẳng đời sẽ thêm bao lối rẽ lầm đường? 
Hàn đại nhân , ông chỉ mong thể sống thẹn với lương tâm.”

Ngô Dung “hừ” một tiếng, vẻ mặt vẫn bực bội, nhưng ánh mắt dần bình tĩnh trở .
Ông lặng trong chiếc ghế thái sư, hồi lâu .

Thêm một lúc nữa, Ngô Dung chậm rãi lên tiếng:
“Bản quan với các ngươi về việc cân nhắc thiệt hơn, vì ngươi với Lan nha đầu chẳng chịu tin?”

“Vì Lan tỷ nhi — đặt cược , là nàng thắng.
Ta , đại nhân từng cược một rằng chính nghĩa thể tà ác khuất phục, kết quả thua thê thảm.
Nghe năm xưa đại nhân từng một bài thơ nửa câu rằng: Bán thanh bán trọc tắc chiêu, bán chân bán giả tắc sát.
Ngài với Lan tỷ nhi học cách cân nhắc thiệt hơn, nhưng thực trong lòng ngài, cũng mong nàng thắng ván cược đó, vì nàng giống ngài thời trẻ, cũng là một đứa cứng đầu chịu thua.”

Ngô Dung ngẩng đầu, định mắng .
Chiêm Thế Nam tiếp:
“Là phu nhân ngài kể cho đấy.
Bà , đại nhân thời trẻ, một lòng nhiệt huyết, kiêu hãnh như tùng, ai gặp cũng thể quên.
Bà vẫn luôn nhớ đến vẻ hiên ngang thuở của ngài.

Nay thẻ bài của Hàn đại nhân bùa hộ mệnh, đại nhân cược thêm một nữa?
Đời mấy chục năm ngắn ngủi, ngài sống nửa đời hồ đồ chẳng lẽ thể tỉnh táo một ? Quan mà bất chính, dù pháp luật thì cũng chẳng ai tuân thủ— đó từng là điều ngài tin tưởng.
Ta tin rằng, đại nhân từng thực sự đánh mất bản tâm của .”

Ánh mắt Ngô Dung khẽ lay động.
Ông bất động trong ghế, lâu một lời, chỉ bàn tay khẽ đặt lên thẻ bài của Hàn đại nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện